Tôi chuyển đến ngôi làng nhỏ cách thành phố hơn 30 km và xin thực tập ở một ngôi trường cấp 3 ở gần chỗ ở. Mọi việc đều do bàn tay của bố chồng tôi sắp đặt. Một người có con mắt tinh tường và biết nhìn thấu trước mọi sự nên điều đó mới giúp ông có thể tiến xa trên con đường sự nghiệp của mình như thế. Khi biết tin tôi rời khỏi nhà, chính ông đã liên lạc với bố mẹ của tôi, nói rõ hết mọi nguồn gốc sự việc và yêu cầu một sự hợp tác cùng có lợi. Ông biết chắc chắn rằng tôi sẽ phải liên lạc với gia đình, dù là sớm hay muộn. Đơn giản vì tôi cần nơi đó, và tôi không có điều gì có thể giúp tôi có thể tồn tại ở một nơi xa lạ, không có người thân bên cạnh… ngoài niềm tin vỡ vụn và sự đau khổ đang giằng xé tâm can.
Tôi tìm đến phòng trọ của một người bạn thân tá túc 2 ngày. Sau cuối gì cũng không thể ở mãi, cũng không thể làm phiền người ta nhiều. Tôi quyết định trở về với bố mẹ, không nói điều gì nhưng bố mẹ tôi hiểu. Người im lặng thương xót tôi, để tôi một mình vào những lúc tôi muốn, một vòng tay hay nhiều hơn đôi ba câu nói động viên cũng không khiến cho bản thân tôi có thể tốt hơn được lúc này. Nhưng bố tôi vẫn quyết định gọi cho gia đình bên nội, trừ anh – người mãi mãi sẽ không biết được tôi đang ở đâu. Cuộc nói chuyện giữa bố chồng và tôi khiến cho tư tưởng được thông suốt hơn, và chính lúc ấy, tôi biết được mình nên làm gì.
– Con hận thằng Khánh không? – ông hỏi.
– Vâng, có lẽ là một chút.
– Con tin bố chứ? – ông nhìn vào mắt tôi một cách nghiêm nghị. Tôi gật đầu thay vì đáp lời ông.
– Bố sẽ không để con phải chịu thiệt thòi. Đằng sau tất cả mọi chuyện này là cả một âm mưu, bố chưa rõ nguyên nhân, nhưng bố tin thằng Khánh không làm chuyện gì có lỗi với con. Nhà này chỉ có một cô con dâu thôi… một ngày nào đấy con sẽ quay về đúng không?
Tôi im lặng một lúc lâu. Những điều bố nói bây giờ chính tôi không thể chắc chắn được, vậy làm sao có thể cho ông được một câu trả lời.
– Tất nhiên không phải bây giờ. Đợi một thời gian nữa, khi mọi chuyện ổn định hơn… có lẽ con sẽ cho rằng bố thực dụng, bố cũng không muốn làm con rối trí trong lúc này. Nhưng không phải lúc này thì bố cũng không biết tới bao giờ nữa. Con không cần trả lời bố nhưng hãy suy nghĩ tới những điều bố nói, bố hi vọng con sẽ giúp bố, cũng là giúp chính bản thân con. Con sẽ nghe bố nói chứ?
– Vâng, thưa bố – tôi đáp đầy tin tưởng.
– Gia đình mình có một ngôi nhà nhỏ cách thành phố 30 km, ở đấy rất tốt cho việc nghỉ ngơi và thư giãn. Gần đó có 1 ngôi trường cấp 3, con có thể hoàn thành kỳ thực tập của mình ở đó, chuyện thực tập của con bố sẽ lo lắng chu đáo đến mức có thể. Bố sẽ mướn một người có kinh nghiệm chăm sóc cho con thật tốt. Con cứ bình tâm ở đó, có thời gian bố mẹ sẽ tới thăm con vào những lúc có thể. Bây giờ Khánh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng và chỉ có con mới kéo nó lên được. Bố mẹ không thể cứ cả đời chăm sóc và che chở cho nó, dọn dẹp cái đống rắc rối mà nó gây ra. Kỳ thực quá mệt mỏi với mọi chuyện trong cuộc sống của nó rồi. Bố chỉ có một đứa con và không thể không lo lắng cho nó được. Bố muốn nó trưởng thành hơn, có một nền móng vững chắc và ổn định. Cơ ngơi này bố mẹ đã tốn hết bao nhiêu công sức mới xây dựng nên, không thể không có người nối nghiệp. Thằng Khánh nhất quyết không theo đuổi việc kinh doanh, nó ghét việc tính toán và những con số khô khan. Nó nghĩ rằng nó không thông minh trong việc đó, nhưng bố biết, nó thực sự có tố chất để có thể làm được nhiều hơn những gì bố làm. Nó cần phải được đào tạo bài bản từ đầu, mất 4 năm, đến một nơi xa xôi, không có người thân thích và đòi hỏi một sự nỗ lực không ngừng của nó để có thể hoàn thành khóa học một cách tốt đẹp. Con sẽ giúp bố chứ?
Tôi lặng người. Đó cũng chính là điều bấy lâu nay tôi mong đợi, và một nơi bình yên như suy nghĩ của tôi cần. Nhưng tại sao lại cảm thấy có sự chạnh lòng như vậy? Lý trí nói rằng không nên đến gặp anh, nhất định là không nên gặp. Nhưng sự yếu đuối nơi con tim lại khao khát thôi thúc được anh vỗ về, được anh an ủi, hay chỉ đơn giản là được đứng từ xa và nhìn thấy anh một chút, biết được rằng anh vẫn khỏe mạnh, anh vẫn bình an, vậy là được rồi.
Mọi thứ cảm xúc đang trải qua thực sự đối nghịch lấy nhau một cách chán ghét và tồi tệ. Tôi chỉ muốn thoát khỏi sự bế tắc trong tâm hồn ngay lúc này mà thôi. Biết thế nào được nhỉ? Hận nhưng vẫn rất yêu. Có lẽ sẽ rất lâu sau đó anh mới được nhìn thấy hình hài bé nhỏ mang trong mình dòng máu của anh, và tôi cũng thế.
4 năm có quá dài để chờ đợi. Đó có phải là sự lựa chọn cuối cùng hay không? Liệu đây có là thử thách cuối cùng cho tình yêu này? Một sự chấm dứt vĩnh viễn hay có một bắt đầu mới tươi đẹp hơn? Xa nhau, khoảng cách địa lý, liệu tình yêu anh dành cho tôi có khiến trái tim anh không một lần rung động nơi đất khách quê người? Anh vốn dĩ là một trong những chàng trai con của gió. Một cơn gió nhỏ mang tới bao nhiêu sự mới mẻ từ những vùng đất khác nhưng cũng chứa đựng bao nhiêu sự tổn thương cho người đón nhận. Tôi suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái bình thường, điều gì có thể níu giữ được tâm hồn của một con người tự do không thích tù ngục.
– Nếu như điều đó có thể khiến cho cuộc sống của anh ấy tốt hơn bây giờ… thì con chấp nhận làm tất cả, thưa bố – tôi đáp khẽ.
– Tinh thần của nó bây giờ đang suy sụp một cách nặng nề. Bố biết, nó là con trai bố, có thể bên ngoài bố không phải là một ông bố tốt như bao người khác, một người có một cách quan tâm khác nhau. Con biết đấy, bố luôn dành tất cả thời gian bố có cho những người mà bố yêu quý.
– Vâng, con hiểu thưa bố.
Tôi nhìn ra khung trời màu xám xịt bên cửa sổ, thêm cái không khí lạnh lẽo khiến cho con người ta rơi vào một sự cô đơn sâu sắc, nó gặm nhấm tan nát tâm hồn đang hứng chịu điều đó.
Hai ngày, tôi chuẩn bị hành lý và mọi thứ cần thiết để đi, tới nơi cần tới. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, bố là đàn ông, người tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết bố cảm thấy rất khổ tâm. Tôi thực chẳng biết phải nói gì với những con người đó nữa. Tôi đã được sinh ra và lớn lên giữa một gia đình hạnh phúc và hoàn hảo, ít nhất thì đối với tôi là như thế. Nhưng công ơn sinh thành thì tôi chưa bao giờ có thể báo đáp. Người ta bảo, sinh con gái là con người ta… thực chẳng sai chút nào cả. Lòng nặng trĩu, tôi bước lên xe, dựa đầu vào lòng mẹ, mấy hôm nay, nhìn bố mẹ tôi đã già đi mấy tuổi rồi. Nước mắt tôi tràn ra chảy dầm dề.
…
Đã hơn một tuần trôi qua, bây giờ thì tôi cảm thấy mọi thứ bình thường hơn. Bà giúp việc có gương mặt hiền lành phúc hậu luôn sẵn sàng khiến tôi cảm thấy vui vẻ và thoải mái với những câu chuyện nhỏ từ cuộc sống nơi miền quê rất yêu dấu của bà. Thời gian rảnh rỗi tôi tới trường, các em học sinh thực sự rất đáng yêu, chúng thường mang cho tôi một số món ăn nhẹ nhàng mà chúng có từ ngôi nhà thân yêu của chúng, những đứa con gái hay quấn quýt lấy tôi và xoa nhẹ cái bụng bầu của cô giáo chúng một cách âu yếm, từng đứa một ghé tai lắng nghe đứa trẻ của tôi thì thầm một ngôn ngữ kỳ lạ mà không ai có thể hiểu được một cách thích thú, chúng hét lên khi có thể cảm nhận chân của đứa bé đang vùng vằng ở trong đó đòi một sự tự do ở ngoài này.
Bố mẹ chồng và bố mẹ tôi thường xuyên lui tới mỗi lúc rảnh rỗi, mang theo bao nhiêu là thứ để tôi có thể ăn uống, tẩm bổ một cách đầy đủ nhất. Tôi đã không còn cảm thấy quá nhiều gánh nặng trong lòng, và tôi nghĩ đó là một sự lựa chọn đúng đắn. Đây chính là nơi tôi cần lúc này. Chỉ là có đôi lúc thẩn thờ, nhìn mùa đông qua khung cửa sổ, lại cảm thấy nhớ anh, dĩ nhiên, không thể tránh khỏi điều đó. Anh ấy vẫn đang đi tìm tôi, giữa trời đông lạnh lẽo, anh ấy đang hành hạ bản thân mình. Đó là cách anh ấy vẫn hay làm mỗi khi anh có chuyện buồn, anh nghĩ rằng nỗi đau thể xác có thể làm vơi nhẹ đi nỗi đau về tinh thần ư? Thật là đau lòng vì anh nhiều quá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tán gái sư phạm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 13/12/2016 06:36 (GMT+7) |