– Sư huynh, tiệc mừng thọ của Tả minh chủ lần này, huynh có tham dự không? – Nhạc phu nhân hỏi chồng nàng.
– Chuyện của Lưu Chính Phong lần trước họ làm quá đoạn tuyệt, rất có khả năng muốn mượn cơ hội này làm dịu mối quan hệ với các phái. Chúng ta lại là người của Ngũ nhạc Kiếm Phái, nếu không đến e là sẽ không hay.
– Vậy huynh tính tặng lễ vật gì.
– Việc này…đây quả là vấn đề nan giải.
– Sư phụ… – Bỗng Lâm Bình Chi lên tiếng.
– Bình Chi, con có ý kiến gì sao?
– Đệ tử không dám, đệ tử chỉ cảm thấy…
– Có gì, cứ nói thẳng
– Sư phụ… đệ tử biết ở thị trấn, có một vị họa sư ông ấy giỏi nhất là vẽ non sống gấm vóc hùng vĩ, vì vậy trong cửa hiệu của ông ấy đều là những bức tranh thủy mặc loại này, nếu sư phụ có thể mời được ông ấy vẽ một bức “Mạn Nhạc triều tông” cho người, lại thêm sư phụ đích thân đề từ tin là Tả minh chủ chắc chắn sẽ thích.
– Đây quả là một lời đề nghị hay – Nhạc Bất Quần gật gật cái đầu.
– Tranh Vạn Nhạc triều tông vừa thể hiện được khí phách của Tả Minh chủ lại có sư huynh đích thân đề thừ, sẽ không làm mất mặt Hoa Sơn chúng ta – Nhạc phu nhân lên tiếng ủng hộ.
– Sư muội nói rất phải, Bình Chi, trong số những đệ tử con có tâm tư nhất, chuyện này sư phụ tin là con sẽ làm tốt.
– Vâng, thưa sư phụ…
– Cha, cha, cha con cũng muốn đi
– Con hãy ngoan ngoãn ở trên núi cho ta, không đi đâu cả, biết chưa?
– Cha…
– Mẹ – Nàng nũng nịu
– Nghe lời cha con đi
Đêm đó, Lâm Bình Chi xuống núi đi tìm gặp vị họa sư đó, Linh San cũng lén cha mẹ xuống núi, bị Lâm Bình Chi bắt gặp:
– Sư tỉ, sao tỉ không nghe lời sư phụ vây, lại lén xuống núi đi theo đệ
– Ta…ta lo võ công của đệ kém, sẽ bị người ta ức hiếp nên ta mới mặc cho cha mẹ lo lắng, lén xuống núi để bảo vệ cho đệ.
– Sư tỷ, tỉ thật tốt với đệ, trên đời này, chưa có một người nào đối tốt với đệ như vậy, cá ơn sư tỷ, đệ nhất định phải báo đáp mới được.
– Đệ định đền đáp ta thế nào đây.
– Sau này đệ sẽ còn bây giờ, phía trước có một quán mỳ, chúng ta đi ăn đã nhé, được không?
– Được (cười).
Nhờ lấy lòng được của Linh San, lại được nàng tận tâm chỉ bảo, võ công của Lâm Bình Chi tiến bộ rất mau, chẳng mấy chốc đã sánh bằng tất cả các sư huynh đệ ở trên núi.
…
Đêm hôm đó trên Tư Quá Nhai:
– Đại sư ca, đệ mang cơm cho huynh đây.
– Lục Hầu Nhi, sao lại là đệ, tiểu sư muội đâu.
– Đều trách Lâm sư đệ kia?
– Lâm sư đệ, có chuyện gì à, nói ta nghe.
– Không nói thì không đến nỗi
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đệ cứ úp mở vậy? Thành thật nói với ta đi
– Lâm sư đệ kia dùng mã ngoài quyến rũ tiểu sư muội rồi, hôm nay muội ấy lại bị thương, nên không mang cơm cho huynh được
– Tiểu sư muội bị thương, sao muội ấy lại bị thương.
– Đại sư ca, huynh đừng căng thẳng vậy, chúng ta mau vào trong nói chuyện đi.
Một lúc sau…
– Thì ra là vậy, nhưng chắc gì tiểu sư muội đã yêu Lâm sư đệ, Lục Hầu Nhi, đệ có quá đa nghi không?
– Đại sư ca, đệ cảm thấy tiểu sư muội đến với hắn không đơn giản chì vì nhu cầu xác thịt, linh cảm báo cho đệ biết điều đó.
– Thôi được rồi, cứ để diễn biến xem thế nào đã. Nào ăn cơm đi…
Bên ngoài Lệnh Hồ Xung tỏ ra bình thản nhưng trong lòng thực sự rất băn khoăn, không lẽ tiểu sư muội thực sự đã dành tình cảm cho Lâm Bình Chi, không lẽ lời của Lục Hầu Nhi nói lại là sự thật, dạo này chàng cũng thấy Linh San có đôi chút khác lạ nhưng không dám đặt câu hỏi hoặc chàng không muốn đối diện với sự thật đó.
Mấy hôm sau, hai vợ chồng Nhạc Bất Quần cùng một số đồ đệ đi dự lễ mừng thọ của Tả Lãnh Thiền, Linh San tiễn ở chân núi:
– Mẹ và cha bao giờ trở về vậy?
– Sau khi chúng ta chúc mừng Tả minh chủ xong, thì sẽ về ngay. Con ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy lung tung nghe chưa, lớn rồi mà cứ như con nít ấy.
– Dạ, con biết rồi mẹ.
– Đức Nặc à, mọi chuyện ở Hoa Sơn tạm thời giao cho con quản lý.
– Vâng, thưa sư phụ.
– Sư muội, không còn sớm nữa, chúng ta khởi hành thôi.
– Vâng, sư huynh.
Bóng hai người khuất khỏi chân núi, Lao Đức Nặc lên tiếng:
– Được rồi, mọi người mau trở về luyện công đi, tuy sư phụ và sư nương không có ở đây, nhưng không ai được lười biếng.
– Rõ, Nhị sư huynh.
Chiều hôm đó tại vườn hoa, nơi mà Linh San cùng với Bình Chi đang luyện công và tình tứ, âu yếm với nhau trên đó, Lục Hầu Nhi đi đến:
– Lục sư huynh, huynh tìm bọn muội à?
– Đúng vậy.
– Thế có chuyện gì vậy?
– Có chuyện gì à, mấy ngày hôm nay ta nhìn hai người không vừa mắt chút nào?
– Huynh có ý gì?
– Trong lòng các người tự hiểu rõ
– Muội không hiểu.
Lục Hầu Nhi bất bình quay đi, Linh San tức giân quát lớn “Huynh đứng lại” Rồi phóng mình bay đến đạp một chưởng, Lục Hầu Nhi không kịp né tránh, trúng đòn đó ngã lăn ra, mũi kiếm của Linh San kề ngay trước mặt, Lâm Bình Chi vội vàng chạy đến ngăn lại, Linh San lên tiếng:
– Lục Hầu Nhi, nếu hôm nay huynh không nói rõ sẽ không xong với muội đâu.
– Được lắm được lắm, vậy muội đánh ta đi, đánh chết ta đi
– Huynh…
– Nhìn thấy hai người đồng tâm hiệp lực, cùng chung tiếng nói như này, ta không biết phải ăn nói thế nào với đại sư ca đây. Muội, chuyện muội và hắn làm chuyện đó với nhau, nếu như chỉ là vấn để thỏa mãn thể xác của muội, ta không nói làm gì, nhưng muội phải hiểu đại sư ca một lòng một dạ yêu muội, không lẽ muội đã yêu tên tiểu tử này rồi sao.
– Muội…muội… – Nghe Lục hầu Nhi nói, Linh San giật mình, quả là thời gian vừa qua, nàng làm tình với ai, ở bên ai nhưng trong đầu nàng lại chỉ có hình bóng của Lâm Bình Chi, tại sao lại vậy?
Lục Hầu Nhi đứng đậy, đi khuất rồi mà Linh San vẫn chưa hết bàng hoàng, rốt cuộc tình yêu đích thực nàng dành cho ai đây. Lâm Bình Chi thấy vậy chạy đến định an ủi:
– Sư tỷ?
– Đệ mặc ta, hãy kệ ta một mình.. – Nói rồi nàng chạy vút đi, để mặc Lâm Bình Chi đứng như trời trồng ở đó.
Linh San trở về phòng với tâm trạng rối bời, nàng thực sự chưa biết làm sao để thoát khỏi tình cảnh éo le này, đại sư ca và Lâm sư đệ, nàng thực sự yêu ai đây.
Tiết trời ngày càng lạnh, chẳng mấy chốc mà tuyết đã phủ trắng cả ngọn núi tư Quá Nhai, trên đó lúc này là một màu trắng toát, âm u và lạnh ngắt, tối hôm đó, Lệnh Hồ Xung đứng bên ngoài than thở:
– Không lẽ tiểu sư muội thực sự yêu Lâm sư đệ sao, trời lạnh thế này, có lẽ muội ấy không mang cơm cho ta rồi. – Chàng vừa dứt lời thì Linh San chạy đến:
– Đại sư ca.
Rồi chạy đến bên Lệnh Hồ Xung, nhưng chẳng may đường trơn, nàng trượt chân, để rơi cơm xuống dưới vực, cả nàng nếu như không có Lệnh Hồ Xung đỡ kịp có lẽ cũng xuống dưới đó nốt rồi, Lệnh Hồ Xung dìu nàng vào với cái chân khập khiễng:
– Nào, cần thận, ngồi đây. Đường núi trơn như vậy, muội thật sự không nên một mình nên núi, muội nghĩ xem, lỡ như muội có chuyện gì bất trắc, ta phải ăn nói với sư phụ và sư nương ntn đây?
– Muội lo huynh không có cơm ăm mà, đều tại muội không cẩn thận, đến nơi rồi mà vẫn làm rơi cơm của huynh xuống sườn núi mất.
– Chỉ cẩn muội được bình an vô sự, ta mười ngày không được ăn cơm cũng không sao cả, hiểu chưa?
(Gật gật).
– Muội nói xem, nếu như muội không may trượt chân ngã xuống núi, thử hỏi ta làm sao mà sống tiếp được chứ?
– Huynh nói sao, nếu muội chết huynh cũng sẽ không sống tiếp sao?
– Đánh chết ta cũng không sống tiếp, cả đời ta dù có đi qua bao nhiêu người nữa thì trong lòng ta cũng chỉ có một mình muội thôi.
Nghe chàng nói, Linh San cảm động, lao vút đến bên ghì cổ chàng xuống hôn ngấu nghiến lên miệng chàng, đồng thời lùa lưỡi vào miệng chàng mà bú mút, Lệnh Hồ Cung chỉ chờ có thế, bế phăm phăm nàng dậy đi về phía chiếc giường quen thuộc của hai người. Đặt Linh San ngồi trên giường Lệnh Hồ Xung xoay người của nàng lại, đặt lên môi nàng một nụ hôn, không bỏ qua cơ hội này, hai tay của Linh San vươn lên vòng qua đầu chàng, ghì chặt đầu chàng vào mặt mình, há to miệng ra đáp trả nụ hôn của chàng, không đợi cái lưỡi của chàng khai phá hàm răng của mình ra mà Linh San đã trực tiếp đẩy lưỡi ra chủ động tìm đến lưỡi của chàng, nàng táp lấy miệng chàng như một con cá chép bị kéo lên khỏi mặt nước, há ra rồi gặp lại, rồi lại há ra liên tục, Linh San dường như là muốn nuốt luôn cái lưỡi của chàng vậy, hoặc ít ra là nàng muốn lưỡi của mình và của chàng hòa quyện với nhau, hợp lại thành một.
Mải hôn hít, Linh San không biết là mình đã bị đặt nằm lên giường từ lúc nào rồi, ‘xoạt xoạt’, quần áo của nàng đã bị đôi bàn tay của chàng cởi ra hết. Chàng rút người xuống, đưa đầu ngay vú của Linh San, rồi bắt đầu liếm, nhũ hoa của nàng bung ra, bật dậy, run bần bật như thách thức bất kỳ kẻ nào đến xâm phạm mình, Lệnh Hồ Xung dùng cả hai bàn tay để bóp lấy, đầu ti hồng hồng dựng đứng lên, Lệnh Hồ Xung lấy lưỡi đánh qua một cái trên đầu ti. ‘ư …’ Linh San rên lên một tiếng, nghe được tiếng rên của nàng thì Lệnh Hồ Xung lập tức há miệng ngoạm lấy vú nàng rồi nút thật mạnh. ‘ư… ah… ah…’ Linh San rên rỉ liên tục, tiếng rên của nàng tựa như thuốc kích thích đối với tinh thần của chàng vậy, chàng mút mạnh hơn, khi chỉ còn lại đầu ti của Linh San trong miệng thì chàng cố tình đánh lưỡi lên đó rồi mút một cái nữa, sau đó bặm môi lại, cho đầu ti của nàng bị dính chặt vào miệng mình, kéo đầu lên, vú của Linh San bị kéo dài ra, ra đó há miệng, đầu ti bị kéo nên vũ giãn ra, khi Lệnh Hồ Xung vừa há miệng thì lập tức vú Linh San co lại, nhưng do quán tính nên nó bập bồng, bập bồng trông hết sức quyến rũ.
Lần lượt cả hai vú của Linh San được Lệnh Hồ Xung chăm sóc chu đáo, nàng rên rỉ liên tục Linh San không biết tại sao lúc nãy miệng nàng khô rát như thế mà nàng vẫn còn sức lực để rên rỉ liên tục như thế, và dường như mỗi khi nàng rên lên thì cái sướng nó rõ ràng hơn, kéo dài hơn, nên làn rên liên tục rên lớn hơn, trong đầu nàng lúc này chỉ còn lại cảm giác khoái lạc mà thôi.
Hai vú được chăm sóc chu đáo xong thì Lệnh Hồ Xung lại đưa mặt xuống giữa dưới rốn Linh San chiếc rốn xinh xinh của nàng được chàng dùng lưỡi đưa vào, cảm giác ngưa ngứa nhồn nhột làm nàng bật cười khinh khích như một đứa trẻ. Vùng bụng bị khiêu khích, nhột quá, Linh San không thể nào nằm yên được, uốn éo người như một con lươn giữa lạch. Những tiếng cười khinh khích trong như ngọc của nàng liên tục vang lên.
Lệnh Hồ Xung đưa mũi vào giữa trái tim bên dưới của Linh San hít sâu một hơi, hàm ria mép của chàng khiến cho hai mép âm hộ của Linh San ngưa ngứa, nhồn nhột mà cũng đau đau, rồi chàng đưa lưỡi ra, quét một vòng quanh trái tim, dường như bị đánh trúng điểm yếu, Linh San rên lên ư ử, mỗi lần lưỡi của chàng quét một cái là nàng lại rên lên, Linh San không hiểu sao, tại sao hôm nay nàng lại cảm thấy sướng như thế, một cảm giác đê mê chưa từng có.
Lệnh Hồ Xung dùng một ngón tay đặt ngay giữa hai mép âm hộ của Linh San mà chà xát lên xuống, ‘ư… ah… ah…’ Linh San rên liên miên không dứt, ‘ah … ah… ah…’nàng quặp hai chân kẹp chặt đầu của Lệnh Hồ Xung vào háng của mình, hai tay thì tự bóp lấy ngực của mình, nàng sướng tê người, càng bóp càng mạnh, càng bóp càng nhanh, đôi nhũ hoa của Linh San biến hóa thành đủ loại hình dạng khác nhau.
Lúc này nước trong lồn nàng đã trào ra, do bị kích thích từ nãy giờ cho nên nước trong lồn không biết từ lúc nào đã trào ra ngoài, Lệnh Hồ Xung đưa lưỡi quét một đường giữa khe suối, Linh San rú lên một tiếng thật lớn thật dài, ưỡn người lên như muốn lưỡi của chàng đâm sâu vào hơn.
Lệnh Hồ Xung há miệng dùng răng cắn nhẹ lên viên ‘hồng ngọc’ ở giữa lồn của Linh San, có thể nói đó là điểm nhạy nhất của nàng, điểm sướng nhất trên cơ thể nàng, lúc này thì tiếng rú của Linh San đã có thể nói là đủ vang vọng khắp đỉnh Tư Quá Nhai trong đêm thanh vắng rồi, Lệnh Hồ Xung lại dùng lưỡi đánh lên nó, đánh qua đánh lại, rồi chu miệng lại thổi lên, mỗi một động tác của chàng là kèm theo một tiếng rên rỉ khoái lạc của nàng, thỉnh thoảng còn là tiếng rú hoang dại của nàng.
Linh San cảm thấy là có hai ngón tay đay xe xe trên viên hồng ngọc giữa lồn của mình, mặc dù từ nãy giờ nàng rên rỉ liên tục nhưng không hiểu sao dường như Linh San không cảm thấy mệt hay sao ấy, cứ tiếp tục rên rỉ không ngừng, chợt hai ngón tay của Lệnh Hồ Xung bóp mạnh một chút, Linh San há miệng ra mà rú, khi nàng vừa há miệng ra thì lập tức Lệnh Hồ Xung cũng há miệng ra chồm lên, ngoạm lấy miệng nàng, rồi lại một nụ hôn say đắm nữa, Linh San ngừng bóp vú, đưa cả hai tay ôm đầu của chàng, ‘phập’, miệng bịt miệng, nhưng nàng vẫn cố rên lên một tiếng nho nhỏ, thì ra lúc này Lệnh Hồ Xung đã chính thức đưa cặc của chàng vào sâu trong lồn của Linh San, nhè nhẹ, nhè nhẹ, rút ra, rồi đâm sâu vào, sau đó nhanh dần, nhanh dần, tiếng rên rỉ của Linh San cũng hòa nhịp theo cùng cú thúc mông của chàng.
Một lúc sau, Linh San đã đến cực hạn, nàng không chịu được nữa, nàng la lớn, sau đó xuất tinh, nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn chưa ra, chàng vẫn tiếp tục nhấp đều, sau khi ra thì lồn nàng đau, rất dễ bị kích thích, con cặc của Lệnh Hồ Xung vẫn tiếp tục nhấp đều đặn, Linh San đau quá rú lên liên tục, hai tay bấu chặt lấy lưng của chàng, móng tay của nàng bấm chặt vào lưng chàng, trán nàng đẫm mồ hôi vì đau đớn, nhưng được một lúc thì cơn đau biến mất, cái sướng lại trở về chiếm lấy vị trí, vẫn là những tiếng rên những lúc này là cảm giác sung sướng, thoải mái chứ không phải là tiếng rên trong đau đớn.
Rồi Linh San lại tiếp tục ra lần nữa, hai lần ra liên tục không ngừng nghỉ, đến khi Linh San ra lần thứ ba thì Lệnh Hồ Xung mới ra, dường như cả hai cùng thoát lực, chàng nằm đè lên người nàng, cả hai thở hồng hộc, đồng thời chìm sâu vào mộng đẹp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 12:38 (GMT+7) |