– Khoan đã, dừng tay.
– Sư thái, người muốn tha cho hắn.
– Để hắn sống sót, chúng ta còn có người đối chất với Tả Lãnh Thiền.
– Được, sư bá, vậy ta nghe theo lời người.
Lệnh Hồ Xung thu kiếm về rồi bất ngờ đâm một phát vào đùi hắn khiến Lục Bá rú lên đau đớn:
– Á… á… á… khốn kiếp, không phải sư thái đã nói sẽ tha cho ta rồi sao.
Lệnh Hò Xung bình tĩnh ngồi xuống từ từ lên tiếng:
– Phải, đúng là sư thái nói không giết ngươi, nhưng đâu có nói không được làm ngươi bị thương.
– Lệnh Hồ Xung… ngươi là tên khốn kiếp… a… a… a…
Lệnh Hồ Xung bóp lấy cổ hắn mà đe dọa:
– Lục Bá, ta nói cho ngươi biết, chuyện xảy ra ở đây trong ngày hôm nay chỉ còn một mình ngươi biết, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, thì ngươi có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi tay ta đâu. Nghe rõ rồi chứ.
– Được… được… ta hứa, chuyện hôm nay ở đây sẽ không ai biết cả. – Hắn sợ hãi lên tiếng.
– Cút.
Chàng tát bốp một cái vào mặt hắn rồi đuổi hắn đi. Lục Bá lồm cồm bò dây, một tay cố ôm vết thương trên đùi cho không chảy máu, một tay vơ vội đóng quần áo, không kịp mặc vào, cố lê lết ra khỏi rừng.
– Sư phụ, người không sao chứ? – Nghi Lâm lo lắng.
– Ta không sao.
– Sư phụ, những xác chết này chúng ta tính sao.
– Các con mau thu gom, tìm một bãi đất chống chôn cất chúng đi, cả các đệ tử trên Long Tuyền chú nữa.
– Rõ thưa sư phụ.
Trong khi đó, âm mưu sát hại Lâm Bình Chi để bịt đầu mối không thành, Nhạc Bất Quần âm thầm chờ cơ hội, hắn hối thúc mọi người lên đường trở về Hoa Sơn, định bụng dọc đường, lợi dụng sơ hở sẽ kết liễu Lâm Bình Chi, nhưng suốt dọc đường, Lâm Bình Chi luôn bám chặt lấy Linh San khiến cho Nhạc Bất Quần không có cơ hội nào để ra tay. Lâm Bình Chi biết rõ điều đó và hắn cũng biết Linh San là lá bùa duy nhất của mình vào lúc này nên ra sức chăm sóc cho nàng và không rời khỏi nàng nửa bước, vì vậy mà Nhạc Bất Quần hoàn toàn không có cơ hội ra tay. Trong khoảng thời gian đó, Lâm Bình Chi chăm sóc cho Linh San vô cùng chu đáo, lại hết lức ân cần, hơn nữa hắn lại thường thể hiện tình cảm với nàng trước mắt cha mẹ nàng khiến cho Nhạc phu nhân hết sức hài lòng, tin rằng tình yêu của hai người là thật. Đích thực, chỉ có tình yêu của Linh San dành cho hắn là thật, còn Lâm Bình Chi, hắn bám lấy nàng như một lá bùa để bảo vệ mạng sống, đồng thời âm thầm tìm cách đoạt lại Tịch tà kiếm phổ từ tay Nhạc Bất Quần.
Lệnh Hồ Xung hộ tống phái Hằng Sơn trở về núi, trên đường đi, chàng hành hiệp trượng nghĩa, quang minh chính đại, thật khác xa nhưng tin đồn mà Định giật sư thái biết về chàng, điều này đã làm thay đổi cái nhìn của nàng về chàng thiếu hiệp trẻ tuổi tài cao này.
Đang trên đường trở về Hằng Sơn, Định Giật sư thái và các đệ tử bị bọn bàng môn tà đạo mấy lần mưu toan ám hại, nhưng lần nào, Lệnh Hồ xung cũng ra tay cứu giúp, trong một lần giải cứu, chàng bắt được một tên lâu la, hỏi ra tung tích thì bọn chúng nói muốn bắt người của phái Hằng Sơn để làm tín vật trảo đổi thả Thánh Cô của chúng đang bị giam giữ trên Linh Thứu tự. Sự việc này khiến Lệnh Hồ Xung hết sức bất ngờ, không biết Thánh Cô mà chúng nói là Doanh Doanh hay Đông Phương. Sợ rằng người của Ma giáo kéo lên Kim đỉnh Linh Thứu tự sẽ gây ra một cuộc chiến đẫm máu. Định Giật sư thái muốn lên núi khuyên Phương Chứng đại sư thả người đẩ tránh sinh linh lầm than. Biết tin này, Lệnh Hồ Xung vô cùng cảm kích. Chàng từ biệt sư thái và mọi người, đi theo một con đường khác lên Kim Đỉnh. Chàng muốn biết, Đông Phương mà chàng yêu thương thực ra là ai. Tối hôm đó, chàng đưa phái Hằng Sơn tới một ngôi nhà trọ, thuê mấy phòng rồi nói với Định Giật.
– Sư thái, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây một đêm, sáng sớm mai, vãn bối đã có việc phải làm, hy vọng sư thái và các sư muội sẽ bảo trọng.
– Lệnh Hồ thiếu hiệp, cảm phiền cậu đã dẫn đường bọn ta mấy hôm nay, nay nội thương của ta đã lành, không thể làm phiền cậu nữa, cậu hãy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai hãy lên đường, đại ân đại đức chưa có gì bào đáp.
– Sư thái, người đừng nói vậy, đó là việc mà vãn bối nên làm mà. Thôi mọi người mau nghỉ ngơi sớm đi.
Lệnh Hồ Xung trở về phòng, mấy ngày hôm nay chàng đã quá mệt mỏi nên thiếp đi lúc nào không hay, quên cả chốt cưa lại. Đến nửa đêm, Lệnh Hồ Xung đang mơ màng thì chàng bỗng giật mình thức giấc khi nghe có tiếng chân người khe khẽ bước vào phòng. Sau giấc ngủ sâu, người chàng đã trở nên khỏe mạnh đến tám chín phần, tinh thần minh mẫn, thần công luân chuyển đều đặn trong người nên một tiếng động nhỏ cũng làm chàng thức tỉnh mà nhận ra ngay. Chàng mở mắt ra thì ngạc nhiên khi thấy trong phòng vẫn tối thui và một người nào đó hiển nhiên đang dò dẫm đi tới chỗ chàng trong bóng đen tăm tối, không đèn đuốc trong tay. Và tiếng chân nhẹ nhàng này rõ ràng là tiếng chân của một người con gái, không phải là bước chân bình thường vì nó có vẻ dè dặt, chậm chạp, dường như không muốn làm khinh động tới người khác. Không lẽ là Nghi Lâm tới thăm chàng.
Người đó bước tới gần chỗ Lệnh Hồ Xung nằm thì dừng lại. Chàng cố giương mắt lên nhưng vẫn không sao nhìn ra người đó là ai, vì nửa đêm lại là cuối tháng nên trời tối đen như mực. Nếu không phải Nghi Lâm thì cũng là Nghi Ngọc hoặc là một trong số các đệ tử của phái Hằng Sơn, nhưng họ đến tìm chàng lúc nửa đêm như vậy với mục đích gì? Thế nhưng chàng cũng không dám lên tiếng hỏi vì thấy người đó cứ đứng bên người chàng mà không nói một lời nào. Chàng cũng không dám thở mạnh vì chưa biết người đó chính xác là ai, lén lút vào phòng mình để làm gì.
Một hồi khá lâu, chàng vẫn không thấy nàng ta có hành động gì mà cứ đứng im trước người chàng, hơi thở mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn. Không chịu nổi nữa, Lệnh Hồ Xung định đứng dậy và hỏi xem người đó là ai?
Khi chàng vừa quyết định ngồi lên, cất tiếng hỏi thì ngay lúc đó chàng cảm thấy người đó đặt tay ngay lên bụng mình. Đúng là bàn tay nhỏ nhắn của người con gái. Trong khi chàng đang phân vân thì bàn tay êm dịu đó từ từ di chuyển lên tới ngực, tới cổ, rồi dừng lại ở môi chàng. Ôi, những ngón tay thật mềm mại và ấm áp! Nghi Lâm đó chăng? Không phải, vậy thì Nghi Ngọc chăng, cũng không phải, hai người bọn họ nội công chưa đạt tới cảnh giới này, vậy thì là ai. Trong cái phút giây ngắn ngủi này, lúc mà chàng giật mình mơ hồ đoán ra người đó là ai thì một hơi thở thơm tho như hoa lan, ngọt ngào như mật ong phà lên mặt chàng. Đúng là Định Giật sư thái rồi! Chàng bàng hoàng, và nhận ra ngay hành động đặt tay lên môi mình là dấu hiệu bảo mình đừng kêu lên tiếng nên chàng vẫn nằm yên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 12:38 (GMT+7) |