Khâu Tự Phong nhìn thấy Hạ Tưởng xấu hổ liền cười cười xin lỗi. Âm thầm vẫy tay, ý là không phải là anh ta cố ý sắp đặt như thế mà là sự trùng hợp mà thôi.
Hạ Tưởng chưa bao giờ lo lắng như ngày hôm nay khi nghĩ đến việc có một bé gái như con bướm bay đến ôm chân hắn và gọi hắn là cha. Cũng may Mai Hiểu Lâm cũng nhìn thấy gánh nặng lo lắng của hắn liền ám hiệu mắt với hắn khiến hắn hoàn toàn yên tâm. Cô không mang theo Mai Đình đến.
Gặp mặt, hàn huyên, giới thiệu, về cơ bản là đều quen biết lẫn nhau. Chính là Tào Thù Lê và Hạ Đông cần Hạ Tưởng giới thiệu. Mọi người đều cùng khen ngợi vẻ đẹp của Tào Thù Lê. Hạ Tưởng không cảm thấy gì nhưng Hạ Đông thì thấy rất kiêu hãnh.
– Mẹ đẹp nhất. Mẹ của những người bạn mà con từng gặp, chẳng ai đẹp bằng mẹ cả.
Lời của trẻ con là lời nói thật. Những người có mặt ở đó, Khâu Tự Điệp không thể sánh với Tào Thù Lê còn Mai Hiểu Lâm cũng kém cỏi vài phần.
Mùa thu Bắc Kinh, thời tiết mát mẻ. Tào Thù Lê mặc váy dài, tóc dài búi cao thể hiện vẻ trầm tĩnh xinh đẹp. Mai Hiểu Lâm ăn mặc trang điểm bình thường, phù hợp với thân phận của cô ta. Trong con mắt của Hạ Tưởng, Mai Hiểu Lâm điềm đạm hơn rất nhiều. Cũng khiến cô ta thiếu chút dịu dàng của phụ nữ.
Quan trường là một nơi rất tốt để rèn luyện. Mai Hiểu Lâm một khi say mê con đường làm quan thì cô sẽ bị cái không khí của quan trường che đi cái ý vị của phụ nữ, thiếu đi sự dịu dàng mà thay vào đó là sự lãnh đạm và cứng nhắc.
Trong quan trường không cho phép một cán bộ nữ nói chuyện trên bục với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.
Cũng may, Mai Hiểu Lâm nhìn thấy Hạ Tưởng, chỉ khẽ gật đầu chứ không có biểu hiện gì lạ. Sau khi bắt tay, cô ta nói với Tào Thù Lê vài câu, không nhiệt tình như Khâu Tự Điệp nói với Tào Thù Lê mà rất lạnh lùng xa cách, phù hợp với thân phận hiện tại của cô ta.
Đúng vậy, nghe nói Mai Hiểu Lâm hiện tại rất được Trịnh Thịnh tán dương. Cô ta đã lên chức Phó giám đốc sở. Có hy vọng ba năm sau sẽ lên làm chính. Ít nhất thì sẽ trở thành thị trưởng của một thành phố. Vài năm sau, sẽ trở thành một cán bộ ngôi sao sáng chói trong giới chính trị trong nước.
Tào Thù Lê cũng đã từng gặp Mai Hiểu Lâm. Trong lễ kết hôn của cô, Mai Hiểu Lâm cũng tham gia. Cô không để ý lắm đến thái độ lạnh lùng của Mai Hiểu Lâm nhưng lại có chút khó hiểu với biểu hiện cố ý xa cách giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.
Khâu Nhân Lễ ở cửa đón chào, không bước xuống bậc. Hạ Tưởng bước về phía trước, biểu hiện sự cung kính:
– Xin chào Bí thư Khâu.
Khâu Nhân Lễ đưa tay ra về phía Hạ Tưởng, nói một cách oán trách:
– Sao lại là Bí thư Khâu chứ? Sao lại xa cách thế?
Hạ Tưởng hiểu ý, lập tức sửa ngay:
– Xin chào bác Khâu.
Khâu Nhân Lễ mới cười ha hả sau đó nắm tay Tào Thù Lê:
– Tôi và Vĩnh Quốc tuy rằng không quen nhau nhưng cũng đã nghe tên của ông ấy. Có cơ hội thì nhất định muốn làm quen với ông ấy. Cháu quay về thì nói với ông ấy cho tôi gửi lời hỏi thăm.
Khâu Nhân Lễ là chính bộ, đến tỉnh Tề đảm nhiệm chức vụ Bí thư tỉnh ủy, coi như là bước một bước vững vàng. Ông ta hỏi thăm đến phó bộ Tào Vĩnh Quốc, thể hiện thiện ý, hơn nữa, giọng điệu hết sức chân thành.
Tào Thù Lê liền vội vàng nói:
– Đã sớm nghe Hạ Tưởng nói bác Khâu rất thân mật dễ gần, không làm cao. Cháu còn tưởng anh ấy nói dối. Không ngờ lại là thật. Cháu sẽ quay về nói với ba cháu, chắc chắn là ông ấy sẽ rất vui. Ba cháu rất thích kết bạn đặc biệt là những người bạn độ lượng và tính tình tốt như bác Khâu đây.
Khâu Nhân Lễ cười ha hả:
– Chả trách Hạ Tưởng đã sớm thành gia lập nghiệp. Hóa ra là vì Vĩnh Quốc sinh ra một cô con gái tốt. Không sợ phải nói với cô, Thù Lê, ở Bắc Kinh không biết có bao nhiêu người có quyền có thế muốn nghe ngóng hỏi thăm Hạ Tưởng. Nói là Hạ Tưởng chưa kết hôn thì đều rất muốn anh ấy là con rể. Nhưng họ đều muộn một bước, mà không muộn mười bước đấy chứ, đều kém xa con mắt của cháu.
Tào Thù Lê vẻ mặt thẹn thùng, Hạ Tưởng liền trêu ghẹo nói:
– Bác Khâu nói sai rồi. Không phải là cô ấy có con mắt nhìn tốt mà là vì cháu quá hấp dẫn. Gặp cháu một cái là yêu luôn.
– Là em theo đuổi anh trước đúng không?
Tào Thù Lê liếc Hạ Tưởng một cái, vẻ mặt hạnh phúc.
– Đừng quá đắc ý. Anh tưởng anh là người mà ai gặp cũng thích sao?
– Không tin?
Khâu Tự Điệp cố ý nói to ra.
– Thù Lê, cô thực sự không tin. Cô bây giờ không cần Hạ Tưởng nữa. Tôi dám nói chắc rằng lập tức sẽ có hàng trăm cô gái ào đến muốn lấy cậu ta. Tôi sẽ là người đầu tiên xếp hàng.
– Ha ha
Tất cả mọi người đều cười, Mai Hiểu Lâm cũng chỉ đành phụ họa cười theo, có nụ cười nhưng không có ý cười gì cả. Ánh mắt lơ đãng dừng lại trên khuôn mặt kiều diễm tỏa sáng kia của Tào Thù Lê. Ánh mắt liền trở nên ảm đạm.
Làm khách ở nhà họ Khâu, khách và chủ đều vui vẻ, đến Hạ đông cũng rất nổi bật. Lúc đầu cậu bé còn có chút gò bó nhưng lát sau thì quen dần, chạy tới chạy lui khắp nơi, trêu người này, đùa người khác. Đến cuối cùng, ngay cả Mai Hiểu Lâm dù không hứng thú lắm cũng trở nên thích Hạ Đông, còn kéo đôi tay nhỏ bé của Hạ Đông chạy vài vòng trong sân.
Cậu bé Hạ Đông nho nhỏ, làm sao biết được những người xung quanh là ai? Nó chỉ để ý đến việc chơi cho vui chứ chẳng biết các cô các chú xung quanh, ai nấy đều là những nhân vật quan trọng. Mấy năm sau, thì lại là những ông quan to của tỉnh xuất hiện.
Giờ ăn trưa, sau khi đã ngồi yên vị thì vang lên tiếng nhạc đệm.
Khâu Tự Phong vốn là ở bên trái của Hạ Tưởng. Tào Thù Lê ở bên phải. Sau đó Mai Hiểu Lâm lại ở bên phải Tào Thù Lê. Vốn là tiệc nhà, chỗ ngồi sắp xếp không quá coi trọng. Tùy ý là được rồi. Nhưng Mai Hiểu Lâm nhìn thấy Hạ Tưởng ôm lấy con và ở cùng với Tào Thù Lê, cùng nhau vui vẻ hòa thuận khiến cô thấy buồn phiền. Cô liền lấy cớ vì ngồi đầu gió nên đau vai nên đổi chỗ với Mai Hiểu Mộc.
Khâu Nhân Lễ mắt sáng như đuốc, nhìn ra điều gì đó, nhưng chỉ cười thầm. Trong bữa tiệc, ông ta và Hạ Tưởng cụng mấy ly. Chỉ nói một số câu chuyện không quan trọng. Nhưng Hạ Tưởng hiểu rõ rằng, Mai Hiểu Lâm và Mai Hiểu Mộc mà nhà họ Mai phái ra trùng hợp thế nào mà lại đến nhà họ Khâu làm khách. Chẳng phải là cái gì trùng hợp, với thân phận của nhà họ Khâu, với sự khôn khéo của nhà họ Mai thì sẽ không tạo ra những sự sắp xếp không hợp lý. Sở dĩ có cục diện như hôm nay vẫn là có liên quan đến việc tiếp cận nhà họ Mai và nhà họ Khâu.
Hơn nữa Hạ Tưởng cũng có thể đoán được, sự xuất hiện của Mai Hiểu Lâm cũng là tuyệt chiêu của Mai Thái Bình, là nhắc nhở, là ám thị, chính là muốn cho hắn biết, hai nhà họ Mai và họ Khâu liên thủ hoan nghênh hắn. Hắn có nên thịnh tình đáp ứng hay không?
Đáp ứng cái gì? Sau đó tự sẽ có người nói ra vấn đề.
Đương nhiên, cũng có tâm tư của Mai Thái Bình bên trong. Vẫn là đừng để hắn quên Mai Đình.
Mai Hiểu Mộc tìm một cơ hội, cũng nói với hắn vài câu. Đề tài không rời khỏi Nghiêm Tiểu Thì. Nghe ý của Mai Hiểu Mộc, Nghiêm Tiểu Thì đối với y vẫn là lạnh lùng. Về cơ bản, y đã gần hết hy vọng nhưng vẫn còn tia may mắn, muốn để Hạ Tưởng đưa ra chủ ý cho y.
Chuyện tình cảm thật sự không miễn cưỡng được. Hạ Tưởng cũng không có biện pháp gì cả liền khuyên Mai Hiểu Mộc vài câu, đơn giản chính là mấy câu đưa đẩy, trên đời này thiếu gì hoa thơm của ngọt, sao lại phải yêu đơn phương một loài hoa? Rất cũ mà cũng chẳng có gì thuyết phục, hắn thực sự đâu phải là chuyên gia tâm lý về mặt tình yêu và hôn nhân cơ chứ?
Bên trong vẻ mặt của Mai Hiểu Mộc không che giấu được sự bất đắc dĩ và thất vọng.
Sau khi ăn xong, Mai Hiểu Lâm và Mai Hiểu Mộc cũng không ở lâu, cáo từ đi luôn. Hạ Tưởng biết rằng cha con nhà họ Khâu khẳng định là có điều muốn nói. Qủa nhiên, sau bữa cơm và uống trà, Khâu Nhân Lễ liền đề xuất ý kiến đi ra vườn dạo.
Mùa thu không khí mát mẻ, lại là thời gian sau chiều thoải mái nhất. Hạ Tưởng cùng Khâu Nhân Lễ, Khâu Tự Phong bước chầm chậm trong vườn. Bởi vì nguyên nhân trong lòng đã có quyết định, thế nên rất thoải mái.
Khâu Nhân Lễ ở phía trước, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong ở phía sau. Khâu Nhân Lễ không nói chuyện, Hạ Tưởng liền nói nhỏ với Khâu Tự Phong. Khâu Tự Phong cười hi hi ha ha giải thích Mai Hiểu Lâm cũng là tức thời nảy sinh ra ý định đến nhà họ Khâu dự tiệc, cũng không có sự sắp xếp trước. Anh ta cũng nói chắc là bút tích của Mai Thái Bình, bảo Hạ Tưởng đừng hiểu lầm anh ta.
– Hiểu Lâm bây giờ trưởng thành nhiều hơn rồi.
Khâu Tự Phong hơi xúc động nói, đưa tay hái một chiếc lá, nắm chơi trong tay.
– Nhưng có điều, cô đến gần với người của Đoàn hệ thì tôi không thấy hay lắm. Đoàn hệ hiện tại có xu thế rất lớn. Trong việc điều chỉnh quy mô lớn cán bộ cấp tỉnh vừa qua, xuất thân từ Đoàn hệ đã chiếm 1/3, đã là hình thái người sau vượt lên người trước rồi. Hiện tại thế lực tổng thể đã vượt qua thế lực bình dân và thế lực gia tộc.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Đoàn hệ phát triển nhanh chóng có nguyên nhân khách quan của nó. Nhưng tôi không hề lo lắng việc thế lực của Đoàn hệ lớn mạnh.
– Ồ, vậy cậu có cao kiến gì?
Khâu Nhân Lễ chỉ đi trên đường không nói gì thì lại quay lại, nhìn Hạ Tưởng một cách hứng thú:
– Suy nghĩ của người trẻ tuổi luôn nằm ngoài mọi sự giải thích. Đặc biệt là cậu, có những cái khiến người ta kinh ngạc.
Hạ Tưởng vội khiêm tốn xua tay:
– Bác Khâu đừng khen cháu thế. Bác khen cháu là cháu sẽ nói năng linh tinh đấy.
– Ha ha
Khâu Nhân Lễ cười vỗ vai Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói:
– Coi như nói chuyện phiếm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |