Chu Thông tự đáy lòng chân thành nói ra.
Nghe hắn nói như thế, Thôi Tình khẽ chau mày không nói gì, dù sao thì nàng cũng đang gián tiếp giúp Chu Thông, đồng thời cũng vì Chu Thông mà thụ cường địch, ưu khuyết cùng ngang nhau!
Nói xong câu cám ơn cũng là lúc Chu Thông chuẩn bị đi, thì Thôi Tình lại gọi giật ngược hắn lại:
– Đợi một chút!
Chu Thông một lần nữa lại ngồi vào chỗ đối diện với Thôi Tình.
– Về sau trong giờ làm việc không cho phép gọi tôi là chị Thôi Tình, làm cho người ta nghe được dễ hiểu lầm lắm. À… vết thương trên trán của cậu cũng đỡ nhiều rồi! Chuyện này tôi phải cảm tạ cậu, vì tôi mà cậu mới chịu thiệt như vậy!
Nói xong Thôi Tình mặt cũng hơi ửng hồng hướng về phía Chu Thông mỉm cười.
– Chị Thôi Tình à… ý quên, Thôi chủ nhiệm, thích chị là chuyện cá nhân trong lòng của tôi, vì thế cho dù có phải là liều mạng tôi cũng sẽ không để cho chị bị thương tổn, quyết không cho phép người khác để bàn tay bẩn thỉu trên vai của chị! Còn nếu quả thật muốn cảm tạ… Thôi chủ nhiệm, chị định cảm tạ như thế nào đây?
Chu Thông vẻ mặt thành khẩn nói.
Nhìn đến vẻ mặt âm mưu Chu Thông biểu tình, Thôi Tình lập tức đoán được ý của Chu Thông, nàng liền nói:
– Tôi sẽ mời cậu ăn đặc sản của huyện Vân Sơn: Ngầu pín dê!
Nói xong chính mình cũng bụm miệng mỉm cười.
Nhìn đến Thôi Tình lúc này thần thái như một cô gái trẻ tuổi, Chu Thông lại có chút không an phận, nhưng nhưng nhớ tới nơi này chính là văn phòng chủ nhiệm của ủy ban trấn, cho nên hắn đành áp chế tâm hoả.
Ngầu pín dê chẳng lẽ Thôi Tình cảm thấy đêm đó mình chưa đủ mạnh mẽ? Nên cần phải bồi bổ!
– Thôi chủ nhiệm muốn bồi bổ cho tôi thì cứ việc bồi bổ, vẫn là Thôi chủ nhiệm hiểu tôi, biết về phương diện kia tôi cần phải bồi bổ!
Chu Thông hiện đang đối mặt Thôi Tình đã có thể rất tự nhiên trêu đùa tán tỉnh.
Còn Thôi Tình sau khi trải qua sự kiện bi thương kia về sau, Thôi Tình tựa hồ cũng lựa chọn biện pháp quên đi chuyện Chu Thông cưỡng gian mình, cho ra khỏi bộ nhớ.
Thôi Tình trong buổi họp vừa rồi, đem mình tự đẩy lên đỉnh sóng, nhưng đồng thời cũng tình cờ đem Chu Thông đẩy lên trên tuyến đầu chiến trường với mấy thế lực khác nhau, Thôi Tình thì dù sao vẫn còn có một người cha làm bí thư tại trấn Liên Hoa, với lại cha của Thôi Tình cũng có mối quan hệ rộng lớn ở trên huyện, vì thế cho dù Thôi Tình ở phương diện nào có làm hơi quá đáng, vài vị lãnh đạo cũng có thể mắt nhắm, mắt mở với Thôi Tình mà không làm cái gì.
Nhưng Chu Thông thì khác, hắn không có mối quan hệ gì cả, đương nhiên nếu có vài lãnh đạo tuy rằng có bất mãn, cũng sẽ không lập tức đối với Chu Thông làm khó dễ, chỉ sợ Chu Thông sau này trong sinh hoạt sẽ sống trong khe hẹp với vài vị lãnh đạo này.
Trác Ngôn, Đàm Kiếm và vài Phó trấn trưởng đều nhớ kỹ đến Chu Thông người này, tất cả đều đề cao cảnh giác, có thể đáng được để cho Thôi Tình chống đối với trưởng trấn thì chắc chắn là không phải người bình thường, về phần giữa hắn cùng Thôi Tình quan hệ, không thể tránh cho người ta suy đoán.
Lúc này ủy ban trấn tạm thời yên lặng, đó chỉ là khoảng khắc để chuẩn bị nổi lên cơn phong ba bão táp lớn hơn.
…
Chu Thông thời gian gần đây không thấy trưởng trấn đến toilet để rình lấy người đàn bà nở nang kia rồi, Lý Lệ cũng rất ít đến văn phòng trưởng trấn đưa văn kiện, Phó trấn trưởng Đàm Kiếm tựa hồ lại trở về với trạng thái an phận thường ngày, chỉ có Chu Thông ngẫu nhiên còn hữu dụng dùng cái kế rơi vãi giấy tờ xuống đất để thỉnh thoảng xem trộm cái âm hộ của phó chủ nhiệm Tiểu Hồng Mai.
Sau yên lặng một thời gian ngắn, ủy ban lại mời dự họp, nội dung do Đàm Kiếm phó trưởng trấn tổng kết phòng trào “Cán bộ về thôn” phương án thực thi rất hiệu quả, nếu nói về những người tham gia vào công tác “Cán bộ đến thôn” chính là đưa những nhân viên trong ủy ban trấn chưa có công tác cụ thể, tống xuống các thôn ấp nhậm chức trong vòng một năm.
– Phong trào ‘Cán bộ về thôn’ không ngờ lại được có hiệu quả rất cao, khi có nhân viên từ trên trấn xuống công tác, các việc hành chính của các thôn ấp hiệu suất rõ ràng đề cao, các hạng mục chính sách, pháp quy, tuyên truyền cũng đến đúng lúc, vì thế hôm nay chúng ta sẽ làm tổng kết đánh giá!
Phát biểu của Đàm Kiếm trong cuộc họp hôm nay làm cho người ta không hiểu là Đàm phó trưởng trấn tung cái nôi dung này ra, chân thật là có ý đồ gì!
Đàm Kiếm uống một hớp nước trà xong, cầm lấy cây bút máy trước mặt vừa viết vừa nói:
– Tại văn phòng ủy ban có chủ nhiệm Thôi Tình và phó chủ nhiệm Tiểu Hồng Mai quản lý, các hạng công tác vẫn dẫn đầu so với các phòng ban khác trong trấn, nhưng về phần những nhân viên khác trong văn phòng ủy ban thì chưa có người nào tham gia vào phong trào “Cán bộ về thôn”, tôi cảm thấy vì phong trào ‘Cán bộ đến thôn’ của chúng ta, thì ủy ban văn phòng cũng nên có người tham gia vào để góp phần vào hiệu quả chung của ủy ban trấn.
Nói xong Đàm Kiếm cười mỉm nhìn Thôi Tình.
Đàm kiếm đã có vài lần vô lý can thiệp vào chuyện công tác của văn phòng ủy ban, Thôi Tình vẫn có khả năng tự khống chế, lần này nàng cũng không vội vã bày tỏ thái độ.
Trưởng trấn Trác Ngôn liền tiếp lời đến:
– Tôi cảm thấy đồng chí Chu Thông vừa có khả năng, vừa có kinh nghiệm nên có thể đi xuống thôn ấp rèn luyện sau một năm trở về, lúc ấy chúng ta giao thêm trọng trách cho đồng chí Chu Thông cũng không muộn!
– Tôi đồng ý với đề nghị của trưởng trấn, người làm công tác trong phong trào này rất quan trọng, chúng ta nhất định phải trọng dụng!
Đàm Kiếm phó trưởng trấn liền tiếp theo bày tỏ thái độ.
Hai lãnh đạo trưởng, phó trấn kẻ xướng người hoạ, song kiếm hợp bích, xem ra là có câu rất là đúng “Địch nhân của địch nhân, chính là bằng hữu” hai người xem như là có cùng chung một mối thù rồi.
Các phó trưởng trấn khác không ngoài suy đoán, đều thống nhất không có ý kiến. Cuộc họp ủy ban trấn trong thời gian gần đây vẫn quái dị như vậy, lần này hai vị trưởng, phó trấn phân cao thấp cùng chủ nhiệm văn phòng ủy ban, các vị phó trấn trưởng khác nói năng rất là thận trọng.
Lần này hội nghị lại có chỗ bất đồng so với cuộc họp vừa rồi, trưởng trấn Trác Ngôn và phó trấn trưởng Đàm Kiếm nói thao thao bất tuyệt một hồi thì mới phát hiện hôm nay không có đối thủ, Thôi Tình vẫn cầm bút tại viết viết vẽ vẽ một chút trên quyển sổ tay, cũng không có ý tứ muốn lên tiếng.
– Thôi chủ nhiệm, tiểu Chu là người của văn phòng ủy ban, cô cho ý kiến của mình, cứ nói thoải mái đi…
Hai vị trưởng, phó trấn nói một hồi nước miếng bay loạn mà không có ai lên tiếng, cũng cảm thấy xấu hổ, có người nói lời phản đối thì không tốt, nhưng là an tĩnh như thế này thì cũng không tiện, trưởng trấn Trác Ngôn đành phải điểm danh đến Thôi Tình.
– Tôi không có ý kiến!
Thôi Tình trả lời cũng không ngẩng đầu, bút trong tay vẫn không ngừng viết viết!
– Ưm… Như vậy thì cũng rất tốt, tất cả mọi người tham dự vào đều có thảo luận, như vậy mới là dân chủ! Việc này cứ quyết định như đi, Thôi chủ nhiệm, cô trở về sắp xếp làm thông báo cụ thể ngày giờ cho Chu Thông lên đường về thôn đi nhé.
Khi tan họp Trác Ngôn còn bổ sung thêm một câu.
Trở lại văn phòng của mình, Trác Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, hai lần tổ chức cuộc họp khác nhau quá nhiều, lần đầu tiên thì giương cung bạt kiếm, khói thuốc súng tràn ngập, lần này đây tựa hồ quá yên lặng, quá thuận lợi rồi! Có chỗ nào sai sai rồi sao?
Nghĩ một lát vẫn không có rõ ràng, đành phải tự mình an ủi: Có thể là nha đầu kia giác ngộ đề cao, nhận thức được không nên phản ứng với người lãnh đạo trực tiếp, làm dịu đi mối quan hệ trọng yếu, người trẻ tuổi chính là dễ có cảm xúc, ông lại nhớ tới lần trước tại nhà hàng Hoàng Nhật, ngồi vuốt ve cặp đùi của Thôi Tình kia, sự co dãn đúng là không phải để trưng cho đẹp, so với Lý Lệ thì sung sướng hơn nhiều, đáng tiếc là Thôi Tình đã đầu phục bí thư trấn nên sau này Trác Ngôn không dám làm càn nữa.
Hội nghị chấm dứt không lâu, Trác Ngôn nhận được điện thoại của bí thư đảng ủy Khổng Tự Cường của trấn Tân Thôn.
– Lão Trác… bên ủy ban gần đây công tác triển khai rất tốt, tôi chuẩn bị cuối năm lên huyện báo cáo thành tích cho các lão tranh công đây!
Khẩu khí Lỗ bí thư cực kỳ uyển chuyển.
Trác Ngôn bất ngờ nên không được rõ ràng lắm, chẳng hiểu lần này bí thư trấn kiếm chỉ phương nào, đành phải giả bộ ngớ ngẩn để dò xét:
– Lỗ bí thư, ở trong ủy ban công tác rất bận, còn rất nhiều địa phương có sơ sót! Chúng tôi ở đây đều đã làm hết sức rồi!
– Được rồi… hình như bên văn phòng ủy ban của lão Trác công tác cũng rất xuất sắc phải không? Có đồng chí Chu Thông, tuổi trẻ tài cao, lão nhất định phải trọng dụng đấy nhé!
Lỗ bí thư nói xong câu đó, Trác Ngôn hoàn toàn bối rối…
– Lỗ bí thư, chúng ta mới vừa tan hội nghị, trong buổi họp đã nhất trí thông qua quyết định cho đồng chí Chu Thông xuống thôn rèn luyện một năm, sau đó khi trở về sẽ trọng dụng.
Nếu bí thư đã nhắc tới Chu Thông, Trác Ngôn cũng phải đem chuyện sắp xếp Chu Thông nói một tiếng cho bí thư biết, Trác Ngôn cuối cùng cũng không rõ Lỗ bí thư tại sao phải vô duyên vô cớ tự nhiên nhắc tới một nhân viên công vụ của văn phòng ủy ban, chẳng lẽ là Chu Thông là thân thích với Lỗ bí thư.
– À! Là như thế này, Trác trưởng trấn, chỉ sợ các ông phải thay đổi cái quyết định này, hãy thay đổi lại một chút đi!
Lỗ bí thư không nhanh không chậm nói.
Vừa nghe lời này, Trác Ngôn lửa nóng bốc lên, ngươi là bí thư bên đảng ủy, dựa vào cái gì đối với bên ủy ban mà khoa tay múa chân? Trác Ngôn cũng nén lại tức giận nói:
– Lỗ bí thư, không dễ thay đổi đâu, vừa rồi trong cuộc họp đã nhất trí biểu quyết thông qua đấy, nếu tùy ý sửa đổi, thì uy tín của ủy ban trấn nằm ở đâu? Việc này chẳng phải là đem quyết định cùa ủy ban trấn ra làm trò đùa sao? Quyết nghị Đảng ủy ở bên bí thư, Lỗ bí thư muốn sửa thì sửa, còn bên ủy ban thì hoàn cảnh khác nhau đấy!
Khổng Tự Cường nghe được câu này, thì cũng hiểu ý của trưởng trấn Trác ngôn, bên này chuyện hành chánh ủy ban là do ta quyết định, ngươi bí thư lo quản tốt chuyện bên đảng ủy kia, đối với chuyện sắp xếp Chu Thông cứ quyết định như vậy, nói cái gì cũng không sửa đổi được!
Khổng Tự Cường liền cười lạnh nói:
– Trác trưởng trấn, lần này chỉ e sợ là không được, dù cho tất cả các ông ở bên ủy ban trấn có biểu quyết ra cái quyết định này, thì cũng phải sửa lại, vừa rồi tôi nhận được điện thoại từ đảng ủy huyện, cho biết là văn phòng đảng ủy thành phố thông báo đã có quyết định cho đồng chí Chu Thông, ba ngày sau đến trường đảng của thành phố, huấn luyện học tập trong vòng một tháng! Sẽ có văn kiện hỏa tốc từ đảng ủy thành phố gửi tới ủy ban trấn ngay đấy.
Nói xong Khổng Tự Cường không để ý đến phản ứng Trác Ngôn cúp ngay điện thoại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quyền - Sắc |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Làm tình với đồng nghiệp, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 21/06/2022 11:36 (GMT+7) |