“Á…” Có tiếng Nhã Phương la lên… Mặt đỏ bừng… Dưới nước. Một bàn tay bóp đít nàng… Còn ai trồng khoai đất này… Cách đó một thước. Hắn trồi đầu lên. Mỉm cười “nham nhở”…
…
– “Hi hi… Anh thật là…”Ngọc Lan co rúm người…
– “Đừng mà…” Trước mặt Mỹ Chi, Thái Điệp ngượng nhưng rồi Mỹ Chi, Vịnh Hà, Bích Hà đều là nạn nhân của hai bàn tay quái ác của hắn. Trong hồ, hắn trái ôm phải ấp. Thỉnh thoảng thò tay vào giữa hai chân các nàng “nghịch ngợm”…
Nhã Phương, Nhã Thy nhìn nhau, tim đập thình thịch, cả hai len lén nhìn, thấy dưới nước, trong ánh đèn lung linh, bàn tay của Mỹ Chi không rời giữa hai chân hắn, còn bàn tay của hắn thì quấy rối không ngừng khi thì giữa hai chân của Ngọc Lan, khi thì Thái Điệp, Bích Hà, Vịnh Hà khiến ai cũng uốn éo. Hai nàng hết hồn, các bà chị, nhìn thấy, tưởng hiền như ma soeur không ngờ lại thác loạn đến như vậy… Đúng là trông mặt khó bắt được hình dong mà. Cũng tại tên này hết. Dạy hư người khác. Mai mốt trở về Cần Thơ, phải mét để chị Nancy trừng trị cái tội dụ dỗ phụ nữ thác loạn với hắn.
Vừa nghỉ tới chuyện một khi về tới Cần Thơ sẽ mét với Nancy, hai nàng chợt sững người, mét cái gì chứ… chị Nancy, chị Kiều Nga, chị Kiều Chinh, chị Gia Kỳ đều có em bé với hắn… Vậy… vậy… Ây ui… thật là kinh khủng… Thì ra tất cả các bà chị đều là “cá mè một lứa”.
Rồi sực nhớ lần trước, tên mắc dịch này không chỉ làm hai nàng đau muốn chết mà còn cả chị Nguyệt nữa. Oh my God! Không biết mình sẽ như các bà chị của mình bị hắn rù quến?
Trong đầu với trăm ngàn ý nghỉ ngổn ngang, tim thì đập thình thịch, hai chân của hai nàng như bị đóng đinh tại chỗ và hai mắt cứ len lén nhìn.
– “Còn nhớ lúc ngoài Đà Nẵng không?” Mỹ Chi rù rì bên tai… Làm hắn nhớ ngoài Đà Nẵng, dưới bầu trời trăng thanh gió mát, đó là lần đầu cả hai cùng làm tinh dưới nước. Lúc đó hai chân nàng cặp eo, hai tay quàng qua cổ nàng, đanh đu trên người hắn cũng như bây giờ…
Trong phòng riêng, nhất long tam, tứ phụng không còn mới lạ nữa, muốn lúc nào lại không được nhưng trong hồ bơi, dưới trời trong mây tạnh, trăng thanh gió hiu hiu thì đây là lần đầu. Hắn không có gì phải ngại, Ngọc Lan, Thái Điệp không phải cũng đã quen rồi sao? Chỉ thiếu có Gia Kỳ thôi… Ừm, Nhã Phương, Nhã Thy này. Hắc… hắc hắc… phải dạy dỗ mới được…
Thái Điệp, Ngọc Lan và Gia Kỳ cùng hắn chung giường, Gia Kỳ không có ở đây thì Mỹ Chi cũng vậy thôi, hơn nữa chính Mỹ Chi là người “tiên phong”… Mỹ Chi đã không ngại, đi bước đầu tiên, Ngọc Lan, Thái Điệp cũng không ngại… Tất cả đều là phụ nữ của hắn… Ngại gì chứ, hơn nữa nãy giờ hắn khều móc sờ mó “tử huyệt” một hồi khiến dục tình lên đến đỉnh điểm, người nóng hừng hực.
Bộ đồ tắm hai mảnh đã được cởi ra trôi lềnh bềnh trong nước, thân hình Mỹ Chi lõa lồ trắng muốt, lung linh trong ánh đèn dưới nước, hai tay quàng qua cổ, hay chân cặp eo nàng đánh đu trên người hắn, miệng rít lên những tiếng mang dại. Ngọc Lan, Thái Điệp, Vịnh, Bích Hà ngây ngốc nhìn. Đàn chị còn không cưỡng nổi trước cảnh nóng hấp dẫn, song Nhã thì làm sao cưỡng lại sức hấp dẫn thần tiên này, tim cả hai đập loạn xạ, cổ họng khô ran…
…
– “Không thể nào đâu… Không thể nào đâu…” nghĩa lẩm bẩm luôn miệng, hắn không thể tin được những gì mình đã thấy… Đàn ông nhiều đàn bà thì không lạ, chỉ cần có tiền bao nuôi là được nhưng mà Phương Linh, Thái Điệp, Ngọc Lan, ba chị em Mỹ Chi không là “kim chi ngọc điệp” thì cũng là quyền lực, trí thức hoặc giàu nứt vách… Sao lại có thể chứ?
– “Chỉ có một cách để giải thích… Nó chơi bùa” Tín trầm ngâm. Một hồi lâu rồi nói một câu có vẻ rất khẳng định…
– “Chơi bùa? Mày điên hả… Chơi bùa? Bây giờ là thời đại gì? Cái con cặc tao…” nghĩa văng tục…
– Vậy làm sao anh giải thích chuyện này?
– “Tao cũng không biết nhưng mà chuyện bùa ngải là chuyện không có cơ sở khoa học… Quá hoang đường…” nghĩa lắc đầu.
– “Không phải đâu anh hai… Anh ba nói có lý lắm… Em nghe người ta nói vùng Tây nguyên có người thờ Thiên Linh Cái, Ma Xó gì đó, Còn vùng ranh giới tiếp cận Campuchia có người luyện bùa yêu… Thà tin rằng có chứ đừng không tin… Nà nà… Còn nữa nha, dạo này anh có nghe trên mạng cái vụ Thuyền am bên bờ gì đó hông, có ông già 90 tuổi, á đù chơi toàn là em nhí còn làm cho tụi nó mang bầu. Cho nên chỉ có bùa ngải thôi… Lúc nãy em thấy ánh mắt con Thanh Tình nhìn nó rất mê man… Nếu nó không chơi bùa thì không thể nào đâu…” Chánh rống giận.
– “Vậy… Vậy có cách nào trừ không?” Nghĩa có vẻ bị giao động…
– Nếu có người chơi bùa chắc chắn có người biết gở bùa… Từ từ mình sẽ tìm ra mà… Về nhà trước rồi tinh sau…
Hai vợ chồng Văn Đường, Xuân Ánh chỉ có một mình Thái Phụng bởi vậy khi con gái lấy chồng thì Minh đến ở cùng chung dưới mái nhà, coi như là bắt rể. Minh, Phụng lấy nhau được hơn hai năm, cả hai đều cảm thấy còn trẻ nên chưa định có con, vì vậy trong nhà chỉ có 4 người. Thường thì giờ này, sau khi cơm nước, thì rúc vào phòng lên Youtube hay Facebook đi “vòng quanh” thế giới hoặc tán gẫu với bạn bè.
Nhưng hôm nay thật đặc biệt, cũng vì hôm nay đã xảy ra hai chuyện kinh thiên động địa, trước hết là hai quan lớn cấp Tỉnh bị công an còng tay, một vì tội giết người, một vì có liên quan đến buôn lậu quốc tế, kế đó trong giờ tan tầm thì cảnh Đức Chủ tịch huyện bắn nhau ì xèo giữa con đường chính của thành phố Cao lãnh. Thời đại công nghệ thông tin mà, có cái Ipad hoặc di động là chuyện gì xảy ra trên thế giới đều xuất hiện trước mặt huống chi là ngay tại “nhà mình”. Vì vậy suốt buổi chiều, người Cao lãnh nói riêng, Đồng Tháp nói chung, ai ai cũng bàn tán xôn xao, từ trong nhà cho đến các hàng quán ngoài đường phố…
Trong nhà của bên vợ Minh thì càng sôi nổi hơn bao giờ hết nhưng đối với Văn Đường, cha vợ của Minh, chuyện lão quan tâm nhất chính là lời tường thuật của con rể trong lúc được Đức Chủ tịch tiếp kiến, lão chăm chú nghe, một chữ cũng không bỏ sót, lại còn kêu Minh lặp đi lặp lại…
– Ừm… nói thêm một lần nữa…
– “Ba…” Minh, Thái Phụng chưng hửng nhìn Văn Đường. Nếu tính luôn lần này là lần thứ 3 rồi, Minh lặp đi lặp lại ngay cả nàng cũng đã thuộc lòng rằng chờ suốt cả ngày đến khi gặp mặt chỉ có 3 câu “1: Là rể của nguyên Phó Chủ tịch huyện, 2 chưa từng công tác ở hạ tầng cơ sở phải không và 3 “Vậy được rồi… Thư Ký Minh về đi… Tôi sẽ cho người liên lạc với anh sau”… Phụng tức giận, ý gì đây… Làm phách quá mà… Đã như vậy mà bây giờ còn phải lặp đi lặp lại cho ba nàng nghe, làm như đó là lời khuôn vàng thước ngọc cần được học tập í…
– “Ông già kia… Ông đừng làm tui sợ nha… Có phải ông bị mất trí nhớ rồi hay không…”Xuân Ánh cũng đang nghi ngờ, chẳng lẽ chồng mình mới hơn 50 mà đã bị chứng si khờ người già? Cho nên nhìn Văn Tường với ánh mắt lo lắng…
– “Bà biết cái gì chứ… Lần này tui có cơ hội “đông sơn tái khởi” rồi, mau chuẩn bị bộ đồ vía để ngày mai tui đi gặp Chủ tịch huyện…”Văn Tường mặt phấn khích, hai mắt sáng ngời, cầm ly rượu đế Bình Tây lên nốc cạn…
“Đông sơn tái khởi”… Xuân Ánh sửng sốt thầm nghỉ “Ông chồng mình bị tửng rồi”… Thái Phụng, Minh nhìn nhau không biết phải nói sao… Ba năm rồi, không nói tới, bây giờ tự nhiên lại nói câu này… rõ ràng là thần kinh có vấn đề…
– “Ba à… Ba không sao chứ?” Minh lo ngại… Đương lúc này mà ông già vợ bị mát dây thì thiệt không biết phải nói sao, đúng là xui tận mạng.
Nét mặt Văn Đường nghiêm nghị, không có một chút gì chứng tỏ đang bị thần kinh hay si khờ người già. Lão liếc nhìn đứa con rể thầm than sao nó tốt nghiệp đại học, gần ba năm làm Thư ký cho một lão cáo già mà không học được gì hết trái lại đầu óc còn quá nông cạn.
– Bà và hai đứa nó im lặng nghe tui nói đi… Nà… Những gì tui nói nghe xong thì giữ trong bụng, không được bép xép nói ra ngoài, hiểu chưa… Nhà họ Thái, từ Thái Hữu Cơ đến Thái Kiêm Cơ, Nguyễn Thông cho đên Trưởng Ban Đồng và gần đây là Chánh văn Phòng Diệp, tất cả đều có kết quả không tốt… Trong đó có một điểm chung đó là…
Lão nói tới đây, dừng lại, nhìn quanh như sợ có ai nghe mặc dù đang ở trong nhà…
– “Những người này đều có gúc mắc hoặc có khuynh hướng đối đầu với Chủ tịch Đức?” Thái Phụng bật thốt lên…
– “Suỵt… Tai vách mạch rừng… Đừng nói lớn… Chính là như vậy…” Văn Đường gật đầu.
– “Nhưng Phó Chủ tịch Hoàng và Chủ tịch Đức đâu có mâu thuẫn gì chứ” Minh lắc đầu.
– Kẹt cái là ông ta giết người… Tội này không thể tha… Có hiểu không?
– “Ông nói nãy giờ tui hong thấy có liên quan gì đến chuyện ông đông sơn tái khởi”… Xuân Ánh thấy chồng không bị khùng lấy làm mừng, lắng nghe nãy giờ thấy chỉ toàn là chuyện đâu đâu, không có liên quan đến việc trở lại quan trường nên bà sốt ruột… Trong thâm tâm đang nghỉ có thể nào được trở lại làm Phó Chủ tịch huyện phu nhân thì tốt biết mấy…
– Ậy… Đừng có nóng nảy… Nà… Ai đến bắt Phó Chủ Tịch Hoàng? Là Trưởng CA Thành phố Cao lãnh và Trưởng CA huyện có phải không? Ở Cao lãnh này ai lại không biết hai nữ Đại tá này rất thân thiết với Chủ tịch Đức chứ… Bắt một Phó Chủ Tịch Tỉnh không phải là chuyện nhỏ, cho dù La Định Quốc cũng phải đắn đo mà, hơn nữa còn còng ngay vào lúc mụ Diệp tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng cho ông ta… Sao lại đúng lúc như vậy chứ? Không đâu, đây là có sự xếp đặc hẳn hoi… Cái này là liên hoàn sát chiêu trước hết tát một cái vào mặt mụ Diệp… Một cái tát vang dội làm mất hết mặt mũi… Kế đó là còng tay mụ Diệp về cáo tội buôn lậu… Hai việc trước sau ăn khớp với nhau… Đừng quên nha. Mấy ngày trước, dân chúng kéo tới trụ sở UBND huyện…
Nói tới đây lão không nói nữa… Nói như vậy mà vẫn không nhìn ra thì có nói nữa cũng phí thời giờ… lão cầm ly rượu đế nhấp một ngụm, khà ra. Vẻ mặt vô cùng hưởng thụ…
– “Ổng đi một nửa vòng trái đất… má vẫn không hiểu ổng muốn nói cái gì… Hai đứa bây nói tao nghe coi… Ổng lải nhải cái gì vậy?” Thấy ông chồng vẫn vòng vo tam quốc, không một chút đề cập chuyện làm sao đông sơn tái khởi, Xuân Ánh nổi nóng.
– “Đại khái ý ba muốn nói là Chủ tịch Đức là người tâm cơ thâm sâu, rất có thế lực, khôn hồn thì đừng có mà chọc vào” Thái Phượng nhanh miệng giải thích.
– Là như vậy đó… Thái Phương, con thông minh đó… Mụ Diệp và Phó Hoàng chắc chắn là một đi không trở lại, mút mùa lệ thủy rồi, cho nên hiện nay rất nhiều người dòm ngó hai cái ghế Chánh văn Phòng và Phó Chủ Tịch Tỉnh. Đám người của lão Đồng tưởng có mụ Diệp cầm cờ ai dè xảy ra chuyện này… Hắc hắc… không biết nương nhờ ai… Cho nên, thằng Minh. Chuyện ngày hôm nay con được Chủ Tịch Đức tiếp kiến, khi họ biết được và sẽ tìm tới nhờ con làm nhịp cầu tri âm. Tin ba đi…
– “Thiệt hả ba?” Thái Phượng hai mắt sáng ngời, mặt phấn khích…
– “Cứ chờ mà coi đi…” Đường đắc ý…
– Vậy liên can gì tới ông? Sao bảo tui soạn bộ đồ vía?
– Hết lão Đồng tới mụ Diệp ngã xuống, đám người trước đây được lão Đồng che chở bây giờ như rắn mất đầu, đứng ngồi không yên, trong đám này có không ít sẽ bị cho về vườn như vậy sẽ có một số vị trí thích hợp cho tui… Bà có hiểu không? Chủ tịch Đức hiện nay có thế lực khủng sau lưng, mai này sẽ bay cao, bây giờ là lúc xây dựng đội ngũ, cần tay chân phò tá trong lúc này tôi tìm tới nương nhờ rất có ý nghĩa… Không phải khi khổng khi không mà hỏi thằng Minh một câu về tui đâu à… Là có thâm ý đó… Cho nên tui phải mau chóng tỏ lòng mới được… Bà hiểu chưa?
– “Vậy để tui làm liền” Nghe chồng giải thích… Xuân Ánh khâm phục, bà vội vã đứng lên…
– “Hi hi… Má à… Mai sang lận mà…” Thấy bộ dáng hăm hở của má vợ: Minh bật cười. Gã cũng đã thông suốt “huyền cơ”… Trong lòng cảm thấy thư thái yêu đời…
“Đing đong”… Ngay lúc này có người nhấn chuông. Thái Phượng đứng lên ra mở cửa…
– “Ah… Bí Thư Lâm… Là ông à… Xin mời vào… Anh à… Lâm Bí Thư tới nè…” Thái Phượng mở cửa mời khách đồng thời hướng vào trong nhà nói lớn…
– “Lão tới đây làm gì… Con mụ vợ của lão bữa trước gặp tui trong TTTM, tui gật đầu chào con mẻ ngó lơ…” Xuân Ánh lộ sắc giận.
– Ậy… Bà so đo làm gì, trong thời gian tới không chừng sẽ có nhiều chuyện vui… Đi… tui với bà tránh mặt để hai vợ chồng tụi nó tiếp khách…
Minh nhìn cha vợ bội phục… gã nghe phong thanh Bí Thư Lâm của Thị trấn Mỹ Thọ mấy ngày nay rất là bận rộn giúp mụ Diệp tổ chức sinh nhật cho Phó Chủ Tịch Hoàng, ngày hôm kia Minh gặp mặt, gật đầu chào, lão rất lạnh lùng. Bây giờ tới nhà…
Cùng thời gian, Rạch Giá…
Trương Hữu Thành không hề biết phía sau lưng mình, cha vợ, cậu vợ đang lộng hành coi trời bằng vung. Lão và Phạm Cẩm Vân đang làm khách tại tại tư dinh của Phó Chủ tịch Lâm Chánh Hy, bên cạnh còn có Lê Thành lễ và Lâm Tú Quỳnh. Chuyện Hữu Thành sắp đăng cơ làm “hoàng đế” của Sở CA Kiên Giang được coi như là “ván đã đóng thuyền”. Chờ công văn chính thức thì mất hết ý nghĩa cho nên Lâm Chánh Hy tổ chức trước một bữa tiệc thân mật “nhỏ” để tỏ lòng thân thiết mặc dù hai nhà đã thân thiết lắm rồi. Quan trường mà, chiếu cố cho nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có như vậy công tác sẽ dễ dàng hanh thông. Đây là chìa khóa của bốn chữ “Thăng quan phát tài”.
Tuy bận ngày lo trăm việc nhưng Bí Thư Lê Thành lễ và phu nhân Lâm Tú Quỳnh cũng ngồi thuyền “vượt biển” vào Rạch Giá để chung vui ngày trọng đại. Nếu đã coi trọng Giám đốc Sở các cơ quan khác thì Giám đốc Sở CA phải coi trọng gấp đôi mới là đạo lý cho sự trường tồn. Đã leo lên tới vị trí này, có ai mông đít được sạch sẽ đâu chứ nên lúc nào cũng phập phồng lo ngại, sợ một ngày đẹp trời CA mở hồ sơ “làm việc” thì bỏ mẹ vì vậy được thân thiết với Trương Hữu Thành là niềm vinh hạnh lớn. Lê Thành lễ có khi nào bỏ qua cho được…
Mà nào có phải đi tay không… Biết Trương Hữu Thành mê rượu Cognac nên đã đem hai chai Hennessy Paradis làm quà… Nhìn thấy hai chai Hennessy Paradis ít gì cũng 100 triệu. Trưởng Hữu Thành trong bụng mười phần khoái tỉ tê nhưng ngoài mặt rất lấy làm “khó xử”, lão nghiêm mặt phê bình.
– Bí thư Liễu… Mình là “đồng liêu” với nhau, cùng ngồi xuống uống ly rượu được rồi… Sao lại tốn kém vậy?
– “Tốn kém? Không phải đâu, rượu này là do người ta tặng lâu rồi, tôi bị áp huyết cao nên bà xã không cho uống, thấy để hoài thì thật là phí cho nên mượn hoa cúng phật thôi đó mà… Ha ha… Giám Đốc Thành. Anh cũng đã nói rồi. Mình là đồng liêu với nhau, thì cứ coi như là một chút tâm ý của tôi đi…” Thành lễ vừa nói vừa liếc anh rể…
– “Ậy… Giám đốc Thành… Thì cứ tạm thời để ở chỗ anh đi, mai này có dịp lễ lộc thì chúng ta cùng nhau uống…”Lâm Chánh Hy “gợi ý”…
– “Chủ tịch Hy đã nói như vậy thì anh cứ nhận đi…”Cẩm Vân nũng nịu cười nói, ánh mắt phong tinh vạn chủng khiến cặc trong quần Lâm Chánh Hy giật giật, lão thầm tiếc hận nếu không phải là vợ của Trương Hữu Thành, có lẽ lão sẽ không bỏ qua một vưu vật như thế này…
– “Em dâu cũng đã nói như vậy… Thành Giám đốc, ông không thể nào “chống lệnh” đâu à…”Lâm Tú Quỳnh mỉm cười quyến rũ…
– “Ha ha. Đúng đúng… Giám Đốc Thành…”Lệnh bà khó cãi… Có phải không?” Chánh Hy được djp khéo léo tâng bốc người đẹp.
– “Ha ha hi hi”… Mọi người bật cười… Lời nói này là đúng nhất.
– “Phó Chủ Tịch Hy… Ông quá lời rồi… Lệnh gì chứ…” Cẩm Vân mỉm cười… lườm khiến Phó Chủ Tịch Hy ngẩn ngơ nhưng rồi trấn tỉnh trở lại với nét mặt vô cùng đạo mạo. Cũng may là Hữu Thành không để ý, nếu không sẽ là chuyện lớn. Ai cũng biết lão Thành ghen dữ lắm nên không ai dám trước mặt lão mà nhìn thẳng nàng, trừ khi muốn chết.
– “Vậy à… Thôi được… Nhất định không có lần sau đâu đấy” Hữu Thành “miễn cưỡng” gật đầu… Coi như “nể mặt” Tú Quỳnh…
Nói về nhan sắc, nếu Cẩm Vân được 10 thì Tú Quỳnh được 7 nhưng nếu nói về phong tinh quyến rũ thì Cẩm Vân dù sao cũng còn trẻ cho nên kém một chút trong việc liếc mắt đưa tình câu dẫn đàn ông… Trương Hữu Thành đối với Cẩm Vân rất là trân quý nhưng có đàn ông nào lại không thích của lạ, cái miệng của Tú Quỳnh làm Hữu Thành đôi khi ngẩn ngơ, thầm ước ao đút được con cặc của mình vào nắc thì quá sướng…
Lê Thành lễ làm sao không nhìn ra Hữu Thành động lòng với Tú Quỳnh. Lão nhìn vợ, chuyện này lão để Tú Quỳnh quyết định… Lâm Tú Quỳnh làm sao không nhận ra ánh mắt khao khát của Trương Hữu Thành khi nhìn mình… Nhưng nàng nhận thấy chuyện lên giường với lão là không cần thiết. Thông thường trong đường lối ngoại giao, nàng thường dùng tiền để “đánh thông quan hệ”… Muốn nàng lên giường cũng được, nhưng phải coi là ai đã và có đáng để làm vậy hay không… Muốn mua chuộc được Hữu Thành không khó, chỉ cần làm Cẩm Vân vui là được…
– “Em dâu, coi thử có thích không?” Tú Quỳnh mỉm cười đưa cho Cẩm Vân một cái hộp. Nàng đã chuẩn bị rồi… Trong hộp là cái đồng hồ Rolex nữ mặt số màu chocolate, cọc số La mã…
– “Ouf… Em cũng có phần?” Cẩm Vân “sửng sốt”…
– “Hi hi… dĩ nhiên rồi… Mở ra coi đi… Chị nghỉ rất hợp với em… Hy vọng em sẽ thích”… Tú Quỳnh mỉm cười, trong bụng thầm nghỉ, cô không thích mới là lạ… 350 triệu đó… Lần này ra tay nặng vốn… Hy vọng sẽ hốt lại sau…
– “Oh… Đẹp quá… Thank you so much…” Mở hộp ra… Cẩm Vân sững sờ bật thốt lên… Không khách sáo chút nào, cảm ơn luôn miệng… Là người yêu thích “chơi” hàng hiệu thượng đẳng, nàng làm sao không biết được giá trị của chiếc đồng hồ Rolex nữ này… Thiệt xứng với thân phận của mình… Người ta đã có lòng như vậy thì mình không cần phải khách sáo… Cẩm Vân thừa biết Tú Quỳnh muốn đầu tư ở mình nhân món quà này coi như là giúp đỡ họ thôi, sau này có chuyện gì thì nói một tiếng với Hữu Thành là dược, quá dễ dàng…
– “Hi hi… Đừng khách sáo mà… Em thích thì được rồi… Giám đốc Thành… Anh thấy em dâu chưa… Như vậy mới phải…” Liếc Hữu Thành, Tú Quỳnh trách nhẹ…
– Ha ha… Phải phải… Vậy từ nay sẽ không khách sáo nữa… Các vị… cảm ơn nhiều nha… Chủ Tịch Hy, Bí Thư lễ… Chúng ta cạn ly…
– “Giám Đốc Thành… Từ nay thuận buồm xuôi gió, quan lộ thênh thang… Chúc mừng anh… Cạn ly…” Chánh Hy, Thành lễ nhìn nhau, cả hai âm thầm cùng nở nụ cười.
– “Được. Được… Cạn ly…” Thành nâng ly, thuộc tuýp người mặt ngoài xấu xí nhìn thấy ngu nhưng thật ra lão khôn như quỷ. Giờ phút này, trong đầu đang âm thầm tính toán: ” Phú Quốc là vùng trù phú, đang phát triển thành khu du lịch quốc tế, đất tiền đất bạc, trước kia là thằng Hòa Bình, nay nó chết rồi, mọi việc sẽ do mình làm chủ vấn đề là phải ăn chia như thế nào mới được… 4/6? 5/5 Hay 6/4? Dù sao đi nữa phải có sổ sách hay giấy tờ chứng minh đàng hoàng chứ không thể để tụi nó nói bao nhiêu là bao nhiêu đâu à… Còn nữa, con vợ của thằng lễ nhìn thật là bá cháy, phải tìm cách cho nó bú cặc mới được… Nếu không thì quá uổng.
Lâm Chánh Hy và Lê Thành lễ cũng là cáo già… Cả hai đang âm thầm tính toán… trước kia thằng Hòa Bình “khó trị” nên bất đắc dĩ phải chia 3/7, đúng là ngồi mát ăn bát vàng, thằng Thành này thì khác, nó 2 bên mình 8 được rồi… Quan trọng là làm vừa lòng con vợ nó… Lâm Chánh Hy cũng nhìn ra Thành có “hứng thú” với Lâm Tú Quỳnh, như vậy cũng tốt, có thể khai thác chuyện này, lão còn đang nghỉ có thể nào thông qua Lâm Tú Quỳnh mà đem Cẩm Vân hành hạ dưới cặc mình thì sống không uổng kiếp này…
Là như vậy đó, trên bàn rượu, ngoài mặt ai cũng tỏ ra thân thiết nhưng đều có dao găm trong bụng… Làm sao để đạt được lợi ích tốt và nhiều nhất mới là chánh đạo.
Đang lúc mọi người chén tạc chén thù, cười nói vui vẻ, di động của Trương Hữu Thành reo lên, nét mặt Trương Hữu Thành rạng rỡ khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình… Rút cục tin tốt chính thức cũng đã tới.
– “Xin lỗi… lãnh đạo tôi gọi”… Thành kiêu hãnh nói.
– “Mau… Mau bắt máy… Đừng để Trung tướng Hòa đợi lâu…”Lâm Chánh Hy thúc giục, nét mặt đầy thành kính. Lão biết Trung tướng Mai Xuân Hòa là người chỗ dựa của Trương Hữu Thành, giờ này gọi đến chắc là thông báo tin tốt…
– “Trung tướng… Ông khỏe…” Thành cung kính bắt máy, đồng thời để giữ “cơ mật”, lão đứng lên mở cửa đi ra ngoài…
– “Thành à… Sao lại như vậy?” Giọng Trung Tướng Mai Xuân Hòa đầy tiếc nuối… Chuyện Trương Hữu Thành lên ngồi chiếc ghế Giám đốc Sở như là miếng ván đã đóng thuyền nhưng không ngờ trong cuộc họp trực tuyến chiều nay, có nhiều người phản đối, trong đó Thiếu tướng Nguyễn Trần Uyển và Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm là hai người phản đối kịch liệt nhất với lý do quá rõ ràng, còn có bằng chứng như núi, cho dù Mai Xuân Hòa là Trung tướng cũng không thể bao che được. Cuối cùng là tên của Trương Hữu Thành bị loại ra khỏi danh sách những người có khả năng thượng vị, chuyện này khiến Mai Xuân Hòa vô cùng bức xúc…
– “Lãnh đạo… Tôi không hiểu ý ông…”Thành sửng sốt…
– “Trên các mạng xã hội đều có… anh còn nói anh không biết? Aiz… Thành à… Tôi giúp anh không được… Ah tự lo liệu đi”… Nói đến đây, lãnh đạo cúp máy trong khi Trương Hữu Thành vẫn còn bàng hoàng… Mạng xã Hội? Lão nhanh chóng lên Phây bù… Ụa… đâu có cái gì đâu à… Nhưng rồi lão sửng sốt khi thấy cậu vợ bị còng… Trước mặt Trương Hữu Thành tối sầm lại…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |