“Click”… Hồi sáng này hắn đã có nói trưa nay cùng hắn ra ngoài đi công tác cho nên Thi tưởng thiệt, vừa cùng hắn bước vào thì nghe tiếng khóa cửa… Nàng chợt hiểu… Thì ra tên này có âm mưu… Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm lấy và môi nàng bị môi hắn bít kín… Lần này, nàng không còn “xô” hắn ra như sáng nay nữa… mà nhiệt liệt hưởng ứng… Hai chiếc lưỡi cuộn vào nhau…
– “Đừng… Bên ngoài có người chờ…” cảm giác bàn tay hắn đang đi dần xuống giữa hai đùi mình… Thi chặn lại… Mặc dù nàng cũng đang rất động tình…
– “Mặc kệ họ… Cửa khóa rồi…” Đức lì lợm… Mới vừa rồi Phương “chọc giận” người anh em của hắn, chưa được “xã” nên rất là khó chịu bởi vậy muốn đem Thi xử lý. Có lý nào nhịn chứ. Nhanh như chớp ngồi xuống chui vào trong váy đầm, kéo luôn cái quần lót xuống, áp mặt vào chùm lông đen mềm mại hôn hít…
Thi chết điếng. Nàng như bị điện giật khi miệng hắn áp vào nơi đó… cơn thèm khát dục tình bấy lâu bùng lên, như ngọn lửa đang âm ỉ cháy được tưới xăng vào… nàng bắt đầu phối hợp, đứng dựa lưng vào tường, gát một chân lên vai hắn, giữa hai đùi dâm thủy đang tuôn trào, nàng cắn môi để có kiềm tiếng rên rỉ. Phía dưới. Hắn mút chùn chụt… Thi rùng mình, cả người nổi da gà, cao trào đã đến, nàng gồng người, thở hắt ra… Hắn vẫn không ngừng trái lại tiếp tục mỗi lúc một hăng hơn…
Ngay lúc này, tiếng di động reo lên… Nhàn một lần nữa gọi đến, không phải nàng gấp nhưng cảm thấy tội nghiệp người đàn bà trước mặt… Khi nãy nàng gọi, nó nói nó bận… Nhàn biết lúc nãy thằng con đang lâm trận với ai đó dưới Cao lãnh. Bây giờ chắc “xong” rồi chứ?
– “Là má Đức gọi…” Đức nháy mắt với Thi… hắn bắt máy… Thi lườm, kéo quần lót lên, vuốt tóc lại…
– A lô… Có chuyện gì gấp à?
– “Con còn bận không vậy?” Nhàn hỏi móc…
– Hi hi. Chút chút… Có chuyện gì vậy… Thi định đi ra ngoài nhưng nhìn ngay đũng quần hắn đang đội lên một cục… Nàng nhớ vết tích trên miệng Hoa hôm đó… Hơn nữa, để như vậy thì không tốt cho sức khỏe của hắn… Thôi thì… Nghỉ vậy nàng liền ngồi trước đũng quần hắn, đưa tay kéo phéc mơ tuya xuống… móc cái đó của hắn ra ngoài… Thi hết hồn… hai mắt ngây ngốc nhìn trân trối…
– “Là như vầy… Con trai của Chánh văn phòng Sở tài chính không biết chuyện nên lở mạo phạm… Bây giờ cậu ta đã biết lỗi rồi… Con tha cho người ta đi”… Nhàn là người rất dễ mềm lòng, thấy bộ dạng thảm thương của Dung mà sinh lòng trắc ẩn… Nàng nào biết Đức lúc này đang phê. Con cặc tổ chà bá của hắn đang nằm trong miệng Thi, tay hắn mân mê vú nàng vì vậy chỉ nghe tiếng được tiếng mất nhưng cũng hiểu là má tên Tiến Lực nhờ Nhàn nói giúp…
– “Ừm… Má quyết định đi…” Đức hàm hồ đáp… Hắn nhích mông ra vào… Thi để hắn chơi miệng mình, tay nàng mân mê bìu dái hắn… Khi còn phong độ, Đương cũng thích như vậy, nhưng của hắn quá bự và dài, đôi khi làm nàng nghẹt thở.
– “Cái gì để má quyết định chứ… Nhã Thy, Nhã Phương chỉ nghe lời con thôi” Giọng Nhàn có chút không vui…
…
– “Ê… Con có nghe má nói gì không vậy?? Nhàn tức mình, kinh nghiệm giữa hai má con… nàng nghe tiếng thở “không bình thường” của nó là biết nó đang làm gì rồi… cái thằng mắc dịch… Hồi sáng tới giờ?
– “Hả… nghe… nghe. Thôi vầy đi… Tối nay con về tới rồi nói… Vậy đi ha”… Hắn không đợi Nhàn ừ hử liền cúp máy… Vừa nhấp lia chia vào miệng Thi vừa bóp vú nàng… Được một lúc, hắn ngừng… rút cặc ra, kéo quần lên, kéo phéc mơ tuya quần lại…
– “Sao… không “ra”?” Thi kinh hải… lâu vậy mà vẫn chưa “ra”… Hắn mạnh thiệt, miệng ê ẩm và mỏi nhừ… Nàng lấy khăn giấy lau miệng.
– Lần tới “cưng”… bây giờ có việc phải làm… ừm… tối nay muốn về Cần Thơ không? Trưa mai trở xuống… Coi như đi công tác…
– “Cái gì “cưng” cứ… Nói bậy nói bạ đi… cậu… lớn hơn Ngọc Hân mấy tuổi chứ?” Thi lườm… trong lòng thấy vui vui… Lúc nằm mơ thấy cùng hắn làm tình, tỉnh dậy, nàng cảm thấy hổ thẹn với Đương nhưng hôm nay, lần đầu cả hai quan hệ bằng miệng… cảm giác hổ thẹn đã không còn. Bây giờ nàng lo lắng không biết sẽ ăn nói với chị Thu như thế nào đây?
– Hi hi… Ừm… Nói với Ngọc Như, Thục Linh… chuẩn bị… Anh phải ra ngoài… Em không cần đi. Ở lại đây làm chuyện gì cần làm… tối nay mình về Cần Thơ. Trưa hoặc chiều mốt mới trở xuống.
– “Xưng hô như vậy… Coi chừng quen miệng đó…” Thi “nhắc nhở”… Nghe hắn đổi cách xưng hô, nàng âm thầm sung sướng nhưng sợ hắn quen miệng lúc đông người. Dù sao quan hệ của nàng và hắn tuyệt đối phải giữ bí mật…
– Nà…
– Hả… cái gì?
– Hi hi… Lúc nãy… Chị làm “phê” thiệt… Không ngờ ha… Ây ui… đau…
Cần Thơ.
– Cái thằng… nói cúp là cúp… bận lắm sao? Nhàn nhìn di động mắng… quay qua nhìn Dung… mỉm cười.
– Nó nói tối nay nó về… Chị yên tâm đi… Tôi đã nói với nó rồi…
– “Cảm ơn… cảm ơn chị…” Dung ứa nước mắt… Nét điêu ngoa, kiêu ngạo mất hết rồi… Ngồi trước “dân phụ” Nhàn, Chánh văn Phòng của Sở tài chính rất khúm núm. Dung rúc cục mới biết thằng con bà không phải đá một cục gạch ven đường mà là một tấm thép hay nói đúng hơn là một tòa “Thái sơn” hùng vĩ… Ai nghe đến đều không dám chọc vào thế mà thằng con bà tự mình nộp mạng vuốt râu cọp… Aiz… Cũng vì chuyện này mà bà bị ông chồng mắng xối xả, Nghỉ cũng phải, người mà thằng con bà “vô lễ” thì ra là học trò của chồng bà ở Trường y dược… Việc này khiến ông vô cùng xấu hổ, nổi giận là phải rồi.
Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông… Sau một buổi tối bình tâm suy nghĩ, Giám đốc Gia Kỳ lạnh lùng nên bà không dám nhờ chỉ còn cách cầu cạnh mẹ hắn… Chạy đôn chạy đáo dò hỏi mới tìm tới được Đức Lập công ty nhưng “lão phu nhân” không có ở đó, lại thêm một buổi vất vả nữa mới tìm tới được tới nhà… Dung cụ bị đầy quà cáp tới cầu cạnh… Bà biết người ta không cần đến những món quà này nhưng đó là lòng thành biết lỗi của gia đình bà…
Dung thở phào khi nghe nói tối nay hắn về… Xem tinh hình chỉ còn có nước đợi… Biết làm sao bây giờ… Nhưng Dung không biết tối nay có thể trở lại đây để gặp hắn hay không, nghe nói hắn có rất nhiều “phu nhân”… Vì vậy lòng thấp thỏm…
– Như vầy đi… Chị để số di động cho tôi… Khi gặp nó, tôi gọi cho chị… – Nhàn một lần nữa tỏ ra rất hòa ái…
– “Vậy thì tốt quá… Trăm sự nhờ chị… Tôi xin phép…” Dung đứng dậy ra về… Nhàn tiễn khách ra cửa, nhìn theo lắc đầu thở dài… Trong lòng có chút tự hào, thằng con thật oai phong a… Ây da… quên nữa… con Tâm có bầu rồi, giờ tính sao đây? Không lẽ không chồng mà cái bụng ễnh lên? Phải coi nó tinh sao mới được… Cũng may là mình có uống thuốc.
Cao lãnh…
Ở Đồng Tháp Công Ty xây dựng Hồng Ngọc là công ty lớn, có thể nói là niềm tự hào của người Đồng Tháp vì đó không phải là đầu tư của nước ngoài mà là của người Việt ở Đồng Tháp này. Thường thì người ta chỉ đề cập đến “Hồng Ngọc”nhưng ai cũng biết Công Ty này bao gồm cả 3 công ty Thắng Lợi Đống Đa Trường Sơn… Nói tóm tắt Công Ty Hồng Ngọc là công ty mẹ…
Xế chiều hôm nay, người Đồng Tháp sửng sốt khi nghe tin Công ty Hồng Ngọc đăng bản “bán” vì có vấn đề tài chính. Nếu không có ai mua thì Công ty Hồng Ngọc sẽ phải đóng cửa dẹp tiệm… Như vậy thì sẽ mất khoảng 400 việc làm… Đang làm việc, có đồng lương ổn định, nay sắp mất việc khiến người của công ty thấy lo ngại… Có người thắc mắc… Công ty đang phát triển tốt mà, sao bỗng dưng tài chính có vấn đề chứ, chắc là có gì mờ ám đây… Lại có người tỏ ra hiểu biết… À phải rồi… Cái vụ cột đèn kia nghe nói là huyện đã truy cứu. Nếu không làm lại thì Tổng Giám đốc sẽ vào khám bóc lịch vi cái tội công trình không chất lượng… Cho nên phải bán lấy công ty để đền bù. Nói tóm lại Tổng Giám đốc Hồng Ngọc kia khổ rồi… Ui cha… người đẹp như vậy mà vô tù thì mấy thằng cai tù thật là sướng cặc nha… Cứ nứng cặc là đem ra đụ…
Ngồi lê đôi mách, trong giờ giải lao. Một đám dâm dê đang bàn chuyện…
– “Không thể nào đâu… Cô Hồng Ngọc kia là con gái nuôi của Trưởng ban Đồng mà… Có lý nào ông ta để con gái nuôi ngồi tù chứ” Một người ngờ vực…
“Anh biết một mà không biết mười… Trưởng ban Đồng là người thanh liêm chính trực, tận tụy vì người dân làm việc… Cho nên từ lúc biết con mẹ Hồng Ngọc gian trá nên đã nhất đao lưỡng đoạn, cắt đứt quan hệ rồi… Còn nữa nha… Nghe nói là ông ta đã vận động cho bạn bè để mua lại công ty Hồng Ngọc, như vậy thì chúng ta sẽ không mất việc…” Một người khác chứng tỏ mình tường tận.
– Á đù… Có thiệt không cha nội… Đừng xạo lồn làm tụi tui mừng hụt nha…
– Mấy cha biết con cặc gì, chờ đi rồi coi…
Thu Lan đi một vòng nghe ngóng tinh hình… Thầm đắc ý… Tin này là do nàng theo lệnh mà phát tán ra… Nhưng không phải là tin đồn mà là sự thật… Trưởng ban Đồng nói là sẽ vận động bạn bè mua lại. Mọi người sẽ không sợ mất việc nhưng nàng biết, bạn bè cái gì chứ, chính là ông ta mua lại. Nàng không hiểu tại sao Trưởng ban Đồng phải làm như vậy nhưng ông ta có cái lý của ông ta… Nàng hy vọng lúc đó nàng sẽ không còn là nhân viên làm việc ở quầy tiếp tân nữa… Tổng giám đốc thì không dám nhưng một chức vị Giám đốc của phòng nhân sự là cái chắc rồi…
– “Cô nói 400 tỷ?” Nghe Tuyết nói… Hồng Ngọc sửng sốt… lão già kia chịu bỏ ra 400 tỷ để mua lại Công ty này sao?
– “Ừm… Chúng tôi đã có kế hoạch. Cô cứ tin tưởng làm theo là được, anh ấy bảo đảm xong chuyện này cô sẽ không sao còn có tiền. Giàu sang lên xe xuống ngựa như trước thì không được nhưng suốt đời không cần lo lắng ngày hai bữa cơm…” mỉm cười, Tuyết nhìn Yến, nàng nhớ nguyên văn hắn nói là như vầy: ” Giàu sang lên xe xuống ngựa như trước thì không được bảo đảm tuổi già không cần lo lắng… Hắn làm như Hồng Ngọc già lắm vậy. Thật là…
– “Hy vọng là được như vậy”… Hồng Ngọc thở dài… Sau lần này, nàng chỉ mong được yên thân sống yên bên người thân.
Ngay lúc này di động của Hồng Ngọc để trên bàn rung lên… Liếc nhìn màn hình nàng để ngón trỏ lên miệng… Mọi người liền im lặng… Nàng bắt máy, bấm nút “speaker”…
– Ba nuôi…
– “Hồng Ngọc… Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói cho ba biết chứ… Con có còn coi ông già này là ba nuôi không… Aiz…”Tiếng của Trương ban Đồng nghe ra rất “hối tiếc”
– Ba nuôi à… Mấy năm nay con cảm thấy mệt… sẵn dịp này con bán công ty… lấy chút tiền đi di dân…
…
– Ừm… phải phải… Ba cũng thấy vậy cho nên đã tính toán cho con rồi… Là như vầy, ba có người bạn muốn mua Hồng Ngọc… à không Ha ha… Là công ty Hồng Ngọc với giá 30 tỷ. Ba thấy giá cũng hợp lý lắm. Cho nên gọi cho con nói cho con biết để con mừng, con không cần phải lo lắng nhiều.
Hồng Ngọc, Lam Điền, Vệ Lan. Tuyết Yến nhìn nhau mỉm cười, sau một hồi đi vòng vòng cuối cùng lão sắp ló đuôi… Tuyết đưa ngón tay lên môi ngụ ý Hồng Ngọc đừng nói gì…
…
– Sao không nói gì vậy… a lô…
– “Vậy cũng tốt… Ba nói với họ con bán Công Ty Hồng Ngọc và 3 công ty Thắng Lợi Đống Đa Trường Sơn với giá 400 tỷ…”
Trong điện thoại, giọng nói Hồng Ngọc “bi thương”, miễn cưỡng” nhưng trên nét mặt nàng và 4 mỹ nữ đang hiện diện có ý cười trong ánh mắt. Đây là một phần tài sản của lão để nàng đứng tên, bây giờ lão phải bỏ tiền ra mua lại với cái giá trên trời… Thật là đau hơn bò đá… Rất tiếc là không thể thấy mặt lão lúc này ra sao…
– “Hồng Ngọc… Lúc này không phải là lúc nói đùa…” Giọng lão nghiêm túc, có phần uy hiếp…
– Ba nuôi. Lúc này con nghiêm túc hơn bao giờ hết… Dưới 400 tỷ là không được…
– “Ha ha… Vậy chúc con may mắn…”lão cúp máy…
– “Yên chí đi… Anh ấy không phải tính toán một mình… Còn có Phó Loan bên cạnh… Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu…” Tuyết thấy trong ánh mắt của Hồng Ngọc có sự lo âu, nàng liền trấn an…
– “Tôi cũng hy vọng như vậy” Hồng Ngọc gật đầu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |