– Tốt lắm. – Thầy Đạt nói. – Trận đầu hòa. Bây giờ đến Tuấn Phong ra đề…
Nhìn gương mặt tái nhợt lo lắng của Phi, tôi cười cười nói:
– Vậy xem khả năng dẫn bóng đi…
Theo hướng dẫn của tôi, đám con trai dùng nón nhựa, loại sử dụng để tập luyện, mỗi cái cách nhau một mét xếp thành hai hàng dọc theo đường biên của sân cỏ nhân tạo dài 42m. Nhiệm vụ của tôi và Phi là mỗi người dẫn bóng trên một đường, bóng phải đi xen kẽ vào chướng ngại vật mà không được va chạm, một đi một về ai đến trước là thắng.
Nhìn đường xếp nón nhựa xanh đỏ trước mặt, Phi có vẻ bồn chồn lo lắng… Tôi lại điềm nhiên mỉm cười, tâng tâng trái bóng trên mũi giày.
“Bắt đầu…” – Thầy Đạt hô to.
Lời thầy vừa dứt, tôi và Phi cùng lúc lướt đi. Hai trái bóng loang loáng qua lại giữa hai cặp chân điêu luyện. Trò chơi này, càng đi nhanh càng phải tập trung cao độ… Chỉ một sơ sẩy nhỏ, bóng có thể chạm nón hoặc thoát khỏi tầm khống chế, cả hai sự cố này đều dẫn đến kết quả thua cuộc. Tôi dù rất tự tin vào kỹ thuật của mình, nhưng không hề chủ quan dù chỉ một chút. Ánh mắt tôi không rời khỏi trái bóng, hai chân tiết tấu đều đều… dần vượt qua Hoàng Phi.
“Hay quá… Anh Phong dẫn rồi…”
“Anh Phong thắng rồi…”
“Anh Phong thắng rồi…”
Thanh Thuỷ và Vân Nhu hô lớn, liền kéo theo đám con gái reo hò inh ỏi. Bên kia thằng Phi bắt đầu mất tập trung, mồ hôi trán nhỏ giọt. Nó lén nhìn qua thấy tôi thật sự đang tiến lên rất nhanh… Tiếng kêu gào của đám con gái lại càng làm nó điên tiết.
– Mẹ, không chơi nữa… Thằng Phong ăn gian… – Thằng Phi hét lên, trút hết cơn giận lên quả bóng.
Tôi ngừng lại, nhíu mày hỏi Hoàng Phi:
– Tao ăn gian chỗ nào?!
“Đúng, đúng… Ăn gian chỗ nào?!”
“Thấy đấu không lại rồi kêu người ta ăn gian…”
“Phì… đội trưởng gì chứ?! Còn không biết xấu hổ…”
– Im lặng… – Thầy Đạt hô lớn, cắt ngang lời trêu chọc của đám con gái.
Thầy quay qua Phi, ánh mắt hơi thất vọng hỏi:
– Em nói Phong ăn gian, là ăn gian thế nào?!
– Nó… nó kêu đám con gái hô hào… làm em phân tâm… – Hoàng Phi hậm hực nhìn tôi.
Thấy tôi cười tủm tỉm không nói gì. Thầy Đạt chán nản lắc đầu nói:
– Đó là tâm lý thi đấu của em có vấn đề… Không lẽ sau này trong trận đấu, em bắt khán giả phải im lặng hết sao?
– Em…
Hoàng Phi ấp úng không biết nói gì. Trước bao ánh mắt hả hê của mọi người, Phi giận dữ nói lớn:
– Vậy được rồi. Em thua. Em sẽ rời đội bóng…
– Khoan đã… – Thầy Đạt lo lắng, ngăn lại. – Còn một lượt nữa mà… Em…
– Em không thi nữa…
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoàng Phi hậm hực quay người bỏ đi ra ngoài. Thầy Đạt mặt tối sầm nhìn theo nó, rồi thở dài chán chường. Tôi bước đến bên thầy nói:
– Thầy đừng lo… Em sẽ thuyết phục bạn Phi quay lại.
Thầy Đạt ngạc nhiên nhìn tôi, hơi khó hiểu hỏi:
– Em… Không phải em có hiềm khích với Phi sao?!
– Em không thích tính cách của bạn Phi là chuyện cá nhân của em. Nhưng bạn ấy có kỹ thuật đá bóng tốt… Em sẽ không để đội bóng mất đi một cầu thủ giỏi chỉ vì hiềm khích của mình.
– Vậy vị trí đội trưởng… em…
– Em thấy bạn Phương làm đội trưởng phù hợp hơn em. Em sẽ thay thế vị trí tiền đạo cánh của bạn ấy.
– Khoan đã… tao không làm đâu… – Phương phản đối.
– Mày quản lý cả đám đàn em… Mày có kinh nghiệm hơn tao. – Tôi quả quyết nói.
Sau nửa tiếng giải quyết chỗ trống của Hoàng Phi để lại… Phương cuối cùng cũng đồng ý. Tiếp tục buổi huấn luyện, thầy Đạt chia 18 người còn lại thành 2 đội bắt đầu vào trận đối kháng nhau. Dĩ nhiên hai tiền đạo là tôi và Phương sẽ phải tách đôi ra dẫn đội của mình đối kháng nhau. Cuộc chơi thật hào hứng, đám con gái cũng xếp thành đội hình bắt đầu tung bông vụ cổ vũ rung trời…
Phương có lợi thế là biết rõ khả năng từng cầu thủ, nên phối hợp rất kín kẽ… Tôi lại có kỹ thuật và sức bứt phá vượt trội để hoàn thành những đòn tấn công chớp nhoáng. Ba mươi phút đầu, tỷ số 1 – 3 nghiêng về đội của Phương. Trong thời gian nghỉ giải lao mười phút, tôi sắp xếp lại đội hình của đội mình… Ba mươi phút sau, tỷ số đã hòa 3 – 3.
Kết thúc buổi tập luyện, tất cả thành viên đội bóng đều hào hứng, khí thế bừng bừng. Mỗi người đều ấp ủ một tia chờ mong đến tháng sau, thời điểm bắt đầu vòng đấu loại giữa các trường.
…
18h15, tôi về đến cổng nhà, tâm trạng buồn bực.
Tối thứ Bảy, tôi lên sẵn kế hoạch dẫn Vân Nhu đi ăn một bữa ngon, sau đó đi xem phim… À không, có lẽ đi khách sạn sẽ thú vị hơn. Vậy mà Vân Nhu khăng khăng đòi về nhà. Tối hôm nay, mẹ nàng mời một trong ba người bạn trai ‘giới thiệu’ kia đến nhà dùng cơm tối. Vân Nhu không dám lấy cớ vắng mặt.
Vậy là một tối thứ Bảy hoàn hảo của tôi tan vỡ như bọt nước. Ngẫm nghĩ Vân Nhu đang bên cạnh một thằng con trai khác dù chỉ ăn tối chuyện trò, cũng đủ làm lòng tôi như ngâm trong một thùng dấm chua. Trên đường về mấy lần tôi định gọi cho Thanh Thuỷ, nhưng lại ái ngại đủ điều. Tôi không muốn Thuỷ nghĩ rằng mình lợi dụng nàng, ‘thiếu thốn thì gọi lại, đầy đủ lại xua đi’.
Chợt nghĩ đến cô Ngọc Nhi, nỗi buồn bực trong lòng chợt bay biến đâu mất. Tối nay chị Ngọc Trâm ngủ bên ngoại ah… Chi tiết quan trọng như vậy mà làm sao tôi lại quên béng đi mất. Nghĩ đến những cảnh tượng nóng bỏng bên cô, máu nóng tôi liền sôi sục như ngồi trên lò than.
Tôi vội mở khóa cửa, đẩy xe vào nhà. Vừa bước vào phòng khách tôi liền sững người, hai mắt mở thật lớn như muốn rách toạc ra… Cô Ngọc Nhi đang đứng trước tấm gương nhỏ treo trên tường. Cô mặc trên người một chiếc váy ôm sát người khoe ba vòng uốn lượn nổi bật. Cặp đùi thon dài trắng nuột bao ngày tháng giấu diếm trong bộ áo dài nghiêm trang được dịp phô bày. Mái tóc cô đen óng rũ qua bên vai lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần… Chưa bao giờ tôi thấy cô đẹp như vậy và cũng chưa bao giờ tôi thấy lòng mình chán chường như bây giờ. Cô đang chuẩn bị đi ra ngoài ah.
– Sao nhìn cô ghê vậy?! – Cô Ngọc Nhi nghiêng đầu loay hoay đeo bông tai, ánh mắt nhìn lại tôi qua tấm gương trên tường.
Tôi mỉm cười bước đến, đón lấy chiếc bông tai đeo lên cho cô, tôi nói:
– Em lần đầu thấy cô sửa soạn như vậy ah…
– Em thấy sao?! – Cô quay lại nhìn tôi hỏi.
– Cô đẹp lắm… Thật sự rất đẹp. – Tôi than thở nói.
– Hi hi… Không hỏi cô đi đâu sao?! – Cô cười tủm tỉm hỏi lại.
– Cô đi đâu em can thiệp được sao?! – Tôi nhún vai, nói. – Tốt nhất là không biết ah.
– Hứ… Không vui gì hết. – Cô Ngọc Nhi bĩu môi, đẩy tôi ra.
Cô cầm lấy đôi giày cao gót, rồi ngồi xuống ghế. Một chân cô hơi giở lên mang giày vào… Ánh mắt tôi không thể kiềm chế lén lén nhìn vào khoảng trống giữa cặp đùi nõn nà kia. Màu đỏ ah… Tôi tắc lưỡi, thầm nuốt một ngụm nước miếng, rồi quay người đi lên lầu.
– Phong… Tối nay thứ Bảy… em không đi đâu với Vân Nhu sao?! – Cô Ngọc Nhi hỏi vọng theo.
– Dạ không. Vân Nhu bận rồi. – Tôi thở dài nói.
– Vậy… vậy. Sao em không rủ Thanh Thuỷ đi?! – Cô Ngọc Nhi ấp úng hỏi thêm.
– Dạ, thôi ah. Em ở nhà đánh một giấc tới sáng là được rồi. Cô đi chơi vui nha. – Tôi nói vọng xuống, rồi đóng cửa phòng lại.
Nằm vật ra giường, tôi gối đầu lên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Ôi! Mới buổi chiều uy phong bao nhiêu, bây giờ lại đìu hiu bấy nhiêu. Dường như mình chưa có đủ bạn gái ah! Ba đứa thường trực, ba đứa dự phòng, thêm ba đứa trong danh sách chờ… phải vậy mới ổn nha. Tôi thở dài cảm thán.
“Cộc… cộc…” – Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.
– Ai vậy?! – Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.
“Cô ah. Mở cửa…” – Giọng cô Ngọc Nhi vang lên.
Tôi nhíu mày đi ra mở cửa. Sau cánh cửa, cô Ngọc Nhi nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số đỏ |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 19/01/2020 06:29 (GMT+7) |