Giai Kỳ từ trên vai Thiên nhảy phóc lên bàn sau đó nói: “Ngươi lỡ để Tô Mị ngồi khóc thế sao? Con gái nhà người ta bị ngươi làm ra nông nỗi thế đó.”
Thiên nhíu mày nói: “Tại tên thành chủ và mấy thằng già kia có ý đồ với ta và Ngân Nguyệt trước, ta làm thế rất công bằng.”
Giai Kỳ lắc đầu ngao ngán: “Mặc dù ngươi làm không sai nhưng ta cũng là nữ, ta hiểu cảm giác của Tô Mị.”
Thiên vô trách nhiệm nói: “Thế thì ngươi đi mà an ủi cô ta!”
“Có vẻ như ta không được biết gì hết!” Chợt một giọng nói phát ra, tuy trong trẻo nhưng lại có chút u oán.
Thiên cùng Giai Kỳ quay sang nhìn Ngân Nguyệt từ lúc nào đã tỉnh dậy, nàng hỏi: “Chàng đang giấu ta chuyện gì? Và tại sao con mèo đen thui kia lại biết nói?”
“Ta là linh miêu không phải mèo!” Giai Kỳ xù lông lên.
Thiên định nói dối, nhưng với nét u oán mà Ngân Nguyệt đang bày ra thì hắn chỉ biết lắc đầu thở dài nói ra toàn bộ.
Giai Kỳ nằm dài trên bàn, khoái chí nói: “Cho chết, ngươi có cứng đầu có ngang tàn bằng mấy cũng chỉ là tên sợ vợ haha!”
Sau khi nghe câu chuyện phu nhân thành chủ đáng thương.
Ngân Nguyệt chỉ biết thở dài, ánh mắt biết ơn nhìn Thiên: “Cảm ơn chàng đã nghĩ cho ta, nhưng mà chàng giết chồng người ta thì phải bồi thường xứng đáng chứ!”
“Nàng muốn ta bồi thường thế nào?” Thiên hơi khó hiểu với cách suy nghĩ của Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt đáp: “Thì chàng phải làm chồng của người tên Tô Mị kia nữa chứ.”
Thiên không tin vào tai mình, cả Giai Kỳ đang lười biếng nằm trên bàn cũng ngóc đầu dậy vì không thể tin Ngân Nguyệt lại có quyết định như vậy.
Thấy Thiên nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Ngân Nguyệt từ từ giải thích: “Một con sói đực được quyền giao phối với nhiều sói cái, nhưng sói cái chỉ được giao phối với con đực mà nó thích nhất!”
“Cái này…” Thiên hơi nhíu mày, đó là điều hắn không ngờ rằng Ngân Nghiệt lại có suy nghĩ như vậy, chắn do loài Ngân Lang như vậy.
Ngân Nguyệt nói tiếp: “Mai chàng dẫn thiếp đi gặp người tên Tô Mị kia nhé, thiếp sẽ lo việc này!”
Sáng hôm sau, Thiên trong dạng thành chủ Như Thế dẫn Ngân Nguyệt vào khuê phòng của Tô Mị.
Lúc này Tô Mị do khóc suốt đêm nên mệt quá vẫn còn ngủ, đôi mắt nàng sưng húp.
Ngân Nguyệt nhéo tay Thiên trách móc: “Nhìn kìa, chàng làm cô ta khóc sưng cả mắt.”
Có một điều mà Thiên rất hay mắc phải, hắn tốt với rất cả nữ nhân hắn có cảm tình, còn nếu đã không có cảm tình thì hắn rất lạnh nhạt và nhẫn tâm.
Hắn không biết cân bằng điều này, Ngân Nguyệt khóc hắn sẽ dỗ, nhưng Tô Mị mà khóc hắn sẽ làm ngơ. Hắn cũng nghĩ lại và thấy mình hơi sai, nhưng sao giờ hắn mới nhận ra chứ.
Do rất nhạy cảm nên ngay khi có người tiến vào Tô Mị đã tỉnh, nàng lùi vào góc giường lấy chăn chùm kín người hét lên: “Tên khốn ta không muốn thấy ngươi, ngươi đi chết đi huhu.”
Ngân Nguyệt liền đẩy Thiên ra ngoài: “Thôi chàng tạm lánh đi, ta giải quyết được.”
Thiên còn chưa kịp làm gì thì hắn đã bị đẩy ra ngoài, cách cửa đóng sầm lại.
Giai Kỳ từ đâu nhảy lên vai Thiên rồi lắc đầu: “Đau đầu nhỉ, chuyện này cứ để cho bé sói giải quyết ngươi đi theo ta.”
“Đi đâu?” Thiên hỏi.
“Đi vào Linh Châu Động, ta mới phát hiện ra cái này hay lắm.” Giai Kỳ đáp.
Khẽ liếc nhìn căn phòng lần nữa, Thiên quay lưng rời đi. Có vẻ như người trong thành vẫn chưa biết thành chủ thật đã chết, họ chỉ biết cuộc sống vẫn được ổn định là tốt rồi.
Một lát sau Thiên đã đứng trước cửa Linh Châu Động, hắn dùng tay đẩy cửa nhưng nó nặng vãi.
Thấy thế hai tên lính canh bên ngoài hỏi: “Ủa thành chủ, ngài hôm nay bị ốm hả?”
“Sao ngươi hỏi thế?” Thiên nghi hoặc.
Tên lính canh đáp: “Thường ngày ngài đẩy cửa suốt mà! Cả thành mỗi ngài đẩy được.”
Thiên nhớ ra, sau đó thì vận lực vào hai cánh tay rồi đặt lên cửa đá, dưới chân Thiên bắt đầu nổi gió nhẹ cuốn bay cát bụi ra xa. Hai tên lính thì không khỏi thán phục trước sức mạnh của thành chủ dỏm.
Tuy cấp bậc Thiên không bằng thành chủ thực sự, nhưng hắn có sức khỏe hơn gấp nhiều lần.
Cách cửa từ từ được mở ra trước sự theo dõi của hai tên lính canh. Sau khi Thiên thuận lợi vào bên trong thì đã thấy Giai Kỳ ngồi bên cạnh giếng nước nhỏ chứa vô vàn viên Linh Châu.
Thiên nhìn Thôn Phệ Yêu Hoa đang lơ lửng tại một góc của hang, sau đó thò tay xuống vớt một viên Linh Châu lên rồi ngồi xếp bằng hấp thụ.
Còn Giai Kỳ nhảy vào Lòng Thiên ngồi gọn gàng, hóa ra là muốn hưởng ké lượng linh khí trong khi Thiên xếp bằng tỏa ra.
“Mục đích ngươi bảo ta đến đây chỉ thế thôi à?” Thiên trầm giọng.
Giai Kỳ cười đáp: “Hihi, ta không thể tự hấp thụ linh khí trong hình dáng này được, giúp ta chút đi mà.”
“Sao lại không được?” Thiên tò mò.
Giai Kỳ đáp: “Vì loài linh miêu có linh hồn rất yếu, phải hấp thụ một lượng linh khí ngang với lượng linh khí cần để đột phá từ Địa Nguyên Viên Mãn lên Kim Cang Cảnh.”
Rồi như sợ Thiên không giúp mình nữa, Giai Kỳ liền đưa ra một thỏa thuận: “Ngươi giúp ta hấp thụ từng đó linh khí đi, đổi lại ta sẽ chỉ bảo ngươi tất tần tật về nghề Kim Khí Sư.”
Luyện khí…
Kết đan…
Địa Nguyên…
Kim Cang…
Nguyên Anh…
Đại Thừa…
Siêu Việt…
Luân Hồi…
Độ Kiếp…
Đó là cấp bậc của người tu luyện, Thiên hiện tại đang ở Địa Nguyên Hậu kỳ nếu so về độ tuổi 18 của hắn thì quả thực là một Thiên Tài, nhưng phải thừa nhận một điều hắn vẫn còn quá nhỏ yếu.
Ngay lúc này đây, đám Hắc Ma Thiên Lang có thể tấn công Hoang Thành bất kỳ lúc nào. Mà sau khi Thiên đập bỏ mẹ thành chủ Như Thế thì hắn là kẻ mạnh nhất thành hiện tại không tính Ngân Nguyệt.
Hắn đã len lói ý định ở lại Hoang Thành và sẽ phải chiến đấu để bảo vệ ngôi nhà mới này.
Viên Linh Châu lơ lửng giữa lòng bàn tay Thiên đang dần nhỏ lại, điều đó thể hiện hắn đang hấp thụ linh khí từ nó một cách mãnh liệt.
Kẻ hưởng lợi nhất là Giai Kỳ vì được hưởng tới một nửa số lượng linh khí mà Thiên hấp thụ từ Linh Châu, đúng là không làm mà vẫn có ăn.
Bên trong đan điền của Thiên, một luồng xoáy linh khí mạnh mẽ bắt đầu hình thành. Thiên nhận ra điều này và hắn liền lập tức dừng lại.
Thiên nghi vấn: “Hình như đan điền của ta đang kết tinh thứ gì đó!”
Giai Kỳ liền giải thích: “Là Nội Đan đang tiến hóa thành Kim Đan, ngươi sắp lên tới Địa Nguyên Viên Mãn rồi. Khi đặt chân vào cảnh giới Địa Nguyên Viên mãn thì Nội Đan sẽ tiến hóa thành Kim Đan để chuẩn bị cho quá trình đột phá lên Kim Cang Cảnh.”
Thiên không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, hắn chỉ vừa đột phá Địa Nguyên Hậu kỳ được một khoảng thời gian.
Thầm cười phấn khích Thiên lập tức vận công trở lại, xoáy khí bao quanh nội đan của hắn bắt đầu dày đặc và mở rộng ra hơn.
Bước này vô cùng quan trọng, nếu bị gián đoạn do ngoại cảnh thì rất có thể sẽ dẫn đến nội thương, nặng hơn có thể nổ Nội Đan mà chết.
Thiên ngồi như vậy kéo dài được hơn một tiếng đồng hồ, khi mà xoáy khí đang chuẩn bị ăn nhập với Nội Đan thì bất ngờ có tiếng động rất lớn phát ra từ bên ngoài.
“Chuyện gì thế?” Thiên mở mắt hỏi.
Giai Kỳ vẩnh tai lên nghe ngóng sau đó nói: “Không có gì, tiếp tục đi.”
Biết thừa Giai Kỳ nói dối, Thiên nhíu mày: “Không lẽ đám Hắc Ma Thiên Lang đang tấn công thành?”
“Đừng mất tập trung, Kim Đan của ngươi sắp hình thành nếu còn phân tâm sẽ nổ đấy.” Giai Kỳ lập tức nhắc nhở sau đó nhảy ra khỏi lòng Thiên rồi quay đầu lại nói: ” Việc bên ngoài cứ để ta lo, ngươi tập trung luyện Nội Đan thành Kim Đan đi.”
Nói rồi Giai Kỳ lách qua khe cửa nhỏ xíu một cách dễ dàng, Thiên phải nhanh chóng luyện hóa Kim Đan để giúp sức.
Bên ngoài là khung cảnh bầy Hắc Lang đang công phá thành. Bọn chúng há miệng phun ra những quả cầu pháp lực hắc ám bắn về phía tường thành, có những quả cầu bay qua tường thành rồi khi rơi xuống đất thì phát nổ.
Lần này bọn chúng tấn công tổng lực, một lần quyết phá được Hoang Thành.
Hắc Ma Lang Vương lúc này cũng vừa xuất hiện từ khoảng cách rất xa, toàn thân nó phủ bộ lông đen tuyền, cơ thể to lớn hơn cả Ngân Nguyệt trong dạng sói.
Nó có khuôn mặt dữ tợn, hàm răng và móng vuốt sắc nhọn. Từ cơ thể nó toát ra làn khí u ám quỷ dị, nó chu lên báo hiệu cả đàn tổng tấn công.
Trên tường thành lúc này mọi người đang quyết liệt phản công, những mũi tên bay xuống như mưa. Những ai tu luyện pháp lực tấn công từ xa thì thi triển kỹ năng tấn công đám Hắc Lang dưới tường thành đang cố leo lên.
Khung cảnh thật ác liệt, pháp lực bay đầy trời.
Lúc này Ngân Nguyệt cũng đang có mặt trên tường thành, nhưng vì không có Thiên ở đây nên nàng không hề giúp dân trong thành. Nàng nhanh chóng trở về khu đất trống nơi đàn sói đang chờ đợi. Lúc này Giai Kỳ chạy tới báo tin cho Ngân Nguyệt: “Thiên muốn cả đàn xuất chiến, hắn cần thời gian để hoàn thành đột phá lên Kết Đan Viên Mãn.”
Tô Mị cũng đang ở trên tường thành, nàng trực tiếp chỉ huy người dân chống trả lũ ác thú.
Nàng gọi một tên lính canh nói: “Mau đi thông báo cho thành chủ… chúng ta sắp thất thủ rồi!”
Phải, thành chủ ở đây mà Tô Mị nhắc tới chính là Thiên, sau khi nghe những lời Ngân Nguyệt nói và hứa hẹn với mình nàng vẫn chưa tha thứ cho hắn nhưng lúc này đây cần sự có mặt của hắn.
Nhưng cho dù con người có bắn bao nhiêu tên, có xả ra bao nhiêu chiêu thức thì đám Hắc Ma Thiên Lang vẫn ùn ùn lao lên.
Tô Mị nhìn cảnh tượng quân mình bị áp đảo như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Hoang Thành sẽ thất thủ trong vài phút nữa.
Đúng lúc này trên bầu trời là một cách chim đen khổng lồ dài 10 mét, tiếng kêu của nó vang vọng cả chiến trường. Theo đó là những cá thể Ngân Lang đang trèo từ trong thành ra ngoài rồi nhảy xuống tấn công lũ Hắc Ma Thiên Lang.
Dẫn đầu đàn Ngân Lang là Ngân Nguyệt trong dạng Lang Vương, nàng điên cuồng cắn xé, tạo ra những mũi tên băng tấn công lại những quả cầu hắc ám của kẻ địch.
Một bóng đen vô cùng to lớn xuất hiện từ khoảng cách rất xa, là Hắc Ma Lang Vương. Tô Mị nhận thấy nếu muốn chiến thắng thì phải trừ khử con đầu đàn liền ra lệnh cho quân lính chĩa cung nỏ đại bác về phía Hắc Ma Lang Vương.
Một loạt những đòn tấn công tầm xa lao về phía Hắc Ma Lang Vương, khí thế cực kỳ là mãnh liệt.
Hắc Ma Lang Vương liền há miệng, một quả cầu hắc ám tích tụ rồi bắn đi với tốc độ cực cao, phá tan những đòn tấn công đang nhắm về phía mình, không dừng lại ở đó mà quả cầu do nó tạo ra còn xuyên qua hết tất cả lớp phòng như mà bắn thẳng về phía Tô Mị.
Tô Mị không kịp né, nàng cũng không có phòng ngự nào đủ mạnh để phản kháng, nàng chỉ có biết đứng nhìn quả cầu đang lai tới, chấp nhận số phận.
Xoẹt.
Một luồng khí sắc bén từ đâu bay tới chém quả cầu làm hai nửa, bay sang hai bên rồi phát nổ. Tô Mị choáng váng lùi lại do dư trấn vụ nổ, rồi một bóng đen nhỏ bé lao vút qua vai nàng rồi trước sự chứng kiến tận mắt của nàng, cái bóng đen đó biến thành một con linh miêu khổng lồ hơn cả Hắc Ma Lang Vương.
Vừa mới xuất hiện, Giai Kỳ đã phô diễn sức mạnh bằng cách gầm. Tiếng gầm của Giai Kỳ mạnh đến mức những con sói cấp thấp ở trước mặt trực tiếp bị văng ra xa.
Sau khi phô diễn sức mạnh, Giai Kỳ lao như tên bắn húc ngã vô số Hắc Lang để đối đầu trực tiếp với Hắc Ma Lang Vương.
Hắc Ma Lang Vương cũng trực tiếp lao lên mà không hề ngần ngại. Hai con thú đen to lớn xông vào nhau ác chiến.
Nhờ có sự trợ giúp của bầy Ngân Lang mà phía Hoang Thành đã gần như thay đổi cục diện, chỉ có điều nếu cuộc chiến tiếp tục kéo dài thì thương vong không thể đong đếm.
Ngân Nguyệt đang một chọi mười, cơ thể đầy vết thương. Trong lúc yếu thế thì sói mặt sẹo lao tới ứng cứu, có thêm sự trợ giúp nên cả hai nhanh chóng đánh cho mười con Hắc Lang tan tác.
Nhìn về phía Giai Kỳ đang đại chiến với Hắc Ma Lang Vương, Ngân Nguyệt gầm lên sau đó lao thẳng phía trước. Có bao nhiêu Hắc Lang cản đường cũng bị nàng húc bay hoặc là cắn chết, ở phía sau sói mặt sẹo bám sát và tấn công bất kỳ con hắc lang nàng bám theo Ngân Nguyệt.
Tuy có thể hình to lớn hơn nhưng Giai Kỳ lại không phải đối thủ của Hắc Ma Lang Vương, bị áp đảo và bị quật ngã. Hắc Ma Lang Vương dẫm chân lên đầu Giai Kỳ rồi cười khanh khách: “Muốn đối đầu với ta? Còn kém lắm haha!”
Đúng lúc này một bóng trắng lao về phía Hắc Ma Lang Vương, là Ngân Nguyệt.
Binh…
Nàng dùng đầu húc Hắc Ma Lang Vương ra xa sau đó tiếp tục lao lên. Sói mặt sẹo ở phía sau cũng lao ra phía sau để tấn công.
Hắc Ma Lang Vương đã là Kim Cang Cảnh, nó nhún chân bay lên cao né mọi đòn công kích sau đó cười nhạt: “Từ khi nào mà Ngân Nguyệt Lang Vương lại làm chó giữ cửa cho con người thế?”
Ngân Nguyệt không thèm trả lời, nhảy lên cao nhe răng định cắn vào chân Hắc Ma Lang Vương để lôi xuống nhưng đã bị một quả cầu hắc ám đánh bay rơi bịch xuống đất một cú khá đau.
Hắc Ma Lang Vương nhe răng cười, nhưng ngay sau đó kêu ăng ẳng vì đuôi của nó bị sói mặt sẹo áp sát và cắn chặt.
Hắc Ma Lang Vương đau điếng xoay người bất văng sói mặt sẹo xuống đất nhưng cũng đồng nghĩa với việc đôi nó bị cắn đứt.
Đau đớn và phẫn nộ, Hắc Ma Lang Vương lao như tên bắn về phía sói mặt sẹo đang nằm trên đất sau cú xoay người.
“Không!” Nhìn thấy mãnh tướng của mình sắp chết, Ngân Nguyệt gầm lên rồi bật dậy chạy về phía đó nhưng tốc độ của Hắc Ma Lang Vương là quá nhanh.
Rầm!
Một vụ nổ khủng khiếp phát ra, khói bụi mù mịt bao quanh một phạm vi rộng lớn.
Hắc Ma Lang Vương đứng hiên ngang trong làn khói bụi, đòn tấn công vừa rồi có lẽ đã đập nát đầu của sói mặt sẹo. Nhưng khi nó nhấc chân lên thì mặt đất chỉ có vết lõm.
Cách đó không xa, Ngân Nguyệt cũng đang đứng nhưng cơ thể tàn tạ thở dốc nhìn về phía Hắc Ma Lang Vương, sau lưng nàng là sói mặt sẹo đã bất tỉnh.
Hai Lang Vương nhìn nhau chằm chằm, nhe nanh dương vuốt sát khí ngút trời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |