Sinh viên


Update Phần 127

Phần 30

“Ê Phương… Tính ra còn mấy hôm nữa là xong bốn năm rồi mậy.” Thằng Đức buông ra một lời, sau đó thở dài.

Hai thằng đang câu cá trong một con mương nhỏ, chỗ này do thằng Đức khám phá ra mấy hôm trước. Khu này ít người đi câu nên cũng khá nhiều cá.

“Mày định làm gì chưa.” Phương hỏi.

“Chưa… Để coi tìm được việc không, nếu không tìm được chắc tao về quê làm ruộng quá…” Thằng Đức cười cười.

Gia đình chẳng giá giả là bao nên muốn tìm được công việc tốt cũng là cả một vấn đề. Bây giờ muốn ngồi được chỗ người khác muốn ngồi thì đầu tiên đó chính là quan hệ, thứ hai đó là phải có tiền, càng nhiều tiền càng tốt.

“Tìm đại công việc nào đó đi. Ở đây nhiều chỗ tuyển mà.” Phương lại nói tiếp.

“Để coi đã… Ê con này bự nè mày.” Đức cười cười, đầu cần vừa nhấp nháy nó liền giật mạnh. Một con cá trê khá to, bự bằng bắp tay của thằng Đức.

“Ngon lành… Tối nay làm canh chua là hết sảy.” Phương cười lớn, nó cũng giật được vài con nhưng chưa có con nào bự bằng con thằng Đức vừa giật.

“Tối nay tao xin nghỉ, đem cá đi nướng với nấu canh chua, rủ thêm thằng Phúc rồi làm vài xị chơi.” Đức cười lớn.

Thằng Đức do từ nhỏ đã phải cực khổ nên việc tự nấu ăn đã quá dễ dàng đối với nó. Mỗi lần kéo sang phòng nó thì y như rằng không ai dám tranh việc nấu ăn với nó cả.

“Dứt… Tao lấy ít apple meo meo qua dứt.” Phương nhanh chóng hưởng ứng, cả tuần nay nó cũng chẳng nhậu nhẹt gì hết. Kể từ ngày đi chơi cùng hới Quyên đến bây giờ cũng hơn mười ngày rồi nó chưa đụng tới rượu bia nên vừa nói thì nó đã thèm.

“Có rượu ngon mà giấu. Bữa nào tao ôm hũ rượu của mày luôn.” Thằng Đức cười lớn.

Nó biết Phương có mấy bình rượu ngâm từ hồi hai năm trước, nó được thử mấy lần cũng khá là ra gì.

“Haha…” Phương cười cười, hai thằng ngồi nói chuyện thêm một lát thì cũng đã xế chiều. Thế là cả hai thu gom đồ đạc đi thẳng sang phòng của thằng Đức.

“1… 2… 3… Dô.”

Ba thằng với ba ly rượu trên tay.

Cuộc sống sinh viên nhiều khi cũng chỉ có thế, bạn thân dễ kiếm, tri kỷ có tìm.

Ngồi ở phía sau dãy trọ, cả ba thoải mái nói chuyện mà không sợ ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.

“Sao rồi… Tìm được cô nào khác chưa.” Thằng Đức cụng ly với Phúc rồi cười cười.

“Mẹ mày… Chuyện gì cũng phải từ từ…” Phúc uống hết một ly, sau đó cười nói.

Sau vụ việc vừa rồi thì Phúc cũng không còn lụy vào tình yêu nữa. Nó cảm thấy tình cảm không phải là chuyện một sớm một chiều, dành tình cảm càng nhiều thì sẽ càng đau nhiều hơn.

“Tao thấy có đứa để ý mày đó.” Thằng Đức vỗ vai Phúc, sau đó nhếch miệng nói.

“Làm gì có chuyện đó.” Phúc khoác tay phủ nhận.

“Mày để ý con Nhung quá nên không quan sát mấy đứa xung quanh. Bà mẹ nó cái thằng này.” Đức vỗ lên đầu Phúc một phát rồi bực bội nói.

“Mày nhớ kỹ lại coi…” Phương nghe vậy cũng cười cười, nó biết thằng Đức đang đề cập tới ai. Chính nó quan sát cũng nhận ra tình ý từ người kia đối với thằng Phúc nhưng bởi vì thời gian qua Phúc nó chỉ quan tâm đến con Nhung nên chẳng để ý xung quanh.

“Tao có thấy khỉ gì đâu…” Phúc vẫn trơ cái mặt ngây thơ vô số tội, nó lại nói.

“Mày thông não nó hộ tao.” Thằng Đức lắc đầu, sau đó quay sang nói với Phương.

Phương cười cười, sau đó từ từ hỏi thằng Phúc: “Nhớ lại coi, ai tiếp mày phân tích, ai hay làm bài báo cáo giúp mày, ai hay ở lại phụ mày dọn dẹp.”

Phương đưa ra một tràng câu hỏi, nếu thằng Phúc đủ tinh tế sẽ dễ dàng nhận ra sự quan tâm của đối phương. Nhưng bởi vì nó lúc đó toàn tâm toàn ý cho con Nhung nên dễ dàng lướt qua việc đó.

“Ai vậy ta… Thằng Đông hay ở lại với tao… Hay là nó…” Phúc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó vội hốt hoảng.

Cả hai thằng Phương với thằng Đức như ngã nhào với câu trả lời của thằng Phúc, với câu trả lời này thì thằng Đức liền muốn đấm nó mấy cái.

“Con mẹ mày… Con Nương đó cha nội…” Thằng Đức lớn tiếng hét, nó kiềm chế hết nổi với sự ngây thơ của thằng này.

“Nương… Nương…”

Nghe cái tên này, Phúc chợt rơi vào khoảng lặng. Cái tên này làm nó nhớ tới một năm trước.

“Phúc à… Còn làm hả… Để mình tiếp cho.”

“Phúc… Làm bài xong chưa… Mai báo cáo rồi… Nếu chưa thì vào nhóm của mình nè.”

“Ông bận hả… Vậy để tui làm giúp ông nghe.”

Từng câu từng lời nói nhanh chóng hiện lên trong não nó, một cô gái cao gần mét sáu, gương mặt tròn trịa dễ thương, mái tóc dài óng ngang thắt lưng.

Cô gái kia vừa lanh lẹ vừa nhiệt tình hơn nữa lại hay quan tâm với người khác.

Lần gần đây nhất, trong lúc nó đang ngồi ăn ngoài hàng lang thì Nương cũng ngồi gần nó, cô nàng cười nói với nó: “Còn hơn tháng nữa là mình hết gặp nhau rồi…”

Ánh mắt của cô gái tỏ ra một chút gì đó nuối tiếc nhưng nó chẳng để ý tới, vô tâm đáp: “Mỗi người có công việc riêng mà. Rồi cũng sẽ quên hết thôi.”

Từng ký ức kia bỗng dưng ùa về làm Phúc chợt xúc động, nó cầm ly lên nốc cạn hết một ly rồi cúi đầu im lặng.

Nó thất vọng về tình yêu rất nhiều, cũng may là còn Phương với Đức cứu vớt kịp. Nó cảm thấy tình yêu không còn ý nghĩa gì với nó nữa.

“Mày nên suy nghĩ kỹ đi. Tao thấy Nương được đó.” Đức vỗ nhẹ lên vai Phúc an ủi, nó biết tâm trạng của thằng Phúc đang không tốt nên chẳng nói gì thêm.

“Tao cho mày một cơ hội. Còn được hay không thì tùy mày thôi.” Phương suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.

Nghe câu nói kia, Phúc ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu. Kể cả thằng Đức cũng đang liếc mắt nhìn nó đầy kinh ngạc.

“Ê Phúc với Nương… Cuối tuần này đi chơi không?”

Phúc đang ngồi với Nương ở hành lang ăn cơm trưa. Hôm nay nó chủ động ngồi đó xem Nương có mò ra ngồi ăn chung với nó hay không.

Và thật sự Nương đã ra ngồi ăn chung với nó làm trái tim nó bỗng dưng đập lên thình thịch. Theo như lời Phương nói thì chứng tỏ cô gái này vẫn còn một chút tình cảm với nó.

“Hả… Đi đâu? Sao rủ tui.” Nương đang ăn cơm, bỗng nghe tiếng Phương hỏi liền thắc mắc.

“Giờ có đi không? Thằng Phúc là nhất định phải đi rồi đó, còn bạn có đi không?” Phương dựa lưng vào tường, nhìn Phúc sau đó quay sang nói với Nương.

“Phúc… Bạn… có đi hả?” Nương ánh mắt chớp chớp, cô nàng đưa ánh mắt nhìn Phúc rồi hỏi.

“Ừ… Nó nói vậy rồi sao không đi được.” Phúc cười cười, nó đang cố diễn theo lời Phương bàn hôm trước.

“Có đi không thì bảo lẹ để còn chốt nè.” Phương nhanh chóng lên tiếng thúc giục.

“Đi bao nhiêu người rồi á.” Nương vẫn bình tĩnh hỏi.

“Tui dẫn ghệ tui, thằng Đức dẫn ghệ nó, thêm thằng Phúc nữa là năm người.” Phương giơ bàn tay lên đếm.

Ánh mắt Nương bỗng dưng sáng rỡ, nghe Phương kể thì rõ ràng là Phúc không đi với ai.

“Bạn không định rủ ai theo hả.” Nương vội đưa ánh mắt nhìn Phúc.

“Không…” Phúc cười cười rồi lắc đầu xác nhận.

“Được… Cuối tuần này đúng không? Nhắn lịch để tui sắp xếp nhé.” Nương cười tươi, cô gái nhanh chóng đồng ý.

“Sao sao…” Khi thấy Phương vừa bước xuống dưới, thằng Đức liền lao tới hỏi thăm tình hình.

“Dô kèo…” Phương nhướng đôi lông mày tỏ vẻ thành công.

“Ngon… Hahaha…” Thằng Đức cười lớn, sau đó khoác tay lên cổ Phương rồi vui vẻ đi ra ngoài.

“Cuối tuần này sắp xếp đi chơi với anh nhé.” Phương nhắn cho Vi…

Khi nãy nó nhắn cho Ngọc Như thì cô nàng lại bảo cuối tuần về thăm gia đình với lại mang tiền về cho mẹ nên nó đành nhắn cho Vi.

“Dạ… Có kèm điều kiện gì không…” Vi nhanh chóng trả lời.

“Bớt bớt lại là được. Đi chung với đám bạn anh.” Phương đáp.

“Oke… Cuối tuần đúng không?”

“Đúng rồi.”

“Sang rước em nhé.”

“Oke cưng.”

“Nào… Lên xe đi.”

Phương mạnh tay thuê chiếc xe bảy chỗ để chở mọi người đi chơi. Cũng may nó có bằng lái xe nên không lo thiếu chỗ.

Vi ngồi bên ghế phụ, thằng Đức với con ghệ nó ngồi ở ghế giữa còn Phúc với Nương ngồi ở ghế cuối cùng.

Mỗi hàng ghế do chỉ hai người ngồi nên khá rộng rãi, cả đám cũng không mang nhiều đồ. Đa số chỉ là đồ tắm biển với lại một vài bộ để đi chơi.

“Anh còn biết lái xe nữa hả.” Vi ngạc nhiên khi thấy Phương ngồi ở ghế tài xế. Nếu lúc trước biết Phương có bằng lái thì cô nàng cũng sẽ thuê xe cho Phương lái, bởi vì đi xe riêng được cái thoải mái, muốn đi đâu với ghé đâu thì ghé.

“Học hồi năm rồi. Cũng lái được mấy lần…” Phương khẽ cười, nó được cái gia đình có điều kiện nên được cho học lái xe sớm.

Tuy giá giả nhưng lúc nhỏ Phương lại thích lái máy cày máy xới nên việc lái xe cũng khá dễ dàng.

“Tính ra anh cũng giỏi quá đó.” Vi nhoẻn miệng cười, cô càng ngày càng thấy thích Phương bởi vì cô cảm giác Phương khá toàn diện.

Vừa giỏi vừa ga lăng lại có chút tinh tế, quan trọng là hơi bị đẹp trai, thêm ngày hôm nay biết Phương lái xe được thì khẳng định gia đình Phương phải có chút điều kiện.

“Phương nó còn giỏi nhiều thứ lắm. Em cứ từ từ mà khám phá… Haha…” Thằng Đức bên dưới lớn tiếng trêu chọc, sau đó cười lớn.

Nhỏ bạn gái của thằng Đức nhìn cũng khá được, gương mặt tròn trịa trắng trẻo. Mái tóc ngang vai trông rất năng động. Khi cười lại càng cảm thấy có duyên hơn nữa.

“Còn anh có gì giỏi hơn người ta không?” Cô bạn gái của thằng Đức bĩu môi, quay sang nói với nó.

“Có chứ… Bí mật phải được khám phá từ từ mới hấp dẫn.” Thằng Đức cười cười, nó đành nói cho có.

Nếu so sánh nó với Phương thì chỉ có cái đi chơi bời nhiều là nó giỏi thôi, còn mấy thứ khác thì nó phải bái Phương làm sư phụ.

“Ủa mà bạn tên gì nhỉ?” Nương ở phía trước lên tiếng hỏi. Hai cô gái đi cùng không phải kẻ địch nên nàng thoải mái bắt chuyện.

“Mình tên Kiều.” Bạn gái thằng Đức cười nói.

“Bạn gái tui tên Vi. Nhỏ hơn mình hai tuổi đó.” Phương đang lái xe, nghe vậy cũng lên tiếng trả lời thay Vi, trong câu nói còn nhấn mạnh hai chữ bạn gái làm Vi trong lòng thoải mái vô cùng.

Mặc dù giữa hai người vẫn không tiến tới mối quan hệ đó nhưng được Phương nói như vậy cũng khiến Vi vui vẻ vô cùng.

“Hình như cả hai bạn đều không học ở trường mình đang học đúng không?” Nương thắc mắc hỏi.

“Đúng rồi… Mình học ở trường phía XXX á.” Kiều vui vẻ trả lời.

“À… Trường đó học phí hơi đắt nha…” Nương bình luận.

Trường mà Kiều học đương nhiên trong khu vực này ai cũng biết hết, bởi vì trường tư nên chất lượng đào tạo và học phí phải cao hơn trường công.

Bù lại nếu thật sự có năng lực thì học ở những trường đó sẽ có tương lai cao hơn so với trường mà Nương và mọi người đang học.

“Cũng khá đắt nhưng chấp nhận vì tương lai thôi.” Kiều lạc quan trả lời, cô nàng cũng biết trường mình học phải đóng học phí cao, nhưng do bố mẹ khuyên vào nên phải cố gắng học để không phụ lòng bố mẹ.

Sáu người trò chuyện vui vẻ với nhau trong suốt hành trình. Cả ba cô gái đều mang tính cách khá giống nhau, hoạt bát và khá hòa đồng nên nhanh chóng bắt được tần số của nhau.

Khi cả ba cô gái họp lại thì chắc chắn Phương với cả Phúc và Đức đều bị ra rìa. Bọn con trai không dám bình luận về những gì mà con gái đang nói chuyện, lỡ đụng chạm một cái thì thôi xong.

Lái xe khoảng ba giờ thì đến bến tàu, mọi người xuống xe ăn uống một lúc. Phương chọn một quán đã từng ăn rồi ghé vào, ăn uống no say và nghỉ ngơi một lúc thì thời gian lên tàu ra đảo cũng tới.

Do điểm mà Phương chọn không thể mang xe du lịch sang được nên nó tìm chỗ gửi xe sau đó xách hành lý lên tàu rời đất liền.

“Có ai bị say sóng không.” Nương chu đáo hỏi, trước khi đi cô nàng cũng chuẩn bị khá cẩn thận cho chuyến đi này.

“Em không.” Vi đáp.

“Mình cũng không.” Kiều lắc nhẹ đầu.

“Không bị say sóng có uống được không?” Đức đưa cái mặt trơ trẽn ra hỏi.

“Uống đi… Không chết đâu…” Nương mỉm cười trả lời.

Chiếc tàu cao tốc bắt đầu di chuyển, mọi người ở trong khoang hành khách một lúc đến khi tàu ổn định thì những ai muốn ra ngoài hóng gió thì có thể đi ra ngoài.

Vi kéo tay Phương ra ngoài, cô nàng rất thích đi biển nên muốn ngắm nhìn và tận hưởng hết vẻ đẹp của cảnh biển.

Phúc sau khi ngồi một hồi cũng gợi ý cho Nương ra ngoài ngắm cảnh một chút. Nương dễ dàng đồng ý sau đó sóng vai với Phúc ra ngoài.

Chỉ có thằng Đức là đang ngồi với Kiều ở trong khoang hành khách. Kiều lười ra ngoài nên nó đành ngồi đó canh chừng cho cô nàng đọc sách.

“Oa… Cảnh đẹp quá…” Vi dang tay vui vẻ thốt lên.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, trời không nắng quá cũng không âm u. Bầu trời trong xanh kèm theo những gợn mấy trắng to lớn tô điểm cho khung cảnh mùa hạ.

Thời gian này có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm để du lịch biển, thời tiết phù hợp với lại nước biển trong xanh như một bức tranh.

“Thích không… Anh chụp cho vài tấm hình.” Phương cười cười, nó cũng thấy khung cảnh hôm nay quả thực quá đẹp. Những lần trước nó đi không đẹp như ngày hôm nay.

“Được…” Vi hào hứng đáp ứng, nàng bước ra phía trước làm kiểu cho Phương chụp hình.

Chỉ trong vòng chưa tới mười phút thì có lẽ hơn trăm tấm hình được chụp xong. Vi vô cùng thành thạo trong việc tạo dáng, còn Phương lại rất rành với việc chụp ảnh nên rất nhanh đã có những tấm ảnh đẹp.

“Nhìn kìa… Hình như anh quên dạy anh ấy cách chụp hình rồi.” Vi chợt nhận ra Phúc với Nương cũng ra ngoài chụp hình, trong cái dáng vẻ lúng túng của Phúc thì Vi liền nhận ra tay nghề chụp hình của người này không tốt.

Việc chụp hình cho con gái quả thực rất khó khăn, cho dù có gương mặt xinh đẹp nhưng nếu không lựa chọn góc độ phù hợp thì sẽ không toát lên được vẻ đẹp của người đó.

Phương vỗ trán một cái, nó lại quên rằng thằng này chẳng biết chụp hình. Nó cũng không lường trước được việc này, định bước lại hướng dẫn cho Phúc.

“Khoan… Quan sát một chút đi.” Vi nắm tay Phương lại, sau đó nói.

Phương khó hiểu nhìn Vi, sau đó lại nghe lời cô nàng tiếp tục ngắm nhìn cảnh biển, thỉnh thoảng quan sát tình huống bên kia.

“Kiểu này đẹp không?”

“Nghiêng một chút nữa. Để mình hướng dẫn Phúc cách chụp.” Nương vui vẻ cầm điện thoại tận tình hướng dẫn Phúc chụp hình.

Không một chút khó chịu nào được thể hiện trên gương mặt của Nương, thay vào đó là sự tận tình chỉ bảo để Phúc chụp được những tấm ảnh đẹp.

“Tấm này đẹp nè. Chụp thêm vài tấm nữa nhé.” Nương cười nhìn vào điện thoại.

“Được…” Phúc vui vẻ đáp. Nó sợ Nương bực mình vì nó không biết chụp hình nhưng từ thái độ của nàng không cho thấy điều đó.

Phương kéo Vi vào lòng, nó cười nhẹ: “Xem ra thiếu sót lại tạo ra cơ hội.”

“Anh muốn tác thành cho hai người họ hả.” Vi cười cười.

“Ừ… Một cô gái tốt hy vọng nó sẽ không bỏ lỡ.” Phương nhẹ nhàng nói, sau đó lại bị Vi lôi ra chụp hình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Thông tin truyện
Tên truyện Sinh viên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Ngày cập nhật 07/05/2024 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Những mảnh tình trôi
Thương nhớ ai mưa chiều về giăng lối Người yêu xưa nay đã cách xa rồi Còn trong tôi bao nhung nhớ tả tơi Mưa kỷ niệm mưa thầm rơi trong đời. Ở cái tuổi 18 ai cũng mộng mơ, cũng yêu say đắm một bóng hồng, mỗi chiều về lại thơ thẩn ngắm hoàng hôn. Năm đó tôi khăn gói tới SG, cái nơi mà ai cũng biết Hoa cho ai và Lệ để cho ai. Bỏ lại sau lưng mối tình đầu ngu dại, tôi dấn thân vào vòng quay của định mệnh, của những mối tình mà mãi mười mấy năm sau cũng còn chưa quên được. Lúc ấy tôi sống một mình trong công ty của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Tâm sự bạn đọc Truyện không loạn luân Truyện sex có thật
Chuyện tình buồn
Phần 30 Rời quán cafe lúc mới 2 giờ chiều, nàng đã bắt mình đi chợ kẻo không kịp! Tội nghiệp Phương vừa mệt vừa buồn ngủ mà vẫn phải phục vụ cho mình với tụi bạn. Phương thích nấu nướng thì thích thật nhưng với cái kiểu chăm chỉ quá đáng thế này thì chắc phải xem lại. Hai đứa lê thân đi chợ phục vụ cho buổi nhậu. Khệ nệ ôm được một đống đồ sau vài vòng lượn lờ mệt lử. Tối nay lũ bạn lại được dịp trầm trồ với khả năng nấu nướng của Phương, còn mình sẽ được dịp lên mặt cho lũ bạn ghen tị vì sở hữu một cô gái truyền thống...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex nhẹ nhàng Truyện teen
Hồi ký mưa (Full)
Phần 30 Thời gian thấm thoát trôi, nó trở lại việc học với mục tiêu đỗ tốt nghiệp và kỳ thi đại học sắp tới. Tay nó lúc này đã nhuần nhuyễn trở lại mặc dù ghi chép nhiều khiến nó mỏi rã rời. Nhưng nó không nản, các thầy cô cũng cảm thông với nó, cảm thông với số phận và những chuyện nó phải chịu nên tạo điều kiện cho nó rất nhiều. Ví dụ như các môn như Công nghệ, tin học, giáo dục công dân, các thầy cô gọi nó lên kiểm tra dạng vấn đáp để bù điểm nó còn thiếu. Nói là kiểm tra nhưng toàn gọi nó lên trò chuyện, có khi là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng