Sóng gió cuộc đời

Phần 49

Hải Phòng city…

Thú thực gọi là về HP đi chơi nhưng lớp tôi đi Đồ Sơn là chủ yếu vì… TP Hải Phòng có cái vị gì đâu, cũng chẳng khác mấy Hà Nội ngoài vắng hơn và sạch hơn 1 chút. Về thăm nhà mấy đứa trong hội HP trong sự ồn ào, vô tổ chức là cả lớp xin phép lên đường text ngay về thị xã Đồ Sơn để thỏa cái phong vị mặn mà của phố biển. Mùa đông ít khách nên bãi biển có vẻ sạch hơn những gì mà người ta thường mô tả về nó. Thú vui đạp xe đạp đôi dọc con đường bao quanh bãi tắm cũng khá thú vị, biển trời mùa lạnh không được trong và xanh như mùa hè nhưng cái thoáng đãng lẫn trong từng vị mặn ngai ngái của gió biển vẫn dư sức làm bay bổng những tay lái đang lơ đễnh điều khiển chiếc xe trên con đường dài rộng thênh thang. Đạp xe chán thì lại xuống bãi tắm vầy nước dù trời lạnh, chơi đến chiều tối đói meo bụng, cả lũ lại tấp vào mấy quán hải sản vỉa hè lấp cái dạ trống. Chặt chém cũng không tệ, cơ mà có chặt nữa cũng chẳng sao vì ngon và vì đời là mấy tý chứ …

– “Bẹt… Bẹt…” – chết cm cầm chương nhá, há há, bố ăn đủ rồi!!!

– DISS… Phong hủi, thù này anh sẽ trả chú sòng phẳng

Quả thực đi chơi đàn đúm ở đâu cũng vậy, thiếu mất cái món “đan quạt” này bao giờ cũng kém vui. Cả lớp chúng tôi thuê lấy 4 phòng nghỉ to, cơ mà con trai thì chẳng thằng nào chịu kém… Bia rượu nốc đẫy lúc nãy rồi thì phải có chỗ để xả chứ, xxx không có nên chỗ duy nhất có thể là cắm đầu vào bài bạc. Gần 20 thằng đầu đen, đực rựa nhồi nhét chung 1 phòng, quây tụ lại thành 1 vòng tròn bậu sậu, sát phạt nhau bằng trò 3 cây. Chơi thì vui thật, cơ mà đến lúc về Mo thì… cảm giác quả thực khá thốn… Tôi đang là thằng có cái cảm giác đó T T… Ôn nhợn Phong hủi đá bóng hay, đánh bạc cũng tài, 1 mình nó hùa anh em cắn đầu chương cướp sới của tôi … Hê hê, nhưng mà vui. Mới mất có đôi củ mà đã “chớm khát” thế này, bảo sao dân nghiện cờ bạc càng chết càng ngập, không giẫy ra được.

– “Cạch!!!” – tôi mở cửa bước ra ngoài hành lang hóng gió, tránh cái ngột ngạt và mùi bài bạc còn vương ban nãy trong phòng.

– Thua hết rồi chứ gì!!!

– Hở… Ờ… Trà à…

– Hì hì, sao… thua hết rồi phải không? Nhìn ngẩn tò te vậy!!!

– Thua cái gì đâu…

– Chối… – Trà vẫn nhìn tôi cười chế giễu.

– Nhường bọn nó tý, chứ ăn hết chúng nó quây chết, hề hề… Mà sao lạnh vậy Trà còn ra đây.

– Tuấn cũng vậy đấy thôi.

– Zai nó khác.

– … Đi dạo với mình chút đi…

– Đi đâu???

– Đi dạo… xuống phố bên dưới kìa.

– Thôi… muộn rồi còn đi làm gì nữa!!!

– Vậy mình đi 1 mình vậy… – Trà dợm chân định bước đi.

– …

– “Loẹt… Quẹt… ”

– … Này, chờ mình đi cùng với… Hajzzz…

– Trà mang theo ví làm gì vậy? – tôi hỏi khi thấy Trà quay ngược trở vào phòng và bước ra vs cái ví dài trên tay.

– Đi ăn chút gì đi, hồi chiều giữ bụng nên giờ mình thấy hơi hơi đói, hì.

– Mình mang ví đây rồi!!!

– Tuấn vừa cháy túi rồi còn gì. Mà thôi, đi cùng mình mà cũng phải sĩ là sao, hì hì. – Trà không nói thì thôi, càng nói càng làm cho thằng đang cháy túi như tôi thêm cháy mặt. Đành “mặt dày” lên tiếng.

– Khinh nhau thế, vậy thôi Trà có lòng thì mình có dạ, hehe.

Tôi và Trà ghé vào 1 quán ăn vỉa hè bên đường, mặc dù đã là tối muộn nhưng các hàng quán nơi phố biển này vẫn thoải mái đón tiếp khách hàng. Phố xá vàng rực ánh đèn đường, vắng hoe cả 2 nơi đầu cuối. Xe cộ thưa thớt, chỉ còn lác đác bóng dáng 1 vài cặp đôi lững thững đi dạo bên nhau ngắm phố ngắm biển.

– “Cạch… Cạch… ”

Tiếng cụng ly nhỏ xíu vang lên liên tục, mỗi lượt rượu qua đi lại xoay quanh với những chủ đề tán tếu vô thưởng vô phạt. Xen kẽ là những tiếng cười hỉ hả, đôi khi bật lên thành khoái trá bởi sự tung hứng đã chạm đến ngưỡng trào phúng trong những câu chuyện giữa tôi và Trà.

– Thôi nhé, không đùa nữa… làm mình cười đến lồng ruột rồi này, haha… Ly này là để chúc Tuấn sớm tìm được người trong mộng nhé!!!

– Có rồi thì sao phải tìm nữa.

– Có rồi?? Là cô nàng bất hạnh nào vậy???

– “Xoạt… xoạt” – tôi không trả lời mà chỉ đăm đăm nhìn vào bàn tay phải đang vân vê sột xoạt tờ giấy ăn.

– … Á à… đồ đen tối này, vẫn chưa bỏ được cái tật xấu ấy à!!!

– Sao phải bỏ, đấy quyền “tự sinh tự diệt” của đàn ông mà, hehehe.

– Hajzzz… không ngờ càng ngày càng mặt dày đến vậy, Tuấn làm mình thất vọng quá. Chẹp… chẹp!!!

– Con gái luôn thích nói những điều trái với lòng mình. Cái này mình công nhận là đúng ^^

– Hừm… còn con trai thì luôn ảo tưởng trước mặt tụi con gái. Điều này mình thấy cũng chẳng sai, hehe…

Tung hứng vs nhau thêm 1 lúc thì 2 đứa tính tiền ra về. Mặc cho ánh mắt lạ lùng của con bé nhân viên khi người thanh toán là Trà, tôi cũng chẳng để tâm bởi còn đang bận chú ý đến 1 điều khác… Đó là khi Trà mở ví lấy tiền… rất nhanh thôi nhưng cũng đủ để tôi bắt lấy hình ảnh 1 vật màu xanh tím nho nhỏ, lấp ló sâu bên trong chiếc ví.

– “… Từ giờ cứ ra khỏi nhà là phải nhớ mang theo cái này bên mình đấy. Đi đâu không có… người yêu, thì còn có cái mà tự vệ… ” – Câu nói cách đây 1 năm khi tôi tặng Trà chiếc bình xịt hơi cay lại văng vẳng vọng về trong ký ức. Chút gió se se lạnh khẽ luồn vào sống mũi theo từng nhịp của hơi thở.

– “Không nghĩ là Trà lại trân trọng nó đến vậy!!!” – tôi nghĩ thầm, 1 chút cơ man âm ấm dâng lên trong lòng, định nghĩa nó là niềm vui khi món quà của mình được người ta trân trọng và gìn giữ. Thêm cái cảm giác man mác hoài niệm khi bản thân trong tích tắc như được sống lại với những khoảnh khắc ấy 1 cách chân thực nhất… Có 1 chút buồn, 1 chút tiếc nuối trong đó, 1 cái tặc lưỡi tự nhủ lòng mình… rằng mọi chuyện đã qua…

– Tuấn ơi, Tuấn… Đang nghĩ gì vậy???

– … Ừ… không có gì cả!!!

– Sao tự dưng nhìn mặt ngố thế . Đi dạo biển với mình 1 lúc nhé!!!

– ÀO… Àooo… Ùm oạp… Vii… Vúttt…

Nền cát êm mịn, ẩm ướt vuốt ve theo từng nhịp bước chân. Từng cơn gió biển khô lạnh, mang theo tiếng thở như thút thít ôm trọn lấy 2 cá thể đang sờn lên từng hồi vì hơi lạnh và cái thốc nồng của vị gió biển sộc sâu vào 2 luống phổi. Cái lạnh của không khí như cũng làm biển cả phải gào thét, không dữ dội nhưng liên tục và dồn dập…

– Trà lạnh à…

– … Ơ… Ưm… cảm ơn Tuấn!!! – Trà ngập ngừng, nhu mì để yên cho tôi quàng lên người chiếc áo khoác.

2 đứa nãy giờ vẫn im lặng, đóng dấu từng nhịp bước chân sóng đôi bên nhau trên bãi cát dài. Suốt 1 dải bờ biển chỉ tồn tại tiếng gió thì thầm thủ thỉ như dỗ dành biển cả thôi gầm vang. Trăng tối nay khá sáng, nhưng chỉ đủ để gợn lên những sợi bạc nơi đường chân trời chứ không thể làm vơi đi cái đen đúa đang tồn tại trong lòng đại dương, hay phần nào đó là những trầm tư trong lòng của mỗi người…

– Sao nãy giờ Trà không nói gì vậy???

– Nói gì cơ???… Chỉ là mình thích như vậy thôi… Biển đêm nhưng vẫn đẹp, Tuấn nhỉ!!!

– Đẹp nhưng lạnh… Mà công nhận, thế này mới thấy màu đen… đẹp thật đấy!!!

– Trêu mình à, hì hì… Tuấn lạnh thì mặc áo vào đi. – Trà đưa tay định kéo chiếc áo khoác trên mình xuống.

– Mình không lạnh, Trà cứ mặc đi… Ơ… – tôi hành động hơi hấp tấp nên không kịp nhận ra bàn tay đã ôm hờ lấy tay Trà từ lúc nào. Ánh mắt nhìn lướt qua nhau nhưng cả 2 đủ “tỉnh” để biến nó thành 1 sự tình cờ đơn giản.

– Khoác hờ thế này làm sao mà ấm được, mặc hẳn vào đi.

– Áo Tuấn to thế này mặc vào… nhìn ngộ chưa!!! Haha

– Hê hê, ngộ thì ngộ thật, nhưng mà cũng “kiu” đấy chứ!!! – tôi cười thưởng lãm trước bộ dạng phùng phình nhưng xinh đẹp và không kém phần đáng yêu của Trà.

– “Ring… Ring… ” – chuông đt của Trà lại vang lên, đây đã là lần thứ 4 kể từ lúc chúng tôi đi vs nhau, trước đó nữa thì không biết.

– Sao Trà không nghe máy? – tôi hỏi khi thấy Trà ấn nút nguồn.

– Mình muốn yên tĩnh khi đi dạo…

– Vậy là thích chơi trò im lặng rồi… Liệu có ăn được hến không???

– Hến thì có gì mà không ăn được!!!

– Thế nghĩa là… còn câm hơn cả hến à, hahaha

– … Đồ gian manh… Chít này…

– Ái da T T, đùa tý cho có không khí thôi… oánh gì làm gì đau tay T T.

– Hâyyy da, mình mỏi chân quá…

– Đánh cho đã vào rồi kêu mỏi …

– Xùy… Ngồi xuống nghỉ chút đi… hì hì.

– Hết mỏi thì về nhé, cũng muộn rồi đấy. – tôi vừa ngồi xuống nền cát vừa liếc nhanh qua đồng hồ.

– Cùng lắm là Tuấn cõng mình về chứ gì, hì hì.

– Mơ đi, không có đâu.

– Con trai mà vậy à, phải như người ta thế kia chứ!!! – Trà bĩu môi trách móc khi nhìn về phía 1 cặp đôi chàng đang cõng nàng ở gần đó.

– … Vậy mới galang chứ!!! – Trà thêm thắt.

– “Mịe, lấy về rồi coi nhau như ó!!!” – tôi nghĩ thầm trong đầu, tất nhiên không dại gì mà nói ra mồm… Nhất là khi ở ngay trước mặt Trà.

– Cho mình mượn vai 1 chút nhé!!!

– …

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Trà đã sáp lại gần, ngả đầu lên bờ vai tôi, 1 phần cơ thể cũng theo đó tựa vào bên mình tôi… Không gian 1 lần nữa chìm sâu vào sự tĩnh lặng của nội tâm. Mặc cho xung quanh là tiếng gió biển dào dạt, vi vút… những gì diễn ra trong lòng tôi lúc này trầm lắng như 1 mặt hồ nhỏ êm đềm không gợn sóng. Không thắc mắc, không bối rối, không cần phải suy nghĩ, tưởng tượng hay né tránh điều gì… Chỉ đơn giản là im lặng và ngồi bên nhau, ngắm trời biển bao la, uống từng luồng gió, tắm từng ánh trăng, cảm nhận từng giây thời gian trôi qua có tích tắc nào tim đập loạn nhịp khiến ta phải rung động hay không… Im lặng đôi khi chính là cách tâm sự tuyệt vời nhất… Đơn giản và vô hình nhưng lại hiện hình được lên những mảng lời khó nói…

– Sao cứ tò mò nhìn họ nãy giờ vậy??? – Trà thì thầm hỏi khi thấy tôi hướng mắt về cặp đôi ban nãy – giờ đang ngồi ôm hôn nhau tình tứ.

– Có nhìn gì đâu, đang nghĩ lung tung thôi!!!

– Nghĩ lung tung? Là nghĩ lung tung cái gì vậy??? – Trà vẫn thì thầm, giọng nói mỗi lúc 1 nhỏ hơn.

– … Ờ… Trà… chắc hôn cũng giỏi như vậy nhỉ. – tôi định bụng trêu Trà thêm lần nữa.

– … Tuấn có muốn biết không…

– … – tôi khẽ gợn mình, không nghĩ rằng câu đùa của mình lại “nguy hiểm” đến vậy.

– … Muốn hôn mình chứ… – Giọng Trà nghe có vẻ xa xăm, mắt Trà không nhìn tôi mà hướng ra biển, ánh lên những nét mơ màng, bờ môi cong mềm hờ hững phả ra chút hơi rượu bay theo những lời vừa nói… Có lẽ là do tác dụng của mấy chén rượu khi nãy, đã ngấm đủ nên giờ mới bắt đầu phát tác. Cô nàng có vẻ hơi say rồi, vì say nên mới nói luyên thuyên như vậy.

– Buồn ngủ chưa? Mình về nhé!!!

– … Muốn hôn mình chứ… – Trà vẫn theo đến cùng câu hỏi, lỳ ngay cả khi đang say.

– Có thể là một ngày nào đó!!!

– … Sao không phải là ngay lúc này??? – ánh mắt Trà đã mơ màng lắm rồi, cơ mà sao hỏi câu nào là tỉnh câu đó vậy.

– “Ring… Ring… ” – đúng lúc này thì chuông đt của tôi reo lên, là Xuân gọi.

– Mày đang ở đâu đấy? Có đi cùng cái Trà không?

– Có, đang đi hóng gió. Giờ bọn tao về đây.

– Ờ, nhanh!!!

– Trà tự đi được chứ!!!

Trà bắt đầu nói mớ vài câu mê man, đôi mắt đã trở nên lim dim như người ngái ngủ. Rượu này ngấm thì lâu mà say thì nhanh thật.

– Tựa vào mình rồi đi nhé… Hajzzz, vậy mà mình cứ nghĩ là Trà uống được cơ đấy.

Chiều hôm sau lớp chúng tôi chia tay HP city, kết thúc chuyến dã ngoại tất niên để về với quê hương của mỗi đứa. Trong suốt chuyến đi ngày hôm đó Trà vẫn nói chuyện, tán tếu với tôi như bình thường nhưng tuyệt nhiên không đả động 1 chút gì đến những chuyện đã xảy ra vào tối qua. Có thể có nhiều lý do lý giải cho hành động ấy của Trà nhưng tôi cứ coi đó là do tác động của rượu đã khiến cô nàng quên hết mọi thứ. Thực sự mà nói thì cũng có đôi chút kích thích khi nhớ lại cái khoảnh khắc với Trà tối hôm qua. Nhưng sâu trong thâm tâm mình, tôi cảm thấy hiện tại chưa phải là lúc thích hợp để dấn sâu hơn vào những chuyện như thế này. Tôi còn nhiều việc cần phải bận tâm hơn là chạy theo những cảm xúc mơ hồ, không tên không hình này.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Thông tin truyện
Tên truyện Sóng gió cuộc đời
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 09/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô nhân viên ngân hàng
Ba Phát nhanh chóng tiến đến bên Mỹ Dung nắm tay nàng kéo đến bên giường. Mỹ Dung dùng dằng thì hắn khóa chặt hai tay nàng ra sau lưng rồi ra hiệu cho Vũ đến bên cạnh. Ba Phát ôm nàng phía trước còn Vũ thì ôm nàng từ phía sau. Hai người đàn ông trần truồng đang áp cơ thể lực lưỡng của họ vào người Mỹ Dung. Nó cách da thịt nàng một lớp áo ngủ. Mỹ Dung lúc này đã ngấm thuốc, thứ thuốc mà Ba Phát và Vũ đã cố ý sắp đặt cho vào bia, mùi bia đã át đi mùi của thuốc. Cô kêu lên nhưng Ba Phát đã đưa tay...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Đụ máy bay Thuốc kích dục Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình
Người tình (Update Phần 8)
Phần 8: Tiễn Biệt Sáng thức dậy thì Hùng không thấy Lệ Hoa đâu, do lúc này cô ấy đang ở trong phòng vệ sinh để mà đánh răng, còn cậu cũng lật đật ngồi dậy tính vô trong đó chung với Lệ Hoa thì có một cuộc gọi từ nước ngoài. Cậu nghe điện: Alo! Mẹ hả? Ừm! Mẹ đây con trai. Con đang làm gì vậy? Dạ con đang chuẩn bị đánh răng, nhưng mẹ gọi điện cho con có gì không? Ba của con bị bệnh, ông ấy muốn gặp mặt con. Mẹ có đặt mua vé máy bay cho con rồi. Có hai chuyến khởi hành: Một chuyến là 09 giờ 00...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá
Triệu Đức Tam (Update Phần 212) - Dịch giả Meode
Phần 49 Lý San San mặc dù đã cùng Triệu Đức Tam ngủ qua, nhưng nàng tựa hồ không có quan tâm đến, vẫn là bộ dạng bề trên nhìn xuống, nói: Tôi còn bận đi sao chụp giấy tờ cho cục trưởng Trương! Ở đâu giống như anh vậy rỗi rãnh vậy! Ngụ ý Triệu Đức Tam không được lãnh đạo của mình coi trọng. Triệu Đức Tam ngược lại không hề sinh khí, nhẹ cười nói: Lý thư ký suốt ngày đều bận rộn, lúc nào có thời gian rãnh cùng đi uống rượu với tôi nhé? Khóe miệng của hắn cười quỷ dị, ám chỉ Lý San San, đừng quên lão tử đêm đó đã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện 18+ Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng