Có một truyền thuyết, truyền thuyết về một con khỉ đá chống lại Thiên Đình. Trong tiềm thức của mọi người chỉ biết đến hành trình lấy kinh sau đó thành chính quả mà không hề biết sau đó là sự thật tàn khốc.
Một đứa trẻ có mái tóc bạc trắng đang ngồi trên một hòn đảo bay lơ lửng, bên cạnh nó là một ông lão.
“Ông ơi cháu muốn nghe kể truyện!” Nó vòi vĩnh…
Ông nó chấp thuận: “Cháu muốn nghe truyện gì nào?”
“À ta có một câu chuyện chắc chắn cháu sẽ thích… về một người!”
“Ông kể đi ông!”
Ông lão bắt đầu kể…
Ngày xửa ngày xưa khi vũ trụ chỉ là một mớ hỗn độn, trong mớ hỗn độn đó sinh ra một người đàn ông khổng lồ – Tổ Thần Bàn Cổ.
Nhận thấy mình cần làm gì đó, ông nhổ một chiếc răng của mình biến nó thành một cây rìu sau đó một bổ chia thiên địa. Những gì tinh túy trong sáng bay lên trên trở thành bầu trời, những gì tạp chất đen hôi lắng xuống thành mặt đất. Để giữ cho bầu trời và mặt đất không hợp lại làm một thì ông đã tự mình làm cột trụ trời suốt 18.000 năm, ăn gió uống sương mà duy trì.
Sau đó Bàn Cổ vì kiệt sức mà chết đi, máu thịt của ông hòa vào thiên địa, mắt trái biến thành mặt trời mắt phải thành mặt trăng. Sau cái chết của Bàn Cổ thì những tồn tại kế tiếp được sinh ra.
Khi mới hình thành thiên địa vô cùng bình ổn, nhân yêu ma đều bình đẳng như nhau, trên đời chưa có khái niệm tham sân si.
Những thượng cổ thần thú bắt đầu được thai nghén dưỡng dục mà sinh ra, trong số đó có 3 chủng tộc cực kỳ hùng mạnh gồm Long Tộc, Phượng Hoàng tộc, Kỳ Lân tộc.
3 tộc đại chiến kéo theo sự hy sinh của rất nhiều thượng cổ thần thú khác, khi khai chiến Long tộc với sức mạnh tuyệt đối đàn áp hai tộc còn lại tuy nhiên thời gian càng kéo dài thì Long tộc càng trở nên yếu thế do tộc loài sinh sản chậm trở nên thưa thớt dần, số chết đi gấp hàng chục lần số sinh ra. Phượng Tộc nhờ có khả năng trùng sinh nên vẫn có thể duy trì, Kỳ Lân tộc yếu nhất nhưng do khả năng sinh sản cực mạnh nên cũng có thể trụ được.
Sau cuộc chiến đó, Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc diệt vong hầu như toàn bộ, số ít thương thế trốn chạy vĩnh viễn về sau, cuộc chiến này được gọi là – Long Hán Sơ Kiếp.
Sau cuộc chiến kinh thiên động địa đó sinh linh tuyệt diệt mười thì còn không quá một, nhưng đó cũng là một khởi đầu mới cho trời đất và các sinh linh còn tồn tại. Hàng vạn năm sau yêu ma bắt đầu phát triển hùng mạnh.
Nhưng điều gì đến cũng đến, mâu thuẫn bắt đầu xảy ra. Cuộc chiến nhân yêu ma diễn ra, Yêu và Ma đều có pháp lực hùng mạnh trở thành đối trọng của nhau, mà Nhân thì yếu thế hơn do không có thần thông nên rất nhanh bại trận.
Sau cuộc chiến, Yêu là kẻ thắng cuối cùng và cai quả Thiên Giới, Thiên Đình đầu tiên của Tam Giới – Thiên Đình Yêu Tộc.
Ma tộc thua trận đành tháo chạy vào Ma Giới, còn con người ở lại Nhân Giới chịu sự chi phối bởi cả hai giới còn lại. Trận chiến đó được gọi là Vu Yêu Đại Chiến.
“Ông ơi sao ông lại kể cho con nghe những truyện này?” Đứa nhỏ hỏi.
Ông nó đáp: “Mỗi thời thịnh vượng rồi cũng đến lúc suy tàn, nó được định đoạt bởi một trận chiến. Đã có 4 cuộc chiến như thế diễn ra và cuộc chiến tiếp theo đã và đang diễn ra.”
Ông lão nhìn đứa trẻ, ánh mắt chất chứa niềm hy vọng: “Cuộc chiến đó sớm muộn cũng xảy ra… đến khi đó hoàn toàn nhờ vào con.”
…
Hỏa Diệm Sơn…
Trong một căn động sa hoa lộng lẫy bằng cẩm thạch, trên chiếc giường sang trọng là một mỹ nhân nhan sắc cực kỳ xinh đẹp. Kế bên nàng là một người đàn ông lực lưỡng điển trai da ngăm đen, hai người vừa trải qua một cuộc mây mưa.
Mỹ nhân kia khoác tấm áo mỏng lên người sau đó dựa đầu vào bờ ngực săn chắc của nam nhân kia rồi thủ thỉ: “Hôm nay chàng lạ quá… không vui sao?”
Ngưu Ma Vương tay ôm eo mỹ nhân, tâm trạng không vui đáp: “Dạo gần đây ta cảm thấy điều đó sắp tới!” Hắn nhấn mạnh từ điều đó khiến mỹ nhân bên cạnh không khỏi đăm chiêu suy nghĩ.
Một lát sau, mỹ nhân hỏi: “Vậy chàng tính sao? Chúng ta ở ẩn cũng đã một vạn năm rồi.”
Ngưu Ma Vương đáp: “Đợi thêm vài năm nữa khi mà nhật nguyệt giao thoa, bách hoa nở rộ, cơ hội của chúng ta sẽ đến.”
“Vạn năm chịu cảnh tù túng, Ngưu tộc chúng ta và phần lớn các tộc khác đã nén đủ căm hờn thống khổ, giờ chỉ cần một mồi lửa được nhóm lên thì ắt sẽ có chiến tranh, nhưng liệu rằng chúng ta có thể chiến thắng?” Mỹ nhân lo lắng nói.
Ngưu Ma Vương đáp: “Nàng không phải lo, người của ta sắp tìm ra được Cánh Cổng! Một khi cánh cổ mở ra thì lực lượng hai bên khó mà đong đếm được.”
“Vậy thiếp yên tâm rồi! Hy vọng mọi chuyện theo ý chàng.”
Vuốt ve mỹ nhân trong tay, Ngưu Ma Vương thở dài nói: “Để mọi chuyện thêm chót lọt, phải báo cho lão sư tử chín đầu một tiếng mới được.”
“Người đâu!” Ngưu Ma Vương gọi tay sai.
Từ bên ngoài bước vào một sinh vật đầu trâu thân người, cao to vạm vỡ lông đen thui, sau lưng có đeo cây rìu lớn.
“Đại Vương có gì căn dặn?”
Ngưu Ma Vương nói: “Ngưu Tam! Ngươi hãy truyền tin của ta với 5 người huynh đệ kia, nói họ sẵn sàng đi.”
“Tuân lệnh Đại Vương!” Ngưu Tam rống lên sau đó rời đi.
…
Hoa Quả Sơn…
Một nhóm vài người đang di chuyển rất nhanh qua các ngọn cây, bọn họ là người của Hầu tộc.
Từ khi được Thần Vũ giải thoát khỏi Vô Tận Sa Mạc, Tôn Chiến người đứng đầu Hầu tộc đã lên kế hoạch giành lại Hoa Quả Sơn từ các tộc khác sống trong địa bàn. Họ đã đánh đuổi được vài bộ tộc nhỏ lẻ và chiếm đóng được một phần ba Hoa Quả Sơn.
Lúc này dưới chân một thác nước hùng vĩ, một nhóm người Hầu tộc đã đứng sẵn chờ người đến.
Một lát sau một nhóm người khác tiến đến, nhóm này dẫn đầu bởi một nữ nhân xinh đẹp chính là Tôn Dung, sau khi cha cùng hai anh trai của nàng chết thì nàng có quyền hạng chỉ dưới Tộc Trưởng là ông của mình.
Lần trước Tôn Dung là người đích thân đọc thư cầu tiếp viện của Vạn Hợp Tông gửi tới, nàng vẫn luôn muốn cảm ơn Thiên vì đã cùng với Thần Vũ cứu cả Hầu Tộc.
Sau đó nàng cùng với ba chị em Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc nhanh chóng tới Vạn Hợp Tông trợ chiến. Tại đây nàng đã gặp Tiểu Cúc và nhận ra sự thiên thiết quá độ của nữ nhân này và Thiên thì thái độ bỗng thay đổi.
Lý do là bởi trước khi tới Vạn Hợp Tông trợ chiến, Tôn Chiến ông nàng đã căn dặn: “Cháu gái ngoan, có phải cháu thích tên đó rồi phải không?”
“Ông này… cháu đâu thích hắn!”
“Haha… ông nói đùa vậy thôi. Tuy nhiên tên đó cũng rất khá, nếu cháu và hắn có thể thành đôi thì Hầu Tộc sẽ sớm ngày trở lại thời đỉnh cao.”
Tôn Dung đỏ mặt: “Ông nghĩ hắn sẽ… thích cháu chứ?”
Tôn Chiến cười lớn: “Sao lại không haha! Cháu gái ta xinh đẹp giỏi giang, nam nhân muốn với tới còn phải xếp hàng, việc cỏn con đó tất nhiên rồi.”
Mọi chuyện vẫn tốt cho đến khi nàng biết Thiên và Tiểu Cúc là một cặp, hóa ra hắn đã có hồng nhan bên cạnh. Nàng buồn và thất vọng, buồn vì nàng nghĩ sẽ không có cơ hội đến với hắn, thất vọng bởi vì làm phụ lòng ông nội. Bởi thế mà lúc gặp Thiên nàng đã tỏ ra lạnh nhạt và chán ghét hắn ra mặt.
Thấy Tôn Dung đến, nhóm người kính cẩn cúi chào: “Công chúa!”
Tôn Dung gật đầu với họ, sau đó nhìn về phía thác nước khổng lồ đang chảy ào ào hỏi: “Các ngươi đã kiểm tra bên trong chưa?”
“Dạ bẩm đã kiểm tra và phát hiện một nơi rất lạ, mời đích thân Công Chúa xem.”
Sau đó bọn họ tiến vào bên trong, Thủy Liêm Động hang sơ, họ đi đến một hồ nước, giữa hồ nước là một hòn đảo nhỏ và trên đó có một cái cây sai trĩu quả.
Bên trên có lỗ hổng nên ánh nắng chiếu xuống, đẹp như một bức tranh.
Vẫn còn rất nhiều lối đi khác nên Tôn Dung quyết định khám phá trước, nàng được người dẫn tới một hang động khá cao so với các hang động khác và là hang rộng nhất.
Trong hang có chứa một bức tượng khỉ khổng lồ, dáng vẻ bức tượng nhìn vô cùng oai phong tay cầm thiết bảng.
Tôn Dung vừa nhìn thấy bức tượng liền quỳ xuống, tất cả cùng quỳ theo.
“Tổ Tiên!” Tôn Dung cúi đầu trước bức tượng, trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt.
Sau khi khá phá hết các hang động, Tôn Dung cho người về thông báo với tộc nhân di chuyển tới định cư ở Thủy Liêm Động. Trước đó nàng còn phát hiện ra khi ở gần bức tượng khỉ khổng lồ kia có thể tu luyện nhanh gấp hai lần bình thường.
Sau khi dọn đến sinh sống tại Thủy Liêm Động, Tôn Chiến phát hiện loại quả trên cây kia chính là một loại thần dược giúp tăng cường sinh lý, lão chỉ ăn có một quả mà đã dựng đứng một lúc hành cho ba nữ nhân sống dở chết dở, bắn tới cháy nòng súng mới nguôi đi được.
Tôn Chiến quyết định sử dụng loại quả đó như là một phần thưởng cho những thanh niên trai tráng trong tộc sau mỗi dịp đặc biệt gì đó.
Tôn Dung thì chưa tiết lộ cho ai về phát hiện của mình, nàng lặng lẽ bế quan tu luyện dưới chân bức tượng khỉ khổng lồ để chính bản thân xác thực.
…
Vạn Hợp Tông…
Sân sau.
Nơi này vừa diễn ra trận thực chiến, Hồng Trúc lơ lửng giữa không trung, dáng hình nhỏ bé xinh đẹp khiến ai nhìn cũng muốn cưng chiều. Dưới đất là Thiên, hắn nằm giữa hố ngổn ngang đất đá cơ thể tàn tạ toàn vết thương.
Hồng Trúc bay xuống hỏi: “Tông Chủ không sao chứ?”
Thiên gượng dậy lắc đầu: “Ta ổn!”
Nhưng thực ra Thiên không ổn tý nào, trong lần thực chiến này hắn đã dùng toàn bộ bài tẩy, hàng nóng, vậy mà không thể đả thương được Hồng Trúc, một phần vì nàng vừa độ kiếp thành công nên thực lực tăng mạnh.
Đỡ Thiên đứng dậy Hồng Trúc nói: “Tông Chủ người đừng cố quá, mai chúng ta đánh tiếp.”
“Hừ… đúng là chênh lệch một cảnh giới, hoàn toàn khác biệt.” Thiên hừ nhẹ, toàn thân đau ê ẩm.
Hồng Trúc dìu Thiên ngồi xuống bàn uống trà, cả hai ngồi trao đổi về phong cách chiến đấu, điểm mạnh và điểm yếu của từng loại.
“Tông Chủ người thân thể rất cường hạn, tuy nhiên lại không thể khai thác hết sức mạnh vốn có.” Hồng Trúc nói.
Thiên biết điều đó, thời gian vừa qua hắn đã và đang cải thiện khả năng của mình nhưng chỉ tự hắn mày mò là không đủ, cần có thầy chỉ dạy.
Lúc đầu Thiên định nhờ Long Thư vì nghĩ bản thân nàng là rồng thì chắc chắn sẽ luyện thể nhưng hắn muốn tìm một người có vốn kiến thức cùng sức mạnh lớn hơn để nhờ vả.
“Làm thế nào?” Thiên hỏi.
Hồng Trúc đáp: “Nếu chỉ dùng pháp thuật thì ta sẵn sàng chỉ dạy cho Tông Chủ được nhưng về khoản thể lực thì ta có biết một người có thể giúp.”
“Là ai?” Thiên mừng rỡ.
“Hắn ở Hoa Quốc, là Yêu Hùng mạnh nhất ở đó, người ta gọi hắn là Hắc Hùng còn ta gọi hắn là Hùng Phấn Thiêu.”
Nghe Hồng Trúc trả lời, Thiên nhíu mày nói: “Hoa Quốc? Xa vậy sao!”
“Không xa lắm, Hùng Phấn Thiêu lập động xưng vương ở Hắc Động mà nơi đó lại giáp biên giới Sinh Huyền Quốc, từ đây đến đó chỉ mất một ngày đi xe ngựa và nửa canh giờ đi đò.” Hồng Trúc giải thích.
Việc nâng cao thực lực quan trọng nhưng việc để lại Vạn Hợp Tông cho các nàng chèo trống trong lúc hắn đi vắng thì còn lo lắng hơn, Thiên hỏi: “Hắn có dễ tính không? Ta sợ sẽ mất nhiều thời gian.”
Hồng Trúc lắc đầu: “Hắn rất khó tính, nhưng Tông Chủ đưa hắn cái này là được.”
Vừa nói Hồng Trúc vừa tự lấy một mảnh vảy của nàng trao cho Thiên: “Chỉ cần đưa vảy của ta cho hắn, sau đó thì tự Tông Chủ hành sự.”
“Tông Chủ yên tâm, có bọn ta thủ hộ Vạn Hợp Tông thì các thế lực lớn nhỏ của Sinh Huyền Quốc không dám gây sự đâu! Ngài yên tâm mà rèn luyện.” Hồng Trúc khích lệ động viên Thiên nói cho hắn yên tâm.
Tuy Thiên biết giờ ba nàng đã mạnh hơn trước rất nhiều, có thể gồng gánh trách nhiệm thủ hộ Vạn Hợp Tông tuy nhiên đó chỉ là đối với những thế lực của Sinh Huyền Quốc, ngoài kia còn vô vàn thế lực cũng như kẻ lớn mạnh. Ví dụ như Xà Thiên Tông của Xà Thiên Quốc, tuy chưa nắm rõ thực lực nhưng Thiên đoán cường giả Kim Cang cảnh bên đó có thể có vài chục người. Mà thời gian chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là bọn chúng sẽ ghé thăm Sinh Huyền Quốc tiện thể truy quét tung tích của ba nàng và Xà Nhật Quang đang bị giữ làm con tin chính là con chốt quan trọng, tuy nhiên Thiên cũng cần gia tăng sức mạnh trước khi điều đó xảy ra.
“Có các ngươi thì ta yên tâm phần nào! Nhớ chăm sóc Tiểu Cúc khi ta không có ở đây.” Thiên nói.
Vì sự phát triển của Vạn Hợp Tông, vì đứa con sắp ra đời, vì sự an toàn của mọi người, hắn quyết định lên đường truy cầu sức mạnh.
Hai ngày sau tại một bến đò…
Một chiếc thuyền cỡ nhỏ bắt đầu rời bến, trên thuyền có một người lái đò và hai vị khách.
Người lái đò vừa chèo thuyền vừa nhìn mây trời bóng nước than thở: “Lại sắp có mưa lớn rồi đấy!”
Rồi người lái đò lấy ra một chiếc hộp bên trong có một bịch thịt sống đỏ tươi dính máu, hắn vội giải thích: “Đừng sợ, ngươi mới đi đò của ta nên không biết… qua đoạn sông kia sẽ sang tới lãnh thổ của Hoa Quốc, những thứ này là chuẩn bị cho Thần Sông của họ!”
Vị khách nam kia chính là Thiên, người còn lại là Như Sương, Thiên đang trong dạng cải trang nghe vậy tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Người lái đò đáp: “Thần Sông của Hoa Quốc có luật là hễ có thuyền bè vượt biên đều phải cống nạp thức ăn, thuận thì có thể qua còn nghịch thì chết chìm. Ngươi đừng lo quá bởi ta hay đi nên biết rất rõ luật.”
Rồi hắn nhìn về phía bụi lau sậy cao bên bờ sông nói: “Qua đó là sang tới Hoa Quốc rồi, ngươi ngồi cho chắc chắn vào nhé.”
Thiên chỉ gật đầu một cái nhẹ, gì mà Thần Sông? Chắc lại bọn yêu ma quỷ quái tác oai tác oái ở vùng sông nước lừa gạt người nhẹ dạ cả tin.
Sau khi thuyền đi qua bụi lau bên bờ sông, mặt nước trở lên tĩnh lặng lạ thường, thuyền như va phải thứ gì mà rung lên dữ dội.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |