Sinh viên


Update Phần 127

Phần 18

Đứng trước mặt nó là một cô gái trẻ, tuổi đoán chừng hai mươi đến hai mươi hai.

Đôi mắt to tròn như hai ngôi sao nhỏ lấp lánh, trong trẻo và đầy sức sống.

Khuôn mặt mang một nét đẹp nhẹ nhàng đến từ miền quê yên bình, đem đến cho nó cảm giác an nhiên và đầy tình cảm. Lớp trang điểm trên mặt không thể che đi sự non nớt và tinh khiết trên gương mặt của cô gái trẻ. Đôi gò má tròn trịa hồng hào nhô lên tạo nên vẻ dịu dàng và đầy quyến rũ.

Đôi môi mỏng nhưng đường nét rõ ràng, trên môi nàng hiện lên một nụ cười nhẹ nhưng cũng thật rực rỡ như cánh hoa đào trong bầu không khí tươi mới.

Mái tóc dài óng ả được cột lại phía sau lưng, khiến cho nó muốn chạm vào để cảm nhận được sự mềm mại và dịu dàng.

Khoác trên người chiếc áo nhân viên dày cộm, dáng người cao ráo mảnh mai nhưng đầy quyến rũ.

Nét đẹp đến từ cả lời nói và dáng người, mang đến cho nó cảm nhận bình yên nơi thôn quê hẻo lánh.

“Em không thích hợp làm công việc này.” Phương khóe miệng khẽ nói.

Cô gái ngây ngốc nhìn nó, đôi mắt mở to ngạc nhiên:

“Anh nói sao ạ?” Cô nàng lễ phép nói.

“Em xứng đáng làm vợ anh.” Phương khẽ cười, sau đó quay lưng. Dẫu biết rằng lời nói của nó chỉ là vui đùa, nhưng ai biết trước được tương lai sẽ ra sao.

Cô gái trẻ nghe lời Phương nói bỗng dưng lặng lại một hồi, trong mắt nàng dâng lên một vẻ bất lực kèm một chút buồn bã. Cô gái trẻ khẽ bước vào phòng, bàn tay nhỏ nhắn đóng cửa lại.

“Anh không tắm sao.” Cô gái thấy Phương nằm trên giường liền hỏi.

“Người anh bẩn lắm sao?” Phương dịu dàng nhìn cô gái trẻ rồi hỏi.

“A… Không… Em không có ý đó.” Cô gái chợt giật mình, bối rối trả lời.

“Không sao… Em tên gì?” Phương lại nhẹ nhàng hỏi.

“Em tên Như, Ngọc Như…” Cô gái trẻ bày một số vật dụng lên bàn, mỉm cười trả lời Phương.

Nụ cười mang sự tươi mát làm nó như tỉnh ngủ.

“Tên đẹp lắm… Em đẹp như một viên ngọc vậy…” Phương ánh mắt say mê nhìn cô gái trẻ.

Từng lời khen của Phương làm cô gái bối rối, Như không dám hỏi thêm nên im lặng tiếp tục công việc.

“Anh nên làm gì tiếp theo?” Phương thấy cô gái xấu hổ cặm cụi bày biện ra bàn, đành tiếp tục hỏi.

“Nằm đợi em một lát…” Như khẽ trả lời.

Trước câu trả lời của Như, Phương đành kê gối lên đầu hướng về Như mà ngắm nhìn nàng.

Quả thật yêu cái đẹp một cách đại trà, ai cũng có một nét đẹp riêng làm nó có thể xao xuyến bất cứ lúc nào. Nhưng đối với cô gái này thì lại khác, nó cảm giác như cô gái chính là mẫu người mà nó tìm kiếm bấy lâu nay.

Ánh mắt say mê của nó làm Như bất giác loạn cả lên, đồ đạc vừa xếp ra bàn đã bất cẩn làm rơi xuống đất mấy lần.

Nó khẽ cười, sau đó nằm ngửa người nhìn lên trần nhà. Nó biết ánh mắt nó làm Như bối rối.

“Được rồi. Anh cởi áo ra nằm lên đây đi.” Như trải một tấm khăn khá to và dày lên giường sau đó nói.

“Em cởi giúp anh được không?” Phương nhẹ nhàng hỏi, mỗi lần nhìn Như thì nó đều bị nàng thu hút, nó ngồi dậy bên mép giường gần sát với Như.

“Dạ…” Như khẽ gật đầu, câu đầu tiên mà người hướng dẫn nàng đã nói chính là phải chiều khách. Thế là Như đành phải thực hiện theo lời Phương yêu cầu.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ phải làm nhưng công việc này đối với một người khác giới. Như đứng đối diện Phương, bàn tay nhỏ bé tinh xảo khẽ chạm vào từng cúc áo của nó cởi ra. Đứng gần như thế, hơi thở của Phương khẽ phả vào người làm Như nóng cả lên.

“Được rồi.” Anh nằm sấp xuống đó đi, Như cởi hẳn chiếc áo của Phương ra ngoài. Khẽ xếp gọn để sang một bên sau đó nói.

Nó như bị thôi miên làm theo từng lời nói của nàng. Nó nằm xuống cái khăn mà Như vừa trải ra, chiếc khăn dày nhưng lại mềm mại như nhung, mùi hương trên chiếc khăn tỏa ra nhè nhẹ.

Như hít sâu một hơi, khẽ lấy một ít dầu bôi trơn thoa lên bàn tay sau đó bôi một chút lên lưng của Phương.

Bàn tay của nàng trơn trượt trên da thịt của nó, vừa mềm mại lại vừa dịu dàng. Nhưng có lẽ Như còn quá nhẹ tay làm nó cảm giác ngứa ngáy trên lưng.

“Mạnh một chút…” Nó nhắc nhở.

Như bĩu môi, đây là lần đầu tiên nàng làm công việc này. Mấy lần thử qua đều trên người của mấy đứa con gái hướng dẫn nàng.

“Chắc da thịt đàn ông chắc hơn một chút.” Như nghĩ thầm, thế là nàng nhấn mạnh.

“Ui da… Mạnh lắm rồi đó…” Phương khẽ rên rỉ, nó không thể tin được một cô gái làm massage như nàng lại không biết kiểm soát lực trên cơ thể người khác.

“Ơ… Em xin lỗi…” Như lại một lần nữa bối rối, tay nàng dừng lại.

“Được rồi… Làm từ từ thôi… Anh nhắc cho.” Phương nhẹ nhàng nhắc nhở.

Như đôi môi cười bất lực, theo lời của Phương mà tiếp tục hành động.

“Mạnh hơn một chút.”

“Ui da…”

“Nhẹ lại…”

“Ưm…”

“Nhẹ một chút nữa…”

“Đúng rồi… Tiếp đi…”

“Ui da… Chỗ đó nên nhẹ một chút…”

“Đúng rồi… Thoải mái lắm…”

Sau hơn mười phút hướng dẫn cuối cùng Như cũng đã thành thục trên lưng của nó. Bàn tay mềm mại của nàng trượt dài trên lưng, từng nơi từng nơi được nàng ấn qua cảm giác lâng lâng khó tả.

Phương khẽ rên rỉ sung sướng khi Như làm đúng với mức độ mà nó muốn.

“Em mới làm lần đầu hay sao mà vụng vậy.” Phương cười hỏi.

“Dạ… Anh là khách đầu của em đó…” Như thật thà trả lời.

“Xạo…”

“Anh không tin thì thôi.” Như bĩu môi nói.

“Haha… Anh tin… Vụng về như thế mà… Không tin cũng uổng.” Phương trêu chọc.

“Được rồi… Quay người nằm ngửa ra.” Như vỗ nhẹ lên lưng Phương ra hiệu.

Phương làm theo lời nàng, nhưng vừa quay lại thì bên dưới khúc thịt nó căng cứng đội cái quần nhô lên một cục to lớn.

Lúc này Như không để ý tới bên dưới, tay nàng thoăn thoắt trên khuôn ngực rắn chắc của nó. Vẫn như thế, Như làm theo sự hướng dẫn của nó một cách nhẹ nhàng.

“Em đẹp lắm…” Nó ngắn nhìn gương mặt trong trẻo của Như rồi khen.

“Cảm ơn anh. Nhưng xinh đẹp có được gì đâu…” Như khóe miệng hơi cười sau đó đáp lại, trong giọng điệu của nàng dâng lên khá nhiều sự bất mãn.

“Sao vậy… Có thể kể anh nghe được không?” Phương ân cần quan tâm.

Như vẫn im lặng không đáp, nhưng sau khi Phương liên tục nhắc lại làm nàng phải kể cho Phương nghe về tình cảnh của mình.

Như vừa tròn hai mươi tuổi, cái tuổi đẹp nhất thời con gái đáng lẽ phải được vẽ bằng thật nhiều màu sắc rực rỡ.

Nhưng không.

Hoàn cảnh gia đình khiến Như phải bỏ hết tất cả việc học mà đến với công việc này.

Gia đình Như năm người bao gồm bà nội, cha mẹ và em gái, ông bà nội chỉ duy nhất một đứa con trai chính là ba của Như. Cuộc sống lúc trước chẳng phải lo nghĩ bởi vì hai chục công ruộng đang cho thuê đã đủ sức nuôi sống cho gia đình nhỏ của nàng.

Nhưng cuộc sống không phải toàn màu hồng, chỉ trong vòng một năm, từ một gia đình đang có cuộc sống hạnh phúc đã biến thành một màu đen như mực.

Bà nội nàng chợt bệnh nặng, ba nàng đang đi công tác xa sau khi hay tin liền tức tốc quay trở về nhà. Nhưng xui rủi lại ập đến ngay những lúc gia đình đang rối ren.

Ba Như trong đêm quay trở về lại gặp tai nạn, ông buồn ngủ mà lái xe nên lao thẳng vào đuôi của một chiếc xe khác. Tuy không mất mạng nhưng chỉ còn nửa cái mạng, hai chân gãy đến đầu gối, tay phải cũng gãy kèm nhiều di chứng trong cơ thể.

Mẹ nàng sau khi biết tin chợt lịm đi khi những tin dữ liên tục ập đến, trái tim của một người phụ nữ không thể chịu nổi những tin tức như thế. Như phải bỏ cả việc học để về chăm sóc cho ba và bà nội.

Sau hơn nửa năm chạy chữa thì bà của Như cũng không thể thoát khỏi số vận mặc dù đã cố gắng chạy chữa cho bà.

Trong lúc đó thì ba của Như cũng tiếp tục phát bệnh, chỉ trong ba tháng mà gia đình nàng đã phải bán đi hai chục công ruộng để duy trì hơi thở cho ba nàng. Đến những ngày tháng cuối cùng mẹ nàng đã chạy ngược chạy xuôi vay nợ các nơi để cố gắng cứu sống chồng mình.

Nhưng sự thật phũ phàng, không những không cứu được chồng. Sau khi ba Như mất thì gia đình nàng đang gánh một khoản nợ khá lớn. Người cho vay lại liên tục đến đòi nợ làm cả nhà phải sang nhà ngoại để lánh nạn.

Gia đình bên ngoại cũng không khá hơn gì mấy, hơn nữa một số người lại còn không muốn giúp đỡ gia đình Như.

Trong lúc Như đang bất lực không biết phải làm như thế nào để trả hết số nợ kia thì một người đã tìm đến Như giới thiệu công việc.

Như cũng không biết công việc này ra sao, nhưng người giới thiệu nói công việc này sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đủ để trả hết khoản nợ cho gia đình. Thế là một cô gái nông thôn ngây thơ trong sáng lại bước vào một nơi như thế này để kiếm tiền trả nợ cho gia đình.

Ánh mắt Như trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định trong phòng, bàn tay đang trên ngực run rẩy nhẹ nhẹ, trên mắt nàng xuất hiện lấp lánh nước mắt.

Như hít sâu một hơi, khóe miệng nàng gượng lên một nụ cười. Bàn tay mềm mại của nàng lại tiếp tục công việc.

Phương tâm trạng như vụn vỡ, sự kích thích chợt biến đâu mất dạng. Chỉ thấy tiếc thương cho số phận hồng nhan như nàng. Nó chợp mắt một lát, trong đầu suy nghĩ vô số chuyện.

“Anh… Cởi quần ra em massage dưới chân.” Như giọng nói run run nhưng vẫn tiếp tục công việc cho hoàn thành.

Phương mở mắt ra, ánh mắt nó trở nên kiên định.

“Có phải là lần đầu tiên em phục vụ hay không?” Phương giọng điệu rõ ràng.

“Dạ… Có gì không anh?” Như khẽ gật đầu.

“Có muốn trả hết nợ cho gia đình hay không?” Nó lại tiếp tục hỏi.

Như đôi mắt mở to, ánh mắt long lanh nhìn nó một cách khó hiểu sau đó gật nhẹ đầu.

“Hôm nay đến đây thôi. Em không cần phải tiếp thêm bất cứ khách nào nữa. Ngày mai đến gặp anh.” Phương ánh mắt kiên định nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết… Anh bao em đêm nay.” Phương kiên định nói, ánh mắt của nó nói lên tất cả. Nó đứng lên gọi số lễ tân.

Như giật bắn mình nhìn theo hành động của Phương, nàng vừa lo sợ vừa mong đợi một thứ gì đó.

Chưa đầy ba phút thì lễ tân đã có mặt trước cửa phòng.

“Anh muốn gì ạ?” Cô lễ tân lễ phép hỏi.

“Cô gái này… Đêm nay anh bao.” Phương chắc nịt nói.

“Được. Mời anh thanh toán.” Cô nhân viên mỉm cười đáp.

Thanh toán xong Phương lại đóng cửa phòng, nó lấy áo mặc vào người.

Như đến giờ phút này vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy sợ hãi trước người đang đứng chung phòng với nàng.

“Có muốn trả nợ hay không?” Phương một lần nữa đáp.

Như ánh mắt bấn loạn, nàng dường như đang hiểu một vấn đề gì đó. Hít một hơi dài sau đó nhìn Phương rồi gật nhẹ đầu, ánh mắt Như có một chút buồn bã.

“Đi thay đồ… Anh đợi em bên dưới.” Phương nói sau đó bước lại thang máy đi thẳng xuống phòng chờ.

“Em chào anh. Phòng bên trên không thích hợp ạ?” Cô nhân viên thấy Phương bước xuống thì lại hỏi.

“Không. Anh muốn không gian khác.” Phương khẽ nói.

Cô nhân viên mỉm cười gật nhẹ đầu sau đó về lại với công việc của mình.

Nó ngồi đợi một lúc thì Như bước ra sảnh, Như thay một bộ váy đen ôm sát cơ thể. Mặt dù cơ thể nàng không nóng bỏng như bao cô gái khác nhưng đối với Phương đã đủ gợi cảm làm kích thích nó.

“Đi…” Phương nắm tay Như, sau đó vội bước ra ngoài. Taxi cũng đã đợi sẵn nó ngoài đường.

Như bị Phương kéo lên xe, nàng muốn chống cự thì cũng chẳng được gì. Người ta đã bao mình cả đêm cũng nên chịu số phận.

“Phòng của em ở đâu.” Phương khẽ hỏi.

“Ở… x. X. X. X…” Như khẽ đáp.

“Chở tới đó đi bác tài.” Phương nhanh chóng nói với bác tài.

“Được.” Bác tài nhìn đôi tình nhân bước ra liền hiểu, không hỏi thêm lời nào rồi phóng xe đi.

Chưa đầy mười phút cuối cùng cũng đã tới nơi, Như nhẹ bước xuống xe. Ánh mắt lo lắng hiện rõ trên mặt nàng.

“Đi…” Phương nắm tay Như khẽ nói.

Đây chính là căn phòng mà nàng đã từng ở khi còn đang học đại học, cũng may mắn rằng cô chủ trọ sau khi biết tin gia đình Như đang Lâm vào khó khăn nên đã giúp bảo quản một số đồ dùng. Đến nay sau khi lên trở lại thì nàng nhận lại đầy đủ.

Bước vào căn phòng nhỏ, một sự ngăn nắp đến lạ thường đập vào mắt nó. Kệ dép nép bên cánh cửa chỉ để hai đôi giày kèm ba đôi dép dễ thương, một tủ đồ nhỏ đầy ắp quần áo như bao cô gái khác. Chiếc bàn học kèm ghế ngồi sát bên tường, trên bàn học đã để vô số sách vở nhưng kế bên cũng có một cái tủ nhỏ chứa đầy sách trong đó.

Trong căn phòng cũng có một số vật dụng để nấu ăn, nhưng đã khá lâu không sử dụng đến.

“Đi lên ngủ.” Phương thúc giục.

“Nhưng mà… Để em đi tắm đã… Anh lên trên trước đi.” Như rón rén xấu hổ nói.

Lần đầu tiên có người con trai bước chân vào phòng mình, hơn nữa suy nghĩ đến chuyện kia làm Như đỏ hết cả mặt. Nhưng vì số tiền và khoản nợ nên nàng cắn răng đồng ý.

Phương lên gác nằm xuống chiếc nệm một mét sáu màu hồng nhạt đầy nữ tính, mùi hương con gái lan tỏa vào mũi làm đôi mắt nó dần thiếp lại.

“Anh… Ngủ rồi hả…” Như sau khi tắm xong thì rón rén bước lên trên, tóc nàng cột nhỏng sau lưng lộ ra chiếc cổ cao ráo.

“Ừm… Lại đây…” Phương mở mắt ra, miệng khẽ nói.

Như gương mặt đỏ bừng chầm chậm bước lại gần Phương, sau đó khẽ ngồi vào chỗ nó đang nằm.

Phương vòng tay choàng lấy vòng eo thon gọn của Như khẽ kéo nàng nằm xuống. Như cắn răng nằm xuống theo cánh tay của Phương.

“Mong anh nhẹ… Lần đầu của em…” Như cắn môi, giọng run run. Phải cố gắng lắm mới có thể nói ra những lời này. Nhưng câu nói tiếp theo của Phương làm nàng choáng váng.

“Ngủ đi… Anh buồn ngủ rồi.”

Sau câu nói đó, cả căn phòng chìm vào yên lặng. Tiếng hít thở của hai người âm ỉ hòa vào không gian yên tĩnh.

Như tim đập thình thịch, từ trước đến giờ chưa thân mật như thế này với ai bao giờ. Cảm giác có người ôm ấp làm nàng cảm thấy rất khó chịu.

Năm phút sau.

Âm thanh ò ó o từ miệng Phương vang lên thì Như mới nhận ra rằng Phương đã ngủ từ khi nào.

Như bất chợt ngẩn người, không ngờ câu nói khi nãy lại là thật. Ánh mắt khó hiểu của Như nhìn Phương như nhìn sinh vật lạ ngoài Trái Đất.

Gỡ cánh tay đang ôm trên người mình ra, Như tiến đến bật quạt sau đó tắt đèn.

Phương lúc này đã tiến vào giấc mộng đẹp, còn Như trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ tung lung. Phải đến giữa khuya cơn buồn ngủ ập đến thì nàng mới có thể chợp mắt được.

Nhưng kế bên nàng có một cơ thể sung mãn làm nàng không thể nào ngủ yên giấc được. Mỗi lần Phương chồm qua ôm lấy nàng làm nàng giật mình tỉnh giấc, nhưng sau đó lại để yên cho Phương ôm lấy.

Như giấc ngủ chập chờn cho đến sáng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Thông tin truyện
Tên truyện Sinh viên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Ngày cập nhật 07/05/2024 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dĩ vãng nhạt nhòa
Sáng nay ngủ dậy, thấy Hương còn mệt, Hạnh chở Hương qua vứt bên công ty Hương làm, gặp sếp Duy đến sớm đang uống café chổ cửa công ty, cô gật đầu chào, cô cũng biết sếp Duy do mấy lần đi ăn trưa cùng anh và Hương Vào đến công ty, nghe nhân viên phòng của cô nhắn cô lên gặp ông Thành giám đốc, cô băn khoăn không biết có chuyện gì không, đã 6 tháng từ khi leo lên cái ghế phó phòng mà một cuộc đi café cô củng không đi cùng ông ta, sau cái hôm ông ta hẹn cô đến nhà bàn công việc rồi ông ta kiếm cớ ôm ấp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chat sex Đụ cave Đụ lỗ đít Đụ tập thể Đụ thư ký Sextoy Thác loạn tập thể Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện sex bạo dâm Truyện sex hiếp dâm
Ấn ký tình dục (Update Phần 16)
Khooooông! Ở bên kia, Huy thét lên trong đau đớn. Bởi vì tên mang mặt nạ vừa mới bật camera theo dõi của căn phòng bên kia bức tường, làm giờ đây ở phòng này mọi người đều có thể quan sát được toàn bộ căn phòng. Thông qua mặt kín họ có thể thấy khuôn mặt đỏ bừng, quằn quại của 3 cô gái, còn nhìn lên chiếc tivi treo trên tường thì họ có thể quan sát và hiểu tại sao các cô gái lại phản ứng như vậy. Nhất là khi Huy nhìn thấy Hân đang bị 2 người đàn ông tuột phăng chiếc váy công sở, phơi bày ra toàn bộ phần dưới...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú
Cô giáo dâm đãng của tôi (Update Phần 16) - Tác giả Xuân Hùng
Vào trong phòng rồi mà tôi vẫn còn nguyên si cảm giác hồi hộp khi nãy. Lạ thật, em đã là của tôi và ở ngay đây rồi, mà sao nghĩ lại lúc đó vẫn còn thấy run và thèm lắm ấy. Tôi nghĩ có lẽ là do bản tính tò mò có sẵn trong mỗi con người và tâm lý chung của những kẻ ăn trộm thôi, chứ thực ra lúc đó tôi gõ cửa nhà tắm rồi vào cùng em chắc cũng chả sao. Nhưng như thế chưa chắc đã hấp dẫn bằng kiểu lén lút rình rập người khác. Còn em, nếu em biết có người rình trộm em tắm không biết cảm giác em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ với hàng xóm Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh Truyện sex sinh viên Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng