Báo cáo lần này của nhóm tôi cần phải nhập 1 số dữ liệu cũ liên quan đến những gói thầu tương tự đã từng thắng của cty để lập 1 bảng đánh giá và so sánh. May mắn khi những thông tin này được lưu trữ chi tiết và cẩn thận nhưng việc trích ngược số liệu lại không hề đơn giản. Bộ phận lưu trữ và quản lý thông tin của cty mặc dù rất hợp tác nhưng đen đủi khi những hồ sơ tôi cần phần lớn đều chỉ lưu ở dạng văn bản tài liệu giấy. Bất đắc dĩ tôi đành ôm 1 lượng lớn bản copy để nhập lại các thông số này vào máy. Bà chị Tâm thấy vậy nên ngỏ lời muốn giúp, cùng chia nhau làm cho xong phần hệ thống số liệu đó. Tôi vì cảm kích trước sự giúp đỡ nên cũng không nề hà quá nhiều việc kiểm tra cặn kẽ lại các số liệu được nhập vì chuyên môn của chị Tâm quả thực rất tốt.
Vì lần họp trước tết với bộ phận tài vụ và phòng xử lý hợp đồng thất bại hoàn toàn nên tay Trường có vẻ trông đợi rất nhiều ở lần họp “nháp” tiếp theo này.
…
Hồ sơ được trình lên và sau 1 hồi đánh giá… vẫn không đủ điều kiện vì 1 số mục so sánh thông số tương ứng bị sai lệch về kết quả. Trường thêm 1 lần muối mặt trước 2 phòng ban và tất nhiên tôi là người phải chịu trách nhiệm chính cho phần thông số của hồ sơ.
Mọi người rời phòng họp trong khí nặng nề, sắc mặt tay Trường vô cùng khó coi, hậm hực bước về phòng của mình. Tôi cũng thất vọng không kém, không giống như lần trước, lỗi lần này trực tiếp thuộc về tôi khi chính những thông số so sánh sai lệch đó đã góp phần làm nên 1 hồ sơ thiếu chính xác cũng như kém thuyết phục… Vốc nước lên mặt cho lạnh bớt da mặt, chuẩn bị sẵn tâm thế trước khi nghe tay Trường xỉa xói. Tôi lắc đầu, vẩy tay cho khô, định thần bước về phía cánh cửa đang hé mở thì bỗng… 2 tiếng nói thì thầm nhưng quen thuộc truyền đến cùng nhịp bước chân tiến lại gần…
– Vụ nhập sai số liệu vừa rồi… đừng nói là có phần bà chị đấy nhé, hê hê!!!
– Biết làm sao được, bất đắc dỹ cũng vì lệnh của ông Trường thôi. Hajzzz…
– Hê hê, thở vắn than dài mà miệng vẫn cười tươi, bà chị quả là cao thủ!!!
– Cậu nghĩ cậu ở đây để làm cái gì…
– Có phải cậu nghĩ là cậu đặc biệt hơn mọi người ở đây…
– Có phải đang nghĩ mình có năng lực, có chút thành tích rồi nên nghĩ gì cũng đúng, muốn làm gì cũng được, có phải vậy không… Nói thử tôi nghe xem nào…
Tay Trường giành trọn vẹn thời gian sau buổi họp để “hắt nước” vào mặt tôi. Lần này hắn công khai chỉ trích tôi trước mặt tất cả mọi người trong phòng chứ không còn cố kị trong không gian riêng như những lần trước đó. Phần mình, tôi cũng chẳng còn gì để nói, rõ ràng không thể bào chữa những sai lầm đã gây ra. Mặc dù với bí mật vừa vô tình khám phá được thì những sai lầm đó lại bắt nguồn từ chính kẻ đang đứng giao giảng trước mặt tôi lúc này.
– “2 mặt!!!”
Tôi định hình suy nghĩ về mụ Tâm và đặc biệt là tay Trường, cũng không biết phải nói sao về những trò mèo mả mà hắn cất công dựng lên. Chỉ biết đến mức phải dùng tới thủ đoạn hèn hạ thế này chỉ để chơi tôi thì rõ ràng hắn đã muốn đẩy tôi ra khỏi nơi này lắm rồi.
– Thế nào, sao không lên tiếng vậy, trước đó còn mạnh bạo lắm mà… Có biết lần này vì cậu mà công sức của mọi người đổ sông đổ bể hết không…
– Dừng lại đi anh, mọi chuyện hôm nay như vậy là đủ rồi, có nói nữa cũng không giải quyết được gì. Dù sao đây mới chỉ là họp đánh giá bước đầu trong nội bộ cty, cũng giống như bước test hồ sơ dự thầu thôi. Biết được lỗi sớm để hoàn thiện mới là điều quan trọng. – Ngọc đỡ lời cho tôi.
– Em cũng nghĩ vậy, kể cả là họp phê chuẩn cấp trên thì chuyện hồ sơ lỗi xảy ra vẫn là chuyện bình thường mà. – U.Nhi cũng lên tiếng.
– Vấn đề là thái độ làm việc thôi… mất bao công sức của mọi người mà cứ phải làm đi làm lại vì mấy lỗi cá nhân không đâu… Hajzzz… – tay Vũ bâng quơ kích động, lập tức vài tiếng chép miệng, thở dài, bàn luận vang lên ngay sau đó.
– Mọi chuyện em nghĩ như vậy là đủ rồi, không cần phải xé ra to nữa. Làm vậy thì ai là người được thoả mãn??? – U.Nhi phủ đầu luôn tên Vũ cũng bằng 1 câu hỏi lấp lửng. Tay Vũ lập tức im miệng cười trừ.
– Cậu Vũ nói đúng đấy Nhi, cái anh muốn nói ở đây là thái độ làm việc. Đã xác định là nv của cty này thì phải có tinh thần tích cực, phải làm việc cho tử tế, hoàn thành nhiệm vụ của cty. Chứ đừng nghĩ mình có khả năng, mình giỏi là không cần biết người khác là ai, mình là ai, mình đang đứng ở đâu.
Tay Trường dứt lời bằng cái nhìn ngạo nghễ dành cho tôi, quả thực hôm nay là ngày “ra đòn” hoàn hảo của hắn. Tôi ngoài mặt dù vẫn tỏ ra bình thản vô sự nhưng trong lòng những con sóng giận giữ đã sục sôi lên đầy ắp từ lúc nào. Lý trí đôi khi cũng chỉ giống một con đập cũ kỹ, có thể dễ dàng bị đánh sập bởi những con sóng lũ bình thường nhất. Điều này hiện tại tôi có thể cảm nhận rõ nơi da thịt đang nghiến chặt bởi cái nắm tay của mình.
– Vâng, mọi người đều hiểu điều anh nói mà, giờ mọi chuyện kết thúc ở đây được rồi phải không anh? – tôi hướng cái nhìn áy náy và chân thành về phía U.Nhi, chỉ vì tôi mà hôm nay cô ấy đã ra mặt chống đối tay Trường.
– Hừ, mọi người nghỉ đi, những điểm chưa được về hồ sơ hãy về rà soát lại 1 lượt. Đầu tuần sau sẽ họp bàn chi tiết để chỉnh sửa lại.
…
– Cảm ơn em nhé… – tôi cười nhẹ với U.Nhi trên đường ra thang máy.
– Sao lại cảm ơn em? – U.Nhi hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn tỏ vẻ thắc mắc.
– Thực sự cảm ơn em, vì anh mà…
– Thang lên rồi, sao anh không vào?
– Ừm, hơi đông… anh đi lượt sau vậy, em vào đi… Ơ, sao vậy???
– Em chờ cùng anh… Sao, làm gì nhìn em dữ vậy?
– Không – tôi lắc đầu – … Thực ra, anh đang muốn đi thang bộ. Đứng chờ thang lần này coi như tiễn em một đoạn vậy.
– Vậy đi thôi anh. – dứt lời U.Nhi kéo tay tôi đi về phía thang bộ, nhanh chóng đến mức dứt khoát. Và dường như cũng nhận thấy hành động hơi lạ thường của mình nên cô ấy buông vội tay tôi ngay vài giây sau đó.
– Có vài tầng nhà thôi mà nhiều khi em cứ lười, cố chờ thang máy đến cùng đấy. Không có anh gợi ý chắc hôm nay em vẫn vậy.
– Ngồi cả ngày tù túng trong phòng rồi, thỉnh thoảng đi thang bộ cho khoẻ người. Đơn giản vậy thôi mà.
– Thảo nào những lúc về không mấy khi em thấy anh đi thang máy cùng mọi người.
– Em thấy vậy à?
– Hì, chắc anh đang nghĩ em là đứa nhiều chuyện, hay để ý phải không?
– Không, anh có nghĩ vậy đâu, chỉ là… em là người đầu tiên nói với anh điều này đấy.
– Vậy là đúng rồi nhé, hì. Vậy mà ban đầu em còn tưởng anh không thích đi cùng mọi người?
– Nhất là khi vừa xảy ra chuyện ban nãy nữa phải không?
– Vâng, mà hôm nay có một chút nào như vậy thật không anh?
– Thực ra… cũng có một chút… Hajzzz, một phần vì anh mà công sức của mọi người hôm nay đổ bể hết mà. Hổ thẹn nên cũng không muốn đối mặt với quá nhiều người. Để họ nhìn thấy mình rồi thở dài ngán ngẩm thì buồn lắm. Phải không em, heyy!!!
– Anh đã nghĩ vậy thì lần tới phải cố gắng làm thật tốt để chứng minh cho mọi người thấy khả năng của mình nhé, hì.
– … Cảm ơn em. – tôi chậm rãi nhìn U.Nhi cười, trong cái chốn văn phòng không rõ đâu là bạn là thù kia. Ít nhất vẫn còn lại Ngọc và cô gái này là những người đem đến cho tôi sự tin tưởng và thoải mái mỗi khi đối diện.
– Ô ồ… – U.Nhi tỏ vẻ biểu cảm sau khi đọc một đoạn tin nhắn vừa nhận.
– Sao vậy em?
– Tối nay em lại ăn cơm một mình rồi, hajzzz, bùn wá!!!
– Chị Ngọc tối nay… không ở nhà à?
– Vâng, chị ý đi cùng a.Trường, chắc lại có việc bận… Mà anh này, cho em quá giang về nhà được không?
…
– Mọi lần vẫn thấy em đi xe mà? – tôi hỏi khi cùng U.Nhi vi vu trên con ngựa chiến “giấc mơ” của mình.
– Đâu có, thường em đi cùng chị Ngọc, những lần anh thấy chắc là những hôm hiếm hoi em đi xe máy. Mà có hôm em còn đi bus nữa.
– Kiếm tạm anh nào đi, những lúc thế này còn có cái để lôi ra dùng.
– Bây giờ không phải đang có rồi hay sao, hì hì.
– Anh hả, “thời vụ” thôi, đâu phải lúc nào cũng đi cùng em được.
– Được lúc nào hay lúc đấy, hì hì.
– Anh nghe nói em có nhiều “vệ tinh” mà.
– Tin đồn thường không chính xác đâu anh.
– Nhưng cũng phải có căn cứ người ta mới đồn thổi chứ.
– Căn cứ gì vậy?
– Thứ nhất là em xinh đẹp, thứ 2… vẫn là em xinh đẹp.
– Hahaha, đừng nói là anh cũng đang định tán tỉnh em đấy nhé.
– Hê hê, muốn tán em ai lại lộ liễu như vậy chứ.
– Hì, đàn ông các anh chẳng biết đâu mà lần được…
– …
– … Hajzzz…
– Sao thế, sao tự nhiên thở dài rồi lại im lặng vậy?
– Em đang nhớ mẹ.
– Nhớ mẹ!!!
– Tự dưng em thấy… hơi nóng ruột.
– Vậy sao… vậy hay là… ngày mai cùng đi thăm mẹ em nhé.
– “Cùng đi”… Ý anh là đi cùng em???
– Ừ, mai anh cũng không bận gì nên có thể đi cùng em.
– Ưm, không biết có phải định cảm tạ em vụ vừa rồi không nhưng mà… em cảm ơn, hì.
– Cảm tạ gì đâu, anh muốn đi thật mà.
– Okie anh, vậy sáng mai qua anh qua đón em rồi mình cùng đi nhé.
– Okie, cứ như vậy đi!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sóng gió cuộc đời |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 09/09/2017 12:39 (GMT+7) |