Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 32

Tôi cúi xuống, ôm chặt bờ vai run rẩy của cô. Nước mắt không thể kìm nén chảy dài lên vai cô. Câu chuyện của cô làm lòng tôi đau đến mức không thể thở nổi… Một người phụ nữ hoàn hảo như vậy lại phải âm thầm chịu đựng sự giày vò tổn thương tâm hồn, không một nơi chia sẻ… Hôn nhẹ lên bờ vai cô, hai mắt lặng lẽ lóe lên một tia sát ý. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác muốn giết người.

– Bây giờ chị Trâm thì sao… – Tôi ngập ngừng một chút.

Cô Ngọc Nhi dụi dụi mắt, ngồi dậy, túm chặt tấm chăn bao kín cơ thể, ánh mắt vẫn bối rối né tránh nhìn thẳng vào tôi. Cô nói nhỏ:

– Trâm đã đến nhà bà ngoại… Bà đã gọi báo…

Cô ngưng lại không nói hết, nhưng tôi biết cuộc điện thoại đó chắc chắn không dễ chịu gì.

Tôi đưa tay lên, cô Ngọc Nhi hơi sững rồi cúi đầu, để bàn tay tôi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Cô nhìn tôi, đôi môi xinh đẹp gượng cười, lại đưa tay lau lên mặt tôi.

– Con trai mà cũng biết khóc sao?!

– Em khóc nhiều chứ?! – Tôi giả vờ ngạc nhiên. – Đường lên Sài Gòn học, em nhớ nhà… khóc bù lu bù loa suốt bốn tiếng đồng hồ đó.

– Phì… xạo. Cô không tin.

Tôi mỉm cười vuốt ve mái tóc đen óng mềm mại như tơ của cô Ngọc Nhi. Cô ngã đầu áp bên gò má mịn màng đỏ ửng xinh đẹp vào lòng bàn tay tôi. Ánh mắt hơi ngượng ngùng, nhìn tôi nói:

– Cô mệt rồi… Tối nay… có thể… cho cô ngủ đây… bên cạnh em, được không?

Tôi gật đầu, lùi người ra ngoài, ngả lưng nằm xuống. Cô Ngọc Nhi vuốt lại mái tóc ra sau lưng, hai má ửng hồng, nhẹ nhàng nằm xuống gối đầu lên cánh tay tôi. Tôi và cô im lặng nhắm mắt mà như nghe được hai trái tim cùng đập rộn ràng.

– Phong… – Cô vẫn nhắm mắt, kêu khẽ tên tôi.

– Em đây… – Tôi trả lời.

– Nhiều khi cô nghĩ… nếu em… sinh ra sớm hơn mười năm… thì thật tốt…

Tôi không trả lời, chỉ nắm lấy bàn tay cô trên ngực mình, siết chặt.

“Em muốn cô không?!”…

“Em muốn… em muốn có cô ngay lần đầu em thấy cố…”

“Yêu cô đi Phong…”

“Cô Ngọc Nhi buông tay để tấm chăn nhẹ nhàng rơi xuống chân. Trước mặt tôi là một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp của tạo hoá… Tim tôi như muốn ngừng đập, hạ thể căng cứng chật chội… Hai gò má cô đỏ ửng ngượng ngùng, hai cánh tay cô đưa về phía tôi…”

“Đến đây với cô đi Phong…”

Tiếng cô gọi tên tôi vang vọng như gần trước mặt, lại như rất xa… Tôi muốn đuổi theo nhưng không nhấc được chân lên.

“Phong… Đến đây…”

“Phong…”

“PHONG…” – Một tiếng hét lanh lảnh vang lên bên tai làm tôi giật bắn cả người. Mở choàng hai mắt. Ngay trước mắt tôi là gương mặt đỏ bừng giận dữ của chị Ngọc Trâm.

“Ngọc Trâm, trở về rồi?!” Cả người tôi ngay lập tức lạnh toát sợ hãi, mồ hôi như nước tháo đập tràn ra ướt cả lưng áo. Quay ngoắt sang bên cạnh, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh tôi, trống trơ không có gì ngoài tấm chăn xếp lại gọn gàng vuông vức.

– Chị Ngọc Nhi đâu?! – Ngọc Trâm hỏi.

– Sao… sao em biết được. Em mới dậy mà. Chắc đi dạy sớm rồi ah.

Tôi len lén dũ dũ lưng áo còn ướt mồ hôi của mình, bước xuống giường. Chị Trâm có lẽ đã được bà ngoại khuyên giải rất nhiều mới chịu suy nghĩ lại mà về ngay buổi sáng nay.

Chị Ngọc Trâm hậm hực, ngồi xuống giường. Nhìn tôi đi qua đi lại chải đầu thay áo, mà nhịn không nổi, dậm chân hét lên:

– Đứng lại đi… Chị muốn hỏi em chuyện hôm qua.

– Chị muốn hỏi gì?! – Tôi đưa chiếc máy cạo râu rì rì lên cằm, nhìn chị qua chiếc gương trên tủ áo.

– Chuyện anh Tùng nói… Em và chị Nhi…

Chiếc máy liền tắt ngúm trong tay tôi. Tôi thở dài đặt nó lại lên đế sạc, quay lại ngồi xuống giường bên cạnh chị.

– Vậy chị tin không?! – Tôi nghiêm túc nhìn chị hỏi.

– Không… nhưng mà anh Tùng không thể nói dối chị được… – Ngọc Trâm lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.

Mặt tôi muốn đen lại nhìn chị Trâm không biết nói gì. Chị Trâm có nhiều điểm giống chị Vi đến lạ lùng. Đã yếu đuối lại dễ tin người. Vì thế cô Ngọc Nhi luôn phải bảo vệ chị từng li từng tí… Nhưng cá nhân tôi lại không cho rằng điều này là đúng hoặc có thể biện pháp thực hiện chưa phù hợp. Người ta lớn lên phải có va chạm, phải có té ngã thì mới trưởng thành được. Tôi trầm ngâm một chút, rồi nói:

– Em không muốn giải thích nhiều. Em chỉ muốn hỏi giữa chị Nhi và… người kia. Chị tin tưởng người nào nhất?

– Dĩ nhiên là chị Nhi rồi. – Ngọc Trâm trả lời ngay.

– Vậy thì được rồi. Chị Nhi nói không có, tức là không có. – Tôi nhúng vai, đứng lên.

– Nhưng… Chị… chị vẫn muốn nghe em nói…

Tôi ngạc nhiên quay lại. Chị Trâm hơi đỏ mặt, cúi đầu né tránh ánh mắt tôi. Bất chợt cả người tôi rờn rợn dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ… Mồ hôi trên lưng tôi vừa khô lại xuất ra đầm đìa. “Sẽ không phải chứ! Ca biết ca soái. Nhưng cũng không cần ồ ạt như vậy chứ! Ca tiếp không nổi ah…”

Tôi hít một hơi thật sâu, trở lại ngồi xuống giường, lại cố tình ngồi cách chị Trâm xa hơn khi nảy một chút. Tôi nói chậm rãi:

– Giữa em và chị Nhi không có gì xảy ra hết!

– Em… Em thề đi… – Chị Ngọc Trâm nhìn tôi, mím môi nói.

Tôi chưng hửng nhìn chị, rồi nhăn nhó nói:

– Em nói không có là không có. Tại sao em phải thề?!

– Em không thể, tức là em có vấn đề…

“Mẹ ơi, tôi suýt nữa đưa tay bóp cổ con nhỏ này…” Nhìn đôi mắt to tròn đỏ hoe như cả đêm không ngủ của chị, tôi lại thở dài, cả người mềm nhũn nói:

– Chị muốn em thề sao đây?!

– Thì… liếm ba ngón tay đưa lên trời, như vầy… – Chị tự làm ví dụ cho tôi xem.

Tôi chán nản làm theo, giơ ba ngón tay chĩa lên trần nhà.

– Nói theo chị… Tôi Lê Tuấn Phong… suốt cuộc đời này sẽ không phát sinh quan hệ tình cảm với chị Đỗ Ngọc Nhi. – Chị Ngọc Trâm nói giọng đều đều như đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

– Không được… Ai lại thề như vậy. – Tôi giãy nảy la lên.

– Sao không được?! – Chị Trâm chống nạnh, giận dữ hỏi.

Tôi xua xua tay, kiên nhẫn giải thích:

– Không ý em nói là thề như vậy không linh… Chị hiểu không?! Trái đất có tới 7, 7 tỷ con người. Ông trời cũng rất bận nha… Thề thốt không đúng cú pháp là ổng gạt ra ngay…

– Oh, vậy phải làm sao?! – Chị Ngọc Trâm nghiêng đầu tập trung lắng nghe.

– Chị muốn học sao?!

– Ừ… – Chị gật đầu kiên quyết.

– Ok, vậy làm theo em nha…

Tôi chấm ba ngón tay lên đầu lưỡi, chĩa thẳng lên trần. Chị Trâm liền làm theo, vẻ mặt rất nghiêm túc.

– Lặp lại theo em… Thiên linh linh… Địa linh linh…

“Thiên linh linh… địa linh linh” – Chị Trâm lẩm nhẩm đọc theo tôi.

– Tôi tên Đỗ Ngọc Trâm…

– Này. Sao… – Chị quay qua, liền bắt gặp ánh mắt thành tâm thần thánh của tôi, liền nuốt vào tiếp tục đọc.

“Tôi tên Đỗ Ngọc Trâm…”

Tôi gật đầu hài lòng, mở miệng đọc tiếp:

– … nguyện suốt cuộc đời này không yêu anh Lê Tuấn Phong…

“Nguyện suốt cuộc đời này không yêu…” Chị chợt im bặt mặt đỏ bừng quay qua tôi, gắt lên:

– Chị yêu em bao giờ hả?!

Tôi vỗ đùi đánh đét một cái vang cả phòng, nói lớn:

– Thì đó… Rõ ràng là chị không yêu em… lại bắt chị thề không yêu em… Chị thấy có nhảm nhí không?!

– Ờ… cũng có chút… – Chị Trâm đỏ mặt gật gật đầu.

– Vậy là được rồi… Mấy lời thề thốt nhảm nhí này ít nói một chút nha… Ông trời nghe bực mình sẽ phạt đó…

– Nhưng… – Chị Trâm thấy gì đó chưa đúng lắm, nghiêng nghiêng đầu lẩm nhẩm.

– Ây da… Đói bụng rồi… Chị ra đi, để em thay đồ đi ăn sáng… Đói run cả tay rồi…

Tôi lùa chị Ngọc Trâm còn ngơ ngẩn lẩm nhẩm ra khỏi phòng. Sập cửa lại, tôi liền thở phào như thoát nợ.

Tôi nhận ra mình đã ngộ nhận chuyện chị Ngọc Trâm thích mình. Thật ra chị chỉ như một đứa con nít không muốn ‘mẹ’ một ngày rước về một người cha ghẻ nhỏ hơn cả tuổi mình. Còn về phần tôi, tôi càng không muốn thề thốt một chuyện không chắc chắn trong tương lai!

Dù sao trên thế giới, rất nhiều phi hành gia có xuất phát điểm từ phi công nha.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Thông tin truyện
Tên truyện Số đỏ
Tác giả 69deluxe
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 19/01/2020 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả 69deluxe

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng