Hơn 1 tuần phôi thai cái định nghĩa tình cảm khác giới, rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh những tn, cuộc gọi lúc ở nhà, hay vài ba câu chuyện linh tinh khi trên lớp. Tôi quyết định phải làm 1 điều gì đó để tạo nên điểm nhấn… 31/10 sắp đến rồi, cái ngày dọa ma trên toàn thế giới là 1 dịp khá hay để giới trẻ tổ chức party, hội họp, vui chơi với nhau. Mấy đứa bạn tôi cũng không ngoại lệ, sau vài ngày tìm hiểu và lựa chọn, cả nhóm quyết định “phượt” Đồng Mô 1 chuyến vì tối 30/10 sẽ tổ chức dạ hội hóa trang ở đó. Tụ tập cả nhóm cũng được 11 đứa trong đó gồm mấy thằng bọn tôi, Hằng, Hoa, con bé Xuân chóa đang tán và tất nhiên là không thể thiếu Trà. Cả bọn đặt vé theo tour nhưng là dạng ghép đoàn khi tới Đồng Mô vì chúng tôi quyết định tự di chuyển bằng xe máy riêng để chủ động thăm thú thêm những địa danh lân cận gần đó.
Tôi đèo Trà cùng cả nhóm vi vu hàng chục cây số trên con đường quốc lộ vào 1 sáng chớm đông khá đẹp trời. Khám phá từng địa danh trên lịch trình như chùa Mía với những chứng tích hoang sơ, cổ kính. Làng cổ Đường Lâm bình yên với những con đường xương cá bé nhỏ và vô số giếng đá cổ quần tụ. Hay quần thể thành cổ Sơn Tây mang đậm phong khí địa linh nhân kiệt của 1 mảnh đất truyền thống lâu đời.
3h chiều – sau khi đã lang thang chán chê cuối cùng chúng tôi cũng đến Đồng Mô để họp đoàn với đơn vị tour. Đây có thể coi là 1 khu sinh thái lý tưởng cận kề Hà Nội mà mỗi gia đình có thể tranh thủ đến nghỉ ngơi vào mỗi dịp cuối tuần. Điểm nhấn phải kể đến lòng hồ nước ngọt trải rộng với bờ bãi cảnh quan rất đẹp bao quanh. Gió thổi lồng lộng theo những rặng rừng thông ở phía xa xa cộng hưởng nên những âm thanh xào xạc, du dương. Cả nhóm theo đoàn lên thuyền đến với đảo Vua – hòn đảo được coi là trái tim của khu du lịch. Nước hồ trong veo gợn sóng dập dìu xô theo nhịp rẽ nước của con thuyền. Ra đến giữa hồ ngắm quang cảnh xanh tươi của những thảm cỏ và rừng cây cao tít tắp mới thấy cảm giác thật lãng đãng và nên thơ. 1 mùi hương man mác hòa quện với hương gió trời đâu đây, hay chính là mùi hương tóc đang theo gió tung bay khi Trà dang tay đón lấy từng cuộn không khí trong lành thổi xuyên qua lan can con thuyền. Tôi ngây ngốc ngắm nhìn hình ảnh tinh khôi ấy, lòng lại dấy lên những ước vọng và ham muốn đã chất chứa trong suốt những ngày vừa qua…
…
Thuyền lênh đênh không lâu thì cập bến làng văn hóa, đây chính là địa điểm tham quan chính của khu du lịch. Cả nhóm hồ hởi khám phá và “tự sướng” bên những kiến trúc, đặc sẳn, mô hình mang đậm bản sắc riêng của từng dân tộc như quần thể nhà sàn của các dân tộc miền núi hay nhà Rông của các dân tộc Tây nguyên. Nơi đây như 1 “bảo tàng sống” trình bày những gì đặc sắc nhất của “ngôi nhà chung các dân tộc”.
5h chiều cả đoàn lại lên thuyền trở về khu resort để ăn uống, nghỉ ngơi và hóa trang trước khi tham gia dạ tiệc sôi động vào cuối ngày. Cả nhóm tranh thủ nghịch ngợm trò “tăng động” trượt cỏ. Hết trượt bằng xe lại đến trượt bằng ván, trời đông nên cỏ có vẻ khô, trơn hơn thường lệ, khiến tôi và Xuân chóa 2 lần chủ quan phi nhanh đến nỗi ngã lăn bò càng ra với nhau. Chơi chán xong thì đi hóa trang, “tô mặt”, thời đó vẫn còn thịnh hành những “phụ kiện” như mũi quỷ, mũi heo, mũi voi, mắt rớt tròng, lưỡi thò lò, tai xẻ đôi… các kiểu. Thi nhau bôi sơn, chát phẩm đến mức mấy hotgirl sau 1 hồi nghịch màu cũng biến ra thành những Zombie “siêu cấp” đích thực.
7h tối – Tiếng động và nhạc nhẽo từ hệ thống âm thanh cỡ lớn phát ra chính thức bắt đầu cho đêm dạ hội hóa trang. Ánh sáng vàng rọi, mờ ảo tỏa ra từ những đầu bí ngô nhe răng cười nham nhở. Những thây người nộm xám xịt, thô ráp treo lủng lẳng quanh không gian nơi diễn ra dạ tiệc. Các nhóm thanh niên, bạn trẻ hóa thân thành đủ những hình dạng kỳ lạ, hài hước có, ma quái có, thậm chí “bẩn thỉu” cũng có. Cốt làm sao tạo ra những hình hài thật độc đáo cho cái dịp “hóa trang” vui nhất trong năm này.
Hệ thống ánh sáng nhập nhoạng phát ra những gam màu tối sẫm, huyền bí, tôi thừa cơ nắm lấy tay Trà với lý do… sợ “lạc”. 1 chút kỳ lạ ẩn hiện lên đôi mắt trong veo của Trà nhưng bàn tay mềm mại thì vẫn ngoan ngoãn nằm yên vị trong bàn tay tôi… Giây phút ấy… lòng tôi lại dâng lên những dư vị cảm xúc bồi hồi khó tả…
…
Khởi đầu cho màn tiệc là 1 tiết mục kịch được dàn dựng khá công phu, tiếp sau đó là những ca khúc rock được 1 số band quen thuộc với rockstorm của giới sinh viên thể hiện. Các tiết mục hiphop cũng nằm trong chương trình, diễn ra dưới những bản mix độc đáo của DJ. Âm nhạc, ánh sáng và không gian kỳ quái, sự hòa mình vui nhộn của đám đông tạo nên 1 không khí đặc biệt, thú vị và đáng nhớ kéo dài xuyên suốt cho đến tận 10h tối mới tàn tiệc… Đây cũng có thể coi là quãng thời gian vui vẻ triệt để nhất trước khi những con sóng đầu tiên của năm tháng trưởng thành tạt qua cuộc đời tôi…
…
Kết thúc 1 cuộc vui đáng nhớ, tất cả lại trở về với cuộc sống thường nhật hàng ngày. Tôi có thêm thói quen mới là nhận những cuộc gọi báo thức vào buổi sáng từ Trà và chúc cô nàng ngủ ngon bằng mỗi tin nhắn vào buổi tối. Nói chung vẫn chưa có gì thực sự là rõ ràng giữa 2 đứa, nhưng bản thân tôi nhận thấy Trà cũng khá thoải mái với cách cư xử ngày 1 khác lạ của tôi. Theo như lời Xuân chóa “quân sư” về những gì đã diễn ra giữa nó và con bé đang tán thì bước đầu của tôi như vậy là tương đối thuận lợi. Còn tất nhiên để thành công hay không còn là cả 1 chặng đường phía trước, nhưng với chuyện tình cảm có khi chỉ cần 1 khoảnh khắc được “ban phát” cơ hội thôi thì trong mỗi con người sẽ lập tức nảy sinh những động lực và niềm tin vô cùng to lớn.
Đó là 1 trạng thái hưng phấn tích cực… hay cũng có thể chỉ là 1 dạng kích thích ảo giác khiến cho con người ta rơi vào tâm lý ngộ nhận??? Tôi chưa thể nhận ra chứ đừng nói là tôi đã hiểu điều đó… Trong 1 khoảng thời gian dễ dãi với những trải nghiệm mới mẻ, thú vị của bản thân mà tôi đã tự tháo bỏ then cài, mở tung cửa sổ tâm hồn để đón lấy những tia nắng và khí trời ngào ngạt đầy hương sắc… Có thấy bụi không? Có thấy vẩn vơ là những con côn trùng, vi khuẩn đang lượn lờ ngoài đó không???… Tôi không thấy vì tôi còn đang mải ngắm trời, ngắm hoa, thư thái hít thở và uống trọn từng ngụm nắng gió thơm mùi cám dỗ…
…
– My: Anh ơi, 20/11 này qua trường em xem bọn em biểu diễn nhé!!!
– Tôi: Để anh xem thế nào đã.
– Ly: Uhm, đúng rồi, qua đi anh. Qua xem bọn em hát rồi tặng hoa bọn em lun!!!
– Tôi: Xong để mấy thằng chíp hôi nó quai cho mấy quai à??? Tự dưng lạ mặt ở đâu vào trường nó “cướp hoa”, nó đập anh chít!!!
– Thách đứa nào dám động đến thày em. Em lừ mắt cái chạy ngay!!!
– Tôi: Úi chùi, ghê vậy á!!! Nhưng mà anh có quen đứa nào ngoài 2 em đâu, đến đấy ngồi vêu mặt ra cả buổi chán lắm!!!
– Ly: Cứ đến đi anh, năm nào cũng có hội cựu học sinh về thăm trường mà… nhiều hotgirl lắm ý, hí hí.
– Tôi: Uhm, nghe cũng “hấp dẫn” đới!!!… Thôi cứ biết vậy đã, rảnh thì anh đi.
20/11 ở trường đại học chẳng có vẹo vọ gì nhưng với các trường cấp 3 thì lại là dịp đáng được chờ đợi nhất trong năm. Tôi gọi cho Trà tỷ tê bâng quơ xem cái vụ 20/11 này như thế nào thì nhận được câu trả lời là họp lớp về thăm trường cũ đúng như những gì mà cái Ly đã nói. Cơ hội làm điều bất ngờ đây rồi, năn nỉ kết hợp “đe dọa” Xuân chóa mãi cuối cùng cũng thuyết phục được nó đi cùng cho đỡ buồn.
Mặc dù đã có chút “trải nghiệm” gái gú ở cái cổng trường này cách đây 1 tháng đợt 20/10, nhưng giờ đây… khi bước chân vào tận khuôn viên sân trường tôi mới thấy thế nào gọi là “bội thực bướm”…
– Éo mịa, sao nhiều gái xinh vãi mày nhở!!! – Xuân chóa xuýt xoa.
– Đã bảo rồi, chú đi với anh hôm nay không uổng công đâu mà… Mà công nhận lắm gái ngon thật!!!
– Thầy ơi!!!… Anh ơi… Qua đây với bọn em đi!!! – Ly và My í ới gọi 2 thằng bọn tôi đang đứng ngây ngốc giữa 1 “rừng bướm”, chạy vào bên trong dãy nhà “cánh gà” sau khu vực sân khấu. Có kha khá những tia nhìn kỳ lạ, nghi hoặc xen lẫn khó chịu bắn ra từ ánh mắt của cơ số những thằng chíp hôi đang có mặt gần đó .
Buổi mít tinh diễn ra cũng không có gì quá đặc biệt ngoài nội dung chính là những tiết mục văn nghệ hát ca, nhảy nhót tưng bừng của các lớp, các em học sinh. Có 1 điều lạ là mặc dù chương trình đã trôi qua được 1/3 thời gian những tôi vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Trà đâu. Cho đến tận khi tiết mục của My và Ly rậm rịch bắt đầu tôi mới thấy bóng dáng cô nàng cùng 1 top bạn khác cả trai và gái – chắc là bạn cấp 3 – đang thong thả sải bước đi dần vào khu vực của giáo viên để chào hỏi và chúc mừng những giáo viên cũ.
– Xuân chóa: Kìa “em yêu” đến rồi kìa!!! – Xuân chóa hẩy hẩy tay tôi cười nham hiểm.
– Tôi: Uh… thì ra thôi…
– Tôi: Hì, chào Trà!!!
– Trà: … Ơ… Ô… sao Tuấn và Xuân cũng ở đây à, làm gì ở đây vậy??
– Xuân chóa: Hê hê, bọn mình đến ngắm gái tý ấy mà… Mấy bạn này là bạn cấp 3 của Trà à???
– Trà: À, ừ, đây toàn là bạn cấp 3 của mình. Mọi người làm quen với nhau đi.
– Tôi: Oh, chào mấy bạn, rất vui được làm quen!!! Bọn mình là bạn cùng lớp đại học với Trà.
– Oh… Ừ… chào 2 bạn nhé!!! – mấy đứa bạn của Trà đáp lại xã giao.
– Trà: Mà hôm nay mò tận ra đây để ngắm gái thật đấy à???
– Tôi: Ờ… hehe, hôm nay ra xem 2 em học sinh của mình biểu diễn văn nghệ rồi tặng hoa luôn… Đấy 2 em nó bắt đầu rồi đấy…
My và Ly xuất hiện trong tạo hình của 2 cô nữ sinh xinh đẹp được bủa vây bởi các chàng trai học sinh cùng lứa. Bài hát về tuổi học trò mang phong cách trong sáng, pha chút man mác “phượng buồn” của mùa hè chia ly. Nhạc hay, lời hay và giọng hát cũng hay, mỗi ca từ vang lên như thấm đẫm vào nỗi lòng của mỗi thế hệ học sinh về 1 thời đẹp nhất trong cuộc đời. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay, hò reo từ phía khán giả, rất nhiều nam sinh ào lên tranh nhau tặng hoa, quà cho My và Ly. Tôi thì lặng lẽ hơn, chỉ tặng mỗi đứa 1 cành hồng giản dị ở phía sau cánh gà.
– Còn 1 cành nữa anh để làm gì vậy??? – My và Ly cùng thắc mắc khi trên tay tôi vẫn còn sót lại 1 cành hồng đỏ tươi sau cùng.
– Hồng của anh đấy, hì hì… Anh ra đây chút nhé. – tôi mỉm cười trả lời rồi bước gần về phía người mà tôi vẫn ngày đêm mơ tưởng… 1 cảm giác hồi hộp, mong chờ đan xen tụ lại ở trước ngực và nơi những bước chân chậm rãi…
– Tặng Trà này…
– … Ơ… Uh, sao… tặng Trà á… nhân dịp gì vậy??? – Trà hơi thoáng bất ngờ rồi nở nụ cười duyên hỏi lại tôi.
– Nhân dịp ngày “cô gái của tôi” thôi… ngày nào trong năm cũng đều là ngày này cả!!!
– … Ồ… Trời… Nhìn kìa… Kia kìa… Á à… Uầy… Ùi… – những tiếng trầm trồ, xuýt xoa phát ra từ nơi đám bạn sau lưng Trà. Có lẽ là vì thái độ hơi “nghiêm túc hóa” của tôi lúc ấy.
– … Uhm… cảm ơn… Tuấn nhé… – 1 chút ngượng nghịu, ửng hồng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Trà. Chỉ có điều… nụ cười e ấp mà tôi mong đợi thì lại không xuất hiện.
Sau giây phút mà tôi nghĩ là “đặc biệt” đó thì Trà cũng nói lời tạm biệt tôi để tụ tập họp lớp cùng đám bạn. Có cái gì đó hơi khang khác trong thái độ vừa rồi của Trà mà linh tính mách bảo tôi rằng nó không hề tốt như tôi vẫn mong đợi. Quá nhanh chăng? Hay là mình đã hơi lộ liễu? Sến à? Có vội vàng quá không???…
– “Brưm… Brưm… Bụp… Bụp… ” – âm thanh bô nổ của 1 chiếc pkl cắt ngang những câu hỏi tự trào trong đầu tôi… Lại là pkl… nhưng lần này là 1 chiếc xe khác, của hãng Honda… và chủ nhân của nó cũng là 1 nhân vật hoàn toàn khác. Không phải là thằng Trung “họa sĩ” ngày nào mà là 1 gã trai thư sinh, công tử. Bộ cánh caro, quần bò bụi, giày bốt lửng nhìn khá phong trần và chất chơi, vẻ mặt đậm chất hào hoa, lãng tử, chiếc xe vừa dừng lại đã lập tức thu hút nhiều ánh nhìn từ những nữ sinh gần đó. Nhóm bạn Trà hình như cũng có quen biết qua với thanh niên này khi vừa thấy mặt là đã chào hỏi, cười nói… Và “cô gái của tôi” thì đang nở 1 nụ cười e ấp trước khi bước chân nhẹ nhàng 1 cách thuần thục ngồi lên yên sau của chiếc xe rồi ôm sát lấy gã thanh niên cầm lái…
– “Brưm… Brưm… ”
Vài chiếc xe của đám bạn Trà lao vút đi trong giây lát, bỏ lại đằng sau những ánh nhìn ngưỡng mộ pha chút gato của đám học sinh chíp hôi cả nam lẫn nữ… 1 vài cánh hồng tàn trước cổng trường vẫn đương đung đưa lộn vòng trên từng không theo đà di chuyển của những bánh xe khi nãy… Trời mùa đông mà sao nắng hôm nay vàng rực rỡ quá, hương nắng ngai ngái thấm đẫm trong từng hơi thở trầm lặng… Có chút gì đó cay nồng xộc lên trên đôi cánh mũi… hình như là “vị” của bụi thì phải… Bụi mà cũng có “vị” sao???… Có chứ… vì cái “vị” này tôi đã quá quen thuộc rồi…
– Chắc… là bạn nó thôi… – Xuân chóa lên tiếng sau 1 hồi cùng tôi im lặng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ban nãy.
– … Uhm, dù sao thì… Tao cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu… – tôi trả lời kèm theo 1 nụ cười khó hiểu.
– … Uhm… Còn chuyện vừa rồi thì tao nghĩ… Mà tốt nhất thì… kiểu gì mày cũng nên nói rõ 1 lần cho cái Trà nó hiểu. Được hay không thì chí ít mình cũng đã nói ra được cái điều mình muốn.
– Tao biết rồi, cái này nhất định tao sẽ nói… Hajzzz, cũng như lần trước đi xin lỗi cái Trà thôi… Làm dứt khoát 1 lần cho nhẹ lòng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sóng gió cuộc đời |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 09/09/2017 12:39 (GMT+7) |