Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 163

Bộ dáng tiêu sái, Đức vừa huýt sáo vừa đi về bãi đậu xe. Như thường lệ, hắn mở cửa, đề máy xe để khí nóng trong xe dịu lại, được chừng hai phút, hắn mở điều hòa, đóng cửa, cho xe từ từ chạy ra khỏi cổng rồi hướng về khách sạn thăm Thanh Thanh một chút nếu nàng đi đứng bình thường thì chở nàng tới biệt thự của Mỹ Chi ăn cơm tối… Dù sao nàng và Mỹ Chi đã quen nhau khi lúc ra ngoài Đà Nẵng. Trong đầu vẫn thắc mắc về ai cái tên Giang Ngọc Hoa, Giang Ngọc Quế. Hắn cảm thấy có cái gì không đúng nhưng không biết đúng chỗ nào… Bơi vậy không để ý phía sau có chiếc xe Toyota màu đen bám theo.

– “Thằng Trung… mày tìm cách cặp bên phải của nó… Tao “phơ”…” Cầm Cây Colt 45 lên đạn… Ngô dõng dạc ra lệnh… gã đã tính rồi. Gã hạ kinh xe chờ khi xe xáp lại gần, gã sẽ nổ liên tiếp 5 phát vào mục tiêu… Không chết thì là phép lạ…
– “Có cần tụi em không xếp Ngô?” Ba tên đàn em ngồi trên băng sau rút mã tấu Thai ra… Muốn biểu hiện thôi, chứ chẳng lẽ ngồi bư mặt ra nhìn… Theo kế hoạch ban đầu thì không có Ngô, chúng chia làm hai nhóm, nhóm đầu tiến gần dùng mã tấu giả dạng ăn cướp tấn công con mồi, lúc đó Trung lão đại xuất hiện trong vai trò hiệp sĩ đường phố can thiệp đúng lúc, rồi thừa dịp trong cự ly gần, bắn gảy. Không cần bắn nhiều lần và không sợ đạn lạc nguy hiểm đến tính mạng nó như lời của dũng Bí Thư dặn dò… Nhưng không ngờ có sự xuất hiện của xếp Ngô… Toàn bộ kế hoạch bị đảo ngược…
– “Với mấy con dao xắt thịt chó của tụi mày à… Ngô bĩu môi khinh thường… Tay gã cầm súng trong tư thế chuẩn bị, gã bấm nút để kiếng xe hạ xuống… miệng quát “Lên”… Theo phản xạ, Trung lão đại đạp ga lút cán, chiếc Toyota rít bánh phóng lên…

Bấy lâu nay, đụng độ khá nhiều, tuy hôm nay thiếu đề cao cảnh giác nhưng phản ứng của Đức vô cùng nhanh nhẹn, bỗng nhiên thấy bên trái có chiếc xe lao tới với tốc độ chóng mặt, hắn quay mặt nhìn, sắc mặt hắn đại biến khi thấy họng súng chĩa về ngay mình… chân nhanh đạp thắng…

“Đùng… đùng… đùng… đùng… Ngô bắn 4 phát liên tục… Vấn đề là Trung lão đại phóng xe với tốc độ nhanh, Đức đạp thắng nên 4 phát đạn bắn vào đầu xe… Tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra âm thanh ” coong… coong… coong coong” nghe lạnh mình.

– “Đụ má… Hụt rồi… Mau ngừng xe” Ngô quát… Trung lão đại theo phản xạ đạp thắng lút cán… “…”Keeeeet…”Đang chạy với tốc độ cao, chiếc xe rít bánh để lại 4 vết đen trên mặt đường và mùi cao su cháy khét lẹt… Ngô nhảy xuống… gã nhanh nhưng Đức còn nhanh hơn. Nằm sát người qua ghế bên cạnh để tránh đạn, tay hắn thò tay vào trong túi vải lấy khẩu Smith Wesson của ” bố vợ ” tặng, ngóc đầu vừa đủ để nhìn thấy, hắn không cần biết mình bắn cái gì, chỉ cần biết chĩa mũi súng về chiếc xe đen đang ở phía trước cách xe hắn tầm khoảng 20 thước… bóp cò liên tục 6 phát liên tiếp…

“Đùng… đùng… đùng… đùng đùng… đùng”… Có tiếng kiếng xe bị bể xen lẫn tiếng đạn chạm vào thân xe… và tiếng hét đau đớn… Một trong ba tên đàn em của Trung bị trúng đạn, gã hét lên, vai bị trúng đạn. Máu nhuộm đỏ trên chiếc áo T – shirt màu trắng…

Nghe tiếng súng, Ngô lạnh người… gã không ngờ thằng cặc này mang súng bên mình và phản ứng nhanh như vậy, gã đinh ninh mình bất thình lình ra tay thì trong tích tắc nó sẽ phơi xác… gã nào ngờ Đức bắn trả mãnh liệt khiến gã hoảng sợ, giờ phút này không có gì quan trọng là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này bằng mọi giá. Vì vậy vừa nhảy xuống xe đã vội vàng nhảy trở lên. Hét lớn…

– “Chạy”…

Không đợi Ngô hét lần thứ hai… Trung lão đại đạp hết ga, chiếc Toyota một lần nữa rít bánh phóng đi.

– “Muốn chạy?” Đức nằm sát xuống mặt đường… mũi súng nhắm ngay bánh xe… bóp cò liên tục thêm 6 phát. “Đùng… đùng… đùng… đùng đùng… đùng”… Đang lao đi với tốc độ cao, bánh xe bị bắn bể chiếc xe chao đảo… lật ngang.

Hắn không vội tiến tới, nép người vào thân xe mình vừa quan sát tình hình, tay lẹ làng thay băng đạn khác. Bất cứ giá nào, phải bắt trọn để điều tra ai là kẻ chủ mưu sau lưng.

Bây giờ là bắt đầu giờ tan tầm của các cơ quan nhà nước, người và xe cộ khá đông… Lúc đầu tiên nghe tiếng súng, khiến mọi người hoảng sợ, ngừng xe nghe ngóng… Trong lúc còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì nghe tiếng bánh xe rít lên, rồi thì thêm một tràng súng nổ, xe lật chắn ngang đường 3 tháng 2…

“Đùng… đùng”…”Lui lại… Ngồi xuống”… Thấy dân hiếu kỳ, đứng trơ mặt ra tò mò nhìn. Sợ bọn người trong xe bắn loạn, như vậy sẽ có người trúng đạn nên hắn bắn hai phát chỉ thiên lên trời đồng thời hét lớn, ra dấu mọi người dân phía xa ngồi xuống. Trong đám đông rất nhiều người, không ít là công chức, cán bộ làm việc trong ủy ban. Họ trợn mắt há mồm khi nhận ra người vừa bắn đùng đùng là… lãnh đạo của mình Chủ tịch huyện Đức…

Ngọc Thy, Ngọc Thơ. Mai Thanh Phương, Tuyết Hoa, Chi, Oanh Oanh, Ngọc Huệ cũng trong đám người này… Nghe hắn hét… Tất cả như cái máy ngồi hụp xuống cùng với mọi người khác…

– “Ngọc Thơ… Mau gọi cho Đại tá Mai…” Ngọc Thy nhanh trí, lấy di động gọi cho Mai Thảo. Trưởng CA Cao lãnh đồng thời thúc giục Ngọc Thơ gọi Xuân Mai, Trưởng CA Lấp Vò…
– “Ờ…”… Trong lòng nàng đang kinh hoảng… Ngọc Thơ run run lấy di động ra bấm.

– “Mạnh thằng nào thằng nấy chạy… Đụ má… Nếu thằng nào bị bắt… Khôn hồn đừng có khai tao ra… Nếu không… Người nhà tụi mày chết không toàn thây… Tụi mày hiểu rồi chứ gì? ” Ngô lớn tiếng hăm dọa… Gã chuẩn bị chạy… Xe lật, đầu va chạm chút đỉnh nhưng không có gì nguy hiểm. Ngô nhận ra tầm quan trọng của sự việc… Là Đại úy Trưởng CA xã, gã biết “cách chơi” cho nên bằng mọi giá, gã phải rời khỏi nơi này… Chỉ cần không có mặt tại hiện trường và một khi về tới Rạch Giá thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Cho dù có bị thằng Trung và đám đàn em bị bắt… gã cũng không sợ chúng sẽ khai ra.
– “Yên chí đi xếp Ngô… Tụi này hiểu mà…”Trung gật đầu, 3 tên dàn em làm thinh… Vì sự an toàn của người nhà, không gật đầu cũng không được, kiếp du đãng là vậy, được CA che chở thì cơm no ấm cật, nhưng cũng phải có cái giá để trả.

Do chiếc xe bị lật, kiếng xe phần lớn đã bể, Ngô dùng chân đạp bể thêm. Phía sau, Trung và bọn đàn em cũng đạp kiếng sau để có lỗ chui ra chạy. Nhưng vấn đề là lúc lật, chiếc xe bọn chúng nằm chắn ngang giữa mặt đường, vì vậy ra từ phía trước hay phía sau hoặc chui đầu lên từ bên hông thì cũng là trong tầm của lằn đạn Đức thủ sẵn rồi, đang ở trong xe minh đang canh me. Bọn chúng cứ ở trong xe thì không sao nhưng ló đầu ra là để chạy là hắn bắn. Nhất quyết không để thằng nào lọt được ra ngoài chạy thoát, Vì vậy Ngô vừa ló đầu ra phía trước, Trung lão đại vưa đưa chân ra thì Đức bắn hai phát liên tiếp.

“Đùng… đùng… coong… coong…” Tiếng đạn nổ và tiếng đạn chạm vào thành xe nghe vang dội…

– “Muốn chạy à… Tui mày ló đầu ra là tao bắn bể gáo… Không tin cứ thử đi. Ngoan ngoãn ngồi trong đó cho tao” Đức nói lớn…

Phía bên xe kia, cả bọn nhìn nhau kinh hải, tinh thế vô cùng bất lợi. Lòng muốn liều mạng chạy nhưng cặp giò cả bọn đều run run. Không thằng nào có can đảm, tinh huống tệ nhất là vô tù ngồi thì cũng có ngày đi ra, bây giờ ló đầu ra, nó bắn bể gáo thì thiên thu vĩnh biệt.

– “Nó chỉ có một cây súng, đụ mẹ, mình cứ nhào ra mà chạy được thằng nào hay thằng nấy…” Ngô nhin Trung lão đại và 3 tên đàn em. Thằng bị thương ở vai thì không tính nhưng hai thằng còn lại chưa bị gì, gã hy vọng hai thằng này làm “tiên phong” chia ra trước sau mà chạy, gã sẽ thừa cơ dọt theo…

Tên bị thương bây giờ thấy mình bị một viên vào vai là vô cùng may mắn, chạy thì không được rồi, ngồi lại có bị tù thì vẫn còn cái mạng… Hai tên đàn em còn lại làm sao không hiểu xếp Ngô muốn nói gì nhưng cúi mặt giả điếc.

– “Không được đâu… xếp Ngô… Tên kia bắn loạn lắm…” Nhớ tới khi nãy, Đức bắn một lần nhiều phát liên tiếp, bắn như vậy không trúng đạn thì là phép lạ vì vậy Trung lắc đầu, dầu sao gã cũng có chút nghĩa khí, không muốn xô đàn em mình mạo hiểm. Hai tên đàn em đang sợ Trung lão đại cùng xếp Ngô cầm súng ép mình “tiên phong”… Nghe được vậy liền thở phào, mắt long lên, chỉ cần Ngô bất nhân thì chúng sẽ bất nghĩa.
– “Đừng bắn… Đừng bắn… Tụi tôi xin hàng…”… Ngô quả thật muốn gợi ý để Trung lão đại ép hai tên đàn em làm bia đỡ đạn nhưng không ngờ bị từ chối. Thời gian không còn nhiều, CA Cao lãnh sẽ tới bất cứ lúc nào, chỉ còn cách trá hàng rồi thừa cơ… Một lần nữa, gã nháy mắt với Trung lão đại… nói nhỏ: “Nó chỉ có một mình”…
– “Tụi tôi xin hàng… Đừng bắn… Đừng bắn” Hiểu ý… Trung nói lớn…
– “Bây giờ tụi bay hàng hay không hàng… Bố mày đéo cần… Tụi mày nghe cho rõ nha, thằng nào ló đầu ra là tao bắn, khôn hồn thì ngồi yên đó cho tao. Tao nói trước rồi, thằng nào trong bọn bây muốn thử thì ló đầu ra.” Biết trong vài phút tới đây, Xuân Mai hay Mai Thảo hoặc cả hai sẽ dẫn đội tới. Đối với hắn, không có chuyện quăng vũ khí xuống, hai tay để lên đầu. Bọn chúng 5 người, hắn chỉ có một mình, đâu biết bọn chúng có mánh mun gì thì sao, lợi thế của hắn bây giờ là thằng nào chui đầu ra là bắn. Muốn hàng thì chờ thêm vài phút.
– “Đụ má… thằng này khôn như quỷ…” Mưu đồ không thể thực hiện được, Ngô chỉ còn có thể chửi thề, vô kế khả thi, mặt gã hầm hầm rồi trắng bệch khi nghe tiếng còi hụ inh ỏi… Giờ phút này gã chỉ còn hy vọng Trương Hữu Thành qua con đường “ngoại giao” để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không… Cho dù tốn kém nhiều một chút cũng không sao.

Chưa được một phút sau khi phát súng đầu tiên nổ. Xuân Mai đã trên đường đi tới hiện trường thì Ngọc Thơ gọi tới. Biết hắn là “vai chính” khiến lòng nàng như lửa đốt… thúc giục thuộc hạ nhanh chóng đến hiện trường… Mai Thảo nhận được tin tức từ Ngọc Thy, cũng tức tốc cùng 4 thân tín Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh và một số chiến sĩ CA lên xe hụ còi hỏa tốc chạy tới…

Con đường 3 tháng 2 trong phút chốc hoàn toàn bị phong tỏa… Đội ngũ Xuân Mai một đầu, toán người của Mai Thảo một đầu… Giờ phút này chạy thoát được là chuyện không thể nào…

– “Các người nghe đây. Tôi là Đại Tá Mai Thảo, Trưởng CA thanh phố Cao lãnh… Tôi cho các người 5 phút, quăng vũ khí xuống… bước ra khỏi xe, quỳ gối, hai tay để sau đầu. Sau 5 phút các người tự nhận lấy hậu quả…” Cầm ống loa vừa nói vừa tiến gần, thấy hắn không sao, nàng thầm mừng. Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh và một số chiến sĩ CA tất cả vào vị trí, mũi súng hướng về chiếc Toyota đen sẵn sàng nhả đạn…
– “Đừng bắn… Đừng bắn… Chúng tôi hàng…” Liền sau đó, hai khẩu súng được quăng ra dưới mặt đường… Ngô ló đầu lên, hai tay chắp sau ót, chậm chạp leo khỏi xe quỳ gối xuống. Tiếp theo là Trung lão đại và ba tên đàn em… Đan Thùy Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh hai tay vẫn tiếp tục chĩa súng để đề phòng bất trắc, tiến gần, còng tay từng tên. Mai Thảo ra lệnh áp giải đám Trung lão đại và 3 tên đàn em cùng tên Ngô về Sở.
– “Anh không sao chứ” Xuân Mai thấy hắn không có gì nhưng nàng muốn nghe từ miệng hắn hỏi để biết chắc…
– Có sao chứ… Anh là con mèo có 9 cái mạng… ha ha…
– “Còn cười… Mau gọi cho Thủ Trưởng…” Mai Thảo lườm… Ngay lúc này di động hắn reo lên… Là Nancy gọi tới.

Thời buổi này, ai cũng có di động, Chuyện lớn như vậy không thể nào không chia sẻ trên các mạng xã hội, vì vậy không ít người cầm di động lên trực tuyến tinh hình trước mặt… Chỉ trong phút chốc trên “Phây búc” (Faceboook) cũng như You tút (Youtube) những gì đang xảy ra được phát tán. Ở Cần Thơ ai đang theo dõi mạng xã hội đều xôn xao. Trong biệt thự của Nancy thì không cần phải nói. Tất cả như đang ngồi trên đống lửa cho đến lúc Mai Thảo và Xuân Mai đến hiện trường mới thở phào.

– “A lô… Anh không sao…” Biết Nancy lo lắng… không chờ nàng hỏi, hắn tự động báo cáo.
– “Anh có nghi ngờ là ai không?” Nancy trầm giọng… Chỉ cần có một chút nghi ngờ, nàng sẽ đào sâu, quyết tìm ra kẻ chủ mưu để trừng trị…
– Không có… Nhưng Mai Thảo và Xuân Mai sẽ tìm ra mà…
– “Tuần tới em và Kiều Chinh cùng Kiều Nga ra Hà Nội… Anh cần phải cẩn thận hơn nữa… Thục Linh và Ngọc Như đang trên đường đi xuống…”Nancy dặn dò đồng thời thông báo hắn.
– Wow… Chúc mừng em được lên Trung tướng bà xã… Mai này phải chiếu cố cho anh nhiều hơn đó nha… Nếu không thì thật là mắc cỡ, em cao ngất ngưởng, còn anh thấp lè tè.
– Hihi… Lẻo mép… Có tin tốt cho anh nè… Có muốn nghe không.
– Hả? Tin tốt? Em biết đó mà… Anh thích nhất là nghe tin tốt… Nói đi… Có phải anh sắp được lên chức không? Hắc hắc hắc…
– Nằm mơ đi… Cho anh biết chuyện này… Hoàng Bích Trâm được lên Trung tướng… Nhưng quyết định ra khỏi ngành, được điều về làm Bí Thư An Giang…
– “Hả? Vậy có liên quan gì tới anh?” Đức “sửng sốt”…
– “Vậy sao… Hi hi… anh tự lo liệu đi… Bye cưng…” Nancy nói tới đây, cúp máy.

Đức hú hồn, thầm nghỉ cũng may mình với Hoàng Bích Trâm là trong sạch nha. Sao khi không làm Trung Tướng không chịu lại nhảy ra làm Bí thư tỉnh ủy vậy cà?

– “Nhìn kìa… Anh tự lo liệu đi” Còn đang mơ màng suy nghĩ nghe tiếng cảnh cáo của Mai Thảo, nàng nhướng mài ra hiệu… Đức quay đầu nhìn… một lần nữa hết hồn.

Chiếc Rolls Royce Cullinan chạy tới, Mỹ Chi, Vịnh Hà, Bích Hà bước xuống, tiếp đến, Ngọc Lan, Thái Điệp, Nhã Phương, Nhã Thy, sau đó là Tú Nhi, Thụy Vũ, Yến, Tuyết, Phương Linh từ trên bước xuống từ hai chiếc Audi và Mercedes. Một đám mỹ nữ hoành tráng tới hiện trường. Nếu đang ở xa thì không nói, các nàng hiện nay đang ở ngay Cao lãnh, thấy hắn bắn nhau, tuy biết là hắn không sao nhưng phải chính mắt nhìn thấy mới an lòng…

– “Anh không sao chứ? Là ai làm vậy?”Cũng như Nancy, Mỹ Chi, Vịnh Hà, Bích Hà vừa lo lắng vừa oán giận…
– “Làm tụi em hết hồn… Để em coi” Chúng nữ tỉ mỉ nhìn, như sợ hắn có gì không ổn mỗi người một câu, nhìn hắn từ đầu xuống chân muốn chắc chắn hắn không thiếu bộ phận nào vậy. Nhã Phương, Nhã Thy không sợ trời, không sợ đất và không sợ ai hết, trước mặt mọi người ôm chầm lấy hắn và rất là âu yếm làm như muốn công khai chủ quyền vậy.
– You’re OK Darling?
– Hi hi… Có gì đâu chứ… Sao đông đủ vậy?
– “Anh còn nói… Sợ anh có chuyện gì tụi em mới tới…”Nhã Phương hung hăng trừng mắt…
– “Thôi đừng nói nhiều, về nhà đi… Tú Nhi, Tuyết, Thụy Vũ, Yến… Phương Linh… sẵn đông đủ như vậy hay là tới nhà chị ăn bữa cơm…”Mỹ Chi thân thiết ngọt ngào mời… Coi như là đi bước đầu tiên muốn tiến gần.
– “Đúng đó… Lát nữa má anh và Dì Út cũng tới… Đi… Là người một nhà mà… Hi hi…” Biết các nàng đối với Mỹ Chi, ai cũng ngoài cứng trong mềm. Đức đem Nhàn, Tâm ra làm chất xúc tác.
– “Vậy được… đến ngồi một lát…” Nghe nói Nhàn, Tâm cũng có mặt… Tú Nhi có lý do để gật đầu, nàng không phản đối, Tuyết dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì. Thụy Vũ, Yến thì hành động theo đàn chị. Là bạn thân của Tú Nhi, Phương Linh lúc nào cũng sát cánh cùng chuyến tuyến với bạn.
– “Hi hi. Vậy là tốt… Thôi mình đi…” Thấy bước đầu tiên để tiến lại gần nhau có chút thành tựu, Mỹ Chi mừng rỡ… Cả đám lên xe… Xe hắn, Đan Thùy, Diệu Hiền đem về Sở làm vật chứng nên tạm thời hắn dùng xe của Ngọc Lan, Chủ tịch huyện lái Rolls Royce Cullinan đi làm thì quá dọa người…
– “Mai Thảo, Xuân Mai… Hai em tới nhà Mỹ Chi chiều nay chứ?” Trước khi lên xe, hắn đến gần Mai Thảo, Xuân Mai hỏi.
– Trễ một chút… Không sớm được đâu…
– “Cứ từ từ… Bận việc thì làm trước… Anh chờ… trễ mấy cũng chờ hai em mà…” Hắn nịnh…
– “Coi như anh có lương tâm”… Xuân Mai lườm, quay lưng bước đi. Nghe hắn nói, không biết thật giả nhưng nghe thấy mát ruột…
– “Miệng lưỡi của anh càng ngày càng lợi hại…” Mai Thảo “nguýt”.
– “Hi hi… Không lẽ em không thích miệng lưỡi của anh sao?” Đức ỡm ờ…
– “Đồ quỷ”Đầu óc anh thật là méo mó… Em không nói chuyện đó…” Mặt Mai Thảo thoáng hồng…
– “Chuyện đó? Là chuyện gì vậy?” Hắn làm ra vẻ “sửng sốt”…
– “Không nói chuyện với anh nữa…”Mai Thảo lườm, lắc mông bước đi… miệng khẽ mỉm cười… Hắn và nàng nét mặt nghiêm túc khiến mọi người ai cũng tưởng cả hai đang bàn chuyện công…
– “Đám người kia là ai vậy?” Ngọc Thơ hỏi nhỏ chị mình… Nàng nghe đồn nhưng tai nghe không bằng mắt thấy… Lần đầu tiên nàng thấy hắn giữa đám đàn bà đẹp.
– “Là… Ây… Đừng hỏi nhiều… Chỉ cần biết hắn rất phong lưu. Em nha… Tránh xa thì tốt”… Nói xong Thy có chút xấu hổ, mình không phải càng tiến gần đó sao?

Người của Xuân Mai và Mai Thảo phối hợp thu dọn hiện trường, chiếc xe bị lật chắn ngang đường được kéo đi. Lưu thông được tái lập. Đám người hiếu kỳ dần dần giải tán. Trong phút chốc, con đường 3 tháng 2 trở lại bình thường.

Hà nội… Cùng thời gian.

Trong ánh nắng hanh vàng của buổi chiều, ngồi trên sân thượng của Lighthouse Sky Bar & Restaurant nhìn ra ngoài có thể thấy hầu hết quang cảnh thơ mộng của Hà Nội là một điều thơ mộng và thú vị. Vì vậy, mới vừa hơn 6 giờ, đã rất đông khách. Tại một góc, nhiều bàn được kê sát lại với nhau, khoảng 20 người, đều là mỹ nữ của đất Sài Thành, quần là áo lượt đang vui vẻ chuyện trò. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

– Hi hi… Bích Trâm… Chúc mừng chị nha… Bây giờ là Trung Tướng Bích Trâm rồi…
– Không đúng… Phải là Bích Trâm Bí Thư rồi… UI chao là vua một cõi… ây. Không… Phải nó là nữ hoàng một cõi mới đúng…
– “Suỵt… Đừng nói lớn… Cái gì là nữ hoàng một cõi chứ… thật là bậy bạ…” Bích Trâm kịp thời cắt lời bạn… Nàng không muốn nhiều người biết khi chưa có buổi lễ chính thức gắn quân hàm mặc dù công văn đã ra hết rồi… Kẻ cả việc nàng được điều động làm Bí Thư An Giang. Không những vậy, muốn con gái thuận lợi trong công tác, Hoàng Ngọc Hải đã tốn không ít tâm quyết vận động Thanh Phượng đảm nhiệm Phó Giám đốc CA Tỉnh An Giang và Phương Trang làm Chủ Tịch Thành phố Long Xuyên để phối hợp với Bích Trâm trong công việc. Còn Hải Yến và Lan Anh tạm thời ở lại cục C03…

Hôm nay lẽ ra Bích Trâm ở nhà, chuẩn bị hành lý, tuần tới, sau khi gắn quân hàm. Nàng sẽ bay vào Nam. Nói đúng ra là tỉnh An Giang của miền Tây Nam bộ để nhận chức cùng với hai thân tín Thanh Phượng và Phương Trang. Nhưng trước sự nồng nhiệt của bạn bè, cả ba đến tham dự tiệc chúc mừng.

– “Hi hi… Lần này Nancy cũng lên Trung tướng, làm Cục Trưởng Cục A03… Nghỉ tới mới nói nha… thật là kỳ lạ, từ lúc còn học Trung học tới giờ… Bích Trâm và Nancy lúc nào cũng là kỳ phùng địch thủ… Luôn đấu nhau như là hai gái lấy một chồng í… Có phải không mấy người?” Thanh Tâm, một trong những bạn học của Bích Trâm hồn nhiên nói…
– “Khụ… khụ… khụ…”Thanh Phượng đang cầm ly “Tropical Snowball” uống nghe cụm từ “hai gái lấy một chồng” khiến nàng ho sặc sụa…
– “Thanh Tâm… mi nói bậy bạ gì đây?” Vô tinh bị điểm trúng “tâm huyệt”, mặt Bích Trâm đỏ rực, chống chế…
– “Hi hi… ai cũng thấy vậy đó mà…” Bị Bích Trâm cho là “nói bậy bạ” Thanh Tâm “chu miệng” cãi. Tỏ vẻ không phục.
– “Nhắc tới mới nói nha… Nghe nói Nancy đã tìm được “Bạch mã hoàng tử” rồi. Còn sanh con cho hắn nữa đó…” Thêm một nàng góp chuyện, nhưng giọng điệu nhỏ hơn, còn nhìn quanh sợ người khác bàn nghe được.
– “Chuyện này là thiệt đó… Tớ cũng có nghe… Nghe nói BF của Nancy không tầm thường đâu, là soái ca… Còn nữa nha, Có thời gian Lý Gia Thanh tìm xuống Cân Thơ, muốn gương vỡ lại lành với Nancy nhưng… hi hi…” Lại thêm một nàng tỏ vẻ tinh tường, góp chuyện, nói tới cụm từ “gương vỡ lại lành”, nàng này nhún vai, trề môi… bộ dáng rất tiếu lâm…
– “Ha ha… hihi…” Cả bọn cười rú lên khiến bọn đàn ông đực rựa gần đó nhìn với ánh mắt khao khát nhưng chưa dám lân la đến làm quen trò chuyện… Họ nhìn qua cũng biết đám mỹ nữ này đều có thân thế không tầm thường…
– “Ui chao… Có bằng Soái ca này không… Đây mới là Soái ca… Hi hi…” Một mỹ nữ cầm màn hình di động đưa ra cho mọi người cùng bàn thấy.
– “Wow! Chuyện gì vậy?” Cả đám mỹ nữ nhao nhao, vội vàng lấy di động riêng của mình ra lên mạng “Phây bù”… Bích Trâm. Thanh Phương, Phương Trang nhìn nhau sửng sốt…

Trên màn hình, hắn nổ súng rồi nấp sau chiếc xe… với vô số lời bình…

– “Wow!! Đẹp trai thiệt” Có tiếng trầm trồ…
– “Là ở Cao lãnh đó… Bích Trâm, chị có quen soái ca này không vậy” Mắt dán vào màn hình… Thanh Tâm hỏi…

Không có tiếng đáp lời… Bích Trâm đang ở 1 góc sân thượng… gọi điện… Hắn đã tắt máy rồi… Nàng chỉ nghe “… Xin quý khách vui lòng gọi lại sau… khiến nàng xốn xang thầm mắng “Cái tên mắc dịch”… Không biết nàng lo lắng sao, một cú điện cũng không gọi… lại cả gan dám tắt máy.

– “Hắn không sao mà… Không cần phải lo lắng” Thanh Phượng biết tâm tư, đến gần nói nhỏ…
– “Lo lắng? Lo lắng cái gì?” Bích Trâm “sửng sốt”.
– “À không… Em nói với Phương Trang… bảo nó đừng lo lắng…”Thanh Phượng cười thầm… Thủ trưởng thật là… Tình trong như đã… Mặt ngoài còn làm bộ như không có gì… Aiz…
– “Sao lại là em? Em… Em không có nha…” Phương Trang hết hồn tưởng bị người khác nhìn ra tâm sự… nàng chối bai bãi…
– “Ừm… Thanh Phương… Gọi cho Hải Yến, Lan Anh… hỏi tinh hình ở đó có gì lạ không…” Bích Trâm nói bâng quơ, nào biết mình đang dấu đầu lại bị lòi đuôi…
– “Dạ. Em gọi liền…” Biết Bích Trâm nóng lòng… Thanh Phượng lấy di động ra bấm…

Cao lãnh…

– “Cháu không sao chứ… Làm dì và chị Tư hết hồn… Ây… Sao nguy hiểm quá vậy… Thôi đừng làm Chủ tịch huyện nữa…”. Vừa xuống xe, Tâm nói một tràng, tuy biết hắn không sao nhưng nàng vẫn hoảng sợ… Mắt nhìn hắn từ đầu xuống chân… Chính mắt thấy hắn nguyên vẹn, không một chút sức mẻ… Nàng thở phào.
– “Ha ha… Chuyện nhỏ thôi mà… Có gì đâu chứ…” Miệng trả lời, trong đầu chấn kinh khi nhìn thấy người đàn bà vừa xuống xe. Đây là người đàn bà trong video và hình ảnh mà Tiên đã gửi cho hắn… Giang Ngọc Hoa…

Tuy trong đầu đang có ngàn câu hỏi nhưng Đức vẫn giữ nét mặt thản nhiên, mỉm cười gật đầu chào.

– “Lại đây… Để má giới thiệu… Đây là Dì… Không… Không phải… Như hôm qua má đã nói với con… Đây là má ruột của con… Giang Ngọc Quế… từ Canada về…” Nhàn giới thiệu.
– “Má ruột?” Mỹ Chi bật thốt lên… Vịnh Hà, Bích Hà, Tú Nhi, Tuyết, Yến, Phương Linh, Thụy Vũ, Nhã Phương, Nhã Thy, Thanh Tình… Người này nhìn người kia… sửng sốt…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng