Khiến cho Sato rất là căm tức, và Nga Ni Trần vô cùng bất mãn. Occupy độc chiếm thị trường thành phố Lang nhiều năm qua, cục diện độc quyền trước nay chưa từng bị lay động, Hạ Tưởng vừa ra tay, khiến cho hình tượng Occupy đã có những ảnh hưởng tiêu cực trong mắt người dân thành phố Lang.
Nga Ni Trần tuy rằng cũng rõ bất luận là Ngả Thành Văn hay Cổ Hướng Quốc, thì đối với vấn đề Occupy chắc chắn vẫn kiên quyết giữ vững thái độ, không cần cùng chung cách nhìn nhận với Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng, không chỉ biết cách suy xét thấu đáo về chính trị, mà còn có cả thủ đoạn trong kinh doanh, nếu hắn thật lòng muốn đánh phá thế cục độc quyền của Occupy, ai biết hắn sẽ làm ra thế cục gì để mà phòng bị?
Thường thì không nên chống lại nhưng việc hợp tác như thế này, và Nga Ni Trần cũng từng nếm qua hương vị khi đứng ra chống đối lại Hạ Tưởng, kể từ đó cũng thông minh hơn, đứng ra thay Trần Đại Đầu bắt đầu lại từ điểm xuất phát, đồng thời cũng bởi vì y và Sato vẫn còn giữ chặt mối quan hệ hợp tác nên y hết lần này đến lần khác khuyên Sato thỏa hiệp, không cần cứng rắn.
Vốn dĩ Sato quan sát Hạ Tưởng rất kỹ, nhưng vẫn không nhận thấy một Phó thị trưởng thường trực như Hạ Tưởng lại có khả năng gây khó khăn cho gã, không ngờ Hạ Tưởng không nói không rằng bất động thanh sắc, cứ thế ra tay, khiến cho gã cảm nhận áp lực không nhỏ. Cũng phải, Hạ Tưởng chỉ trực tiếp nhắc đến chút việc của nhà máy sơn, ngoài ra không còn hành động nào khác, nhưng từ sau khi lời nói của hắn được thốt ra thì thị trường bên ngoài đã có nhiều thay đổi, lượng tiêu thụ của Occupy giảm đi khoảng 10% .
Đó cũng không phải là con số suy giảm chính xác, mà là hoá đơn bán hàng ra thị trường không còn nhiều như trước kia nữa, hiển nhiên, đó là tin đồn mà Hạ Tưởng tung ra, cùng với dự án làng Đại Học và sự thành công của công trình Vương Sắc Vi đã phá vỡ thói quen dùng sơn Occupy của người dân thành phố Lang, lượng bán ra trên thị trường bị dao động mạnh, điều đó khiến những nhà lãnh đạo của Occupy phải nhanh chóng tìm ra phương thức ứng phó mới.
Đại lý tiêu thụ chính là thành phần chủ yếu bảo đảm lượng tiêu thụ, là thị trường ấn định doanh số bán ra, nếu lượng hàng bán ra ở các đại lý tụt giảm, thì hệ thống Occupy cũng sẽ bất ổn.
Vô số các thương hiệu sơn nhắm vào thị trường thành phố Lang như hổ rình mồi, dưới tình hình hiện tại, ai mà không muốn đầu cơ? Nói thật, trong lòng Sato quả thật đã nảy sinh ra một tia khủng hoảng, bởi vì gã tìm Nga Ni Trần cũng được, tìm Cổ Hướng Quốc cũng vậy, kế sách ứng phó tạm thời của hai người đó đều không được tốt, bởi vì tất cả hành động của Hạ Tưởng đều thẳng thắn lộ rõ, hơn nữa còn hợp tình hợp lý, không ai có thể tìm được lỗi trong đó.
Chưa từng gặp mặt, Sato cũng đã cảm nhận được thủ đoạn cương nhu kết hợp nhuần nhuyễn của Hạ Tưởng, quan điểm gã tôn thờ cũng là làm giàu từ hòa khí, cho nên mới nhanh chóng chấp nhận đề nghị của Nga Ni Trần, chuẩn bị nói chuyện với Hạ Tưởng.
Bàn là bàn, nhưng Sato đối với cách làm của Hạ Tưởng không chào hỏi liền vùi dập Occupy vẫn là vô cùng bất mãn, gã cũng không có cảm nhận tốt gì về Hạ Tưởng, cho nên vừa thấy mặt, cứ thế gây áp lực chiếm lấy ưu thế trước.
Chẳng qua mới chỉ hai chiêu, cục diện trước mặt có phần hơi ngượng ép, Hạ Tưởng rất biết cách xoay chuyển thế cục, trực tiếp đem chuyện sato đánh phủ đầu đá ngược sang cho Nga Ni Trần, khiến cho Sato phải đề cao Hạ Tưởng thêm một bậc.
Nga Ni Trần thấy Sato không nghe theo lời khuyên bảo của y, còn muốn ở nơi này so kè với Hạ Tưởng, trong lòng ảo não vô cùng. Cái tên Sato này, quá cố chấp, hơn nữa có tinh thần dân tộc mãnh liệt, luôn cho rằng người Nhật Bản cao cấp hơn người Trung Quốc, có khi ngay cả Nga Ni Trần cũng không chịu được tính ngạo mạn tự đại của gã ta, nhưng không thích tính cách của gã lại không có nghĩa là không thể hợp tác, y có thể chịu được tính khí ngạo mạn của Sato, nhưng Hạ Tưởng cũng là cái gai trong mắt cần phải nhanh chóng loại trừ.
Kỳ thật tính tình Hạ Tưởng trước nay được coi là lòng dạ nham hiểm, dễ dàng bỏ qua cho vài thói quen vô lý và ngạo mạn của kẻ nào đó, nhưng đôi khi tính cách Hạ Tưởng lại như nước chảy, thích xuôi theo dòng, lúc hắn so kè với Phó Tiên Phong tại thành phố Yến, đã sử dụng kết hợp thủ đoạn hư hư thật thật mà ứng phó, nhưng ở thành phố Lang này, đối mặt với thế lực đen tối của Nga Ni Trần, ngoại trừ công kích trực diện ra, còn có thủ đoạn lấy cương khắc cương khi trực điếp đối đầu.
Cho nên đừng mong Hạ Tưởng sẽ đối xử ôn hoà với Sato, huống chi y cũng biết rõ con người của Sato, biết lòng dạ u ám của gã ta.
Nga Ni Trần cười gượng nói:
– Hôm nay là lần đầu tiên Phó thị trưởng Hạ và anh Sato gặp mặt nhau, có lẽ phó thị trưởng Hạ vẫn chưa hiểu rõ về con người của Sato, kỳ thật anh Sato đây là người dễ gần, nói không chừng sau này hai người có thể trở thành bạn bè thân thiết của nhau.
Hạ Tưởng vẫy vẫy tay nói:
– Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi.
Hiển nhiên, đối với những gì Nga Ni Trần vừa nói, áp dụng thái độ không đồng tình.
Nga Ni Trần đưa mắt nhìn Sato, nhìn thấu vẻ mặt thoáng chút tức giận của Sato, nên vội nháy mắt nhắc nhở Sato cần phải kìm nén, nếu không muốn tình hình xấu đi.
Người Nhật Bản uống rượu rất khá, Sato cũng không ngoại lệ, mới uống vài ly rượu, Sato nhìn thấy dáng vẻ Hạ Tưởng như không có gì, cũng tuyệt không nhắc đến chuyện hiểu lầm về sản phẩm sơn nữa. Cục tức gã đã nén chặt trong lòng lại bùng phát lên.
– Hừ.
Sato đứng lên:
– Phó thị trưởng Hạ, tôi mời anh ba ly rượu.
Nga Ni Trần sắc mặt lập tức chìm xuống, hầu hết cán bộ Trung Quốc đều rất chú ý đến sự việc xảy ra trước mặt, chú trọng đến thân phận và mặt mũi, mời rượu người khác, mời một ly là tôn kính, mời liên tục 3 ly với khí thế hùng hổ hơn một chút, thì không còn là mời rượu nữa, mà nó đã trở thành khiêu khích.
Nga Ni Trần cho rằng Hạ Tưởng sẽ tức giận, không ngờ Hạ Tưởng chỉ cười vẫy vẫy tay xuề xoà cho qua, còn thoải mái nói:
– Ba ly rượu chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần anh Sato đây dám trả lời tôi ba câu hỏi, tôi liền uống cạn 3 ly này với anh.
Sato cũng thoải mái đáp ứng:
– Được, không thành vấn đề.
Hạ Tưởng nhìn thẳng vào mắt Sato:
– Anh Sato, anh nói thật đi, có phải anh có quen biết Ngụy Hồng Thanh?
Ly rượu trên tay Sato đứng lặng trong không trong một hồi lâu, dường như đã quên mất việc đặt xuống, vẻ mặt Sato kinh ngạc tột độ, sửng sốt trong khoảng 10 giây, mới rút ly rượu lại uống một hơi cạn sạch:
– Có quen, cô ấy từng là người yêu của tôi.
Hạ Tưởng thấy anh ta thành thật trả lời, bèn cùng uống cạn ly rượu đầu tiên, sau đó lại hỏi:
– Nói vậy lúc ấy anh có thật lòng yêu cô ấy không?
Sato rót đầy ly rượu thứ 2, vẻ mặt hơi đỏ:
– Đúng, lúc ấy tôi đã rất thích cô ta.
Hạ Tưởng lại uống cạn ly rượu thứ 2.
Ly rượu thứ 3, Hạ Tưởng không cầm lên, mà gằn từng tiếng hỏi:
– Như vậy, mạn phép hỏi anh Sato một chuyện, có phải anh đã làm chuyện có lỗi với Ngụy Hồng Thanh?
Sato đang đứng mời rượu Hạ Tưởng, câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng Hạ Tưởng, gã chết lặng ngồi bịch xuống ghế, hai mắt đăm đăm, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng, cúi đầu sau một lúc lâu sau cuối cùng cũng cất tiếng:
– Tôi không muốn trả lời câu hỏi này.
Hạ Tưởng cười lạnh một tiếng:
– Bất cứ ai biết suy nghĩ, đều tìm cách khắc phục những sai phạm mà mình đã gây ra, huống chi, bản thân mình lại gây thương tổn cho người con gái mình từng yêu thương nhất. Một người đàn ông không đáng để tha thứ, thì làm sao có thể mời rượu tôi? Hơn nữa còn đứng trước mặt tôi ra điều kiện này nọ, xin lỗi, anh ta không đủ tư cách.
Hạ Tưởng nói xong, đứng ngay dậy:
– Chủ tịch Trần, tôi còn việc cần giải quyết, không tiện ở lâu.
Nói xong, không chờ Nga Ni Trần lên tiếng, nhanh chân bước ra ngoài.
Nga Ni Trần dùng ánh mắt nhìn ra ngoài, Trần Đại Đầu vội đứng dậy tiễn Hạ Tưởng. Sau đó quay lại nói nhỏ với Sato một câu, thấy Sato không có phản ứng gì, đành lắc đầu, bèn đứng dậy đi ra tiễn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không nghĩ kết cục hôm nay sẽ thành ra thế này, càng không trách hắn nổi giận vô cớ, chẳng qua hắn không có chút thiện cảm nào với Sato, vừa trông thấy mặt, đã nhìn thấy thái độ ngạo mạn đó, lại còn tỏ ra bản thân ưu việt hơn người, nghĩ đến cuộc sống thê thảm hiện nay của Ngụy Hồng Thanh, hắn không thể ngăn được cơn tức giận bùng phát.
Làm một cán bộ nhà nước, thì tuyệt đối không nên xử trí theo cảm tính, dù rằng bản thân có thành kiến với người Nhật như Sato, nhưng có lúc cần phải kìm nén cảm xúc thật của bản thân, nhưng hễ nghĩ tới chuyện Sato cưỡng bức khiến Ngụy Hồng Thanh sinh ra đứa con lại không thừa nhận, thì Hạ Tưởng không thể kìm được kích động khi liếc nhìn bản mặt vô lại của anh ta.
Hắn bước nhanh như bay, cũng không để ý tới Trần Đại Đầu và Nga Ni Trần ra tiễn phía sau, đối với Trần Đại Đầu, có thể nói vẫn chưa đến mức chán ghét gì, chỉ có điều cảm thấy dáng vẻ ông ta có phần hơi đáng khinh, không xứng với Dương Bối. Nói tới nói lui, trên thế giới có bao nhiêu cuộc hôn nhân được xem là xứng lứa vừa đôi? Hắn cũng không dám nghĩ tới chuyện Dương Bối gặp phải chuyện khó nói hay khốn khổ trong cuộc sống, con đường của mình thì mình phải bước đi, không thể oán trách người khác được.
Vừa mới đi tới cửa, bởi vì bước đi quá vội vã, xém chút nữa đụng phải một người, còn chưa nhìn thấy rõ người đó là ai, thì mùi hương quen thuộc đã xông vào mũi, Hạ Tưởng bất chợt rùng mình… là Dương Bối?
Quả nhiên là Dương Bối… với vẻ mặt đầy thê lương, hai mắt bất lực, không phải Dương Bối thì có thể là ai vào đây được nữa? Cô lùi ra sau vài bước, mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng:
– Hạ… Phó thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng biết cô ấy định gọi thẳng tên mình, nhưng lời vẫn chưa thốt ra khỏi miệng đã vội tắt. Vốn dĩ hắn cứ tưởng chỉ cần gặp lại Dương Bối, thì trái tim lại dạt dào tình cảm, không ngờ trong đời người lại có những buổi tương phùng bất ngờ như thế này, và lòng hắn giờ đây lại tĩnh lặng như mặt nước, chỉ khẽ gật đầu, thản nhiên chào đáp lại một câu:
– Xin chào, Dương Bối.
Hai mắt Dương Bối ngấn lệ như sắp trào ra, cô biết, một câu “Xin chào” vô cùng đơn giản được thốt ra từ trong miệng Hạ Tưởng hoàn toàn không đem theo chút cảm xúc nào, ý chỉ khoảng cách giữa cô và Hạ Tưởng giờ như núi cách sông, như miền nam và miền bắc vậy
Đương nhiên cô cũng không thể biết được rằng, ở trong lòng Hạ Tưởng, còn là sự thăng trầm của hai thế giới
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |