Những vị thần tiên trên trời, đa số cho mình là cao thượng, là mạnh mẽ. Vậy nên rất coi thường Yêu tộc, giống như việc bạn là một người giàu và coi thường một người nghèo vì họ không có nhiều tiền như bạn.
Năm xưa Tôn Ngộ Không đã làm họ sáng mắt, khi con khỉ này quậy quá trên Thiên Giới thì các thần tiên mới nhận ra rằng bản thân mình đã có tầm nhìn hạn hẹp. Họ không ngờ rằng một con khỉ thôi mà sức chiến đấu lại kinh khủng như vậy.
Những tưởng sau đó họ sẽ rút kinh nghiệm nhưng không, họ vẫn chứng nào tật đấy và tự tin nói rằng chỉ có duy nhất Tôn Ngộ Không có cái tài đó mà thôi.
Một vị tiên là cha của thanh niên tóc dài kia, gương mặt biểu cảm cực kỳ khó coi, nắm tay siết chặt đến bật máu. Lão không ngờ rằng con trai mình lại có thể dễ dàng bị hạ bởi giống loài mà lão luôn coi khinh và miệt thị.
Rồng… nghe thì rất oai phong nhưng thực ra vô cùng thấp hèn sau khi quy thuận Thiên Giới. Nếu không muốn bị lạm sát như những Yêu tộc khác thì có cách là quy thuận Thiên Giới, trở thành tay sai cho bọn họ, bị chèn ép nhưng đổi lại được sự bảo vệ.
Các đời Long Vương trước đều cai trị tộc nhân theo cách này, nhưng Long Bính thì khác, hắn không muốn Long tộc phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Bằng sức của mình, hắn muốn đưa Long tộc trở về thời kỳ đỉnh cao.
Tất cả người của Đông Hải khi thấy nắm đấm mà Long Bính dành cho thanh niên tóc dài kia, dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng họ vô cùng phấn khích và hả hê, dòng máu Long tộc trong người giống như muốn sôi sục lên vì lòng tự tôn.
Không vì biểu cảm của khán giả mà trận đấu bị ngưng mà vẫn đang tiếp tục. Sau khi Long Bính đoạt được cầu mây, hắn ngạo nghễ lơ lửng một chỗ mà không tìm cách chạy trốn.
Lúc này có bốn người vừa lao tới bao vây tứ phía không cho Long Bính có cơ hội tẩu thoát, một trong số đó nói với giọng khinh thường tột cùng: “Tên khốn Long tộc, mày có tư cách gì thành thân với công chúa điện hạ! Tao sẽ cho mày bẽ mặt.”
Đôi lông mày của Long Bính khẽ nhíu lại, miệng hắn mở lớn rồi hút một lượng lớn không khí vào trong phổi. Khi cả bốn người kia đã áp sát rất gần thì hắn gồng mình giàu phóng hết lượng không khí kia tạo thành một tiếng động trầm nhưng vô cùng chói tai.
Tiếng động vang khắp Thiên Cung khiến nhiều người bàng hoàng bởi sau khi tiếng động đó phát ra thì bốn người ban nãy bao vây Long Bính đang cứng đờ người và rơi xuống đất.
Không một tiếng động phát ra trên khán đài, họ như bị sốc nặng sau khi thấy cảnh đó.
Những vị tiên bình thường chỉ biết chờ con người hương khói thờ phụng cho bây giờ ai lấy đều thất kinh, họ không thể ngờ một con rồng lại làm được việc đó.
Long Ngâm, tiếng thét của rồng. Có thể làm mọi sinh vật trong phạm vi ảnh hưởng bị tê liệt trong thời gian nhất định.
“Thái Bạch Kim Tinh, như thế có bị tính là phạm luật không?” Một vị thần ngồi gần chỗ Thái Bạch Kim Tinh hỏi.
Lão lắc đầu: “Đó chỉ là tiếng thét chứ đâu phải thứ gì nguy hiểm đâu, đó là sức mạnh của Long tộc. Khi đặt họ đúng nơi sở trường của họ mạnh nhất thì ngay cả các thiên tài của chúng ta cũng không chắc giành chiến thắng.”
Trong lúc mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía Long Bính thì chẳng mấy ai chú ý có một thí sinh không tham gia tranh đoạt cầu mây mà cứ bay vòng vòng xung quanh lấy lệ.
Thí sinh đó không ai khác chính là Thiên, hắn đang chờ số lượng thí sinh giảm bớt càng nhiều càng tốt. Nhìn Long Bính phô diễn sức mạnh đến Thiên cũng phải rùng mình, tên này có thể sánh ngang với Lãnh Huyết thậm chí còn nhỉnh hơn.
Đã nửa nén hương trôi qua, số lượng thí sinh đã giảm xuống quá nửa. Còn sót lại toàn là những kẻ mạnh và già dơ kinh nghiệm.
Thiên đang lượn lờ thì đột nhiên cầu mây bay thẳng về phía hắn, theo phản xạ hắn đưa tay bắt lấy và bị cả đám dí theo.
“Chó má thật!” Thiên nhận ra mình bị chơi, hắn lao nhanh xuống bên dưới để tránh né công kích của đối thủ.
Việc giữ cầu mây từ đầu đến cuối là điều không thể, có những kẻ khôn lỏi tìm cách lảng tránh giao tranh đông người, chờ đến khi ít người hoặc chỉ còn người cầm cầu mây thì lúc đó họ mới ra tay. Long Bính nhận ra Thiên định làm như thế vì vậy hắn đã ném cầu mây cho Thiên.
Thiên bị dí theo bởi 7 người, một người tung chưởng vào lưng Thiên khiến hắn bay thẳng xuống đất suýt thì bị loại, ngay sau đó hắn đã bẻ lái sang hướng khác. Hướng này đúng lúc có một kẻ đang lao tới, Thiên cũng không nể nang gì mà tung đấm đáp trả.
Hai nắm đấm va chạm, Thiên bị đẩy lùi hàng chục mét trên không rồi tự động thả cầu mây khỏi tay. Những kẻ kia lập tức lao theo cầu mây.
“Haha giữ cầu mây được vài giây thôi sao, con trai ta thắng chắc rồi.” Long Liễu gương mặt ban nãy toát mồ hôi giờ đã hơi dễ chịu một chút.
Thời điểm Thiên bước lên sàn, người sang trấn tâm lý nhất tại đây chính là nàng. Nàng không nghĩ rằng Thiên thoát được khỏi Thiên Địa Hồng Hoang.
Cái nàng lo sợ nhất là Thiên sẽ vượt qua con trai nàng, lúc gặp nhau trong Thiên Địa Hồng Hoang nàng đã cảm nhận được hắn có tiềm năng rất lớn. Nàng đã mừng khi nghĩ hắn sẽ bị kẹt lại Thiên Địa Hồng Hoang nhưng nàng đã lầm, hắn đang đứng sờ sờ trước mặt nàng, bằng xương bằng thịt.
Nàng không muốn ai biết về cuộc gặp gỡ của mình và Thiên kể cả việc hắn ngăn chặn nàng chiếm lấy Long Châu nên đã không tiết lộ với bất kỳ ai về cuộc gặp gỡ này.
Nhưng sau khi thấy hắn chỉ giữ được cầu mây trong vài giây thì nàng đã thở phào nhẹ nhõm, nàng nghĩ tên này chắc là ăn may mới sống sót rời khỏi Thiên Địa Hồng Hoang.
Quay trở lại với cuộc thi, lúc này cầu mây đang trong tay của một người khác. Người này có tốc độ rất nhanh dễ dàng né tránh đòn tấn công của các đối thủ.
Kể cả Long Bính cũng không đánh trúng hắn, hắn sau khi né được đòn đánh của Long Bính thì cười vô cùng sảng khoái trêu tức nói: “Ha ha chậm như con rùa! Đòi thành thân với công chúa điện hạ.”
Long Bính bực mình, hắn quát: “Mày nhanh quá nên sẽ làm nữ nhân thất vọng, thôi để tao cho mày ra ngoài sớm.”
Rồi bàn tay của Long Bính bỗng được bọc bởi một lớp màu vàng sáng chói. Hắn lao về phía kẻ kia rồi tung đấm cực nhanh.
Vèo…
Nắm đấm sượt qua mặt của kẻ kia vì hắn đã kịp nhận ra và tránh né, nhưng ngay khi hắn né được thì Long Bính đã xuất hiện ngay trên đầu hắn rồi tung một cú đá vào đầu khiến tên này bất ngờ choáng váng bay cắm đầu xuống đất chính thức bị loại.
“Tốc độ Đột ngột tăng mạnh… không lẽ hắn chơi đồ?” Nhóm người của Luyện Đan Đường xôn xao bàn tán.
Chỉ có những người tu vi cao mới nhận ra vì sao sức mạnh của Long Bính đột ngột tăng mà không cắn thuốc.
Tất cả như chết lặng, Kim Xí Điểu há hốc mồm, Dương Tiễn lập tức mở con mắt thứ ba, các vị Bồ Tát, La Hán cũng không khỏi ngạc nhiên.
Tiêu Diêu qua lớp màn che nàng vẫn dễ dàng quan sát cuộc thi, nàng cũng ngạc nhiên vì độ bá đạo ngoài sức tưởng tượng của Long Bính. Hắn hoàn mỹ đấy, nếu như nàng không bính lời nguyền, không bị rơi vào cuộc hôn nhân ép buộc này thì có thể nàng sẽ không ngần ngại mà tìm hiểu hắn. Tuy nhiên tất cả chỉ là nếu như mà thôi.
“Long Lực… đó là Long Lực!” Quản Mục Thiên Vương dụi dụi mắt nhìn cho rõ sau đó kinh hô làm chúng thần tiên xung quanh nhốn nhao.
Một con rồng bình thường không đáng sợ, nhưng một con rồng biết sử dụng Long Lực thì cực kỳ bá đạo. Phải biết những vị trí cao của Long Tộc năm xưa đều có Long Lực, điều này cũng ngầm khẳng định cho việc những kẻ còn trẻ sử dụng được Long Lực sau này nhất định sẽ mạnh khủng khiếp.
Long Bính kích hoạt Long Lực để nhanh chóng kết thúc cuộc thi, hắn không muốn kéo dài thêm thời gian nữa.
Trong chớp mắt Long Bính lao thẳng về phía những thí sinh còn lại rồi điên cuồng đấm đá khiến từng người một bị loại.
Cầu mây cũng vì đó mà rơi xuống, một người đứng ngoài cuộc ẩu đả nhanh chóng bắt lấy cầu mây rồi đứng sang một bên.
Nhìn từng thiên tài trẻ tuổi của Thiên Giới rơi rụng như sung chín, các vị tiên mặt mày tối sầm lại tức không nói thành lời. Họ tức không phải vì Long Bính quá mạnh mà vì cuộc thi quá ưu ái Long Bính, trận pháp của cuộc thi phong ấn toàn bộ pháp lực và cũng là điểm mạnh của đa số thí sinh nhưng lại giữ nguyên sức mạnh vật lí thứ mà Long tộc luôn tự hào.
Nếu không có trận pháp phong ấn pháp lực thì tên Long Bính kia không bao giờ có cơ hội càn quấy tới mức đó.
Không chỉ có vậy, Thái Bạch Kim Tinh đã âm thầm cho người bỏ thuốc vào trà của các thí sinh để thí sinh không thể bung hết sức. Chiến đấu với quá nhiều lợi thế như vậy thì Long Bính chiến thắng áp đảo cũng không quá ngạc nhiên.
Bấy giờ mọi người mới chú ý tới kẻ đang giữ cầu mây, từ đầu tới giờ hắn dường như chỉ đứng ngoài cuộc tranh đoạt. Hiện giờ Long Bính đang càn quét các thí sinh còn lại nên hắn mới thảnh thơi như vậy.
“Tên này, hắn định một mình đấu với Long Bính?” Bạch San San vỗ trán lắc đầu bất lực nói.
Long Nhi nãy giờ vẫn vô cùng chăm chú quan sát cuộc thi, nàng thấy Thiên không thể hiện gì nhiều nên cũng không đoán được Thiên có thể làm được những gì, nhưng qua phong cách chiến đấu có phần hơi quá lươn lẹo của hắn thì nàng suy đoán: “Ta nghĩ hắn có bài tẩy, vì là bài tẩy nên chỉ dùng cho đối thủ quan trọng nhất.”
Bạch San San cũng không chắc chắn lắm nói: “Quả thực hắn có nhiều bài tẩy nhưng đó đều là những đòn liên quan đến pháp lực.”
Long Nhi nói: “Nếu hắn mang huyết mạch của Long Huyền tỷ trong người thì hắn có cơ hội kích hoạt Long Lực, với mức độ thành công là một phần mười tỷ. Chỉ có Long Lực mới đánh được với Long Lực.”
Lúc này Long Bính đã loại tất cả các thí sinh chỉ còn lại một kẻ duy nhất đang giữ cầu mây là Thiên.
Mọi người chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Long Bính thì không khỏi cảm thán, xem ra từ giờ trở đi Long Tộc không còn có thể bị chèn ép như trước nữa, vì có một thiên tài kiệt xuất như Long Bính.
Rồi mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía Thiên, một kẻ từ đầu tới cuối chỉ biết tránh né giao tranh ăn may chưa bị loại.
“Kẻ này là người mà công chúa điện hạ tiến cử sao? Nhìn cũng thường thôi.” Một vị tiên nữ có chức vị tầm trung khẽ liếc mắt nhìn Thiên rồi bâng quơ nói.
Một tiên nữ khác ngang hàng khẽ bật cười: “Haha, ngươi ngây thơ quá rồi. Người của công chúa điện hạ đề cử thì nhất định rất đặc biệt.”
Tiên nữa kia bĩu môi: “So về nhan sắc của hai tên này thì đều đẹp ta chấm 10 điểm, nhưng so về thực lực thì ta đánh giá Long Bính cao hơn.”
Tiên nữa ban nãy tiếp tục bật cười mỉa mai: “Ngươi thấy Long Bính dùng Long Lực áp đảo tất cả là rất ngầu đúng không?”
“Đúng! Ngầu bá cháy.”
“Vậy ngươi nhìn tên Thiên kia hắn có bộc lộ chút thực lực nào không mà bây giờ vẫn trên sàn thi đấu đó thôi, đó là sự khác biệt.”
Tiên nữ nọ không cam tâm: “Tên Thiên kia toàn cúp đuôi bỏ chạy, ta chẳng thấy hắn đánh đấm chút gì, cũng chỉ là tên nhát gan.”
“Cá cược đi, cược một ngày tắm Suối Tiên.”
“Cược thì cược! Ta sợ ngươi chắc.”
Bỏ qua vụ cá cược giữa hai tiên nữ này, chúng ta tiếp tục quay lại với cuộc thi. Lúc này Thiên và Long Bính đang đối diện với nhau, mọi người chứng kiến đang mong đợi kẻ chiến thắng. Phía Đông Hải thì đang hô hào cái tên Long Bính như để tiếp thêm sức mạnh.
Thời gian sắp hết, Long Bính chỉ tay vào mặt Thiên rồi nói: “Ta chưa từng gặp ngươi nhưng ta thấy ngươi rất giống cô cô của ta, nên ta sẽ tha cho ngươi để ngươi tự rời khỏi sàn.”
Thiên không biết Long Bính là con của Long Liễu, chỉ biết hắn là thái tử của Đông Hải. Nên từ đó suy ra Long Bính là con của một vị công chúa nào đó của Đông Hải, tức là anh em họ hắn hắn.
Thiên hỏi: “Cô cô mà ngươi nói có phải tên Long Huyền!”
Long Bính ngạc nhiên sau đó nhíu mày: “Sao ngươi biết tên cô cô ta? Nói, ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
“Ta việc gì phải nói cho ngươi biết!”
“Vậy thì… xuống đất đi.”
Binh…
Long Bính chớp mắt đã lướt tới bên cạnh Thiên, hắn nhanh tay tung đấm thẳng vào đầu Thiên trong khi tay còn lại chụp lấy cầu mây.
Cú đấm khủng khiếp khiến Thiên bay như đạn xuống dưới, ai cũng nghĩ hắn sẽ bị loại, Tiêu Diêu cũng nghĩ thế, nàng khẽ bấu chặt tay vào vạt áo răng khẽ cắn lên bờ môi đỏ mọng.
Long Liễu thì đang chuẩn bị đứng dậy hô vang tên con trai, Đông Hải Long Vương hài lòng vuốt râu về đứa cháu thiên tài của mình.
Nhưng tất cả đã lầm, Thiên bay như đạn nhưng khi gần chạm đất thì hắn đột ngột dừng lại khiến mặt đất dưới chân nứt toác trong khi chân còn chưa chạm đất.
Sau đó hắn bay thẳng về phía Long Bính với tốc độ kinh hoàng. Dù tốc độ kinh hoàng nhưng với những vị thần tiên ở đây thì chậm như rùa bò, dẫu vậy nó vẫn rất nhanh.
Thoắt một cái Thiên đã ở ngay phía sau Long Bính, hắn tung một cú đấm đáp trả mạnh ngang với cú đấm ban nãy nhận từ Long Bính.
Binh!
Long Bính đỡ được, hắn xoay người trên không rồi tung cước nhằm vào cổ Thiên hòng đá Thiên văng xuống đất lần nữa nhưng Thiên đã nhanh như cắt lui lại một khoảng.
Cú đá trượt, Long Bính vội co chân lên đá tới khi chân Thiên vung lên chẻ thẳng xuống đầu hắn.
Binh… binh… binh!
Liên tiếp là những cú đấm và đá được tung ra từ cả hai phía, lực gió từ những cú đấm cũng đủ tạo ra những tiếng nổ quy mô nhỏ và làm mát tóc những người ngồi gần khu vực chiến đấu.
Long Liễu đứng phắt dậy, mặt mày khó ở không tin vào mắt mình sững sờ nói: “Hắn… hắn đánh ngang tay với con trai ta.”
Đông Hải Long Vương đập tay xuống bàn tỏ ra tức giận ra mặt, lão nghiến răng: “Ở đâu lòi ra thằng khỉ gió này vậy? Rõ ràng Thái Bạch Kim Tinh nói tất cả buộc phải thua Long Bính rồi sao?”
Long Liễu phẫn nộ nhưng không dám nói to: “Lão già khốn khiếp, định làm khó dễ Đông Hải.”
Qua lớp màn che mặt, đôi mắt đẹp long lanh của Tiêu Diêu cũng ngổn ngang cảm xúc. Thiên đang chiến đấu, lần đầu tiên nàng thấy hắn chiến đấu, những cú đấm của hắn đầy uy lực và dứt khoát, hắn ngầu quá.
“Thiên… cố lên!” Tiêu Diêu khẽ mỉm cười lẩm bẩm cổ vũ cho người tương lai nàng mong sẽ trở thành phu quân của nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |