Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 131

Hai khung trời khác biệt nhưng cùng một cảnh xuân. Lúc này dưới bầu trời Rạch Giá nắng gắt, không khí nóng hừng hực, nhiệt độ lên tới 40 độ C nhưng bên trong căn biệt thự xa hoa, không khí rất mát lạnh, dễ chịu. Tại phòng khách, trên bộ ghế sofa đắt tiền được nhập cảng từ Ý, người Bình trần truồng phơi bụng bia to như bà bầu 4 tháng, miệng không ngừng rên rỉ, giữa hai chân lão, một mái tóc dài đang gục gặt, cặc lão mất hút trong miệng nàng, thỉnh thoảng nàng nhả ra, liếm bìu dái lên đến đầu cặc, ngậm vào, đánh lưỡi… Nhã ra, chồm lên cầm đầu cặc rà rà lên đầu vú… Rồi ngậm vào, bú liếm… Cứ thế mà làm, rất bài bản và điệu nghệ…

Bình rên hừ hừ, nàng mới vừa ngậm vào thôi Bình đã hồn bay phách lạc, chưa được 1 phút lẽ nào xịt? Cố trấn trụ bằng cách nghĩ đến những hình ảnh thánh thiện để giảm bớt cảm xúc tuyệt vời bên dưới nhưng rồi rút cục cũng chịu hết nổi, lão ghịt đầu tóc nàng nắc bạo… Chưa được mấy cái đã gồng người lên, bắn xối xả vào miệng… Bàn tay nàng cầm bìu dái vuốt ve như muốn vắt cạn… “Ực” tiếng nuốt xuống… nghe rất ngon lành…

– “Quá đã…”Bình rút cặc… Nằm lăn ra trên ghế… Vẻ mặt thống khoái. Mỹ nữ lấy điếu xì gà cuba để lên miệng, bật mồi lửa… lão hít một hơi… Mùi xì gà Cuba thơm phức tỏa khắp phòng. Chưa hết, tiếp đó là một ly Whiskey với nước đá dâng tới miệng…
– Hi hi… có thấy thoải mái không?
– “Ha ha… Thoải mái… thoải mái… Cẩm Hồng… Em thật tuyệt… Nà… Muốn cái gì đây… nói đi…” Vừa nói vừa kéo nàng lại, đặt nàng ngồi trên đùi, tay bóp tay se đầu vú… Định bụng uống xong ly rượu nóng người thì chơi thêm một cái…
– “Ây da… mới đây mà… sao anh sung vậy…”Cẩm Hồng màu mè miệng “mắng” nhưng tay nàng lần xuống cầm cặc lão vuốt ve.
– Ha ha… Em cũng thấy vậy hả… So với thằng Lương thì sao” Nghe Cẩm Hồng “khen” Bình hớn hở… Coi bộ phải uống đều chi mới được. Thuốc Đông Y này coi bộ hiệu nghiệm.
– “Sung hay không… anh tự biết mà… Đâu cần em nói chứ… Anh Lương hả… So với anh kém một chút… Vậy được chưa?” Hồng ỡm ờ… bộ dáng vô cùng dâm đãng… Nàng biết lão có sở thích rất biến thái, trong lúc đang “làm”với nàng mà cứ nhắc đến ông xã nàng mới càng thêm sướng… Lúc đầu Hồng thấy ngượng lắm, nhưng bây giờ quen rồi… Nghỉ tới Lương, tuy là Thiếu tá đấy, nhưng chỉ là con chó ghẻ ngồi cạo giấy trong văn phòng mà thôi nếu không nhờ nàng thì làm sao có được oai phong như ngày hôm nay…
– “He he… Vậy thì phải… Nà… nói đi… Muốn anh thưởng cái gì… Cái gì cũng được… Hay là 1 chiếc BMW đời mới nha… Chiếc Accord của em cũng cũ rồi hơn nữa thật là nhà quê mà, không xứng với thân phận của em đâu” Bình nói xong kê miệng bú vú…
– “Ây… hi hi… nhột… Muốn thì muốn lắm… Nhưng không nên… BMW? Một Phó Trưởng phòng đâu có nhiều tiền vậy? Thôi đi… muốn lạy ông con ở bụi này hay sao? Em không ngu vậy đâu… Toyota hay Accord được rồi… Vậy mà còn có đứa xầm xì đó…”Nói tới đây Hồng oán giận vì chuyện trâu đói ghét trâu no. Có người thấy nàng lái Honda Accord đời mới thì ganh tỵ.
– “Sợ cái gì… Đứa nào nói ra nói vô, em cho anh biết là đời nó khốn nạn ngay… Hắc hắc…”Bình kiêu hãnh… Cái này lão không nói ngoa. Với địa vị Giám đốc Sở CA, là Cẩm y vệ của thời cận đại, nắm quyền sinh sát trong tay, chỉ cần Hồng bất mãn ai thì lão sẽ cho người đó mút mùa lệ thủy sống trong khám không bằng chết.
– “Ây da… Biết anh oai phong rồi nhưng không cần phải như vậy mà… Anh thật là… Sao mau quên vậy… Không biết em muốn gì sao? Tuần trước có nói rồi…” Hồng nũng nịu, ra dáng giận dỗi.
– “Ha? Có nói rồi? Gì vậy cà…” Bình làm bộ trầm ngâm… Thật ra lão biết đứa nàng muốn ngồi vào cái ghế Trưởng phòng của Phòng Kinh Tế vật Liệu gì đó… Chỉ là chuyện nhỏ, Bình vừa mới ướm lời, lão Đàm Giám đốc Sở xây Dựng Kiên Giang liền gật đầu một cái cụp. Dám nói không sao? Bình chỉ cần cho thân tín mở hồ sơ điều tra là cuộc đời khốn nạn ngay…
– “Không nhớ thì thôi đi” Hồng xụ mặt… làm nũng.
– Ha ha ha… Coi em kìa… Yên chí đi… anh đã nói với lão Đàm… Tháng tới, em sẽ là Trưởng Phòng của Phòng… Phòng gì cà quên rồi… ừa là Phòng Kinh Tế Vật Liệu…
– “Thiệt?” Hồng nhảy tưng lên vì mừng rỡ…
– “Anh có bao giờ gạt em chưa?” Bình “nghiêm mặt”…
– “Hi hi… Vậy thì chưa… Thưởng cho nè”… Nghe được tin mừng, Hồng sung sướng vén tóc cúi xuống định thổi cho cứng lên…

Ngay lúc này, có tiếng chuông di động reo. Liếc nhìn màn hình, Bình vội bắt máy.

– Ha ha… Anh Đồng… Sao rảnh rỗi vậy?
– Rảnh rỗi cái gì… Chuyến hàng bị C03 chụp rồi…
– “Cái gì…” Bình đứng dậy… Nghe tin dữ, cặc đang bắt đầu cương bổng xụi lơ… lão đưa tay lên miệng, ý bảo Hồng im lặng…
– Anh Đồng… Sao lại như vậy?
– Tui cũng đâu có ngờ chứ… Bình, chỗ anh em mới nói nha… anh đang gặp nguy hiểm… Đám đàn em của anh… liệu có kín miệng hay không?
– “Tụi nó cũng có phần mà… Chắc không có gì đâu” Tuy nói vậy nhưng Bình có chút lo ngại… lão liếc nhìn Hồng… không biết chuyện lão và nàng lên giường với nhau thằng Lương có biết hay không thì lão không biết… Nếu thằng Lương biết… Vậy có khi nào nhân dịp này mà trả thù? Chuyện khó nói lắm… Hơn nữa mấy năm nay tụi nó thằng nào cũng nhà lầu xe hơi, bạc hốt đầy mâm…
– “Nà… Anh xảy ra chuyện thì tui cũng không xong… mình coi như cùng trên một chiếc thuyền, muốn thoát nạn thì cùng nhau hợp tác Nếu không… không xong đâu” Giọng nói Đồng vô cùng khẩn cấp.
– “Vậy anh muốn tui làm gì… Nói đi.”.
– “Chuyện này làm sao có thể nói qua điện thoại được… Anh biết căn biệt thự của tôi ở Mỹ Thọ chứ. Tôi chờ anh ở đó… Càng sớm càng tốt”

Đồng nói xong cúp máy… Không cho Bình có sự lựa chọn. Lão nhìn đồng hồ… cho xe chạy về hướng căn biệt thự ở xã Mỹ Thọ để sắp đặt mọi chuyện.

– “Sao vậy? Có chuyện gì không vui à? Hồi nãy còn sung lắm mà…” Tay sờ cặc Bình, vuốt ve mơn trớn, sục sục… muốn giúp lão nứng lên. Nhưng giờ phút này cho dù có tiên nga giáng trần ở truồng mời gọi, Bình cũng hết lên nổi.
– “Hồng… Chuyện của mình… Thằng Lương có biết không?” Bình lo lắng…
– “Anh sợ cái gì chứ… Biết rồi sao? Hắn dám làm gì anh à?” Hồng bĩu môi khinh thường…
– “Thằng Lương và đám người của nó bị cục C03 bắt rồi…” Mặt Bình nghiêm trọng… lão đang sợ lửa cháy tới chân mình. Trong 4 người kia, thằng Lương biết nhiều nhất, nếu nó khai hết thì lão chết chắc, nếu nó không biết mình chơi vợ nó thì còn đỡ…
– “Bắt rồi? Sao lại như vậy? Có phải là ăn chia có vấn đề không?” Hồng sửng sốt… mấy năm rồi chuyện dễ hơn ăn cơm sao bây giờ lại bị chụp? Chắc là ăn chia không đều rồi.
– “Rất có thể lắm…” Nghe Hồng nói, Bình cảm thấy rất có lý. Gần đây Thái Kiêm Cơ chết, có con mụ Đại tá lên thay… Đàn ông thì dùng gái đẹp dụ dỗ, đàn bà thì khó nha, chắc có lẽ vì vậy mà “kêu giá” cao và lão Đồng không chịu nên mới ra nông nổi này? Đúng là như vậy rồi, cái gì cục C03 chứ… Chỉ là cái cớ thôi… Hèn chi lão Đồng kêu mình lên… Cùng là người trong ngành dễ nói chuyện phải quấy… Nghỉ tới dây, Bình có chút nhẹ nhõm…
– “Cái gì rất có thể chứ… Chắc là như vậy rồi” Hồng ra vẻ sành sỏi… Tay sờ cặc… muốn tiếp tục khởi động. Không hề lo lắng về chuyện của chồng mình chút nào.
– “Hôm nay tới đây được rồi… Về đi. Anh có chuyện phải làm” Bình phát tay, bọn thằng Lương đã bị người của Cục C03 bắt, lão đang suy nghĩ làm sao bằng mọi giá để phủi sạch quan hệ trong chuyện này. Nếu không thì tiền đồ sẽ rất nguy hiểm. Đã gần 60 rồi, Bình không muốn thăng chức, chỉ muốn ngồi tại chỗ này, tiếp tục đảm nhiệm chức Giám đốc CA tỉnh thêm vài năm, hốt thêm một mớ rồi sang sống với con cháu bên Mỹ.

Nói thì dễ. Làm thì khó… Mấy năm nay để thủ cho mình, Bình cũng thu thập không ít chứng cứ của lão Đồng, đề phòng có ngày đem ra cứu mạng thì thằng Lương cũng vậy thôi, chắc có không ít chứng cứ của mình… Bình thường thì không sao khi xảy ra chuyện thì dễ gì không đem ra xài…

– “Vậy em về nha…” Thấy Bình đăm chiêu lo lắng không còn hứng thú nữa. Cẩm Hồng đứng lên mặc lại quần áo, mỗi tuần vào ngày này, giờ này nàng đến đây cho lão chơi để đổi lấy những lợi ích và đặc quyền hiện nay mà thôi. Tuy vậy nhưng cũng phải tỏ ra rất tình cảm khắng khít vì vậy nét mặt rất là “miễn cưỡng”.
– “Ừm về đi…” Bình nhìn Cẩm Hồng ra khỏi phòng, trong đầu tiếp tục suy nghĩ miên mang. Nếu thật sự không phải là vấn đề ăn chia không đồng đều thì sao? Nghĩ đến đây, mặt Bình lộ vẻ nghiêm trọng. Bọn thằng Lương khai hay không khai, sớm muộn gì tụi C03 sẽ tìm tới đây… Đã ngồi vào vị trí Giám đốc Sở CA, đầu óc lão dĩ nhiên có chỗ gian trá hơn người, làm sao tin được những lời đường mật của lão Đồng này… Cái gì ngồi trên một chiếc thuyền chứ? Muốn mình đến căn biệt thự của lão để cùng bàn bạc? Những lời này nói với thằng ngu thì được… Đặt mình ở vào vị trí của lão Đồng, Bình nhìn ra ý đồ thâm độc phía sau những lời “nghĩa khí” tốt đẹp kia. Trước khi người của Cục C03 tìm tới, thằng Đồng muốn diệt trừ mình. Nó không có lá gan này nếu không có chị Năm gật đầu… Đụ đỉ mẹ… Tụi bây tưởng ông khờ à. Suy nghĩ một hồi lâu, Bình lấy di động ra bấm.

Hôm nay là một ngày vô cùng bận rộn của phân cục C03 tại Kiên Giang. Sự kiện quá lớn, từ khi thành lập đến giờ, phân cục đã đạt được thành tích có thể nói là quá đỉnh. Phải nói là đỉnh của đỉnh. Cả mấy chục ngàn tỷ, thậm chí có thể lên đến cả trăm ngàn tỷ… Đây là những có số thiên văn, nghe mà hết hồn. Không dễ lập được chiến công lớn như thế này nên cho dù bận rộn cách mấy, nét mặt ai cũng phấn khởi.

– “Tên Trung úy Lý, và nữ Trung úy Bích cùng nữ đại úy Cúc đều nói hết rồi, cả ba đều theo lệnh của Thiếu tá Lương mà hành sự. Người này nói nhận lệnh của Nguyễn Hòa Bình. Các chiến sĩ CA theo hộ tống hoàn toàn không biết gì…” Ngồi đối diện Bích Trâm, Thanh Phượng báo cáo. Kế bên nàng còn có Phương Trang… Hải Yến và Lan Anh rút cục cũng đã trở lại thân phận là thành viên của cục C03. Bích Trâm thấy vì lý do an ninh của thuộc ha, không cần cả hai phải mạo hiểm nữa.
– “Có bằng chứng cụ thể hay chỉ nói suông?” Bích Trâm nhíu mày…
– “Dĩ nhiên là có bằng chứng… Khi em nói nếu hắn khăng khăng ôm một mình thì không tránh khỏi tội tử hình, ngược lại chân thành hợp tác thì khác… Hắn liền tuôn ra hết… Đúng như Thủ trưởng đã dự đoán, tên nào cũng chừa cho mình một lối thoát…” Thanh Phượng đưa ra chìa USB để lên bàn…
– “Như vậy chúng ta có thể mời ông ta đến “uống cà phê” được rồi…” Phương Trang mỉm cười… Cụm từ “uống cà phê” trong ngành ai cũng hiểu 90 % là “one way ticket” vì cục C03 khi nắm chắc đầy đủ bằng chứng mới mời khách đến “uống cà phê”… Một khi đến rồi đừng hòng ra về.

Bích Trâm cầm tách trà lên hớp một ngụm… Không nói gì, nàng đang suy nghĩ…

– “Cá chưa lớn lắm”… Hải Yến buộc miệng nói…
– “Đúng vậy… Cá chưa lớn lắm. Chúng ta bỏ bao công sức, Hải Yến, Lan Anh nằm vùng bấy lâu nay chỉ để tóm, một Giám đốc Sở? No way… Cho nên Hải Yến nói rất đúng. Cá chưa lớn lắm.” Bích Trâm gật đầu.
– “Nhưng khi mời Nguyễn Hòa Bình đến uống cà phê… Liệu ông ta có dễ như tên Thiếu tá Lương kia không?”Lan Anh nhíu mày…
– “Dĩ nhiên rồi… Không chừng không đợi chúng ta mời… ông ta sẽ chủ động tìm đến gặp mình… Các em có biết tại sao không?” Bích Trâm cười ranh mãnh.

… Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh nhìn nhau… lắc đầu.

– “Bọn họ như một chuỗi mắt xích kết nối với nhau. Lão Hòa Bình này là một mắt xích. Tên Lương đã làm lửa dẫn tới lão. Cho nên lão cần phải được cắt bỏ… lão lo sợ chính là vì chuyện này… Hiểu chưa?” Bích Trâm giải thích.
– “Nếu nói như vậy, tinh mạng của lão đang bị nguy hiểm, nếu muốn sống thì tìm đến mình với những tài liệu hữu ích dễ mình bắt cá lớn thì lão còn cơ hội…” Thanh Phượng đã hiểu…
– “Ha ha… Đúng là như vậy… Cho nên lão ta sẽ tìm tới mình nếu còn muốn sống” Bích Trâm đắc ý… bật cười… Nhưng chỉ vài giây nét mặt có chút băn khoăn.
– À nè… Cái tên kia có động tĩnh gì không?
– “Hắn đang ăn mừng cái gì đầu tư siêu thị gì đó…”hiểu ý Thủ trưởng muốn nói về “ai”… Lan Anh đáp…
– “Vậy sao?” Bích Trâm nghi hoặc… Nếu được như vậy thì tốt… Nhưng chỉ sợ không phải là như vậy. Không biết từ lúc nào nàng đã bắt đầu gườm tên này. Khó mà biết hắn nghỉ gì, lúc nào cũng cà rởn vô cùng đáng ghét.
– “Nói sao thì nói, hắn cũng đã giúp chúng ta không ít” Phương Trang nói lời công đạo.
– “Ui cha… Có người động lòng rồi” Hải Yến cười trêu.
– “Chị nói gì đây… Đừng nói bậy nha.”Phương Trang mặt thoáng hồng đính chánh…
– “Hắn giúp chúng ta để hai bên cùng có lợi… Hắn muốn loại Nguyễn Văn Đồng… Đơn giản là vậy.” Bích Trâm ngắt lời.

Ngay lúc này tiếng di động trên bàn của Bích Trâm reo lên… Liếc nhìn màn hình, mĩm cưới, nàng bắt máy…

– A lô… Tôi là Hoàng Bích Trâm…
– Thiếu Tướng… Cô khỏe… Tôi là Nguyễn Hòa Bình…
– “Giám đốc Bình… Tôi có thể giúp được gì cho ông đây?” Hoàng Bích Trâm đắc ý trước ánh mắt khâm phục của các bốn thuộc hạ vì nàng đã “liệu việc như thần”. Đây là dấu hiệu tên này muốn còn muốn sống vì vậy nàng có chút khách sáo.
– “Ha ha… Thật là ngại quá… Tôi có mấy anh em trong đội ngủ không biết vì lý do gì có phiền phức với đơn vị của cô… Cho nên… ha ha…” lão muốn thăm dò Hoàng Bích Trâm cho đến bây giờ đã “khai thác” được bao nhiêu rồi.
– “Về chuyện này… xin lỗi nha, tạm thời không được tiết lộ nhưng sẽ không lâu, trễ nhất là chiều nay chúng tôi sẽ có hành động cụ thể” Bích Trâm nữa kín nữa hở…
– “Vậy à… Về chuyện này tôi cũng có chút thông tin… Không biết có thể giúp được gì cho cô không”… Bình rào đón…
– Nếu được như vậy thì quá tốt… Như vậy đi… Không biết Bình Giám đốc có thể đến văn phòng chúng tôi một chuyến…
– “Được được… Khoảng 10 phút… Chúng ta sẽ gặp nhau… Không biết ý Thiếu tướng thế nào” Bình mừng rỡ… lão đang chờ chính là câu nói này…
– “Được… Tôi chờ ông” Bích Trâm cúp máy… mỉm cười…

Bên này Bình cũng đang mỉm cười… Đường nào cũng về La mã… lão phải chọn con đường an toàn để tới Rome… Một lần nữa lão bấm di động.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng