– Đông Phương Bất Bại ở đâu, mau dẫn bọn ta đến gặp hắn.
– Các… các người muốn gặp cô ấy phải không… ta dẫn các người đi gặp cô ấy… – Lưỡi dao kề cổ, cận kề cái chết khiến Dương Liên Đình sợ mất mật, đến nỗi đái cả ra quần, miệng lắm bắp.
Dương Liên Đình dẫn mợi người đến một hồ nước lạnh. Đây được gọi là Hồ Băng, nhưng vì mùa này là mùa nóng, nên nước không đóng băng, tuy nhiên cũng vô cũng lạnh lẽo. Hàn khí tỏa ra quanh năm, chỉ đến mùa đông, toàn bộ nước trong hồ bị đóng băng hoàn toàn. Ở giữa hồ là một cái đình nhỏ. Dương Liên Đình chỉ vào đó và lên tiếng:
– Giáo chủ đang ở trong đó, các ngươi đi gặp người đi.
– Đừng phí lời, mau dẫn bọn ta đi. – Thượng Quan Vân lên tiếng.
– Đây là nơi thanh tu của giáo chủ, ta không dám làm phiền, ta sợ người sẽ giết ta.
– Được lắm, vậy ta sẽ giết ngươi trước.
– Khoan… khoan đã… được, ta dẫn các người đi. – Dương Liên Đình lùi lại lên tiếng.
Hắn tóm tay vào viên đá ở đó và xoay một vòng, nước trong hồ rẽ ra làm đôi, một cây cầu mình rồng hiện ra uốn lượn và nối đến chiếc đình nhỏ đó. Dương Liên Đình bị đẩy vào giữa bọn họ, tất cả từng bước một tiến vào đình, thận trọng từng bước một. Khi gần đến đình, Nhậm Ngã Hành lao vào nhưng không thấy bóng dáng một ai, bọn họ vội vàng lao vào nhìn ngó xung quanh, lợi dụng cơ hội đó, Dương Liên Đình dùng khinh công bay theo cầu và quay ngược lại. Trở về trên bờ Dương Liên Đình nhấn chìm cây cầu và khởi động cơ quan phá hủy cây đình đó. Nhìn mọi người hốt hoảng trên đó, Hắn ở bờ hồ đắc thắng, cười lớn lên tiếng:
– Ha ha ha, cho dù các ngươi có thông thuộc thủy tính cũng vô ích thôi, dưới này là phù sa nghìn năm, nước lại rất lạnh, và khoảng cách lại xa bờ như vậy, cho dù võ công của các ngươi có cao thế nào, cũng đừng hòng thoát được. Ở đó chịu chết đi, ta sẽ cho người nhặt xác của các ngươi và chôn cất tử tế.
Dương Liên Đình nói xong, hắn quay đi với tiếng cười văng vẳng còn vọng lại. Hắn vừa đi khỏi, nước triều dâng lên đột ngột, chiếc đình ngả nghiêng và mỗi khắc lại chìm xuống một ít.
Dương Liên Đình trở lại, quay về phòng của Đông Phương, nàng đang dùng kim thêu bức tranh nàng và Lệnh Hồ Xung luyện kiếm, thấy Dương Liên Đình bước vào, nàng quay ngoắt người lại, dùng kim thêu làm binh khí phóng vút ra khóa toàn bộ tay chân của Dương Liên Đình nhốt chặt vào vách tường, hắn chưa kịp hoảng sợ thì nàng đã ở ngay trước mặt hắn, kề sát miệng nàng vào mặt hắn thở ra một hơi thở thơm ngát mà lên tiếng:
– Ngươi to gan thật, dám tự tiện xông vào phòng của ta khi chưa được ta cho phép.
– Giáo chủ… chỉ do tôi quá nhớ người thôi mà, muốn đến thăm giáo chủ mà thôi, xin giáo chủ bớt giận.
Nàng vuốt má hắn:
– Ngươi không giống hắn một chút nào, nếu là hắn, hắn sẽ nói…
– Hắn sẽ nói gì…
“Bốp”, một cái tát vào mặt làm Dương Liên Đình đập đầu vào vách, miệng hắn ứa ra một dòng máu tươi.
– Hắn nói cái gì liên quan gì đến ngươi. Ngươi không sánh bằng hắn, hoàn toàn không sánh bằng hắn. Tốt nhất là ngươi đừng có mở miệng, ta còn thấy ngươi giống hắn một chút, đó mới là giá trị của ngươi ở đây.
– Vâng.
– Bây giờ thì cút đi.
Dứt lừi, nàng thu kim thêu về, toàn thân hắn đổ gục xuống, Dương Liên Đình tức tối điên người, nhưng không dám thể hiện nó ra ngoài, đành cố cắn răng nhẫn nhịn, nuốt nó xuống bụng rồi luống cuống lùi ra khỏi cửa phòng nàng.
Trong khi đó, ở Hồ Băng, nước mỗi lúc dâng lên một cao, chẳng mấy chốc đã tràn vào bên trong đình. Nhậm Ngã Hành thấy vậy bối rối vô cùng, không lẽ đành phải bỏ mạng ở đây. Thấy tình thế mỗi lúc một nguy cấp, ông dùng Hấp Tinh đại pháp nhấc bổng Thượng Quan Vân và Hướng Vấn Thiên lên trời, Lệnh Hồ Xung thấy vậy lên tiếng:
– Nhậm tiền bối, ông làm cái gì vậy, mau thả họ xuống.
– Lệnh Hồ Xung, ngươi không nhìn thấy sao? Họ quá nặng, tốc độ chìm đình quá nhanh, nếu giảm bớt vài người, chúng ta sẽ có cơ hội sống, bằng không tất cả sẽ chết đuối hết dưới dòng nước chứa đầy phù sa này.
– Mọi người cùng hội cùng thuyền, ông dựa vào cái quái gì mà làm như vậy. – Lệnh Hồ Xung tức giận.
– Ngươi có tin ta sẽ ném luôn cả ngươi xuống không?
– Ông mau thả họ ra, tôi sẽ xuống,
Nói đoạn, Lệnh Hồ Xung ngay lập túc nhảy xuống hồ rồi mất hút giữa dòng nước xoáy. Doanh Doanh thấy vậy gọi tên chàng rồi cũng lao vút xuống. Nhậm Ngã Hành vội và thả hai người họ xuống rồi tóm vào vạt áo của Doanh Doanh nhưng không kịp, trên tay ông ta cầm mảnh vải bị rách của Doanh Doanh mà lòng đầy nỗi ân hận, ông gào thét gọi tên con gái mình. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh nắm chặt tay nhau, họ bị cuốn vào một dòng nước xoáy, cả hai ngất lịm giữa dòng nước phù sa lạnh lẽo, thế nhưng hay tay vẫn nắm chặt lấy nhau không rời. Cả hai bị trôi dạt vào một hang động ở gần hồ, Lệnh Hồ Xung tỉnh dậy, chàng bế Doanh Doanh vào bờ, nàng vẫn bất tỉnh, Lệnh Hồ Xung gọi tên nàng liên hồi nhưng Doanh Doanh không tỉnh lại. Lệnh Hồ Xung cởi áo ngoài của nàng ra, dùng tay ấn mạnh vào lồng ngực nàng, khóe miệng Doanh Doanh ào ra một lượng nước khá lớn. Chàng tiến hành hô hấp nhân tạo. Sau khi hà hơi thồi ngạt cộng thêm vài cú ấn mạnh vào lồng ngực nữa thì Doanh Doanh bật ho ra một khối lượng nước lớn rồi bật tỉnh dậy. Lệnh Hồ Xung vui sướng vô cùng, chàng nâng nàng dậy rồi ôm chặt vào lòng.
– Doanh Doanh, sao muội ngốc vậy, sao lại nhảy theo ta xuống đó.
– Xung ca… huynh có biết huynh… có ý nghĩa với muội như thế nào không… huynh chết rồi… muội còn sống trên đời này nữa để làm gì…
Nàng vừa nói vừa run run, hai cánh môi tai nhợt va đập vào nhau liên tục, cơ thể nàng run lên bần bật vì lạnh, hàn khí làm cho mái tóc nàng bị đóng thanh những màng sương trắng muốt, trông đến thảm hại. Lệnh Hồ Xung nhìn nàng bối rối, Doanh Doanh tiếp tục lên tiếng:
– Xung ca… muội biết trái tim hunh đã thuộc về người khác… huynh không thích muội cũng không sao… chỉ cần muội thích huynh là đủ rồi… Những gì muội nói là sựu thật…
Lệnh Hồ Xung thấy vậy, chàng lấy tay vuột vuốt lên má nàng:
– Muội là một cô nương tốt, tất cả những gì muội dành cho ta, ta hứa sẽ hết sức trận trọng.
– Vậy là quá đủ rồi.
Doanh Doanh nép vào chàng, nở một nụ cười hạnh phúc. Hàn khí dưới hồ bốc lên, quần áo của hai người lại bị ướt hoàn toàn, Doanh Doanh run lên cầm cập:
– Chết rồi, ở đây quá lạnh, quần áo chúng ta lại bi ướt hết, phải làm sao đây.
– Ta đã có cách để làm nóng cơ thể lên.
– Cách gì vậy Xung ca?
Doanh Doanh còn chưa hết ngạc nhiên thì Lệnh Hồ Xung dìu nàng đứng dậy, chàng vạch luôn vạt áo của nàng ra rồi cởi nốt cái áo của Doanh Doanh ra ngoài, hai núm vú của nàng bị lạnh se lại vươn lên ngay trước mặt chàng, bầu vú trắng bệnh vì lạnh nhưng không hệ bị co lại mà vẫn gaagn như giữ nguyên được kích thước của nó. Doanh Doanh cũng không thấy ngại ngùng nữa, nàng đã quá quen với việc phơi bày cơ thể của mình trước mặt chàng rồi, chỉ là không rõ lần này chàng cởi áo nàng ra để làm gì. Lệnh Hồ Xung cúi xuống cởi nốt chiếc quần của Doanh Doanh ra ngoài, rồi sau đó lột bỏ nốt y phúc của mình ra, cả hai đều trần truồng, mặt đối mặt nhau. Chàng vứt quần áo xuống đất rồi dìu Doanh Doanh ngồi trên đó, khoanh chân. Lệnh Hồ Xung từ phía sau, chàng thi triển nội công tâm pháp của Hấp Tinh đại pháp điều hòa chân khí của cơ thể, lưu thông các mạch máu rồi dồn nội lực qua hai bàn tay, truyền nó vào cơ thể của Doanh Doanh. Hai cánh tay chàng xoa xoa, chu du trên tấm lưng ong trần trụi của nàng. Doanh Doanh nhắm mắt, để yên cho chàng dùng nội công sưởi ấm cơ thể mình. Quả nhiên, một lát sau gương mặt trắng bệch của Doanh Doanh biến mất, những giọt sương trên tóc bốc hơi, trả lại cho nàng một mái tóc đen huyền vốn có, da thịt nàng cùng hồng hào hơn. Doanh Doanh cảm thấy vô cùng dễ chịu:
– Xung ca, muội thấy dễ chịu hơn rồi, huynh có thể dừng lại được rồi.
Đột nhiên, nàng cảm thấy cánh tay chàng buông lỏng, đầu chàng dựa vào lưng nàng, nhưng là bị đổ gục xuống, Doanh Doanh hoảng hốt quay đầu lại, thì thấy chàng nhắm nghiền mắt, bất động, hơi thở vô cùng yếu ớt:
– Xung ca… huynh sao vậy… mau tỉnh dậy… trời ơi… Xung ca… huynh đừng dọa muội…
Thân xác mềm như bún của Lệnh Hồ Xung bị nàng day day vẫn không hề có cử động, ngã ngửa ra, đổ ngửa xuống đất như một cất chuối. Doanh Doanh hoảng hồn, sắc mặt nàng tái nhợt vì sợ hãi, nàng vof đến bên chàng, day day lên hai vai chàng:
– Xung ca… hu hu… mau tỉnh lại… đừng bỏ rơi muội… đừng bỏ rơi muội mà hu hu…
Nàng vừa nói vừa liên tục day day lên người chàng, hai hàng nước mắt nàng lăn dài trên má, rơi xuống cả khuôn mặt điển trai của chàng. Bỗng nhiên Doanh Doanh cảm thấy đôi mông tròn trịa của nàng đang bị một bàn tay xoa xoa, bóp bóp, còn tấm lưng ông của nàng đang được một bàn tay khác vuốt ve. Nàng giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp một nụ cười nửa miệng của chàng, ánh mắt vẫn nhắm nghiền:
– Khốn kiếp, huynh gạt muội… làm muội sợ muốn chết…
Doanh Doanh vừa nói, vừa đấm thùm thụp vào ngực chàng, Lệnh Hồ Xung, mở mắt, chàng bật cười lên tiếng:
– Thôi, đừng mà… ta xin… ta chỉ muốn trêu muội một tí thôi mà…
– Huynh chọc muộ sợ muốn chết rồi bây giờ chọc quê muội… muội đánh chết huynh…
Doanh Doanh vừa nói vừa cười, nàng đánh liên tiếp vào ngực chàng, Lệnh Hồ Xung cố né đòn rồi bất ngờ tóm lấy đôi tay trần của nàng, kéo nàng tới gần, bốn mắt nhìn nhau say đắm:
– Doanh Doanh… ta… yêu muội…
Được nghe những lời nói này của chàng, lòng nàng hạnh phúc vô bờ bến Doanh Doanh cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc, dù đang ở ngay bên mép hồ băng lạnh ngắt. Nàng nhìn chàng, hai người nhìn nhau âu yếm và say mê.
Lệnh Hồ Xung tiến tới ôm chặt lấy thân hình vệ nữ của nàng ép sát vào cơ thể của mình, môi chàng chạm vào môi nàng, lưỡi chàng từ từ luồn vào tách môi của nàng ra và luồn vào trong cuốn lấy lưỡi của Doanh Doanh, nang hai tay ôm chạt lấy chàng, khẽ hé miệng ra cho lưỡi chàng lùa vào, hai lưỡi quần chặt lấy nhau như hai con rắn vậy. Bốn bàn tay không ngừng mơn trớn, vuốt ve cơ thể cho nhau. Nhiệt độ trong hang động bị hai người đẩy lên một cách rõ rệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 12:38 (GMT+7) |