Không những sang trọng quý phái mà còn đẹp, phải nói là rất đẹp… Có thể nói là minh tinh xứ Hàn cũng chỉ thế thôi. Có điều là trên ba gương mặt đẹp đều phủ một lớp sương… nhìn rất lạnh lùng.
Ba người vừa bước vào, dừng lại…
– “Các vị… Xin hỏi…” Người phục vụ nam thấy khách tới… Theo thường lệ, gã bước tới đón chào.
– “Tôi đã gọi điện đặt một bàn cạnh mé sông… với tên là Trần Đức.” Thanh Phượng nói.
– “Xin các vị theo tôi…” Người phục vụ nói xong, quay người đi trước, Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang chầm chậm bước theo sau…
Khi hắn nói tối sẽ gọi cho mình, Bích Trâm đã nghĩ đến chuyện khoe sắc để hắn biết không phải chỉ có Nancy mới là người đẹp vì vậy muốn cho hắn “mở rộng tầm mắt” nàng đặc biệt trang điểm, chỉ nhẹ nhàng thôi nhưng nhìn cũng đủ “chết người”, biết Thủ Trưởng muốn “so sắc” với Nancy, được dịp, Thanh Phượng và Phương Trang cũng muốn “phân cao thấp”, nhất định không để bọn Mai Thảo, Xuân Mai vênh váo lộng hành. Bởi vậy nhìn cả ba mỹ nữ thướt tha dáng ngọc, hương thơm thoang thoảng trên người toát ra nhiều ánh mắt của đám đàn ông đực rựa dâm dê trở nên si khờ.
Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang tuy ngoài mặt lạnh lùng như sương nhưng trong lòng đắc ý, không hẹn nhưng trong đầu có cùng ý nghỉ không biết cái mặt đáng ghét của hắn khi thấy mình sẽ có si khờ như vậy không… Nghỉ vậy nên mỉm cười.
– “Được rồi… cảm ơn nhiều, trước hết cho ly cam vắt… Tôi còn đợi bạn…”Bích Trâm nói với người phục vụ.
– “Heineken… làm ơn… À không nước cam vắt…” Thanh Phương mỉm cười, suýt chút nữa nàng quên mình đang làm thục nữ, thục nữ mà cầm chai bia… có lẽ không giống ai…
– “Cà phê sữa đá… làm ơn”… Phương Trang mỉm cười… Làm thục nữ thôi mà, có gì khó chứ…
Bích Trâm nhìn đồng hồ, 9 giờ rồi… Cái tên mắc dịch, hẹn với đàn bà con gái phải chứng tỏ gentlemen một chút chứ… Không tới sớm hơn 15 phút được sao? Bắt nàng phải chờ. Không hiểu Nancy “chấm” hắn chỗ nào… Nghỉ tới đây hai má Bích Trâm hồng lên, cảm thấy mình vô cùng mâu thuẫn vì ngoài miệng thì bài xích mà trong lòng thấy thinh thích.
Kể từ khi nhận chức ở Cao lãnh, cũng khá lâu rồi hắn không đến Restaurant & Cafe Lotus, mỗi lần về Cần Thơ thì ở miết trong biệt thự hưởng phước tề thiên hoặc về nhà Nhàn qua thăm Thủy hoặc khi thì tới nhà Thanh Nhã ôm ấp nàng và Đồng Giao, khi thì đến nhà Tâm Đoan, Thúy Ái. Nói tóm lại là thời gian biểu chia ra rất đều. Tối nay lẽ ra hắn về thăm nhà nhưng như đã hứa, hắn gọi Bích Trâm thì nàng hẹn hắn đến đây.
Chuyện một trái M41 bắn vào nhà khiến hai lão Đồng, Bình bị giết diệt khẩu khiến Đức vô cùng cảnh giác, nghỉ cho cùng toàn hệ thống buôn lậu quy mô ở Kiên Giang cũng chính vì mình tiếp tay với Bích Trâm mà bị phá vỡ. Giết Đồng, Bình không làm Đức ngạc nhiên chút nào, nếu hắn là lão đại thì cũng phải làm như vậy mà… Do đó hắn lo ngại không biết Bích Trâm và mình có đang ở trong tầm ngắm trả thù của đối phương? Rất có thể lắm chứ… Tại sao không? Chỉ sợ nhất vạn không sợ vạn nhất. Cẩn thận tốt hơn.
Bởi vậy hắn cho xe chạy vòng vòng hai ba lượt, cẩn thận nhìn trước ngó sau để biết chắc mình không bị theo dõi… Đến vòng thứ ba, thấy không có gì khả nghi, hắn đậu xe, vừa tắt máy định bước xuống bất chợt hắn nhận ra phía sau xe của Bích Trâm có người đàn ông ngồi xuống vừa cột dây giày vừa nhìn dáo dác chung quanh…
Đức cúi đầu xuống để gã không thấy mình… Lẳng lặng quan sát, gã kia nhanh chóng lấy một vật gì ra từ dưới gầm xe của Bích Trâm bỏ vào túi xách rồi đứng lên bước vào trong nhà hàng.
“Thiết bị theo dõi… Tên này lợi dụng lúc Bích Trâm đang ở bên trong nhà hàng, tháo gỡ thiết bị theo dõi. Vậy gã gắn khi nào? Để làm gì? Tại sao bây giờ lại tháo ra? Một loạt nghi vấn hiện lên trong đầu. Có khi nào tên này muốn tới đây để dứt điểm Bích Trâm? Không thể nào đâu, có Thanh Phượng và Phương Trang ở đây, cả hai không phải tay mơ… gã rất khó có cơ hội đắc thủ, cho dù có đắc thủ cũng không còn mạng… gã không ngu như vậy đâu.”
Tuy nghỉ vậy, Đức vẫn đề phòng bất trắc, xem lại túi xách, khẩu Smith Wesson nằm đó. Hắn khoát túi xách lên vai, làm như không có gì thong dong đi vào nhà hàng. Đi được vài bước. Đức chợt động tâm cơ, mỉm cười lấy di động ra gọi bấm.
Đức suy nghĩ không sai… Trên đường từ Cao lãnh đi Cần Thơ, Long giữ một khoảng cách sau xe của Bích Trâm một khoảng cách khá xa để tránh bị phát giác. Giữa đường, gã thừa lúc cả ba vào nhà hàng uống nước, đi toilet mà nhanh chóng gắn thiết bị định vị để tiện việc biết hành tung của ba người mà không cần theo sát. Cũng chính vì vậy mà gã biết, khi đến Cần Thơ, Bích Trâm ở nơi nào đi nơi nào, gã đều rõ như trong lòng bàn tay. Cho nên khi Bích Trâm đi đến nhà hàng, gã biết được nên bây giờ gã tạo ra dịp “tình cờ” gặp nhau… Nhưng trước hết phải tháo thiết bị trước. Người bên Bích Trâm đều là dân “pro”, một thời gian ngắn thì không sao nhưng lâu quá sẽ bị phát giác và sẽ đổ bể mọi chuyện.
Vấn đề là gã giỏi tính toán sâu xa nhưng vân mệnh xúi quẩy gặp người còn giỏi và đa mưu túc trí hơn… Nói đúng ra gã gặp phải ông trùm của manh mún gian trá…
…
– “Sao tên này đến đây?”… Vừa trò chuyện với nhau nhưng thỉnh thoảng cả ba Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang liếc về cổng chính… Trong bụng thầm tức giận, đã gần 10 phút rồi nhưng hắn vẫn chưa tới… Ngay lúc này có người xuất hiện ngay cửa khiến Bích Trâm sa sầm nét mặt, người nàng đang hóng thì chưa thấy nhưng người nàng ghét thì lù lù xuất hiện.
Thanh Phượng và Phương Trang nhìn nhau, lấy làm lạ… Lúc xế trưa tên này gọi điện nói với Thủ trưởng là đang ở Cao lãnh mà. Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hèn chi nét mặt Thủ trưởng đột nhiên rất là khó coi… Cũng phải, bị người mình không ưa đeo như đỉa thì thật là khó chịu.
– “Mặc kệ gã… Đừng đếm xỉa tới… Cũng đừng nhìn” Mặt hướng ra sông Hậu, Bích Trâm nói nhỏ vừa đủ cho Thanh Phương và Phương Trang nghe. Cả hai tức thì lấy di động tập trung vào màn hình làm bộ không để ý gì đến hoàn cảnh chung quanh. Nhưng nào có được yên đâu. Long không vì bị làm lơ mà chùn bước, nhất là gã tới đây có mục đích.
– “Ý… Bích Trâm… Là em hả? Ha ha… Anh không ngờ lại gặp em ở đây…” “Thấy” Bích Trâm… Long vội vã bước tới.”Ngạc nhiên” mừng rỡ.
Long đã theo đuổi Bích Trâm khá lâu rồi, từ lúc cả hai còn là Đại tá, gã muốn vừa được ẩm người đẹp vừa có chỗ dựa vững chắc để tiến thân trong sự nghiệp, tiếc là “Tương dương hữu tinh thần nữ vô mộng”. Cho tới ngày nay gã vẫn không cam lòng hơn nữa gã biết nàng vẫn cu ky một mình nên luôn tìm cách…
Trước kia Long là đại tá trong quân đội nhưng vị bị kỷ luật, buộc lòng phải xuất ngũ và hiện giờ là thương gia… Đó là bề ngoài, bên trong gã là sát thủ chuyên nghiệp, ra tay rất máu lạnh và tàn độc. Lần này nhận nhiệm vụ ám sát Đồng, BÌnh… Nhiệm vụ đã xong, gã không vội về Hà Nội, bởi vì gã biết Bích Trâm ở nơi này lại còn là nhân vật chính trong cuộc… Long đang tìm cách làm sao nói bóng gió để Bích Trâm đừng “chọc” vào chị Năm mà không bị nàng nghi ngờ, chừng đó nàng sẽ cảm động hiến thân đền đáp, gã tinh toán rồi, nếu nàng vẫn còn lạnh lùng vô tình thì gã sẽ “Tiền dâm hậu sát” để thỏa mối hận trong lòng.
– “Là anh à?” BÍch Trâm miễn cưỡng ngước đầu lên, gượng gạo mỉm cười…
– “Ha ha… Là anh. Thật là trùng hợp làm sao í… Mừng quá… Không ngờ gặp được em ở đây… Anh có thể ngồi xuống được không?” Miệng nói tay kéo ghế định ngồi xuống bên cạnh nàng.
– “Xin lỗi nha… chỗ này là chỗ của bạn trai tôi… Kìa… anh ấy tới rồi… Anh… bên này…” Cũng may, ngay lúc này nhìn thấy hắn, Bích Trâm gọi.
“Anh bên này?” Nghe tiếng Bích Trâm gọi mình một cách “âu yếm”, đứng hình một vài giây, nhưng khi thấy bóng lưng của người đàn ông đứng đối diện với nàng, hắn liền hiểu… Không phải lần đầu bị đàn bà đưa ra làm bia đỡ đạn… Gia Kỳ cũng vậy mà… rồi dính luôn… Không biết lần này như thế nào nhưng chắc là không… Bích Trâm này thích đàn bà mà… Thây kệ. Đóng kịch trước cái đã… Có sao chứ…
Nghe cụm từ “Anh bên này” vừa ra khỏi miệng Bích Trâm… Biết “anh” không phải là mình, theo phản xạ, Long quay người lại… Mặt gã sa sầm, ánh mắt trở nên âm lãnh lóe lên tia tàn độc rồi bình thường trở lại… mỉm cười, chờ Bích Trâm giới thiệu.
Bích Trâm gọi, đồng thời bước tới phía trước, mắt nháy nháy ra hiệu, đến bên cạnh cặp tay hắn, giọng nàng vô cùng âu yếm… Trong bụng lo lo, không biết gắn có hiểu mà phối hợp với nàng không nữa.
– “Sorry cưng… Anh tới trễ một chút…”Cúi đầu nhẹ hôn lên tóc nàng, Đức tay ôm vai Bích Trâm, phối hợp rất nhuần nhuyễn nhưng trong đầu vô cùng nghi hoặc: “Tên này không phải là tên vừa thấy ngoài kia sao? Gã quen biết với nàng?”
– “Bích Trâm… Em giới thiệu đi”… Long bước tới mỉm cười. Tới Cao lãnh được vài ngày để chờ lệnh làm nhiệm vụ, rất nắm rõ tinh hình, gã làm sao không biết người thanh niên trước mặt mình là ai nhưng làm bộ hỏi.
– “Trần Đức… Tôi là bạn trai của Bích Trâm… Anh là…” Đức không để nàng trả lời, hắn bước tới đưa tay ra… mỉm cười.
– “À… Hân hạnh, hân hạnh… Tôi là Hữu Phong, trước kia cùng với Bích Trâm quen biết” Long đưa tay ra… Hai người bắt tay vô cùng “thân thiết”.
– “Vậy à… Vậy… sẵn dịp mời anh Long ngồi xuống cùng nhau dùng bữa cơm đi… Em hả…”Nhìn Bích Trâm… nháy mắt, bóp vai nàng… Ngấm ngầm ra hiệu. Hắn vừa gọi cho Thục Linh nói biển số xe, muốn nàng gắn thiết bị định vị để theo dõi tên này cho nên cần Bích Trâm phối hợp để Thục Linh có đủ thời giờ từ biệt thự chạy đến làm “công tác”.
– “Anh quyết định đi…” Tuy chưa hiểu nhưng Bích Trâm vẫn miễn cưỡng ngoan ngoãn phối hợp. Tên này thật là “to gan”dám lợi dụng tinh thế hôn mình… Sau này sẽ “tính sổ” với hắn… Tuy nghỉ vậy nhưng hai má nàng nhuộm hồng, tránh ánh mắt tinh nghịch của Thanh Phương, Phương Trang.
– “Không biết ý anh Long thế nào” Đức mỉm cười…
– Như thế thì còn gì bằng… Tôi cũng chỉ một mình.
– “Vậy thì tốt quá… Càng đông người càng vui… xin mời” Đóng kịch thì phải cho xuất sắc… Rất là “gentleman”, Đức kéo ghế cho Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang. Mọi người cùng ngồi xuống. Phục vụ đem menu tới.
– “Nà… Làm ra vẻ tự nhiên… phối hợp cho tốt… Người bạn này của cô… Tên này có vấn đề” Trong khi Thanh Phượng, Phương Trang gọi thức ăn… Hắn cầm tay Bích Trâm ra vẻ âu yếm, rù rì bên tai nàng.
– “Hi hi… Phối hợp thì phối hợp nhưng đừng quá đáng nha… Vấn đề gì?” Bích Trâm “cười” rúc rích… Cũng kề miệng sát tai hắn rù rì. Nhìn vào ai cũng có cảm giác cả hai đang tình tự.
– “Lúc nãy bên ngoài… Tôi chính mắt thấy gã tháo thiết bị định vị dưới gầm xe của cô… Nà… Đừng nhìn… Coi chừng hắn nghi ngờ…”Hắn lại cầm tay nàng vuốt ve rồi đưa lên mũi hôn hít… Không lợi dụng cơ hội “kiếm chát” một chút thì không phải là Trần Đức rồi…”Wow”… thơm thiệt.
– “Bổn “cô nương” sẽ tinh sổ với anh sau…” Bích Trâm ngắt mạnh đùi… Hắn thì thào ngay vành tai. Hơi thở nóng hổi khiến nàng rởn tóc gáy… Thanh Phương, Phương Trang vừa xem menu vừa bấm bụng cười khi thấy Thủ trưởng “chịu khổ”.
– “Anh Đức là người trong thể chế?” Mặt ngoài cười “thân thiết” nhưng lòng không cười được khi thấy người trong mộng tình tự với đàn ông khác… Long tìm cách hỏi một câu để ngăn cảnh âu yếm “chướng tai gai mắt”. Gã làm sao không biết được thân phận Chủ tịch huyện của người trước mặt nên câu hỏi có tích cách thăm dò trình độ thâm sâu của con mồi. Nếu hắn không nói hắn là Chủ tịch huyện thì hắn có chút tâm cơ đã đề phòng, gã sẽ cẩn thận hơn trước khi hạ thủ, còn nếu như vênh váo tự đắc khoe khoang thì chỉ là thằng nhóc gặp thời vớ được cái lồn vàng… Vậy thì không cần phải kiêng kỵ… Chỉ cần gã sạch sẽ gọn gàng, không để lại dấu vết và chỉ cầm tìm một lý do để khiến chị Năm thấy gã ra tay là chuyện cần thiết. Thế là xong.
– “Ha ha… Hiện giờ tôi là Chủ tịch huyện nho nhỏ thôi… Huyện Lấp Vò…” Đức “kiêu hãnh” ưỡn ngực đáp…
– “Hả? Ha ha… Tuổi trẻ tài cao… Anh còn trẻ như vậy mà đã là chủ tịch huyện… Tương lai không cần phải nói nữa… Đức Chủ tịch… Cạn ly… Tôi trước kia trong quân ngũ tới quân hàm Đại tá nhưng nay đã xuất ngũ làm ăn buôn bán nhỏ… Mai này nhất định sẽ đến huyện thăm Lấp Vò kiếm chút tiền. Chừng đó mong Đức Chủ tịch ra tay tương trợ cho…” Long “vui vẻ” nâng ly uống cạn…
– “Ậy… Anh Long đừng nói vậy mà… Anh là bạn của Bích Trâm thì cũng là bạn của Trần Đức tôi… Anh Long khi nào có trở xuống Cao lãnh, cứ nói tên Trần Đức… Anh đi đến đâu cũng không thành vấn đề” Đức kiêu hãnh vỗ ngực… Cử chỉ vô cùng “cao cao tại thượng”.
– “Ha ha… Đức Chủ tịch. Anh thật là sảng khoái…” Long cười híp mắt, đắc ý khen dồi… trong lòng khinh bỉ…
Biết cá tính của hắn… Bích Trâm, Thanh Phương, Phương Trang thầm phục. Tên này diễn thật xuất sắc nhưng chưa biết hắn sắp làm gì…
Ngay lúc này, di động hắn reo lên… Liếc nhìn màn hình… Là Thục Linh gọi tới… Hắn bắt máy, nàng chỉ nói “xong rồi” thì cúp… Tuy vậy hắn vẫn nấn ná thêm một hồi lâu trước khi cúp máy rồi lấy từ trong xách tay cái hộp đưa cho Bích Trâm…
– Cái gì vậy…
– “USB… Xém chút quên rồi, Mai Thảo nói tìm được dưới đáy hồ trong nhà của Trưởng ban Đồng tìm được cái USB, biết anh di gặp em nên nhờ anh giao cho em… Phen này em lập công lớn… Ouf…” Đang muốn “khoe khoang” thì Bích Trâm “giật” tay. Hắn biết mình hớ… vội vã câm miệng, ra vẻ áy náy. Cầm lấy hộp đút trở lại vào trong túi xách.
– “Đừng nói nữa… Lát nữa về nhà giao em…” Bích Trâm lườm…
– “Được được… Tối nay ngủ chỗ em nha…” Đức thì thầm nhưng Long đang vểnh tay nên nghe được…
– “Anh muốn sao thì sao đi” Bích Trâm “thẹn thùng e ấp”… Bàn tay cấu đùi hắn càng lúc càng mạnh về cái tội “công khai”… làm như là thật ý…
– “Vậy… Tối nay… Thủ trưởng… Em và Phương Trang đến nhà bạn bên Bình Minh chơi, sáng về… Không dám làm phiền hai người…”
Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang là người thông minh, dưới đáy hồ sen đã lặn tìm nát mà không thấy gì, bây giờ nghe hắn nói Mai Thảo tìm được cái USB liền tỉnh ngộ. Cách đây vài phút hắn nói tên Long này có vấn đề, gã gắn máy định vị dưới gầm xe nàng, còn nói tình cờ gặp nàng ở đây, đem mọi chuyện xâu lại với nhau… Bích Trâm biết thì ra hắn đang giăng bẫy, nên cố ý “giật” tay hắn. Không cho hắn “tiết lộ” quá nhiều… Theo bên cạnh Bích Trâm đã lâu, qua lời nói, ánh mắt của nàng, Thanh Phượng, Phương Trang rất hiểu “thông điệp” nên nhịp nhàng phối hợp tạo thành một kịch bản hoàn hảo, không chê được…
“Người có tịch thường hay rục rịch… bắn 1 quả M41 vào phòng khách của biệt thự làm cháy rụi, tưởng là mọi việc đã xong nhưng không ngờ dưới đáy hồ còn có một vật quan trọng như vậy. Mình đã quá sơ xuất rồi… thằng già kia không ngờ quỷ quyệt như vậy… Nhưng cũng may, đang tìm lý do để giết thằng này một cách danh chánh ngôn thuận với chị Năm… Không ngờ người cung cấp lý do này chính là hắn…”Long tảng lờ làm như không để ý… âm thầm cười lạnh, suy nghĩ ra tay càng sớm càng tốt…
– “Ông trời cũng giúp mình… Có hai con kia còn đáng ngại một chút… Ha ha… Chế ngự Bích Trâm không thành vấn đề… Thằng này là con cặc gì… Đụ má… Tối nay tao sẽ chơi nó trước mặt mày…”
Long khoái trá nghỉ tối nay bẻ khóa dộng đào…
Gã không bao giờ nghỉ mình đang bị lọt vào bẫy… Nếu đối phương mời gã tới thì gã sẽ dè dặt cẩn thận suy nghĩ trước sau… cái này là “tình cờ gặp nhau”… do gã tạo ra mà… Đâu có ai thần thông quảng đại như vậy… Giăng bẫy để gã chui đầu vào? Có đánh chết gã cũng không tin… Mà cho dù giăng bẫy? Thằng nhóc thôi mà… Làm được con cặc gì gã…
– “Ây ui… Quên là đã có hẹn với người bạn… Xin phép đi trước… Chủ tịch Đức, Bích Trâm… hai cô… Ngày khác gặp lại.” Long nhã nhặn đứng lên, kêu phục vụ tinh tiền…
– “Ậy… Sao lại như vậy… Chúng tôi mời anh mà… nếu anh muốn mời chúng tôi thì để bữa khác…” Đức phát tay, mỉm cười.
– “Vậy. Cảm ơn nhiều… Được… Quyết định như vậy… Hôm khác tôi mời…” Long cười rất tiêu sái, quay lưng bước đi, vừa quay lưng, nụ cười liên tắt, thay vào đó là trề môi khinh thường…”bữa khác? Hắc hắc… Tối nay tao sẽ đãi mày coi cho đã mắt… Cho mày mãn nhãn xem tao chơi con Bích Trâm thế nào…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |