Tôi dậy sớm mò vào bếp làm bữa sáng giúp vợ. Hôm nào cũng một tay em soạn sửa từng bữa ăn, giấc ngủ, cho đến bộ quần áo, cái cà vạt đi làm màu gì. Trưa về thì lột quần áo vứt đó cho vợ dẹp, thấy bẩn thì tự mang đi giặt. thực ra thì mình vẫn sướng nhất trần đời rồi.
Nhưng chắc tối qua nàng ấy giận nên có khi sáng nay không thèm quan tâm tới cái sự sống còn của tôi luôn cũng nên, người gì đâu mà cứng như sắt thép thế không biết. Rõ là mảnh mai như cánh chuồn chuồn mà lại mang trong mình dòng máu lạnh. Phù… đã 6h sáng rồi còn thấy phòng đóng im ỉm. Không thấy âm thanh gì phát ra từ trong đó. Hôm nay tính đình công thật rồi!
Xem bữa sáng nay có gì nào?
Mỗi sáng một kiểu nên tôi cũng chả rành lắm. Còn có trứng gà, một ít bánh mỳ, bơ, sữa… ăn đại vậy.
Tôi rán trứng, chuẩn bị bánh mỳ với bơ, sữa đặt lên bàn. Tay nghề nấu ăn của tôi chẳng khá lên mấy dù là có vợ hay chưa, cái khoản nội trợ này một mình vợ lo hết nên nhìn vào cái đĩa trứng rán quá lửa của tôi thực sự chỉ muốn nghén.
Ngồi đợi một chút thì vợ dậy.
– Chào vợ yêu! – tôi dơ hai ngón tay lên tạo dáng, cười toe toét bên bàn ăn.
Vợ tôi nhìn tôi, nhìn cái bàn ăn “thịnh soạn” hơn hằng ngày của vợ, nàng lườm một cái xém lông mày rồi bước vào nhà tắm. Vẫn chưa hết giận, gì mà giận dai kinh khủng thế không biết nữa. Tôi xụi lơ, bỏ tay xuống rồi chống cằm chờ đợi.
15 phút sau vợ ra rồi… đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo, không thèm chú ý tới tôi đang ngồi đợi dài cổ nãy giờ. Tôi chạy theo vào phòng ngủ vớivẻ mặt cáu kỉnh:
– Vy?
– Dạ? – không thèm nhìn lấy tôi một cái.
– Thái độ gì vậy?
– Em làm sao?
– Giận thế đủ rồi, làm gì mà giận thấy ớn!
– Vâng ạ! – mặt như đúc nguyên từ tảng đá lạnh lên vậy đó. Đâu phải là lỗi gì quá đáng lắm đâu mà giận dỗi đến kinh cả người.
– Nói đi, em giận cái gì chứ? Lâu lắm rồi anh mới đi chơi chứ có phải ngày nào cũng thế đâu? Anh cũng cần phải có bạn bè chứ đâu phải cứ suốt ngày khư khư trong nhà thờ vợ trên tay là anh sống được ngoài cái xã hội kia đâu? Em cũng phải nghĩ cho anh chứ? Em đừng có cư xử như thế. Anh không thích chút nào hết.
Em quay mặt lại, nhìn tôi sững sờ.
– Vâng! – em chỉ trả lời một câu như thế rồi cầm túi xách bước đi.
– Vy.
– Em đi học.
Hôm nay đi học còn không để tôi đèo đi nữa cơ đấy, tiếng đóng cửa cái rầm, tiếng nện guốc lộp cộp xuống nền gạch im dần.
Tôi bực mình đổ hết bữa sáng vào sọt rác rồi mặc quần áo phóng xe đi làm. Thôi kệ, thích ra sao thì ra, tôi chả thèm bận tâm nữa, cứ đà này rồi coi vợ như trời, thờ vợ trên tay, có khi lại chẳng xem thằng chồng này ra cái củ cà rốt gì nữa. Vợ với chả con, đến là khổ!
Cả buổi sáng làm việc không tập trung được. Cứ nghĩ tới cái cảnh vợ giận, con giận là muốn điên hết cả tiết lên được.
Chắc lúc sáng cũng có hơi nặng lời với vợ. Mẹ dặn rồi, phụ nữ lúc mang thai tính tình cau có thất thường nên phải biết chiều chuộng một chút chứ đừng cái kiểu vợ một câu chồng một câu như thế thì gia đình sẽ mất hòa khí. Nhưng mà ức lắm, đâu phải cứ nhịn là nhịn được đâu. Nhưng mà thôi, đàn ông con trai chấp gì, giận dỗi nhiều hành xác. Thôi thì nay làm lành với vợ bằng bữa cơm trưa vậy. Ai sai ai đúng đâu quan trọng đâu, vợ chồng quan niệm mấy cái đó thì sống sao đến trọn đời được. Nghĩ vậy tôi xin sếp về sớm hơn một chút ghé qua siêu thị mua thức ăn. Chả biết nấu nướng nó ra làm sao nhưng có tinh thần vậy là được rồi. Nhận không ra bản thân mình nữa! Khánh ơi mày đang trưởng thành có phải không?
Tôi vui vẻ phóng xe về nhà. Vừa đi vừa hát, vừa nghĩ ngợi xem hôm nay nấu được món gì với cái đống đồ này đây. Gần tới khu chung cư mình ở, tự nhiên thấy ai quen quen… hình như vợ mình thì phải. Nhưng mà đang bước xuống xe của thằng nào mà cười toe toét vậy? Tôi vội vã phóng xe vèo vèo tới bên cạnh. Chuẩn xác là con vợ mình rồi.
– Vợ – tôi gọi khi em nó đang cười hớn hở với thằng nào đó coi chừng rất baby cute, cái mặt non choẹt. Mà nhìn ánh mắt nó nhìn vợ tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy đó. Đàn ông con trai với nhau cả nhìn cái biết liền à.
– Chào anh Khánh – thằng nhỏ lên tiếng.
– Chào em…
– Thôi em về nha, cảm ơn anh nhé – Vy cười với thằng kia.
– Ừ không có gì đâu. Chào bé Vy nhé! – quay sang tôi – Chào anh nhé!
Cái gì? Bé á? Như nào được gọi là bé? Cái quái gì mà nghe có vẻ thân thiết quá vậy. Vợ tôi đi thẳng lên nhà không thèm đoái hoài gì tới tôi, thằng kia cười ruồi rồi phóng xe về. À há, nghe có vẻ hay ho rồi đấy. Trước mặt chồng mà còn xí xa xí xớn với thằng khác, lại không có coi tôi ra cái hệ thống cống rãnh gì hết á. Lần này thì ức lắm rồi đấy, không thể bỏ qua chuyện này được.
Tôi vứt mạnh túi đồ lên bàn, trái cây rơi xuống nhà tôi không thèm nhặt nhạnh nữa. Mở cửa phòng ngủ ra, vợ tôi đang thay quần áo, giật mình cài nốt chiếc khuy áo rồi ngoảnh lại hét toáng lên:
– Anh làm cái gì vậy? Vào không biết gõ cửa hả?
– Anh mới là người phải hỏi em câu đó đấy!
– Em làm sao?
– Thằng nào vừa đèo em về đấy!
– Bạn em, làm sao?
– Bé nữa? Xưng hô gì vậy? Bạn như nào sao có vẻ thân mật thế?
– Chẳng nhẽ anh có bạn mà em không có bạn được sao? Người ta có lòng tốt đưa em về thì có làm sao mà anh phải ý kiến nhỉ? Em cũng đâu có đi chơi mà quên không về nấu cơm cho anh ăn đâu?
– Em đừng có mà quá đáng như vậy. Có chút chuyện đó cũng trách móc anh tối qua tới giờ là sao?
– Em có trách anh đâu? Tự anh vào kiếm chuyện đó chứ?
– Em từ chối không ngồi xe chồng, rồi kêu thằng nào đó đèo em về, rồi lại còn bé bỏng nữa. Em mặt nặng mày nhẹ với anh tối qua tới giờ, bữa sáng không chịu ăn, rồi sao? Cười với người ta như hoa nở, còn với thằng chồng em thì sao?
– Anh nói chuyện vô lý quá.
– Anh vô lý hay em vô lý? Em tự xem lại đi.
– Em chả thấy mình vô lý ở chỗ nào cả.
– Em không vô lý sao? Em là gái đã có chồng rồi đấy, em đừng có tưởng đang còn là con gái, thích qua lại với ai cũng được. Anh nói cho em biết, em đừng có cái kiểu trả đũa chồng như thế, thằng kia nó thích em, em biết đúng không? Thế mà vẫn một hai để cho nó đèo về. Em nghĩ em làm như vậy mà được à?
– Em chả thấy có gì sai trái ở đây cả – vẫn cãi cùn, nói đến thế là cùng.
– Vậy làm sao em có cái thái độ đó với anh ở đây? Em nói đi.
– Cái đó anh tự hiểu.
– Anh điên với cái kiểu nói chuyện của em lắm rồi đó.
– Em làm sao? – vẫn cái thái độ câng câng khó chịu đó.
– Em bỏ cái mặt đó đi. Nói chuyện nghiêm túc đi. Anh đi chơi về muộn là anh sai, anh có lỗi, anh xin lỗi rồi. Em còn đòi hỏi gì nữa? Đâu phải ngày nào anh cũng thế đâu?
– Vâng, em cũng không có ý kiến gì nữa. Em đi nấu cơm đây.
– Khỏi cơm nước gì đi. Anh không ăn uống gì cả. Em thích thì tự đi mà ăn một mình.
Tôi vùng vằng bỏ đi. Chả muốn ở lại cãi nhau với em thêm câu nào nữa. Tự nhiên thấy rất buồn và hụt hẫng, cảm giác tức tối trong lòng nữa. Thì ra là vợ tôi vẫn có những mối quan hệ thân thiết ở bên ngoài nữa… cũng đúng, dù là lấy chồng nhưng em vẫn đẹp, vẫn duyên dáng và đằm thắm như một thiên thần vậy. Làm sao tránh khỏi không có đuôi bám. Vợ chồng thì cũng có lúc này lúc khác, có chút xíu chuyện mà còn không thông cảm với nhau được. Lại còn cái kiểu ông ăn chả bà ăn nem là như thế nào? Không thể chấp nhận được.
Tôi rẽ vào bar hôm trước đi cùng hội bạn, cũng chả rõ làm sao lại thích vào chỗ đó nữa. Gọi một ly rượu mạnh tôi ngồi một mình trong góc khuất nhìn mọi người vui vẻ. Có ai có cùng tâm sự như mình không nhỉ? Tự hỏi rồi cười một mình. Chắc giờ này ở nhà vợ tôi cũng đang lo lắng và giận tôi nhiều lắm đấy.
Tôi cạn hết ly rượu, đầu óc tỉnh táo hơn chút. Có lẽ tôi sai khi giận vợ rồi lại bỏ đi như thế. Nên về nhà với vợ thôi.
Đang định dợm bước đứng dậy, thì con bé hôm trước đến bên cạnh rồi ngồi xuống. Tôi quay sang nhìn nó cười khẩy. Hôm nay biết tiếp khách rồi cơ ạ! Môi trường đào tạo tốt quá! Nhưng nó vẫn ăn mặc rất kín đáo và ánh mắt vẫn buồn như vậy.
– Hôm nay… anh tới đây một mình à? – tôi phải vừa nghe vừa đoán qua khẩu hình miệng của nó vì nó nói rất nhỏ mà tiếng nhạc lại rất to.
– Ừ… nay anh tới một mình.
– Hôm qua… em cảm ơn anh nhé!
– Ừ không có gì! – thì ra là để cảm ơn chuyện tối qua. Có gì đâu mà phải cảm ơn nhỉ? Con bé này lạ lùng quá, hay tính mồi chài gì nhau đây? Nhìn ngoan hiền vậy chứ mà ở chốn này thì gái nào cũng như nhau thôi, tin không nổi.
– Vậy anh ngồi chơi đi nhé, em đi làm việc đây.
– Ừm… mà này… – nó đứng dậy, tôi gọi giật.
– Sao vậy a?
– À thôi – thực ra định hỏi chuyện nó nhưng lại cảm thấy mình vô duyên kiểu gì đó nên lại thôi – À, em biết ai tên Trinh làm ở đây không?
– Dạ? Chị Trinh… em biết, nhưng…
– Nhưng sao?
– Chị ấy đang bị bắt về đồn công an tối qua rồi. Hình như là đang ở khách sạn thì bị bắt vì nghi ngờ là… ờm… gái gọi a ạ. Em nghe mấy chị kia nói thế!
– Thật vậy sao? Có chính xác không vậy?
– Dạ…
Tôi đứng dậy tìm gặp quản lý quán bar hỏi thăm tình hình sao. Nắm bắt được một số thông tin chi tiết cụ thể rồi tôi lại ngẩn ngơ cả người. Không biết có nên qua đó xem tình hình thế nào hay không, chưa có ai bảo lãnh cho cô ta cả. Thực ra thì chuyện cũng chả liên quan gì tới mình cả. Lâu lắm rồi mà… mọichuyện đã là quá khứ, cô ta có làm sao thì cũng không còn là gì của mình nữa rồi. Nhưng bỗng dưng cảm thấy áy náy. Mình không biết thì thôi, nhưng biết mà không giúp đỡ. Bây giờ liệu còn có mấy ai quan tâm tới sự sống chết của cô ta nữa? Đàn ông hết tình còn nghĩa, dù đã từng đối xử rất quá đáng, nhưng mà cũng là chỗ quen biết, không nhẽ thấy chết không cứu. Nghĩ vậy tôi chạy xe tới đồn công an. Thật sự, không hiểu cái đầu mình đang nghĩ gì nữa.
Tôi làm thủ tục bảo lãnh cho Trinh. Rồi ra ngoài đứng đợi. Tầm 10 phút sau thấy Trinh bước ra. Quần áo tả tơi, mặt mày nhem nhuốc phấn son, nhìn Trinh thảm hại như chưa từng được như thế. Trinh nhìn quanh quất, chắc là tìm người bảo lãnh mình ra. Tôi dơ tay ra hiệu, thấy tôi, cô nàng đơ dây thần kinh đi 10s rồi quay mặt bỏ đi.
Tôi gọi giật.
– Này…
– Anh không cần phải sỉ nhục tôi nữa đâu, để cho tôi yên đi – cô nàng đay nghiến.
– Nói chuyện chút đã.
– Cảm ơn anh hôm nay… chắc không có chuyện gì để nói với nhau nữa đâu.
– Tốt thôi – tôi lớn tiếng và quay lại xe của mình.
– Khoan đã – Trinh quay lại gọi giật, chắc chắn rồi.
– Chuyện gì? – tôi giữ thái độ bình thản và lạnh lùng nhất có thể.
– Tại sao… biết tôi ở đây? – Trinh cúi gằm mặt xuống, sự nhục nhã ư? Hay là tự ti? Cảm giác của cô ta bây giờ là như thế nào nhỉ? Đường đường là một thiên kim tiểu thư, ăn ngon mặc đẹp, chỉ có đứng chỉ trỏ với người khác, bây giờ lại chịu cái cảnh này? Có đặt mình trong hoàn cảnh đó cũng không thể cảm nhận được một cách chính xác được.
– Lên xe đi, nói chuyện một lát. – tôi đề nghị.
– Chuyện gì?
– Đi được chứ?
Suy nghĩ một chút, Trinh tiến lại phía tôi rồi trèo lên xe. Tôi im lặng dẫn cô ta đến một shop thời trang gần nhất, lựa một bộ đồ đơn giản đưa cho Trinh trước con mắt tò mò của nhân viên cửa hàng và bao nhiêu là người. Chả biết họ nghĩ về mình như thế nào nữa? Nếu trường hợp là tôi gặp một thằng con trai mặc đồ vest côngsở rất lịch sự nhưng đi với một đứa con gái tả tơi như vừa lôi từ hố bom lên thì thế nào nhỉ? Trinh cầm lấy với ánh mắt kinh ngạc nhưng hiểu ý tôi nên không nói năng gì nhiều mà lẳng lặng đi vào trong thay đồ. Tôi ngồi đợi một lúc thì Trinh ra, có vẻ như sự đơn giản không làm mất vẻ đẹp sắc sảo của cô nàng là bao. Một con điếm ngọt ngào! Tôi thanh toán tiền rồi dẫn Trinh qua một quán cà phê gần nhất trên con đường mà tôi đang đi. Tôi gọi cà phê còn Trinh tìm vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi.
Tôi yên lặng nhìn cà phê nhỏ giọt trong khi chờ đợi. Cô nàng ngồi xuống đối diện, nhìn tôi. Tôi im lặng chờ Trinh lên tiếng.
– Anh nói đi.
– Điều gì? – tôi hờ hững trả lời.
– Tại sao lại… biết tôi ở đó.
– Nghe bảo thế. Sao phải làm thế?
– Cần phải thế. Đang khinh thường tôi lắm đúng không?
– Ừ.
– Đang hả hê lắm đúng không?
– Ừ…
– Sau tất cả những gì tôi đã làm thì hôm nay như thế này đúng là quả báo rồi.
– Ừ.
– Sao? Đến đây chỉ để nhìn thấy bộ dạng đáng thương hại của tôi lúc này như thế nào đúng không? Thỏa mãn chưa? Vui rồi chứ? – Trinh nghiến răng nhìn tôi giận dữ.
– Sao nhỉ? – tôi cười khẩy – Thực ra tôi đã chả còn quan tâm đến sự sống cái chết của cô như thế nào rồi. Chỉ là thấy khó khăn, biết mà không giúp thì chả là một thằng đàn ông. Còn những gì cô gây ra cho vợ chồng tôi thì có chết tôi cũng chả quên được. Cứ khắc cốt ghi tâm để biết hạnh phúc mình có được nó khó khăn đến mức nào, chứ cũng chả phải nhớ để trả thù hay làm cho cuộc đời của cô trở nên khốn khổ như chính cô đã đối xử với cuộc đời của chúng tôi.
– Vậy… tại sao còn giúp đỡ tôi?
– Cái đấy à? Chỉ tò mò muốn biết, tại sao một con người như cô lại có thể biến thành thảm hại như thế thôi.
– Vậy thì anh có thể về được rồi đó. Đừng động chạm vào cuộc đời của tôi nữa.
– Tôi động chạm vào cuộc đời của cô à? Có lẽ là chúng ta nên bàn bạc lại vấn đề này một chút – tôi cười lớn – Tôi không hiểu tại sao cô có thể tìm cho mình một công việc tốt và lương thiện với tấm bằng đại học trong tay mà lại không làm như thế? Đâm đầu vào chốn dơ dáy đấy làm gì?
– Anh cần phải hiểu điều đó sao? Xin lỗi, tôi bận, tôi đi trước.
Trinh đứng lên bước đi dứt khoát, tôi chả buồn ngăn cản, thực ra thì cũng chẳng để làm cái gì cả. Được vài bước chân, Trinh dừng lại nói vọng với tôi:
– Hôm nay, cảm ơn anh nhiều, nhưng từ lần sau nếu như có chuyện tương tự xảy ra, hi vọng anh đừng thể hiện lòng tốt của mình nữa.
Nói rồi cô nàng bước đi dứt khoát không lưu luyến. Tôi bưng cốc cà phê lên uống thêm một ngụm, cười cái sự đời, vẫn còn nhân cách hay sao? Kể ra thì nó cũng cứ như một cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời. Ác giả ác báo hay sao? Trước giờ tôi làm gì tin rằng có luật nhân quả, nhưng giờ thì cứ thử tin đi cho cuộc đời nó tươi đẹp, cũng chả ảnh hường gì tới cuộc đời của mình cả. Đời đúng là không như mơ! Còn mình đang ngồi dây thơ thẩn cái gì nữa?
Tôi liếc qua đồng hồ, tới giờ đi làm rồi. Tính ghé qua cơ quan luôn nhưng mà bỗng nhiên lại cảm thấy thương vợ nhớ con, không biết giờ này vợ mình đang làm gì nữa? Chắc là đang buồn và giận tôi nhiều lắm. Gia đình nào chả có lúc này lúc khác? Thân làm đàn ông mà chấp vặt mấy chuyện như vậy rồi đùng đùng nổi giận bỏ đi, thật không đáng chút nào. Tôi có sai mười mươi thì cũng nên làm lành với vợ trước, bây giờ vợ tôi đang bụng mang dạ chửa, tâm lý không ổn định, rồi những ngày tháng vất vả sau này nữa, mình vợ chịu đựng… sao lại có thể vô tâm đến như thế? Nghĩ vậy nên tôi phóng xe đi về nhà chút, mắc công tối về lại ôm chăn gối ra ngủ ngoài ghế sopha nữa thì oải lắm. Nhà chiến tranh lạnh cũng chả có cái gì hay ho cả.
Tôi mở cửa ra, nhà yên ắng như tờ, chả thấy tiếng động gì. Đống thức ăn vương vãi để trên bàn, trái cây rơi rớt xuống dưới nhà vẫn để nguyên. Cửa phòng ngủ khép hờ không đóng chặt, tôi tiến về đó mở cửa ra. Vợ tôi đang nằm quay mặt vào tường. Tôi ngồi xuống giường chống hai tay vào đầu gối cúi mặt xuống:
– Vy…
Vợ tôi im lặng không nói gì, tiếng thở vẫn khe khẽ, đều đều. Tôi biết vợ tôi chưa ngủ, với tính cách đó thì sau chuyện như thế này xảy ra, ngủ làm sao nổi?
– Nói chuyện với anh đi.
Nàng vẫn im lặng không nói gì.
Tôi quay người nằm xuống cạnh vợ, xoay cả người vợ để em nằm gọn trong lòng của tôi. Vợ tôi vùng vẫy cố thoát người ra khỏi vòng tay tôi nhưng tôi giữ chặt, mặc kệ cho vợ cắn, vợ cấu xé. Khi nào mệt nghỉ thì thôi. Đợi khi im lặng yên ổn rồi tôi mới chịu lên tiếng.
– Anh xin lỗi, vợ đừng giận anh nữa. Là anh sai…
– Buông em ra.
– Thôi mà, đừng có giận hờn trẻ con nữa. Anh nhận lỗi, là anh sai tất cả được chưa? Có chút chuyện cỏn con mà không thông cảm cho chồng được, lại còn bỏ ăn bỏ uống nữa. Em không thương con hả?
– Anh đi đi, có quan tâm mẹ con em sống chết như thế nào đâu – vợ tôi vùng vằng cắn mạnh vào vai tôi.
– Trời ơi… được rồi anh thua. Anh xin lỗi. Tại em cũng quá đáng với anh chứ đâu phải tại mình anh đâu? Vợ ơi anh sai rồi, anh xin lỗi mà.
– Sao không đi luôn đừng có về nữa – vợ tôi lại hành hạ bằng cách cắn vào bắp tay tôi, trời ơi đau muốn thấu xương luôn. Cái gì mà dã man vậy?
– A…anh xin lỗi. Thôi đừng có hành hạ anh kiểu này nữa. Anh đau muốn chết rồi này.
– Cho anh biết cái mặt.
– Thôi đừng giận anh nữa vợ nha. Có ai tốt với vợ như chồng đâu chứ.
Nàng hứ một tiếng rồi nép người sát vào lòng tôi. Vậy là hết giận. Con gái nó vậy đó, khi giận dỗi đừng có vùng vằng, đừng có vì một chút tự trọng mà cãi vã nhau làm gì. Cứ dùng tình yêu, dùng vòng tay chắc chắn, dùng nụ hôn ấm áp để sưởi ấm lại một chút hạnh phúc đang bị nguội lạnh đi, vậy là được rồi. Nhường nhịn đi một chút thì đã chết ai đâu. Vợ chồng ăn đời ở kiếp, đâu phải ngày một ngày hai mà cứ phải trương gân cãi cố.
Chiều đi làm về ghé qua siêu thị mua ít bánh trái lát mang qua nhà ngoại, nãy mẹ gọi tối mang vợ về nhà ăn cơm tối. Lâu không về nhà. Lâu cũng chỉ mới có 4 ngày thôi mà. Nhưng mà mỗi lần về nhà ngoại cứ được ông bà chiều chuộng nên cũng có hứng lắm. Đâu phải ai cũng có được thằng rể quý hóa như vậy chứ, cưng là đúng rồi.
Vừa về tới nhà bố mẹ vợ xong. Bố đi làm chưa về, còn mẹ với ông anh trai quý hóa của vợ ở nhà. Mẹ vui mừng âu yếm cô con gái yêu, vẫn không quên hỏi thăm thằng con rể quý. Từ hôm nghe tin Vy có bầu tới giờ, bây giờ mới gặp nên bà mừng thấy rõ.
– Sao rồi con? Có thấy khó chịu gì trong người không?
– Vợ con thèm đủ thứ mẹ ạ – không kịp để vợ trả lời, tôi bô bô cái miệng. Tranh thủ kể công chút.
– Sao? Thèm gì con?
– Vợ con toàn thèm thứ trời ơi đất hỡi mẹ ạ, mà thèm vào giờ vàng nữa. Con tính kêu vợ con đẻ 10 đứa mà tình hình như này thì chắc là 2 đứa con mệt nghỉ luôn rồi.
Bà cười rạng rỡ nhìn tôi với ánh mắt rất chi là thông cảm:
– Cái gì mà sinh tới tận 10 đứa hả? Cái thằng này… mà vợ con thèm cái gì?
– Dạ dưa muối chua mẹ ạ, cứ 2h sáng là dựng con dậy đi mua. Lượn lờ cả đêm ngoài đường đâu tìm được đâu. Có hôm mua cho cả hũ trong nhà thì lại hết thèm dưa chua, quay sang thèm ômai. Mẹ thấy có ai như vợ con không?
– Đúng là… chiều bà bầu khó lắm, tội nghiệp con quá.
– Đấy, thế mà cứ toàn hành hạ con không mẹ ạ!
– Hành hạ anh bao giờ? – vợ tôi dẫu môi cãi
– Anh đi chơi có xí mà về em cắn anh muốn nát tan cả người luôn còn gì? – tôi cãi cố.
Mẹ tôi cười hiền hậu, lắc đầu.
– Ráng lên, chứ con khổ một vợ con cũng khổ 10 rồi. Con cái là trời cho mà con.
– Dạ, thì con ráng hết sức mình mà mẹ.
– Nghe chú nói thế anh mày cũng chưa muốn lấy vợ rồi – ông anh vợ đang ngồi nghịch máy tính nói vọng ra.
– Nhưng mà cũng có cái sướng anh ạ! – tôi cười toe toét.
– Vậy hai đứa ngồi chơi đi, nghỉ ngơi đi, tối nay mẹ nấu món ngon đãi cả nhà – mẹ tôi nói rồi bước xuống bếp. Tôi hào hứng xắn tay la í ới.
– Để con phụ mẹ.
Chưa kịp đứng dậy thì cánh tay tôi gạt ngay cái bình đặt trên bàn, tiếng choảng vang lên xé tai. Cả nhà quay lại nhìn tôi, ông anh vợ quý hóa ngồi trong nhà cũng chạy ra. Hét lên thảng thốt:
– Mày chết rồi Khánh ơi, cái bình cổ bố quý nhất, khó lắm mới mua được.
– Cái gì cơ? – tôi tròn mắt hoảng hốt.
– Cái bình này độc nhất đấy, không có cái thứ hai đâu – anh chép miệng – Mà bố quý cái bình này lắm, ông coi nó như đứa con vậy đó. Trời ơi lần này thì mày chết chắc rồi Khánh ơi…
Tôi chưa kịp trấn tĩnh tinh thần thì ông bố vợ quý hóa đi vào. Nhìn cái mặt ông nghiêm nghị, uy nghi khiến tôi hết muốn rụng tim.
Thấy cả nhà đang ngơ ngác nhìn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ông lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, ấm áp mà tôi thấy chẳng khác gì súng nả đạn vào tim, đau muốn chết luôn. Trời ơi cái bình cổ quý giá, có một không hai, thà có thể mua được chứ không mua được thì kiếm đâu ra nữa? Mà sao cái bình quý vậy lại để cái chỗ nguy hiểm như thế này không biết. Có khoe hàng thì cũng làm cái tủ kính lớn lớn mà đặt vào đó chứ.
– Bố về rồi ạ? – Vy đứng lên chào bố.
– Hai đứa mới tới à?
– Dạ vâng, con chào bố – tôi đáp, chả muốn nhìn cái mặt ông thêm giờ phút nào nữa.
– Làm gì sao chai lọ bể tan tành thế kia?
– Ơ dạ… – thấy rồi, tôi chột dạ
– Thằng Khánh nó lỡ tay làm vỡ – mẹ cười tủm tỉm, còn cười nữa cơ đấy. Sắp động trời rồi.
– Dọn sạch đi không để đấy lại dẫm phải chân đấy. Hai đứa ngồi chơi đi, bố lên nhà thay quần áo chút – nói rồi ông đi thẳng.
Ô, thế là sao nhỉ? Sao mất cái bình quý mà ông thản nhiên như là đồ sứ hàng chợ vậy?
– Bố ơi… – tôi gọi giật ông lại.
– Sao?
– Cái bình quý… con… lỡ làm vỡ…
– Cái bình nào? – ông ngẩn mặt nhìn tôi.
– Dạ cái bình cổ này? – tôi chỉ vào mộtđống đổ nát ở dưới nhà.
Lần này đến lượt cả nhà tôi ôm bụng cười, còn tôi nghệt mặt ra. Thì ra là bị ông anh quý hóa lừa đảo, cái gì mà cổ với chả kính, cái gì mà duy nhất 1 cái, cái gì mà đồ hiếm chứ. Nay không phải cá tháng tư mà ăn được bữa thịt lừa đậm đà, hết muốn ăn nổi cơm luôn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tán gái sư phạm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 13/12/2016 06:36 (GMT+7) |