Sói săn mồi - Quyển 3 - Tác giả BoyTimGirls

Phần 71

Ở đằng xa, Đao Thánh hai người bị một đạp của Long dọa sợ đến mất mật, cả hai tin chắc bản thân không chết cũng tàn phế trước bàn chân uy lực kia.

“Đủ rồi!” Với tư cách Tôn Thượng, Lục Mạch Tiên Sinh không thể tiếp tục để tôn giả mất mặt nữa nên trừng mắt quát lớn.

“Hắc hắc… đệ nhị tôn giả cũng chỉ yếu đuối như một con chó rách, ta muốn coi thử đệ nhất tôn giả là cái giống gì, đỡ thử bản tọa một đòn xem”.

Long cuồng tiếu cười, để khiến đám người này ngoan ngoãn thì không còn cách nào ngoài đánh cho chúng phục, Lục Mạch Tiên Sinh hắn nhìn không thấu nhưng hắn không ngại, chỉ có trong chiến đầu mới làm hắn mạnh hơn.

“Oanh… Oanh…”

Kình lực mãnh liệt bộc phá, dưới chân Long đại địa bị ép đến vỡ nát một mảnh, cả người hắn co rút rồi bật dậy như lò xo nhào đến chỗ Lục Mạch Tiên Sinh như cự hổ vồ mồi, từ đầu đến cuối đều chỉ dùng đến kình lực không động đến ma khí.

“Cuồng đồ lớn mật!”

Lục Mạch Tiên Sinh ánh mắt co rút trước khí thế hung hãn của đối phương, hắn thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lá nhỏ tránh thoát khỏi cú chụp của Long, toàn thân vũ động thân pháp điểm ra một kiếm phản đòn.

“Lục Mạch Thần Kiếm – Thiếu Trạch Kiếm”.

Lục Mạch Thần Kiếm là môn tuyệt học lấy tay làm kiếm cực kỳ hung hiểm bá đạo, Lục Mạch hai từ trong Lục Mạch Thần Kiếm ý chỉ sáu đạo kiếm khí phát ra từ sáu ngón tay của hai bàn tay và cũng chính là sáu mạch kiếm.

“Xuy… Xuy…”

Lục Mạch Tiên Sinh từ ngón út tay trái phát ra một đạo quang mang chói lòa hướng thẳng mắt Long đánh tới với quỹ đạo khó lường khôn cùng, kiếm khí cương mãnh vô cùng sắc bén.

“Kiếm khí thật mạnh mẽ!”

Long cảm giác được nguy hiểm từ đạo quang mang kia, lần đầu tiên hắn gặp một kiếm tu cường đại như Lục Mạch Tiên Sinh, Dương Kiên cũng dùng kiếm nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào Minh Hỏa Thần Kiếm còn kẻ trước mặt hắn hiện tại là chủ tu kiếm đạo, bản thân hắn đã là một thanh kiếm cực độ sắc bén rồi.

“Xuy… xuy… phốc…”

Khoảng cách quá gần không thể né, Lục Mạch Thần Kiếm kiếm khí xuyên thẳng vào mắt trái Long nhưng chỉ đâm sâu được nửa tấc, nếu là võ giả bình thường sợ rằng đã một kiếm xuyên đầu nhưng như vậy cũng là đủ để thị lực hắn tạm thời giảm một nửa.

Lục Mạch Tiên Sinh một kiếm thành công nhưng vẻ mặt lại càng lúc càng âm trầm, nhìn vào hốc mắt trái Ma Tôn không rơi ra nỗi một giọt máu và sắc mặt gã lại bình tĩnh không một chút biến hóa khiến hắn không khỏi nghi hoặc và rất nhanh thôi hắn sững sờ bởi con ngươi vốn dĩ đã bị phá tan dưới một kiếm lại đang dần dần hình thành trở lại trong hốc mắt đối phương, tình cảnh quỷ dị vô cùng.

“Khặc khặc… Lục Mạch Tiên Sinh kiếm pháp quả nhiên lợi hại, hôm nay tiếc rằng bản tọa không mang theo đao nếu không nhất định sẽ dùng đao đối kiếm thử xem ngươi Lục Mạch Thần Kiếm lợi hại hay đao trong tay ta sắc bén… hahaha…”

Long cười lớn nói, hắn thu công trở về chỗ ngồi và Lục Mạch Tiên Sinh cũng vậy, cả hai ăn ý biết rằng hiện tại không phải lúc phân định sinh tử.

“Hừ…”

Xa xa, trong đống đổ nát, Thất Sát Đao Vương phẫn nộ nhìn lên đài cao nhưng không có lá gan báo thù, lão cũng không còn mặt mũi ở lại nên phủi áo chật vật rời đi có điều lão lại không hay biết sau lưng lão một đạo lạnh lẽo ánh mắt vẫn luôn chằm chằm nhìn đến lão.

Mầm họa phải diệt từ trứng nước, Thất Sát Đao Vương trong mắt Long đã là một xác chết.

Có hai bậc chí tôn chủ trì, đại hội thường niên Thập Lục Tháp đương nhiên diễn ra vô cùng suôn sẻ tuy nhiên kẻ nào cũng biết một cơn bão ngầm sớm muộn sẽ xảy ra trong nội bộ tổ chức mà hiện tại chúng phải làm là lựa chọn sẽ đứng ở bên nào.

Nước Việt…

… Phi Long Các tổng bộ.

Phi Long Các vô cùng bí hiểm, Phi Long Các cao thủ tự mình tiềm tu trong thâm sơn cùng cốc và chỉ xuất quan khi được triệu hoán, Phi Long Các tổng bộ cũng không lớn chỉ là một lầu các khá cỗ xưa tại sâu trong ngọn núi có tên Kim Nhan.

“Phốc…”

Mặt trời vừa xuống núi thì cũng là lúc một bóng người xuất hiện trước Phi Long Các tổng bộ, hắn nhìn đến hai chữ Phi Long Các mờ nhạt trên tấm biển mục nát mà hít sâu một hơi tiến vào, thân phận của hắn chính là Vô Ảnh Đao Nguyễn Kình.

Sau khi nghe Thiên nói về Huyết Sát Đao xuất hiện tại Trung Hoa thì Nguyễn Kình đã tức tốc trở về Phi Long Các bởi vì hắn sợ tổng bộ xảy ra chuyện, trong trí nhớ của hắn thì Phi Long Các tổng bộ cũng đang giữ một thanh cự đao gọi là Huyết Sát.

“Két…”

Đẩy cổng bước vào, đập vào mắt Vô Ảnh Đao là một khung cảnh hoang tàn đổ nát, tòa các cổ xưa lúc trước gọn gàng ngăn nắp là bao bây giờ là một mảnh hỗn độn như thể nơi đây đã trả qua một cuộc chiến ác liệt.

“Quả nhiên là đã xảy ra chuyện!”

Vô Ảnh Đao lẩm bẩm lao nhanh đến, hắn muốn xem thử có ai còn ở đây hay không.

“Nguyễn Kình, là ngươi sao?”

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện chặn trước mặt Vô Ảnh Đao làm hắn thất kinh nhưng nhanh chóng nhận ra người quen, là Phi Long Các một tên đệ tử gọi là Lê Ngọc.

“Lê Ngọc, đã xảy ra chuyện gì?” Túm lấy Lê Ngọc, Vô Ảnh Đao quát lớn.

“Khục… khục…”

Dừng như bị cử động mạnh của Vô Ảnh Đao làm cho kích phát thương thế, Lê Ngọc che miệng ho khan từng ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt hắn lại thêm một vòng tái nhợt đầy yếu ớt.

“Ngươi bị thương?” Vô Ảnh Đao vội buông Lê Ngọc ra hỏi.

“Khục… khục… chúng ta bị tập kích, các vị đại lão không có mặt tại tổng bộ nên thực lực hai bên quá chênh lệch, hai mươi anh em hiện tại chỉ còn mình ta may mắn chạy thoát nên thường xuyên đến đây canh gác đợi các vị đại lão trở về.” Lê Ngọc thở dốc nói.

“Bọn chúng đã lấy đi năm kiện thần binh?” Vô Ảnh Đao nói.

“Sao ngươi biết?” Lê Ngọc ngạc nhiên nói, đám hắc y nhân kia tập kích dường như mục đích là để tìm tòi một thứ gì đó, sau khi lục tung tổng bộ lên thì chúng đã mang theo năm kiện thần binh rời đi.

“Huyết Sát Đao đã xuất hiện tại Trung Hoa.” Vô Ảnh Đao đáp.

“Chẳng lẽ là thế lực Trung Hoa tập kích chúng ta?” Lê Ngọc trợn mắt nói.

“Chưa thể xác định nhưng đối phương là có thể đúng lúc các vị đại lão rời đi mà tập kích Phi Long Các chứng tỏ…”

“… bên trong Phi Long Các có nội gián!”

Vô Ảnh Đao liếc mắt nhìn Lê Ngọc nói làm gã run lên.

“Ngươi đây là ý gì? Ngươi nghi ngờ ta phản bội Phi Long Các sao?” Lê Ngọc mặt tái nhợt liên tục lùi về sau hổn hển nói, hắn thể hiện vô cùng hoảng sợ nhưng lại ngu ngốc vì lúc này càng sợ hãi càng thêm đáng nghi.

“Hai mươi người mà chỉ một mình ngươi còn sống chứng tỏ đối phương đã mang tâm thế đuổi tận giết tuyệt hòng bịt đầu mối, ngươi một tên Cường Giả ngũ cấp lại có thể thoát khỏi một kiếp? Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?” Vô Ảnh Đao gầm gừ nói.

“Cớ gì ta không thể sống? Là do ta nhát gan bỏ chạy có được không?” Lê Ngọc thét lên, máu tươi chảy dài trên khóe miệng hắn.

“Haha… vậy còn chuyện ngươi đang giả bộ trọng thương trước mặt ta thì sao?”

Vô Ảnh Đao nói làm Lê Ngọc chân kinh, hắn tự nhận đã ngụy trang rất kỹ nhưng tại sao đối phương vẫn nhận ra?

“Nghi hoặc vì sao ta lại biết sao? Lê Ngọc à Lê Ngọc, ngươi giả ngu hay thật là ngu như heo đây? Trọng thương như ngươi vẫn có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh ta, ngay từ khi bắt đầu ngươi đã mắc sai lầm.” Vô Ảnh Đao cười nói.

“Thì ra là thế, ta cứ ngỡ mình đã ngụy trang thật tốt đấy.”

Bị bóc mẽ, Lê Ngọc cũng không cần tiếp tục giả bộ trọng thương nữa, hắn nhìn đến Vô Ảnh Đao cười nhạt đây khinh thị, bộ dáng quay ngoắt 180 độ.

“Không chơi đùa nữa sao? Nói đi! Vì sao ngươi phản bội Phi Long Các?” Vô Ảnh Đao nhìn chằm chằm Lê Ngọc lạnh lùng nói, sát ý đã bao trùm không gian.

“Đương nhiên là vì tiền, phải ở mãi cái chốn rừng sâu không một bóng người này đã khiến ta ngán đến tận cổ, vốn dĩ muốn đợi đám lão già kia trở về lừa dối một phen hòng tìm kiếm Lưỡng Cực Thần Kiếm nhưng xem ra không thể, sau khi giết ngươi thì ta sẽ cao chạy xa bay đến một nơi không người biết để hưởng thụ nhân sinh.” Lê Ngọc cười gằn nói.

“Chỉ vì lợi ích cá nhân mà ngươi dẫn sói vào nhà đẩy 19 vị huynh đệ vào thảm cảnh, chỉ vì lòng tham mà ngươi bán đi năm kiện siêu cấp thần binh ngàn đời qua thủ hộ dân tộc ta… hôm nay ta nhất định sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục để sám hối tội lỗi với liệt tổ liệt tông.”

Vô Ảnh Đao gương mặt vặn vẹo đầy giữ tợn, hành động phản bội của Lâm Ngọc làm hắn phẫn nộ đến đỉnh điểm, cuộc đời này hắn căm ghét nhất là kẻ phản bội mà Lâm Ngọc còn là phản bội của dân tộc, Vô Ảnh Đao đao trong tay từ lâu đã rời vỏ.

“Phốc… Xuy…”

Một rút một bổ, Vô Ảnh Đao đao pháp chỉ đơn giản là rút đao và bổ đao nhưng đáng sợ là ở cái tốc độ nhanh đến khó tin khiến đối phương khó bề phòng bị.

Mười tuổi cầm đao, mười một tuổi luyện đao, Nguyễn Kình ngày đêm khổ luyện rút đao cùng bổ đao hai động tác tưởng chừng giản đơn này đến xuất thần nhập hóa. Bốn mươi năm ròng rã khổ luyện, từ một ngày vung đao năm nghìn lần đến hiện tại là ít nhất năm vạn lần giúp cho đao trong tay hắn nhanh đến độ không kẻ nào nhìn thấy được quỷ tích, kẻ thủ của hắn trước lúc chết cũng chỉ vinh hạnh được nhìn thấy tia sáng phản chiếu từ lưỡi đao tại một khoảnh khắc trước khi hồn lìa khỏi xác, Vô Ảnh Đao từ đó mà danh chấn giang hồ.

“Đao của ngươi rất nhanh nhưng có nhanh bằng độc phấn của ta không?”

Lê Ngọc thân ảnh cấp tốc lùi về sau, tay hắn vung lên một đoàn độc phấn bao phủ lấy Vô Ảnh Đao.

“Để mạng lại đi Lê Ngọc!”

“Phốc… Phốc… Phốc…”

Ánh đao chớp động, chỉ chưa đầy một cái chớp mắt Vô Ảnh Đao đã bổ xuống hơn trăm đường tạo thành một trăm cơn gió quét phăng độc phấn trước mặt, hắn gầm gừ lao đến chỗ Lê Ngọc khiến gã thất kinh.

“Là ngươi ép ta! Linh Xà Trảo!”

Lê Ngọc dữ tợn gào lên, hai tay hắn uốn lượn như hai đầu rắn chia làm hai đường chụp đến đầu cùng hạ bộ Vô Ảnh Đao, mười đầu ngón tay đen kịt độc tính muốn xuyên thủng thân thể đối thủ.

“Xuy… xuy… xuy…”

“Keng… Keng… Keng…”

Đao lại rời vỏ, Vô Ảnh Đao một hơi bổ xuống mười đao cực mạnh nhưng chỉ có thể chặn lại mười đầu trảo hung ác, độc tính trên tay Lê Ngọc vậy mà khiến đao của hắn thủng năm lỗ và còn đang không ngừng bốc lên hắc khí khiến hắn lạnh gáy.

“Sợ sao? Yên tâm đi thi thể của ngươi sau khi chết ta sẽ băm thành trăm mảnh cho heo ăn… hahaha…”

Lê Ngọc cười gằn nói, tay hắn lại biến trảo đánh tới mà lần này là nơi trái tim và ổ bụng Vô Ảnh Đao.

“Trở thành thức ăn cho heo chính là ngươi thẳng khốn!”

Bị dồn ép liên tục, Vô Ảnh Đao vẫn không loạn mà cố gắng né tránh đường trảo hung ác tìm cơ hội phản kích.

“Xuy… xuy… xuy…”

Linh Xà Trảo biến ảo khôn lường, Vô Ảnh Đao sau trăm đường trảo không thể không bị cắt qua vài đường, làn da hắn nơi bị ngón tay Lê Ngọc quẹt đến ngay tức thì đau rát khôn cùng, da thịt nơi vết thương chuyển thành một màu đen kịt và không ngừng lan rộng, độc tính làm thân pháp của hắn ngày một chậm.

“Haha… độc này tên gọi Băng Tâm, độc tính xếp hang thứ năm trong thiên hạ kỳ độc, kẻ trúng độc này máu sẽ bị đông cứng như băng không thể chảy tạo ra đau đớn khôn cùng, để có được nó ta đã tốn một cái giá không nhỏ nhưng ngươi lại bắt ta phải phí phạm một lượng lớn Băng Tâm Độc, chết đi thằng chó!”

Lâm Ngọc cười gằn nói, Linh Xà Trào hai đường trảo đã bủa vây đến không cho Vô Ảnh Đao có thể thoát thân.

“Xuy… xuy…”

Cảm giác mười đầu ngón tay đã đâm vào da thịt con mồi, Lâm Ngọc gương mặt không dấu được vui sướng nhưng chỉ ngay sau đó hai mắt hắn trợn mở vì hắn nhìn thấy… một tia sáng.

“Phốc!”

Âm thanh khô khốc vang lên, trên cổ Lâm Ngọc xuất hiện một đường tơ máu như thể được đeo một sợi dây chuyền màu đỏ và chỉ ít giây sau đầu hắn cứ thế từ từ đổ ập xuống trong khi mười ngón tay vẫn như cũ cắm trong người Vô Ảnh Đao.

“Rầm!”

Lạnh lùng nhìn thi thể Lâm Ngọc đổ ập xuống, Vô Ảnh Đao thở dốc một hơi, hắn vẫn một mực đợi thời điểm đối phương mất tập trung để rút đao và hắn đã đợi được, khi Lâm Ngọc hưng phấn vì đối thủ trúng đòn cũng là lúc hắn đề phòng xuống mức thấp nhất.

Lục lọi trong người Lâm Ngọc, Vô Ảnh Đao dễ dàng tìm thấy một vài thứ đồ trong đó có thuốc giả của Băng Tâm Độc vì kẻ dụng độc như Lâm Ngọc không thể không đề phòng hiểm nguy bị độc phản phệ.

“Thứ này là?”

Qua môt phen tìm kiếm, một tấm lệnh bài màu đỏ có khắc một chữ Thần chói lọi lọt vào mắt làm Vô Ảnh Đao nghi hoặc không thôi, hắn chắc chắn Phi Long Các không có thứ này.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phi Long Các các vị đại lão tại sao lại rời đi hết?”

Quét mắt nhìn đến tòa lầu các xiêu vẹo, Vô Ảnh Đao nghĩ đến các vị đại lão lại lo lắng không thôi, hắn biết các vị đại lão tu vi cực sâu nhưng thời gian dài như vậy không trở về ắt hẳn đã có chuyện xảy ra.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Thông tin truyện
Tên truyện Sói săn mồi - Quyển 3
Tác giả BoyTimGirls
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Con gái thủ dâm, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Đụ vợ bạn, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Sextoy, Truyện 18+, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Ngày cập nhật 01/04/2020 08:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả BoyTimGirls

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng