SunShine

Phần 38

Sau khi quậy phá tưng bừng tại nhà chị Vi, cả bọn, kéo nhau ra quá kara gần nhà Trường. Hầu như xe nào cũng có cặp, có đôi hết, thế nên, tôi cũng ngầm hiểu lý do, tại sao cô em gái muốn tôi đi cùng… Nếu tôi không tham dự, chắc Lam sẽ lẻ loi lắm đây…

Cả đám kéo nhau lên hết phòng Vip (là phòng rộng nhất), tôi thì bị anh Dương giữ lại ở dưới. Lam nhìn tôi ái ngại, nhưng tôi xua tay, ra ý Lam cứ đi lên cùng cả đám trước đi.

– Anh nhờ gì em sao? – Tôi nói.

Anh Dương vẫn chăm chăm nhìn vào mấy thứ thức uống và đồ ăn, chắc gọi để mang lên. Một lát sau khi xong xuôi, phục vụ ghi ghi vô giấy mới quay ra với tôi mà lên tiếng.

– Anh vẫn thấy em rất quen.

– Cùng trường mà. – Tôi đáp. Phiền thật, quen hay không thì tôi cũng không thích anh chút nào. Khó chịu thật.

– Em biết bí thư A8 chứ? – Gã này đang nói về Quỳnh.

– Có, có vấn đề gì sao? – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đó, một sự thách thức.

– Anh từng nhìn thấy em và nó, thế không phải hai đứa là…

– Nhầm người rồi anh. Ta lên phòng hát thôi anh. – Tôi ngắt lời, rồi tự ý đi lên trước. Anh ta chả có quyền gì để tôi buộc phải trả lời cả.

– Chăm sóc cho Lam thật tốt nhé em trai. – Gã đó vỗ vai tôi, rồi choàng lên luôn, hai thằng cùng đi lên phòng.

Vừa mở cửa phòng ra là bị cả đám lôi vào luôn, do được đặc cách hát trước, nên dù từ chối sao đi nữa, tôi cũng bị lôi cổ lên cầm mic mà ngêu ngao cái giọng của mình.

– Vỗ tay cho chàng ca sĩ của chúng ta nào. – Chị Vi lên tiếng. Sau đó là tiếng hò reo đến não lòng.

Tôi hát…

Tôi nhìn vào Lam, ánh đèn xanh hiu hắt chiếu sâu trong đôi mắt ấy…

Em mới thực sự là thiên thần! Cô giái màu xám của tôi à.

“Nhớ từng chiều thu, chẳng biết em đang ở đâu… Lòng ngổn ngang những lo âu ướt mi sầu. Từng cơn gió bên hiên lạnh buốt tim buồn nhung nhớ. Hình bóng đó với anh đã quá thân thuộc… ”

Giọng tôi chậm rãi vang lên, mùa lạnh như này, cái giọng tôi trầm trầm, tự nhiên làm người nghe trở nên ấm áp kỳ lạ. Cả căn phòng im lặng, để nghe trọn vẹn âm thanh từ miệng tôi, nó quá nhỏ… nhưng thật sự rất rất hay…

” Ấm áp những lúc ta ở bên vỗ về nhau, mặc những khó khăn vây quanh tình mỏng manh. Em nói, nói rằng sẽ… Em hứa, hứa rằng sẽ… Mà thời gian cũng cuốn trôi tất cả. ”

Tự nhiên khi nhìn vào đôi mắt của Lam, tôi lại nhớ tới Quỳnh, nhớ cả đến Hương, đôi mắt ấy giống nhau quá đỗi. Đều là những lời hứa, đều là những mùa đông, cái lạnh lẽo của từng năm, nó lại đốt cháy tâm khảm tôi, làm nội tâm tôi nóng lạnh và điên khùng hết mức. Tôi hận họ…

“Những hạt mưa đầu mùa mang kí ức xưa từ dĩ vãng. Những điều còn thầm kín đã vùi sâu trong nỗi đau… Tình thắm mấy cũng nhạt nhòa, dù tiếc mấy cũng đi qua. Chẳng bão tố, chẳng phong ba, tự mình nên cách xa… ”

Tình cảm nào, tôi cũng sợ sệt rồi từ bỏ, nhưng nó đều đúng cả thôi… tôi buông tay Hương, và cũng là để cô ấy dễ dàng đến bên người chồng của mình. Cô ấy đã hạnh phúc. Tôi lại một lần nữa muốn buông tay Quỳnh, chắc chắn rồi cô ấy sẽ hạnh phúc như vậy mà…

“Nghìn năm sau vẫn còn chờ. Tình đã vỡ, ngỡ cơn mơ. Dù nỗi nhớ chỉ còn vang những âm thanh buồn… ”

Bài hát kết thúc, đôi mắt tôi trĩu xuống, tôi không khóc, nhưng mà, bài hát nó thật sự buồn, cả gian phòng lặng đi đến vài giây sau khi giai điệu cuối cùng chấm dứt, kế tiếp đó mới ồ lên vỗ tay. Phải thôi, đâu phải ai cũng hát hay như tôi chứ!

(Nhớ những lần đi hát gần đây nhất tôi toàn đạt 98 với 100 điểm)

– K hát hay quá ha. Tâm trạng thật, anh khóc rồi này. – Mấy thằng lớp 12 ra vỗ vai tôi này nọ, tôi chỉ cười khì khì.

Chợt quay lại đôi mắt kia, tôi thấy hơi long lanh ánh nước.

– Em đi ra ngoài chút. – Lam nói với Chị Vi rồi đi ra ngoài.

– Ơ… – Vài người ngơ ngác.

– K hát hay lắm! – Chị vi đưa tay chỉ dấu number one.

– Thường thường mà chị. Mà Lam đi đâu.

– Kệ nó đi, nó ở lại, bọn kia lại bắt hát đấy. – Chị Vi cười.

– À… – Tôi ngầm hiểu.

Nhưng mà, vài phút, rồi đến cả chục phút chưa thấy vào. Tôi sốt ruột, Chị Vi vẫn cứ nghĩ Lam sợ phải hát lên chốn ra ngoài.

– Em ra xem Lam thế nào, mọi người cứ hát vui vẻ. – Tôi nói nhỏ với Anh Dương và chị Vi.

– Ừm. ^^

Thoát khỏi căn phòng với hàng loạt âm thanh ô nhiễm. Tôi cố đi tìm kiếm cái bóng dáng kia… nghĩ nào, nghĩ nào, rõ là Lam đã bật khóc rồi, tôi chắc chắn là như vậy…

Chạy xuống tầng dưới, cả tầng hầm gửi xe, cũng đều không thấy, gọi cũng không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời… Lam đang làm gì cơ chứ.

Đến khi tôi chạy ra cổng quán Kara (Thực ra là một nhà hàng), thì thấy Lam đang ngồi một mình ở ghế đá. Tôi mới dừng lại, thở đã, rồi mới đi bộ, tiếng lại gần cô nàng. Tôi ngồi phịch xuống bên cạnh Lam.

– Trong phòng đang ấm cúng, tự nhiên ra đây ngồi cho lạnh vậy. – Tôi nói vu vơ.

– Anh ý, đang ở trong đấy ấm, ra đây làm gì cho lạnh. – Lam lè lưỡi.

– Mà này, khóc à.

– Đâu có. Hồi nào, vớ vẩn.

– Có coi tớ là anh không? – Tôi nghiêm giọng.

– Anh…

– Ừm, anh ở đây!

– Hình như nội tâm anh đang rất mệt mỏi phải không?

Tôi hơi bất ngờ vì Lam nói vậy. Cái đứa suy nghĩ đến nhập viện như tôi, có gì là không đúng cơ chứ?

– Sao em nói vậy, xem này, anh vẫn khỏe mạnh và đẹp trai mà.

– Xì, vừa rồi anh hát ý. Nghe buồn cực.

– Tại anh hát hay thôi.

– Cậu có coi tớ là Em không? – Lam nghiêm giọng, lại dùng trò của tôi.

– Em… được chưa.

– Hì, thế thì phải nói thật đi, anh đang mệt mỏi lắm phải không?

Tôi cười nhẹ, trước mắt, xe cộ lối đuôi nhau rời đi, tua nhanh hay chậm, thì cái tôi nhìn thấy, vẫn là sự rời đi một cách vội vã…

Đèn đường vàng vọt chiếu xuống, hai tay Lam chà sát vào nhau. Rồi đưa lên miệng hà hơi ấm.

– Bên ngoài anh lạnh như vậy rồi, bên trong có ra sao cũng không có ai để ý đâu. Mặc vào đi. – Tôi cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình đưa cho Lam. Lam ngập ngừng, nhưng làm sao có thể từ chối tôi được.

– Em luôn bên cạnh anh mà. – Lam mặc chiếc áo đó vào, mỉm cười tít mắt.

– Ừm… Anh mong là vậy!

Tôi đưa Lam về nhà trước, cô ấy đã gửi món quà của tôi cho chị Vi rồi. Trên đường đi, chúng tôi đã nói rất rất nhiều thứ, nhưng rồi, cái tôi muốn nghe nhất là… Cô ấy đã thôi không còn hoài nhớ về anh Dương nữa rồi…

Buổi trưa ngày hôm sau, tôi cố tình đi sớm hơn, để rẽ vào nhà Nam xem nó thế nào mà nghỉ lâu như vậy… Đạp ngược hướng lên xa hơn một đoạn, nhà nó đến trường xa hơn tôi 1, 2 cây số, nên tôi đành chịu khó vì bạn bè bệnh tật mà không quản ngại điều gì cả.

Căn nhà nó hiện ra, phải hai năm rồi chưa bước chân qua cánh cổng ấy. Nhưng rồi, cổng khóa, trong nhà cũng vắng lặng chẳng có ai cả, tôi ngô nghê đứng nhòm nhòm qua cái lỗ nỏ xíu ở cổng.

– Cháu tìm ai? – Có người vỗ vai tôi.

– Bạn Nam. Nhà bạn Nam đi đâu rồi bác.

– Cháu không biết sao, vừa hôm qua, thằng Nam bị tai nạn, giờ cả nhà nó đang ở trên bệnh viện đấy!

– Sao hả bác.

– Nghe nói nặng lắm, chắc chiều bác cũng lên thăm nó.

Tôi hơi bất ngờ, tai nạn sao? Ruốt cuộc là thế nào? Tôi lắc đầu, định thần lại.

Tự nhủ, tự nhủ, nó sẽ không sao đâu mà…

Tự nhủ tự nhủ, ngày mai nó sẽ lại đến lớp học thôi mà…

Nhưng mà, cuộc sống của tôi… những ngày tháng này… luôn là những bi kịch!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Thông tin truyện
Tên truyện SunShine
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 29/05/2018 06:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô giáo chủ nhiệm
Phần 38 Nói đi là để kếp nạp vào Đoàn chứ thật ra làm cái lễ chưa mất nữa tiếng đã xong, tôi ngồi ngáp dài chúng nó hô mấy cái khẩu hiệu của Đoàn thiếu điều muốn ngủ gật luôn. Nhưng tôi chợt tỉnh ngủ. Trường tôi thuê 4 chiếc xe cho khối 10 đi, tất nhiên mỗi xe sẽ có 1 cô phụ trách Tức là ngoài cô Hương, cô Yến cô Phương còn có 1 cô trẻ nữa, vì tham gia công tác Đoàn mà.. Và không ai khác chính là cái cô mà tôi gặp hôm Lễ Nhà Giáo. Ôi, sự gặp mặt tình cờ, “Hữu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Người mẹ kế (Update Phần 14)
Hè năm ấy Hùng cũng chẳng về quê được mấy hôm. Giờ mẹ cũng đã có gia đình mới, có về cũng quanh đi quẩn lại ăn ngủ rồi đàn đúm với đám bạn loanh quan bia rượu nên về nhà được có tuần là Hùng đã lại mò lên. Ông Đức thấy Hùng lên sớm thì cứ lo Hùng buồn vì chuyện của mẹ nên nói với Linh... “Em để ý đến thằng Hùng tí nhé, anh sợ nó vẫn nghĩ ngợi về chuyện của mẹ nó. Mà anh thấy nó cũng nghe lời em, em tranh thủ khuyên bảo nó nhé” “Vâng, anh cứ để em” Linh thầm nghĩ “Gì chứ cứ vào lồn em là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn
Chuyện tình tay ba
Phần 22 Hôm sau khi vừa ngủ dậy, em vội sang bên phòng Hương, nàng vẫn đang ngủ hoặc chỉ là nằm đó thôi. Tiến lại gần bên cạnh em khẽ lay và nói... Em à, anh có chuyện muốn nói với em... Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh... Anh sẽ đi, nhưng trước hết em hãy nghe anh nói rõ tấm lòng của anh được không em... Nàng không nói gì và em bắt đầu kể rõ ràng mọi chuyện, từ chuyện Linh là người yêu cũ trước đây sau đó do tác động như thế nào mà rời xa, rồi tới chuyện tình cảm của em dành cho Hương là thật...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện sex có thật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng