Tán gái sư phạm

Phần 51

Một tuần trôi qua, tôi mỏi mệt, chán nản… tôi muốn kiên nhẫn tới cùng nhưng dường như mọi cố gắng không có một chút gì đáp lại tôi. Bạn bè tôi động viên, bố mẹ tôi động viên… tôi lại lấy thêm chút ý chí để tiếp tục. Ai cũng nghĩ rằng em suy sụp chỉ vì sẩy thai…

Thêm một tuần nữa trôi qua…

Vợ tôi bỏ ăn ngày càng nhiều hơn… sao có thể im lặng chịu đựng được lâu đến như thế? Câm cũng còn muốn nói, thế mà nói được lại không nói, chịu sao thấu?

Gương mặt càng vô hồn.

Vợ tôi muốn tuyệt thực mà chết sao?

Mấy hôm nay gió mùa, trời mưa rả rích, có hôm xối xả, đã cuối mùa đông rồi, còn nửa tháng nữa là đến tết.

Nhìn chén cơm đầy ắp, đĩa thức ăn còn nguyên vẹn, tôi bỗng thấy tức giận đến nghẹn ngào. Mưa đập vào kính lộp bộp nghe càng buồn da diết trong lòng.

Bố mẹ tôi đã cố gắng để làm em vui, mẹ tôi đã cố gắng nấu những món thức ăn ngon nhất, lạ mắt nhất để mong em có thể ăn được một chút nhưng em không hề để tâm đến điều đó.

Sống trong cùng một gia đình nhưng một người cứ như hồn ma đang tồn tại trong người, thực sự ức chế, không thoải mái lấy được một chút nào hết. Ngày ngày nhìn gương mặt u ám của em, tôi nghĩ là cả gia đình đang sống trong địa ngục chứ không phải là một gia đình.

Tôi bưng khay cơm trên tay, giận đến tím tái. Dỗ dành nhẹ nhàng, yêu chiều hết mực. Giới hạn nào cho sức chịu đựng của con người? Con người chứ đâu phải là cái máy mà hư hỏng thì có thể sữa chữa, thay mới được? Vì con người có cảm xúc, có suy nghĩ, nên giới hạn chịu đựng cũng không phải là tuyệt đối.

Tức giận. Tôi ném mạnh khay cơm vào tấm gương lớn treo trên tường, sự va chạm với lực ném mạnh, bao nhiêu dồn nén uất ức, bao nhiêu chịu đưng, bao nhiêu căm hận trong lòng tôi đều dồn sức vào cú ném đó, nó gây ra một tiếng động chói tai, mảnh gương vỡ vụn, hòa cùng mảnh vỡ của chén bát, cơm, thức ăn vương vãi khắp nền nhà.

Em giật mình ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi cầm một mảnh vỡ của gương đang mắc trên khung nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm giác tê dại cả bàn tay, máu đang chảy nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.

– Em muốn sao nữa đây? Hả Vy? – tôi hét lên – Trả lời anh đi chứ? Anh chết đi liệu em có vui, có hạnh phúc không? Nếu anh chết em hạnh phúc, ngay bây giờ anh sẽ chết cho em xem.

Em lắc đầu.

Tôi kéo mạnh tay em chạy ra khỏi phòng, chạy xuống nhà, chạy ra đường. Tôi thấy mình bây giờ giống như một con thú dại đang lên cơn khát máu. Dữ dằn và hung tợn. Tôi cứ dẫn em đi dưới mưa như thế, em lặng lẽ bước dồn dập theo tôi. Mưa từ từ ngấm qua quần áo và da thịt, lạnh buốt, tê tái. Mọi cảm xúc vỡ vụn. Mọi người đều nhìn chúng tôi khó hiểu.

Tôi buông tay em ra, hét lên:

– Mưa đấy, mưa kìa, chả phải em bảo em thích mưa, chả phải em bảo em yêu mưa, đi trong mưa không ai biết mình đang khóc, mưa gột rửa được tất cả. Vậy em khóc đi, khóc đi, không ai biết em khóc cả. Gửi nổi buồn, gửi thù hận, đau khổ vào mưa đi… làm đi… để cho nó rửa trôi đi… làm đi… – tôi nắm lấy hai bờ vai đang run lên vì lạnh của em lắc điên cuồng

– Anh làm nên tội, tất cả là do anh, vì anh nên em mới ra nông nổi như thế, vì quá khứ bẩn thỉu của anh nên chúng nó tìm đến em trả thù để khiến anh phải đau đớn. Đúng, anh không phải là người đầu tiên của em, nhưng điều đó có nghĩa lý gì khi anh yêu em? Đúng, đứa bé không phải con anh nhưng điều đó đã làm sao khi anh chấp nhận yêu thương vô điều kiện. Em đòi hỏi điều gì nữa? Em không cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em nó lớn đến như thế nào sao? Em nói đi, em cần gì?

– Em muốn hạnh phúc sao? Anh làm gì để em hạnh phúc? Em nói đi chứ? Em im lặng làm cái gì?

– Em không mỏi mệt sao? Em không mệt nhưng anh, bố mẹ anh, và cả bố mẹ em, những người yêu thương em, thực sự mệt lắm rồi… em ích kỷ lắm… ích kỷ… lúc nào em cũng chỉ nghĩ tới bản thân mình, em không nghĩ đến cảm nhận của ai nữa.

– Em biết em đang đẩy anh rơi vào tuyệt vọng không? Anh chỉ muốn chết quách đi, không cần phải suy nghĩ điều gì cả, nhưng vì em, tất cả vì em khiến anh không thể nào làm khác đi được. Tỉnh lại đi, có nghe anh nói không? Nghe anh không?

Tôi hét len trong bấn loạn, bao nhiêu tôi cũng cứ nói hết. Nói xong lại hụt hẫng, lại đau đớn hơn bội phần. Tôi quỳ gối xuống bật khóc. Bao nhiêu áp lực đè nén đang được nước mắt tôi gột rửa. Như một lời thú tội! Cầu xin chúa ban phước lành, con đã hết sức chịu đựng được nữa rồi! Mưa đang hòa cùng máu nơi bàn tay tôi đang nhỏ giọt. Tôi muốn vắt kiệt hết sức lực của mình.

Tôi nghe bên cạnh tôi có tiếng khóc nức nở hơn. Tôi ngước mắt lên nhìn em… xa lạ mà gần gũi. Em đang ôm mặt khóc… khóc rồi! Khóc được là tốt rồi… thà cứ khóc, cứ gào thét cho thỏa thê, sẽ thấy nhẹ nhõm trong lòng, cớ sao phải chịu đựng cuộc đời? Không nên chịu đựng điều gì hết… đạp lên đau khổ, đạp lên nhục nhã, đạp lên dư luận, đạp lên cuộc đời mà sống. Tôi ôm em vào lòng, siết rất chặt vòng tay.

– Vy ơi… anh yêu em… anh rất cần có em… đừng như vậy nữa được không? Anh không thể chịu đựng thêm được một phút giây nào nữa đâu, anh tuyệt vọng lắm, đỡ anh dậy với, anh đứng không nổi nữa rồi…

Vợ tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi và ôm tôi vào lòng. Hơi ấm đã bao nhiêu lâu rồi tôi không cảm nhận được.

Em thì thầm khe khẽ:

– Chồng ơi! Em xin lỗi… em sai rồi… em yêu anh.

Em ngã gục trên bờ vai của tôi.

Em nằm mê man suốt cả đêm ở trên giường, gương mặt nhợt nhạt nhưng lại yên bình và không còn cảm thấy khắc khổ nữa. Có lẽ em đã tìm được lối thoát cho bản thân! Làm tốt lắm vợ của anh, anh biết em mạnh mẽ và có thể vượt qua được mọi chuyện mà!

Và anh cũng xin lỗi…

Tôi nằm ôm em cả đêm, người em nóng hầm hập. Em cảm lạnh và do kiệt sức vì bỏ ăn.

Chỉ là kiệt sức thôi. Mọi chuyện đã ổn rồi… qua rồi…

Buổi sáng trong lành hơn… cơn mưa đêm qua đã tạnh hẳn, sáng nay bình minh đang le lói một chút ánh nắng mặt trời. Đã sắp sang mùa xuân, khí trời ấm áp hơn rất nhiều!

Em trở mình thức giấc. Mỉm cười với tôi.

Hôn nhẹ lên trán em tôi lại vùi đầu vào tóc và hít hà.

– Vợ ơi, anh yêu em!

Em vuốt ve má tôi, và đặt lên đấy một nụ hôn nhẹ nhàng…

– Nếu cho em được lựa chọn lại, em vẫn xin được chọn anh là người cùng em mãi mãi!

Chào ngày mới, chào hiện tại… tương lai. Quá khứ là một giấc mơ, một nổi đau để ta có nghị lực sống tốt hơn vào ngày mai.

Tôi tin rằng khi con người bước qua được một nỗi đau lớn thì tất cả sẽ trở nên rất nhỏ bé. Những trắc trở trong cuộc sống nó chỉ là một vật cản tầm thường và chỉ cần nâng cao đôi chân sẽ bước được qua tất cả.

Hãy sống và sống mạnh mẽ, đừng mất niềm tin vì hãy luôn tin rằng mình làm được thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Và đừng bao giờ buông tay nhau ra khi cuộc sống này ta thực sự cần tới nhau.

Tôi cắn nhẹ vào tai em và thì thầm:

– Xuân đang đến đấy vợ ạ, sang năm, mình sinh em bé nhé!

Em gật đầu và nép chặt vào lòng tôi hơn. Tôi không biết liệu sóng gió có ập đến nữa hay không? Không biết tương lai thành công hay thất bại. Tôi chỉ biết bây giờ tôi đang sống và tôi cần phải sống tốt. Chỉ thế thôi! Muốn sống tốt ngày hôm nay mà không phải lo lắng về ngày mai! Thế nên tôi sẽ không thể tưởng tưởng về một ngày mai ngập tràn ánh sáng, hãy cứ cho rằng nó có một kết thúc tốt đẹp! Với tôi thì nó là như vậy!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Thông tin truyện
Tên truyện Tán gái sư phạm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 13/12/2016 06:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hồi ký – Cuộc sống trong tù
Tôi vốn dĩ là đứa lành tính, chuyện bon chen kèn cựa trong tù hầu như tôi đều né tránh, tôi hiểu rằng sẽ chẳng hay ho gì, thậm chí là sẽ phải trả giá rất đắt bởi môi trường tù hoàn toàn khác với môi trường ngoài xã hội. Thế nhưng việc tôi ra mặt thế này cũng là cực chẳng đã, từ hôm sang đây tôi đã bức xúc rất nhiều, không phải bức xúc cho tôi mà là bức xúc cho anh em. Tôi ghét cái kiểu bày đặt dùng tiền huênh hoang không coi ai ra cái gì. Chim sẻ thì vẫn mãi mãi là chim sẻ, sao có thể là đại bàng được...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện Tết
Bà Nguyệt ngứa lồn (Update Phần 9)
Phần 9 Thời gian cứ dần trôi, bà Nguyệt đã bị bọn đàn em của thằng Lâm cưỡng hiếp không biết bao nhiêu lần, cơ thể bà không còn chút sức lực, thậm chí việc van xin lúc này đối với bà cũng khó khăn. Căn phòng được đóng kín tuy nhiên chút ánh sáng từ bên ngoài cũng đủ để bà Nguyệt biết 1 ngày mới đã bắt đầu, bà Nguyệt nhẫm tính đã 4 ngày kể từ lúc bà và thằng Lâm bị bọn chủ nợ bắt đến đây, và cũng đã gần 4 ngày bà không gặp con bà kể từ lúc nó bị bọn chủ nợ kéo ra ngoài, suốt từ lúc chúng thay phiên cưỡng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện sex cưỡng dâm
Câu chuyện tôi tự kể
ĐÊM ĐẦU TIÊN Đây là câu chuyện của chính bản thân tôi, tôi xin phép thêm bớt 1 phần nhỏ để câu chuyện phù hợp với bạn đọc trên truyensextv68.com, vì tôi không nhớ chính xác được. Gia đình tôi là một gia đình tương đối giàu vì bố tôi sinh năm 1959 làm phó giám đốc của 1 doanh nghiệp chuyên ngành bất động sản, hiện tại tôi cũng đang làm ở đây nên tôi xin được giấu tên, ông là người khá bảo thủ và hơi gia trưởng. Mẹ tôi, tôi nhớ ngày trước mẹ tôi có làm nhân viên 1 sòng bài casino bên Campuchia nhưng giờ nghỉ rồi, tính cả tôi thì gia đình...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ cave Đụ công khai Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình với đồng nghiệp Tâm sự bạn đọc Thác loạn tập thể Truyện sex có thật Truyện sex hiếp dâm Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng