Sinh viên


Update Phần 127

Phần 124

Chuyện đã tới nước này thì nhất định phải giải thích rõ ràng.

Thùy Dung ban đầu còn không tin được, tuy nhiên sau khi nghe Phương cùng với Mỹ Hoa xác nhận lại từng cột mốc thì nàng mới gật đầu chấp nhận sự thật này.

Trong lòng lại thêm một tia áy náy, bởi vì nàng ích kỷ nên mới ảnh hưởng đến cả Mỹ Hoa. Nếu ngày đó nàng không bỏ đi không lời từ biệt thì ít nhiều gì Phương vẫn có lý do để ở bên cạnh nàng.

Ít nhất thì cuộc sống của nàng cũng chẳng có lúc bế tắc như vậy.

“Em không cần tự trách mình. Hơn nữa không phải em đang thể hiện giá trị của em sao?”

Mỹ Hoa lúc này mới lên tiếng, từ khi cảm nhận được lòng chân ái của Thùy Dung thì nàng đã không còn ganh tỵ với Thùy Dung nữa.

“Có trách thì cũng trách cậu. Làm đàn ông con trai gì mà lại bỏ bê người ta như vậy.”

Ngược lại còn quay sang trách Phương, đường đường là một đại gia thực sự mà lại còn làm ra cái vẻ âm thầm nguy hiểm như vậy.

Nếu ngay từ đầu hắn một mực quyết tâm theo đuổi Thùy Dung chắc chắn sẽ có lúc nàng ấy mềm lòng.

“Được rồi. Là lỗi của tôi hết. Được chưa.” Phương lúc này không dám phản biện, hơn nữa nó không biết phản biện như thế nào.

Quả thật lúc đó nó chưa có năng lực để bảo vệ Thùy Dung, chỉ biết âm thầm ở phía sau hỗ trợ mà thôi. Cho tới lúc này nó đã có năng lực rồi thì làm sao còn để nàng phải uất ức nữa chứ.

“Cũng không thể đổ lỗi cho anh ta. Lúc đó em là người đơn phương rời đi mà.” Thùy Dung khẽ lên tiếng, nàng vẫn như vậy, vô cùng bác ái và nghĩ cho người khác.

“Đối với cậu ta em không cần phải bao dung. Từ giờ trở đi em nhất định phải hưởng thụ.” Mỹ Hoa lại nhìn sang Phương một cái, sau đó lại nói một câu.

Mỹ Hoa biết rõ tài chính của Phương mạnh như thế nào, để có thể cho Thùy Dung một cuộc sống trong nhung lụa thật không khó chút nào.

Hơn nữa Mỹ Hoa trong lòng còn một chút mỉa mai, hắn chạy một con siêu xe chục tỷ, có hẳn một khu resort mà lại để người ta phải cực khổ kiếm từng đồng như thế này, không thể diễn tả hết được sự không công bằng này.

“Được được… Nhất định…” Phương ngay lập tức gật đầu đồng ý, chuyện này đã như vậy rồi thì nó còn làm gì được cơ chứ.

“Nhưng mà chị… Anh ấy là… sếp chị mà… đúng không?”

Thùy Dung lúc này mới sực nhớ ra, chẳng phải Mỹ Hoa bảo Phương là sếp của nàng hay sao. Nhưng giọng điệu nãy giờ làm nàng cảm thấy có gì đó sai sai.

“Ờ…”

Mỹ Hoa chỉ khẽ bĩu môi một cái, sau đó lườm Phương bằng ánh mắt khinh thường. Từ giờ trở đi Thùy Dung có thêm nàng làm bảo kê, thêm một người ở bên cạnh để bảo vệ cho nàng.

Phương chỉ biết cười, một lúc sau thì Bảo Hân quay trở lại cũng khá bất ngờ trước sự có mặt của nó.

Sau khi nghe hai cô gái kia kể lại thêm một lần, lúc này Bảo Hân vô cùng kinh hỷ. Nàng cứ nghĩ rằng không còn gặp lại người ta nữa, thậm chí còn vui mừng hơn cả Thùy Dung nữa là đằng khác.

Bởi vì nàng đơn thuần suy nghĩ cho Thùy Dung, lúc trước còn suy nghĩ làm sao để tìm cách cho hai người gặp nhau.

Đơn giản vì Bảo Hân không muốn Thùy Dung phải sống đơn độc như vậy, hơn nữa nàng không muốn Thùy Dung hy sinh trinh tiết một cách đơn giản như vậy.

Bảo Hân còn cảm thấy Phương đúng là một chính nhân quân tử, cho dù như thế nào cũng không bỏ mặc người ta.

Tuy nhiên chính nhân quân tử này nó cũng lạ lắm.

Nhìn thấy ánh mắt long lanh của Bảo Hân nhìn về phía Phương làm hai người con gái còn lại cảm thấy nhức cả đầu. Mỹ Hoa thầm than một tiếng đúng là con gái chưa trải sự đời, trong thời gian tiếp theo sẽ cùng hai cô nàng làm việc nên có thời gian sẽ rèn luyện cho Bảo Hân về tính cảnh giác lại mới được.

“E hèm… Được rồi… Tôi còn có việc nên không ở đây được lâu nên có vài việc muốn nhắc nhở.”

Thấy không khí có phần hơi không đúng, thế là nó mới lên tiếng…

“Hiện tại tình huống có phần hơi nguy hiểm, chỗ của em đang ở không được an toàn cho lắm vì thế nên trước mắt em sẽ có người đưa đón tới lui Tiên Hoa. Sau đó sẽ sắp xếp lại chỗ ở cho em và Bảo Hân sau.”

“Có lẽ em đã quen với Mỹ Hoa, sau khi Mỹ Hoa phục hồi hoàn toàn thì sẽ là người đi cùng với em, bảo vệ sự an toàn cho em. Có thể là ba người sẽ ở chung với nhau.”

“Toàn bộ chi phí cho việc này đương nhiên sẽ do anh phụ trách.”

“Em không cần phải từ chối, anh muốn đảm bảo từ sau ngày hôm nay em phải hưởng thụ. Đương nhiên công việc ở Tiên Hoa không thể mặc kệ được, em phải có giá trị của bản thân.”

“Em hiểu ý anh chứ?”

Thùy Dung lúc này ngoan ngoãn vô cùng, chỉ biết lắng nghe ý Phương nói. Chợt Thùy Dung cảm thấy có một người ở bên cạnh như vậy cũng tốt.

Sau việc này nàng thật sự muốn có một người để dựa dẫm hơn là bôn ba ngoài xã hội đầy sóng gió.

Hiện tại có Phương xuất hiện giống như một bầu trời quang đãng xuất hiện sau một cơn giông bão làm nàng chợt cảm thấy có chút gì đó cảm động.

Sau khi dặn dò với các cô nàng xong thì nó ở lại trò chuyện thêm một lát, rồi sau đó mới rời đi.

Bên Bùi Khả Lương cũng đã an bày xong, từ đây cho tới khi Mỹ Hoa hồi phục hoàn toàn thì sẽ có người lái xe đưa đón hai cô nàng từ nhà cho tới công ty.

Bùi Khả Lương đương nhiên gật đầu vội, hơn nữa Phương không ngại đầu tư hai con xe để có thể đưa đón nhân viên trong một số trường hợp cấp bách. Chuyện này Phương trực tiếp chỉ đạo thực hiện nên không lo về chi phí.

Đương nhiên chi phí ở đâu thì Bùi Khả Lương nắm rõ, bởi số tiền ăn được sau cuộc đầu tư chứng khoán này vô cùng khủng khiếp, mỗi một đợt chốt lời đều mang về số lợi nhuận không thể tưởng tượng nổi.

Tuy chỉ với bảy ngày nhưng có khi còn gấp vài lần lợi nhuận kinh doanh của một công ty trong một năm.

“Chị cảm thấy như thế nào?”

Bảo Hân cùng với Thùy Dung ra khỏi phòng bệnh, sau khi Phương rời đi thì ba chị em mới ngồi trò chuyện thêm một lát.

“Cảm thấy chuyện gì?” Thùy Dung hỏi lại.

“Thì chuyện của chị với anh Phương kia kìa. Em thấy hai người nên dành thời gian với nhau nhiều hơn đi.” Bảo Hân lúc này không nhịn được mà lên tiếng bắt đầu móc nối.

Nàng cảm thấy giữa hai người còn chưa phát sinh tình cảm nhiều, đơn thuần chỉ là sự va chạm đầu tiên mà thôi.

“Em thì biết gì mà nói. Tuổi trẻ còn đi tìm người yêu đi.” Thùy Dung khẽ cốc đầu Bảo Hân một cái, nhưng mà trong đúng là giữa nàng và Phương vẫn chưa xác định được mối quan hệ.

Nàng thấy Phương chỉ vì trách nhiệm mà đến với nàng, bởi vì hai người chỉ gặp nhau ở một đêm định mệnh đó mà thôi.

“Thấy chị đang bẽn lẽn kìa, rõ là đang suy nghĩ xem làm cách nào để gây dựng tình cảm đúng không? Hihihi…” Bảo Hân thấy được chuyển biến trên gương mặt của Thùy Dung liền nắm thóp.

“Im lặng… Tuổi trẻ còn non lắm…” Thùy Dung gằn giọng, nói đúng chỗ ngứa nên càng làm nàng đỏ mặt.

“Hihihi… Khoái khoái…” Bảo Hân tinh nghịch trêu chọc Thùy Dung, nàng trong đầu cũng đang lưu chuyển xem làm gì để hai người còn có thể gặp nhau để nung ấp tình cảm đây.

Kiều Thu lúc này cũng đã tự về phòng mình, nàng biết Phương có việc bận nên mới gấp rút như thế nên cũng không cằn nhằn gì nó. Nàng ngoan ngoãn rời đi để còn nghỉ ngơi cho cuộc chiến ngày mai.

Sau khi được Phương thư giãn thì Kiều Thu cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như vừa qua chỉ là một ngày khởi động nhẹ vậy. Biết rõ Phương có tài nghệ như thế nên Kiều Thu không ngại giành phần, không quên nhắn tin cho nó đặt lịch thư giãn sau khi trận chung kết diễn ra.

Phương lái xe một mạch quay trở về nhà, tới thì cũng đã gần tám giờ khuya. Quay về tới nhà thì lúc này thông báo của chú Định gửi tới nó.

Việc đầu tư chứng khoán đã hoàn thành từ khi chốt lời ca chiều, hiện tại tổng số tiền mà mọi người có được là vô cùng lớn.

Đến cả chú Định còn phải kinh ngạc đến mức không tin được những ngày qua mình đã làm gì.

Nhớ lần trước tiền lời chỉ rơi vào khoảng nhân ba tài sản thì bây giờ con số lại tăng hơn tưởng tượng. Thầm nghĩ không biết ông chủ của mình là thần thánh phương nào mà có thể nắm chặt mọi việc trong lòng bàn tay như vậy.

Phương không cần nhìn cũng biết số tiền lời khủng như thế nào, nó đã đoán được chính xác đến 99% thì làm sao có những rủi ro gì nữa. Chỉ nhắn một câu ngày mai chuyển tiền lời cho mọi người và các thông tin có liên quan thì nó mới chui vào phòng tắm.

“Reng… Reng… Reng…”

Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Hửm? Giờ này còn ai gọi nữa vậy ta?”

Phương nghĩ thầm, giờ đã hơn tám giờ tối thì còn ai liên lạc với nó làm gì nữa. Nó bước lại cầm điện thoại lên thì mới nhận ra người gọi nó là ai.

“Alo…”

“Phương… Em có rảnh không? Đến chị nhờ một lát…”

“À… Đợi em một lát…”

Chị Bảo Châu, mẹ của An Nhiên lúc này lại gọi cho nó. Hơn nữa nghe giọng lại mang vô số cảm xúc tiêu cực làm nó cảm giác được có chuyện gì đó không ổn.

Thế nên mặc dù ngoài trời đang tối, thế nhưng nó vẫn lái xe tới căn chung cư mà chị Bảo Châu đang ở.

Phương lái xe tới căn chung cư mà hai mẹ con An Nhiên đang sống, cũng không quá bất ngờ khi mà căn chung cư kia lại nằm trong những tòa chung cư lớn nhất trong thành phố.

Không quá ngạc nhiên khi mà hai mẹ con lại sống ở đây, nhớ lúc trước Bảo Châu có tâm sự rằng sau khi ly dị với chồng sẽ quay về quê ngoại sống.

Mà quê ngoại của nàng lại chính là thành phố phía Tây, cũng chính là nơi mà Phương đang sinh sống.

Gần đây không liên lạc với nàng nên không biết tình hình hai mẹ con như thế nào, thế nhưng hôm nay Bảo Châu lại gọi cho nó với giọng điệu khá là buồn, thậm chí nó còn nhận ra được trong giọng nói còn chứa cả nước mắt trong đó.

Chắc chắn có vấn đề với hai mẹ con mà Bảo Châu không thể giải quyết được nên mới tìm tới nó.

Phương lần này không muốn ồn ào nên lái con Merc đi thẳng tới căn chung cư kia, lần trước có tới đây một lần vì hai mẹ con vừa dọn tới nên Bảo Châu nhờ nó chở An Nhiên đi học.

“Ting… Ting…”

Tới ngoài căn hộ của Bảo Châu, Phương khẽ ấn chuông.

“Cạch…”

“Phương tới rồi hả em… Vào đây đi…”

Cánh cửa mở ra, giọng nói Bảo Châu vang lên từ phía sau cánh cửa. Phương vừa nghe thì nhận ra rằng Bảo Châu đang có dấu hiệu say xỉn.

“Chị uống rượu à?”

Phương bước nhẹ vào phòng, mùi rượu khẽ tỏa ra từ người Bảo Châu làm sao có thể che giấu được.

“Vào đi…” Bảo Châu lúc nghe Phương hỏi thì chợt ngẩn người, tuy nhiên vẫn nắm tay kéo Phương vào trong nhà rồi đóng cửa lại.

Phương lúc này mới bước vào nhà Bảo Châu, khi nãy còn phân vân không biết có nên vào hay không. Nhưng Bảo Châu lại nhanh hơn nó một nhịp thế là lúc này nó đành phải ngồi cùng với nàng.

Ngay sau cánh cửa đó là phòng khác, căn hộ của Bảo Châu thuê cũng không quá to. Rộng khoảng 60 mét vuông, có cả nhà bếp và tận hai phòng ngủ.

Căn nhà của nàng sạch sẽ gọn gàng vô cùng, thậm chí chính căn phòng khách vẫn còn một tí mùi hương thơm nhẹ nhàng vương vấn trong phòng.

Tuy nhiên giữa phòng khách bây giờ là cái bàn đầy những chai rượu, không biết Bảo Châu đã mua từ khi nào mà trên bàn lúc này tận một thùng rượu Soju, một chai đã được khui ra và Bảo Châu đang uống.

“An Nhiên ngủ chưa chị.” Phương vừa ngồi xuống bên cạnh Bảo Châu, ngó nghiêng một vòng thì không thấy An Nhiên trong phòng khác liền hỏi.

“Con bé ngủ rồi. Hôm nay nó khóc nhiều lắm…” Bảo Châu nghe Phương hỏi thì lại ngậm ngùi, nhắc tới chuyện của An Nhiên thì làm nàng chợt nấc lên một tiếng.

“Có chuyện gì vậy chị?” Phương bất ngờ, thấy Bảo Châu cảm xúc chợt dâng trào làm nó không biết phải làm thế nào.

“Lúc sáng chị đi rước An Nhiên về… thì gặp chồng cũ của chị…”

“Mẹ… con về rồi đây…”

An Nhiên năm nay chỉ mới mười tuổi, vừa vào lớp hai, tuy vậy con bé vô cùng tình cảm và hòa đồng, chỉ mới học chung vài ngày mà giáo viên lẫn bạn bè đều quý mến con bé.

Từ trong trường, An Nhiên nhẹ bước rời khỏi phòng học, gương mặt lúc này vẫn còn rạng rỡ nụ cười trên môi.

“Hôm nay học vui không?”

Bảo Châu đã đứng đợi từ trước, An Nhiên vừa tan học thì đã nhận ra bóng dáng của mẹ Châu đang đợi ở dưới sân trường.

“Dạ vui…” Bảo Châu liến thoắng mở miệng, không ngớt câu từ kể về một buổi ở trường của cô bé.

Hôm nay được cô giáo dạy bài thơ gì, bài hát nào. Được chơi trò gì cùng với bạn bè hay là được ăn món gì.

An Nhiên lúc nào cũng vui tươi như thế, bắt gặp mẹ thì còn vui hơn thế nữa. Lúc nào hai mẹ con cũng quấn quýt bên nhau không rời.

“Vui như thế à? Mẹ cũng muốn cùng con đi học ghê…” Bảo Châu khẽ mỉm cười, đưa tay véo gương mặt bánh bao của An Nhiên rồi lại nói.

“Hôm nay con giỏi lắm nhá… Được cô cho điểm A nè…” An Nhiên lại nhanh chóng lục cặp lấy quyển vở bài tập ra rồi lại khoe với Bảo Châu.

“Mẹ biết con giỏi rồi… Nào đi về nhà mẹ nấu món ngon cho ăn nào…” Bảo Châu vui vẻ hài lòng, có được một đứa con gái như thế này đúng là mát ruột mát gan.

“Vậy con muốn thưởng gì nào?”

Chợt một âm thanh vang lên ngay phía sau hai mẹ con, một giọng nói mà Bảo Châu không hề muốn nghe trong giờ phút này.

“Anh tới đây làm gì?” Ngay lập tức Bảo Châu kéo An Nhiên ra phía sau mình, nàng chán ghét lên tiếng.

“Tôi tìm con của tôi.” Người đàn ông kia lúc này mới ngẩn người lên, ánh mắt lấp lóe.

“Em thấy con anh như thế nào?” Hắn lại lên tiếng, quay người ra phía sau.

Ngay phía sau lưng hắn lúc này là một người phụ nữ, lúc này cô ta đang đeo một cái kính đen trên mặt. Mái tóc vàng uốn lơi ngang vai, trên người là một chiếc đầm đen phủ tới tận gót chân.

Người phụ nữ phía sau lưng hắn ta mới kéo chiếc kính đen xuống, âm thầm đánh giá An Nhiên một vòng rồi sau đó lại nói:

“Được… Em sẽ tìm luật sư tốt cho anh đưa con bé về nhà.”

“Anh không còn liên quan tới hai mẹ con tôi nữa!!! An Nhiên đi về nào con.” Bảo Châu nghe hai câu trò chuyện tới từ hai người nam nữ kia trong lòng lúc này dâng lên một tia bất an, ngay lập tức kéo An Nhiên rời khỏi nơi này.

“Khoan đi đã… Tôi muốn nói chuyện với con tôi một lát.” Người đàn ông kia giơ tay ra ngăn cản, lại nói tiếp: “An Nhiên… Con nhất định phải đi theo ba… Chỉ có đi theo ba con mới có thể sống tốt.”

“Anh cút đi cho tôi… hai mẹ con tôi có chết cũng không liên quan tới anh.” Bảo Châu lúc này đẩy người đàn ông mà mình từng gọi là chồng kia ra khỏi An Nhiên.

Từng gọi hắn ta là chồng, nhưng hắn ta lại chẳng bao giờ đối xử với nàng đúng nghĩa vợ chồng.

Sau khi sinh An Nhiên thì Bảo Châu lại phát hiện ra hắn ta cùng với gia đình giấu giếm nàng một chuyện gì đó.

Mãi cho tới bây giờ thì nàng mới phát hiện ra rằng cuộc hôn nhân mà nàng đang hiện hữu chỉ là một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ. Còn hắn cùng với người đàn bà kia mới là sự sắp xếp từ trước của gia đình hắn ta.

Mà sau khi nàng ly dị thì lại càng trở mặt với nàng, với giọng điệu kia thì chắc chắn việc này có liên quan tới An Nhiên.

Bởi vì An Nhiên đã 10 tuổi cho nên lúc này mới lựa chọn theo Bảo Châu, nên việc hắn giành quyền nuôi con là không thể nào.

“Lần này xem cô giành con gái với tôi như thế nào.” Hắn ta lúc này mới khẽ mỉm cười, cũng chỉ vì người phụ nữ ở phía sau mà hắn có thể làm mọi thứ để hài lòng cô ta.

“Anh câm miệng cho tôi. Thứ như anh không xứng đáng nuôi An Nhiên…” Bảo Châu hét lớn, An Nhiên chính là khúc ruột, là máu mủ của nàng. Không thể nào rời bỏ được.

“Chát…”

Nghe mấy chữ không xứng đáng từ miệng Bảo Châu làm hắn không nhịn được ngay lập tức vung tay.

“Con điên này…”

Bởi vì hắn từ lâu đã không xứng đáng rồi, ngay cả trong công việc cũng phải leo lên từng mối quan hệ thì làm gì có việc xứng đáng ở đây.

“Anh dám đánh tôi?”

Bảo Châu khóe miệng rỉ máu, đôi mắt kiên quyết vô cùng, nàng nhìn thẳng vào hắn ta cùng với người phụ nữ ở sau lưng hắn ta. Nhớ rõ gương mặt phản bội kia, nhớ rõ gương mặt đắc ý kia.

Cho dù có chết nàng cũng phải để An Nhiên có được cuộc sống của mình. Bảo Châu âm thầm nghĩ một câu, sau đó vội kéo An Nhiên rời đi nhanh chóng.

Chứng kiến An Nhiên cùng Bảo Châu rời đi mà hắn không ngăn cản, bởi vì khi nãy đã có khá nhiều người chú ý tới ồn ào này. Hắn lần này ra ngoài không mặc đồng phục, nên có thể không có người nhận ra hắn.

Lần này có thể nắm chắc được việc giành quyền nuôi con thì hắn không còn gì để lưu luyến với cô vợ cũ này nữa.

“Em nhất định phải giúp anh giành quyền nuôi con. Em đã hứa rồi nhé.” Lúc này hắn mới quay lại người phụ nữ ở phía sau, lại nói tiếp.

“Còn phải xem biểu hiện của anh như thế nào đã.” Lúc này người phụ nữa kia lại dửng dưng, thái độ bình thảng thốt ra một câu. Sau khi nói xong thì nhẹ bước rời đi, ánh mắt cũng chẳng có một chút cảm xúc nào, giống như chuyện vừa rồi chẳng có gì để vào mắt cả.

Hắn ta lúc này ý nghĩ lộn xộn vì câu nói của người phụ nữ kia, nhưng cuối cùng vẫn đành bước theo sau, bởi vì chỉ có cô ta mới có thể giúp hắn leo lên một chức cao hơn.

“Mẹ… mẹ có sao không mẹ… Hu hu hu…” An Nhiên ngồi trong xe, lúc này nhìn mẹ mình đang nấc lên từng hồi.

An Nhiên làm sao có thể hiểu được nỗi lòng của mẹ mình, nhưng An Nhiên hiểu được mẹ đang buồn.

“Mẹ không sao. Xin lỗi con nhé… Hôm nay ăn món gì nào…” Bảo Châu lái xe, tuy trong miệng nàng vẫn còn mằn mặn vì máu nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống bụng, vì An Nhiên nàng có thể làm mọi thứ.

“Ba đánh mẹ… Ba là người xấu… ba không tốt… như anh Phương…”

An Nhiên hai dòng nước mắt, cô bé thấy được hành động bạo lực của người mà mình gọi là ba kia. Từ nhỏ tới lớn chỉ cảm nhận được tình thương từ mẹ nên cô bé vô cùng có thành kiến với ba của mình.

Cho tới bây giờ thì trong lòng An Nhiên đã không còn hình bóng của người đàn ông kia nữa rồi.

“Anh Phương… Được rồi…” Bảo Châu lại thầm nghĩ, sau đó quay sang cười với An Nhiên một cái.

“Con có muốn gặp anh Phương không?”

“Dạ muốn…”

Bảo Châu tay vừa uống rượu vừa kể với Phương về chuyện lúc trưa, duy chỉ có việc xảy ra trong xe là nàng không kể mà thôi.

“Lại có chuyện như vậy sao?” Phương vô cùng đau lòng, cứ tưởng sau khi ly dị thì hai mẹ con An Nhiên sẽ được sống tốt. Nhưng với tình hình hiện tại thì khó có thể nói được.

“Bởi vậy… nên chị mới… muốn nhờ em…” Bảo Châu lúc này rưng rưng trong lòng, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Phương không trả lời, lúc này nó chỉ nhìn sang Bảo Châu với ánh mắt chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.

Nó vô cùng quý mến An Nhiên, và cô bé cũng vậy. Nhìn thấy An Nhiên vui vẻ là nó cũng cảm thấy vui lây.

“Chị muốn em… bảo hộ An Nhiên…” Bảo Châu lại từng câu nói ra, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, biết Phương không phải một người bình thường, nàng chỉ biết Phương có điều kiện mà thôi, không biết điều kiện của Phương lớn như thế nào.

Nàng chỉ cảm nhận được An Nhiên quý mến Phương, để trẻ con yêu quý thì chắc chắn nhân phẩm đương nhiên không có vấn đề. Bảo Châu tin được rằng Phương sẽ có thể chăm sóc tốt được cho An Nhiên.

“Tuy biết rằng điều đó là một đề nghị khá khó khăn… Nhưng mà chị đã suy nghĩ rất nhiều… An Nhiên quý mến em chắc chắn có lý do của nó… Chị tin rằng em sẽ đối xử tốt với An Nhiên…”

Bảo Châu từng lời nói ra suy nghĩ của mình, đó chính là những lời nói xuất phát từ trái tim làm mẹ của nàng. Từng câu nói của nàng kèm theo một dòng nước mắt, không phải chỉ nói qua loa.

“Được… Em sẽ bảo trợ cho An Nhiên…” Phương làm sao không cảm nhận được tình cảm của Bảo Châu dành cho An Nhiên cơ chứ.

Nó cũng muốn An Nhiên được sống tốt, thế nên nó gật đầu chấp nhận.

“Cảm ơn em…” Bảo Châu hai dòng nước mắt lại dâng thêm, trong lòng vui sướng và cảm động khi Phương đồng ý. Nàng không nghĩ rằng Phương lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.

“Để em không phải chịu thiệt… thì chị xin cảm ơn em… Bằng tấm thân của chị nhé…” Bảo Châu khóe miệng khẽ cong lên, nàng cả người đổ sang phía Phương.

“Chị… Không cần…”

“Em nhất định phải đồng ý…”

Không để Phương có cơ hội từ chối, Bảo Châu đặt tay lên miệng nó, lại nói tiếp:

“Chị không trong trắng nhưng chị trong sạch… Xem như đây là ân tình của chị đi…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Thông tin truyện
Tên truyện Sinh viên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Ngày cập nhật 07/05/2024 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hoàng đế hoang dâm (Full)
Bị 2 con sói đụ, sinh con, thần ban phước lành cho vương quốc, bị đái vào bướm dâm và bị đụ cho đái. Giữa cánh rừng rậm mênh mông có một ngôi đền cổ ở tít trên cao, trong đền thờ một tượng thần trắng lấp lánh ánh nhũ được tạc cực đẹp. Tượng thần ở đây không biết là nam hay nữ, cũng không được thờ phụng trang nghiêm như những tượng thần thông thường. Tượng thần lõa lồ ở giữa đền rộng lớn, trên thân hình nuột nà của tượng là hai bầu to với núm vú cương cứng, vùng bụng tròn lẳn như thai nghén 9 tháng, dương vật thô to dưới bụng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện cổ trang Truyện sex mạnh
Yêu xa
Phần 6 Cuộc vui nào cũng sẽ tàn, lúc này dường như tôi không còn tỉnh táo nữa, đầu óc xoay vòng sau khi uống quá nhiều, tôi lần mò mãi mới tới nhà ai dè nhà tôi đã ngủ hết với lại đóng cửa kín mít sao dô, nhà tôi thường đi ngủ khoảng tầm 9h30 đến 10h nhưng tôi đi chơi tới 11h35 thì bị nhốt ở ngoài cũng đúng. Lúc này chả biết đi đâu chỉ biết đi mãi đi mãi và tôi bỗng nhớ đến cô thế là vèo một cái tới nhà trọ của cô ngay, gõ cửa một hồi thì cô cũng ra: Trời đất, đi đâu mà say mèm thế này lại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Bánh đúc có xương (Full) - Tác giả Cu Zũng
Phần 8: Thăng hoa Đào hết đau chưa? Nằm đè lên Đào một lúc lâu, con cặc nằm im không dám động đậy sâu trong âm đạo, mặc kệ lồn Đào co bóp, Bình không dám cử động. Những giọt nước rỉ ra từ khóe mắt Đào làm cho Bình biết cô đang rất đau. Hơn thế nữa, Bình cũng muốn cảm nhận cảm giác cặc ở trong lồn nó là như thế nào. Thì ra nó là như thế. Con cặc không có mắt, nhưng nó lại rất nhạy cảm. Bình cảm nhận rất rõ, lồn Đào chính là một hang động sâu thăm thẳm, chật hẹp nhưng lại co dãn. Và đặc biệt, nó biết chuyển động...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện sex hay

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng