Ngó nhìn sang bên cạnh, thấy Mục Niệm Từ đang ngồi đó, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào một mẩu giấy cầm trên tay.
– Mục tiểu muội, chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu đây?
Mục Niệm Từ không nói không rằng, đưa tờ giấy ướt đẫm lại cho gã, phía bên trên chỉ vỏn vẹn năm chữ nhòe nhoẹt: “Khang lang, thiếp đi đây.”
Xem ra tờ giấy này đã thấm đẫm nước mắt, Dương Khang đọc xong không khỏi ngơ ngẩn, trong lòng bỗng dâng trào một cảm giác mất mát, đau đớn.
Mục Niệm Từ chợt ngẩng đầu tát cho gã một cái đến nổ đom đóm:
– Tên vô lại, Sầu tỷ đi rồi, người không có chút phản ứng gì sao?
Dương Khang hơi ngẩn người rồi chậm rãi:
– Ta và cô ta sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cô ta đi hay ở ta đâu có tư cách gì giữ lại?
Mục Niệm Từ ứa nước mắt nói gần như thét lên:
– Ngươi… ngươi lại có thể vô tình đến thế sao… Tỷ ấy yêu ngươi như vậy?
Dương Khang trừng mắt nhìn lại:
– Yêu ta thì có quyền coi thường ta ư? Yêu ta thì được phép thay thế ta quyết định mọi thứ ư? Cái thứ đàn bà tự cho mình là thông minh, tự cho mình là vĩ đại như vậy ta thật sự không dám nhận làm người tình của nàng ta.
Mục Niệm Từ đưa tay định tát gã thì Dương khang đã đưa tay túm chặt lấy:
– Ngay cả cô nữa, đừng tự tác cho mình là đúng, ta một nhường hai nhịn cô là vì nể tình cô là nghĩa nữ của cha ta một đời cô khổ chứ đừng cho rằng ta thèm khát thân thể Huyền ÂM của cô. Mẹ kiếp, giờ lại tự cho mình là vĩ đại hay sao? Cô quên ai là người dâng cô cho Công Tôn Chỉ rồi hả?
Mục Niệm Từ tay bị gã nắm chặt vùng vẫy hồi lâu không hiệu quả chợt nước mắt lã chã tuôn rơi nói:
– Ngươi… ngươi trách sai Sầu tỷ rồi. Kỳ thực hôm đó Sầu tỷ tuy có tìm đến ta để… để… chính ta là người chủ động đưa ra ý nghĩ hiến thân cho Công Tôn Chỉ đổi thuốc giải.
Nàng nói đến đây, đôi má đã đỏ bừng, mấy lời phía sau chỉ vo ve như muỗi kêu.
Dương khang còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Mục Niệm Từ nói:
– Huống hồ hôm qua ngươi trở nên như vậy, nếu không có Sầu tỷ thì ngươi đã…
Dương Khang giật mình:
– Cô nói sao?
Mục Niệm Từ nói:
– Chính Sầu tỷ đã cứu ngươi.
Lúc này Dương Khang mới kịp kiểm tra lại cơ thể mình, rõ ràng trước khi gã mất đi tri giác, mặt trời thứ tám và mặt trời thứ chín vừa nhú lên đã vỡ tan tành thế nhưng bây giờ mặt trời thứ tám thay vì mong manh do mới hình thành Đệ Bát Dương như trước giờ lại được gia cố vững vàng rực sáng lung linh trong đan điền, còn mặt trời thứ chín tuy rằng chỉ lờ mờ thấy bóng dáng nhưng rõ ràng là đã có hình thành.
Chuyện gì đang xảy ra với Cửu Dương Thần Công của mình vậy?
– Cô ta… cô ta đã làm gì với ta? Cô ta đã cứu ta bằng cách nào?
– Cứu bằng cách…
NÓi đến đây, Mục Niệm Từ nhớ đến quá trình trị thương của ba người gương mặt trở nên đỏ bừng như tôm luộc, cái cách trị thương như vậy, làm sao có thể nói ra?
Cuối cùng gắt:
– Ngươi cứ biết rằng Sầu tỷ vì cứu ngươi, đã lao tâm khổ tứ, không từ mọi biện pháp.
Thấy gương mặt Mục Niệm Từ đỏ bừng đầy ám muội, Dương khang biết cô nàng này cũng không phải là loại mặt dầy mày dạn như gã, hẳn quá trình trị thương phải xảy ra điều đáng xấu hổ khó nói.
Nghĩ lại những chuyện mình và Lý Mạc Sầu đã trải qua, tương ngộ rồi ly biệt, biệt ly lại tương ngộ sau đó lại biệt ly, tuy rằng Lý Mạc Sầu hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ thế nhưng đó mới là Lý Mạc Sầu mà Dương khang nhận biết.
Vả lại cũng như Mục Niệm Từ nói, tất cả những điều nàng ta làm, không phải đều vì hết lòng yêu gã hay sao?
Có lẽ Dương Khang nói rằng Lý mạc Sầu tự tung tự tác quyết định vận mệnh của mình nhưng gã đoạn tuyệt với nàng, có nghĩ qua cảm nhận của nàng hay chưa?
Nghĩ đến đây, gã thầm cười khổ. “Có lẽ do quá trình mình và Sầu muội tiếp xúc quá ít, nếu như là Siêu Phong thì nhất định sẽ không xảy ra sai lầm này. Sau này nhất định phải “trao đổi tình cảm” nhiều hơn nữa.”
– Được rồi, được rồi. Sau này ta sẽ hỏi nàng ta xem nàng ta làm sao trị liệu thương thế cho ta.
Mục Niệm từ ngẩng đầu:
– Ngươi… ngươi không còn trách Sầu tỷ nữa?
Dương khang cười cười:
– Trách gì nữa? Vợ chồng sớm gây lộn, tối làm lành, cũng như ta với cô sáng cô chửi ta tối cô lại… á… á… nữ hiệp… ta mạng… Sau này ta không dám nữa.
…
Dương Khang vươn vai một cái, vận chuyển Cửu Dương Thần Công một vòng khắp cơ thể phát hiện ra quả nhiên Bát Dương đã được củng cố vững chắc thì khoan khoái một hơi.
– Tên vô lại, giờ ngươi định đi đâu đây?
Dương Khang cười cười:
– Đi tìm Siêu Phong thôi. Sau đó nếu thuận lợi thì ta và nàng sẽ xông lên CỔ Mộ tìm Sầu muội lần này cho dù ba quỳ chín lậy ta cũng nhất định khiến Cổ Mộ mở ra. Phải rồi, Niệm từ, muội có dự tính gì không?
Mục Niệm Từ xì một tiếng:
– Hừ, ta và ngươi thân thiết lắm hay sao?
– Dù sao ta cũng là nghĩa huynh của muội. Hơn nữa không phải muội nói cha ta trước khi lâm chung đã bảo ta chăm sóc cho muội cả đời hay sao? Như vậy chưa đủ thân ư?
Mục Niệm Từ hơi thoáng ngẩn người rồi chợt nở một nụ cười giảo hoạt, Dương khang chỉ loáng thoáng cảm thấy bất ổn thì đã nghe Mục Niệm Từ nũng nịu:
– Khang lang, nếu như chàng đã muốn nghe lời phụ thân như vậy thì chi bằng chàng thu ta vào làm thiếp đi, ta không ngại đâu, nếu muốn thì có thể trực tiếp động phòng với ta cũng được.
Kèm với lời nói, một mùi u hương trên cơ thể Mục Niệm Từ thoang thoảng truyền đến mũi gã, thế nhưng lần này mùi u hương còn mang theo Cửu Âm và Ngọc Nữ Chân Khí mà gã vô cùng quen thuộc.
Mùi u hương kèm theo hai luồng chân khí giọng nói nũng nịu thỏ thẻ như vàng oanh rúc rúc bên tai bạn tình khiến Dương Khang cảm thấy bủn rủn, trong cơ thể Cửu Dương Chân Khí không ngờ lại nảy sinh phản ứng mãnh liệt lại giống như có một cái gì đó thôi thúc cuộn trào dữ dội như núi lửa phun trào.
Mẹ tôi ơi, tại sao lại phản ứng mãnh liệt như vậy?
Phụt, Dương khang lập tức xuất tinh.
Phụt, lại xuất tinh lần hai.
Lần ba.
Mẹ ơi, đây không phải xuất tinh đây là đi đái ra tinh trùng.
Dương Khang ngã lăn xuống giường, kêu lớn:
– Tha mạng… Niệm… à Mục tỷ tỷ… Mục cô cô… Mục bà bà… tha mạng… tiểu nhân không dám nữa…
Mục Niệm Từ gần như đã miễn nhiễm với việc Dương khang bị nàng chọc đến xuất tinh nên chỉ nhìn gã ngũ chi run rẩy thì cười nhạt:
– Ngoan.
Nói rồi nhanh chóng thu lại hai luồng chân khí trong cơ thể phát tán theo u hương ra ngoài, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Để xem ngươi có dám dở trò lưu manh với lão nương hay không?”
– Không dám… không dám…
– Mà vừa rồi ngươi vừa gọi ta là bà bà… Nhìn ta già lắm hay sao?
Dương Khang lật đật bò dậy:
– Không… không… ta… Mục muội muội…
Gã vừa nói vậy, mùi u hương lại lan tỏa ra, gã hoàng hồn xua tay lia lịa:
– Không… không… Mục… Mục… thôi rốt cuộc nàng muốn ta gọi nàng như thế nào?
Mục Niệm Từ nở nụ cười ma mãnh:
– Ngươi thích gọi sao thì từ từ suy nghĩ, bất quá nếu khiến ta không cảm thấy hài lòng thì…
– Kim Dung hỡi…
…
Lúc hai người đang thong thả đi trên đường, chợt một thằng nhóc chạy lại đưa cho Dương khang một tờ giấy nói:
– Dương đại ca, có người gửi cho huynh.
Dương Khang ngạc nhiên:
– Tiểu đệ đệ, là ai đưa cho ta?
Thằng nhãi cười khềnh khệch:
– Không nói được. Người ấy không cho nói.
Dương Khang tiện đường mua một cây kẹo đường hồ lô đưa cho thằng nhóc nói:
– Phải rồi, trẻ nít phải nghe lời người lớn, vậy mới là trẻ ngoan.
Thằng nhóc hí hửng cầm lấy xâu kẹo đường, Dương Khang cười đểu:
– Phải rồi, ta cũng là người lớn này, tiểu đệ đệ có phải cũng nên nghe lời ta không?
Đứa bé ngó phải ngó trái rồi ra chiều phân vân:
– Hình như có gì sai sai.
Dương khang lại nhét thêm một xâu hồ lô đường vào tay thằng nhóc:
– Ta cũng là người lớn, người đưa cho đê cũng là người lớn, nhưng hiện giờ người kia không có ở đây, có phải nên nghe lời ta không?
Đứa nhỏ nói:
– Nhưng nam nhi đại trượng phu, một lời đã nói ra như đinh đóng cột, phải giữ lấy chữ tin, ta đã đáp ứng người kia không được nói.
Dương Khang cười ha hả lại thêm một xâu kẹo đường nữa:
– Hay lắm, nói rất đúng, bất quá đệ là một đứa nhóc, đếch phải nam nhi đại trượng phu. Giữ lời hứa cứ để nam nhi đại trượng phu làm. Như vậy đi, ta cho đệ năm xâu kẹo đường nữa, đệ nói cho ta biết là ai bảo đệ đưa mảnh giấy này cho ta.
Đứa nhỏ gật gật đầu, Dương Khang chỉ chờ vậy bèn dúi vào tay nó năm xiên kẹo, nào ngờ kẹo vừa đến tay, đứa nhỏ lập tức quay đầu đi thẳng.
Dương khang ú ớ:
– Này tiểu đệ, không phải ngươi đã nói đồng ý nói cho ta sao?
Đứa nhỏ quay đầu lè lưỡi:
– Việc giữ lời hứa cứ để nam nhi đại trượng phu làm, còn ta là trẻ nít, không cần giữ lời hứa.
Rồi tếch đi thẳng bỏ mặc Dương Khang ngu người tại chỗ.
Mục Niệm từ thấy vậy cuối cùng không kìm được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
– Bọn trẻ con thời đại này mất dạy quá mức, nhất định phải giáo dục lại.
Rồi lật tờ giấy ra rồi sắc mặt đại biến.
– Mau đi thôi. Có chuyện xảy ra rồi.
Trên tờ giấy vẻn vẹn chữ: MAI SIÊU PHONG GẶP NẠN TẠI NGŨ HỒ, MAU TỚI ỨNG CỨU.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân anh hùng xạ điêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn |
Ngày cập nhật | 28/02/2024 12:04 (GMT+7) |