Dịch giả: Vu Sơn
Lời giới thiệu:
Kim Bình Mai là đại dâm thư của Trung Quốc do Tiếu Tiếu Sinh viết vào cuối đời nhà Minh khoảng 1620 và đã được dịch ra nhiều thứ tiếng như Anh, Pháp, Đức, Nhật… Những bản dịch khác nhau nhiều về số trang, có bản dài tới trên 2000 trang, có bản trên 800 trang, có bản ngắn hơn. Bản dịch tiếng Việt cũng là bản đã được giản lược, bỏ bớt những chỗ mô tả táo bạo về chuyện làm tình. Chẳng hạn chương viết về Tây Môn Khánh gặp Phan Kim Liên, hai nhân vật chính, khởi đầu của bộ truyện, chỗ hai người làm tình chỉ mô tả sơ lược có mấy hàng. Trong khi ở những bản của học giả Mỹ dịch thì chỗ đó kéo dài tới mấy trang.
Vu Sơn đọc 3 bản dịch của Mỹ, bản nào mô tả chuyện ân ái của Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên cũng thần sầu quỷ khốc, đọc rất thú vị. Vì thế Vu Sơn dịch để độc giả truyện dâm tình có dịp so sánh khi đọc bộ kỳ thư Kim Bình Mai.
…
Một buổi sáng xuân rạng rỡ quyến rũ, khi chồng vừa ra khỏi nhà là Kim Liên thả mình trong bộ trang phục mới. Nàng tới nơi quen thuộc của mình dưới mái hiên trước nhà. Khi nàng đang điều chỉnh cây sào bằng tre chống đỡ mái hiên thì một cơn gió bất chợt thổi mạnh làm cho cây sào bị trượt tay vung qua một bên rơi trúng đầu một người qua đường.
Giật mình, Kim Liên nhìn kỹ hơn vào người lạ. Ông có vẻ là người trong thị trấn, chừng ngoài 30.
Tướng mạo khôi ngô tuấn tú, mặc chiếc áo lụa màu xanh lá cây, đầu đội chiếc mũ tua rua đẹp, được trang trí bằng những mũi tên vàng có mặt dây chuyền kêu leng keng khi ông di chuyển. Trên lưng là chiếc thắt lưng vàng có viền ngọc, đi đôi giày nhẹ, đế mỏng, tay cầm chiếc quạt Tứ Xuyên vàng ánh. Dáng người ấy, đúng là Tống Ngọc, một Phan An thứ nhì, một người mà mọi trái tim phụ nữ đều khao khát. Đó là người đàn ông đứng dưới mái hiên khi Kim Liên tò mò đo lường ông ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Còn người đi đường, khi thấy cây sào chạm nhẹ vào đầu, ông dừng lại, sắp sửa phản ứng tức giận. Nhưng khi nhìn lên, ông ngạc nhiên, thấy mình đang đối diện với một vẻ đẹp quyến rũ. Mái tóc dày của côn được dồn lên đầu, những lọn tóc giống như lông của con quạ, tương phản với màu trắng như tuyết của thái dương. Lông mày xanh đen của nàng cong như lưỡi liềm của mặt trăng mới. Đôi mắt hình quả hạnh nhân gặp mắt ông với cái nhìn ấm và trong trẻo. Đôi má nàng tròn đầy ửng hồng với cái mũi nhỏ giống như ngọc thạch. Dáng nàng thon với cái eo mềm như cành liễu.
Điều bất ngờ này đã đưa cơn giận của người lạ bay lên mây. Vẻ mặt cau có thay đổi thành nụ cười duyên. Tuy nhiên, người phụ nữ trẻ rất ý thức về sự vụng về của mình, giơ hai bàn tay siết chặt trong lời chào và nói với đầu cúi thật thấp:
– Cơn gió làm tôi sảy tay, để cây sào đụng vào đại quan nhân! Xin ngài tha thứ cho.
Nắn thẳng chiếc mũ, người khách qua đường cúi đầu thấp đến nỗi chiếc mũ gần như chạm đất:
– Không có chi. Nương nương đừng quan tâm.
Vương bà, chủ phòng trà bên cạnh, người đã thấy hết sự việc, giờ xen vào, bước tới và cười tươi:
– Đại quan nhân đã bị cây sào đụng khi đi ngang qua đây?
Người lạ cười lịch sự:
– Hoàn toàn là lỗi vô ý của tôi. Tôi xin lỗi cô ấy.
Kim Liên kêu lên:
– Đại quan nhân, xin ngài đừng nói thế. Ngài không có lỗi gì hết.
– Ô, tôi xin nương nương – Ông ta nói với giọng phục tùng, cố gắng để cho giọng nói vang lên với giọng điệu du dương. Nhưng đôi mắt ông, khao khát ngấm ngầm, theo nếp bao năm thèm khát những bông hoa run rẩy trong cơn gió dục vọng, bám lấy thân thể của người đẹp. Cuối cùng phải quay đi, nhưng đi được vài bước, ông quay lại mấy lần mới có thể đi thẳng với dáng đi lắc lư.
Ngoại hình thanh lịch và to cao của người lạ qua đường và cách nói có văn hoa của ông đã gây ấn tượng sâu sắc trong lòng Kim Liên. Nếu ông không bị bắt lửa từ nàng, liệu ông ta có quay lại mấy lần khi ông ta rời nơi đây? Nàng không thể không nhìn theo cho đến khi ông ấy biến mất khỏi tầm mắt.
Thậm chí không cho phép mình có thời gian ăn bữa trưa, người khách qua đường vội trở lại quán trà của Vương bà và ngồi thoải mái dưới mái hiên quán trà.
– A ha, Đại quan nhân lịch lãm, có phải ngài vừa đi qua đây – Bà trêu chọc với một nụ cười xảo quyệt.
– Mẹ nuôi ơi, tôi muốn hỏi mẹ một điều… Con chim nhỏ bên cạnh… Cô ấy là vợ của ai?
– Cô ấy là em gái của hoàng tử địa ngục, con gái của nguyên soái ngũ lộ. Tại sao quan nhân lại hỏi tôi về cô ấy?
– Xin mẹ đừng đùa, tôi muốn biết cô ấy là vợ của ai?
– Cái gì, quan nhân không biết cô ta. Chồng cô là người bán bánh dạo.
– À, mẹ muốn nói Yu San, người bán bánh chà là?
– Không phải, quan ngài đoán lại.
– Vậy thì có thể là Liu Hsiao với đôi vai lệch, bán bánh bao.
– Sai nữa. Ngay cả anh ta cũng là một người chồng vừa đôi. Xin quan nhân đoán tiếp đi.
– Mẹ nuôi ơi, tôi chịu không thể đoán được.
– A ha, vậy thì tôi phải làm vừa lòng quan ngài. Chồng cô ấy là người bán bánh nhân, Võ Đại.
– Cái gì? Là người lùn 3 tấc ấy ư?
– Chính thị.
Người khách là Tây Môn Khánh cười run rẩy. Rồi ông ta thốt lên cay đắng:
– Thật đáng tiếc, món thịt cừu nướng thơm ngon đã rơi và hàm một con chó bẩn thỉu như vậy.
Vương bà thở dài:
– Chuyện đời là như thế.
Một lúc sau, Vương bà đặt trước mặt Môn Khánh một món ăn và một cái chén. Ông khách chú ý đến mùi thơm và màu nước dùng, nên nói:
– Mẹ nuôi, bà làm loại nước dùng mận này thật hoàn hảo. Bà sẵn có nhiều không?
– Ý quan ngài là gì? Bà già này cả đời chỉ biết sắp xếp những cuộc hôn nhân.
– Ai nói về hôn nhân. Tôi ca ngợi nước dùng mận của bà.
– Xin lỗi, tôi nghe đại quan nhân nói rằng tôi đã có nghệ thuật mai mối như thế nào. Dường như có chuyện gì đó trong tâm trí đại quan nhân?
– Thế bà đoán điều đó ra sao?
– A, đại quan nhân, tôi sẽ không mất thời gian để đoán chuyện rắc rối trong tâm trí của đại quan nhân. Tôi chỉ thì thầm bên tai ngài một câu, là hình ảnh của một người nào đó đang chế ngự tâm trí ngài.
– Xin chúc mừng. Bà đoán trúng rồi. Tôi phải nhận là từ lúc tôi thấy cô ấy đứng trước cửa thì hồn vía lên mây. Vì thế xin bà một lời khuyên.
– Đại quan nhân, chuyện tình ái thì không đơn giản. Tình hôm nay là tình gì? Đó là tình ăn cắp. Vì thế muốn thành phải hội đủ sáu điều: Thứ nhất, ngoại hình đẹp. Thứ nhì, tiền bạc dư dả. Thứ ba, ở tuổi thanh niên. Thứ tư, có thời gian để rong chơi. Thứ năm, cư xử thì cứng rắn mà nhẹ nhàng như một cây kim được bọc trong bông. Thứ sáu, cái cần nhất là phải có sức mạnh như một con ngựa.
– Thẳng thắn mà nói thì tôi có đủ sáu yêu cầu này: Đầu tiên, liên quan đến ngoại hình, tôi không muốn so sánh với Phan An, nhưng không đến nỗi tệ. Thứ hai, tôi thường đốt tiền. Thứ ba, về tuổi trẻ thì tôi vẫn còn ở tuổi thanh niên. Thứ tư, về rong chơi, tôi có nhiều thời gian trong việc tìm lạc thú. Thứ năm, về cư xử, tôi sẽ để một phụ nữ đánh tôi bốn trăm lần trước khi tôi siết chặt nắm tay. Và điểm thứ sáu, thì từ khi thành người lớn tôi đã đi qua những ngôi nhà lạc thú với con quái vật đầy thần lực.
– Như vậy thì mọi thứ đã ổn. Nhưng chỉ còn một chuyện.
– Xin cho biết chuyện gì.
– Đại quan nhân đừng tức giận nếu tôi nói thẳng thắn. Đó là đừng tiếc chi phí cho việc qua cầu.
– Mẹ nuôi ơi, phần của mẹ là 10 lạng bạc, nếu mẹ làm xong việc này – Tây Môn Khánh nói, rồi đứng dậy cúi đầu cáo từ.
Sau đó ba ngày, vào một buổi chiều, khi Vương bà và Kim Liên đang ngồi may tại phòng của Vương bà thì nghe thấy ai đó lớn tiếng hắng giọng bên ngoài. Sau đó có tiếng nói:
– Chào mẹ Vương. Lâu rồi tôi mới có dịp tới bà.
Bà lão nhìn lên:
– Ai ở bên ngoài đó?
– Tôi đây.
Vương bà hối hả bước ra chào:
– À, đại quan nhân đấy ư. Xin mời vào, vừa nói vừa kéo tay áo của ông, dẫn vào nhà.
– Cô bạn trẻ thân yêu, xin giới thiệu với cô, đây là thầy Tây Môn Khánh.
Ông ta không thể rời mắt khỏi khuôn mặt thanh tú tươi trẻ này. Kim Liên mặc áo sơ mi trắng và quần sa tanh màu xanh. Khi ông bước vào, cô vẫn tiếp tục may và chỉ cúi đầu xuống một chút. Tây Môn Khánh cúi lưng xuống thấp và nói những lời chào bằng một giai điệu âm nhạc.
Kim Liên đặt đặt công việc sang một bên và trả lời nhẹ nhàng:
– Muôn vàn hạnh phúc.
– Tôi có thể hỏi gia đình nương nương đây có liên hệ họ hàng gì với bà? – Ông ta quay về phía Vương bà dò hỏi, giả vờ như không biết gì.
– Đại quan nhân thử đoán xem.
– Thật khó đoán.
– Rồi tôi sẽ thưa với đại quan nhân. Nhưng trước hết hãy ngồi xuống – vừa nói bà vừa kéo chiếc ghế đặt đối diện với Kim Liên.
– Quan nhân có nhớ là trước đây khi quan nhân đi ngang qua đây đã bị một cây chống mái hiên đụng đầu không?
– Nhớ chớ và tôi ao ước muốn biết chủ nhà đó là ai?
Kim Liên cúi đầu thấp hơn, lẩm bẩm:
– Tiện nữ hy vọng đại quan nhân không bị xúc phạm vì sự bất cẩn của tiện nữ.
– Cái gì? Xin cho tôi biết nương nương muốn nói gì?
– Đây là cô gái ấy. Và cô là vợ của Võ Đại, người hàng xóm tôi.
Thực hiện xong phần giới thiệu, Vương bà quay sang Kim Liên:
– Cô có biết quan nhân này không?
– Dạ, không.
– Đại quan nhân đây là thầy Tây Môn Khánh, một trong những quý ông giàu có nhất ở quận này. Quan nhân có vinh dự là chỗ quen biết với nguyên soái Vương. Cửa hàng bào chế thuốc lớn gần Yamen là của ngài. Chính thất của ngài thuộc họ Vũ, con gái của Vũ tả tướng quân của thành phố. Bà ấy là một phụ nữ thông minh tài giỏi. Tôi biết vì chính tôi là người sắp xếp cuộc hôn nhân. Nhưng hãy cho tôi biết sao lâu quá đại quan nhân không đến chơi?
– Tôi đã bận rộn tới mấy ngày qua, vì lễ đính hôn của con gái tôi.
Tây Môn Khánh nói với Vương bà mấy chuyện trong thị trấn, còn Vương bà đã nói hết sức mình để nhấn mạnh sự giàu có và thông minh của Tây Môn Khánh. Trong khi đó, Kim Liên tiếp tục khâu trong im lặng với cái đầu cúi thấp và lắng nghe câu chuyện giữa hai người.
Nhìn Kim Liên, ông ta buồn là đã không thể chiếm cô ta ngay lập tức và phải chờ đợi để Vương bà thực hiện kế hoạch qua từng bước. Bây giờ là bước cuối cùng, mấy ngày qua người ông như lửa đốt chờ đến ngày hôm nay. Trong câu chuyện, Vương bà nói đến việc Kim Liên đã dùng tài khéo léo giúp bà, vì thế bà ngỏ ý là nhân dịp Tây Môn Khánh ghé thăm bà muốn mời cả hai một tiệc rượu, vừa để mừng sự gặp gỡ, vừa để trả ơn sự giúp đỡ của Kim Liên. Nói xong bà nhanh chóng xuống bếp dọn lên mấy đĩa đồ ăn đặt xuống bàn và mời hai người nhập tiệc.
Sau một tuần rượu, Tây Môn Khánh rút ra một lượng bạc đặt trước Vương bà:
– Thật là hạnh ngộ. Tôi muốn có rượu ngon để đãi nương nương, vì thế xin nhờ mẹ Vương đi mua thêm rượu.
Kim Liên ra dấu cho bà đừng lấy, nhưng sự phản đối của cô chỉ là vấn đề hình thức, vì cô không đứng dậy ra khỏi bàn. Vương bà không quan tâm đến cái nhìn ra dấu của cô, và đã lấy lượng bạc. Rồi với một nụ cười vui, Vương bà quay sang Kim Liên:
– Tôi đến phố Đông, gần Yamen. Tôi biết chỗ có thể tìm được loại rượu vang thượng hạng để Tây đại nhân đãi cô. Sẽ mất thời gian, hãy khéo léo giữ quan nhân cho đến khi tôi về. Vẫn còn rượu trong bình đó, xin cứ rót đầy rượu cho cả hai người.
– Xin mẹ đừng đi. Vẫn còn đủ rượu.
– Ồ! Hai người không còn xa lạ nữa. Đừng quá rụt rè.
– Đừng đi! Kim Liên ngăn bà một lần nữa, nhưng vẫn ngồi yên.
Vương bà mở cửa bước ra và chốt cửa bên ngoài. Sau đó bà ra sau nhà, ngồi xuống và bắt đầu quay sợi.
Hai người im lặng một lúc lâu. Tây Môn Khánh chăm chú nhìn Kim Liên với đôi mắt sáng ngời. Cuối cùng, ông lên tiếng:
– Tên gia đình nương tử là gì?
– Dạ, Võ.
– Ồ! Võ, ông ta lặp đi lặp lại mấy lần. Võ không phải là cái tên phổ biến ở quận này. Võ có thể là người bán bánh nhân, tên Võ Đại, người được người ta gọi là tên lùn 3 tấc. Người đó có liên hệ gì với nương tử?
Kim Liên đỏ bừng mặt vì xấu hổ:
– Đó là chồng tôi – cô thở phào cúi đầu.
Trong một khoảnh khắc, ông ta yên lặng và nhìn quanh một cách điên dại. Rồi ông kêu lên:
– Thật đáng phẫn nộ!
– Tại sao, quan nhân sao thế?
– Một sự phẫn nộ với nương nương, không phải với tôi.
Và tiếp theo, ông bắt đầu tán Kim Liên bằng những cụm từ đầy hoa mỹ với những tiếng: Nương nương là người phụ nữ thật duyên dáng, sự quyến rũ làm mê đắm lòng người… Trong khi nàng liếc nhìn ông với ánh mắt tinh nghịch.
Sau khi uống hết chén rượu, lấy cớ trời nóng, ông ta đột nhiên cởi cái áo choàng lụa mỏng xanh:
– Xin nhờ nương để cái áo này lên giường của bà mẹ nuôi.
Kim Liên quay đi bằng cái nhún vai:
– Tại sao quan nhân không tự làm? Nàng hỏi và hất tay áo lên.
– Rồi, nương nương không giúp thì tôi…
Dang tay, ông với tay qua bàn và ném chiếc áo lên giường. Tay áo của ông chạm vào chiếc đũa quét nó xuống sàn nhà, và chiếc đũa lăn qua chân Kim Liên.
Ông cúi xuống bàn:
– Ồ, nó kia – Ông ngồi xuống, nhưng không nhặt chiếc đũa mà ấn tay vào chiếc dép thêu của nàng.
Kim Liên bật cười:
– Quan nhân đang làm gì vậy? Tôi sẽ kêu lên đấy.
– Người duyên dáng ơi, hãy thương hại một người khốn khổ…
Ông nhìn vào đùi Kim Liên, trong khi tay bò lên dọc theo đùi cô.
Nàng đạp chân và giơ tay lên với những ngón tay xòe ra chới với:
– Quan nhân hư quá, đừng làm thế…
– A, cô gái duyên dáng ơi, thật là hạnh phúc khi được chết trong tay cô.
Và không để cho Kim Liên nói, ông ta bồng nàng lên và đặt xuống giường của mẹ Vương. Kim Liên ngẩng đầu lên nhìn ông… Trong một khoảnh khắc, đôi mắt nàng tối đen như đá cuội rồi tiếp theo thì linh hoạt như viên kim cương. Nàng nhìn chằm chằm vào thân thể Tây Môn Khánh, rồi đứng dậy cởi áo, bỏ sang một bên. Hai núm vú nàng ánh lên như san hô ướt và mái tóc như những làn sóng lân quang tung bay dọc theo bờ biển trong những đêm tối. Nàng tụt bỏ cái quần xanh phơi bày cái khối mềm đầy lông, cái tổ cho những con đại bàng ở ngã ba đùi cô. Tây Môn Khánh nhìn những cử động của cô với đôi mắt lóe sáng.
Kim Liên ngây ngất nhìn khí cụ của ông bật lên khi ông cởi cái khố bằng lụa và trong người nàng ứa ra thứ chất lỏng lạc thú, thứ lạc thú cô chỉ mơ tưởng chớ chưa được hưởng trọn vẹn bao giờ, vì người đầu tiên sở hữu cô là một người xám xịt yếu đuối, có bệnh phải theo chế độ ăn kiêng bằng bột đậu và ông ta chưa bao giờ đem lại cho cô lạc thú. Sau đó đến tên lùn, ngày ngày miệt mài với chiếc xe đẩy bánh đi khắp phố phường. Đêm về làm bánh và ngủ, đôi khi anh ta có đụng đến nàng thì cũng chỉ đi được nửa đường. Bây giờ Kim Liên gặp Tây Môn Khánh phương phi, tuấn tú sành sỏi thói gió trăng, nàng khao khát nhìn khí cụ dựng đứng đang hướng về nàng.
Kim Liên sạng cặp đùi run rẩy và nâng chúng lên một cách cung kính như thể nàng đang dâng hiến cho một vị thần. Cô dâng cái đồi đầy lông mướt của mình cho đôi mắt như tóe lửa của Tây Môn Khánh, cái đồi dành riêng cho những người đàn ông mạnh mẽ khuấy động và đưa nó đi vào thế giới lạc thú trong cuộc phi nước đại dữ dội, và núm vú Kim Liên cứng lại với ý nghĩ ấy. Ô, ông có thể cắn chúng với hàm răng trắng và để cho nàng chảy máu. Đóa hoa anh đào nằm dưới lớp lông và ẩn giữa những nếp gấp đang rung động truyền đi sự hồi hộp đến khắp các bộ phận trên thân thể như pho tượng của nàng. Làn da sa tanh của nàng đang bốc cháy. Nàng quằn quại vì thèm khát với những tiếng thở hổn hển.
– Tới đây, tới đây… Nàng gọi ông và nhìn trừng trừng vào khí cụ sừng sững đáng sợ của ông và ông ta, mắt tròn xoe với khuôn mặt của một chiến sĩ sắp đâm thanh kiếm của mình xuống thân thể đang mở rộng mời gọi. Tây Môn Khánh chồm về phía trước, nắm lấy eo cô bằng bàn tay mạnh mẽ. Khi ông trườn lên, nàng nâng hai đầu gối áp sát và ngực rắn chắc của ông. Trong khi ông siết chặt giữa hai đùi nàng, nhưng ngón tay rắn chắc của ông tìm kiếm dưới cặp cặp mông nàng con sao biển màu nâu để tăng thêm gia vị cho bữa tiệc dục lạc.
Khi ngón tay ông chạm vào cái vành nhỏ bé, cô mở đường. Cái đầu đầy đặn ửng đỏ của con ngựa chiến của ông đâm vào giữa nếp gấp của đóa anh đào đẫm nước của nàng. Chỉ trong một khoảnh khắc, và thật là một khoảnh khắc, Kim Liên cảm thấy như thể trái tim cô ở đó. Lối vào của nàng bám vào dương vật của Tây Môn Khánh như giác mút trên một xúc tu bạch tuộc, kéo nó vào bên trong đóa anh đào, mút nó, cầu xin nó lao thẳng vào vòng xoáy hẹp của cô, và nâng niu nó cho cuộc hành trình đến độ sâu không đáy của nàng, như người vợ của một thợ lặn ngọc trai bôi dầu lên cơ thể của người chồng trước khi anh ta lặn xuống biển để tìm kiếm một kho châu báu. Một tiếng kêu thoát khỏi môi cô, một tiếng kêu của động vật sắc nhọn – đau đớn hay lạc thú thì không ai có thể nói. Không có một từ nào trong khắp Trung Hoa diễn tả được cảm giác của tiếng kêu ấy.
Bàn tay hoa huệ của Kim Liên bám vào lưng ông với những ngón tay như móc vào da thịt, vì ông đã đẩy dữ dội vào vào khu đồi anh đào. Mỗi lần rút ra, Tây Môn Khánh tưởng như xé hai bên của đường hoa và mang chúng theo như thể đó là một thanh kiếm có gai. Ông lao xuống và ngóc lên đâm thanh kiếm vào đến tận cùng hang động và cảm thấy những cơn giật của da thịt. Đùi Kim Liên bắt đầu rung chuyển và lăn lộn với nhục cảm đang lên như một chiếc thuyền nhỏ bị những cơn sóng khổng lồ quăng quật.
Lần đầu tiên Tây Môn Khánh tìm đôi môi và đẩy lưỡi ông vào giữa hàm răng ngọc ngà của Kim Liên. Đôi môi nàng tụ lại trên môi ông và hút ông vào cổ họng thơm tho của mình. Rồi hai miệng rời nhau, miệng Tây Môn Khánh đi xuống cắn vào chiếc cổ tròn, đi xuống nữa cắn vào hai vú trắng như bột và để lại những vết bầm tím mỗi khi miệng ông rời đi chỗ khác.
Tây Môn Khánh dập thanh kiếm dữ dội, đùi ông ta đập vào đùi Kim Liên thành những tiếng kêu phành phạch, giống như một con chim với đôi cánh khổng lồ đang dập chúng vào hông nàng, trong khi cái mỏ săn mồi của nó rung lên và gặm nhấm phần bên trong.
Bây giờ Kim Liên xé lưng ông bằng móng tay, đập vào lưng ông bằng nắm đấm nhỏ, rồi đá đôi chân hoa huệ điên cuồng lên xuống, ngang dọc. Những cơn sướng nhục cảm dồn tới không thể chịu nổi Kim Liên phải thoát ra bằng những tiếng kêu với cái đầu quay từ bên này qua bên kia. Dục cảm của Kim Liên đã lên đến đỉnh khi cơn cơn động đực dữ dội của Tây Môn Khánh phun dung nham vào trong nàng, làm nóng bỏng hang động mà nàng chưa bao giờ biết. Con ngựa chiến của Tây Môn Khánh co giật nhưng không nằm yên và xoáy nước của Kim Liên hút lấy nó. Trời ơi! Kim Liên thét lên với cảm giác ở ngoài sự mô tả.
Tây Môn Khánh nằm kiệt sức trong tay Kim Liên. Bây giờ ông ta là tù nhân của nàng. Kim Liên thả lỏng người, duỗi thẳng đôi chân mỏi. Tay Môn Khánh nằm yên giữa hai chân nàng và nàng nhẹ nhàng xoa mái tóc đẹp của ông.
Vương bà đột nhiên mở cửa và bước vào. Bà vỗ tay và kêu lên:
– Thật là việc làm ăn đẹp!
Rồi quay sang Kim Liên:
– Tôi bảo cô may, chớ đâu có sang đây làm điếm. Điều tốt nhất tôi có thể làm là đi thẳng đến chồng cô và nói với anh ấy sự thật. Nếu tôi không nói, anh ấy sẽ trách móc tôi nhiều hơn khi anh ấy phát hiện ra chuyện này sau lưng tôi.
Nói rồi bà quay lưng như muốn đi, nhưng Kim Liên giữ chặt áo bà:
– Thương con, mẹ nuôi ơi – nàng nài nỉ.
– Chỉ với một điều kiện là kể từ hôm nay, cô phải gặp thầy Môn Khánh trong bí mật bất cứ khi nào ông muốn. Cho dù tôi gọi cô vào sáng sớm hay tối, cô đều phải đến. Cô tuân lời, tôi sẽ im lặng, còn không tôi sẽ nói với chồng cô tất cả mọi thứ.
Kim Liên không thể nói ra lời vì xấu hổ.
– Cô muốn thế nào trả lời nhanh lên – bà lão thúc dục.
– Con xin hứa – nàng trả lời nhỏ.
Vương bà gật đầu, rồi nhìn Tây Môn Khánh:
– Nói cho tôi biết, tôi đã làm tốt chưa?
– Tuyệt vời. Tôi mang ơn rất nhiều.
– Cô ấy biết chiều chuộng đại quan nhân?
– Ồ, cô ấy là cô gái tuyệt vời, không có lời gì diễn tả được…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây Môn Khánh gặp Phan Kim Liên |
Tác giả | Vu Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 04/07/2020 03:39 (GMT+7) |