Cánh cửa phòng thờ hé mở, một ánh sáng màu đỏ le lói bên trong tuy lạ mà quen thuộc với Mỹ Kim mấy ngày nay, không đợi lâu, nàng đẩy vội cánh cửa vào trong rồi vội bấm chốt khóa.
Cạch!
Tiếng thở dồn dập của nàng lại đang bị một tiếng khóc thút thít phía sau lấn át, trong phòng không chỉ có nàng, tiếng khóc phía sau là của ai nàng thật sự cũng rất muốn biết nhưng giờ đây nàng không dám quay mặt lại nữa.
Ánh đèn màu đỏ trong phòng cũng đã tắt đi từ khi nàng đóng cửa, rồi xuất hiện tiếng khóc ấy, nàng dẫu biết nơi đây cực kỳ ma quái thế nhưng bây giờ nàng chỉ có hai lựa chọn.
Mở cửa và cho tên biến thái Văn Cường kia đụ nát lồn mà chưa dừng lại ở đó, bọn nó còn có đồng bọn dễ gì mà buông tha cho nàng, có khi nàng sẽ chết dở sống dở với bọn nó mà cái nàng sợ nhất chính là có bầu cùng với bọn biến thái này.
Ở đây thì Mỹ Kim phải đối mặt với thứ đang khóc phía sau ấy, Phương Mai có nhắc nhỡ nàng hồi chiều là có đến đây cũng tuyệt đối không được bước vào căn phòng thờ đối diện vì trong đó chứa những thứ nàng không thể nghĩ đến.
Biết là như thế nhưng Mỹ Kim cũng đã vào đây một lần rồi nhưng lúc đó còn có ba người khác là ông nội Phúc Dương, bà Chín và Phúc Dương. Tuy Phúc Dương có thái độ không đứng đắn với nàng nhưng nàng không hiểu tại sao nàng rất muốn gặp nó và muốn được ôm nó vào lòng.
Suy nghĩ đến Phúc Dương nàng lại thấy ấm lòng lên hẳn, tiếng khóc cũng mất đi mà bây giờ là nàng nghe tiếng bước chân của tên Văn Cường.
– Nguyễn Văn Cường: Người đẹp của ta, đến giờ đụ rồi, mau ra đây đi nào!
Hắn cứ lặp đi lặp lại như thế, Mỹ Kim như bị một ma lực nào đó thôi thúc nàng mở cửa, tay nàng đưa lên núm cửa chuẩn bị vặn mở thì bất chợt có một bàn tay lạnh ngắt, ướt nhẹp chụp ngay bàn tay nàng lôi ra, giọng nói con gái cất lên…
– Thế muốn đụ em thì mở cửa đi!
Giọng nói này Mỹ Kim cũng chưa quên hẳn vì nó cũng rất quen như nàng đã nghe đâu đó, người này ôm chặt Mỹ Kim, do nàng đang trần truồng nên cảm nhận được phía sau cũng là một cơ thể trần truồng nhưng có phần lạnh lẽo hơn một chút, một tay bịt miệng nói khẽ…
– Đừng lên tiếng!
Xoẹt!
Chiếc quần lót lọt khe màu đỏ của nàng cũng bị xé mất, nàng muốn kêu cứu nhưng giờ phải kêu ai cứu mình đây khi trước sau đều là giặc, nàng nhắm mắt định bỏ rơi luôn số phận nhưng nàng bừng tỉnh vì tay trái nàng còn cầm dính cái điện thoại từ khi bị tên Văn Cường dẫn đi.
Ngọn lửa giữa đêm đông, nàng bấm điện thoại sáng đèn lên, ánh đèn từ màn hình điện thoại dẫu không sáng hết được căn phòng nhưng nó đủ soi cho nàng nhìn thấy người đang ôm mình là ai. Ánh mắt vui sướng của nàng khi nhận ra được cô gái này, đó là Lý Gia Hân nhưng cô y tá nàng biết buổi chiều chăm sóc cho Phương Mai giờ đây lại không có một mảnh vải che thân mà toàn thân cô ấy lại ướt nhẹp, tóc tai cũng ướt như vừa tắm xong mà chưa được sấy khô, Gia Hân nói nhỏ…
– Lý Gia Hân: Đừng sợ, em là Gia Hân, em không phải là ma đâu!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Sao em lại ở đây?
– Lý Gia Hân: Chuyện dài lắm nhưng chị và em cùng hợp sức mới được!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Để làm gì, có thoát ra khỏi đây được không?
– Lý Gia Hân: Em không biết nhưng có thể cứu hai ta khỏi thằng này đụ!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Chị có điện thoại, chúng ta báo cảnh sát!
– Lý Gia Hân: Cảnh sát chưa đến em và chị đã sình cái bụng lên rồi!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Vậy phải làm sao?
– Lý Gia Hân: Giờ chị nghe em nói…
Gia Hân trình bày kế hoạch với Mỹ Kim, nàng nghe xong chỉ muốn mở điện thoại lên báo cảnh sát rồi chạy thẳng qua phòng bên kia nhảy xuống lầu đợi người cứu vì nó thực sự xấu hổ, nhưng suy nghĩ lại thì nàng cũng phải vượt qua tên Văn Cường kia.
Từ khi Gia Hân cất tiếng thách thức thì không nghe bên ngoài động tĩnh gì nữa, Mỹ Kim từ từ bước gần đến cửa phòng, khi cô chỉ còn cách cửa phòng một mét thì tiếng chốt cửa được mở ra.
Cộp!
Như một cô bé, nàng nhắm mặt lại, hai tay bịt mặt vì xấu hổ khi có người đàn ông xa lạ trước mặt mình, không ai khác đó là Văn Cường, bằng nghiệp vụ thế nào đó mà hắn đã mở được cửa.
Tạch!
Hắn lần mò cái tay cạnh tường mở được đèn phòng thờ lên, trước mặt hắn giờ đây là hai cơ thể mỹ miều đang lõa thể, hai cơ thể đang run lên vì lo sợ. Văn Cường như nhìn thấy một vật nào đó thu hút hắn hơn trên bàn thờ, đó là chiếc điện thoại của Mỹ Kim, hắn đến lấy điện thoại mà lơ đi hai cơ thể trần truồng đang tênh hênh trước mặt hắn.
Mỹ Kim từ từ mở mắt ra rồi nhìn sang Gia Hân, ánh mắt Gia Hân như trấn an nàng bình tĩnh, nỗi sợ lấn át tâm trí, giờ đây người nàng cũng đã ướt mồ hôi, nó chảy ra một ít dịch nhờn ở âm đạo rồi nhiễu xuống sàn mặc dù nàng không hề hứng tình chút nào cả.
Mỹ Kim không biết dịch nhầy này ở đâu ra rồi nó cứ nhiễu thêm hai ba bệt như thế xuống sàn, nàng muốn ngất đi vì xấu hổ. Văn Cường hắn “khịt khịt” cái lỗ mũi rồi đi lại quỳ gối ngay trước mặt Mỹ Kim, hắn lấy ngón tay chạm một ít dịch nhầy rồi đưa vào miệng nếm, mũi hắn khịt khịt lần nữa ngay mu lồn của Mỹ Kim làm nàng nhột đến nỗi dù không dám cựa quậy nhưng vẫn phải rên những tiếng “ư ư” nho nhỏ.
Gia Hân từ phía sau chồm tới kéo Mỹ Kim lui lại, Văn Cường như hiểu ra điều gì hắn đứng lên, tay cum lại hình nắm đấm mặt giận dữ.
– Nguyễn Văn Cường: Mẹ nó, đến tận miệng còn không được đụ à?
Rồi hắn quay sang nhìn bàn thờ, hắn dùng tay khua đổ tất cả đồ trên bàn thờ rồi hồng hộc đi đến đi lui trong phòng tru tréo.
– Nguyễn Văn Cường: Ahh… Ahh… Ahh, đã quá, đã quá!
Dưới nhà bọn người của hắn phụ họa…
– Đại ca chắc đụ em nó tung lồn rồi nhỉ mà sao không nghe em nó rên nhỉ?
– Chắc em nó tắt thở luôn rồi, con cặc bự mà dài thế kia mà!
– Ha ha ha, cũng đũng, con cặc đó chỉ có nhỏ hơn đầu khấc anh Thế thôi chứ mà như anh Thế nữa chắc có đi đụ trâu thôi.
– Đình Thế: Hừ, mày nói đủ chưa, tin tao xiên chết cụ mày không?
Nguyễn Trọng hướng em rể mình ra dấu bảo bình tĩnh…
– Nguyễn Trọng: Anh em một nhà, bớt cay cú nhau đi!
Một tên bước đến vỗ vai Nguyễn Trọng…
– Không có anh Cường nâng đỡ, hai tụi mày được làm phách ở đây sao?
– Đình Thế: Chó má, mày lấy cái chân chó mày xuống!
Đình Thế tay sẵn cầm cây dao vừa chặt xác xong ban nãy chém xuống một đường làm cánh tay của tên vỗ vai Nguyễn Trọng đứt lìa, máu văng tung tóe nhưng lúc này hai anh em mới nhận ra máu của tên này màu vàng đục như thứ dịch nhầy của huyết tương người chết. Ba tên còn lại không thể ngồi yên cùng nhau lấy dao trong người phi đến hỗn chiến cùng hai anh em, Nguyễn Trọng vì còn bị thương nên hơi thất thế, ba đánh hai nhưng chỉ như ba đánh một. Tên bị chặt mất cánh tay gào lên giận dữ…
– Mẹ nó, mày lấy tay tao thì tao lấy tay mày thế chỗ!
Thấy anh rể nguy hiểm, Đình Thế phá vây vào nắm tay Nguyễn Trọng kéo chạy, chạy lại đến cửa thì Nguyễn Trọng bị một tên chém từ phía sau làm hắn loạng choạng sắp té…
– Nguyễn Trọng: Chạy đi!!!
Đình Thế xoay người lại thì thấy mình đang ôm chặt cánh tay còn lại của tên bị hắn chém đứt lìa, không chần chừ Đình Thế chỉ với một pha xoay người bản năng đã chém đứt lìa luôn cánh tay còn lại, nắm chặt áo anh rể lôi kéo ra khỏi cửa rồi hắn chốt cửa lại.
– Đình Thế: Anh chạy trước đi!
– Nguyễn Trọng: Mở cửa ra Thế, chúng ta cùng chạy được mà!
– Đình Thế: Anh chạy đi, anh không biết bọn nó là gì đâu, nhưng em thì biết!
– Nguyễn Trọng: Để anh kêu người giúp!
– Đình Thế: Chạy nhanh đi, thằng Cường xuống là anh em mình đều chết!
– Nguyễn Trọng: Cố lên, anh sẽ quay lại!
Dứt lời Nguyễn Trọng chạy nhanh nhất sức có thể, ra đến đầu đường thì hắn thấy cũng đang có một đám người đánh nhau ngoài này, tranh thủ cơ hội định lên chiếc xe mười sáu chỗ bỏ chạy nhưng khi lại đóng cửa xe phía sau hắn nhìn thấy một cơ thể xinh đẹp đang nằm nhắm mắt mân mê cặp vú và cái lồn nhỏ bé kia thì hắn như quên mất nhiệm vụ chạy trốn của mình.
Hắn bước đến lấy tay sờ nhẹ lên chùm lông mu nhơ nhuốc ấy rồi hửi thử, một mùi nước miếng tanh hôi còn có mùi thuốc lá, hắn phun một bãi nước bọt cảm thấy kinh tởm cô gái này, hắn cũng để ý thấy trên ngực của Yên Bình còn có một vệt dịch màu vàng đục dường như biết cử động nhưng sự nóng giận đã khiến hắn không chú ý đến vệt nhầy đó.
– Nguyễn Trọng: Trông xinh đẹp lại tài giỏi lại không ngờ cũng chỉ là con đĩ hám cặc mà thôi!
Hắn bĩu môi rồi móc dưới chân ra một con dao găm nhỏ, ý định của hắn là rạch lên người Yên Bình vài nhát để hủy hoại sự xinh đẹp vốn có của nàng vì tư tưởng của hắn là rất ghét cay đắng những người phụ nữ dâm tiện nên đã sinh ra một người cực đoan như hắn bây giờ. Khi hắn chuẩn bị ra tay thì nghe thoang thoảng một âm thanh “chíu… chíu… chíu”
Bặc!!!
Cánh tay phải của Nguyễn Trọng mém tí nữa đã đứt lìa bởi cú ném rìu của Phúc Dương, rất may cho hắn vị trí cây rìu tiếp xúc với phần cánh tay hắn là cán rìu, chỉ với cán rìu đã làm cánh tay hắn đau đến tê dại. Ông bà vừa độ cho một mạng ở trong kia, đúng hơn là em rể hắn, giờ ông bà độ thêm cho hắn một cánh tay, thương thế chưa lành hẳn lại bị chém mấy nhát sau lưng tuy không sao đối với phường lăn lộn như hắn nhưng nhìn thấy ánh mắt sát khí của tên thư sinh yếu ớt hồi chiều thì như hai người khác nhau.
Người ném hắn cây rìu mém cụt tay lại là tên chủ nhà thư sinh ở đây, hắn nhìn Phúc Dương với đôi mắt kinh ngạc cùng với nỗi sợ hãi, thất thế cả trong lẫn ngoài, Nguyễn Trọng ôm cánh tay sưng tấy chạy thật nhanh hòng thoát khỏi nơi đây.
Bên trong nhà, Đình Thế một đánh ba tuy bị thất thế và bị trúng nhiều nhát chém nhưng vốn xuất thân là trẻ mồ côi lại là đầu gấu một vùng trước đây nên sức bền và kỹ năng của hắn là không thiếu. Tên bị chặt cụt hai tay bỗng dưng đứng la hét rồi từ chỗ hai vai của hắn mọc ra hai cái bàn tay nhỏ xíu chỉ có bốn ngón.
Xoẹt!
Hai bàn tay đó nhanh như cắt phi tới đâm vào hai bên ngực của Đình Thế ý định khoét thịt chui vào, ba tên kia thừa nước đục thả câu, cùng nhau xông vào chém. Đình Thế nhảy ra cửa sổ đã được phá trước đó vào buổi chiều, ba người định đuổi theo thì…
Xoẹt!
Phập! Phập! Phập!
Đình Thế lộn ngược lại vào trong nhà, hắn phi một thứ gì đó trúng vào hai người kêu “xèo… xèo”, tên bị trúng hai phát nằm gục xuống, tên còn lại thì cố lột da ngực mình ra để lấy thứ đó ra. Tên không bị ném trúng mất tập trung do đồng đội mình gặp gì bất thường, chưa kịp phản ứng đã bị Đình Thế lao đến đâm một nhát vào bụng, hắn cũng nhanh tay chém lại vào mặt Đình Thế một đường rồi đạp Đình Thế té ngã, hắn ôm bụng cố chạy lên lầu cầu cứu Văn Cường. Tên bị chém cụt hai cánh tay đã gục xuống từ lúc có hai bàn tay nhỏ phi ra, Đình Thế cởi áo kiểm tra thì rất may cho hắn là hắn đã kịp dùng hai mảnh đá găm vào hai bên nhưng chỉ có một bên chảy dịch nhầy màu vàng ra, bên kia chảy ra nhưng ít hơn bên này rất nhiều khiến Đình Thế vẻ mặt hơi lo lắng.
– Đại ca, cứu bọn em!
Văn Cường vì không tìm được Mỹ Kim nên đóng cửa, giả vờ la hét tạo ra âm thanh như mình đang được đụ để tránh mất sĩ diện với đàn em, cứ la hét nên có thể hắn không nghe được dưới nhà có đánh nhau cho đến khi có tên đàn em chạy lên đập cửa cầu cứu.
– Đại ca, Ah… ah… hai thằng nó làm loạn ở dưới!
Văn Cường tắt đèn rồi mở cửa…
– Nguyễn Văn Cường: Chuyện gì, không thấy tao đang đụ à?
– Bọn thằng Thế nó giết anh em mình.
– Nguyễn Văn Cường: Hừ, để tao cho nó biết thế nào là đại ca!
Văn Cường bỏ đi xuống dưới nhà, tên kia vì mất máu quá nhiều lại sợ chết nên nhảy nhanh vào phòng thờ rồi chốt cửa lại. Văn Cường xuống dưới nhà thì thấy hai cái xác nằm teo héo, một cái thì bị cụt hai tay chảy đầy dịch nhầy, mắt hắn đanh lại rồi lướt nhanh ra cửa chân không chạm đất, quần áo dưới đất tự bay lên cuốn vào người hắn.
Ra đến ngoài sân hắn đứng quan sát chung quanh rồi dùng mũi hít khịt khịt, hắn chú ý đến bụi cây gần nhà kho rồi lướt nhanh đến đó, hắn nhìn nhà kho một chút rồi đảo mắt chung quanh.
– Nguyễn Văn Cường: Đình Thế, hai anh em ngươi muốn kiếm cơm nên nương tựa vào ta giờ lại muốn làm phản?
Hắn im lặng chờ đợi câu trả lời…
– Nguyễn Văn Cường: Hừ, ngươi xem thường ta quá rồi, ta có thể ẩn mình trước Thiên Lão thì ngươi nghĩ sẽ trốn được ta?
Hắn há miệng phun một bãi chất nhầy thẳng hướng bụi cỏ, dịch nhầy chạm vào đâu chỗ đó liền bị hòa tan thành nước kêu “xèo… xèo” như một loại axit đậm đặc. Một bụi cây thuốc của ông Chấn Phát đã bị hắn phun có một phát đã không còn một cái lá, một cành cây thay vào đó là một vũng nước.
Nhìn thấy một bộ đồ rách rưới trong vũng nước, hắn há miệng hét lớn…
– Nguyễn Văn Cường: Đình Thế, đừng để ta bắt được ngươi, ta sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục, hahahaha!
Sau đó, Văn Cường hướng ngoài đường mà lướt đi, bên trong phòng thờ tên còn lại lần mò được cái công tắc đèn, một tay ôm con dao đang găm ngay bụng, một tay mò mẫm mở đèn.
Tạch!
Hắn thờ phào nhẹ nhõm vì trong căn phòng này bóng tối khiến hắn có cảm giác gì đó rất bất an, khi hắn xoay người lại thì nhìn thấy hai cơ thể tuyệt mỹ trước mắt mình, hai cơ thể ấy như đang run sợ trước ánh mắt thèm thuồng của hắn, hắn cười nhẹ.
– Đại ca một mình ên ăn hai đứa đẹp như vầy, khốn kiếp thật!
Hắn cởi bỏ cái quần ra mà quên đi con dao ngay bụng, một con cặc hơi cương hiện ra trước mắt Mỹ Kim và Gia Hân, nói về độ khủng bố thì con cặc của Văn Cường khi nãy to dài gấp bốn năm lần của tên này.
– Hai con đĩ đợi gì nữa, mau đến mút cặc anh giảm đau đi!
Mỹ Kim nhìn Gia Hân như muốn nói điều gì đó thì tên kia rút mạnh cây dao ở bụng ra đe dọa…
– Hai con đĩ, giờ bú cặc cho tao hay tao xiên chết mẹ tụi mày hả?
Vốn là con gái lễ phép, yếu đuối trói gà không chặt lại rất sợ bị người khác đe dọa, dọa nạt Mỹ Kim bước từ từ đến gần hắn thì bị Gia Hân cản lại.
– Lý Gia Hân: Mày muốn được bú cặc hả?
– Sao thô lỗ vậy em, thấy vậy chứ anh còn khỏe lắm!
Gia Hân lao đến tống cho hắn một cước, ấy vậy mà hắn đã chụp được chân nàng, chỉ với một hai động tác hắn đã vật nàng nằm úp xuống đất vào thế không thể cựa quậy.
– Không bú cặc tao còn muốn đá tao hả, để tao đụ mày như đại ca nha!
Hắn bỏ cây dao xuống rồi bắt đầu cầm con cặc tầm một tấc của mình cạ cạ ngay mép lồn Gia Hân, tay kia cũng không chịu yên hắn nhàu nắn cái vú ướt nhẹp mồ hôi của nàng.
– Lồn em ướt nhẹp mà vú em cũng ướt nữa, đại ca chơi đã quá phải không?
Gia Hân cố gắng giãy giụa, nàng định kêu cứu Mỹ Kim thì hắn đã ngưng bóp vú mà sang bóp chặt cổ nàng khiến nàng muốn ngất lịm vì thiếu không khí. Lấy chồng từ rất sớm nhưng chuyện chăn gối nàng lại rất thiếu thốn, do yêu công việc của mình nên dần nàng cũng không còn chú ý đến nó nữa, áp lực nơi bệnh viện khiến nàng đôi khi cũng chẳng còn thèm muốn thứ dục lạc của cơ thể.
Vốn là con nhà gia giáo nhưng Gia Hân có khiếu nhậu nhẹt khiến các thanh niên trong thôn ai cũng phải chào thua thế mà vào cái ngày sinh nhật của nàng không hiểu vì lý do gì mà nàng rất nhanh say.
Sáng hôm ấy tỉnh dậy đã thấy cả người mình trần truồng lại nằm kế Duy Long, trên người nàng thì dính một ít phân cùng tinh dịch vương vãi khắp vú nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, khi nàng còn đang chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả nhà nàng mở cửa vào phòng.
Tất cả mọi người trong nhà đều chứng kiến cảnh nàng nhơ nhuốc như thế mà trong những người ấy còn có cả những người hàng xóm của nàng. Hôm ấy, nàng đầy tủi nhục và gia đình nàng cũng thế nhưng rất may mắn cho nàng là Duy Long đã đứng ra nhận trách nhiệm.
Cuối cùng nàng kết hôn cùng Duy Long một thanh niên có dáng người mảnh khảnh lại lùn nhất trong thôn, tuy nàng từng nghĩ mình sẽ có một người chồng cao ráo nhưng đời đâu như nàng muốn.
Chung sống đã năm năm nhưng dường như nàng chỉ biết cảm giác làm tình bằng miệng với Duy Long, chồng nàng mỗi khi hắn hứng tình thì tự sục cặc, không thì nhờ nàng bú cho ra chứ hắn không bao giờ đè nàng ra rồi nhét cái của nợ đó vào.
Nhiều người nói ra nói vào vì hai người chung sống đã lâu mà lại chưa có con nhưng ai đâu thấu được nỗi đau của nàng, thế nhưng cơ thể nàng lại rất nhạy cảm chỉ cần Duy Long chạm vào ngực nàng xoa bóp chút xíu thì nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Được nghe nhiều chị em đồng nghiệp kể về chuyện chăn gối nàng cũng cười trừ cho qua, nhiều lần nàng cố tình cầm cặc Duy Long để nhét vào lồn mình nhưng đều bị từ chối. Sau những lần nàng bạo gan như thế thì Duy Long đi nhậu mấy ngày mới về, ở nhà một mình nàng cũng rất sợ vì khu nàng ở hơi phức tạp nên nàng quen dần với cách cư xử của chồng.
Nàng thường hay tự trách rằng nếu hôm ấy nàng không tổ chức sinh nhật và ăn nhậu như thế liệu số phận nàng có khá hơn không, nàng luôn tự hỏi liệu mình đánh mất đời con gái đơn giản như vậy sao, cả cảm giác bị phá trinh nàng cũng không cảm thụ được.
Cơ thể nàng chưa bao giờ được chạm vào một cách thèm thuồng như thế bởi chồng mình, cảm giác sắp bị tên lạ mặt này hiếp dâm vừa lạ lẫm vừa khiến nàng kích thích.
Nghẹt thở khiến ý thức nàng mơ hồ dần dần, nàng ước gì người đang chuẩn bị đụ mình là Duy Long để nàng biết được mùi vị của con cặc như thế nào thế nhưng lần đầu được tận hưởng cảm giác này lại là một người xa lạ ấy vậy nàng lại cũng sắp ngất đi.
Kế hoạch của nàng xem như thành công khi thoát được bị Văn Cường đụ vì nàng phát hiện ra khi vào phòng thờ này cởi đồ ra thì cứ như tàng hình vì tên biến thái năm năm trước mém tí đã đụ được nàng nhưng nàng kịp chạy lên đây khóa cửa lại, khi hắn vào phòng Gia Hân tưởng như mình sẽ phải bị hiếp đến chết nhưng không ngờ tên biến thái đó lại không thấy nàng và tiếp đến nàng thử vận may lần nữa cùng Mỹ Kim nhưng không hiểu tại sao đến tên này thì hắn lại nhìn thấy được nàng cùng Mỹ Kim.
Cơ thể lõa lồ của nàng sắp được nếm thử mùi vị của con cặc lạ nhưng nàng dường như đã ngất đi vì nghẹt thở, số phận của nàng thật biết trêu đùa với cái lồn của nàng.
Phập!!!
Phập! Phập! Phập!
Như một người mất đi lý trí, Mỹ Kim đâm liên tục vào cổ họng của tên biến thái kia, nàng nhắm mắt, một tay thì nắm chặt tóc của hắn, tay kia nàng cầm con dao của hắn mà đâm liên tục chục nhát vào cổ họng của hắn ta.
Máu chảy ướt cả phần đít và lưng Gia Hân, máu cũng văng lên ướt cặp vú của Mỹ Kim khiến hai cơ thể tuyệt mỹ kia giờ đây đã nhuốm đầy máu của tên biến thái, hắn ôm cổ họng, mắt mở to trợn trắng rồi gục xuống.
Mỹ Kim ném con dao xuống đất, hé mắt từ từ, môi nàng mím chặt, vừa nhìn thấy cảnh tượng nàng gây nên khiến nàng “sang chấn tâm lý” ngất xỉu. Máu tươi chảy ướt cả phòng thờ, một tiếng cười quỷ dị cất lên…
Khà khà khà!
Máu trên sàn chảy về phía pho tượng Thần Nakarma đều được pho tượng này hút sạch sẽ.
Từ lúc ném đi cây rìu, Phúc Dương chống trả lại bọn côn đồ kia bằng “Huyết mệnh khoái tử”, dù trong mắt nó chỉ là một cây đũa bếp tre bình thường. Những nhát chém của bảy tên đó rất có lực thế nhưng cây “đũa” của nó vẫn vững vàng chống đỡ như cách Phúc Dương một đấu bảy.
Bỗng dưng Phúc Dương bị choáng không hiểu vì sao, hạ bộ bên trong con cặc nó tự nhiên thốn đến mức mắt hoa môi tái, một chân khuỵu xuống đất, tay phải chống “Huyết mệnh khoái tử” xuống đất để nâng đỡ cơ thể mét tám của nó.
Lợi dụng cơ hội, hai tên phía sau bay vào chém sau lưng Phúc Dương…
Xoẹt! Xoẹt!
Đùng! Đùng! Đùng!
Bị chém hai nhát phía sau làm nó gục xuống đất, tiếng nổ phát ra xung quanh Phúc Dương, khói trắng bốc lên, một thân ảnh từ trên nóc xe mười sáu chỗ bay đến chỗ nó. Bên kia đường, Tam Nương xuất hiện mang theo một thanh kiếm màu đen dài khoảng một mét hai, nàng phi thẳng thanh kiếm sang cho thân ảnh mới chạm chân xuống đất.
– Đường Tam Nương: Tam ca!
Thân ảnh đó chính là Đoàn Ngọc Tam, nhận lấy thanh kiếm ông ta rút nhanh nó ngay khỏi vỏ…
Xoengggg!!!
– Đoàn Ngọc Tam: Lão bằng hữu, mười năm rồi, hôm nay ta lại sát cánh nhé!
Thanh kiếm rung nhẹ lên một cái, toàn thân thanh kiếm màu đen nhưng bắt đầu lóe lên một ít ánh sáng màu vàng nhạt. Phúc Dương gượng dậy, ánh mắt nó bị thu hút bởi máu từ lưng nó chảy xuống đất đang được “Huyết mệnh khoái tử” hút sạch.
Phúc Dương để thử cây đũa ra phía sau lưng nơi bị hai nhát chém, phép màu xảy ra khiến tám người ở đây ai cũng há hốc mồm kinh ngạc. Máu trên lưng nó được cây đũa hút sạch giống như một con đỉa đeo bám hút máu nhưng Phúc Dương cảm thấy cực khó chịu, nó cảm nhận cây đũa này dường như muốn hút cạn máu nó mới thôi.
Ngọc Tam chú ý cây đũa phát ra màu huyết sắc sáng rõ như một bóng đèn cà na ở bàn thờ ông địa, nhận thấy bất thường, Ngọc Tam dùng thanh kiếm của mình chặn ngang cây đũa với tấm lưng Phúc Dương. Cây đũa bám chặt đến nỗi Phúc Dương cùng Ngọc Tam dùng sức cũng không lấy ra được, trong đầu nó thì bắt đầu hiện lên những hình ảnh cung nữ múa hát trước mặt, nó còn thấy được có năm người đang quỳ ở phía dưới, khung cảnh càng ngày càng rõ nét. Lúc này, Ngọc Tam rút thanh kiếm lại, ông cắn ba ngón tay chảy máu rồi phun lên thanh kiếm, thanh kiếm bỗng chốc hóa sáng, màu ánh sáng vàng chói.
– Đoàn Ngọc Tam: Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp! Phá!
Uỳnhhhhh!!!
Ngọc Tam chém mạnh thanh kiếm vào giữa cây đũa, màu huyết sắc từ cây đũa cùng với màu vàng chói lan rộng sang hai bên khiến bảy tên đứng vây quanh bị năng lượng từ “Huyết mệnh khoái tử” cùng với phép thuật trừ yêu của Ngọc Tam khiến sáu tên ngã lăn ra ôm mặt gào thét, một tên té ngã nhưng không hề hấn gì. Tên này chú ý sáu tên đồng bạn của mình thì thấy da thịt bọn họ nổi phồng thành bong bóng rồi vỡ ra văng dịch nhầy màu vàng đục tung tóe, chưa đầy một phút sáu người họ đã hóa thành một bãi nhầy dưới đất hòa cùng nước mưa chảy xuống cống.
Lần đầu trong đời chứng kiến cảnh tượng hãi hùng như thế, tên này đứng lên bỏ chạy rớt cả kính cận, hắn dốc hết sức còn lại của mình mà hòng cầu chạy thoát.
Sức ép của năng lượng từ cú chém của Ngọc Tam khiến Phúc Dương văng xa hai mét, nó cố đứng dậy lần nữa thì “Huyết mệnh khoái tử” từ trên lưng nó cũng rớt xuống đất. Đứng nhìn cây đũa ông nội trao cho nhưng nó không dám nhặt lên vì sự sợ hãi cảm giác cận kề cái chết vữa xảy ra, cứ như nó được về chầu ông bà trên thiên đình, nó cảm giác chỉ một chút nữa có lẽ thật sự nó phải chết.
– Đoàn Ngọc Tam: Không sao đâu, cứ giữ lấy nó!
Phúc Dương lúc này mới dám nhặt lên cây đũa rồi cất vào túi quần, nó nhìn Ngọc Tam với ánh mắt cầu khẩn…
– Đường Phúc Dương: Cảm ơn ông, thật sự con phải chết đêm nay sao?
– Đoàn Ngọc Tam: Diêm Vương kêu canh ba khó qua canh năm!
– Đường Phúc Dương: Có cách nào phá giải hay kéo dài được không ông?
– Đoàn Ngọc Tam: Không, nhưng để ta quẻ lại thử xem sao vì ngươi mới thoát một kiếp nạn!
Phúc Dương cúi đầu như chấp nhận trước số phận, nó tự nhủ với bản thân còn được phút giây nào thì hay giây ấy, nó suy nghĩ đến mẹ, đến út Diễm đến những hoài bão nó chưa làm được.
Nó cày ngày cày đêm với game không phải chỉ riêng vì mê game mà nó muốn hiện thực hóa giấc mơ được làm một người đặc biệt, nó muốn dùng game để kiếm tiền, sau đó nó sẽ mua một mảnh đất thật lớn để nó xây một cái nhà thật lớn như cung điện rồi từ đó nó mới tính tới việc lập gia đình và hơn hết nó vẫn chưa được “Độc bá võ lâm” trong những game mà nó chơi, nó muốn mình sẽ trở thành một người gì đó thật đặc biệt cả trong game lẫn ngoài đời.
Những suy nghĩ của nó được chen ngang bằng giọng nói của Ngọc Tam…
– Đoàn Ngọc Tam: Ta vừa quẻ lại cho cậu, thật lạ số mệnh của cậu…
Oẹ! Oẹ!
Trong xe mười sáu chỗ phát ra tiếng ho ói, hai người chạy đến kiểm tra thì phát hiện một cô gái đang cố móc họng của mình, Ngọc Tam kêu Phúc Dương vào trong xe đỡ cô gái ấy dậy.
Lúc này, Phúc Dương ôm nàng kéo tay nàng ra mới nhận ra người con gái này là Yên Bình, Ngọc Tam quệt một ít dịch nhầy từ tay nàng ra đưa lên cao dưới ánh đèn đường mờ mờ quan sát.
– Đoàn Ngọc Tam: Chết!
– Đường Phúc Dương: Chuyện gì thế ông?
– Đoàn Ngọc Tam: Sáu tên kia là Cóc Tinh mà còn là loại Nọc Trùng thành tinh, cô gái đây đã bị trúng Nọc Trùng vào người cần được giao hợp nhanh nếu không phải chết!
– Đường Phúc Dương: Nó không phải mất bảy ngày hay sao?
– Đoàn Ngọc Tam: Xem ra ngươi tuy là hậu bối của Đường gia nhưng có vẻ cái gì ngươi cũng không biết!
– Đường Phúc Dương: Tam gia, con bị kéo vào vòng xoáy này còn chưa hiểu vì sao, thật sự bây giờ con phải làm chuyện đó sao?
– Đoàn Ngọc Tam: Không nhẽ ngươi kêu lão già này làm sao, mà thôi cũng được, ngươi ra ngoài canh cho ta!
Bỗng nhiên cây đũa trong túi quần của Phúc Dương rung lắc dữ dội còn phát ra màu huyết sắc, Ngọc Tam mí mắt giật giật, sợi dây chuyền của ông ta đeo trên cổ cũng phát sáng màu đỏ, ông ta thốt lên…
– Đoàn Ngọc Tam: Yêu khí!
Hai người bị chú ý vì bên trong con đường dẫn vào nhà nội Phúc Dương có một người chân không chạm đất đang lướt ra đây, loại yêu khí này không ai rõ hơn Ngọc Tam vì ông đã chạm chán với con yêu quái này mười năm trước đây.
Văn Cường lướt đến còn cách chiếc xe khoảng hai chục mét thì dừng lại, Ngọc Tam đứng vững, tay phải nắm chắc thanh kiếm trong tay, tay trái móc trong túi áo ra năm đồng xu ném về phía trước, những đồng xu này đểu có lỗ ở giữa thường được gọi là đồng ngũ đế, sau đó lấy tiếp trong túi đeo theo phía sau ra năm cây cờ nhỏ dài khoảng một gang tay có năm màu sắc khác nhau phi ra trước, năm cây cờ bỗng chốc biến lớn cao chừng một mét cắm thẳng vô năm cái lỗ bé tẹo của đồng xu.
– Đoàn Ngọc Tam: Ngũ Hành Kỳ Trận! Trấn!
Sau khi niệm chú bỗng dưng năm cây cờ xoay vòng xung quanh chiếc xe tạo thành một vòng bao phủ hình ngũ giác có năm màu sắc riêng biệt, Ngọc Tam kéo đóng cửa xe dặn dò Phúc Dương.
– Đoàn Ngọc Tam: Ta cố chống đỡ tên yêu quái này ngươi phải cứu nhanh cô gái này đừng để hắn đoạt xác của cô ta, nếu bị hắn đoạt xác thì khó mà cứu được, nhớ kỹ!
– Đường Phúc Dương: Tam gia cẩn thận!
Dứt lời, Ngọc Tam nhảy ra khỏi “Ngũ hành kỳ trận” đứng đối diện với Văn Cường, hai người cách nhau chừng mười mét.
– Đoàn Ngọc Tam: Cóc Sơn lão yêu?
– Nguyễn Văn Cường: Tam bao đồng! Ha ha ha!
– Đoàn Ngọc Tam: Thù xưa nợ cũ thôi thì thanh toán hôn nay luôn đi!
– Nguyễn Văn Cường: Với sức của ngươi?
– Đoàn Ngọc Tam: Ngươi quên rằng ta đã đánh ngươi chia năm xẻ bảy à!
– Nguyễn Văn Cường: Ha ha ha, ỷ đông hiếp yếu khi ta đang luyện nội đan còn tỏ ra hống hách?
– Đoàn Ngọc Tam: Trừ yêu diệt ma là bổn phận của thiên sư bọn ta!
– Nguyễn Văn Cường: Ta không muốn đôi co với ngươi!
Văn Cường dang hai tay ra vẫy nhẹ một cái từ hai bàn tay của hắn phi ra rất nhiều Nọc Trùng màu vàng đục bắn tới, Ngọc Tam dơ cao thanh kiếm lộn mấy vòng tránh né rồi chém mạnh xuống hướng mũi kiếm vào Văn Cường, một vệt sáng màu vàng chém xuống đầu hắn.
Hắn dùng một tay đỡ lại vệt sáng ấy rồi cười nhẹ, những Nọc Trùng bay thẳng đến chiếc xe đều bị “Ngũ hành kỳ trận” cản lại hóa thành nước vàng rơi xuống đất.
Văn Cường từ hai tay của hắn Nọc Trùng biến thành hai thanh kiếm hướng Ngọc Tam chém tới, Ngọc Tam đỡ những đòn đánh của hắn nhưng có phần yếu thế hơn vì dường như năng lượng của hắn rất mạnh mẽ.
Keng! Keng! Keng!
Khi hai tay của Ngọc Tam đang cố gắng chống đỡ đòn chém từ trên xuống thì bỗng dưng trong quần của Văn Cường phi ra một cái dương vật đâm thẳng vào ngực của Ngọc Tam.
Uỳnh!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thần Nak |
Tác giả | Tích Liên Tiên Sinh |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 08/03/2021 12:29 (GMT+7) |