– Bình Chi, huynh uống chút nước đi.
– Họ Lâm ta đối với phái Hoa Sơn các người đã không còn bất kỳ sự lợi dụng hay giá trị nào hết, cô mau đi đi.
– Muội không biết huynh vì sao luôn luôn hoài nghi cha muội muốn mưu đoạt Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia nhà huynh, nhớ lại năm đó, khi huynh mới vào phái Hoa Sơn. Không hề có Tịch tà kiếm phổ gì hết, chúng tôi đối với huynh sao có thể có ý đồ gì khác chứ?
Lúc này, bên ngoài cửa sau của ngôi miếu, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh lần ra dấu của hai người họ và âm thầm theo dõi ở bên ngoài. Lâm Bình Chi nghe Linh San nói vậy thì liền lên tiếng:
– Tịch tà kiếm pháp của Lâm Gia ta nổi tiếng thiên hạ, ngày ấy Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong không tìm thấy trên người của cha ta, bọn chúng đổi sự chú ý sang ta. Cô chẳng phải cũng vậy thôi sao? Ngày ấy, nếu không phải cha mẹ cô xúi giục, sao cô lại chạy đến Phúc Châu xa xôi, mở quán rượu nhỏ.
– Muội… Còn tên tiểu tử họ Dư, thực ra hôm đó, võ công của cô giỏi hơn hắn nhiều, vậy mà khi bị bọn chúng hãm hiếp, xé rách cả y phục rồi mà cô vẫn ngoan cố đóng kịch, không thèm đánh trả. Chỉ trách thằng khốn mù mắt này công phu mèo ba chân cũng bày đặt thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Cũng không thử nghĩ, cha mẹ cô coi cô là lá ngọc cành vàng, sao họ nỡ, để con gái ruột xuất đầu lộ diện làm công việc bưng cơm rót nước thấp hèn như vậy chứ?
Nghe Lâm Bình Chi phân tích rõ ràng như vậy, Linh San lặng người, nhưng nàng cũng lên tiếng giải thích:
– Năm đó cha chỉ cho một mình Nhị sư huynh đi Phúc Châu, là muội ngoan cố sống chết đều đòi đi theo huynh ấy.
– Cha cô quản giáo đồ đệ nghiêm ngặt như vậy, nếu như ông ta cảm thấy không thỏa đáng, cô có quỳ 3 ngày 3 đêm, ông ta cũng không cho phép. Thực ra cha cô không tin tưởng Nhị sư huynh, nên để cô đi theo ngấm ngầm giám sát hắn.
– Cho dù huynh tin hay không, trước khi đi Phúc Châu, bốn chữ Tịch tà kiếm phổ ta chưa hề nghe qua. Cha chỉ nói đại sư ca đả thương người phái Thanh Thành, hai bên có hiểu lầm, hơn nữa phái Thanh Thành lại đồng loạt tiến về miền Đông, đối với phái Hoa Sơn hoàn toàn bất lợi, vì vậy mới phái muội và Nhị sư huynh đi giám sát bọn chúng.
– Được, cho dù tất cả những gì cô nói đều là sự thật, cô cảm thấy có ý nghĩa gì không? Cô thấy Lâm Bình Chi ta đi đến bước đường này, cô đi theo ta có thể hạnh phúc không? Từ ngày chúng ta thành thân, ta cũng không hề động vào người cô, và sau này ta cũng sẽ không bao giờ động vào người cô nữa, với một người như cô, ta nghĩ, cô nên đi tìm đại sư ca đi, chỉ có hắn mới có thể mang hạnh phúc lại với cô mà thôi.
Linh San không nói gì cả, nàng chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nép vào lòng Lâm Bình Chi mà lên tiếng:
– Cho dù huynh có nghĩ như thế nào, thì tấm lòng của muội đối với huynh từ trước đến giờ vẫn như vậy? Muội đối với đại sư ca đến bây giờ chỉ như muội muội với ca ca mà thôi. Từ sau khi huynh vào phái Hoa Sơn, muội ngày đêm chỉ thương nhớ có mình huynh mà thôi. Cho dù huynh đi đâu, muội đều đi theo huynh.
– Cô khẳng định những lời cô nói là thật?
– Thật như vậy.
– Sau này ta có trở nên thế nào, cô nhất định đi theo ta?
– Bất kể sau này huynh trở nên thế nào, muội đều đi theo huynh.
– Đủ rồi, những lời dối trá đó ta nghe chán rồi, cô mau đi đi, ta không cần cô phải thương hại. – Lâm Bình Chi đột nhiên nổi giận quát lớn.
– Huynh hận muội, huynh đang hận muội có đúng không? Từ ngày đầu tiên huynh tặng cho muội cái đêm động phòng kinh khủng đó, muội đã biết là huynh hận muội, nhưng nếu đã hận muội, tại sao huynh vẫn còn lấy muội?
– Ta… ta không hận cô. – Lâm Bình Chi lặng lẽ lên tiếng.
– Huynh không hận muội, vậy tại sao ban ngày, trước mặt cha mẹ, huynh đối xử với muội dịu dàng bao nhiêu thì khi đêm xuống, vừa đóng của huynh biến ngay thành một con người khác như vậy, Từ ngày chúng ta thành thân, huynh chưa bao giờ nằm chung giường với muội.
– Ta không hận cô, nhưng ta hận cha cô, nhưng cũng phải cảm ơn cô, nếu không phải cô che giấu giúp ta, e rằng trên hoa sơn, ta đã chết dưới kiếm của Nhạc Bất Quần từ lâu rồi.
– Huynh nói gì, cha muội sao có thể giết huynh được?
– Vì cô vốn dĩ không hiểu cha cô thực ra là loại người gì? Nói thật với cô, từ hồi còn ở Phúc Châu, chiếc áo cà sa đó là do cha cô lấy trộm, sau khi ông ta trở về còn lợi dụng cơ hội đại sư huynh hôn mê, vu oan giá họa cho huynh ấy.
– Lâm Bình Chi, huynh có biết mình đang nói gì không, cha của muội sao có thể là hạng người đó chứ? – Linh San nghe hắn sỉ nhục tới cả cha mình thì cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
Sau đó Linh San ôm đầu, bịt tai, miệng liên tục kêu không muốn nghe. Nhưng nàng không muốn nghe thì Lâm Bình Chi lại càng uốn nói, hắn muốn cho nàng biết cha của nàng, quân tử kiếm Nhạc Bất Quần rốt cuộc là loại người như thế nào. Lâm Bình Chi bắt đầu kể rõ đầu đuôi ngọn ngành về lai lịch của Tịch tà kiếm pháp, về tằng tổ phụ của hắn là Lâm Viễn Đồ năm xưa.
Và cũng nói cho nàng biết Lâm Viễn Đồ năm xưa chỉ là mua vợ mua con về để che mắt thiên hạ, chứ thực ra, khi luyện Tịch tà kiếm pháp, ông ta đã Vung đao tự cung mất rồi, bởi vì đó là yếu quyết của tầng thứ nhất trong Tịch tà kiếm pháp. Lâm Bình Chi cũng kể rõ ràng nhờ miếng vàng mã dính trên chân tên sát thủ đêm đó mà hắn phát hiện ra kẻ muốn giết hắn đêm đó chính là cha nàng.
Rồi hắn cũng nói rõ bản thân hắn ban đầu định bụng rằng sẽ thành thân với nàng, cho nàng có bầu xong sẽ luyện kiếm pháp, nhưng hắn bị sự mê hoặc quá lớn của kiếm pháp và thù hận quá cao, nên hắn đã vung đao tự cung trong hang núi hôm đó.
Linh San nghe hắn kể mà lỗ tai nàng lùng bùng. Nàng không tin vào tai mình, nàng không muốn tin những gì nàng vừa nghe Lâm Bình Chi nói là sự thật, như vậy thì cha của nàng cũng đã vung đao tự cung. Như vậy thì mẹ nàng có biết điều đó không, nhưng lời nói của Lâm Bình Chi như những nhát dao cứa sâu vào trong tim gan của nàng vậy. Linh San run run người khóc nức nở, nàng hoàn toàn mất phương hướng, không biết nên làm thế nào trong hoàn cảnh này. Đúng lúc đó, cánh cửa chính bật mở, một người mặc toàn đồ đen, bịt kín mặt bước vào:
– Lâm thiếu hiệp, Lâm phu nhân, tại hạ phụng mệnh của Tả Chưởng môn phái Tung Sơn đến đây trợ giúp.
– Đa tạ các hạ đã ra tay tương trợ, không biết tôn tính đại danh của các hạ?
– Tả Chương môn biết được thiếu hiệp và phu nhân bị kẻ gian hãm hại, đang bị trọng thương, đặc biệt phái tôi đến đây bảo vệ hai vị đến nơi an toàn để trị thương, đảm bảo sẽ không để cho Nhạc Bất Quần tim ra được.
– Hảo ý của Tả Chưởng môn và các hạ, tại hạ ghi nhớ trong lòng, còn về chuyện trị thương, tại hạ tự mình có thể lo liệu được, không cần các hạ phải lo lắng.
Lâm Bình Chi nói xong, lò dò tìm đường ra ngoài, hắn để mặc Linh San ngồi khóc một mình trong góc. Khi Lâm Bình Chi đi ngang qua bóng người áo đen kia, hắn liên lên tiếng:
– Xin thứ lỗi tại hạ nói thẳng, đôi mắt của các hạ là do dính phải chất độc của Mộc Cao Phong mà bị thương, không những không có hy vọng sáng lại trừ phi do chính tay Tả Minh chủ trị liệu, bằng không tính mệnh của các hạ e rằng khó giữ.
– Tại hạ và Tả Chưởng môn không thân không thích, tại sao lại phải đối xử tốt với ta như vậy?
– Ha ha ha, có câu thù chung cùng chia, đôi mắt của Tả minh chủ là do Nhạc Bất Quần đả thương, đôi mắt của các hạ mất ánh sáng, xuy xét cho cùng, cũng là do Nhạc Bất Quần gián tiếp gây ra, huống chi thiếu hiệp luyện thành công Tịch tà kiếm pháp, e rằng đi đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi móng vuốt của Nhạc Bất Quần. Hơn nữa, còn có đứa con gái mà Nhạc Bất Quần yêu quý nhất luôn ở bên các hạ, hỏi rằng các hạ làm sao mà thoát được chứ? Lâm thiếu hiệp, huynh nên tự biết phải làm gì?
Linh San nghe hắn phân tích như vậy, nàng chợt nhận ra giọng nói của hắn quen thuộc vô cùng, nàng bình tĩnh bước tới nhận dạng, rồi thốt lên một câu:
– Nhị sư huynh…
Người áo đen thấy vậy quay lại, bình tĩnh gỡ khăn che mặt ra, mỉm cười lên tiếng:
– Tiểu sư muội thật có nhãn lực.
Ở bên ngoài, Lệnh Hồ Xung cũng giật mình, thì ra Lao Đức Nặc vẫn chưa chết:
– Thật sự là huynh, huynh vẫn chưa chết. – Linh San ngỡ ngàng.
– Thi thể mà các người phát hiện ở Phúc Châu hôm ấy chẳng qua chỉ là ma chết thay cho ta, nếu ta không làm vậy, tên cẩu tặc Nhạc Bất Quần nhất định sẽ không tha cho ta.
– Hahaha, không biết Lao sư huynh gia nhập phái Tung Sơn từ lúc nào vậy? – Lâm Bình Chi lên tiếng.
– Ta thật ra là môn hạ của Tả minh chủ, chẳng qua sư phụ cài ta vào Hoa Sơn để theo dõi nhất cử nhất động của Nhạc Bất Quần mà thôi.
Ở bên ngoài, Lệnh Hồ Xung hết sức ngỡ ngàng, bọn chúng đưa chàng đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, chân tướng của sự việc cũng theo đó mà dần dần được sáng tỏ. Lao Đức Nặc sau đó dùng lý lẽ phân tích, rồi lời ngon ngọt dụ dỗ Lâm Bình Chi về Tung Sơn, Lâm Bình Chi nghe hắn nói như vậy cũng xiêu lòng, khi cả hai đã đang chuẩn bị đi, nhưng sực nhớ ra điều gì, Lâm Bình Chi liền quay lại:
– Bây giờ cô muốn giúp ai, cô tự lựa chọn đi.
– Muội không muốn giúp ai cả, ngày mai muội sẽ xuất gia làm ni cô. Suốt đời này không muốn gặp lại ai nữa.
– Tốt thôi, vậy ta khuyên cô nên đến Hằng Sơn mà xuất gia, vì như vậy, ngày nào cô cũng sẽ được gặp đại sư ca của cô.
– Bình Chi, muội biết huynh rất hận cha muội, nhưng Nhạc Linh San muội suốt đời này không hề có lỗi lầm gì với huynh, bây giờ huynh nói ra những lời này, thật ra huynh có dụng ý gì?
– Dụng ý gì à?? Biểu lộ lòng trung thành với Tả Chưởng môn.
Dứt lời, hắn quay lại thu nội lực vào tay rồi phóng tới đánh thẳng một chưởng vào bên trên lồng ngực Linh San (Trong phim là dùng kiếm, nhưng nếu dùng kiếm thì làm gì còn thân hình quyến rũ chết người của Linh San, phải không anh em đồng âm: D) hắn không cố ý tấn công vào chỗ hiểm, hình như trong tim gan hắn không thật sự muốn giết nàng. Linh San đứng im như tượng nhìn xuống bàn tay hắn đang in lên trên lông ngực nàng, rồi nhìn lên khuôn mặt đau khổ của Lâm Bình Chi, nàng khẽ mỉm cười.
– Như… như vậy cũng tốt, nếu không muội không biết bản thân mình phải sống tiếp ra sao?
– Cô… hận ta không?
– Muội không hận huynh – Linh San khẽ lắc đầu. – Bình Chi, bảo trọng. Hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt.
Lâm Bình Chi hét lên một tiếng sầu thảm, rồi thu tay về, Linh San đổ gục xuống, hai mắt từ từ nhắm lại, hai hàng nước mắt nàng lăn dài trên má. Lệnh Hồ Xung thấy vậy giật mình mở cửa sau xông vào. Lao Đức Nặc thấy vậy vội vàng kéo Lâm Bình Chi chạy mất. Chàng vội vàng nâng Linh San lên:
– Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội không sao chứ?
Linh San không trả lời được nữa, nàng mở mắt và nhìn thấy đại sư ca của mình, Linh San mỉm cười nhắm mắt rồi gục xuống trong vòng tay chàng. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đưa Linh San tới một ngôi nhà nhỏ trong thị trấn, nàng dùng thân phận của Thánh cô, triệu tập sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ đến trị thương cho Linh San, rất may là thương thế của Linh San không quá nghiệm trọng, cộng với sự chăm sóc không quản ngày đêm của Lệnh Hồ Xung, nên nàng đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, tính mạng đã không còn nghiêm trọng. Sau đó, Bình Nhất Chỉ kê đơn thuốc rồi hướng dẫn họ cách sắc thuốc xong rồi đi mất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 12:38 (GMT+7) |