Biểu hiện của Phạm Duệ Hằng như thế nào, Hạ Tưởng không tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe Trịnh Quan Quần kể lại – Trịnh Quan Quần vẫn đảm nhiệm chức Phó trưởng ban thường trực ở ban Tuyên giáo tỉnh ủy, khả năng được thăng chức không cao. Đích đến tốt nhất của y chính là được đảm nhiệm chức Thị trưởng hoặc Bí thư Thành ủy một nhiệm kỳ, nhưng cơ hội cũng rất xa vời, tất cả đều phải chờ thời cơ – Y nói là Bí thư Phạm cả ngày không đi làm, cũng không biết đi đâu, không ai có thể liên lạc được, thiếu chút nữa khiến cả Tỉnh ủy náo loạn, cho rằng Bí thư Tỉnh ủy mất tích.
Đường đi nước bước sau này của Phạm Duệ Hằng như thế nào, tỉnh Yến sẽ đối phó ra sao, Hạ Tưởng cũng chẳng muốn suy nghĩ. Tiếp theo đây hắn phải đến bữa tiệc của Nga Ni Trần, đây là lần cuối cùng nói chuyện trực tiếp với Nga Ni Trần. Cuộc đối thoại này sẽ như thế nào nhỉ?
Việc đánh lén cảnh sát có sự can thiệp của Nga Ni Trần trong đó hay không, nên nói là chẳng cần phải nghĩ. Quan hệ giữa Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc khăng khít bền chặt, y chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ Cổ Hướng Quốc, hơn nữa y từ trước đến nay vẫn luôn có thói ngấm ngầm giở thủ đoạn.
Hạ Tưởng tới Kinh Tiên Cư của Nga Ni Trần rất đúng giờ, dưới sự đón tiếp của Nga Ni Trần, thong thả đi từng bước vào căn phòng số một chữ “thiên”. Trong khoảnh khắc dường như lại trở về lần đầu tiên tới thành phố Lang, nhớ tới nỗi kinh ngạc khi nghe tới căn phòng số một chữ thiên này. Giờ đây đã bao lần ra vào căn phòng này, lại giao đấu với Nga Ni Trần không chỉ ít lần, hắn không khỏi có muôn vàn cảm xúc.
Căn phòng số một chữ thiên chẳng qua chỉ là một trò hề lừa bịp người khác mà thôi. Bởi vì Thụy Căn không phải là nhân vật trung tâm của thành phố Lang, chỉ là một chiêu bài của Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, nói cách khác đó là cách để hòa hoãn của hai người đó.
Nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu được một điểm, Thụy Căn cũng không đơn giản như bề ngoài. Y càng không chịu để bị Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần điều khiển, chắc chắn cũng để lại chuẩn bị ở sau, hơn nữa chuẩn bị ở sau và thu hải đường lại có mối quan hệ được che giấu kín kẽ. Rốt cuộc trong thu hải đường đang che giấu bí mật gì? Hạ Tưởng gần đây chưa có thời gian để tìm hiểu. Tuy nhiên hắn mơ hồ cảm thấy, cùng với việc Cổ Hướng Quốc bị thất thế, bí mật của thu hải đường cũng sắp được đưa ra ánh sáng.
Hạ Tưởng và Nga Ni Trần khách khí mà bắt tay, thấy trong phòng chỉ có hai người là hắn và Nga Ni Trần, không thấy Hoa Nhài Vàng, Bạc, trong lòng đoán rằng chủ đề hôm nay không hợp với con trẻ. Có điều để làm bầu không khí thêm dễ chịu, Hạ Tưởng vẫn cứ cười hỏi một câu:
– Sao hôm nay lại không thấy Trần Mạt Trần Lỵ?
Không biết tại sao mà sắc mặt Nga Ni Trần hơi có phần thay đổi, rất nhanh liền trở lại bình thường:
– Hai đứa nó đi thăm mộ mẹ rồi…
Sau khi vợ qua đời, Nga Ni Trần vẫn chưa từng tái hôn, điều này Hạ Tưởng cũng biết. Nhưng việc vợ Nga Ni Trần vì lý do gì mà chết thì hắn lại không biết. Nhưng hôm nay không phải là lúc để đoán mò, càng không phải đến để nói chuyện gia đình, y liền không nhắc lại, chính là muốn trực tiếp chuyển khỏi chủ đề này.
Không ngờ Nga Ni Trần dường như nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt bi thương, giơ cao ly rượu trong tay, sau đó vẽ nửa vòng trên mặt đất:
– Tưởng nhớ người vợ đã khuất của tôi một chút, xin Phó thị trưởng Hạ đừng chê cười.
Hạ Tưởng từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng nên tôn trọng người chết, cũng làm như thế mà kính một ly:
– Sao lại thế được, Chủ tịch Trần sống có tình có nghĩa, khiến người ta tôn trọng.
Nga Ni Trần vẻ mặt đau buồn:
– Tôi muốn kể một câu chuyện, không biết Phó thị trưởng Hạ có hứng để nghe một chút không?
Nga Ni Trần chắc chắn không thể nói những chuyện tào lao. Y có chuyện muốn nói, có chuyện muốn kể, Hạ Tưởng cũng không có ý kiến gì, giơ tay tỏ ý “Xin cứ tự nhiên”.
Nga Ni Trần uống hết ly rượu:
– Tôi và vợ là thanh mai trúc mã, lớn lên ở một sơn thôn. Sau khi lớn lên, tôi đi làm ăn buôn bán, cô ấy ở nhà đợi tôi. Đợi tôi suốt năm năm đằng đẵng, đợi đến khi tôi quay về cưới cô ấy thì mới biết, người trong nhà đã mấy lần ép cô ấy lấy chồng, cô ấy đều không nghe, còn bị cha đánh cho tróc da tróc thịt. Cô ấy là một người phụ nữ tốt biết bao, chỉ vì một lời hứa hẹn mà đã chịu bao khổ cực uất ức. Tôi tổ chức cho cô ấy một đám cưới nở mày nở mặt, cũng dành cho nhà cô ấy một sính lễ hậu hĩnh.
– Đến ngày thứ ba sau hôn lễ, tôi đã đưa cô ấy rời xa sơn thôn vào thành phố. Vài ngày sau, cha cô ấy khi lên núi đã bị ngã gãy chân…
Nói đến đây, Nga Ni Trần hơi dừng lại, tia hung ác trong mắt chợt lóe lên, khiến Hạ Tưởng hiểu được một điều, Nga Ni Trần kẻ độc địa tàn nhẫn còn thù hằn cả cha vợ, đến cả cha vợ cũng không buông tha, thật là ác độc.
– Phó thị trưởng Hạ đoán đúng rồi, khi còn trẻ, tôi là người bụng dạ hẹp hòi, hay thù vặt.
Nga Ni Trần cũng là có một mặt ngang ngược, thẳng thắn mà thừa nhận.
– Chỉ cần làm người tôi yêu tổn thương, bất kể là ai tôi cũng nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. Nhưng bây giờ cũng đã lớn tuổi, đâu còn cao ngạo như vậy, tính tình cũng dịu đi nhiều, cũng biết có đôi khi lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng có một người tôi mãi mãi ghi hận trong lòng, ngay cả trong mơ cũng muốn giết chết y – bởi y đã hại chết vợ tôi.
Nga Ni Trần nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Hạ Tưởng chỉ biết ngoảnh mặt làm thinh, biết rằng đằng sau câu chuyện đó chắc chắn Nga Ni Trần còn có hàm ý sâu xa. Thế nên hắn đến một lời cũng không nói, chỉ nghe chuyện. Hắn cũng hiểu rõ, về quá khứ của Nga Ni Trần, có lẽ ngay tức khắc sẽ hé lộ rất nhiều bí mật.
Nga Ni Trần tiếp tục nói:
– Kẻ hại chết vợ tôi là một đối thủ kinh doanh. Hồi đó y ở thành phố Tân, sau đó nhắm trúng ưu thế địa lý của thành phố Lang liền tới thành phố Lang đầu tư. Y cậy có hậu thuẫn vững chắc, khả năng hùng hậu, không nói đến việc chèn ép tôi trên nhiều lĩnh vực, còn trêu ghẹo cả vợ tôi. Có một lần sau khi uống rượu lại vô lễ với vợ tôi, bị vợ tôi phản ứng lại, cào xướt mặt, kết quả là trong cơn giận dữ không ngờ y lại thuê người đâm chết cô ấy…
Đôi mắt Nga Ni Trần đã ươn ướt, cố nén không để nước mắt tuôn ra nhưng cuối cùng vẫn không nén nổi. Y cũng không lau, ngẩng mặt lên, để cho nước mắt chảy dài.
Đều nói đàn ông không dễ rơi lệ, đó chỉ là chưa chạm tới chỗ đau đớn mà thôi. Hạ Tưởng cũng rất xúc động trước những giọt nước mắt của Nga Ni Trần. Nhân tính đều có một mặt phức tạp, Nga Ni Trần lòng lang dạ sói, không chút nương tay với người khác nhưng hóa ra cũng đã từng có một quá khứ đau thương, hơn nữa còn có một người vợ khiến y yêu thương sâu sắc.
Hình tượng Nga Ni Trần trong mắt Hạ Tưởng lần đầu tiên hiện lên đầy đủ. Y không chỉ là một kẻ có dã tâm tung hoành ngang dọc cả chính lẫn tà, mà cũng là một người bình thường có một mặt tình cảm dịu dàng.
Đúng là dựa vào cuộc nói chuyện lần này với Nga Ni Trần, khiến Hạ Tưởng hiểu rõ thêm về Nga Ni Trần, mới đủ để vào thời khắc quan trọng cuối cùng, hắn mới giơ cao đánh khẽ, để mọi việc có sự chuyển biến không theo hướng xấu đi…
– Tôi vẫn luôn nhẫn nhịn suốt ba năm. Ba năm sau, cuối cùng cũng để tôi nắm được cơ hội, không chút nương tay đánh bại gã trên thương trường, còn tạo ra một tai nạn ô tô… Nhưng điều không ngờ là khi đó y và vợ đều đang ở trong xe, hai người đều mất mạng, để lại một đứa con trai và một đứa con gái không ai chăm sóc. Là mối thù giữa tôi và y, vốn dĩ không nên để liên lụy đến người thân. Tôi đã âm thầm chăm sóc hai đứa con của y, đưa hai đứa ra nước ngoài học, cũng sắp xếp ổn định tiền đồ cho chúng, còn chuẩn bị cho chúng một món tiền tiêu cả đời cũng không hết…
Câu chuyện chưa nói hết, Nga Ni Trần đã lấy lại được bình tĩnh, hứng thú hỏi Hạ Tưởng:
– Phó thị trưởng Hạ, ngài nói xem, tôi là người tốt hay là người xấu?
Câu chuyện của Nga Ni Trần là thật hay giả, Hạ Tưởng không có ý kiến, nhưng mục đích của y khi kể chuyện chắc chắn có hàm ý đằng sau. Vì thế với câu hỏi của Nga Ni Trần, hắn cười ha hả đáp:
– Người tốt hay người xấu không thể chỉ một câu nói có thể khẳng định được. Nhưng trong mắt tôi có một tiêu chuẩn đánh giá đơn giản. Chính là bất kể làm chuyện gì, suy nghĩ muốn giành phần lợi về mình là chuyện rất bình thường, nhưng vừa có lợi cho mình nhưng cũng vừa có lợi cho người khác thì là người tốt. Vì lợi ích của mình mà gây tổn hại cho người khác thì là người xấu. Không vì lợi ích mà cũng làm hại người khác thì là kẻ ác.
Nga Ni Trần lắc lắc đầu, không biết là tự giễu, hay là không ủng hộ ý kiến của Hạ Tưởng:
– Phó thị trưởng Hạ, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm. Hôm nay tôi mời ngài đến đây, chính là để thể hiện thành ý hóa giải hiểu lầm. Tôi đưa ra ba điều kiện, hy vọng ngài có thể thận trọng suy xét một chút. Cách làm người của tôi vừa rồi ngài cũng đoán được phần nào, với người thân thì tình nghĩa vô vàn còn với kẻ thù thì không chút nương tay.
Vẫn không quên dọa dẫm và nói bóng gió? Hạ Tưởng liền cười, câu chuyện khi nãy của Nga Ni Trần hẳn là thật, những điều để lộ ra cũng là đang nói bóng gió, y là một người có tình nghĩa, yêu ghét rõ ràng, có oán báo oán, có ân báo ân. Hiển nhiên, ví dụ phía trên là để phục vụ cho chủ đề chính phía dưới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |