Đoàn quân do Âu Dương Vẫn Thiên phái tới đã có mặt dưới chân Đồ Sơn Hội.
Huyết Hồng Quân và Long Huyền đứng trên vách núi nhìn xuống, Huyết Hồng Quân hừ lạnh: “Chỉ là một đám loi nhoi, để ta giết hết lấy máu tu luyện.”
Long Huyền gật đầu: “Đồng ý!”
Dựa vào tu vi của Long Huyền có thể dễ dàng một chiêu dẹp sạch đám lính bên dưới. Trong số đám lính thì người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Địa Nguyên Viên Mãn, hoàn toàn không đáng lo.
Nhưng bỗng dưng từ phía đám lính bên dưới, một đốm sáng bay vụt lên trời rồi phát nổ tạo ra những tia sáng lấp lánh.
“Pháo Hiệu! Nguy rồi.” Huyết Hồng Quân chợt nói.
Đúng lúc này từ ba phía khác nhau bay tới ba người mặc áo đen đeo mặt nạ khóc.
Ba kẻ này bay tới cũng phát hiện ra ngôi làng nhỏ trên đỉnh núi và hai bóng người đang đứng ở vách núi, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cường giả Kim Cang Cảnh! Bọn chúng là ai?”
Long Huyền đã che giấu đi khí tức của mình, biểu lộ sức mạnh của nàng hiện tại chỉ ngang với Huyết Hồng Quân nên người kia không hề biết nàng mạnh hơn thế nhiều lần.
Một người có vẻ hiểu biết trong ba người bèn nói: “Người nam là Môn Chủ Huyết Y Môn Huyết Hồng Quân, còn mỹ nhân xinh đẹp kia ta không rõ.”
“Thôi, để ta đến hỏi trực tiếp!” Người còn lại nói.
Sau đó gã bay tới gần vách núi, lớn giọng hỏi: “Bọn ta phụng mệnh đương kim hoàng đế Đâu Dương Vẫn Thiên tới truy tìm tung tích của hai kẻ bị truy nã, các vị không phiền chứ? Yên tâm ta tuyệt đối không mạo phạm hai vị.”
Long Huyền hừ lạnh: “Nếu ta phiền thì sao?”
Người kia cười lớn đáp: “Haha mỹ nhân đây quả thực thẳng thắn, ta thích! Ta không hề muốn đắc tội với hai ngươi tuy nhiên nếu ngươi đã nói vậy thì… chịu chết đi.”
Dứt câu, hai người áo đen phía sau bất ngờ lao thẳng về phía Huyết Hồng Quân và Long Huyền. Bọn chúng có ba người, chẳng lẽ lại không đánh nổi hai.
Huyết Hồng Quân ngay lập tức phóng lên bàn tay bốc ra một làn khói màu đỏ quỷ quái đánh thẳng về phía đối phương đang lao tới.
Người còn lại giơ chân nện một cú thật mạnh xuống đầu Long Huyền.
Rầm!
Va chạm cực mạnh khiến cả Đồ Sơn Hội rung chuyển. Người dân trốn hết trong nhà rúc đầu vào nhau bao bọc lấy Hoàng Loan đang hôn mê ở giữa: “Bảo vệ Thánh Nữ!”
Lúc này trên vị trí người kia đá xuống, mặt đất nứt một mảng lớn, Long Huyền đứng giữa trung tâm vết nứt không hư hại một cọng tóc, bàn tay đang túm lấy cổ chân của người kia bắt đầu siết chặt khiến người kia đau đớn.
Sát khí bùng phát, cả cơ thể nàng tỏa ra sát khí điên cuồng. Chỉ thấy bàn tay trắng trẻo khẽ xoay một cái đã tiễn người áo đen kia bay xa hàng dặm trên không.
“Á… quái vật!” Người kia chỉ kịp hét lên một câu rồi bay tít mù khơi.
Huyết Hồng Quân đang đánh với một người khác cũng phải trố mắt nhìn Long Huyền đánh bay kẻ kia một cách quá dễ dàng: “Vợ của ân nhân đỉnh vãi!”
Thấy đồng bọn bị vả bay trong một đòn, người ban nãy nói chuyện với Long Huyền cảm thấy toát mồ hôi hột. Hắn ra lệnh cho kẻ đang tấn công Huyết Hồng Quân dừng lại.
Biết bọn chúng định chuồn, Long Huyền hừ lạnh: “Không ai đi đâu cả, đều nằm lại chỗ này luôn đi.”
Dứt câu, một tiếng rồng gầm vang lên. Long Huyền hóa thành một con Hắc Long dài hơn mấy trăm mét cực kỳ bá đạo.
Cảnh tượng nàng Long Hóa cũng là thứ cuối cùng của ba tên áo đen và đoàn quân do Âu Dương Vẫn Thiên phái đến nhìn thấy trong cuộc đời.
Sau khi một mình giải quyết toàn bộ, Long Huyền trở về dạng người xinh đẹp của mình rồi nói với Huyết Hồng Quân: “Ta ra tay rất gọn, bây giờ ngươi xuống lấy máu của chúng vẫn còn kịp đấy.”
Huyết Hồng Quân nghe tới máu là thấy nứng liền, hắn liền lao xuống hút cạn máu của tất cả những người vừa bị Long Huyền tiêu diệt.
Sau khi lấy được lượng máu khổng lồ, Huyết Hồng Quân hớn hở cung kính cảm ơn Long Huyền: “Gia đình ngươi đều là ân nhân của ta, số máu này đem về cho đám đệ tử tu luyện thì còn gì bằng… haha.”
Long Huyền cười nhẹ, nàng thấy tên Huyết Hồng Quân này tuy mặt mày gian manh nhưng sống khá đẹp. Miễn là hắn không có ý gì xấu với Thiên thì nàng vẫn coi hắn là người quen.
Cả hai đang nói chuyện chợt quay người lại, vì phía sau họ là tất cả dân làng đang quỳ lạy.
“Mọi người làm gì vậy? Mau đứng lên đi.” Long Huyền lần đầu gặp trường hợp này, tỏ ra bối rối vô cùng.
Huyết Hồng Quân tinh ý nhận ra vấn đề, hắn liền dang tay ra nói: “Haha bọn ta là thần linh tới để ban phước lành và đánh đuổi quân xâm lược, hãy tôn thờ và nghe lời bọn ta bọn ta sẽ phù hộ.”
Long Huyền lườm Huyết Hồng Quân rồi hỏi: “Ngươi làm trò gì vậy?”
Huyết Hồng Quân mặt cực gian nói nhỏ: “Hê hê, bọn này trí thông minh có hạn lại mê tín dị đoan, lừa bọn chúng xíu cũng không sao.”
Nói xong Huyết Hồng Quân lại đổi sang bản mặt thần thánh dang rộng tay với người dân như bậc chúa trời nói: “Bọn ta vừa đánh đuổi thế lực xấu xa đang rất mệt và khát.”
Người dân nghe vậy liền mời Huyết Hồng Quân và Long Huyền vào trong nhà một cách cực kỳ sùng bái.
Long Huyền không muốn cũng không bận tâm tới mất trò lừa người của Huyết Hồng Quân, nàng vào trong nhà theo lời mời của người dân.
Được ngồi trên bộ bàn ghế đơn giản, được mời ăn món bánh trứng gà thơm ngon.
Hoàng Loan lúc này cũng đã tỉnh lại sau khi bị Thiên đánh ngất, nàng loạng choạng đi ra và bắt gặp hai người Huyết Hồng Quân và Long Huyền.
“Công chúa Hoàng Loan, hân hạnh!” Huyết Hồng Quân lịch sự chào.
Hoàng Loan khẽ gật đầu chào lại, danh tiếng của Huyết Hồng Quân thì khắp cái Sinh Huyền Quốc hầu như ai cũng biết vậy nên nàng không khó để nhận ra hắn. Còn người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen ngồi cạnh hắn thì nàng chưa gặp bao giờ, Long Huyền cũng không chú ý tới Hoàng Loan mà chỉ nhìn ly nước trên bàn một cách lãnh đạm.
Thấy bản thân phải lên tiếng, Huyết Hồng Quân liền giới thiệu: “Giới thiệu với công chúa, đây là Long Huyền mẹ của Thiên, cũng là vợ của ân nhân cứu mạng ta.”
Hoàng Loan nghe vậy, mắt khẽ giật giật kinh ngạc nhìn Long Huyền thật kỹ trong lòng không khỏi thốt lên: “Mẹ của Thiên!”
Sau đó nàng tiến tới, khẽ nghiêng đầu chào, Long Huyền lãnh đạm gật đầu.
…
Bên trong Không Gian Yêu Hoa…
Trải qua nhiều ngày liên tục Thiên và Hoàng Hân vẫn đang trong trạng thái tu luyện.
Thiên không khỏi bất ngờ khi tu vi của Hoàng Hân đang hồi phục một cách thần tốc, nó nằm ngoài dự tính của hắn.
Chỉ mất chưa tới 30 ngày trong Không Gian Yêu Hoa, tu vi của Hoàng Hân đã lấy lại được phân nửa, đây quả là một kỳ tích.
Dẫu vậy, trên gương mặt Hoàng Hân không có gì là vui vẻ. Bởi nàng biết với mức tu vi hiện tại không thể giúp nàng giao chiến với Âu Dương Vẫn Thiên.
“Tập trung, sắp tới giai đoạn quan trọng.” Thiên ở phía sau khẽ nhắc, linh khí xung quanh bắt đầu bạo động.
Hoàng Hân sực nhớ ra mình còn có Thiên hỗ trợ, phải rồi. Khi nàng mạnh nhưng chỉ có một mình thì vẫn bị đánh bại, nhưng khi nàng yếu lại có người trợ giúp thì sao?
Đó là niềm hy vọng to lớn giúp nàng tập trung để vượt qua giai đoạn tiếp theo.
Một luồng linh khí khổng lồ ập vào cơ thể nàng khiến nàng cảm thấy đau đớn muốn ngất đi, nhưng rồi nàng cắn răng chịu đựng. Hồ hôi tuôn ra như tắm ướt hết cả y phục.
Trải qua thêm mười mấy ngày nữa, Hoàng Hân thành công đột phá Nguyên Anh, lấy lại được 80 phần trăm tu vi. Nàng mệt mỏi gục xuống và được Thiên đỡ lấy.
Ánh mắt tràn đầy mệt mỏi ngước nhìn Thiên, thấy ánh mắt dịu dàng hắn dành cho mình nàng nở khẽ một nụ cười tuyệt mỹ.
Thêm mấy ngày nữa, cả hai quyết định ra ngoài vì bây giờ tu vi của Hoàng Hân cũng không còn yếu nữa, tiến đến bước tiếp theo trong kế hoạch khởi nghĩa lật đổ sự cai trị của Âu Dương Vẫn Thiên.
Một buổi sáng đẹp trời trong Không Gian Yêu Hoa, Hoàng Hân vừa tỉnh lại trên giường sau một đêm mệt mỏi và sung sướng cùng Thiên. Ánh ban mai xuyên qua khe cửa chiếu lên gương mặt mỹ nhiều tràn đầy sức sống của nàng, một nụ cười nở trên môi nàng quay sang bên cạnh đã không thấy Thiên đâu.
Nàng mặc lại y phục đang chuẩn bị rời khỏi giường thì Thiên đẩy cửa bước vào nhà, trên tay hắn là một bữa sáng nhẹ nhưng cũng không kém phần đầy đủ dưỡng chất.
Cả hai trao nhau ánh mắt đầy tình ý, Thiên hỏi trước: “Nàng dậy rồi sao? Vậy thì ăn sáng luôn nhé.”
Hoàng Hân mỉm cười thẹn thùng, sau đó từ từ xuống giường đi tới bàn ăn. Thiên đặt bữa sáng lên bàn, nhanh tay cầm đũa gắp một ít thức ăn đưa về phía miệng nhỏ của mỹ nhân rồi nói: “Nào! Để ta đút cho.”
“Để ta tự ăn được rồi!” Hoàng Hân có ý không muốn, vì nàng xấu hổ.
Thiên nói: “Nguyên tắc đầu tiên khi trở thành nữ nhân của ta là phải nghe lời! Nàng quên rồi sao?”
Hoàng Hân lắc đầu: “Ta vẫn nhớ!”
“Vậy thì há miệng ra nào! Mâm mâm!”
“Haha… được rồi!” Hoàng Hân bụm miệng cười rồi khẽ há miệng nhận lấy thức ăn do Thiên đút.
Cứ thế, Thiên như người mẹ đút từng miếng cho Hoàng Hân ăn. Hoàng Hân lúc đầu khá ngại ngùng nhưng dần dần vui vẻ tiếp nhận, thỉnh thoảng nàng còn làm bộ biếng ăn không chịu mở miệng. Nhưng khi nàng làm vậy Thiên sẽ ngồi ngắm nhìn nàng rồi cười gian xảo, nàng giận đỏ mặt rồi lại phải há miệng.
Bữa sáng tình cảm đã xong, Thiên liền nói: “Giờ chúng ta ra ngoài thôi, mọi người đang chờ.”
Hoàng Hân khẽ gật đầu, nàng lẽo đẽo theo Thiên giống như cô gái mới lớn sợ bị phát hiện yêu đương.
Một cổng không gian mở ra, Thiên dắt tay Hoàng Hân cùng nhau ra khỏi Không Gian Yêu Hoa.
Sau đó hắn thu Thôn Phệ Yêu Hoa lại rồi cùng nàng ra khỏi căn hầm.
Khi thấy cả hai xuất hiện, người đầu tiên vui nhất là Hoàng Loan. Nàng lao đến ôm chầm lấy mẹ mình và khóc như mưa vì cứ nghĩ mẹ sẽ không tỉnh lại.
Sau khi vỗ về con gái, Hoàng Hân tiến ra chào hỏi Huyết Hồng Quân và Long Huyền.
“Đây là mẹ của ta Long Huyền.” Thiên giới thiệu.
Hoàng Hân khẽ gật đầu với Long Huyền, Long Huyền cũng gật đầu chào lại.
“Còn đây là Nữ Hoàng của Sinh Huyền Quốc mà con nói với mẹ đó.” Thiên quay sang cười tươi với Long Huyền giới thiệu về Hoàng Hân.
Sau khi hai bên chào hỏi, Thiên bắt đầu nói sơ về kế hoạch khởi nghĩa. Sau đó hắn đề nghị trở về Huyết Y Môn để bàn bạc kỹ lưỡng. Tất cả đều đồng ý duy chỉ có Hoàng Loan muốn ở lại Đồ Sơn Hội thêm một thời gian.
“Âu Dương Vẫn Thiên nếu phái quân tới đây một lần ắt sẽ có lần hai, công chúa ở lại rất nguy hiểm.” Huyết Hồng Quân nghiêm trọng nói.
“Phải đấy! Về cùng bọn ta đi.” Thiên gật đầu đồng ý.
Hoàng Hân vừa ôm con gái trong lòng vừa ôn tồn nói: “Hắn nhắm vào mẹ con chúng ta, giờ nếu một trong hai bị bắt thì rất nguy hiểm. Đi cùng nhóm của Thiên chúng ta sẽ an toàn hơn, mẹ không muốn con xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì.”
Sau một hồi được mọi người khuyên nhủ, cuối cùng Hoàng Loan cũng gật đầu theo mọi người.
Sau đó tất cả mọi người bay trở về Huyết Y Môn, trong số năm người chỉ có Hoàng Loan tu vi thấp nhất và không thể lăng không phi hàng, Thiên ngỏ ý được bế nàng nhưng nàng từ chối và cuối cùng người bế nàng là Hoàng Hân.
Thiên có lẽ cũng nhận ra chút thay đổi của nàng, nhưng hắn nghĩ mình không có tư cách.
Sau khi về tới Huyết Y Môn, chúng đệ tử của Huyết Hồng Quân được một phen hết hồn vì Nữ Hoàng cũng có mặt ở đây.
Huyết Hồng Quân đem chỗ máu hắn thu được từ những người bị Long Huyền xiên chết ra cho đám đệ tử trong tông môn tu luyện. Số máu này đủ để tất cả đệ tử tu luyện trong vài tháng.
Sau khi vào trong phòng kín, Thiên mới nói rõ chi tiết cụ thể về kế hoạch của mình.
“Mục đích chính của chúng ta là lật đổ Âu Dương Vẫn Thiên. Mà tên này lại là bậc thầy dùng Trùng Độc nên hạ được hắn không đơn giản, hắn có lợi thế là tai mắt khắp nơi cùng với tất cả người dân đang bị Trùng của hắn khống chế, nếu có sơ sót nhỏ xảy ra thì tính mạng của người dân sẽ gặp nguy hiểm.”
“Độc Cổ Trùng quá mức nguy hiểm, nếu bị dính thì cho dù có là cao thủ cũng không thể kháng lại.” Huyết Hồng Quân rùng mình nói.
Long Huyền nói thêm: “Âu Dương Vẫn Thiên còn có kẻ đứng sau chống lưng, nghe nói kẻ này tới Hoàng Đế của Hoa Quốc còn phải kiêng kị, có tin đồn rằng thuật dùng Trùng Độc của Âu Dương Vẫn Thiên là do kẻ kia chỉ dạy.”
“Lại còn có kẻ khác kinh khủng hơn phía sau hậu thuẫn hắn ư? Chúng ta liệu có đang trọc vào ổ kiến lửa hay không!” Huyết Hồng Quân một lần nữa rùng mình.
“À phải rồi!” Huyết Hồng Quân quay sang hỏi Hoàng Hân: ” Nữ Hoàng từng giao thủ với hắn, không biết hắn có tu vi thế nào?”
Hoàng Hân đáp: “Thời điểm đó hắn chỉ là Nguyên Anh Sơ kỳ. Thời gian qua chắc cũng có chút tăng tiến.”
“Nguyên Anh Sơ kỳ?” Huyết Hồng Quân ngạc nhiên, trong giọng nói có chút vui mừng: ” Vậy thì để vợ ân nhân ra đập hắn một trận là được rồi, đâu cần phải kế hoạch dài dòng.”
Thiên nhắc: “Cái ta lo không phải là tu vi của hắn mà là cách hắn khống chế người dân.”
“Ý con là cứu người dân trước?” Long Huyền hỏi.
“Người dân bị khống chế bởi Trùng Độc, trừ khi có thuốc giải bằng không thì chẳng có cách nào!” Hoàng Hân buồn bã nói.
Thiên gật đầu: “Chính xác! Ta đã tìm ra thuốc giải của Bạch Huyết Trùng. Nhưng cần thêm một thứ để hoàn thiện thuốc giải.”
“Thứ gì?” Hoàng Hân hỏi.
Thiên nhìn nàng rồi đáp: “Tinh Huyết Phượng Hoàng!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |