Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng bật tung ra, bọn chúng nhìn lên, thấy bóng dáng to lớn của chàng trước cửa thì hốt hoàng bật dậy tìm binh khí, nhưng đã quá muộn, ngay lập tức mỗi tên đã bị một nhát kiếm quét ngang qua cổ, chết không kịp ngáp. Kết thúc cuộc đời chó má của lũ khốn kiếp một cách nhanh chóng. Lưỡi kiếm vút qua nhanh tới nỗi, máu không kịp dích trên lưỡi kiếm của chàng. Chỉ thấy cổ từng thằng phụt ra một tia máu rồi đổ gục xuống, dãy đành đạch, chết trong tình trạng hoàn toàn lõa thể. Sự xuất hiện của một người lạ khiến cho Nghi Ngọc và Nghi Lâm bừng tỉnh, hai nàng xẩu hổ đỏ mặt, luống cuống bật dậy vơ quần áo che vào người. Lệnh Hồ Xung sau khi giết chúng xong chàng nhìn bộ dạng của hai người, hằn giọng lên tiếng:
– Hừ…các cô mau mặc y phục vào rồi ra bên ngoài, thật không ra làm sao cả.
Lệnh Hồ Xung nói xong thì đi ra ngoài và đóng cửa, Nghi Lâm và Ngi Ngọc vội vã vơ tạm đống quần áo dưới đất mà mặc lên người rồi dìu nhau ra ngoài. Bên ngoài, các sư tỷ muội khác cũng đang chờ sẵn ở đó, tất cả đã được chàng cứu sống và lũ khốn kiếp hại người kia thì không một ai sống sót. Lúc này, Lệnh Hồ Xung vẫn ở trong trang phục của Ngô Tướng Quân.
Định Tĩnh sư thái được Lục Bá dẫn vào trong rừng, sau đó, hắn nói ý đồ muốn kết hợp Ngũ nhạc Kiếm Phái lại làm một, bị Định Tĩnh sư thái cự tuyệt, hắn quay ngoắt thái độ và đem tính mạng của các đệ tử ra đe dọa bà, đúng lúc đó thì Lệnh Hồ Xung dẫn các đệ tử của Hằng Sơn đến khiến hắn một phen bị mất mặt, còn bị Lệnh Hồ Xung đánh cho một trận thâm tím mặt mày khiến hắn hốt hoảng nhanh chóng cúp đuôi chuồn thẳng.
Sau đó, Lệnh Hồ Xung lại từ biệt mọi người rồi đi thẳng về hướng Phúc Châu, đi được một đoạn thì những âm thanh của đao kiếm lại vang lên khiến chàng sốt ruột quay lại, vừa quay lại thì thấy đám người của phái Hằng Sơn đang bị vậy khốn ở giữa bởi một toán người lạ hoắc, Lệnh Hồ Xung thấy vậy lao vút vào vòng vây giải nguy, chàng dùng Hấp tinh đại pháp đánh một chưởng xuống đất khiến bọn chúng văng ra cả chục mét, lũ khốn thấy vậy dùng khinh công mỗi tên một hướng chạy mất. Chàng quay lại thì thấy Định Tĩnh sư thái đang nằm thoi thóp với nhát kiếm đâm vào lồng ngực, bà vì đỡ kiếm cho Nghi Lâm nên lãnh trọn đường kiếm đó. Lệnh Hồ Xung thấy vậy hốt hoảng nâng bà dậy, sư thái nói trong hơi thở thoi thóp:
– Ngươi…ngươi có phải là giáo chủ Ma giáo…Nhậm Ngã Hành năm xưa không?
– Sư thái hãy yên tâm, tại hạ không phải là Nhậm Ngã Hành.
– Không phải…sao ngươi biết hấp tinh đại pháp? Hay ngươi là môn đồ của Nhậm Ngã Hành….
– Sư thái, người của Ma giáo làm nhiều việc ác, tại hạ sao có thể là môn đồ của bọn chúng chứ? Ta không phải là người của Ma giáo, cũng không phải Nhậm Ngã Hành.
– Vậy ta yên tâm rồi. – Định Tĩnh sư thái nói xong hộc ra máu tươi, đám đệ tử thấy vậy hốt hoảng la lớn:
– Sư bá…người sao rồi….
– Ta…ta.. Không xong rồi….
Bà cố với tay ra nắm lấy tay của Lệnh Hồ Xung:
– Ngô tướng quân, ngài có thể hứa với ta một việc được không?
– Sư thái, bà cứ nói.
– Ngài có thể dẫn họ đến Phúc Châu…Vô.. Vô…Sương Am không? Ta sợ bọn họ không có ta ở bên, sẽ bị bọn khốn của phái Tung Sơn hãm hại.
– Sư thái, bà hãy yên tâm, tôi nhất định làm được.
– Đa.. Tạ…ta rất muốn biết ngài rốt cuộc là…là….
Lệnh Hồ Xung ghé vào tai bà nói thật tên mình. Sư thái quá bất ngờ, bà nấc lên vài tiếng rồi gục xuống, đám đệ tử kêu khóc oan trời, sáng hôm sau, bọn họ hỏa táng thi thể của bà, rồi sau đó, Lệnh Hồ Xung theo lời dặn của bà dẫn họ đến Phúc Châu Vô Sương Am. Sau khi đưa họ vào trong, Lệnh Hồ Xung từ biệt họ rồi đi tìm sư phụ và sư nương của mình, mục đích là muốn xin họ tha thứ. Đang lang thang trên đường, Lệnh Hồ Xung gặp Linh San và Lâm Bình chi, bọn họ đi trực diện với Lệnh Hồ Xung nhưng không nhận ra chàng vì chàng vẫn còn trong bộ trang phục của Ngô Thiên Đức. Một lúc sau thì Nhạc Bất Quần cùng với sư nương của chàng cũng hội tụ, bọn họ cười nói vui vẻ rồi tìm đến nhà trọ nghỉ ngơi. Lệnh Hồ Xung âm thầm bám theo mọi người. Tối đến, chàng thay bộ y phục của mình vào, bỏ râu ra rồi âm thầm đi theo Linh San, chàng muốn giải thích cho nàng trước tiên. Linh San lang thang ở sân trong vườn, nàng ngó nghiêng nhìn quanh rồi đi về hướng Ngõ Hướng Dương, nhà tổ của Lâm Bình Chi, nơi hắn vẫn đang âm thầm tìm Tịch tà kiếm phổ.
– Thế nào, có phát hiện gì không?
– Toàn bộ đồ trong phòng này đều đã rời ra rồi, đệ đã lục tung khắp phòng này lên rồi, cũng không tìm thầy gì cả.
– Với cái kiểu tìm này, căn phòng này sớm muộn gì cũng có ngày bị đệ giỡ bỏ.
Sau đó, Linh San phụ giúp Lâm Bình Chi tìm tịch tà kiếm phổ, cả hai người bới tung cả phòng lên nhưng cũng không thấy kết quả gì, Linh San gợi ý việc thẩm ướt từng trang giấy để tìm chữ chìm dưới đó nhưng không có kết quả. Quá mệt mỏi và chán nản, Lâm Bình Chi ngồi ngửa ra bàn, thở dài. Linh San thấy như vậy, bước đến an ủi:
– Đệ đừng buồn, ông trời không phụ lòng người, ta tin sẽ có ngày đệ tìm ra nó.
– Đạ tạ sư tỷ quan tâm. – Lâm Bình Chi mỉm cười thở dài.
– Đệ vẫn buồn à, vậy để ta giúp đệ thư giãn nhé, hãy thả lỏng người ra nào….
Lâm Bình Chi ngửa đầu ra phía sau bàn, mắt hắn lim dim điều hòa hơi thở. Linh San bước đến, nàng từ từ lột hai vạt áo của hắn ra, lấy tay xoa xoa lên lồng ngực trần trụi của Lâm Bình Chi, hắn thở dài khoan khoái, tận hưởng sự êm ái mà nàng mang lại. Hắn đã quá quen với hoàn cảnh này, hầu như tối nào hai người cũng làm trò này với đủ mọi tư thế sau khi đã tìm báu vậy mỏi mắt mà không thấy, hắn xem như đây là để giải tảo áp lực. Linh San ngồi lên hai chân hắn, nàng lồng tay cởi hẳn áo của hắn ra khỏi người rồi trám kín miệng hắn bằng đôi môi ngọt ngào của mình, chiếc lưỡi nàng rời khỏi môi, di chuyển xuống phía bên dưới liếm quanh cổ của Lâm Bình Chi, hắn vẫn ngửa cổ, nhắm nghiền mắt, hai tay xoa xoa đầu nàng tận hưởng. Ở bên ngoài, Lệnh Hồ Xung đã biết bọn họ đang làm gì, chàng nhắm nghiền mắt lại, dùng nội công hấp tinh đại pháp điều hòa chân khí.
Lưỡi của Linh San di chuyển xuống lồng ngực của Lâm Bình Chi, liếm quanh đầu ti của hắn, hành động của nàng khiến Lâm Bình Tri sướng rơn người, hắn không chịu nổi nữa, một tay ấn mạnh đầu nàng vào một bên ngực hắn, tay kia luồn vào cổ áo nàng thò xuống dưới bóp lấy hai bầu vú căng tràn của Linh San. Miệng Lâm Bình Tri phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng nhưng đầy khoái cảm.
Rời ngực Lâm Bình Chi, lưỡi nàng di chuyển dần xuống dưới, nàng quỳ xuống giữa hai chân hắn, Lâm Bình Chi nhấc mông ra khỏi ghế để nàng dễ dàng kéo quần hắn ra ngoài. Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn trần truồng trước mặt Linh San dưới ánh nến mờ ảo của căn nhà thờ tổ. Con cặc hắn được giải thoát, bung lên ngạo nghễ ngay trước mặt Linh San. Hắn giật thót người lại khi đẩu lưỡi ẩm ướt của nàng liếm quanh đầu khấc của hắn, chiếc lưỡi điêu luyện của nàng cuộn tròn lấy thân cặc của hắn rồi liếm dọc từ gốc lên đến tận ngọn, thi thoảng lại ngậm chặt lấy hai hòn dái của hắn vào miệng mà nhay nhay nghịc nghịc trong sự thích thú.
Lâm Bình Chi lúc này đã đứng dậy, hắn ôm lấy đầu nàng mà nhịp nhàng ra vào con cu trong miệng Linh San. Con cu của hắn mất hút trong miệng nàng rồi lại hiện ra trước mắt như ảo thuật vây, vừa bú cu cho hắn, Linh San cũng vừa tự mình cởi bỏ những thứ vướng víu trên người nàng ra. Đến khi cả hai đều trần truồng thì Lâm Bình Chi liền đẩy nàng nằm ngửa ra sàn nhà rồi quỳ xuống giữa hai chân nàng, hắn dang rộng chân của Linh San ra hết cỡ rồi đưa lưỡi liếm một đường vào khe suối ẩm ướt đó của nàng. Linh San rên lên một tiếng “Ư,,, ưm…ư.. ” Đầy nhục cảm. Chiếc lưỡi của Lâm Bình Chi len lỏi vào từng vách thịt, chui vào trong và ngoái loạn xạ trong lồn nàng khiến cho tiếng rên của Linh San mỗi lúc một to hơn. Đầu nàng lắc qua lắc lại, hai tay tóm lấy đầu hắn dí chặt vào lồn mình để cho lưỡi của hắn co thể vét sâu vào hơn nữa. Nước suối trong nàng tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú của hắn.
Lâm Bình Chi di chuyển lưỡi lên trên, hắn ngậm chặt một bên vú của nàng, bên kia thì bị hắn dùng tay nhào nặn thành đủ mọi hình dáng, nhưng khi hắn nhả tay ra thì vú của nàng lại bung lên ngạo nghễ chứ không bị nhão xệ, thật là một cặp tuyết lê hiếm thấy trên đời. Bú vú chán chê, Lâm Bình Chi liếm dần lên cổ nàng, hắn liếm quanh cổ, rồi vòng sang hai bên liếm liếm vào dái tai nàng khiến Linh San rùng mình mấy cái. Không hiểu sao nàng rất thích cái cảm giác này. Khi lưỡi hắn vừa chạm vào môi nàng là Linh San không ngần ngại há miệng đưa lưỡi ra đón lấy lưỡi của hắn mà liếm mút đáp trả lại liền. Con cu hắn ngọ ngoạy ở giữ hai chân khiến nàng khó chịu vô cùng, nàng kháo khát cái cảm giác được lấp kín âm hộ bằng con cặc to tướng của hắn lám rồi. Linh San thò tay xuống cầm lây con cặc của hắn kê kê vào cửa lồn mình rồi khe ưỡn mông lên ra hiệu.
Lâm Bình Chi nhổm mông lên trống hai tay xuống đất, khi con cặc của hắn được Linh San chỉ đường dẫn lối vào đunhs khe lạch đào tiên, hắn nhắm mắt rồi nhẹ nhàng ấn vào từ từ, cái lồn nhỏ bé của Linh San từ từ há miệng ra nuốt trọn khúc gân đó vào, cả hai đều thở dài khoan khoái. Lâm Bình Chi từ từ chậm dãi rút ra đóng vào, cú nào cúa nầy mạnh mẽ, tiếng hai bộ phận sinh dục va vào nhau vang lên chan chát, ở bên ngoài, nghe những âm thanh đó, Lệnh Hồ Xung vã cả mồ hôi, chàng không còn cảm giác hờn gen nữa, vì trái tim chàng đã tra cho Đông Phương rồi, nhưng nghe những âm thanh này vẫn thật khó để không bị kích thích.
Lâm Bình Chi gia tăng tốc độ nhấp, hắn nhấp nhanh và mạnh như vũ bão vào lồn nàng khiến cho cả thân hình Linh San rung chuyển dữ dội dưỡi nền nhà, miệng nàng đã phát ra những tiếng rên lớn nhưng liên tục bị ngắt quãng. Địt Linh San theo kiểu truyền thống một hồi, hắn cầm hai tay kéo nàng dậy rồi duỗi chân nằm ngửa ra, hiểu ý, Linh San bò lên người hắn, đổi thành tư thế cưỡi ngựa, cho đên giờ, lồn nàng vẫn chưa hề tách rời khỏi con cặc của hắn. Về khoản này thì Linh San rất mạnh bạo, nàng nhún nhảy trên người hắn cả tiếng đồng hồ mà không hề thấy mệt mỏi. Lâm Bình Chi nằm yên, hưởng thụ cái cảm giác sung sướng mà nàng mang lại cho hắn, tay hắn vươn lên bóp nghiến lấy cặp vú căng tròn của nàng đang rung rinh theo từng điệu nhảy.
Một lúc sau, Lâm Bình Chi lại lật nàng xuống dưới, hắn vỗ vỗ vào mông ra hiệu, hiểu ý, Linh San chống hai tay xuống nền nhà, hai chân co lại chống mông nhô lên cao, từ phia sau, âm hộ nàng nhô ra đầy mời mọc và thách thức. Lâm Bình Tri tiến tới phía sau mông nàng, hắn quỳ xuống, kê đầu cặc vào cái lỗ ướt nhẹp của nàng từ phía sau rồi dùng hai tay tóm lấy vòng eo thon gọn của nàng mà thục thật mạnh, con cặc hắn một lần nữa lại ngập lút cán trong cái lồn đầy quen thuộc. Cứ thế hắn gia tăng tốc độ nhấp mạnh một hồi rồi toàn bộ cơ thể giật giật, hắn xả khí vào đầy ắp trong lồn Linh San rồi gục xuống người nàng. Lúc đó, Linh San cũng đã lên đỉnh, nàng cung co giật rồi xả ra đầy dâm khí hòa lẫn với tinh trùng của hắn rơi vương vãi xuống sàn nhà. Bên ngoài, Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm, người chàng đầm đìa mồ hôi, cứ như là vừa trải qua một trận đánh ác liệt vô cùng vậy.
Một lúc sau thì Lâm Bình Chi đứng dậy, hắn rút con cặc ra khỏi lồn nàng, ngẩng đầu lên thì bức tranh của Đạt ma sư tổ treo ở tường đang trừng mắt lên nhìn hắn khiến hắn giật mình sợ hãi. Nhưng nhìn kĩ lại bức tranh, Lâm Bình Chi thấy có điều bất thường. Linh San ngẩng đầu lên, thấy Lâm Bình CHi mặt biến sắc nhìn chằm chằm vào bức tranh đó thì nàng lên tiếng:
– Tiểu Lâm tử, đệ không sao chứ?
– Sư tỷ, tỷ nhìn bức tranh Đạt Ma này xem. – Linh San đứng dậy chăm chú nhìn bức tranh. Cùng lúc đó, có hai bóng đen xuất hiện bên ngoài chăm chú nghe ngóng tình hình bên trong.
– Bức tranh đạt ma này đâu có gì khác thường đâu?
– Tỷ nhìn ngón tay của ông ấy xem?
– Nóc nhà???
Lâm Bình Chi nhìn lên tấm biển hiệu treo ở giữa sảnh, hắn nhảy lên, tóm phải một cái túi vải bên trong đựng một tấm áo cà sa cũ kỹ. Vừa đúng lúc đó thì hai tên rình rập bên ngoài phá cửa sổ nhảy ngay vào, một tên đánh Linh San một chưởng nhanh như chợp khiến cả thân hình trần truồng của nàng đập vào cột nhà, hộc máu tươi. Lâm Bình Chi không kịp né đòn cũng lĩnh nguyên một chưởng bắn vào cửa nhà rồi rơi xuống, trước khi lĩnh chưởng, túi áo cà sa trên tay hắn đã bị tên kia cướp đi mất. Lệnh Hồ Xung ở bên ngoài vội vã đẩy cửa xông vào thì bọn chúng ngay lập tức phóng vút ra ngoài tháo chạy. Chàng vội vã chạy đến bên Linh San vơ lấy quần áo che lại cho nàng rồi nâng nàng dậy. Linh San nói gấp trong hơi thở yếu ớt:
– Mau…mau giúp Tiểu Lâm Tử lấy áo cà sa về.
– Được, được.
Lệnh Hồ Xung nhanh chóng đuổi theo hai tên cướp đó, chàng dùng khinh công của Hấp Tinh đại pháp, tốc độ lao đi vun vút, chạy vào đến rừng thì bắt được bọn chúng đang cong đuôi lên để chạy. Chỉ một cú nhào lộn, chàng đả ở trước mặt bọn chúng, một tên bị đánh văng ra xa, tên còn lại bị Lệnh Hồ Xung khống chế ngay lập tức:
– Đường đường là danh môn chính phái, lại đi rình rập ăn cặp bí kíp của người khác, ngươi không biết nhục à??
Tên này chưa kịp nói gì thì đã bị đồng bọn từ phía sau lao lên dùng một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực khiến hắn chết ngay lập tức, quá bất ngờ, Lệnh Hồ Xung cũng bị trúng một phi tiêu của hắn vào người, sau khi làm chàng bị thương, hắn tận dụng cơ hội lao đến để kết liễu mạng sống của chàng. Lệnh Hồ Xung nén đau, xoay người thi triển tuyệt kỹ Hấp tinh đại pháp, hút nội lực của hắn, hấp tinh đại pháp qủa nhiên vo cùng lợi hai, nội lực trong người tên kia bị hut ra vun vun, mặt hắn méo mó biến dạng nhưng không có cách nào thoát thân, đúng lúc hắn sắp cạn kiệt nội lực, chuẩn bị chầu trời thì vết thương chàng dính phải ở ngay trên lồng ngực bị máu chảy ra ầm ầm khiến Lệnh Hồ Xung phải thu chưởng về và phong tỏa huyệt đạo. Tên kia thoát chết trong gang tấc, vội vã quay đầu chạy mất. Lệnh Hồ Xung nhổ tiêu ra, máu chàng chảy ra lại càng nhiểu nữa, chàng cố lê từng bước ngôi nhà tổ của Lâm Bình Tri.
Về phần Linh San, sau khi Lệnh Hồ Xung đuổi theo bọn chúng, nàng cố nén đau mặc quần áo vào cho mình và bò đến mặc vào cho cả Lâm Bình Chi, nàng sợ khi mọi người kéo đến nhìn thấy hai thân thể trần truồng như vậy sẽ không hay cho cả nàng và hắn. Sau khi mặc xong quần áo, thì nàng cũng gục xuống, chết giấc cùng Lâm Bình Chi.
Một lúc sau, Lệnh Hồ Xung cũng lê được cái thân về đến ngôi nhà tổ, chàng cố lay Linh San và Bình Chi dậy để đưa cho nàng áo cà sa nhưng cả hai do vết thương quá nặng nên chưa thể tỉnh dậy. Do mất máu quá nhiều, Lệnh Hồ Xung cũng gục xuống, ngất ngay tại chỗ. Tay chàng vẫn khoác áo cà sa của Lâm Bình Chi. Đến quá nửa đêm, do không thấy Linh San và Bình Chi trở về, Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân sốt ruột đi tìm, tìm đến ngôi nhà tổ thị họ hốt hoảng khi hai người đều đang nằm bất động trong ngôi nhà ngổn ngang đó, còn có cả Lệnh Hồ Xung. Nhạc phu nhân lo lắng cho con gái nên chạy đến cố sức dìu nàng dậy, nàng không để ý rằng phu quân của mình đã lợi dụng cơ hội đó giấu đi tấm áo cà sa trên người Lệnh Hồ Xung.
Hai hôm sau, bọn họ mới tỉnh dậy:
– Đa tạ ơn cứu mạng của sư phụ. – Lệnh Hồ Xung yếu ớt tỉnh dậy và thấy người đứng trước mặt là sư phụ chàng.
– Đừng gọi ta là sư phụ nữa, Nhạc mỗ ta sớm đã cùng ngươi từ bỏ quan hệ sư đồ rồi.
– Sư phụ, đồ nhi tính tình bướng bỉnh làm chuyện xằng bậy, con bằng lòng chịu sự trách phạt của sư phụ. Chỉ là con khẩn xin sư phụ có thể thu hồi thành mệnh, đừng trục xuất đồ nhi ra khỏi sư môn.
– Ngay cả đến Thánh cô của Ma giáo cũng quan tâm yêu mến ngươi, xem ra hai người đã sớm câu kết với nhau từ lâu rồi, còn cần sư phụ ta đây làm gì. – Nhạc Bất Quần mỉa mai.
– Con không có mà, sư phụ.
– Ngươi còn giảo biện. Cô gái đó chỉ một câu là có thể điều động hàng trăm người bàng môn tà đạo ở Tam Sơn ngũ đảo, người nào cũng giành nhau trị bệnh cho ngươi. Ngoài Thánh cô ở Ma giáo ra thì con ai có thể làm được việc đó chứ? Ngươi muốn ta thu hồi thành mệnh, trở về Hoa Sơn, vậy chẳng há ta sẽ cùng một giuộc với ngươi sao?
– Đồ nhi biết sai rồi, nhưng mà thưa sư phụ, con thật sự không biết Đông Phương cô nương chính là Thánh cô của Ma giáo.
– Ngươi còn giả điên giả ngốc sao, Đông Phương cô nương gì chứ. Cô ta rõ ràng là con gái của giáo chủ tiền nhiệm Nhậm Ngã Hành năm xưa? Cô ta là Nhậm Doanh Doanh.
Lệnh Hồ Xung bần thần thầm nghĩ “Doanh Doanh là Thánh Cô. Vậy thì Đông Phương cô nương là ai?”.
– Sư huynh, nếu Xung nhi không biết cô ta là Thánh Cô, về trị thương, liệu bệnh, vì tình có thể tha thứ. – Nhạc phu nhân nói chen vào.
– Lẽ nào vì mạng sống thì có thể làm càn sao?
– Sư phụ, sư phụ. Xảy ra chuyện lớn rồi, Lục Bá của phái Tung Sơn đến còn dẫn theo rất nhiều đệ tử tới, họ nói đại sư huynh giết người của phái Tung Sơn. – Lao Đức Nặc chạy vào hớt hải.
– Tên súc sinh này, còn dám đối đầu với người của Ngũ nhạc Kiếm Phái. Ta giết ngươi.
– Không được, sư huynh, dừng tay lại. Xunh Nhi, con đi mau.
– Con không đi, sư phụ muốn giết, cứ để sư phụ giết.
– Muội buông ra, ta phải giết nó, nếu không ta làm thế nào ăn nói với Tả Minh chủ.
– Sư phụ, con sẽ không làm người khó xử đâu, người nào làm người đó chịu. Con sẽ ra nói chuyện với họ.
Lệnh Hồ Xung nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, Nhạc Bất Quần tức giận thu tay vè. Bên Ngoài Lục Bá đang đứng gác một chân lên ghế chờ đời, theo sau có tới cả chục tên lâu la của phái Tung Sơn, còn có tên hôm trước đã đâm chết sư đệ của mình, Lệnh Hồ Xung cười khểnh rồi dõng dạc lên tiếng.
– Lệnh Hồ Xung ở đây.
– Lệnh Hồ Xung, đêm hôm trước ngươi giết Bốc sư đệ của ta?
– Bốc sư đệ, hắn học Bốc, tên cứt phải không? Đời hắn đúng là Bốc Cứt mới đi làm đẹ tử Tung Sơn các ngươi. Ta không giết người, là hắn giết. – Lệnh Hồ Xung vừa nói, hất hàm về phía tên kia?
– Là hắn giết. – Tên kia cứng họng đáp trả.
– Ngươi giết người còn ở đó ăn vạ sao? Nhưng sư đệ đó của ngươi có chết cũng không hết tội.
– Ngươi nói gì?
– Phái Tung Sơn các ngươi đứng đầu Ngũ nhạc Kiếm Phái, lại dám đến trộm Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia, ngươi nói xem, đây không phải là chết không hết tội thì là gì?
Lục Bá không nói gì, quay ra Nhạc Bất Quần lên tiếng:
– Nhạc chưởng môn, Ngũ nhạc Kiếm Phái như cây liền cành, vốn không nên động can qua lớn như vậy, nhưng lần này sự việc nghiêm trọng, không biết Nhạc chưởng môn có ý kiến gì để giải quyết.
– Lệnh Hồ Xung đã không còn là đệ tử của phái Hoa Sơn ta, Lục sư huynh muốn xử trí thế nào, ta cũng không quan tâm.
– Mẹ… – Linh San thấy cha mình cứng rắn như vậy thì hốt hoảng lo cho Lệnh Hồ Xung.
Lục Bá thấy vậy, mỉm cười quay về phía Lệnh Hồ Xung, chàng còn chưa hết bàng hoàng vì không ngờ sư phụ của mình lại tuyệt tính đến vậy:
– Lệnh Hồ Xung, thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, nếu ngươi còn chút liêm sỉ, thì tự mình kết liễu đi. – Hắn châm trọc.
– Quân vô sỉ, còn dám nói liêm sỉ với ta sao? – Lệnh Hồ Xung đá xoáy lại.
Ngay lập tức hai ngươi rút kiếm và lao vào đấu đá liền, hắn biết Lệnh Hồ Xung đang bị thương nên tấn công tới tấp, chiêu nào chiêu nấy đều cố sức lấy đi mạng sống của chàng, cả hai người đang giao tranh kịch liệt thì đám ni cô của phái Hằng Sơn chạy vào, Nghi Ngọc thấy vậy hét lớn:
– Đây không phải là Lục Bá đã giết hại sư bá ở Nhị thập bát lý phố ao, hắn còn hại đời thiếu nữ của tất cả các sư tỷ muội chúng ta nữa.
Nói đoạn, nàng rút kiếm tương trợ Lệnh Hồ Xung lao vào đánh nhau với hắn, Lục Bá đang chiếm ưu thế thì bị Nghi Ngọc phá đám, hắn tứ giận chĩa mũi kiếm về phía nàng đâmt thẳng. Lệnh Hồ Xung kéo Nghi Ngọc lại và dùng Hấp Tinh đại pháp bẻ nát thanh kiếm của Lục Bá, đồng thời tóm lấy tay hắn hấp thụ toàn bộ nội lực về phía mình. Lục Bá tái mét mặt, hắn không cách nào rút tay ra được, toàn bộ cơ thể co giật liên hồi, nội lực thì liê tục chảy qua người Lệnh Hồ Xung, Lúc này, do hấp thụ nội lực của hắn, vết thương của chàng tái phát, Lệnh Hồ Xung phải buông tay hắn ra, nhờ vậy mà Lục Bá thoát chết trong gang tấc. Kinh hồn bạt vía, hắn đứng dậy chửi rủa Lệnh Hồ Xung một hồi rồi kéo đám người kia cúp đuôi chuồn thẳng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 12:38 (GMT+7) |