Vì sát tới ngày tổ chức hôn lễ cho công chúa nên Ngọc Hoàng đang mở một cuộc họp lớn, mục đích để tổ chức những tiết mục vui vẻ trong ngày đại sự này.
Thái Bạch Kim Tinh đề nghị: “Bẩm Ngọc Hoàng, đề xuất của Đông Hải Long Vương là muốn tổ chức một buổi thi đoạt cầu mây ai giành chiến thắng sẽ được tới ngắm nhìn dung nhan của công chúa điện hạ trong bộ hỷ phục rực rỡ.”
Ngọc Hoàng chỉ nghe qua, đoán ra ngay Đông Hải Long Vương muốn mượn cớ buổi thi này để cho Long Bính phô diễn thực lực một cách công khai, vừa để thể hiện cũng vừa để rằn mặt những đối tượng có ý không tốt đối với Long tộc.
Vì mối quan hệ bền chặt trong tương lai, Ngọc Hoàng đương nhiên đồng ý yêu cầu này.
Về phần thu xếp thì để Thái Bạch Kim Tinh lo liệu.
Long Bính tuy rất xuất chúng nhưng việc công khai thi đoạt cầu mây như vậy sẽ rất dễ kéo theo những tên công thử thiếu chủ khác lên thể hiện vì ai cũng muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của Tiêu Diêu.
Thiên Giới không hề thiếu người xuất chúng, thế cho nên để tránh Long Bính và Đông Hải bẽ mặt nên Thái Bạch Kim Tinh đã ngầm mua chuộc các tiên nữ sẽ lo phần trà nước. Chỉ cần bỏ một viên Tỏa Tiên Hoàn vào trà của những người đó, Tỏa Tiên Hoàn sẽ làm suy yếu sức chiến đấu trong thời gian ngắn đủ để Long Bính có thể đoạt được cầu mây và trở thành kẻ chiến thắng.
Danh sách những người sẽ tham gia cuộc thi được Thái Bạch Kim Tinh thống kê xong xuôi, lên tới hơn trăm người toàn là những thanh thiếu niên kỳ tài tuyệt thế của Thiên Giới.
Đúng lúc mọi việc đang diễn ra thuận lợi thì Tiêu Diêu bước vào theo lệnh của Ngọc Hoàng.
Tiêu Diêu rạng rỡ xinh đẹp nhẹ nhàng tiếp đất trước cửa Lăng Tiêu Điện rồi nhẹ nhàng bước vào. Các vị thần tiên trong điện ngỏ lời chào hỏi và không ngừng khen nàng xinh đẹp, khí chất hơn người.
Tiêu Diêu khẽ nghiêng đầu lịch sự chào lại các vị thần tiên, sau đó đi tới trước ngai vàng của Ngọc Hoàng rồi quỳ xuống nhẹ nhàng thánh thót nói: “Phụ hoàng cho gọi con ạ!”
Ngọc Hoàng nhìn con gái chăm chú, càng lớn càng xinh đẹp, hắn nở nụ cười rồi phất tay: “Miễn lễ, trẫm gọi con tới đây để hỏi xem còn có tâm nguyện gì trong ngày thành thân không, trẫm sẽ đáp ứng.”
Tiêu Diêu khẽ liếc sang Thái Bạch Kim Tinh, sau đó hỏi: “Trên tay ngài là gì vậy?”
Thái Bạch Kim Tinh đáp: “Là danh sách những thí sinh sẽ tham gia cuộc thi đoạt cầu mây ngày hôn lễ của công chúa.”
Tiêu Diêu tiến lại gần đưa tay ra cầm lấy danh sách, sau đó nói với Ngọc Hoàng: “Đây đều là những người trẻ tuổi xuất sắc nhất!”
Ngọc Hoàng gật đầu: “Tất cả đều muốn được ngắm nhìn dung nhan của con trong ngày hôn lễ.”
Tiêu Diêu khẽ đỏ mặt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thưa phụ hoàng, con có thể điền thêm tên một người vào đây không?”
Ngọc Hoàng đáp: “Tất nhiên rồi, nhưng không được là các bậc đại tiên, thánh nhân đâu nhé… và cả đệ đệ của con cũng không được.”
Tiêu Diêu khẽ gật đầu nói: “Tạ ơn phụ hoàng.”
Sau đó Tiêu Diêu dùng cây bút trên tay Thái Bạch Kim Tinh viết lên danh sách một chữ sau đó trả lại danh sách cho Thái Bạch Kim Tinh rồi nói: “Con viết xong rồi, nếu không còn gì nữa thì con xin phép lui trước ạ.”
“Ừ! Con về nghỉ sớm đi, thức khuya không tốt cho da mặt đâu.” Ngọc Hoàng cười tươi rồi khẽ phất tay.
Sau khi Tiêu Diêu ra về, các vị thần tiên mới tò mò hỏi: “Công chúa điện hạ điền tên ai vậy Thái Bạch Kim Tinh?”
Thái Bạch Kim Tinh nhìn Ngọc Hoàng, thấy ngài gật đầu thì mới phát biểu.
“Hèm! Công chúa chỉ điền đúng một chữ… Thiên!”
“Thiên?” Cả Lăng Tiêu Điện cùng nhắc lại, sau đó cố lục lọi trí nhớ xem có từng gặp qua người này chưa.
Nhưng tất cả đều lắc đầu không biết, chỉ có một người hơi có thái độ lạ.
Ngọc Hoàng liếc mắt sang phía Dương Tiễn rồi hỏi: “Nhị Lang! Khanh biết người đó sao? Biểu cảm của khanh hơi lạ.”
Người đứng sau vụ bắt người ở Thiên Địa Hồng Hoang là Dương Tiễn, hôm đó hắn đứng ở cổng Nam Thiên Môn chợt phát hiện ra một dấu hiệu bất thường, sau khi tìm hiểu thì ra đó là hai thằng trẻ trâu đánh nhau dùng cấm trận. Đã là cấm trận thì liền bị Thiên Đạo phát hiện.
Dương Tiễn sai quân bắt tất cả lên, tuy nhiên có 4 mà chỉ bắt được 1 người là Thiên, còn 3 người kia để xổng mất.
Hắn liền phạt đám lính một trận vì làm không tới nơi tới trốn, sau đó kiểm tra người bị bắt thì phát hiện đó là Thiên. Năm xưa lúc Bắc Hải xảy ra đại họa Quỷ Ngư, Dương Tiễn đã có gặp thoáng qua Thiên và biết hắn đang sử dụng Hạo Thiên Kiếm của Ngọc Hoàng.
Tuy nhiên thay vì báo cáo lại việc đó Dương Tiễn đã bao che việc này, tội dùng cấm trận là giết chết ngay tại chỗ. Nhưng Dương Tiễn chỉ cho lính canh đánh đập hành hạ Thiên rồi ép cung tra khảo để qua mắt người đời, trực tiếp cứu sống Thiên một mạng.
Hôm nay vụ việc Thiên tẩu thoát khỏi Thiên Lao đáng lý ra sẽ rùm beng lên nhưng Dương Tiễn đã có mặt kịp thời để lo đâu vào đấy, bây giờ không ai biết tù nhân 6996 từng tồn tại.
Và giờ khi có chữ Thiên trên danh sách thí sinh tham gia đoạt cầu mây, Dương Tiễn mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
Nghe câu hỏi của Ngọc Hoàng, Dương Tiễn đáp: “Vi thần không quen, chỉ là thắc mắc tại sao tên người này chỉ có một chữ.”
Ngọc Hoàng cũng không nghi ngờ gì mà gật gù: “Ta cũng có thắc mắc như ngươi, nhưng nếu đã được con ta đề xuất chắc cũng là người của thế lực nào đó, có thể là ở Linh Sơn.”
…
Tại Đông Hải…
Long Cung lúc này đang có một bữa tiệc linh đình.
Bởi vì một vị thiên tài chói sáng của Đông Hải, vị thái tử xuất sắc ngàn năm có một của Đông Hải sắp tổ chức hôn lễ. Hơn thế nữa đây không phải là hôn lễ bình thường, tân nương là công chúa của Thiên Giới, cao cao tại thượng không ai có thể với tới.
Đông Hải từ lâu đã được coi là mạnh nhất trong tứ hải, nay có xuất hiện một thiên tài chói lọi như Long Bính lại càng củng cố thêm địa vị.
Ngày vui như vậy, tất nhiên là tam hải còn lại sẽ cử người tới chúc mừng. Vừa để củng cố mối quan hệ, vừa để xem xem vị thiên tài kia có thật như lời đồn.
Buổi tiệc đang diễn ra rất náo nhiệt, đột nhiên một âm thanh lớn làm mọi người im lặng.
Đó là tiếng của Đông Hải Long Vương: “Hôm nay ta rất vui, đã lâu lắm rồi Long tộc mới được một bữa tề tựu như vậy.”
Sau đó lão nói to: “Tất cả là nhờ Long Bính, cháu trai yêu quý của ta.”
“Long Bính! Long Bính! Long Bính!”
Tiếng hô hào vang khắp long cung, Long Bính đã trở thành một ai đồ giới trẻ tại Đông Hải cũng như toàn bộ Long Tộc. Nam thì bái phục ngưỡng mộ, nữ thì rụng trứng thầm thương trộm nhớ.
Cùng với tiếng hô hào của mọi người, từ trên cao một bóng người xuất hiện. Một thanh niên rất trẻ, gương mặt tuấn tú khí chất ngút trời, khoác trên mình bộ giáp oai phong cùng áo choàng bay phấp phới, không ai khác chính là Long Bính.
Khi hắn xuất hiện, tiếng reo hò vỗ tay như pháo nổ ầm ầm tại Đông Hải. Có nhiều thiếu nữ thậm trí là thiếu phụ vì xúc động quá lăn ra bất tỉnh và được đưa tới phòng hồi sức.
Long Bính xuất hiện như một thiên thần, sau đó tiếp đất chắp tay chào hỏi mọi người một cách lịch sự.
Đông Hải Long Vương hồ hởi tiến đến vỗ vai Long Bính rồi đưa cho hắn một chén rượu nói: “Cháu trai của ta, hãy cùng nâng ly, hôm nay là ngày của con.”
Long Bính nhận lấy ly rượu, nhìn một lượt rồi nâng cao và hô to thật dũng khí: “Đông Hải vạn tuế, Long tộc vạn tuế!”
“Đông Hải vạn tuế, Long tộc vạn tuế”
Sau khi uống cạn, Long Bính để mọi người tiếp tục cuộc vui, hắn đi tới một vị trí nơi có hai người đang ngồi. Một người là cha hắn Long Lôi Đình, còn một người là mẹ hắn Long Liễu.
Cả hai rất tự hào vì có đứa con trai tài giỏi như vậy, đặc biệt là Long Liễu. Thấy con trai tiến đến thì nở nụ cười.
Long Bính hỏi: “Mẹ, lần tiến vào Thiên Địa Hồng Hoang của người vừa rồi diễn ra thuận lợi chứ?”
Long Liễu nghĩ về khoảng thời gian đó, khẽ lắc đầu đáp: “Không thuận lợi cho lắm! Ta đâu có tài giỏi như con.”
Nhớ lại khoảnh khắc ấy, cho đến bây giờ Long Liễu vẫn còn rùng mình.
Sau khi nàng bị hai thằng bát nháo cản trở việc đoạt lấy Long Châu, nàng đã lùng sục khắp nơi nhưng vẫn không tìm được tung tích của bọn chúng.
Nàng bèn giành thời gian đi tìm kiếm cơ duyên khác, nhưng chẳng được bao lâu thì nơi này có biến.
Một vụ nổ khủng khiếp xảy ra trên trời, dư âm của vụ nổ mạnh tới mức nó vang xa hàng vạn dặm.
Kế đó là hàng loạt những hiện tượng lạ xảy ra. Các tộc yêu thú lao vào cắn xé lẫn nhau, Thiên Địa Hồng Hoang rơi vào thời kỳ hỗn loạn.
Do dư trấn vụ nổ quá lớn làm rách không gian, hơn nữa những vết rách không gian xuất hiện rất nhiều.
Nhận thấy nơi này sắp sụp đổ, Long Liễu liều mạng nhảy vừa vào một vết rách không gian. Quyết định của nàng rất liều mạng, vì sao ư?
Trước nàng cũng có một vài chủng tộc nhảy vào một vết rách không gian lớn, tuy nhiên phía bên kia là một biển dung nham sôi sục, họ bị nướng chín ngay khi vừa tới đó.
Cũng may, Long Liễu đã rơi xuống một khu rừng rậm rạp, nàng nhận ra đó là Hoa Quả Sơn và đã tìm đường trở về Đông Hải.
Đúng với dự đoán của Long Liễu, Thiên Địa Hồng Hoang sụp đổ. Một vùng đất được coi là thiên đường của yêu thú chính thức biến mất, vô số yêu thú đã không thể thoát ra và mất mạng.
Long Liễu là một trong số ít người toàn mạng rời khỏi nơi đó, dù không đạt được kỳ ngộ gì nhưng nàng cũng còn đỡ hơn khối kẻ bỏ mạng tại đó.
Long Liễu kể sơ qua cho Long Bính nghe về cuộc hành trình của mình, rồi nàng nghĩ tới 2 kẻ trẻ tuổi nhưng khá là mạnh.
Nhưng nàng nở nụ cười âm hiểm, vì chắc bọn chúng chẳng may mắn được như nàng nên có lẽ đã chết mất xác trong Thiên Địa Hồng Hoang, mối lo có kẻ vượt qua con trai nàng cũng chấm dứt.
Trong buổi tiệc, ai cũng tìm cơ hội để bắt chuyện mà tạo mối quan hệ tốt đẹp với Long Bính đặc biệt là phái nữ. Nhưng lại có một người, không hề chú ý đến vị thiên tài sáng chói ấy.
Nàng là công chúa độc nhất của Bắc Hải, là đóa băng liên vạn người mê, không ai khác chính là Long Thư.
Nàng có mặt ở đây vì tình hữu nghị giữa tứ hải, nàng được cha nàng cử đi chúc mừng chứ nàng cũng không muốn tới.
Từ đôi mắt lãnh đạm của nàng cũng có thể thấy nàng không hứng thú gì tới nơi này hay cũng như hứng thú với Long Bính. Đối với nàng Long Bính chỉ là thằng trẻ trâu thích thể hiện và khoe khoang.
Long Thư thích một người khiêm tốn, người có thể làm nhưng cố giấu đi rằng mình không biết để tránh phiền phức.
Long Bính cả buổi tiệc cũng chỉ nhìn trúng mỗi nàng, vì nàng không để ý đến hắn, điều đó làm hắn khó chịu.
Long Bính cầm ly rượu, tiến đến phía Long Thư đang ngồi một mình rồi nói: “Ta mời nàng một ly được chứ?”
Long Thư cũng lịch sự cầm ly của mình lên lãnh đạm đáp: “Mời!”
Hai ly cụm nhau, Long Thư khẽ đặt ly rượu xuống bàn rồi tiếp tục nhìn vu vơ. Tất nhiên là nàng đang muốn đợi thêm chút thời gian để có thể ra về.
Long Bính ngồi xuống đối diện nàng, hắn bắt đầu ve vãn: “Cả buổi tiệc nàng không chú ý đến ta! Có phải vì ta quá đẹp trai không?”
“Khụ khụ!” Long Thư ho khan nhưng vẫn lịch sự, nàng khẽ mỉm cười nhẹ nhưng trong đầu nàng thầm nghĩ: ” Thằng khùng!”
Long Bính nói: “Ta đùa thôi, ta biết gu của nàng không phải ta. Nhưng chúng ta cũng có thể làm bạn.”
Long Thư đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, nàng không muốn tiếp xúc nhiều với tên này, không phải hắn tệ mà nàng chỉ đơn giản không thích.
Bắt chuyện không thành, Long Bính cũng rất vui vẻ nói: “Nếu nàng đã không muốn nói chuyện thì mời nàng tự nhiên nhé, ta đi gặp những người khác.”
Đúng lúc này, một đoàn người từ bên ngoài tiến vào, dẫn đầu là một thanh niên cao to vạm vỡ, gương mặt tuấn tú góc cạnh, sau lưng đeo một thanh kiếm lớn.
Người này dẫn đoàn người tiến vào làm mọi người tưởng có đánh nhau tới nơi.
Nhưng khi nhìn kỹ gương mặt của kẻ đến, mọi người mới vỡ lẽ.
“Ta là Vô Hạn! Thay mặt sư phụ ta đến chúc mừng Đông Hải Long Vương!” Người dẫn đầu chắp tay nói.
“Vô Hạn đấy… hắn là Vô Hạn!”
“Vài năm trước Vô Tận Sa Mạc khai mở, là một nơi tàn khốc cho những kẻ thích mạo hiểm. Ta nghe nói nơi đó xảy ra đại họa dẫn đến hủy diệt, chỉ có 5 người sống sót thoát khỏi nơi đó. Họ đều là 5 người vô cùng mạnh, được người đời gọi với danh xưng Ngũ Tuyệt.”
“Vô Hạn, một trong Ngũ Tuyệt lại có mặt ở đây. Thật là được mở mang tầm mắt.”
Long Vương vừa nhìn thấy đoàn người tiến vào, liền hồ hởi tiếp đón rồi nói: “Haha… con gái ta vẻ ngoài luôn tỏ ra không quan tâm nhưng rốt cuộc vẫn là chu đáo nhất, lại cử cả Vô Hạn tới chúc mừng haha.”
Vô Hạn nói: “Long Vương quá khen, ta đến còn đem theo quà của sư phụ, mong thái tử Long Bính thích nó.”
Vô Hạn dứt câu, đám người phía sau liền bưng lên một chiếc rương nặng chịch. Tất cả mọi người đều tò mò vì không biết đại công chúa chuẩn bị quà gì cho cháu trai.
Long Bính cũng đã tiến tới, đầu tiên là chào hỏi với Vô Hạn: “Nghe danh đã lâu nay mới được gặp, hân hạnh.”
“Mời thái tử mở quà!” Vô Hạn gật đầu sau đó nói.
Hôm nay là ngày vui của cả Đông Hải nhưng có một người không vui, là đại công chúa Long Huyền. Tuy không vui nhưng nàng vẫn rất chu đáo khi chuẩn bị cho cháu trai mình một món quà và sai Vô Hạn tới giao quà.
Vô Hạn đang luyện kiếm bị sai tới Long Cung khá là cay nhưng không dám cãi lời sư phụ nên đành phải đi.
“Cô cô thật là chu đáo!” Long Bính đáp, sau đó đưa tay mở nắp rương.
Nhưng không được, nắp rương không hề nhúc nhích.
Long Bính dùng sức mạnh hơn, nhưng không được. Long Liễu thấy vậy, liền tức giận nói: “Hay cho món quà của đại công chúa, lại là một trò đùa.”
“Mẹ, đừng nói vậy, cô cô chỉ muốn thử con thôi mà.” Long Bính lên tiếng ngăn mẹ mình chửi đổng vì hắn biết mẹ mình và cô cô không hề ưa nhau.
Tất cả mọi người cũng đang tò mò, không biết Long Bính định làm gì để mở rương.
Long Vương thì vẫn tại vị, lão cười rồi lắc đầu: “Con bé Long Huyền này, lúc nào cũng thích đùa.”
Chỉ cần vài giây, Long Bính đã nhận ra vì sao rương không mở được, không phải dùng sức để mở rương mà cần giải phong ấn.
Mọi người chỉ thấy Long Bính vẽ vời thứ gì đó vào không khí sau đó thì hiện ra một vòng tròn với đầy ký tự khó hiểu.
Vòng tròn theo sự điều khiển của Long Bính từ từ chạm nhẹ vào nắp rương, và nắp rương từ từ mở ra.
“Không hổ danh là thiên tài xuất sắc nhất Đông Hải! Chỉ cần nhìn sơ qua là giải được phong ấn.” Vô Hạn nói.
Lúc này mọi người mới ồ lên một tiếng, hóa ra là một màn thử thách. Nếu là người thường có lẽ sẽ đã dùng sức mạnh cơ bắp để cưỡng ép mở rương. Điều này càng chứng tỏ tài năng phi thường của Long Bính trước mặt toàn thể Long tộc.
Long Liễu hãnh diện tiến tới bên cạnh con trai, sau đó sửa lại lời của Vô Hạn: “Là xuất sắc nhất Long tộc!”
Vô Hạn là người không có tính kiêng dè ai, hắn đáp: “Hiện tại thì là vậy!”
Long Liễu dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Vô Hạn, sau đó nói: “Sau này cũng là như vậy!”
Nhận thấy sắp có biến, Long Bính vội chen ngang sau đó dùng việc khui quà để gây sự chú ý.
Nhưng Long Liễu ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi Vô Hạn, nàng không ưa Vô Hạn vì hắn là đệ tử của Long Huyền. Tuy nhiên nàng không làm gì được hắn vì hắn khá là mạnh, thậm trí có thể so với Long Bính.
Tuy hắn không phải là người Long tộc nhưng cũng không thể không đề phòng. Chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ đạp hắn xuống khỏi vị thế hiện tại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |