– “Chị họ… Hồi nãy em thấy chị với Thanh Phương to nhỏ… Là chuyện gì vậy?” Đến lượt Thu Phong tò mò… Từ lúc Đồng trưởng ban đến không lâu rồi hối hả rời đi… Sau đó một chập hắn cũng rời đi rồi thì cả nhà chị họ xầm xì to nhỏ khiến nàng đã tò mò càng thêm tọc mạch.
– “Hả… Em nói cái gì?” Kim Khánh đang xốn xang bàng hoàng, bà đang nhớ lại Thanh Phương kể “bị” hắn “làm thịt” ngay tại văn phòng… Bà chưa bao giờ nghỉ tới có người bạo vậy… Bởi vậy khi Thu Phong hỏi… bà có nghe gì đâu… Nguyên do là tâm hồn đang nóng hừng hực… ước gì lão Trường được như vậy thì tốt quá…
– “Hihi… Chị coi chị kìa… Sao tâm thần hoảng hốt vậy? Có chuyện gì nói em nghe với…” Thu Phong cười…
Kim Khánh nhìn quanh… Biết chuyện mà không chia sẻ thì thật là khó chịu, hơn nữa Thu Phong là người nhà. Có sao chứ.
– Nà… Cho em biết… Hi hi… Em đừng nói với ai nha… Chủ Tịch Đức… hi hi “đớp” con Phương rồi… Từ nay chúng tôi coi như là người một nhà. Rồi hình như thấy chưa đủ… Bà ghé tai Thu Phong nói nhỏ.
– “Thiệt… Trong văn phòng”? Thu Phong sửng sốt, trong bụng thầm mừng… Hắn dâm vậy sao… Nếu như vậy thì được rồi…
– Dĩ nhiên rồi… Con Phương còn nói… nó nói…” Mặt Khánh đỏ bừng… y da làm sao mở miệng nói đây… chẳng lẽ nói “cái đó” của hắn “khủng”? Nhưng con Phương nói như vậy đó mà…
– “Y da chị họ… giữa em với chị còn úp mở cái gì… Nói nghe coi” Thấy chị họ mình còn “chần chờ”… Thu Phong hối thúc.
– “Hắn… Cái đó của hắn…”Kim Khánh lấy nắm tay trái chụp qua cổ tay phải… Là như vậy đó, con Phương cũng làm như vậy để diễn tả thì bà cũng làm như vậy…
Thu Phong dĩ nhiên là hiểu… Đứng như trời trồng… Lòng rạo rực… Phải tìm cách thử cho biết hư thực mới được.
Trong lúc các bà đang vừa rạo rực vừa nghi hoặc bàn tán về cái đó của mình thì hắn vừa lái xe vừa bận tâm suy nghĩ…”Văn Đồng có ý đồ dương đông kích tây nên dấu bọn Hải Phòng trong biệt thự này. Nay chuyến hàng bị chụp thì lão vội vã tới đây đưa bọn họ đi… Đi đâu? Dĩ nhiên là không đi trốn… Có gì mà phải trốn? Chưa làm ra chuyện gì mà… Bọn này tới để hỗ trợ lão… Nay xảy ra chuyện, chắc chắn họ sẽ sắp làm gì đó… Đây là vấn đề Đức bận tâm… Ngọc Như nói Nguyễn Văn Đồng nhận được cú gọi sau đó thì cùng bọn Hải Phòng khẩn trương rời khỏi biệt thự…” Tâm cơ chợt động, hắn gọi cho Mai Thảo.
– Hi hi… Sao đúng lúc vậy… Em định gọi cho anh… Vậy có phải là thần giao cách cảm hay không?
– Vậy à? Em gọi anh có chuyện gì?
– Anh nói trước đi, anh gọi em đó mà…
– À… phải… Có chuyện này muốn nhờ bên CA của em… Không biết có thể điều tra cách đây khoảng một giờ đồng hồ ai đã từng gọi cho Nguyễn Văn Đồng hay không vậy?
– Chuyện nhỏ… Có khám phá mới à?
– Anh chỉ nghi thôi… Giác quan thứ 6 mà… Nếu được thì hay quá…
– Em sẽ nói Đan Thùy làm cho anh nhưng cũng mất một giờ… Không nhanh được đâu.
– Được được… À nè, em có chuyện muốn nói hả?
– Vụ án kép của Thái Hoàng Cơ và Thúy Liễu đã có phát triển mới…
– “Hay lắm… Bây giờ anh chạy tới chỗ em ngay…”. Không đợi nàng ừ hử, nói xong hắn liền cúp máy. Trong lòng phấn chấn cho xe chạy đến Trụ sở CA thành phố.
Từ khi Thái Kiêm Cơ chết, Mai Thảo rộng tay chấn chỉnh không ít kỷ cương, Không còn có chuyện đến trễ về sớm, cấm tuyệt đàn ông lề mề, áo quần xốc xếch, áo bỏ ngoài quần mang dép lẹp xẹp thật là không giống ai đi làm. Còn nữa, dưới mắt nhìn không có mấy thiện cảm của Thủ trưởng đối với loại đàn ông “bụng bia”… Thật không ra thể thống gì cho nên bây giờ có thể nói trong cơ quan “đâu vào đó” rồi. Hình tượng đã thay đổi, so với trước khác biệt như ngày và đêm…
Không phải lần đầu Đức Chủ tịch đến đây nên khi thấy hắn, ai cũng cười chào hỏi rất thân thiện hơn nữa trong đầu họ, người này rất thân thiết với Thủ trưởng, có thể là BF của Thủ trưởng cũng không chừng mà còn là Chủ tịch huyện phong vân.”Giết người” không thấy máu… Loại người này nịnh bợ thì được chứ tuyệt đối đừng trêu vào… Thái Hữu Cơ, Nguyễn Thông, và Chánh văn Phòng Bân là ba thí dụ điển hình… Còn nữa, nhìn đi cả nhà của Chủ tịch Trường bây giờ thật là phong quan còn không phải là nhờ Chủ tịch Trường “biết thời vụ” hay sao?
Bởi vậy khi thấy Chủ tịch huyện Đức, ai cũng rạng rỡ nở nụ cười vô cùng thân thiết. Đặc điểm của hắn là không hề hách xì xằng, cao cao tại thượng, trái lại rất hòa nhã và vui vẻ trong tinh thần người kính ta một trượng ta kính người một thước cho nên nhanh chóng chiếm được không ít cảm tình…
– “Anh thật là có mặt mũi ha…” Đang ngồi trong văn phòng, chợt nghe bên ngoài có chút huyên náo rồi nghe: “Chủ tịch huyện Đức, anh khỏe” hoặc “Đức Chủ tịch đến gặp bạn gái à… Thủ trưởng đang ở trong văn phòng” vâng vâng và vâng vâng… Mai Thảo thấy tức cười đồng thời cũng thấy lòng lâng lâng, đúng rồi nàng là bạn gái của hắn chứ gì nữa… Mặc dù chỉ là “một trong”… Cho nên nàng đứng trước cửa văn phòng mình đón hắn…
– “Hi hi… Người ta nể mặt em thôi… Em phải là người có mặt mũi mới đúng” Hắn không khách sáo chút nào, hôn vào má nàng một cái thật kêu…
– “Lẻo mép” Mai Thảo lườm… nét mặt vô cùng đáng yêu… Chợt má nhuộm hồng. Khi thấy phía sau có người nhìn trộm… Đúng là có người đang tò mò dò xét… thấy hắn hôn thủ trưởng mà thủ trưởng thì e ấp… y da… 100 phần trăm là thiệt rồi, không còn nghi ngờ gì nữa… là tin khủng a.
– Sao tới mau vậy… Chuyện anh nhờ. Đan Thùy đang làm… cũng phải khoảng nữa tiếng mới được…
– Em không phải nói có tiến triển mới trong vụ án của Thái Hoàng Cơ hay sao… Nói ra nghe thử…
– Em cho bí mật tiến hành khám nghiệm thi thể lần thứ hai… Báo cáo lần đầu so với lần này có quá nhiều thiếu sót…
– Thí dụ?
– Vết thương chí mạng của Thúy Liễu là do người quen tay trái gây ra, còn nữa, trên móng tay của Thúy Liễu có dấu máu và một lớp da, chứng tỏ cô ta trước khi chết đã cào hung thủ… Việc bây giờ cần làm là tìm ra tên này… Em dự định nay mai mời tên bác sĩ pháp y đầu tiên trò chuyện một chút.
– Có chuyện này anh chưa kịp nói với em… Phó Chủ Tịch Hoàng và Thúy Liễu có quan hệ không tầm thường, còn nữa, vợ của Phó Chủ tịch Hoàng và Thái Hoàng Cơ trước đây đã từng cùng nhau đi mướn phòng ngủ rồi bị bắt quả tang… – Chuyện này cũng hơn 10 năm rồi… Lúc trước khi Phó Chủ tịch Hoàng còn là Chủ tịch huyện Tam Nông, Thái Hoàng Cơ và vợ của Chính vì vậy mà Thái Hoàng Cơ phải nghỉ hưu sớm khi vừa lên chức Phó Chủ Tịch Tỉnh chưa được 1 năm… Đây là vị xì căng đan lớn nhất thời bấy giờ.
– “Tin tức này anh lấy từ đâu vậy?” Mai Thảo mừng rỡ, như vậy tiết kiệm được rất nhiều thời giờ.
– Chuyện quan hệ giữa Phó Chủ tịch Hoàng và Thúy Liễu là anh nghe được từ Oanh Oanh… Em còn nhớ Trần Ngọc Sơn không? Cô ta nghe Trần Ngọc Sơn nói… Còn chuyện xi căng đan của Thái Hoàng Cơ và vợ của Phó Chủ tịch Hoàng là do ông nội của Phương Linh cho anh biết.
– Thì ra là như vậy… Xem ra phải đi chào hỏi và điều tra Phó Chủ tịch Hoàng rồi để tìm ra hư thực… Thứ nhất, có phải ông ta là người thuận tay trái, thứ hai là trên người ông ta có vết trầy nào không… Sau đó tiến hành xét nghiệm DNA…
– “Khoan đã… Đã tới nước này, Phó Chủ tịch Hoàng chỉ là cá nằm trong chậu… Không cần gấp… mình lo mình lo chuyện của Nguyễn văn Đồng trước… Em nhìn đi…” Đức đưa di động của mình cho Mai Thảo coi… Đó là những hình ảnh mà Thục Linh thu được từ flycam gửi cho hắn. Mai Thảo nhìn nhưng không biết hắn muốn ám chỉ cái gì…
– Anh muốn nói gì đây?
– Thỏ khôn đào ba hang, Nguyễn văn Đồng là lão Hồ Ly cũng như Lại Đức Quang… Tài sản do tham ô bấy lâu nay em nghỉ lão để hết ở ngân hàng nước ngoài sao?
– Ý của anh là…
– Hoàng Bích Trâm không ngu… Cô ta cũng đang nhắm vào cái này. Cho nên mình phải ra tay trước… Hắc hắc… Cô ta bắt người thì có công sau này lên chức Trung tướng… Nhưng đâu có lý nào cái gì cũng gom hết. Trong khi mình không có cái gì… Em nói có đúng không?
– “Đúng thì đúng nhưng có liên quan gì đến mấy bức hình này chứ?” Mai Thảo vẫn còn đi trong sương mù…
– Em vẫn chưa nhìn ra sao? Khờ thiệt… Mình làm sao khám phá gia tài của Lại Đức Quang?
– “Ouf”… Mai Thảo bừng tỉnh. Nàng nhớ lại trong căn biệt thự của Lại Đức Quang có hòn non bộ, có thác nước chảy róc rách. Bên trong hòn non bộ là tiền. Biệt thự của Nguyễn văn Đồng có hồ sen…
– Anh nghỉ là dưới hồ sen…
– Ha ha… Đúng vậy… Không dám nói là một trăm phần trăm nhưng được 80 phần trăm cũng đáng cho mình lặn xuống hồ coi thử…
– “Em gọi cho Kim Chi và Ngọc Vân… Hai đứa này lặn rất giỏi” Mai Thảo kích động cầm di động lên nhưng ngay lúc này có tiếng gõ cửa… Là Đan Thùy, nàng vừa từ Viettel về.
– Thủ trưởng… Lúc 13h 10 phút Trưởng ban Đồng gọi cho Giám đốc Sở CA Kiên Giang Ông Nguyễn Hòa Bình… Cuộc gọi kéo dài 8 phút 37 giây Sau đó lúc 15h 27 phút… Trưởng ban Đồng có nhận được cú gọi từ người này… Cuộc gọi kéo dài 5 phút 15 giây… Ngoài ra em cũng nhờ nhân viên của Viettel kiểm tra. Họ cho biết giữa khoảng thời gian này, Giám đốc Bình có gọi cho một người tên Hoàng Bích Trâm, cuộc gọi kéo dài khoảng 3 phút 12 giây… – Đan Thùy để bản in từ Viettel lên bàn để chứng minh lời nói của mình.
– “Không có nội dung của các cuộc gọi sao?” Đức hỏi… Hắn hy vọng nếu nội dung của các cuộc gọi thì dễ hơn rất nhiều, không cần phải suy nghĩ đoán già đoán non…
– “Không… Đây là các cuộc gọi thông thường nên không được ghi lại trừ khi có công văn của viện kiểm sát hoặc Bộ” Đan Thùy lắc đầu.
Mai Thảo và Đan Thùy nhìn hắn… Hắn đi qua đi lại lẩm bẩm như đang đọc bùa… đang sắp xếp lại các dữ kiện trong đầu để giải bài toán khó này…
Biết chuyến hàng bị chụp. Nguyễn văn Đồng hấp tấp rời nhà hàng khoảng 1 giờ… 1 giờ 10 thì lão gọi cho Nguyễn Hòa Bình có thể là để thông báo tin dữ và bàn kế sách… Tên Nguyễn Hòa Bình sau đó gọi cho Hoàng Bích Trâm để làm gì? Mua chuộc? Không thể nào Hoàng Bích Trâm chịu bị mua chuộc…
Ngay lúc này, di động reo lên… Là Thục Linh gọi tới… Hắn vội vàng bắt máy… Lo sợ hai nàng bám theo rủi có chuyện gì thì không nên… Nguyễn Văn Đồng thì không đáng ngại nhưng Bích Trâm nói bọn Hải Phòng cực kỳ nguy hiểm… Chuyện gì cũng dám làm.
– A lô… Linh… Em và Ngọc Như sao rồi… Không có chuyện gì chứ?
– “Tụi em không sao… Yên tâm đi” Thục Linh thấy lòng ấm áp khi nghe câu nói đầu tiên của hắn là lo cho sự an nguy của nàng và Ngọc Như. Mai Thảo cũng cảm thấy vui… Tuy là một cử chỉ vô cùng nhỏ nhặt nhưng có ý nghĩa rất lớn… Không uổng các nàng vì hắn mà tận tâm làm việc. Đan Thùy khâm phục… nghỉ bụng cái tên này không tệ… Biết nghĩ đến người khác…
– “Lão già kia chở 4 người Hải Phòng đến một căn biệt thự khác ở ngay thành phố Cao lãnh, vào chừng 10 phút xong họ trở ra với một túi đồ lớn nặng… chắc chắn là túi chứa vũ khí… Hiện nay bọn họ đang ngừng xe trên quốc lộ 30, hình như giả vờ tạo ra sự cố xe hư… Mục đích là muốn phục kích ai đó…”Thục Linh phân tích tinh hình… Tạo ra sự cố trên đường cao tốc để “bắt giặc” các nàng đã dùng không chỉ một lần nên nhìn một cái liền nhìn ra ngay.
– “Phục kích ai đó? Thục Linh, em và Ngọc Như không nên tới gần…”Câu nói này của Thục Linh gần như giải đáp tất cả câu hỏi trong đâu… Hắn liền tỉnh ngộ.
– Tụi em ở cách họ hơn nữa cây số, Bọn họ đều trong tầm ngắm… Yên chí đi.
Đức mừng rỡ… nhớ lại là trong chiếc xe Toyota Fortuner lúc nào cũng có “đồ chơi”. Theo như Thục Linh nói thì chắc chắn nàng đang “quan sát” trong ống nhắm của cây súng bắn tỉa SSG 69 mà Thu Tâm có lần đã “giới thiệu”qua. Thục Linh là tay thiện xạ, 4 thằng Hải Phòng này lành ít dữ nhiều khi bị nàng “quan sát”
– Hay lắm… Tùy cơ ứng biến… Nếu cần thì cứ “phơ”.
– “Yes Sir…”Thục Linh cúp máy…
– “Tụi nó muốn phục kích bọn người của Hoàng Bích Trâm” Bây giờ hắn có thể khẳng định đến 80 % rồi…
– “Đan Thùy… Mau tập hợp người…”Tuy khả năng không đạt 100% nhưng phục kích Thiếu tướng của Cục C03 là chuyện lớn. Mai Thảo nhất định không để chuyện này xảy ra trong địa hạt của mình… Đan Thùy nghe được cũng hết hồn, vội vã quay lưng…
– “Khoan… Không nên nóng nảy… Các người kèn trống inh ỏi tới đó coi chừng bị bắn như tổ ong…” Đức nhắc nhở.
Đan Thùy sửng sốt… Lời nói này rất đúng, đội ngũ đi xe CA hú còi ồ ạt tới nơi, gặp lưu manh tép riu thì không sao nhưng với bọn người chuyên nghiệp trang bị súng ống đầy đủ thì là chuyện khác… Nàng đưa mắt nhìn Thủ trưởng mình…
– “Yên tâm đi… có người của chúng ta đang canh chừng nhất cử nhất động của chúng… Trong thời gian ngắn hãy tập trung các xe riêng đừng dùng xe của đơn vị… Còn nữa, đừng mặc sắc phục… Nên ăn mặc bình thường…” Mai Thảo nhịp nhàng phân công, có Thục Linh và Ngọc Như giám sát chặt chẽ với súng bắn tỉa, nàng rất yên tâm.
– “Em đi làm ngay…”Đan Thùy vừa khẩn trương vừa hồi hộp, đây là lần đầu tiên nàng được tham gia vào sự kiện lớn, rất có thể sẽ có nổ súng. Bất chợt có chút hổ thẹn vì nàng nghỉ mình sao nhát như vậy? Hắn là Chủ tịch huyện mà tỉnh bơ trong khi nàng là Trung úy thì hơi run… thật là mất mặt…
– “Khoan… Nếu có thể, kiếm một chiếc xe buýt và một chiếc Dream… Chúng ta có việc cần dùng.” Nghe hắn nói… Đan Thùy nhìn Mai Thảo… Nàng biết Thủ trưởng mình sẽ không có ý kiến gì nhưng theo thủ tục, nàng phải chờ Thủ trưởng gật đầu mới có thể thi hành.
– “Cứ làm theo yêu cầu của Đức Chủ tịch đi…” Mai Thảo phát tay…
– “Dạ được”… Đan Thùy đi ra ngoài…
– “Sao không thấy Xuân Mai đến… Bận chuyện gì à?” Chợt nhớ từ lúc tới đây không thấy Xuân Mai, Đức thắc mắc.
– “Em nói nó đi điều tra Nguyễn Xuân Hoàng một chút…” Mai Thảo nhỏ giọng…
– “Tạm thời ngừng lại đi… Nên tập trung vào chuyện này… Hôm nay là cơ hội thuận tiện nhất, gọi Kim Chi, Thu Tâm, Phương Anh, Thu Hà xuống phụ trách…” Hắn cũng nhỏ giọng, ngón tay chỉ vào ao sen trong bức hình.
– Vậy còn Xuân Mai?
– “Hắc hắc… Em khờ thiệt… Em và Xuân Mai sẽ lập được công lớn. Sau chuyện này tên Hòa Bình kia nếu còn được tiếp tục ngồi ở vị trí Giám đốc Sở CA thì anh sẽ chặt đầu anh xuống cho em làm ghế ngồi…” Đức cười khoái trá…
– “Anh… giỏi thiệt… Vậy mà cũng nghỉ ra…” Mai Thảo chợt hiểu… Trong chuyện này, Nàng và Xuân Mai sẽ có cơ hội lập được công lớn. Chị cả Nancy sẽ thừa dịp đẩy Xuân Mai hoặc nàng vào thế vị trí của Hòa Bình.
Đừng nói nhiều nữa… Chuyện này để em lo. Đức lấy di động ra bấm, hắn muốn biết động tịnh bên Hoàng Bích Trâm.
…
Đối diện Hoàng Bích Trâm là Nguyễn Hòa Bình… lão đang ngồi trước mặt nàng với vẻ khúm núm và thành kính, kiên nhẫn chờ đợi Thiếu tướng Trâm rà xét ổ USB mà lão đưa cho nàng…
– “Thiếu tướng… Cô cũng biết, trong quan trường, thân bất do kỷ… Đôi khi muốn được phục vụ trong đội ngủ thì phải nhắm mắt làm theo. Aiz… Tôi chờ cơ hội này đã lâu rồi”Bình ra vẻ bất đắc dĩ…
– “Chuyện này tôi hiểu được… Giám đốc Bình. Ông có yêu cầu gì?” Trâm thông cảm. Trong quan trường đúng là thân bất do kỷ… lão Bình này trình những bằng chứng rất có giá trị, chứng tỏ lão ta có những lúc không thể tự mình làm chủ cho bản thân. Bây giờ chỉ cần tốn chút thời giờ kiểm chứng, nếu là sự thật thì nàng có thể bắt con cá lớn đang nhởn nhơ bơi lội tại Hà Nội được rồi, nhưng trước hết phải tiến hành việc “mời” tên Nguyễn Văn Đồng về đây thẩm vấn… Về phần tên Hòa Bình này, lão đã thành thật hợp tác vậy thì không nên đuổi tận giết tuyệt. Vì vậy nàng đang cân nhắc cho lão con đường sống.
– Tôi cũng đã có tuổi rồi. Aiz… Nếu có thể bình an về quê trồng rau câu cá thì cũng là chuyện tốt…
– “Chuyện này tôi có thể hứa với ông… Bây giờ chúng ta đi…” Trâm đứng lên…
– “Đi? Đi đâu?” Bình ngạc nhiên…
– “Chào hỏi” Trưởng ban Đồng… Đây là bước đầu tiên… Tôi cho ông cơ hội tham gia, tạo điều kiện cho ông lấy công chuộc tội, sau này dễ dàng giúp ông về quê trồng rau câu cá…
– “Thiếu tướng… cảm ơn… cảm ơn nhiều…” Bình nghẹn ngào cảm động nói không nên lời…
– Đừng nhiều lời nữa. Chúng ta đi…
– Được… được… Xin hỏi toilet ở đâu?
– Ông ra cửa, quẹo trái… đi thẳng… Ở cuối hành lang.
Bình vừa ra ngoài, di động reo lên, Bích Trâm nhìn màn hình… Không vội bắt máy… Chờ thêm hai ba lần, khi nàng đưa tay bắt máy thì di động không còn reo nữa…
– “Chờ thêm một chút… Bộ chết à…” Bích Trâm tức giận… Nàng vừa dứt lời… Di động lại reo lên. Lần này nàng không đợi hết tiếng chuông thứ hai, liền bắt máy.
– “Có chuyện gì? Tôi bận lắm…” Bích Trâm màu mè.
– “Dĩ nhiên là có chuyện mới gọi… Cô tưởng tôi rảnh lắm à…” Giọng Đức bốp chát… Không nể mặt chút nào khiến Bích Trâm nóng run… Không hiểu vì sao Nancy chịu có con với hắn hơn nữa còn có cả đám đàn bà vây quanh… Hắn có gì tốt chứ?
– Chung quanh cô có ai không? Nói chuyện được chứ?
– Nói đi… tôi nghe.
– “Nà… Tên Hòa Bình thì tôi không biết nhưng cô coi chừng trúng kế của Nguyễn văn Đồng” Hắn tóm tắt những suy luận của mình từ những cú gọi giữa Nguyễn Văn Đồng và Hòa Bình, đồng thời cho Bích Trâm biết tinh hình hiện giờ trên QL30 dẫn đến căn biệt thự ở xã Mỹ Thọ. Bích Trâm càng nghe càng lạnh sống lưng… Chút xíu nữa là nàng phạm phải sai lầm lớn.
– “Anh chờ chút…” Ngay lúc này Bình vừa đi toilet trở lại…
– Xin lỗi đã làm trễ nãi… Bây giờ đi được rồi…
– “Thủ trưởng… Tất cả đã chuẩn bị xong… Hai xe, có bốn chiến sĩ theo hỗ trợ”Cùng lúc Thanh Phượng vào thông báo…
– “Ừm… Được… Giám đốc Bình sẽ cùng đi… Các người ra ngoài trước đi. Tôi ra sau” Bích Trâm nhìn Thanh Phương…
– “Bình Giám đốc… Xin mời…” Biết Thủ Trưởng có chuyện gì đó… Thanh Phượng hiểu ý… nhanh nhẹn phối hợp.
– “Ừm được…” Bình hồi hộp, lão lấy cớ đi toilet để gọi điện thông báo cho lão Đồng đã dụ được Hoàng Bích Trâm đến biệt thự… Phục kích ra sao là chuyện của lão Đồng và bọn Hải Phòng. Kế hoạch không chút sơ hở. Nếu lão Đồng diệt được Hoàng Bích Trâm thì tốt nếu không thì tùy theo tinh hình lúc đó bên nào thắng thế. Bình sẽ rút súng ra hỗ trợ bên nào để có lợi ích nhiều nhất.
…
– “A lô… Anh vẫn còn đó…” Bích Trâm tiếp tục câu chuyện dang dở…
– Tôi nghe mang máng hình như cô nói Bình Giám đốc…
– “Phải rồi… Ông ta đang ở đây…”Bích Trâm tóm tắt những thông tin về USB và nàng sắp dẫn người tới biệt thự…
– “Bây giờ tôi tin 100 % rồi. Cái USB là miếng mồi để cô lọt bẩy… Cô tin hay không là tùy cô… Vậy đi nha… Bye…”
Cách đây 1 phút, hắn còn không chắc lắm nhưng sau khi nghe Bích Trâm nói về chia USB của Bình đưa ra, liền bừng tỉnh… Chỉ có như vậy mới dụ được Hoàng Bích Trâm… Mọi chuyện hắn đã cảnh báo cho nàng rồi, tin hay không thì tùy nên định cúp máy. Thật ra hắn chỉ làm bộ thôi vì biết chắc nàng sẽ không để hắn “yên”.
– “Ê… khoan… Anh biết rõ như vậy… Chắc có kế hoạch gì rồi có phải không?” Quả nhiên Bích Trâm bỗng nhiên nhún nhường.
– “Cô hỏi tôi?”Giọng Đức có vẻ sửng sốt…
– Anh đừng quên mình đã đánh cược… Tôi thua thì tôi giữ lời… Anh coi nhẹ nhưng lời nói của Hoàng Bích Trâm này rất coi trọng lời nói của mình.
– Ha ha hi hi… Đừng làm bộ làm tịch nha. Muốn tôi giúp thì nói ra đi… Hoàng Bích Trâm… Cô muốn mánh mun gian trá lươn lẹo với tôi thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.
– “Biết anh giỏi mà… Vậy được chưa?” Mặt Bích Trâm ửng hồng, không phải nàng không có cách ứng phó nhưng nàng muốn kéo hắn vào cuộc bằng cách “hạ mình” hỏi kế sách. Hơn nữa, tên này thật là khó mà “nắm bắt”… Tốt nhất là thân cận một chút để biết đường đi nước bước của hắn.
– “Ha ha… Nếu cô đã nói như vậy tôi có muốn từ chối cũng không được… 10 phút sau, đem người của cô tới trước Vincom, tôi sẽ rước các người ở đó… À quên nữa, nhờ hụ còi inh ỏi khi đi… Sau đó thì im lặng” Hắn nói xong cúp máy…
– “Hụ còi khi đi… Sau đó thì im lặng?” Sửng sốt một vài giây sau đó Bích Trâm chợt hiểu… Trong lòng vô cùng thưởng thức thông minh và tài trí của người này. Đây là hắn muốn “thay hình đổi dạng” lừa gạt tai mắt của người khác.
Bất chợt, Bích Trâm sinh lòng ghen tị… “Nguyễn Trần Uyển, cớ gì mi được “đồ tốt” như vậy còn ta thì không… Chờ coi đi.” Trên miệng Bích Trâm nở nụ cười ranh mãnh, hai mắt long lanh gương mặt thoáng hồng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |