– Cô… sao cô không đi?! – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Em không muốn cô ở nhà sao? – Cô Ngọc Nhi bước vào phòng, ngồi phịch xuống giường tôi ra vẻ giận dỗi.
Nhìn cặp đùi thon dài nõn nà của cô lộ ra gần trọn vẹn dưới mép váy kéo lên cao, tôi thầm nuốt nước miếng. Ngồi xuống bên cạnh cô, tôi cười nói:
– Dĩ nhiên là em muốn cô ở nhà ah. Nhưng cô đã sửa soạn kỹ như vậy, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng… Em không muốn cô lỡ chuyện vì em.
Cô Ngọc Nhi mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc lòa xòa trên trán tôi, nói:
– Cũng không quan trọng gì… Cô Thảo Hiệu phó giới thiệu con trai lớn… cho cô. Anh ta là Thạc sĩ tốt nghiệp Úc, hiện là giảng viên Đại học… Anh ta có đến trường nói chuyện với cô mấy lần. Hôm nay, anh mời cô đi chơi… Nhưng khi nãy, anh đến nhà rước… cô viện lý do không khỏe… nên… về rồi.
– Há… – Tôi há hốc nhìn cô Ngọc Nhi, miệng không nói nên lời.
– Đừng nhìn cô như vậy mà… – Cô Ngọc Nhi đánh nhẹ lên vai tôi.
Tôi thở dài nắm lấy bàn tay thon dài của cô, nói:
– Nếu người ta thật sự tốt… Cô không nên bỏ qua cơ hội như vậy.
– Nhưng… – Cô ấp úng, cúi đầu nói nhỏ. – Cô không thấy thoải mái… với người khác… như với em…
– Đó là cô chưa thử chia sẻ với người ta thôi… – Tôi vỗ vỗ bàn tay cô nói.
– Chia sẻ sao?! – Cô Ngọc Nhi nhíu mày, rồi lắc đầu. – Sẽ không còn người đàn ông nào cô có thể chia sẻ… như với em.
– Không phải đâu…
Tôi toan nói tiếp, cô Ngọc Nhi đã đặt tay lên miệng tôi. Cô mỉm cười, hai mắt còn hơi ửng đỏ, nói:
– Không nói chuyện đó nữa. Tối nay… Ngọc Trâm không… có nhà…
Nhận ra lời nói của mình thật mờ ám, cô cúi đầu, hai gò má cô đỏ ửng, lời nói cũng tắt ngang… Tôi say mê vuốt ve gò má mịn màng xinh đẹp của cô… Rồi mím môi quyết định, tôi đứng lên cởi quần áo. Cô Ngọc Nhi thoáng sửng sốt, rồi cúi gằm gương mặt đỏ bừng ngồi im trên giường. Nhưng chỉ vài giây sau, thấy có vẻ không đúng, cô ấp úng hỏi:
– Em… em sao vậy?! Em đang… đang thay đồ?!
– Dĩ nhiên là thay đồ ah… – Tôi cài khóa quần jean, quay lại ngạc nhiên hỏi. – Chứ cô nghĩ em đang làm gì?!
– Cô nghĩ gì chứ?! – Cô Ngọc Nhi gắt lên, mặt đỏ bừng. – Mà em thay đồ làm gì?! Em muốn đi ra ngoài sao?!
Tôi xỏ chiếc áo thun qua đầu, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô Ngọc Nhi.
– Em muốn đi chơi… nhưng không phải đi một mình… mà đi chơi với cô.
– Không được. – Cô Ngọc Nhi hoảng hốt kêu lên. – Làm sao cô có thể đi chơi với em được chứ?!
– Sao không được?! Hôm nay cô ăn mặc đẹp như vậy. Em không thể để cô ở nhà buồn chán như mọi ngày được ah.
– Không được mà… Trời ơi… Em còn không hiểu sao?! – Cô Ngọc Nhi ôm mặt co ro trên giường.
Tôi mỉm cười, bước đến chiếc balo của mình. Lấy ra hai món đồ đưa đến trước mặt cô.
– Đây là… bịt mặt?! – Cô Ngọc Nhi tròn mắt không hiểu.
– Đây là khẩu trang lọc không khí ah… – Tôi giải thích. – Mấy bữa nay báo chí rầm rộ chuyện không khí Sài Gòn ô nhiễm… Người người ra đường bây giờ bịt khẩu trang ban ngày lẫn buổi tối nha… Em có mua cho cô vài cái, chưa kịp đưa… hôm nay sẵn mình dùng luôn.
– Có được không?! – Cô Ngọc Nhi nghi ngờ.
– Sao không được?! Đừng nói là cô bịt mặt… – Tôi kéo cô Ngọc Nhi đứng lên, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nói. – Đêm nay dù cô không che mặt, có đứng trước thầy Đạt, thầy cũng không nhận ra ah.
Cô Ngọc Nhi nở một nụ cười thật đẹp, chợt nhìn tôi hỏi:
– Em thích cô như thế này hay… hay như mọi ngày?
Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi đỏ hồng của cô, nói:
– Bất kể cô như thế nào… cô còn là cô Ngọc Nhi của em… em đều thích.
Cô đỏ mặt, nắm đấm nhỏ đánh thùm thụp lên ngực tôi:
– Mấy tuổi đầu mà ăn nói ngọt như vậy… Đáng ghét… Đáng ghét…
– Ha ha…
…
Nhà hàng Amigo, Nguyễn Huệ.
Tôi chống cằm say mê nhìn người con gái đối diện mình. Dưới ánh nến lung linh vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng của nàng lại có thể đẹp đến mức tôi nghẹn thở. Tôi tự hỏi, tại sao mình phải gọi nàng là cô nhỉ?! Mối quan hệ của chúng tôi không phải đã vượt qua giới hạn cổ hủ đó rồi sao?! Có thể vì cả tôi và nàng đều xưng hô lâu ngày mà quen miệng. Cũng có thể vì cả hai chúng tôi muốn giữ lại một khuôn khổ cuối cùng để tự nhắc nhở về mối quan hệ sai trái này. Không đúng, tôi không bao giờ nhìn nhận mối quan hệ của mình và Ngọc Nhi là sai trái. Đối với tôi, nàng chỉ là một người con gái sinh ra sớm hơn mình vài năm và chỉ thế mà thôi…
Cô Ngọc Nhi nhìn quanh, có vẻ hơi mất tự nhiên trước quan cảnh ấm cúng sang trọng của nơi này. Cô lại nhìn tôi, giọng trách móc:
– Em chọn nơi này sang như vậy… Hay mình đi chỗ khác đi…
– Ha ha… Gọi món ăn rồi. Đi sao được ah…
Tôi chợt nắm lấy tay cô, không cho kéo về, trầm giọng nói:
– Riêng đêm nay, em muốn cô đừng suy nghĩ gì hết… Mặc ngày mai có chuyện gì xảy ra. Đêm nay mình vẫn có nhau… Được không?!
Cô Ngọc Nhi nhìn tôi, ánh mắt có chút ngượng ngùng, tay không rụt về nữa, cô gật gật đầu.
Lúc này, một nhóm phục vụ năm người nối đuôi nhau bước đến. Cả không gian tràn ngập hương thơm ngào ngạt của món ăn… Hai khay gỗ sồi đặt xuống bàn trước mặt chúng tôi. Trên mỗi khay gỗ là một miếng đá núi lửa đun nóng, xì xèo miếng bò Wagyu Nhật nghi ngút khói bên dưới phần gan ngỗng Pháp Topping. Hai đĩa bánh mì bơ tỏi. Hai đĩa xà lách trộn.
Người phục vụ sau cùng lại là một người đàn ông Tây phương. Anh ta cầm trên tay chai rượu Argentina, mỉm cười bước tới. Lịch sự cúi người chào, anh ta khui chai rượu một cách chuyên nghiệp, rót ra một ít ra ly, trán quanh cho lớp rượu đỏ bay đi hương gắt ban đầu… anh ta mời tôi nếm thử. Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô Ngọc Nhi, tôi điềm nhiên đón lấy ly rượu, không nếm ngay mà đưa lên mũi ngửi, sau mới đưa lên miệng nếm.
– Is it ok sir?! – Người phục vụ hỏi.
– Yes. But the smell’s still a bit strong, please use your glass decanter. – Tôi nói.
– Oh, sure. Please wait one minute, sir.
Cô Ngọc Nhi nhìn theo anh ta cầm chai rượu quay vào trong, lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt mâu thuẫn, vừa ngạc nhiên vừa lạ lẫm. Chỉ vài giây sau, người phục vụ quay lại với một bình pha lê chứa chai rượu vang đã được sang qua. Anh ta rót cho chúng tôi hai ly rượu, rồi lịch sự cúi người chào.
– You’re a very nice couple. Enjoy your night. Thank you.
Anh ta đi rồi mà cô Ngọc Nhi vẫn cúi gằm gương mặt đỏ bừng vì ngượng. Cô len lén nhìn lên tôi mang theo một niềm vui nho nhỏ. Lời khen ngợi của người phục vụ đó có thể chỉ xuất phát từ sự lịch thiệp trong giao tiếp, nhưng nói tôi và cô Ngọc Nhi là một đôi, dù chỉ là lời khách sáo, thì cô vẫn vui. Phụ nữ ai không thích mình trẻ cơ chứ?! Đặc biệt một người phụ nữ trong hoàn cảnh của cô.
Tôi nâng ly mời cô Ngọc Nhi. Cô hơi bẽn lẽn nâng ly chạm với tôi. Một ngụm nhỏ rượu vang với mùi hương thoang thoảng của gỗ sồi…
– Em mời cô nha… – Tôi mỉm cười nói.
Tôi cắt miếng bò lớn cho vào miệng nhai thật chậm, ánh mắt lén nhìn cô Ngọc Nhi. Bò Wagyu Nhật thật mềm, vị béo lại xen trong từng sớ thịt… Rất ngon, nhưng cam đoan không ngon bằng người con gái xinh đẹp đang lúng túng với con dao và chiếc nĩa trước mặt tôi. Một người phụ nữ đẹp như cô Ngọc Nhi dù trong hoàn cảnh lúng túng vụng về vẫn làm cho người đối diện muốn nhìn không rời mắt. Nếu không phải vì món ăn này nguội sẽ mất ngon, tôi có thể ngồi đây cả đêm xem cô loay hoay đáng yêu một cách kỳ lạ.
Tôi đứng lên, kéo ghế của mình qua ngồi ngay góc bàn, bên cạnh cô Ngọc Nhi. Lấy chiếc nĩa và dao từ tay cô, tôi nhẹ nhàng cắt một mẩu gan ngỗng đưa lên…
– Đừng… Để cô… – Cô phản đối.
– Ngoan nào… ùm… – Tôi há miệng ùm…
Ngọc Nhi hé miệng đón lấy, hai gò má đỏ ửng, rồi cúi đầu như sợ người khác đang nhìn. Tôi mỉm cười cắt thêm một miếng bò, đưa đến. Ngọc Nhi nhìn tôi như oán trách, vẫn hé miệng nhận lấy.
– Cô thấy ngon không?! – Tôi cắt một miếng cho mình, vừa ăn vừa hỏi.
– Ngon, ngon lắm… – Cô nói, đôi mắt nhìn tôi chợt ươn ướt long lanh.
– Ơ… Sao vậy?! – Tôi ngơ ngác.
– Không có gì… Cô chỉ là… thấy rất vui ah. – Cô Ngọc Nhi mỉm cười.
Tôi cười nhẹ, quệt miếng gan ngỗng lên miếng bánh mì, đưa lên miệng cô. Cô Ngọc Nhi không phản đối, cắn một miếng nhỏ, tôi lại điềm nhiên đưa lên miệng cắn một miếng.
– Để em đoán nha… – Tôi trêu chọc. – Cô vui vì người ta nói chúng ta là ‘couple’ phải không?
– Hi hi… – Cô cười nhỏ, rồi lắc đầu. – Cô không ảo tưởng như vậy đâu.
Không nghĩ rằng lời nói đùa của mình, lại làm cô Ngọc Nhi buồn bã như vậy. Tôi nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô, nói:
– Sao gọi là ảo tưởng?! Cô rất trẻ ah… Không tin hôm nào cô thử mặc một bộ áo dài trắng đi ngang sân trường giữa giờ học… Xem bác Bảy Giám thị có bắt lại không?!
Cô Ngọc Nhi che miệng cười nắc nẻ:
– Đừng xúi dại… Cô không muốn lên phòng giám thị ngửi cái mùi kia đâu…
– Ha ha… – Tôi phá lên cười.
Cô Ngọc Nhi chợt im lặng, nhìn tôi một lúc lâu, rồi nói:
– Thật ra… cô vui… vì nhận ra em trưởng thành hơn cô nghĩ… rất nhiều.
– Ah, có ý gì?! – Tôi giả vờ chưng hửng nói. – Vậy là cô không chịu mình trẻ hơn, lại muốn em già đi sao?!
– Trời ơi… Cô có nói vậy đâu?! – Cô Ngọc Nhi che mặt, cười đến chảy nước mắt.
Tôi mỉm cười, lấy tay cô đặt lên đùi mình. Cô Ngọc Nhi hơi nghiêng người tựa vào vai tôi. Tôi tiếp tục cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, đút cho cô và cho mình. Cảm giác này thật dễ chịu ah.
– Có bao giờ cô nghĩ đến… Hai chúng ta không xưng hô với nhau như bây giờ nữa không?! – Tôi hỏi nhỏ.
Cô Ngọc Nhi sững người, nhìn tôi cười tủm tỉm, hỏi:
– Không xưng hô như bây giờ… thì gọi nhau là gì?! Anh… xưng em sao?!
– Ờ, ví dụ vậy… – Tôi gật gật đầu.
– Phì… mắc cười lắm. Không được đâu. – Cô phì cười, gương mặt lại đỏ ửng xinh đẹp đến mức tôi muốn cắt ra mà ăn.
– Vậy xưng tên thì sao ah… – Tôi nâng ly rượu đưa cho cô.
Cô Ngọc Nhi cầm ly rượu nhìn tôi, ánh mắt tinh nghịch, nói:
– Phong muốn chuốc say Nhi sao? Phong có ý đồ gì đây?
– Phì… Ha ha… – Tôi suýt sặc ngụm rượu ra ngoài.
Cô Ngọc Nhi đưa ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Khẽ tựa vào tôi, cô giơ ly rượu trống không lên ánh nến đung đưa qua lại, lẩm bẩm như tự nói với mình:
– Xưng hô là gì, có quan trọng sao?! Chẳng qua là tự lừa dối lẫn nhau thôi.
Lấy ly rượu từ tay cô, tôi đặt xuống bàn, cũng không rót thêm. Tôi buột miệng hỏi:
– Cô có yêu em không?!
Câu hỏi bất ngờ của tôi làm cô Ngọc Nhi giật mình, cô ngồi thẳng lên, ánh mắt hơi bối rối không muốn nhìn tôi.
– Haizz… Xin lỗi. Em không nên hỏi ngớ ngẩn như vậy… – Tôi thở dài nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại đã ướn ướt mồ hôi.
Cô Ngọc Nhi cúi đầu, hai gò má lại đỏ ửng ngượng ngùng:
– Không phải… Chỉ là… chỉ là… cô không biết trả lời thế nào… Vì chính cô cũng… không biết.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô Ngọc Nhi, tôi áp lên mặt mình, rồi hôn lên những ngón tay thon dài của cô. Chợt tôi dùng tay cô vỗ vỗ lên mặt mình, nhe răng cười nói:
– Em nên bị phạt. Em là người nói… đêm nay không nghĩ đến chuyện ngày mai… Rồi do chính em lại nói nhăng nói cuội ah.
Cô Ngọc Nhi mỉm cười, đôi mắt tuyệt đẹp long lanh nhìn tôi, nói:
– Em ăn đi… Cô no rồi. Ăn xong còn về ah.
Tôi đưa miếng gan ngỗng lên miệng, rót thêm rượu vang, quay qua hỏi:
– Về làm gì?! Chị Ngọc Trâm không có nhà mà.
– Không về chứ đi đâu?! – Cô Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Tôi uống một ngụm rượu vang, nói:
– Không về. Tối nay, mình ngủ khách sạn.
– Không… Trời ơi… – Cô Ngọc Nhi bưng kín mặt, gắt lên.
Tôi nhích sát người lại, kéo tay cô lén lút đặt lên khối u giữa hai chân. Cô Ngọc Nhi mặt đỏ như gấc muốn rút tay lại nhưng bị tôi giữ lại.
– Cô biết… em nhớ cô mà… – Tôi bắt đầu nài nỉ.
– Nhưng về nhà… cũng được mà… – Cô Ngọc Nhi nói lí nhí.
– Không thú vị ah. Đêm nay, em sẽ làm cô nhớ mãi nha…
– Không mà…
– Đi mà…
– Không mà…
– Đi mà…
– Không là không. Không thương lượng gì hết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số đỏ |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 19/01/2020 06:29 (GMT+7) |