Thanh Thanh dĩ nhiên cũng có tâm sự, mỹ nữ yêu soái ca là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nàng yêu thích hắn không có gì sai, Biết hắn có nhiều đàn bà nhưng vẫn không cản được nàng yêu thích hắn, như là mỹ nữ chỉ yêu cường giả… hắn là cường giả, nàng không yêu hắn thì yêu ai. Lần này vô Nam, nàng nhất quyết cho hắn biết tâm sự mình.
Dì nàng, cũng là mẹ kế của nàng có những hành động bất thường… Về tình về lý, Thanh Thanh hiểu được, Dì nàng còn trẻ, không thể cứ như vậy mà sống cho đến cuối đời… Vấn đề là nàng nhìn ra nàng và dì Liên và cả em nàng Thanh Tuyền đều yêu thích cùng một người đàn ông… Như vậy có được không? Có phải là loạn luân không? Nhưng Thanh Thanh không dám nghỉ xa, tới đâu hay tới đó.
Buổi sáng, Tiên dẫn Liên và Thanh Thanh dạo một vòng ở Bến Ninh Kiều, ăn uống qua quýt rồi than “mệt”… cả ba trở về khách sạn. Hắn nói khoảng 2 giờ sẽ tới nhưng Tiên nói với Liên và Thanh Thanh là 4 giờ… Ý nàng muốn lợi dụng 2 giờ thời gian để cùng hắn mây mưa cho thỏa lòng mong chờ.
Gần đến giờ hắn tới, Tiên háo hức tắm rửa sạch sẽ thoa kem khắp người, người không thơm phức nhưng tỏa một mùi dễ chịu và nhất là rất gợi dục. Lên giường nằm hồi hộp đợi chờ như cô dâu chờ chú rể động phòng trong đêm tân hôn.
“Cộc cộc cộc”… Có tiếng gõ cửa phòng… Tiên mừng húm, nhảy xuống giường ba chân bốn cẳng chạy đến mở cửa…
– “Anh… ụa… Chị Liên” Tiên thất vọng vì người gõ cửa là Liên… Không phải hắn.
– “Chị đang chờ ai à?” Liên cứ nghỉ còn hai hoặc ba tiếng nữa, hắn mới tới gặp các nàng nên lên phòng Tiên định trò chuyện. Ai ngờ Tiên mở cửa gọi “anh” một tiếng rồi tẽn tò khi thấy nàng… Liên nhìn cách ăn mặc của Tiên, áo ngủ trong suốt không áo ngực, quần lót nhỏ xíu… Cũng là “tay tổ” mánh mun… Liên chợt hiểu: “Thì ra là vậy”…
– “Đâu có… đâu có chờ ai… Chị tìm em à… Vô phòng đi” Tiên miễn cưỡng mời Liên vô phòng.
– “Hihi… Đừng có nói láo mà… Tuy mới quen biết nhưng em thấy tính hai đứa mình rất hợp với nhau… Chị đang chờ hắn chứ gì? Chị nha… như bà Eva vậy xông ra mở cửa… À há… em hiểu rồi… Không phải là 4 giờ hắn tới mà là giờ này… Còn nói là không phải.”Liên “chất vấn”.
– “Hi hi… Tìm em có chuyện gì vậy?”Bị nói trúng ý đồ “gian ác”… Cười bẽn lẽn, Tiên lái sang chuyện khác.
– “Hi hi… Biết ngay mà… Khờ thiệt. Chị em mình mà.”Nói đến đây, tim Liên đập thình thịch, nàng vừa có ý nghỉ quái đản trong đầu, nàng nghe nói “xôm” (some) gì đó. Tiên này là đàn bà của hắn, nàng cũng vậy… Vì vậy Liên muốn thử “xôm” nhưng hơi ngại miệng chưa dám nói ra.
Thấy mình và Liên rất là hợp gu nên Tiên cũng đang có ý định này… Hơn nữa nàng biết hắn thích đông mới vui nên đang tìm cách mở lời… Đang lúc này, có tiếng gõ cửa… Tiếng của Thanh Thanh vọng vào.
– Chị Tiên, Dì… Anh Đức tới rồi…
…
Cao lãnh…
Sáng nay, không khí ở Ủy ban huyện Lấp Vò rất quỷ dị, thỉnh thoảng có vài người chụm đầu xầm xì về sự kiện trên “Phây bù”. Đại đa số là những lời không hay đối với Chủ tịch huyện. Sau cùng là bàn về Thư Ký Ngọc Thi và Trưởng Phòng tài chính Thu Thủy.
– “Tui đã nói rồi mà… ba bảy hai mốt ngày thôi mà các người không tin… Nà bây giờ thấy rõ chưa. Bị cái vụ này, Cái ghế chủ tịch huyện còn ngồi được sao? Và con mụ Thủy còn làm trưởng phòng được sao?” Huệ bĩu môi, sắc mặt đắc ý… Từ lúc bị con công chức chân ước chân ráo qua mặt đè lên đâu, trong lòng ức không thể tả cho nên từ tối hôm qua đến giờ, theo dõi trên mạng cảm thấy hết sức nức lòng, hả dạ, thư thái dễ chịu. Sáng nay đi làm sớm hơn thường ngày để biết tình hình đồng thời nhiều chuyện cho sướng cái miệng, đã lâu lắm rồi, không có chuyện um xùm như chuyện này.
– “Tui ghét con nhỏ mới vô… Cái mặt nó rất chảnh chó… ỷ có con mụ Thủy chống lưng…”Quỳnh hằn học ganh tỵ vì Phó Trưởng Phòng Hải kia tối ngày cứ kiếm chuyện lượn qua lượn lại.
– “Tui thấy cô ta đâu có gì đâu… cũng OK mà…” Việt ra mặt bênh vực, gã nhìn thấy Thơ tâm hồn mê mẩn đang muốn tìm cách tiếp cận nhiều một chút nên dĩ nhiên là nói tốt cho nàng.
– “Mê nó rồi sao?” Quỳnh quắc mắt, nàng cho tên này đụ mấy lần, không ngờ muốn làm phản… có lẽ mê con kia rồi. Vì vậy tức giận.
– “Đâu có… hehe… Nói chơi thôi mà…” Việt thấy Quỳnh nổi đóa liền giả lả đính chánh… Cứ mỗi tuần hắn và nàng đi mướn nhà nghỉ vụng trộm thật là đã. Hắn không ngu gì chưa được trái cam mà mất trái quýt.
– “Yên chí đi… Không lâu đâu. Tin tui đi…” Huệ nói như đinh đóng cột. Trong bụng đang tính toán nếu con Thủy bị hạ đài vậy thì ai sẽ có khả năng lên thay thế đây? Huệ muốn tranh thủ, không thể để người khác qua mặt được… khẽ liếc mắt nhìn Quỳnh… Huệ âm thầm tính toán, người có khả năng cạnh tranh với nàng chính là con Quỳnh này. Bây giờ thì khoan, nhưng đợi thời cơ thích hợp thì cái vụ nó đi ngủ với thằng Việt mình sẽ tìm cách bỏ nhỏ cho chồng nó biết, lúc đó chắc chắn sẽ có kịch vui… Tuy là không phạm pháp nhưng về mặt đạo đức… Con Quỳnh này coi như xong, còn ai có tư cách tranh với mình? Nghỉ tới đó Huệ hai mắt sáng ngời. Chuyện quan trọng cần làm bây giờ là phải biết đón gió để có thể biết ai sẽ thay thế Trần Đức? Từ đó mới có thể tinh bước kế tiếp.
Mặt ngoài làm ra vẻ thản nhiên nhưng Quỳnh cũng đang dòm ngó vị trí Trưởng phòng… và cũng đang âm thầm dò xét “đối thủ” duy nhất… Con Huệ này thường chôm chĩa văn phòng phẩm… Phải thu thập chứng cứ chờ khi thời cơ chín mùi thì tung ra mới được… Nhưng người tung ra không nên là mình… Nàng liếc nhìn Việt… khẽ mỉm cười vì đã có kế hoạch hạ con Quỳnh.
Người an tâm nhất là Lý Tuyết Hoa, Đêm qua sau khi đọc được bài đăng trên mạng, nàng vội vã gọi Quyên để thăm dò tình hình. Quyên là ai chứ. Anh nàng là Trưởng Công An của Cần Thơ, đêm Tổng Bí Thư tới, chính Tùng và Phó Vinh đã hộ tống đoàn xe của Tổng Bí thư đến biệt thự của Nancy. Việc Tổng Bí Thư tặng súng và chụp hình với hắn. Tùng đều kể tường tận với em gái mình… Quyên được Hoa gọi điện hỏi dĩ nhiên là nói hết ra rồi, để chứng tỏ nàng cũng là người phụ nữ của hắn nên biết tất cả. Quyên lúc này cũng có thâm ý riêng, nàng muốn lập ra một nhóm do nàng lãnh đạo để tranh giành ảnh hưởng với những nhóm khác, hôm cùng Ngọc, Ngân ‘nhất long tam phụng’ với hắn, biết hắn thích đông mới vui vì vậy nàng có ý nghỉ lập nhóm để chìu hắn nên có ý nghỉ đem Tuyết Hoa nhập bọn.
Về phần Tuyết Hoa, tâm trạng của nàng cũng giống như là Quyên lúc trước kia, muốn dùng thân xác để tiến thân nhưng sau lần đầu tiên cho hắn chơi… Hoa về nhà ngơ ngẩn cả ngày, không ngờ hắn lợi hại như vậy, đêm qua trong lúc “làm”với Luận, chồng nàng, Hoa cứ nghĩ đến hắn… Trong đầu đã có sự so sánh. Nghe Quyên nói, Hoa vững tâm nhiều. Sáng nay nàng cũng đến sớm. Mục đích là muốn thăm dò phản ứng của Chánh văn Phòng Bân. Mấy năm làm việc với lão, Hoa biết người này thuộc loại cuốn theo chiều gió, không có chủ kiến.
Chánh văn phòng Bân lúc này đứng ngồi không yên. Lúc đầu, lão muốn đầu quân với Chủ tịch huyện nhưng sợ thế lực của bộ ba Cơ Trường Thông nên đi hàng hai… Đùng một cái, hai thằng Trường, Thông đầu quân cho Chủ tịch huyện khiến Bân không kịp trở tay. Mấy ngày trước, hai vợ chồng lão đã chuẩn bị 4 tỷ để hùn vốn vào siêu thị mục đích là để tỏ lòng thì tối qua trên mạng lùm xùm. Bây giờ Bân đang sợ một khi đứng về phe của Chủ tịch Đức thì liệu có đứt gánh giữa đàng? Ây da… Coi bộ phải suy nghĩ lại rồi. Phải tuyệt đối cẩn thận mới được.
– “Chào chú Bân… hi hi… Sao hôm nay sớm vậy?” Tuyết Hoa thấy Bân ngồi trâm ngâm liền mon men tới chào buổi sáng.
– Ha ha… Cô mới sớm, tui ngày nào cũng vậy mà… Cà phê cà pháo gì chưa?
– “Rồi… Nếu không làm sao tỉnh chứ… Chú Bân… Tối qua trên mạng” Hoa nhìn quanh, nhỏ giọng, làm ra vẻ thân thiết.
– “Hả? Trên mạng? Có chuyện gì sao?” Bân làm ra vẻ “ngáo ộp”…
– “Tui cũng không rành lắm, chưa có thời gian lên mạng, chỉ nghe người ta nói lình xình cái gì đó. Aiz… Thôi không nói nữa, chú biết gì nói tui nghe nha chú Bân” Hoa lắc mông bước về chỗ làm việc của mình thầm khinh thường… Muốn thảo luận một chút mà giả nai hả? Tưởng tui khờ sao? Hừ…
– “Con đượi này muốn đá bố mày để chiếm chỗ hả? Mày còn non lắm… hừ…”
…
Hoàng Thu Thủy cũng lên mạng để xem nhưng nàng không sợ vì chẳng có gì để mất mác, cùng lắm là trở về vị trí củ hoặc đi kiếm việc khác thôi. Tuy vậy cũng tìm đến Thi để thăm dò.
– “Mày cứ yên chí… Chuyện khác thì tao không bảo đảm chứ cái chuyện lem nhem tiền bạc thì tuyệt đối không có…”Thi nói như đinh đóng cột.
– Nghe mày nói tao thấy đỡ lo một chút, nhưng mà nói thiệt nha, tao cũng không sợ đâu, cùng lắm là đi làm chỗ khác thôi. À. Mày nói chuyện khác là chuyện gì vậy? Nói nghe coi.
– Ậy… đừng hỏi mà… Chuyện riêng của người ta.
– “Mày kêu tao đừng hỏi… Vậy làm sao mày biết?” Thủy cắc cớ hỏi lại, ai dè thấy nét mặt Thi đỏ lên… Thủy giật mình nghỉ bụng: “Không lẽ… cũng dám lắm, thời buổi này “ăn vụng” là thường tinh mà, Chủ tịch huyện trẻ tuổi đẹp trai, phụ nữ khó mà chống đỡ mị lực của hắn.
– “Mày nghỉ tới đâu rồi… con này…” Thấy ánh mắt bạn nhìn mình với vẻ trêu cợt, Thi ngượng ngùng mắng… Nhưng càng chối thì càng lộ, là đàn bà với nhau, hơn nữa là bạn thân thiết từ lúc còn đi học. Thủy hình như đoán được ít nhiều.
– “Vậy thì nói đi… chuyện khác là chuyện gì… Mày không nói nên tao suy nghĩ bậy bạ…” Thủy lấn tới.
– “Hắn nha, rất là phong lưu, có cả chục đàn bà… Là ông xã tao nói… ảnh làm việc cho Công ty của hắn, năm ngoái có ra ngoài Trung cứu trợ… mày tin hay không tin cũng được. Số tiền quyên góp được đại đa số là từ bạn bè, tiền chi ra còn hơn nhiều tiền quyên được.” Thi muốn đánh trống lảng nên nói về chuyện ì xèo trên phây bù.
– “Xí… Tưởng gì… lãnh đạo nào cũng vậy mà… Nhìn thì có vẻ đạo đức lắm, sự thật thì hi hi… Nhất là thư ký đẹp như mày…”Thủy nhìn bạn dò xét…
– “Con này… mày nói bậy bạ gì đây…” Thi mắng, gương mặt thoáng hồng…
– “Mày không lên… Tao lên nha… mày thấy tao có được không?” Thủy nữa đùa nữa thật…
– Hi hi… mày khùng rồi…
Thủy còn muốn trêu chọc thêm nhưng ngay lúc này, Chánh văn phòng Bân đi đến, bên cạnh là một mỹ nữ…
– Ha ha… Để tôi giới thiệu, đây là cô Vũ Lan Chi nhân viên mới của Phòng tài chính cô đó… Cô Chi… Đây là Trưởng phòng tài chính, đây là Thư Ký của Chủ tịch huyện… các người làm quen nhau đi… Thủy, Tôi giao Lan Chi cho cô…
– “Chào chị Chi… Tôi tưởng là hai ba ngày nữa chị mới trình diện chứ” Thủy bắt tay Chi, thầm quan sát… Con Thi nói Chủ tịch Đức rất là phong lưu, cô này rất xinh xắn… chẳng lẽ… Thi cũng âm thầm quan sát và có cùng ý nghỉ. Nàng nghe nói cô này từ Cần Thơ xuống, quen biết với hắn…
– Hi hi… Chào Trưởng phòng… Em…
– Trưởng Phòng phó Phòng cái gì chứ. Sau này cứ gọi tôi là chị Thủy được rồi… Chi nhỏ hơn tôi mà phải không?
– Dạ…
– “Chi là người Cần Thơ hả? Mình là Thi… Hi hi. Trưa nay đi ăn cơm chung nha” Thi thân thiện.
– “Dạ được…” Chi mỉm cười… Thầm mừng nhưng ánh mắt nhìn quanh có chút thất vọng.
Nói tóm lại khắp nơi từ Cần Thơ cho đến Cao lãnh, bầu không khí lao xao ồn ào. Từ trên xuống dưới ai cũng niềm riêng, lo lắng có, mừng có.
Trong văn phòng. Phó Chủ Tịch huyện Nguyễn Thông đang trầm tư… Phó Trưởng Phòng Nhân đang ngồi đối diện, nét mặt phấn đang bối rối. Gã đang lấy làm tiếc nuối vì đã quá hấp tấp xé rào đầu quân cho Chủ tịch Đức, bây giờ thấy không ổn vì vậy gã đang tìm cách cứu vãn tinh hình nên tìm để anh mình để vấn kế.
– Anh hai… bây giờ làm sao đây?
– “Dĩ nhiên mình phải chuẩn bị trong tình huống xấu nhất mới được nhưng bây giờ còn hơi sớm… Chờ thêm vài ngày nữa coi sao…”Thông trấn an thằng em. Trong thâm tâm hắn cũng đang suy tính nếu giờ phút này Chủ tịch huyện có vấn đề thì người có khả năng “kế vị” chỉ có hai người đó là hắn và Thái Hữu Cơ. Nhưng mà Thái Hữu Cơ hiện nay trong tư thế yếu lại bất hòa với Thái vân Cơ. Có thể nói quan hệ giữa hai người như nước với lửa Nghỉ tới đây Thông sáng mắt lên, nếu Thái vân Cơ nói cho mình một tiếng và mình thao tác thêm một chút thì cơ hội sẽ lớn hơn Thái Hữu Cơ nhiều…
– Tao nói chị dâu mày chuẩn bị gói quà… mày chọn lúc thuận tiện thì ghé thăm hỏi Thái vân Cơ một chuyến. Càng sơm càng tốt, không nên để nhiều người biết… Hiểu chưa?
– “Hiểu rồi… Nhưng mà anh hai, con mụ Thái vân Cơ này cũng khá thân với Chủ Tịch Đức… Có khi nào…” Nhân do dự không biết mình nói đúng hay không, gã sợ bị mắng.
– He he… mày biết một mà không biết 10… Tao biết Thái vân Cơ và hắn có giao tinh. Như vậy nếu Trần Đức xảy ra chuyện thì mình xích gần lại mụ ta thì đâu có thể coi như là phản… mày có hiểu không? Bây giờ mình đến chào hỏi là đúng lúc… Đến chừng đó nếu Thái Vân Cơ muốn tạo thế lực… Cơ hội tao thành Chủ tịch huyện nhiều lắm.
– Anh Hai… anh thật là… ha ha… Nhân đưa ngón cái lên khâm phục… gã cũng đã nghỉ qua muốn đầu quân cho Thái vân Cơ nhưng không dám tự mình quyết định, không ngờ anh hai gã cũng có cùng ý nghỉ… nhưng ý nghỉ của anh gã vô cùng thâm sâu. Nhân thầm nghỉ mình cần phải học hỏi thêm mới được.
– Còn nữa… Lúc này mày thân với thằng Mai Quốc dũng lắm mà… Thăm dò một chút để biết hành động của Mai văn Trường. Báo cho tao biết.
– “OK anh hai… Em về…”Nhân đứng lên ra về… Thông vẫn trầm tư suy nghĩ.
Mai Văn Trường hôm nay cáo bệnh không đi làm. Lão gọi điện dặn dò thư ký dời lại lịch trình hôm nay cho một ngày khác. Chuyện phát tán trên “phây bù” lúc đầu làm lão hoảng sợ nhưng suốt đêm qua lão đã suy nghĩ rất kỹ càng nên tâm hồn rất thư thái. Lão vừa uống trà vừa lên mạng tìm tòi chút thông tin hữu ích.
– “Hôm nay sao rảnh rỗi vậy… Không cần đến ủy ban à?” Kim Khánh giọng còn ngáy ngủ, nghe tiếng lục đục đi ra thấy lão vẫn chưa đi làm ngạc nhiên hỏi.
– “Hôm nay làm ở nhà… Chuyện siêu thị sao rồi?” Mai Văn Trường cầm ly trà hớp một ngụm hỏi.
– “Không nói tới thì thôi. Ông nói tới là tui nóng run… Đang họp ngon ơ hà… Lúc đầu thì giành nhau, sau đó nghe điện thoại xong rồi thì đổi ý 180 luôn á… Còn đứng dậy về như bị ma đuổi vậy… Ông nghỉ coi có tức hong…”Kim Khánh vừa nói vừa thở phì phì… Chứng tỏ vô cùng tức giận.
– Ậy… Không cần phải tức giận đâu… Không có mợ thì chợ vẫn đông mà… Cứ tiếp tục làm… Tuyệt đối không được ngừng lại. Bà hiểu chưa.
– “Ông biết chuyện gì hả? Nói nghe coi”… Thấy chồng có vẻ biết chuyện mà không nói với mình, Kim Khánh truy vấn.
– “Lại đây, tui chỉ bà cái này…” Văn Trường mở Ipad, vô mạng “Phây bù” chỉ cho vợ… Bà ghé mắt nhìn coi là cái gì mà lão chồng làm như quan trọng lắm vậy…
– “Vậy… vậy…” Kim Khánh sửng sốt…
– Yên chí đi… suốt đêm qua tui nghỉ kỷ rồi hình như có người muốn gây sự với Chủ tịch Đức nên đăng mấy cái nhảm nhí này mục đích hạ là uy tín và lật đổ hắn. Mình cứ coi như không có chuyện gì xảy ra là được.
– “Rủi… Rủi là thiệt thì làm sao?” Kim Khánh có chút sợ hãi.
– Thì coi như đánh Tài Xỉu đi… Mình mua “Tài”… Trường vỗ bàn dứt khoát quyết định. Quyết định xong, lão cảm thấy thư thái. Nói nào ngay, lão cũng không còn đường lui. Ở Đồng Tháp này, hiện nay ai cũng biết Mai văn Trường lão đã cùng Trần Đức rất là thân thiết. Vợ lão, mấy ngày nay không phải là đi quảng bá cho cái chuyện siêu thị hay sao? Nếu bây giờ trở mặt không phải là không được nhưng sẽ không có kết quả tốt cho người sáng Tần tối Sở. Coi như là một canh bạc đi. Được ăn cả ngã về không.
Buổi sáng mà, tâm hồn thư thái Trường cảm thấy lửa dục nhen nhúm trong lòng, cũng đã hơi lâu rồi chưa đụ cái nào… lão đưa tay sờ vú vợ. Trong phòng ngủ mà nên Kim Khánh không mặc áo lót, ở tuổi gần 50, Kim Khánh có cặp vú khá vú to nên hơi xệ một chút nhưng nói chung chung vẫn còn rất “được”…
– “Muốn gì đây, ông có được không đó” Với vẻ vừa thách đố vừa khuyến khích Khánh ỡm ờ hỏi. Thấy chồng bóp vú mình, bà thầm mừng… đã lâu rồi hai vợ chồng chưa làm chuyện đó. Biết khả năng của lão hai năm nay yếu như sên, nhưng có còn hơn không. Vì vậy hôm nay thấy chồng có hứng thú, dĩ nhiên là Khánh mừng rỡ.
– “Sao không được chứ… Đừng khi dễ nha… Dạo đầu dùm anh trước đi” Trường tuột quần mình xuống đưa cặc tới. Khánh cầm cặc chồng, sục sục vài cái, rồi ngậm vào… Bà vừa bú vừa đưa tay xuống giữa hai đùi mình tự sướng một chút trước khi “lâm trận”. Nhưng chưa được một phút, một dòng nước ấm phun xối xả vào miệng…
Cặc Mai văn Trường vừa đút vào miệng vợ, đầu cặc được bao phủ trong vùng không gian ẩm ướt nhưng ấm áp… lão không trụ được lâu nên bắn xối xả.
– “Vậy mà làm như giỏi lắm…” Khánh nhổ vào giấy, trừng mắt tức giận, bỏ đi vào toilet. Đang lên cơn động đực tưởng sắp được đỡ ghiền ai dè bị cụt hứng nên trong lòng cảm thấy tức tưởi… Khánh bỗng nhớ lời Thu Phong nói, thời buổi này bọn trẻ khoái mấy bà sồn sồn… Không biết Chủ tịch Đức có như vậy không cà… Ây da… hắn nhỏ hơn thằng Thọ con mình mà… Mình thật là bậy bạ… Sao có thể nghỉ như vậy chứ.
…
– “Sao giờ phút này lại xảy ra vụ này…” Tổng giám đốc Hồng Ngọc nhíu mày, lấy tay xoa trán, chuyện này làm nàng suy nghĩ nhiều nên nhức đầu, tiến thối lưỡng nan. Trong thâm tâm nàng muốn nhờ vào thực lực của hắn để dứt khoát với lão già nhưng bây giờ tinh thế rất khó mà quyết định.
Bên cạnh nàng Lam Điền và Vệ Lan đang trầm tư. Trong căn phòng không một tiếng động.
– Hai chị nghỉ sao về vụ này? Cho chút ý kiến đi.
– “Câu hỏi được đặt ra là nếu hắn vì cái vụ này mà bị mất chức hay bị điều khỏi vị trí Chủ tịch huyện thì ai là người có lợi nhất?”
Hồng ngọc ngẩn ra… Đúng vậy, nếu như lời của Lam Điền vừa nói thì công ty Hồng Ngọc đang bị hắn truy cứu trách nhiệm thì trong vụ này Công ty Hồng Ngọc rất có lợi… Không lẽ là lão già kia? Có thể lắm, lão ta đứng đầu ban Tuyên giáo Tỉnh, làm chuyện này đâu có khó…
– “Cũng không chắc lắm đâu, người này vừa nhậm chức không lâu không nể mặt ai, đấu đá khắp nơi nên có nhiều kẻ thù mà” Vệ Lan thêm vào.
– “Có khi nào hắn tự biên tự diển không?” Hồng Ngọc bổng đặt ra câu hỏi.
Đến lượt Vệ Lan và Lam Điền ngẩn ra… Có thể lắm nhưng tại sao hắn phải làm như vậy? Với mục đích gì?
– “Rất có thể lắm… Người này đầu óc linh hoạt, tâm cơ khó lường. Như hai chị nói đó, hắn có nhiều kẻ thù trong bóng tối. Có thể đây là chiêu dụ rắn xuất động của hắn” Hồng Ngọc nheo mắt. Giả thuyết nào cũng có lý nhưng phải chọn một, thật là đau đầu.
– “Hồng Ngọc đã làm nhiều công trình bả đậu, giấy không thể gói được lửa, hôm nay là chuyện cột đèn may là không thiệt hại nhân mạng nhưng tương lai chưa chắc may mắn như vậy… Lúc đó lão già kia sẽ phủi tay hoặc có thể sớm hơn nữa đem cô tế thần” Vệ Lan nói đến đây ngừng vài giây, liếc chờ xem phản ứng… Rồi nói tiếp.
– Nghe nói tinh trạng sức khỏe của Bí Thư Tỉnh ủy Đàm Quốc Bảo không được tốt, xác suất rất lớn sẽ về hưu. Lúc đó Chủ tịch Trương hạo Nam sẽ là Bí thư Tỉnh ủy và vị trí Chủ Tịch tỉnh sẽ bị bỏ trống. Người có khả năng thay thế chỉ có 2 người, Trưởng ban Tuyên Giáo Nguyễn Văn Đồng Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ. Đây là chưa kể Hà Nội có thể điều động một Chủ Tịch Tỉnh đến từ bên ngoài…
– “Nghe có lý lắm nhưng Thái Vân Cơ hình như không có khả năng.”Hồng Ngọc lắc đầu… bác bỏ Thái Vân Cơ có thể trong danh sách tranh. Giành vị trí “Chủ tịch tỉnh”.
– “Trước kia thì là vậy nhưng từ đây tới lúc Bí Thư Bảo về hưu còn một khoảng thời gian ít nhất là nữa năm. Nữa năm có thể làm vật đổi sao dời… Thái Kiêm Cơ chết, Thái Hữu Cơ vô dụng. Hai ngày nay uy tín của Thái Vân Cơ tăng, rõ ràng có người muốn nâng bà ta lên. Thời gian nữa năm sẽ là một biến số quan trọng ” Vệ Lan thao thao bất tuyệt như là “nữ Khổng Minh” vạch đường đi cho “Lưu Bị”.
Hồng Ngọc bừng tỉnh… Đến thời cơ chín mùi, lão già kia sẽ bán đứng nàng bằng cách “khám phá” những công trình bã đậu để lập thành tích vẻ vang. Và như vậy cơ hội lão trở thành Chủ tịch Tỉnh sẽ rất lớn.
– “Vệ Lan phân tích rất có lý… Khi Thái Vân Cơ mở miệng, Thái Hoàng Cơ liền được tạm thời phóng thích. Uy tín của bà ta vì vậy mà tăng vọt. Đại tá Mai Thảo và Đại tá Xuân Mai rất thân thiết với Chủ Tịch Đức… Điều này chứng tỏ là Thái vân Cơ được hắn hỗ trợ. Một Phó Chủ tịch tỉnh dựa vào một Chủ tịch huyện để có thể thượng đài nghe thì vô lý nhưng nghỉ kỷ lại không vô lý chút nào nếu phía sau của Chủ Tịch Đức là cây đại thụ…”Lam Điền bổ sung.
– “Đúng là như vậy… lão già muốn nhân câu chuyện cứu trợ để tạt nước bẩn lên người hắn, nếu có thể kéo hắn xuống thì Thái vân Cơ cũng sẽ sụp đổ và chỉ còn lão là ứng cử viên cho vị trí Chủ tịch tỉnh… Đúng là lão Hồ Ly”. Hồng Ngọc thầm rủa… Được Vệ Lan và Lam Điền phân tích, nàng thấy rõ đây là âm mưu thâm độc của lão già và nếu nàng không kịp thời hành động thì kết quá sẽ “vạn kiếp bất phục”.
Ngay lúc này chuông điện thoại trên bàn reo lên… Người của quầy lễ tân gọi vào, Lam Điền bắt máy… nhìn Hồng Ngọc nói.
– Ánh Tuyết và Hoàng Yến của Công ty Đức Lập từ Cần Thơ tới…
– “Thật đúng lúc… mời vào…” Hồng Ngọc đã quyết định và biết làm sao rồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |