Tây du


Update Phần 216

Phần 203: Đồng Minh

“Mẹ, đợi con với!” Giọng nói một đứa trẻ vang lên trong đêm tối.

“Nhanh lên con yêu, chúng ta sắp muộn giờ bái tổ rồi.” Giọng nói nữ nhân ngọt ngào có chút hối thúc vang lên.

Đứa trẻ trong đêm tối đi về phía ánh sáng nơi bóng hình mơ hồ của người phụ nữ đứa trẻ gọi là mẹ đang chờ đợi. Bước chân của nó nhanh thoăn thoắt và đã đuổi kịp.

Đứng trước cánh cửa phát ra ánh sáng, người phụ nữ mà đứa trẻ không nhìn rõ mặt đưa bàn tay trắng nõn của mình ra mời gọi: “Nào con trai, theo mẹ.”

Đứa trẻ vội vươn cánh tay nhỏ bé ra nắm lấy bàn tay mềm mại ấy rồi cùng nhau bước qua cánh cửa ánh sáng.

Cậu bé nhắm tịt mắt vì ánh sáng quá mạnh, khi cậu mở mắt ra, một khung cảnh không như cậu tưởng tượng hiện hữu.

Cậu đang ở một nơi nào đó rất cao, phía bên dưới còn có rất nhiều người. Kiến trúc nơi này giống như một tòa án cổ đại, cậu bé theo sát mẹ mình thêm một chút rồi cả hai dừng lại.

Mọi người đang hướng mắt về phía trung tâm của nơi này, một khu vực bằng đá hình tròn sâu xuống bên dưới. Lúc ấy có một người đàn ông nằm bất động máu me be bét, một người phụ nữ tàn tạ khóc lóc thê lương, và một đứa trẻ người không ra người quỷ không ra quỷ đang quấy khóc.

Trải qua một cuộc đối đáp mà cậu bé không thể hiểu, một người nhìn có vẻ quan trọng ở đây ra ray bóp chết đứa trẻ gớm ghiếc kia. Cảnh tượng đó khiến cậu bé không dám nhìn, nhưng cậu bé vẫn cố nhìn.

Người bóp chết đứa trẻ kia nở một nụ cười, sau đó vứt đứa trẻ xuống bên dưới trước mặt người phụ nữ đang gào khóc thê thảm đến vỡ giọng.

Cậu bé lúc này mới chú ý đến người phụ nữ, một người xinh đẹp, nàng ta khóc tới khô cả nước mắt vươn tay bế lấy xác đứa con máu thịt lẫn lộn rồi lầm bầm: “Ta nguyền rủa các ngươi, tất cả các ngươi rồi sẽ có một ngày chết dưới chính tay con trai ta, một cái chết thê thảm nhất, nhục nhã nhất, khổ đau nhất. Ta nguyện đổi đi mọi thứ để điều đó thành sự thật.”

Lời nguyền rủa này là do người phụ nữ kia lẩm nhẩm trong nhiệm, nhưng không hiểu sao cậu bé kia lại nghe rõ từng chữ.

Khi cậu bé khó hiểu định hỏi mẹ mình thì cậu được một phen giật mình hoảng sợ khi ngước mắt lên người bên cạnh lại không phải mẹ mình mà là người phụ nữ đang khóc dưới kia, rồi thì tất cả mọi người đều biến thành người phụ nữ kia, ánh mắt căm thù khóc ra dòng lệ máu. Cậu bé hoảng sợ lùi lại nhưng bị bao vây, những lời nguyền rủa ban nãy liên tục vang lên trong đầu cậu bé như muốn cậu khắc cốt ghi tâm.

Cậu bé giật mình tỉnh lại, hóa ra tất cả chỉ là mơ. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán khi nhận ra mình vẫn đang ở căn phòng nhỏ của mình.

Cậu bé nhìn ngoài trời đã sáng nên không còn muốn ngủ nữa, vội vã chạy ra ngoài chơi.

Nhưng bên ngoài là một cảnh tượng đẫm máu, trên trời hàng ngàn sinh vật kỳ dị bay kín như mây đen. Tiếng gào khóc thê thảm vang lên không ngừng, cậu bé hoảng sợ nhìn quanh rồi tìm cha mẹ. Nhưng khi ánh mắt cậu nhìn về phía góc sân thì thấy cha mẹ đã nằm bất động máu me vương vãi khắp sân.

Cậu bé hoảng sợ chạy về phía cha mẹ, lúc này che mẹ cậu còn hấp hối cố chăn chối với con trai: “Con à, thực ra con không phải con ruột của chúng ta, chúng ta tìm thấy con trong rừng thấy thương nên đem về nuôi nấng… khi ta tìm thấy con, vật này cũng ở bên cạnh.”

Vừa nói, người cha vừa móc ra một viên ngọc lấp lánh màu đỏ máu đặt vào tay con trai: “Có lẽ nó thuộc về con, cha mẹ cả đời không có con cái… nhìn thấy con lớn lên là niềm vui vô bờ bến của chúng ta… chỉ mong sau này con lớn lên trở thành người tốt… là cha mẹ dưới suối vàng mãn nguyện…”

Nói rồi người cha chút hơi thở cuối cùng, người mẹ thì đã ra đi trước đó một giây.

Cậu bé cầm viên ngọc màu đỏ máu gầm lên đầy đau khổ, thế rồi những sinh vật kỳ dị kia phát hiện ra cậu và lao đến. Cậu bé sợ hãi bỏ chạy vào rừng cây, dù cây có cào rách cả da thịt thì cậu bé vẫn tiếp tục chạy.

Cậu bé bị một trong những sinh vật kia làm bị thương, trên đường chạy trốn vô tình cứu được một con chồn cũng đang bị truy đuổi. Sau cùng cả hai trốn vào một hang đá nhỏ, nhưng do cậu bé mất máu quá nhiều nên đã tắt thở.

“Cậu bé, muốn trao đổi không?”

“Ai vậy?”

“Ta đang hỏi cậu đấy.”

“Ta ư? Trao đổi thứ gì?”

“Linh hồn ngươi đổi lại bình an cho thế giới này.”

“Sao ta phải đổi, ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, nếu ngươi đồng ý thì những gì ngươi yêu thương sẽ được sống cuộc đời bình yên. Cái giá này hợp lý phải không nào.”

Nghĩ lại cảnh cha mẹ chết thảm, cậu bé có chút ngủi lòng. Hai người họ là tất cả đối với cậu, nếu thực sự đổi được cái mạng sống yếu ớt này để cha mẹ có thể sống thì cậu cũng làm.

“Ngươi nói thật chứ?” Cậu bé hỏi.

“Đương nhiên là thật, chỉ cần ngươi đồng ý.”

“Vậy thì ta đồng ý, nhưng làm sao để ta biết được ngươi có giữ lời?” Cậu bé vẫn còn nghi ngờ.

Màn đêm tăm tối, Thiên mơ hồ mở đôi mắt nặng trĩu. Hình như ban nãy hắn có mơ một giấc mơ kỳ lạ, nhưng khi nhận ra đó là mơ thì đã quên gần như hết mọi thứ. Hắn chỉ nhớ khi nãy bị Lạc Hoàng Đế moi tim, rồi hắn sực nhớ tới Ngân Nguyệt, Ái Vân, Tuyết Linh, Minh Trúc…

Trước mắt hắn là màn đêm, phía trên là bầu trời đầy sau. Cũng có nghĩa hắn đang ở bên ngoài, nhưng hắn cảm thấy lạ lắm, cảm thấy đau đớn cùng cực, hắn chẳng cảm thấy gì cả.

Rồi bỗng một đốm sáng vàng kim nhỏ như đom đóm bay tới trước mặt hắn, giọng nói nữ nhân châm biếm vang lên: “Thảm hại!”

Giọng nói chua ngoa này chẳng ai khác ngoài Kim Ngư.

Kim Ngư nhìn bộ dạng thảm hại của Thiên, nàng vô cùng hả hê. Nhưng tận sâu trong lòng cảm thấy không can tâm, nàng và hắn có mối thù rất lớn và hắn không cho phép ai ngoài nàng làm hắn thảm hại.

Kim Ngự dùng chút ánh sáng vàng kim bao bọc lấy phần cơ thể bấy nhầy còn sót lại của Thiên rồi mang đi.

Nàng mang hắn đến một căn nhà hoang sâu trong rừng, nàng dùng phép biến căn nhà hoa mục nát thành nơi có thể ở được, đặt Thiên nằm lên giường rồi đốt một ngọn nến.

Ánh nến chiếu lên hình ảnh tuyệt mỹ, Kim Ngư xinh đẹp trong bộ váy vàng kim óng ánh đứng nhìn Thiên với ánh mắt vô cảm nhưng tận sâu trong sự vô cảm đó là thương xót.

Thiên lúc này chỉ còn lại cái đầu với gương mặt hình như nát bét, chỉ còn một bên mắt và miệng là còn nguyên vẹn. Phần cơ thể từ vai trở xuống không còn mà bị thú hoang ăn mất, chỗ xác hắn nằm ban nãy là một bãi rác gồm những thứ bẩn thỉu nhất bị ném ra.

Nhìn Thiên thoi thóp, Kim Ngư vẫn giữ ánh mắt vô cảm nói: “Sức sống của ngươi thật mãnh liệt.”

Lần đầu tiên Thiên bắt được Kim Ngư nàng chỉ là chú cá bé xíu, từ ban đầu Thiên đã đoán được chú cá bé nhỏ này nhất định không bình thường. Quả nhiên chỉ sau một thời gian không gặp, chú cá bé nhỏ hay cắn hắn ngày nào đã trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc.

Quan hệ của hai người không tốt, Thiên luôn cảm thấy Kim Ngư lúc nào cũng muốn giết mình.

Thiên cười một cách đầy khó khăn nói: “Không ngờ trong lúc khốn đốn này, người cứu ta lại là ngươi… cảm ơn!”

Kim Ngư từng có một vị trí rất cao, nhưng biến cố xảy ra khiến nàng phải đầu thai chuyển thế lại từ đầu. Mặc dù vậy nàng vẫn còn giữ lại được ký ức kiếp trước.

Kim Ngư khẽ đưa bàn tay trắng nõn lên trước cơ thể không lành lặn của Thiên, pháp lực của nàng tỏa ra bao bọc lấy hắn, những bộ phận trên có thể hắn mọc lại một cách chậm rãi, từng chút một.

Thiên hỏi: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”

Kim Ngư không đáp mà chỉ dùng ánh mắt vô cảm nhìn Thiên.

Thiên không biết hắn đắc tội gì với nàng, nhưng nếu có thể nói ra thì mọi việc có thể giải quyết.

Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt của kẻ si tình, hắn nói: “Mặc dù không biết mục đích của ngươi là gì nhưng ơn này nhất định ta sẽ trả!”

Kim Ngư châm trọc: “Ngay cả tính mạng của mình, an nguy của người thân còn không giữ nổi, lấy gì trả ơn ta!”

Thiên mỉm cười, cuối cùng thì nàng cũng chịu nói chuyện với hắn. Hắn ho lên một tiếng nói: “Khụ… Ta biết bản thân còn rất vô dụng.”

Kim Nhi lườm Thiên, trong đôi mắt vô cảm ánh lên sự bi thương. Nhìn Thiên nàng lại nhớ đến một người từng rất quan trọng với mình. Nhưng người đó rất mạnh chứ không yếu đuối như Thiên bây giờ.

“Các nàng ấy… có ổn không?” Thiên hỏi Kim Ngư về tình hình của Ngân Nguyệt các nàng.

Kim Ngư đáp: “Hiện tại đã 2 ngày trôi qua, bọn họ đều bị Lạc Hoàng Đế nhốt lại tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Mặc dù có Ái Vân đi theo bảo kê nhưng Tiểu Cúc vẫn không an tâm, vì vậy sai Kim Ngư âm thầm bảo vệ Thiên.

Nàng sẽ không nhúng tay vào việc gì chỉ khi nó quá cần thiết giống như việc nàng đang làm hiện tại.

Thiên nghĩ mà cay, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại. Vợ con bị bắt, bản thân thì suýt bỏ mạng. Là nhân vật chính, Thiên cứ nghĩ cho dù có cửa ải nào khó khăn thì chỉ cần tác giả buff lố một tí là qua. Nhưng không, lần này thằng tác giả cay quá nên cho Thiên sống dở chết dở luôn.

Còn một điều đáng lo hơn, vì sự việc lần này mà Xà Thiên Quốc cùng Hoàng Văn Quốc chính thức trở mặt thành thù. Nay Tông Chủ đã chết, người mạnh nhất cùng Nữ Hoàng bị bắt. Xà Thiên Quốc giống như chiếc bánh kem béo bở chờ Lạc Hoàng Đế đến thưởng thức.

Trong lúc Kim Ngư đang chữa trị cho mình, Thiên nằm suy nghĩ cách để chống lại Lạc Hoàng Đế.

“Tên này còn mạnh hơn cả Ái Vân, muốn đánh bại hắn thì phải giở trò.” Thiên nói tự kỷ một mình.

Trải qua một ngày một đêm, cơ thể Thiên đã khôi phục được một nửa. Bắt đầu từ bây giờ hắn có thể tự khôi phục mà không cần sự giúp đỡ từ Kim Ngư.

Không bị kẹt trong hình dạng một đứa trẻ nữa, Thiên đã lấy lại được hình dạng thật của mình.

Nhìn cái cơ thể đẹp đẽ săn chắc đầy cơ bắp ấy, đến Kim Ngư ghét Thiên như chó cũng phải động tâm nói gì đến mấy nữ nhân của hắn.

Cảm thấy như vậy là đủ, Kim Ngư xoay lưng rời đi, trước khi rời đi có nói: “Cố gắng đừng chết lần nữa, ngươi với ta còn có việc chưa tính tới.”

Nói xong, nàng hóa thành đốm sáng rồi biến mất.

“Cũng đáng yêu!” Cất vào trong trí não câu nói của Kim Ngư, Thiên cảm thán sau đó gương đứng dậy khi đôi chân dần tái tạo hoàn toàn.

Thiên vận lực, pháp lực cuồng cuộn trong cơ thể bùng phát khiến cả cánh rừng rung chuyển. Xem ra Thiên phải cảm ơn Lạc Hoàng Đế, một phần nhờ có hắn mà Thiên mới lấy lại được toàn bộ sức mạnh.

Nhìn chiếc nhẫn màu đen trên bàn, Thiên nở nụ cười nhẹ. Đây là Giới Chỉ của hắn, chắc chắn Kim Ngư đã tìm trong bãi rác và mang về cho hắn, cô nàng này thật chu toàn.

Lục tìm trong Giới Chỉ, Thiên có mọi thứ hắn cần để hoàn thành mục tiêu được đặt ra.

Bỗng Thiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, từ trên mái nhà một thanh kiếm khổng lồ bổ xuống chém căn nhà làm đôi, Thiên nhanh chân né được.

Nhìn thanh kiếm có chút quen, Thiên đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện kẻ ra tay, cũng là một người quen.

Kẻ kia, một thanh niên cao lớn tuấn tú với nét mặt nghiêm túc. Y phục phất phơ trong gió bay lơ lửng giữa trời. Hắn lên tiếng khi thấy Thiên không bị một kiếm của mình chém chết: “Ta lại còn tưởng khí tức bá đạo đó ở đâu ra, hóa ra từ ngươi.”

Người kia chính là Vô Hạn, kẻ từng hợp tác với Thiên chiến Vô Thiên tại Vô Tận Sa Mạc, cũng là một trong 5 người toàn mạng rời khỏi đó và được người đời ca tụng là Thần Kiếm Vô Hạn.

Thiên không tiếp xúc nhiều với tên này nên không biết tính tình nó thế nào, có điều nếu hắn đã chủ động ra đòn thì hắn ngại gì không tiếp.

Thiên lấy Phá Tinh Chùy ra nắm chặt trên tay, vung chùy về phía Vô Hạn chiến ý bùng phát.

Nhưng Vô Hạn lắc đầu thu kiếm rồi nói: “Nãy thử ngươi thôi, ta tới để trợ giúp.”

“Trợ giúp? Ngươi tốt thế cơ à?” Thiên hỏi châm chọc.

Vô Hạn nhíu mày: “Nếu không phải sư phụ muốn ta trợ giúp ngươi thì còn lâu ta mới đi.”

Nhắc tới sư phụ của Vô Hạn, Thiên nhớ tới lần khi hắn chuẩn bị vào Vô Tận Sa Mạc. Lúc đó Vô Hạn đi cùng với Long Huyền và gọi nàng là sư phụ.

Thiên được nước làm tới: “Ngươi là đồ đệ của mẹ ta, mau gọi ta là đại ca đi haha.”

Ánh mắt Vô Hạn chuyển sang tức giận, hàng trăm thanh kiếm hư ảo xuất hiện xung quanh hắn rồi phóng thẳng về phía Thiên.

Đối thủ đồng cấp, lại cũng là thiên tài tuyệt thế. Thiên lập tức đáp ứng, Phá Tinh Chùy vung lên tạo ra một lá chắn cản hết cơn mưa kiếm.

Khi cơn mưa kiếm vừa hết, Thiên vội vã bay sang hướng khác né đi một lưỡi kiếm khổng lồ quét ngang từ Vô Hạn.

Vô Hạn chỉ chờ có thế, bàn tay khẽ buông xuống tức thì hàng ngàn cây kiếm hư bảo bao vây lấy Thiên từ mọi phía, mũi kiếm sắc bén tùy ý có thể chém hắn mất đầu.

Nhưng khi Vô Hạn còn đang tự tin vì mình ao trình thằng con quý tử của Sư Phụ thì một Thiên khác đã ở ngay phía sau hắn đánh lén.

Vô Hạn kịp nhận ra vội lách người né đòn đồng thời vung kiếm chém cụt tay kẻ đánh lén. Phân thân của Thiên tan thành bụi sau khi bị chém, Vô Hạn điều khiển cho những hư ảo kiếm đang bao vây Thiên tấn công.

Hàng ngàn thanh kiếm trong chớp mắt lao tới Thiên, một vụ nổ cùng khói bụi đen ngòm phát ra.

Vô Hạn thấy sai sai, bèn vung kiếm lên phòng thủ.

Bất ngờ Thiên từ trên trời lao xuống, cánh tay bốc lên ngọn lửa đen u ám thiêu đốt cả ánh sáng hung hăng nện thẳng vào đầu Vô Hạn.

Vô Hạn dịch chuyển sang bên cạnh đồng thời vung kiếm chém ngang người Thiên.

Thiên phản xạ cực nhanh tóm lấy lưỡi kiếm bằng bàn tay đang bốc cháy Đế Diễm.

Ngay lập tức thanh kiếm của Vô Hạn bị nung chảy, Vô Hạn vội vã buông tay rồi lui lại. Hắn có thể chiến tiếp nhưng vì ngọn lửa của Thiên quá kỳ dị nên hắn tò mò hỏi: “Đó là lửa gì?”

“Lửa chùa… à nhầm lửa độc quyền của ta.” Thiên đáp.

Cả hai đứng giữa không trung nhìn nhau, Vô Hạn được giao phó tới đây trợ giúp Thiên và muốn thử xem thằng con quý tử của sư phụ hắn có bao nhiêu bản lĩnh. Thiên cũng biết Vô Hạn không dám giết mình mà chỉ giao lưu nên cũng phối bợp theo.

“Mẹ ta dạo này vẫn khỏe chứ?” Thiên hỏi.

Vô Hạn đáp: “Sư phụ vẫn khỏe nhưng tình hình Tứ Hải gần đây bất ổn, sau khi giúp ngươi ta phải về ngay.”

“Ta cũng đi.” Thiên nói.

“Ừ! Vậy thì giải quyết nhanh vấn đề ở đây đi.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Thông tin truyện
Tên truyện Tây du
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 19/06/2022 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Yêu gái hơn tuổi
Phần 25: Ngoại truyện Mình sẽ bắt đầu vào những năm mình học cấp 2. Bắt đầu từ lớp 5, mình học bên trường IPS nên khi lên lớp 6, mình được tuyển thẳng lên cấp 2 là ASS mà không cần thi. Lúc này 1 cơ sở Pastuer chỉ có mỗi khối 6, và lúc vào học mình không có chức vụ gì hết. Mình với K. M học chung, lúc này cả 2 ghét nhau lắm. K. M được gvcn cho làm lớp phó học tập do K. M học rất siêng. K. M tì mình hoài, nhất là mấy giờ kt bài tập. Và khi vào học chính thức, lớp trưởng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Tự truyện về đời tôi (Update Phần 100)
0 Trời còn sớm, em cũng chưa muốn về nhà, để em chở về cho, mau lên chứ mưa tới đó chị... Ừ... vậy thì đi... Nói xong tôi dắt chiếc xe đạp sườn ngang của tôi ra ngoài, rất mau, chốc sau thì chị cũng bước ra... Trời chuyển mưa, trên đường ai cũng có chút vội hơn một chút, chứ nhịp điệu vẫn là chầm chậm như đã là vốn có, thuở đó trên đường phương tiện di chuyển cá nhân chủ yếu là xe đạp và xe xích lô, xe gắn máy còn rất ít, xe hơi chủ yếu là của các cơ quan nhà nước thỉnh thoảng mới thấy một vài chiếc chạy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Sextoy Tâm sự bạn đọc Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex có thật
Phá trinh 4 mỹ nhân – Quyển 1 - Tác giả Tiểu Long
Phần 5 Âm ma bật một cười dài rồi nói lớn: Bọn ta tưởng rằng thả mồi bắt cá sẽ tóm được nhân vật gì lợi hại. Không ngờ chỉ có mình ngươi đến đây chịu chết. Không hiểu hai con yêu nữ thường đi với gã minh chủ dỡ người La Linh hiện có ở đây không ? Bạch Thái Tiên Hồ trong lòng lo lắng. Nàng biết với ngần này cao thủ thì cơ hội sống còn của nàng cũng không cao rồi. Bây giờ bên cạnh nàng lại vướng thêm người nữ đệ tử đang bị thương nặng thì khả năng thoát đi quả thật hiếm hoi. Độc cước lão tà cười rộ: Nghe nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Truyện sex phá trinh Tuyển tập Phá trinh 4 mỹ nhân

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng