Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 155

– “Xong rồi… Con chuẩn bị xuống An Giang đảm nhiệm vị trí Bí Thư Tỉnh ủy”… Hớp một ngụm, đặt ly trà xuống, Hoàng Ngọc Hải tự hào vì đã tranh thủ cho con gái vị trí Bí Thư Tỉnh ủy An Giang…
– “Tại sao không phải là Đồng Tháp? Con nghe nói Bí Thư Đàm sắp về hưu rồi mà…”Nghe nói mình được điều động xuống làm Bí Thư Tỉnh ủy An Giang, nét mặt “chù ụ”, Hoàng Bích Trâm có chút không hài lòng, trong thâm tâm, nàng muốn xuống Đồng Tháp làm lãnh đạo tối cao của hắn để tha hồ “mắng nhiếc”…
– “Ây da… Con nhỏ này… Nói… Tại sao nhất quyết phải chọn Đồng Tháp” Hoàng Ngọc Hải trừng mắt nhìn con gái… Ông tranh thủ được chức Bí Thư An Giang cho con gái mình cũng là nhờ vào nhiều yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa… Vậy mà… Aiz… đúng là không biết điều mà…
– “Cái gì mà nhất quyết chứ… Con quen miệng thôi ý mà. Hi hi… Thôi cũng được đi Thôi không nói nữa… Con có hẹn với bạn… See you later” Thấy nét mặt cha “sa sầm”… Hoàng Bích Trâm giả lả… Cười chúm chím, vớ lấy cái bóp đầm hàng hiệu đi ra ngoài cửa.
– “Rõ ràng có vấn đề…” Nhìn theo con gái, Hoàng Đức Hải nghi hoặc, nghỉ bụng: “Chắc con nhỏ này có gì muốn dấu mình… Phải cho người điều tra mới được…

Rạch giá…

Trong căn phòng bệnh đặc biệt của Bệnh viện đa khoa mới, sĩ sẹo đang được chăm sóc như ông hoàng mặc dù gã chỉ là tên lưu manh nhưng được cái may mắn là có người cha làm Bí thư huyện và ông anh rể là Phó Giám Đốc CA tỉnh… Bao nhiêu đó cũng đủ để có tư cách được nằm phòng Vip và chăm sóc đặc biệt.

Đúng ra phải nói là sĩ sẹo không phải nhờ có người cha làm Bí thư mà là nhờ có chị hắn, Phạm Cẩm Vân và ngay cả cha hắn cũng nhờ có người con gái này mà từ một Phó Chủ tịch xã chỉ trong vòng ba năm thì nhảy lên làm Bí thư của một huyện, có thể nó là tốc độ thăng quan còn nhanh hơn hỏa tiễn. Ai cũng nói Phạm Tuấn Dũng số có phước nên trời ban cho đứa con gái nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn vì vậy có được rể tốt.

Người muốn lấy lòng Bí Thư dũng thì nói vậy, thật ra Cẩm Vân đẹp thì có đẹp nhưng nếu nói hoa nhường nguyệt thẹn thì có chút quá đáng nếu không muốn nói là phóng đại, nói một cách khách quan và đúng đắn trên thang điểm mười thì nàng được 7 hoặc 8. Nhưng Trương Hữu Thành thì… Hỡi ôi.

Trong tác phẩm “Lấy vợ xấu” của nhà văn Vũ Trọng Phụng, ông mô tả “Chị Doãn là một người đàn bà có cái nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai. Nhìn Trương Hữu Thành, người ta có thể tưởng tượng đến người đàn ông không đẹp trai tiêu biểu mà Vũ Trọng Phụng so sánh với nhan sắc của chị Doãn”… Trán vồ, đầu hói, mắt hí răng thưa, mũi to, miệng rộng, mặt bủng da chì, lùn mã tử là những đặc điểm nổi bật của Trương Hữu Thành. Nhìn lão chỉ có thể tóm gọn trong ba chữ “đỉnh của xấu” vì không còn gì xấu hơn…

Vậy mà vớ được người đẹp, ai cũng hiểu nếu Trương Hữu Thành không phải là một Phó Giám đốc CA đầy quyền lực thì dễ gì vớ được cái lồn chất lượng. Ậy, chuyện gì cũng có lý do của nó… Ngược dòng thời gian trở về ba năm trước, lúc bấy giờ Phó Chủ Tịch xã dũng đang bị đình chức điều tra về tội biển thủ tiền công quỷ. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, rõ ràng như ban ngày cho nên ai cũng nghỉ rằng lão sẽ vào khám bóc lịch, tuy không đến nổi mút mùa lệ thủy nhưng vài năm thôi, cũng đủ thân tàn ma dại… Ai dè có quới nhơn phò hộ, tổ tiên hiển linh, Trương Hữu Thành xuất hiện, chỉ đạo điều tra cuối cùng “hô biến” khiến Phó Chủ Tịch dũng trở nên “trong sạch”

Chuyện Phó Chủ tịch xã dũng “trong sạch” khiến ai cũng trợn mắt há mồm nhưng khi một tháng sau đó, hoa khôi Cẩm Vân lên xe bông, chú rể không ai khác là Phó Giám Đốc Trương Hữu Thành… Mọi người bừng tỉnh… He he… Thì ra là vậy. Xấu gì thì xấu chứ, điều quan trọng là làm phu nhân của Phó Giám Đốc Sở CA mới là chánh đạo…

Ông bà mình thường nói “củi khô dễ nấu, chồng xấu dễ xài”, Hữu Thành không chỉ dễ xài mà còn rất dễ sai, lão mê Cẩm Vân tít thò lò, nàng nói gì cũng nghe. Vì vậy dũng được con rể chiếu cố mà tốc độ thăng quan còn hơn hỏa tiễn. Nói gì thì nói chứ mấy cha Bí Thư, Chủ Tịch cấp thành phố, ngay cả cấp tỉnh, có người nào mông đít được sạch sẽ cho nên rất là nể mặt Trương Hữu Thành, vì vậy vỏn vẹn ba năm thôi, dũng luôn có thành tích vượt trội hơn người, bây giờ đã là Bí Thư huyện.

Có câu một người làm quan cả họ được nhờ, ở huyện Gò Quao này và các vùng lân cận, nhà họ Phạm tuy không dám nói là bất khả xâm phạm, nhưng ai cũng e dè nể mặt. Còn nữa…

Ngoài ánh sáng, dũng là Bí Thư nhưng trong bóng tối lão là chỗ dựa của một băng đãng đãng vài chục thằng đầu trâu mặt ngựa, với phương châm tao nói ngọt không nghe thì cho ăn quả đấm… Như là “tiên lễ hậu binh” vậy. Chính vì thế mà cả huyện bao gồm 1 thị trấn 10 xã rất thanh bình, dũng Bí Thư bảo cái gì thì dân nghe cái đó không hề dám cãi…

Không nghe sao được… Ai ngoan cố với Dũng Bí thư “thì không chết cũng bị thương”. Năm ngoái, gần Tết, Dũng Bí Thư hô hào người trong huyện chung sức góp tiền xây cổng chào giá 8 tỷ… Có người phàn nàn nói quá lãng phí. Sáng ngủ dậy, nhà của người này sơn đỏ, sơn trắng, sơn xanh nhuộm đỏ trước sân nhà cộng thêm vài con chuột cống chết treo lủng lẳng trước cổng nhìn mà cứt đái tuôn ra quần… Ậy… Vậy mà cũng có người chính trực ngoan cố gan lì, lên CA xã báo án… Ngày hôm sau thì còn thê thảm hơn nhiều, có người thấy tội nghiệp nên bỏ nhỏ: ” Thưa gửi cái gì, nếu muốn ăn ngon ngủ yên thì một câu nhịn chín câu lành biết điều đi cha nội”… Bọn CA xã và tụi du đãng thường ăn nhậu, thường cùng nhau đi chơi đỉ…”

Bởi vậy ở huyện Gò Quao này, Dũng Bí Thư là “Thổ Hoàng đế”. Chẳng ai ngu dại mà đi vuốt râu hùm. Vậy mà hôm nay có người dám bắn con trai độc nhất của Bí thư dũng gãy giò… Thử hỏi làm sao lão chịu nổi cái nhục này? Nếu không xử lý thỏa đáng thì mai này làm sao nhìn mặt ai? Cho nên thấy chân băng bột của thằng con, mặt dũng sa sầm… đen như đít nồi. Lão rống lên.

– Đụ đỉ mẹ… Nói, tụi nó là ai? Tao giết cả nhà nó.
– “Con làm sao biết được… nhưng hình như thằng cha Thìn biết tụi này… Ba đi hỏi thằng chả đi… Con nghe thằng chả gọi hắn là Chủ tịch huyện Đức, có điều là sau khi tụi nó nghe tên của anh rể, tụi nó có vẻ run… Ba. Nhất định phải chơi lại chúng…” sĩ nghiến răng…
– “Chuyện này cần mày dạy sao…”Tuy ngoài mặt hung hăng nhưng trong bụng có chút kiêng kỵ vì chưa biết thân thế của đối phương ra sao, nhưng khi con trai nói nghe đến tên con rể mình, tụi nó run. Dũng đắc ý… còn không run sao? Con rể lão sắp là Giám đốc CA Sở rồi, bởi vậy hùng khí bốc cao… Thề ăn thua đủ… Ít ra cũng bắn lại cho nó gãy một giò còn nếu không thì bắt đền bù một hoặc hai chục tỷ bạc… Có lý nào im re? Thật là mất mặt. Phải chơi tới bến mới được… Đụ má…” dũng liếc nhìn thư ký của mình. Duẩn theo dũng từ lúc lão làm Bí Thư xã, có thể nói là con sâu trong bụng của lãnh đạo mình, lấy di động ra, gã híp mắt cười.
– Bí Thư ông muốn sao? Để tôi nói bọn thằng Trung đi xử lý…
– Ừm… Có đi có lại mới toại lòng nhau… Nói thằng Trung dẫn theo vài người, qua Cao lãnh, tìm thằng Chủ Tịch huyện Trần Đức, không cần giết, chỉ cần bắn gãy một chân của nó cho tao là được rồi, để cho nó biết mình không phải là loại người ai cũng có thể chọc…
– “Dạ Bí Thư… Nhưng có cần báo cáo với Giám đốc Thành hay không?” Duẩn dè dặt… Đối với mọt dân ngu cu đen, bắn gảy một chân hay bắn gảy cả hai chân chỉ là chuyện nhỏ, thường quá rồi nhưng bắn một Chủ tịch huyện là một chuyện khác.
– “Mày ăn cám xú hả? Chuyện này liên quan gì tới tao?” Dũng Bí Thư hung hăng quát…
– “Ô… hắc hắc hắc… Hiểu rồi… Hắn đụng chạm xã hội đen nên bị tụi nó chơi lại… Liên quan gì tới mình” Dũng đưa ngón tay cái.
– “Mày cũng không ngu lắm…” dũng gật đầu, tán thưởng.
– “Cũng nhờ theo Bí Thư lâu ngày nên học hỏi được nhiều…” Duẩn khum người nịnh nọt…
– “Mày không cần quá khiêm nhường… Có một cái… Tao không bằng mày” Dũng thân thiết vỗ vai thư ký mình…
– “Thiệt sao Bí thư? Sao tui không biết vậy?” Duẩn sửng sốt…
– Hắc hắc hắc… là nịnh bợ đó… Cái này mày rất có thiên phú… Tao thua xa…
– He he he… Bí thư… Đừng nói vậy mà… Thuộc hạ không dám… Hắc hắc hắc…

Cao lãnh…

Oanh ngừng xe, khóa cẩn thận chiếc Dream Thái rồi bước vào nhà hàng, trong đầu vô cùng thắc mắc, không biết Thái Phụng hẹn mình đến đây để làm gì… chẳng lẽ không biết nàng không còn như ngày xưa? Nghỉ tới “ngày xưa” Oanh cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ. Cũng may, sau cơn mưa trời lại sáng. Bây giờ Oanh cảm thấy yêu đời hơn với cuộc sống hiện tại.

– Oanh Oanh… Bên này…

Giờ này đã quá giờ cơm trưa nên nhà hàng khá vắng vẻ, Oanh dễ dàng nhận ra Thái Phụng và Thư Ký Minh của Trưởng Ban Đồng, nàng bước tới… mỉm cười gật đầu chào.

– Thái Phụng… Thư Ký Minh… Đã lâu không gặp… Hai vị khỏe…
– “Chị Oanh… Chị không thay đổi nhiều… Mời ngồi… Kìa ông xã, sao anh đứng xớ rớ đó…”Thái Phụng đon đả thấy Minh vụng về, trách nhẹ…
– “Chi Oanh… Mời ngồi” Minh sực nhớ… kéo ghế mời khách ngồi…
– “Cảm ơn…” Oanh mỉm cười, ngồi xuống, nét mặt tươi vui khiến trong lòng Thái Phụng có chút mất hứng…

Chim tranh tiếng hót người tranh danh tiếng, trước kia, Thái Phụng là vợ của Thư ký Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh, Oanh là phu nhân của Trưởng CA Thành phố, vai vế của nàng so với Oanh thì không thể đánh đồng, phải nói là kém hơn nhiều bởi vậy nàng thường hay né gặp. Khi biết được tin Thái Kiêm Cơ ly dị vợ khiến Thái Phụng cảm thấy có chút vui khi nghỉ như vậy là Oanh Oanh “xuống chó” thật rồi trong khi lãnh đạo của ông xã mình như mặt trời giữa ban trưa. Phụng nắm chắc, trong tương lai gần, nàng sẽ là Chủ tịch hay Bí Thư huyện phu nhân…

Nhưng người tính không bằng trời tinh, lão Đồng đột nhiên nằm xuống khiến nổi mừng vui của Phụng không được kéo dài bao lâu, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm… Hôm nay lại phải đến cầu cạnh khiến trong lòng Thái Phụng không thoải mái, nghỉ tại sao mình cứ phải thua kém người… Nếu không có cha nàng và Minh thúc hối, có lẽ nàng sẽ không gọi và mời Oanh ra dùng cơm… Thật là xấu hổ… Vừa rồi thấy Oanh mặt mày không có chút gì buồn bã, trái lại rất tươi vui khiến Thái Phụng nảy sinh nghi ngờ phải chăng là Oanh này có lẹo tẹo với Trần Đức kia nên được hắn chiếu cố mà có dịp trở mình?

Thái Phụng hiểu được quan trường khốc liệt, chuyện lãnh đạo ngủ với vợ của thuộc hạ là chuyện quá thường… Ngay cả chính nàng cũng đã từng để Trưởng ban Đồng giày vò để Minh có dịp được bổ nhiệm… nhưng chuyện sắp thành thì lão lăn đùng ra chết khiến Thái Phụng vô cùng bức xúc…

– “Chị Oanh có thích ăn gì đặc biệt không… Ở đây có nhiều món rất nổi tiếng…”Cố dằn nỗi buồn, hôm nay mục đích đến là để cầu cạnh… Phụng mỉm cười thân thiết…
– “Hai ông bà cứ tự nhiên đi… Mình lúc này hơi lên cân nên đang ăn kiêng… Cho mình ly nước cam được rồi” Oanh mỉm cười… Trong lòng nghi hoặc, không biết con Phụng này mời mình ra đây với mục đích gì nhưng không tiện hỏi…
– “Như vậy sao được… Chị Oanh. Đừng khách sáo mà… Anh à… Gọi món đi. Ở đây có món Tôm chiên lăn bột, nem Lai Vung rất là ngon…” Phụng gợi ý cho chồng.
– “Ờ… được…” Minh đưa tay gọi phục vụ… Trong khi chờ đợi thức ăn được dọn lên, hai người phụ nữ trao đổi vài câu chuyện của thuở còn đi học khiến Minh sốt ruột… Hắn đá nhẹ Phụng dưới gầm bàn… ý muốn nàng mở lời.
– “Nghe nói Oanh có quen biết Chủ tịch huyện Đức?” Vòng vo một hồi lâu… Rúc cục Phụng nói ra mục đích chinh.
– “Ừm… Cũng có thể nói như vậy… Có chuyện gì?”Oanh ngập ngừng…
– “Là như vầy… Vợ chồng em muốn mời Chủ tịch Đức dùng bữa cơm…” Thái Phụng không nói hết… Trong quan trường, có những chuyện không cần phải nói rõ ràng, nàng biết Oanh hiểu…

Oanh dĩ nhiên là hiểu… Trước kia là vợ của Thái Kiêm Cơ và đồng thời đã từng là tinh nhân của Trần Ngọc Sơn, hai nhân vật có máu mặt trong chinh trường Đồng Tháp, Oanh không còn lạ gì với những chuyện đấu đá và mánh khóe để dựa dẫm với mục đích thăng tiến trong quan trường. Chuyện Nguyễn văn Đồng chết, Nguyễn Xuân Hoàng được Chánh văn phòng Diệp hỗ trợ bắt đầu đấu đá với Phó Chủ tịch Thái Vân Cơ, tuy không để tâm nhưng nàng đều có nghe qua. Bây giờ nghe Minh có ý muốn tiếp cận Đức… Nàng biết Minh muốn “làm chim khôn lựa cành mà đậu”… Oanh thấy đây là một cơ hội tốt cho hắn… Không biết hắn có thấy hay không. Vì vậy nàng muốn góp sức một chút coi như đền đáp hắn đã giúp nàng không ít.

– “Chỉ cần chị giới thiệu để tôi có thể mời Chủ tịch Đức ăn một bữa cơm… Ân tinh này, vợ chồng tôi sẽ không quên” Thấy Oanh ngồi thừ ra suy nghĩ, không nói gì… Minh mỉm cười… Liếc vợ. Hắn tỏ ra biết “quy củ”, nhờ người ta “tiến dẫn”. Không thể đi tay không được.
– “Chị Oanh… Ở đây em có chút quà…” Thái Phụng mỉm cười đặt một phong bì khá dầy trước mặt…
– “Hai người đừng hiểu lầm… hãy cầm lại đi… Tôi không phải là ý này… Thôi được, để tôi gọi… Được hay không tôi không dám hứa…” Oanh lấy di động ra, trong lòng hồi hộp không ít. Hắn đã từng nói, nếu có chuyện gì nàng có thể gọi. Đây là lần đầu, nàng không phải vì nàng, mà là vì hắn… Coi như trả chút ân tinh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng