Lúc này Điêu và La Thu Nhi sau khi che đi da thịt và gương mặt cũng lao ra, cả ba lơ lửng trên bầu trời nhìn xuống vết nứt khổng lồ đang lan tới Hoang Thành.
Thiên bùng phát sức mạnh, hắn phất tay đem hàng ngàn dây leo chui từ dưới đất lên. Mặt đất đang bị tách làm hai, Thiên điều khiển dây leo hai bên quấn lấy nhau rồi siết chặt giống như khâu lại một vết rách.
La Thu Nhi mạnh hơn Thiên rất nhiều, lại tu luyện thổ thuộc tính đến mức lô hỏa thần thanh nên chỉ thấy nàng khẽ phất tay, từng tảng đất đá khổng lồ xuất hiện phía sau nàng rồi rơi xuống như một cơn mưa lấp đầy vết nứt.
Nhưng vết nứt vẫn lan rộng, dây leo nhanh chóng đứt đoạn vì không đủ lực, Thiên liền dùng nhiều sức hơn gọi ra một sợi dây leo khổng lồ từ bên này mọc đâm sang bên kia sau đó từ vết đâm đó mọc ra vô số dây leo nhỏ hơn bám víu vào dây leo khổng lồ.
Rồi hắn dùng sức, hai tay đưa lên như đang muốn ghép hai mảnh đất bị chia tách kia lại với nhau. Theo động tác của hắn, sợi dây leo khổng lồ cũng gồng lên kéo hẹp vết nứt lại. Vết nứt lan đến gần tường thành thì mới ngừng, hàng ngàn tảng đất đá to tướng theo sự điều khiển của La Thu Nhi nhanh chóng lấp đầy vết nứt. Thiên thở dài một hơi vì nguy hiểm đã qua đi.
“Chuyện này là sao?” Điêu sau khi hết bàng hoàng thì nhíu mày.
“Người đá kia đang bị thu hút bởi thứ ánh sáng màu đỏ kia phải không?” Thiên nhíu mày hỏi Giai Kỳ đang nằm trên vai mình.
Giai Kỳ đáp: “Hoàn toàn chính xác, không chỉ có mình người đá kia đâu.”
Lúc này trên bầu trời là những cánh chim khổng lồ đang bay ngang qua Hoang Thành, cũng nhằm hướng cột sánh đỏ mà tiến tới.
Dưới đất, tất cả côn trùng, rắn rết, chuột bọ đều thi nhau chui lên và cũng tiến về phía đó.
Rồi trong thành, Ngân Lang hóa từ dạng người thành dạng sói rồi thi nhau ra khỏi thành.
Tất cả những sinh linh của Thiên Địa Hồng Hoang đều như bị thứ ánh sáng đỏ kia thu hút.
Mọi người không thể ngăn cản bầy Ngân Lang chạy ra khỏi thành, chỉ biết đứng ngây ra nhìn với sự khó hiểu rất lớn.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Không ai biết câu trả lời, Thiên vội vã quay đầu lại thì thấy ở cổng thành Ngân Nguyệt đã hóa sói và chạy như điên về phía cột sáng đỏ. Hắn vội bay theo gọi to: “Ngân Nguyệt dừng lại, nàng sao thế?”
Ngân Nguyệt dường như không nghe thấy, chỉ biết cắm đầu mà chạy.
Thiên liền bay lên chặn đầu nàng, nhưng Ngân Nguyệt tìm mọi cách để tránh né và tiếp tục chạy về phía đó.
Rồi Thiên phải bay tới xô nàng ngã ra đất rồi dùng dây leo trói chặt nàng và tất cả Ngân Lang lại.
Ngân Nguyệt điên cuồng vùng vẫy, đôi mắt nàng như mất tự chủ trở lên hoang dại và gầm gừ không ngừng.
Thiên tiến tới xoa đầu nàng: “Ta đây, nàng sao thế? Thứ đó muốn nàng tới đó sao?”
Ngân Nguyệt vùng vẫy điên cuồng, sau đó ánh mắt bỗng trở lại bình thường kèm nét sợ hãi nói: “Cứu thiếp, tự dưng có gì đó thôi thúc thiếp chạy đi, thiếp không biết chuyện gì cả.”
Ngay sau đó ánh mắt nàng lại trở lên hoang dại rồi vùng vẫy. Thiên nhìn cả đàn Ngân Lang đều có chung cảnh tượng đó trong lòng không khỏi xót xa. Cũng may Thiên còn một ít thuốc ngủ liều mạnh, hắn cho một ít ra tay rồi vung lên cho thuốc bay theo không khí, Ngân Lang hít phải thì liền nằm im.
Ngân Nguyệt cũng không ngoại lệ, sau đó thì cả đàn được đưa vào thành.
Nhìn Ngân Nguyệt nằm ngủ li bì, Thiên siết chặt nắm tay nhìn về phía cột sáng hỏi: “Làm sao ngăn được chuyện này?”
Giai Kỳ đáp: “Ngăn chặn sao? Trừ khi ngươi có thể đoạt được bảo vật.”
Sau đó nàng nhíu mày: “Đừng nói là ngươi sẽ đâm đầu vào chỗ đó ngay thời điểm này nhé.”
“Thử mới biết được!” Thiên nhíu chặt mày, trong lòng có một thứ quyết tâm mãnh liệt.
Giai Kỳ lập tức ngăn cản: “Ngươi điên à, với sức mạnh của ngươi hiện tại tới đó chỉ có chết. Bảo vật xuất thế sinh linh tranh đoạt. Do chúng ta không thuộc sinh linh của Thiên Địa Hồng Hoang nên không chịu ảnh hưởng, đợi cuộc chiến qua đi ngươi tới ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hơn sao?”
“Đây chính là cái ngươi gọi là luật của Thiên Đạo sao?” Thiên hỏi.
Thấy ánh mắt của Thiên ngập tràn sự quyết tâm, sự quyết tâm này xuất phát từ tình yêu mà hắn dành cho Ngân Nguyệt, cho Tuyết Linh. Trong lòng Giai Kỳ cũng dâng lên một loại cảm giác khó nói.
“Không sai, bảo vật thì chỉ có một, ngươi đoán xem những sinh vật kia sẽ làm gì để tranh đoạt.” Giai Kỳ xác nhận rồi hỏi lại.
Thiên trầm ngâm đáp: “Giết lẫn nhau!”
Giai Kỳ gật đầu: “Chính xác, đó là những gì Thiên Đạo muốn. Luật con cờ chỉ được ít đi không được nhiều lên.”
Nghe tới đây cho dù Thiên có bình tĩnh thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi, hắn nhìn Ngân Nguyệt, nếu không sớm phá hủy thứ kia thì tính mạng của Ngân Nguyệt sẽ bị đe dọa, với thực lực của nàng ra đó tranh đoạt bảo vật chỉ có nước mất mạng.
Thiên cũng có thể thả nàng ra cho nàng tranh đoạt bảo vật còn hắn thì đi theo bảo kê nàng. Nhưng đó là khi Thiên đã thực sự mạnh, chứ hiện tại cách này không khả thi.
Nghĩ đến đứa con gái đáng yêu bé bỏng vẫn còn đang nằm trong nôi, Thiên siết chặt nắm tay nhìn về hướng cột sáng đỏ: “Nguy hiểm, ta không vào thì ai vào đây!”
Sau đó hắn bế cô con gái bé bỏng lên, cô bé khi nãy bị động đất dọa khóc nay đã nín, mở to cặp mắt long lanh nhìn Thiên, đôi môi nhỏ bé khẽ vén lên nở nụ cười ngây thơ.
“Con và nàng ở đây nhớ bảo trọng, phong ba bão táp ngoài kia để ta lo.” Thiên thầm nghĩ, sau đó đặt Tuyết Linh vào nôi rồi gọi Tô Mị ra nói chuyện.
Một lát sau khi thu xếp mọi thứ, Thiên gọi Điêu ra. Điêu một năm qua không hề rời khỏi Không Gian Yêu Hoa, sớm đã tu luyện thành hình người và tu vi còn cao hơn Thiên. Hắn hóa thành chim ưng khổng lồ rồi cõng Thiên bay đi thẳng về hướng cột sáng.
Mọi người trong thành nhìn theo bóng Điêu dần biến mất trên bầu trời, khó để diễn tả cảm xúc của họ.
La Thu Nhi lơ lửng giữa trời nhìn bóng Điêu và Thiên dần khuất xa, hiện tại nàng là người mạnh nhất ở đây, việc bảo vệ nơi này hoàn toàn giao cho nàng.
Tô Mị nhìn theo bóng người tuấn tú đó, nàng có chút mong đợi nói thầm: “Hai người họ ta sẽ chăm sóc thật tốt, nhớ lành lặn trở về.”
…
Trên một ngọn núi đá, một bóng người mặc áo choàng đen đang ngồi ung dung nhìn chim và thú đua nhau tiến về cột sáng đỏ.
Một nụ cười nở trên môi người này, hắn thầm nói: “Ngưu Ma Vương liệu việc như thần, vậy mà đoán ra Thiên Địa Hồng Hoang sớm xảy ra việc này mà đưa ta vào từ trước.”
Thời khắc này được gọi là Thiên Địa Đại Chiến, mỗi khi đại chiến nổ ra thì vô số sinh linh phải vong mạng. Thời gian này có thể kéo dài một tuần hoặc có thể là cả tháng.
Người này ánh mắt tinh tường nhìn về phía cột sánh đỏ, môi nhếch lên cười nhạt: “Haha cái gì mà vì chúng sinh, Thiên Đạo cũng chỉ là cái danh để cho kẻ đó lộng quyền, theo Thiên Đạo? Phục tùng Thiên Đạo? Ta buồn nôn quá lũ Thần Tiên thối nát.”
Rồi người này rút ra một cây rìu hai lưỡi cán dài to gần bằng cơ thể ngắm nghía nói: “Ngưu Ma Vương, ta sẽ không làm ngài thất vọng.”
Sau đó người này đeo rìu ra sau lưng, cơ thể dần lơ lửng lên không trung rồi bay về phía cột sáng.
Ở phía khác, một thanh niên áo đen lưng đeo đao lớn đang ngồi trên đầu của một con Giao Long hơn trăm mét to lớn. Hắn đang hướng thẳng về phía cột sáng đỏ bắn thẳng lên trời kia.
Bằng ánh mắt tinh tường của mình hắn có thể quan sát được không chỉ có các yêu thú tham gia cuộc tranh giành lớn nhất lịch sử này.
Ở phía xa xa có một cách chim ưng khổng lồ cũng đang hướng về phía cột sáng, trên lưng chim ưng chính là Thiên. Hắn đang chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh điên cuồng tiến về phía cột sáng như những con nghiện thấy điểm phát thuốc miễn phí.
Chợt hắn cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại thì thấy một người đang ngồi trên đầu Giao Long cách đó không xa hướng ánh mắt về mình.
Cảm giác lạnh sống lưng này có lẽ là do phản xạ khi gặp kẻ có nguy cơ đe dọa đến tính mạng mình, Thiên nhận ra tên này. Là tên cùng Thiên và Thần Vũ đánh nhau trong Vô Tận Sa Mạc. Hắn là Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết dùng ánh mắt như thù địch nhìn Thiên, nhận ra tên này cũng đã đột phá Kim Cang Cảnh và chắc chắn là đang tiến về phía cột sáng đỏ, hắn lên tiếng: “Lại gặp ngươi!”
Thiên không có hứng thú nói chuyện với thằng này, hắn chỉ có hứng với nhan sắc cùng thân hình bốc lửa của sư phụ Lãnh Huyết mà thôi.
Thấy Thiên quay lại nhìn mình nhưng không trả lời, Lãnh Huyết chuyển ánh mắt sang lạnh lẽo.
Chợt một đạo hư ảnh sắc bén từ lưỡi đao trên tay Lãnh Huyết vung mạnh về phía Thiên. Thiên lập tức nhận ra, tung một chưởng đáp trả.
Rầm!
Va chạm cực mạnh, cả hai đều đang ở tu vi Kim Cang Cảnh. Ở đẳng cấp này có thể mượn một ít sức mạnh của thiên địa để tăng cường uy lực công kích và phòng thủ. Hai cường giả Kim Cang Cảnh đánh nhau không chỉ so chiêu, mà còn dựa vào cả địa hình xung quanh.
Ví dụ như hiện tại, Thiên và Lãnh Huyết đều có thể vận dụng 5 loại thuộc tính pháp lực tương đương với Ngũ Hành gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Nhưng Thiên chú trọng tu Mộc và Hỏa hơn so với hệ khác vì cùng lúc tu cả Ngũ Hành sẽ làm chậm quá trình tăng tiến sức mạnh.
Tương tự thì Lãnh Huyết chú trọng tu Thủy và Kim Hệ. Nếu đấu Hỏa và Thiên sẽ chiếm ưu thế nhưng đấu Thủy thì Lãnh Huyết sẽ giành phần thắng.
Thiên không muốn tốn sức với Lãnh Huyết liền nói: “Để giành sức đi, đến nơi đó thì tha hồ đánh.”
Nghe vậy Lãnh Huyết cũng chỉ cười nhạt, hắn nói: “Một năm qua ngươi có vẻ khác trước nhiều.”
Thiên lạnh lùng: “Ngươi thì vẫn vậy!”
Lãnh Huyết chợt hỏi: “Hỏi thật nhé, ngươi có biết chút thông tin gì về Tam Giới không?”
Thiên nhíu mày nhìn Lãnh Huyết, hóa ra không chỉ có bản thân hắn mong ngóng được thoát khỏi nơi này. Nhìn thằng này thì chắc là được đưa vào đây chứ không phải bị tai nạn như Thiên.
Quả đúng là như vậy, Lãnh Huyết được sư phụ mình đưa vào đây để tìm một thứ vô cùng quan trọng. Cũng là để rèn luyện cho bản thân phát triển hết tiềm năng.
Thiên lắc đầu: “Không!”
Rồi hắn hỏi: “Thế ngươi biết cách ra khỏi đây không?”
Lãnh Huyết gật đầu: “Đương nhiên!”
“Ặc! Ra bằng cách nào?” Thiên vội hỏi.
“Éo nói!”
“???”
“Mà có nói cũng vô dụng, trước hết đến xem bảo vật khiến lũ súc vật này tranh giành lợi hại thế nào đã.” Lãnh Huyết chợt tỏ ra nguy hiểm nói.
Thiên cũng không nói gì thêm, hắn nhất định sẽ phá hủy thứ đó.
Cũng trong đoàn yêu thú đang điên cuồng di chuyển bên dưới mặt đất, một người đang cưỡi trên lưng con bò khổng lồ dáng vẻ khá ung dung tiêu sái.
…
Thiên Giới.
Ở một tòa cung điện nguy nga tráng lệ hình trăng lưỡi liềm, một mỹ nhân dung nhan làm thất điên bát đảo chúng sinh đang đứng nhìn một quả cầu pha lê to hơn cơ thể nàng.
Mỹ nhân thân mặc váy trắng, thanh tao thánh khuyết, nhan sắc đẹp tựa như hoa kèm theo một chút khí tức băng lãnh khó gần. Nàng chính là Cung Chủ của Cung Trăng – Hằng Nga Tiên Tử.
Đôi mắt đẹp của nàng đang quan sát một cuộc chiến sắp sửa nổ ra, điều này là đại tối kỵ bởi nàng không được phép xem những thứ đó.
Chợt có một mỹ nhân khác xinh đẹp chẳng kém nàng từ không gian vặn vẹo mà xuất hiện, Tử Hà Tiên Tử vừa xuất hiện đã phát hiện ra Hằng Nga đang phá luật mà xem trộm cuộc chiến ở Thiên Địa Hồng Hoang.
Mặc dù Hằng Nga đã dùng phép biến quả cầu pha lê trở lên vô hình nhưng vẫn bị phát hiện, Tử Hà như cơn gió bay đến rồi hỏi: “Ta không nghĩ ngươi vẫn còn nhớ đến hắn như vậy!”
Hằng Nga ánh mắt băng lãnh, cất giọng đáp: “Chỉ là tò mò muốn xem một chút.”
Tử Hà hỏi: “Ngươi cũng cảm nhận được có thứ gì đó thay đổi ở Thiên Giới đúng không? Ngươi bình thường chẳng bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì, giờ lại cố tìm xem trộm như thế.”
Hằng Nga khẽ lắc đầu: “Cảm nhận được thì cũng ích gì, ta luôn nằm ngoài cuộc chiến dù kết quả có thế nào.”
Rồi nàng im lặng, nàng nhớ đến một người mà nàng thích. Người này dũng mãnh vô cùng, hắn từng một mình bắn rụng chín con Kim Ô. Nàng có một đoạn tình cảm với người này, nàng từng là một Tiên Tử vui tươi hoạt bát, mỗi lần nở nụ cười đều khiến thế gian điên đảo nhưng sau khi hắn chết nàng đã trở lên lạnh lẽo như bây giờ.
Có thể là viển vông nhưng nàng vẫn luôn chờ đợi hắn đầu thai chuyển kiếp. Nàng có một vài bằng hữu ở Âm Giới, hễ có chút thông tin dù là mong manh về hắn nàng đều đích thân đi kiểm chứng, nhưng có lẽ nàng đã quá hy vọng.
Thấy Hằng Nga rơi vào trầm tư, Tử Hà Tiên Tử liền nói: “Chúng ta đã từng là bạn, dù bây giờ không còn được như trước nhưng ta luôn mong ngươi thoát khỏi sự day dứt trong lòng ngươi. Hãy quên ký ức đau buồn đó đi, hãy chiến đấu cùng ta.”
Hằng Nga nghe vậy, sắc mặt khẽ có chút biểu cảm: “Ngươi muốn tạo phản?”
Tử Hà gật đầu: “Gần như là thế, nhưng không phải lật đổ Thiên Giới mà là đưa người xứng đáng lên cai quản.”
Hằng Nga nghĩ gì đó rồi đáp: “Hừ! Ngươi quên Natra chết thế nào ư? Hắn cũng có ý định tạo phản đấy. Hắn mạnh như vậy mà còn không thể phản kháng thì ngươi có thể sao?”
Tử Hà không chắc chắn lắm: “Thế nên ta mới tìm đến ngươi, mượn chút Thời Gian Tinh Lực.”
“Thời Gian Tinh Lực là thứ khó kiểm soát, ngay cả ta cũng không thể hoàn toàn làm chủ được nó, chỉ cần một sai lầm nhỏ thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.” Hằng Nga lập tức đưa ra lý lẽ để từ chối lời đề nghị của Tử Hà.
Tử Hà Tiên Tử cũng không cưỡng ép, nàng khẽ quay người đi rồi để lại lời nói: “Coi như chúng ta chưa có cuộc trò chuyện này, nhưng ngươi hãy nhớ những gì ta nói… Buông bỏ quá khứ để hướng về tương lai.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |