Sinh viên


Update Phần 127

Phần 86

Ngay khi âm thanh hệ thống vang lên trong đầu thì nó ngay lập tức cảm giác cơ thể có sự thay đổi rõ rệt. Đặt biệt là nhãn quan của nó được tăng cường hơn không ít.

Tầm nhìn được cải thiện rõ nhất, lúc trước nó cảm giác khoảng hai trăm mét phía trước còn hơi mờ nhưng hiện tại có thể nhìn rõ vô cùng.

Nhìn về phía tấm bia ở xa nhất, nó bây giờ có thể tự tin bắn không trượt phát nào.

“Trúng rồi sao. Là may mắn hay đúng không? Hahaha…” Anh Hoàng từ xa bước lại gần, thấy nó đứng sững sờ một hồi nên anh lên tiếng trêu chọc.

“Cũng không hẳn là may mắn.” Phương khẽ xoa mũi cười nhẹ, khi nãy quả thật nó không ngờ mình lại có thể bắn trúng.

Lúc đó thì chắc chắn là do may mắn mà thôi, còn bây giờ thì mọi thứ đã khác rồi. Sau khi nhận được kỹ năng, nó tự tin bắn trúng một trăm phần trăm.

Cảm giác súng của nó đã tốt hơn bao giờ hết, đưa mắt nhìn tới mấy cây súng khác tạo cho nó một sự quen thuộc như sử dụng hằng ngày.

Đó là một vài sự thay đổi mà sau khi nhận được kỹ năng mang lại. Nó hiện vẫn chưa khai thác hết tiềm năng của khả năng nay. Phương tin chắc rằng kỹ năng bắn súng không dừng lại ở việc này.

Ở lại nói chuyện cùng với anh Hoàng thêm một lát rồi nó mới lên xe trở về nhà. Nhiệm vụ đã hoàn thành thì có thể trong thời gian tới nó ít quay trở lại chỗ này nữa.

Nó còn đang muốn quay về nhà để xem phần thưởng từ hệ thống dành cho nó khi nãy. Tài sản ngẫu nhiên trị giá 20 tỷ không phải là con số nhỏ, hơn nữa còn nhận được ba lượt rút ngẫu nhiên từ cửa hàng hệ thống cũng làm nó sốt ruột mong chờ.

“Ting. Chúc mừng bạn nhận được Trung tâm nghiên cứu khoa học công nghệ MHC.”

“Trung tâm nghiên cứu khoa học công nghệ HCM là trung tâm vừa mới thành lập cách đây 6 tháng. Với độ ngũ kỹ sư trẻ kèm các lãnh đạo đầy năng lực mà HCM liên tục cho ra các sản phẩm công nghệ mới chỉ trong một thời gian ngắn.”

“Các sản phẩm công nghệ của trung tâm đang được vô số đối tác lớn nhắm tới. Gần đây các sản phẩm mà trung tâm nghiên cứu ra đều được cấp giấy chứng nhận độc quyền và chủ sở hữu của vô số bằng sáng chế khác.”

“Bên cạnh việc nghiên cứu, HCM còn đang xây dựng một khu nhà máy với diện tích hai mươi ngàn mét vuông để phục vụ cho việc sản xuất quy mô lớn.”

“Tuy nhiên trong thời gian ngắn trở lại đây, một vài thành viên trong trung tâm có ý đồ đánh cắp ý tưởng. Trong công ty đã có vài thành viên thành lập nhóm nhỏ gây rối nội bộ và những sản phẩm chưa được đăng ký đã bị bán ra bên ngoài.”

“Chủ cũ của HCM không may bị tai nạn và đã chết trong bệnh viện. Tình hình của trung tâm hiện nay phải nói là loạn không thể nào tả được.”

“Gia đình của chủ cũ cũng đang xảy ra lục đục không nhỏ. Bởi thế nên đã bán đi trung tâm nghiên cứu. Vì thế mà ngày hôm nay nó rơi vào tay Phương.”

Sau khi đọc xong vài dòng thông tin thì Phương khẽ xoa cằm rồi rơi vào trầm ngâm. Quả không có thứ gì là dễ dàng cả.

Khi nó nhận Hàng Châu thì Hàng Châu rơi vào bờ vực phá sản. Khi nó nhận Hữu Thiên thì công ty cũng đang lục đục nội bộ. Còn bây giờ khi nó nhận trung tâm nghiên cứu này lại xuất hiện tình cảnh không mong muốn.

Tuy nhiên Hàng Châu sau khi nó tiếp quản đã trở nên khởi sắc hơn, Hữu Thiên đến giờ nó vẫn chưa tiếp xúc với đám lão già kia. Còn hiện giờ thì trung tâm nghiên cứu này nhất định nó phải có hành động gì đó.

Nó biết rõ tầm quan trọng của việc nghiên cứu công nghệ kỹ thuật trong thời gian tới rất lớn. Nếu được đầu tư bài bản thì trong tương lai chính là con gà đẻ trứng vàng của nó.

Bên cạnh đó xưởng sản xuất đang được xây dựng kia cũng không kém phần quan trọng. Suy nghĩ tích cực thì nếu trong thời gian tới trung tâm HCM có thể ổn định thì nó vô cùng tin tưởng trong tương lai sẽ phát triển mạnh.

Cái khó đối với Phương hiện tại là làm sao để thống nhất lại HCM cũng như dẹp bỏ các thành phần phá hoại hiện đang nhởn nhơ trong trung tâm nghiên cứu.

Nếu giải quyết được chuyện này thì những chuyện khác nó không phải suy nghĩ gì cả. Việc nghiên cứu công nghệ mới đều nằm hết trong cửa hàng hệ thống, nó chỉ cần bỏ tiền ra mua về rồi đưa cho những kỹ sư của trung tâm là xong mà thôi.

“Mở rút thưởng ngẫu nhiên đi.”

“Ting. Xác nhận mở rút thưởng ngẫu nhiên.”

“Ting. Bạn nhận được dự đoán cổ phiếu 7 ngày liên tục.”

“Ting. Bạn nhận được Hợp đồng trung thành.”

“Ting. Bạn nhận được sticker nói thật.”

“Ỏ… Thứ đồ gì đây?”

Dự đoán cổ phiếu thì nó đương nhiên biết rõ, lần trước nó đã sử dụng rồi nên biết khá rõ công dụng của thứ đồ này. Trong bảy ngày đó nó chỉ cần ngồi một chỗ là tiền tự nhiên sẽ nhân lên vô số lần.

Còn Hợp đồng trung thành và sticker nói thật thì nó chưa bao giờ thấy bán ở trong cửa hàng. Mở ra công dụng của hai món đồ kia xem qua một lần.

Hợp đồng trung thành bao gồm ba mươi sáu bản, hợp đồng được ký kết giữa người sử dụng lao động và người lao động. Sau khi ký kết hợp đồng thì cả hai bên đều bị ràng buộc như những gì đã ghi trên hợp đồng. Không thể làm trái lại với hợp đồng được, người có ý đồ vi phạm hợp đồng sẽ bị cưỡng chế tuân theo hợp đồng.

Có nghĩa là sau khi ký kết hợp đồng này, người lao động có ý đồ sai trái với công ty cũng không thể nào thực hiện được. Trừ khi hợp đồng hết hiệu lực thì sẽ không còn ràng buộc.

Hợp đồng này chỉ có hiệu lực khi chủ nhân hợp đồng đóng vai trò là người sử dụng lao động. Hợp đồng có hiệu lực chỉ khi hợp đồng có thời hạn, vô nghĩ khi hợp đồng vô thời hạn.

Hợp đồng này trước mắt chỉ có ba mươi sáu bản, nghĩa là chỉ có thể ký kết được tối đa ba mươi sáu người.

“Đồ tốt…” Phương ánh mắt lóe lên rực rỡ, nghe có một chút gì đó viển vông nhưng đồ hệ thống nó đương nhiên tin tưởng hoàn toàn.

Đây chính là thứ mà nó có thể khống chế được đám người ở trong trung tâm nghiên cứu mà không tốn một chút trí lực nào. Chỉ cần đối phương ký hợp đồng thì ngay lập tức tuân theo quy định mà không thể làm sai.

Còn thứ kia đó chính là một hình dán, có thể sử dụng lên người khác. Người bị sử dụng sticker không thể nào nói dối được cả, hành động lời nói đều bị sai khiến nói sự thật. Đến cả suy nghĩ trong đầu cũng phải ngay lập tức nói ra. Thứ đồ này lại chỉ có thể sử dụng một lần nhưng hiệu quả thì đến cuối đời.

“Hay cho hệ thống.” Phương ngay lập tức dựng ngón tay cái, đúng là hệ thống trâu bò không gì là không thể.

Ngày hôm sau nó ngay lập tức lái xe lên thành phố phía trên. Tình hình trung tâm nghiên cứu không mấy khả quan nên nó phải giải quyết nhanh mới được.

Cho dù như thế nào vẫn phải xem qua một lần coi tình hình như thế nào. Trong đầu nó cũng định sẵn kế hoạch rồi, trong chuyến này đi dạo quanh công ty Tiên Hoa, Minh Nguyệt cũng đang đi khảo sát cùng với mẹ ở trên này.

Nếu có dịp nó không ngại đảo sang một vòng cho mở rộng tầm mắt. Từ trước tới giờ nó ít có dịp lên thành phố lớn.

Dẫu có đi chăng nữa cũng không có thời gian rảnh rỗi như thế này. Nhân cơ hội này nó dành ra vài ngày đi tới nơi đây nơi đó để tìm hiểu.

Đây là lần đầu lái xe xa đến như vậy, nó cũng không rành đường. Cứ bật bản đồ lên rồi chạy theo hướng dẫn mà thôi.

Mất hơn bốn giờ để nó đến vùng ven của thành phố. Nó xuất phát từ sáng mà đến giữa trưa mới đặt chân tới nơi này.

“Ồ… Xe cộ thật đông đúc.” Nó cảm thán một câu.

Từ một thằng sinh viên đến bây giờ nó cảm thấy cuộc sống này có vô số điều biến đổi với nhận thức của nó. Tuy tài sản lên tới vài chục tỷ như nó giống như hai lúa lên thành phố vậy. Đến chiếc áo hay cái quần vẫn không mua nổi một món đồ hiệu nữa là biết rồi.

Ở thành phố dưới tuy khá sầm uất nhưng so với thành phố trên này vẫn khác biệt một trời một vực.

Giới nhà giàu ở thành phố dưới khi lên đây chỉ có thể so sánh như có chút tiền mà thôi. Giới thượng lưu ở đây thật sự chẳng bao giờ xuất hiện thường xuyên ngoài đường đâu.

Đường vào thành phố tuy đông đúc xe cộ nhưng vẫn thoải mái tiến thẳng vào, Phương lái xe một mạch đến một quán café rồi sau đó nghỉ ngơi một lát.

Vẫn còn khá xa lạ nên nó cần thời gian tìm hiểu đôi chút, mở điện thoại lên xem địa chỉ thì chỉ có công ty Tiên Hoa là ở trong nội thành. Còn trung tâm nghiên cứu thì ở ngoại thành cách đó hơn trăm cây số.

“Chán quá đi… Lại sắp hết tiền rồi…”

Trong một căn phòng rộng lớn, một thân ảnh nóng bỏng đang lăn lộn trên giường một cách lười biếng.

Làn da trắng nõn nà, nổi bật lên đó là bộ quần áo ngủ mỏng dính màu đỏ sặc sỡ. Đôi núi cao ngất vươn ra khỏi áo ngực như muốn nhảy ra ngoài. Cặp chân mượt mà không kém phần thon thả khẽ vắt vào nhau.

Mỹ Hoa lười biếng nằm trên giường, kể từ khi làm việc cho Phương thì nàng cảm thấy vô cùng buồn chán. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến nàng chẳng muốn ra khỏi phòng một chút nào.

Bởi chỉ cần cung cấp thông tin về cho Phương là xong, đến tháng lãnh lương làm động lực kiếm tiền của nàng nguôi ngoai đi nhiều lần.

Đôi khi nàng còn lười đến nỗi chả muốn đi tham dự những buổi tiệc lớn. Phải biết chỉ trong một tháng trước thôi nàng đi không biết bao nhiêu là tiệc rồi.

Tuy ký hợp đồng với Phương nhưng nàng vẫn có thể làm việc với các đối tác khác, nếu có thời gian nàng vẫn có thể đi kiếm thêm tiền.

“Không thể như thế này được. Phải đi làm thêm thôi. Không thể lười biếng mãi như thế này được.”

Mỹ Hoa định hình lại suy nghĩ của bản thân, nếu cứ như vậy thì chắc chắn nàng sẽ thua thiệt so với cô nàng người mẫu kia.

Đứng nhìn cơ thể trước gương, nói về dáng người thì Mỹ Hoa cũng có thể xem là cực phẩm. Nhưng tỉ lệ cơ thể có phần không thích hợp để có thể làm người mẫu giống như Thùy Dung được.

“Hừ… Cái tên này làm mình lười biếng đây mà…” Âm thanh điện thoại vang lên, Mỹ Hoa mở điện thoại lên thì đó chính là tin nhắn của Phương vừa nhắn cho nàng.

“Sao lại lên đây? Không phải nhớ cô ta sao?” Mỹ Hoa hừ lạnh một câu, sau đó bực bội nói, nhưng vậy vẫn phải gọi cho Phương một cuộc.

“Có chuyện gì?”

“Thái độ gì thế?”

“À không thưa ông chủ. Ông chủ muốn tôi làm gì?”

“Muốn sang chỗ cô ngủ nhờ một đêm được không?”

“Ý đồ gì?”

“Ý như vậy đó.”

“Không có chỗ.”

“Có cần thái độ như vậy không? Được rồi, tôi lên có công việc. Mau qua đây chở tôi đi.”

“Hừ… Muốn vậy thì nói vậy đi. Cứ thích đùa.” Mỹ Hoa bực bội nói một câu, sau đó cúp máy.

“Tại sao mình lại tức giận như thế?” Khi vừa cúp máy xong, Mỹ Hoa chợt cảm thấy mình cư xử không đúng cho lắm.

Chợt nghĩ lại khi nãy nàng bực bội chuyện kia, gương mặt nàng chợt đỏ bừng lên, trong đầu hiện lên một chữ ghen to lớn.

Nàng ghen tị với Thùy Dung vì lúc nào cũng được Phương quan tâm, còn nàng lại không được sự quan tâm đó.

“Bậy… Bậy quá bậy rồi…” Mỹ Hoa dở khóc dở cười, từ lúc nào mà bản thân nàng lại suy nghĩ như vậy cơ chứ. Thầm mắng bản thân một câu suy nghĩ lung tung, Mỹ Hoa thay một bộ độ che đi từng đường cong gợi cảm rồi bắt xe sang chỗ Phương.

Từ chỗ của nàng sang tới chỗ Phương không xa, chỉ cách hơn hai mươi cây số. Lên taxi chạy tầm ba mươi phút là tới, nàng cũng không sợ mất tiền vì Phương trước đó đã nhắn rõ nàng để xe ở đó sang lái xe của Phương, tiền taxi để Phương thanh toán.

Mỹ Hoa trong đầu vẫn miên man suy nghĩ, cảm thấy khi nãy nàng có lời nói không phù hợp với Phương, không biết chút nữa gặp mặt thì hắn có làm khó nàng hay không nữa.

Dù gì Phương vẫn đang là ông chủ của nàng, nói những lời khó nghe vậy nàng cũng tự trách bản thân.

Suy nghĩ vu vơ một hồi lâu thì cũng tới nơi, quán café mà Phương đang ngồi. Mỹ Hoa bước xuống xe rồi sau đó đi thẳng vào bên trong, nhìn quanh một vòng thì nhận ra Phương đang ngồi ở một góc nhìn ra đường lớn, vẻ mặt đang chăm chú gì đó.

Mỹ Hoa lẳng lặng bước lại gần nó, đôi mắt tò mò của nàng hướng theo sự chăm chú của Phương.

Nhìn vào chiếc điện thoại mà Phương đang xem, trên đó là một cái biểu đồ với vô số đường lên xuống.

“Chứng khoán sao?” Mỹ Hoa nhìn vào liền biết đây là biểu đồ chứng khoán, âm thầm quan sát thêm một lát. Thấy Phương chỉ quan sát qua một lần sau đó đổi nhà đầu tư khác, trong vòng ba phút mà Phương đã đổi đến sáu nhà đầu tư.

Đây không phải là nghiên cứu, đây là xem chơi cho vui mà thôi. Mỹ Hoa thầm bĩu môi, tự bản thân đánh giá.

“Nhìn lén đủ chưa?”

Chợt giọng Phương vang lên làm Mỹ Hoa giật bắn mình, nàng vẫn đang chăm chú thì bị Phương hỏi một câu.

“Sao cậu biết tôi sau lưng?” Mỹ Hoa ngạc nhiên hỏi một câu, nàng đi chậm vô cùng, nhìn dáng vẻ chăm chú của Phương nàng nghĩ rằng hắn không nhận ra nàng đã tới mới phải.

“Mùi nước hoa của cô thì làm sao tôi không biết.” Phương mỉm cười đáp một câu, mũi nó thính hơn người thường vài lần, hơn nữa lại có khả năng ghi nhớ nên không lạ gì.

Hơn nữa giác quan của nó dần được cải thiện, một người đứng áp sát gần như thế đương nhiên nó nhận ra rồi.

“Phải không?” Mỹ Hoa nửa tin nửa không, hỏi lại một câu.

“Đương nhiên là vậy rồi.” Phương nhếch miệng cười một cái, nụ cười của nó lại làm Mỹ Hoa quên hết mọi buồn phiền.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Thông tin truyện
Tên truyện Sinh viên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Ngày cập nhật 07/05/2024 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Gấu em là thiên thần
Chủ nhật... 6h sáng, em đang phiêu du trên giường thì điện thoại réo inh ỏi, Dm muốn ném cmnl. Tiên sư thằng nào rảnh 6h sáng gọi điện cmnr. Nhấc máy lên xem thằng md nào thì.... Gấu is Calling: Anh nghe nè! Có chuyện gì mà gọi sớm thế? Dậy đi ông, hôm nay em được nghỉ! Dậy tập thể dục rồi đi ăn sáng đi anh! Gì? Goát đờ Phắc? Chưa nghe gì à? Em dậy lúc 5h nè, nhanh lên! Em đói lắm rồi! Ừ... Đúng là từ thuở thiếu thời đến giờ chưa sáng chủ nhật nào em dậy sớm thế này các bác ạ. ngủ được...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện teen
Bạn thân của vợ làm SGBB (Full)
Cái kết đẹp Sáng hôm sau vẫn như mọi ngày Hạnh dậy sớm đi chợ và chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Kiên cũng tỉnh giấc tắm rửa rồi bước xuống vì cả ngày hôm qua tối về anh vẫn chưa tắm. “Ngồi vào ăn sáng luôn con.” Bà Hiếu thấy Kiên bước xuống liền gọi. “Dạ ba má ngủ được không.” “Được con.” “Anh xíu nữa đưa em đi mua ít đồ cho con nha.” Hạnh bưng tô canh bước đến nói. “Ừm. Xíu anh đưa em đi.” Ăn uống xong. Như dự định. Kiên chở Hạnh đi mua đồ. Vài phút đầu trong xe chả ai nói gì. Kiên cũng cảm giác được dường như...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ bạn vợ Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Võ Lâm Truyền Kỳ
Phần 25 Thiên Phong mơ màng tỉnh lại, cảm nhận ngực mình có dị vật gì đó ấm áp, cúi đầu xuống nhìn thì hắn cười khổ không ngớt. Hóa ra cô nàng nữ hài Mộng Nghiên đang nằm trong ngực hắn ngủ say sưa, khóe môi còn chảy cam lộ nữa chứ, Thiên Phong thầm than sao mà giống lúc ở Sương Lâm Sơn cùng Tiểu Ly quá. Rồi Mộng Nghiên cựa quậy, Thiên Phong giả vờ nhắm mắt ngủ tiếp, hắn thừa biết nếu nàng thức dậy mà bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm nàng thì thế nào tiểu hài nữ này lại “Đại dâm tặc” này nọ nên hắn trực tiếp giả ngu. Quả nhiên Mộng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện sắc hiệp

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng