Đường đã bỏ công nghiên cứu rất kỷ, từ Cần Thơ qua đến Hậu Giang cho tới Đồng Tháp vị Chủ tịch huyện này có chỗ dựa khủng, hành sự quyết đoán đi tới đâu cũng có khuynh hướng kết nạp người để dùng, Nguyễn Thông, Mai văn Trường là thí dụ điển hình nhưng Nguyễn Thông ngu đần dở trò phản phúc vì vậy ăn trái đắng. Đường sẽ không ngu như vậy. Cho nên lão ra nước cờ này, coi như là một canh bạc lớn, chỉ mong được cơ hội… Ai chê cười thì kệ họ, biết đâu mai này họ đến nịnh bợ mình? Đời mà…
Vì vậy mặc cho vợ và con gái cùng con rể đỏ mặt tía tai, Đường vẫn thản nhiên, trái lại trong bụng mừng thầm. Bây giờ một ít người nhưng ngày mai mọi người sẽ biết lão muốn làm thuộc hạ dưới trướng. Nếu Đức Chủ Tịch coi nhẹ thì sau này việc tuyển nhân sự sẽ không dễ dàng. Như vậy không phải là sẽ hỏng đại sự sao?
– “À. Thì ra là vậy… Ừm. Hay là sẵn dịp, các vị cùng mọi người đi ăn cơm…” Hiểu được “tâm ý” của lão, Đức mỉm cười chìa cành ô liu. Hiện nay trong lúc cần phát triển, việc ưu tiên là nhân lực, người ta đã muốn “đầu quân” thì cũng nên cho cơ hội, việc sàng lọc sẽ từ từ tính sau.
– “Lãnh đạo thật có lòng…” Văn Đường cung kính đáp, chỉ trong vòng một nốt nhạc, cụm từ “Chủ tịch Đức” được thay thế bằng cụm từ “lãnh đạo” vô cùng “huyền diệu”.
– “Anh à… Đi được chưa? Tụi em đói bụng rồi…”Ngay lúc này Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến, Hồng Ngọc. Phương Linh, Thanh Tình bước tới… Hầu hết mọi người đã đi trước rồi, thấy hắn còn cà kê chuyện trò nên Tú Nhi “cằn nhằn”.
– Hi hi… Sorry… Lên xe… Đi được rồi…
– Thùy Trang… Đi chung với tụi chị… Lên xe đi…
– Thùy Trang? Là ai vậy? Đức sửng sốt khi nghe Tuyết gọi vô cùng thân thiết.
– “Anh không biết Thùy Trang?”Đến lượt Tuyết sửng sốt… Nàng nhìn Tú Nhi… Tú Nhi nhìn Yến… Yến nhìn Phương Linh, Hồng Ngọc, Thanh Tình… Từ lúc buổi lễ bắt đầu cho tới bây giờ, Thùy Trang tự động xuất hiện bên cạnh làm lon ton để các nàng sai vặt, Ai cũng tưởng Thùy Trang này là người làm việc trong ủy ban do hắn phái tới để hỗ trợ các nàng. Thì ra là không phải.
Ngọc Thy nhìn Tuyết Hoa, Tuyết Hoa nhìn Thanh Phương và Thanh Phương nhìn Thanh Thủy… Ai cũng ngạc nhiên… Viên chức trong ủy Ban không có người này nha…
– “Chị làm việc trong ủy ban? Ở Phòng nào vậy?” Đức kinh ngạc, có chút cảnh giác.
– “Chủ tịch Đức… chồng em là Đăng Khoa” Thùy Trang lý nhí đáp… Nàng xấu hổ khi phải dùng cách này để tiếp cận các vị phu nhân của hắn.
– “Đăng Khoa?” Đức đứng nghệt mặt ra, cố nhớ ai là Đăng Khoa nhưng hắn thật không nhớ nổi mình có quen biết người tên Đăng Khoa…
– “Chủ Tịch Đức… Đăng Khoa là Thư Ký của Phó Chủ Tịch Hoàng…” Thái Phụng buột miệng nói. Trong lòng khâm phục, tên Đăng Khoa dùng cách này để tiếp cận Chủ Tịch Đức, so với ba mình đúng là 8 lạng với nữa cân a.
– “Thôi được… Gọi ông xã Thùy Trang đi ăn cơm chung…” Tú Nhi mỉm cười. Là con của Bí Thư Tỉnh ủy Hậu Giang, nàng dĩ nhiên là hiểu huyền cơ của câu chuyện, mánh lới trong quan trường.
Nghe “Phu nhân” Đức Chủ tịch nói, Thùy Trang mừng run lên, nhưng ánh mắt lấm lét nhìn Đức dò xét… Không biết ý hắn thế nào. Tuy “Phu nhân” đã gật đầu nhưng Đức chủ tịch phải vui vẻ mới được.”Phu nhân” vừa mở miệng vàng mà vội nhảy cà tưng gọi ông xã mình có nghĩa là coi nhẹ Chủ tịch Đức, như vậy có khác nào tự sát chứ…
– “Còn chờ gì nữa… Gọi Khoa Thư Ký đến ăn bữa cơm…” Đức mỉm cười. Tú Nhi đã nói như vậy hắn nào dám trái ý nàng. Hơn nữa, Lý văn Đường cũng vậy, Đăng Khoa này cũng vậy, cả hai đã hạ mình cầu cạnh, có lý nào tạt gáo nước lạnh vào mặt người ta chứ.
– “Ò…” Thùy Trang mừng húm… Tay run run lấy đi động bấm… Thầm nghỉ có cơ hội rồi, nàng hy vọng ông chồng mình phải biết nắm bắt mới được.
– “Bà và hai vợ chồng tụi con thấy chưa… nhìn người ta mà học hỏi đi…” Văn Đường âm thầm đưa ngón tay cái… tên Khoa này hơn thằng rể mình nhiều a…
Bên ngoài, cách đó không xa, Khoa đang hồi hộp đợi chờ. Hôm nay gã không mong gì hết. Chỉ cần bà xã Thùy Trang làm cho các vị phu nhân của Đức Chủ tịch có ấn tượng tốt là được rồi. Sau này hai vợ chồng sẽ có cớ tới thăm hỏi các vị phu nhân, từ đó Khoa hy vọng được lọt vào mắt của Chủ tịch Đức và được chú ý tới. Khoa nghỉ Trưởng Ban Đồng và Đức Chủ tịch như nước với lửa nhưng vẫn cho Minh cơ hội gặp mặt vì vậy gã nghỉ lãnh đạo mình với Chủ Tịch Đức không có ân oán gì thì có nào gã không có cơ hội.
Là Thư ký cho lãnh đạo Tỉnh, ai lại không mong muốn có được một ngày nào đó được điều xuống tuyến dưới để có dịp thi triển tài năng nhưng Đăng Khoa không được may mắn này. Tuy là Phó Chủ Tịch Tỉnh nhưng Nguyễn Xuân Hoàng không được nổi bật như những Trưởng Ban Đồng, Trưởng Ban Hằng. Thư ký của lão vì vậy mà hay bị coi nhẹ, nếu không muốn nói là chèn ép. Thời may Trưởng ban Đồng bị “tai nạn” về với ông bà tổ tiên, Thái Hoàng Cơ và con dâu bị giết, Trương Tấn dũng bị nghi ngờ là hung thủ khiến họ Trương Hạo Nam trong tình thế bất lợi. Vì vậy mà Phó Chủ Tịch Hoàng đột nhiên tỏa sáng, Đăng Khoa cảm thấy hạnh phúc ngất trời như có ơn trên xếp đặt để lãnh đạo mình được vương lên.
Nước lên thì thuyền cũng lên theo, Khoa hy vọng lãnh đạo mình tỏa sáng thì khi gã được điều xuống tuyến dưới ít nhất cũng sẽ là Bí thư xã. Ai dè chưa được ba bảy hăm mốt ngày, lãnh đạo mình chính là thủ phạm trong vụ án Thái Hoàng Cơ khiến Khoa đang từ thiên đàng bị tống xuống địa ngục. Đừng nói chi vị trí Bí Thư xã, làm một cán bộ hay công chức bình thường cũng là vấn đề, hiện nay ai cũng lánh xa, coi gã như bị phong cùi. Bởi vậy Khoa bàn với vợ dùng đến cách này hy vọng tìm được con đường sáng cho mình.
“Reng… reng… reng…” Nhìn thấy từng tốp người đi ra, đoán là buổi lễ đã xong, Khoa dáo dác tìm hình bóng vợ, ngay lúc này chuông di động reo, gã nhanh tay bắt máy.
– A lô… Xong rồi hả…
– “Chủ tịch Đức nói… nói… anh tới nhà hàng ăn cơm cùng với mọi người…”Tiếng Thùy Trang lắp bắp vì quá vui mừng.
– “Ăn cơm?”… Anh… Anh tới ngay…”Sau vài giây sửng sốt… Khoa kích động đứng lên… Được kết quả ngoài sự mong đợi, thầm nghỉ quyết không bỏ lỡ cơ hội này.
…
Hôm nay thấy người đến tham dự buổi lễ có cả nhân vật chức quyền cấp Tỉnh hơn nữa còn xum xoe, khiêm tốn với hắn khiến Hoa chột dạ. Bây giờ nàng vô cùng lo lắng cho kế hoạch của mình. Ở nước ngoài hơn 20 năm, Hoa không hề có khái niệm về Chủ tịch huyện là cái gì nên không bận tâm nhiều nhưng bây giờ nàng biết rồi, hơn nữa bạn gái của hắn có gốc khủng mà không phải khủng bình thường, phải nói là khủng của khủng… Một Chủ tịch huyện có gốc như vậy mà “không may” bị giết thì đồng nghĩa với trận động đất cấp 10. Chừng đó có thể cả một hệ thống được phát động để truy tìm, Hoa nghỉ tới có chút run sợ. Bởi vậy về tới khách sạn, vào phòng chưa được lâu liền lẻn ra, đón xe đi gặp Trịnh Toán để bàn.
Tuy có ý thức được hắn có gốc khủng nhưng Hoa không tưởng tượng được trong lúc này, nhất cử nhất động của nàng đang bị chặt chẽ theo dõi. Nói nào ngay, cho dù Hoa có cảnh giác thì cũng không đề phòng được. Nàng vừa mở cửa bước vào căn hộ bí mật làm nơi gặp mặt thì bên ngoài, một chiếc xe buýt giường nằm chậm rãi tiến tới, đậu gần đó…
– “Sao hả… Nó đối với em như thế nào?” Hoa vừa bước vào, Toán đã vội vàng hỏi.
– “Không nóng không lạnh…” Hoa nhún vai, bĩu môi, ra dáng cóc cần.
– “Vậy khi nào?” Đưa tay lên cổ, Toán làm bộ điệu “cứa ngang”…
– “Càng sớm càng tốt… Nhưng phải cẩn thận mới được, bên cạnh nó có tụi CA bảo vệ…” Hoa lo lắng khi nhớ lại lúc nào cũng có hai nữ sĩ quan không là cấp Đại úy cũng là cấp tá bên cạnh hắn…
– “Em không lầm chứ? Nó là con cặc gì? Chủ tịch huyện thôi mà” Toán sửng sốt.
– Anh chưa biết đâu, con Nhàn khoe với tôi bạn gái nó là Thiếu Tướng sắp lên Trung tướng rồi… Còn là con gái của Tổng Bí Thư gì đó… Cho nên phải tinh toán kỹ hơn nữa…
– Đã tinh toán kỹ lắm rồi, còn tinh toán nữa sao? Bây giờ có người đang muốn giết nó, mình thừa cơ làm luôn, lúc này là lúc thích hợp nhất, em là “má” của nó, hắc hắc, ai nghi ngờ em là chủ mưu chứ. Em đã có nói tụi CA sẽ mất vài tháng điều tra cho dù có tìm tới mình thì sao? Qua Canada bắt mình à? Giỡn hoài… He he he. I don’t believe it.
– “Nhắc tới mới nói nha, nó không phải thứ dỏm đâu, vừa rồi 4, 5 thằng mà không giết được nó, còn bị tóm hết” Hoa lo ngại nhất là tinh huống này.
– Tưởng em sợ cái gì… Mấy thằng kia, một thằng nghe nói là Đại úy, 3 thằng còn lại là du đãng đầu đường xó chợ dĩ nhiên là không có kinh nghiệm. Người mình mướn là dân “pro” của bọn Hải Phòng… Họ có tiếng nhanh, chuẩn, gọn gàng. Tuy giá cao nhưng mà bảo đảm được việc… He he, so với cái gia tài của chị em để lại chỉ là một hạt muối trong đại dương, thấm gì chứ. Đưa một nửa trước, sau khi xong việc mới đưa phần còn lại.
– “OK… Let’s do it… Ban ngày nó để đám đàn bà đưa em đi chơi, chiều tối thì đích thân nó dẫn em đi ăn cơm… Lúc này là lúc nó ít đề cao cảnh giác nhất…” Hoa suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, đồng thời gợi ý. Nàng cũng không muốn ở đây quá lâu.
– “Cứ quyết định như vậy nhưng trước hết phải “đặt hàng” để người ta gửi người vô… Sớm lắm cũng ngày mốt.” Toán lấy di động gọi về Canada… Ở nước ngoài mấy chục năm, lão không biết bọn Hải Phòng là ai nhưng biết trụ sở “dịch vụ” ở Toronto, lão chỉ cần “đặt hàng” rồi cung cấp chi tiết hình ảnh, tọa độ của mục tiêu là được, và dĩ nhiên chuyển tiền trước một nửa. Khi mọi việc xong xuôi thì trả một nửa còn lại.
Hoa ngồi duyệt lại kế hoạch từ “A” đến “Z”… nàng không thấy sơ hở nào, ngay cả tiếp xúc với bọn người kia cũng không… Vậy lấy cái gì tìm tới mình đây? Hơn nữa nàng là “má” nó mà… Nghỉ tới đây Hoa mỉm cười đắc ý.
Kế hoạch không sơ hở, nhưng Hoa nào biết Trịnh Toán đã phạm phải sai lầm chết người khi hiếu kỳ mon men theo dõi Đức trong TTTM, hơn nữa trong buổi tiệc tại biệt thự của Mỹ Chi, khi hắn hỏi, Hoa nói về đây một mình trong khi nàng và Trịnh Toán, cũng về từ Canada, hẹn hò bí mật tại đây, tệ nhất là Trịnh Toán liên lạc với Phát. Đem mọi chuyện xâu lại với nhau khiến Đức không thể không đề phòng, hắn muốn biết là chuyện gì.
Chuyện này đối với ai thì khó nhưng đối với những tinh hoa trong ngành tình báo dưới trướng của Nancy thì chỉ là một cái búng tay. Ngay trong lúc này, đối diện căn hộ bí mật của cả hai, phía bên kia con đường, trong chiếc xe buýt giường nằm, đúng ra là căn nhà di động có 4 người đang nhìn nàng qua màn hình. Toàn bộ đối thoại giữa hai người đều được thâu hình và nghe rõ mồn một. Tất cả bí mật đều đang được bật mí.
– “Hùm dữ không ăn thịt con… Người đàn bà này chắc chắn không phải là mẹ của ảnh…” Ngọc Như hằn học… Nếu Hoa trước mặt, nàng sẽ bắn một phát vào đầu.
– “Không được nóng nảy…” Mai Thảo trầm ngâm… Nàng thấy câu chuyện rất khó hiểu.
– “Người đàn bà này là Giang Ngọc Hoa… Không phải Giang Ngọc Quế… Các người không nhớ sao, cô Nhàn có nói Giang Ngọc Quế và Giang Ngọc Hoa là hai chị em giống nhau như đúc…” Xuân Mai nhìn ra trọng tâm của vấn đề.
– “Không là mẹ ruột thì cũng là Dì ruột… Có lý nào mướn người giết cháu mình?” Thục Linh nghi hoặc.
– “Vậy thì phải chờ tin tức của Ngọc Lan… Hy vọng lúc đó mọi việc được sáng tỏ…” Mai Thảo cầm di động lên bấm. Nàng muốn cho hắn biết tình hình. Chuyện quan trọng bây giờ là cần biết bọn người Hải Phòng này là bọn người nào để kịp thời ngăn chặn đồng thời đưa chúng vào rọ.
Là em gái của Bí Thư huyện nên nhà Hàng K. H của bà chủ Tuyết Vân lúc nào cũng được nhiệt tình chiếu cố, nói nào ngay, một phần cũng là vì thức ăn và phục vụ có thể nói là có tiêu chuẩn “5 sao”. Hơn nữa bà chủ Tuyết Vân mơn mởn mỹ miều, vú đít thuộc hàng thượng đẳng, ẩm được nàng về dinh có nghĩa là vô tinh cũng là “thân thuộc” với nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài rồi… vì vậy ngày nào cũng đông khách, làm ăn rất khấm khá. Hôm nay cũng không ngoại lệ, thêm vào, sau buổi lễ đám người kéo tới nên khách ngồi chật kín. Càng về đêm không khí càng náo nhiệt, ai cũng nhân cơ hội này đến gần Đức Chủ tịch mời rượu, tâng bốc vài câu không có dấu hiệu ngừng.
Từ sáng đến giờ, Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết Yến đã thấm mệt nên không ở lâu, ăn uống xong, trò chuyện một lúc rồi cáo từ, Phương Linh và Thanh Tình cũng theo về. Mai Văn Trường say bí tỉ, gục tại chỗ, Kim Khánh cùng Mai Văn Thọ phải nhờ người khiêng lão ra xe, những người khác, ai cũng đi xiêu vẹo. Chủ tịch Đức cũng không ngoại lệ. Thấy hắn đi khập khiễng, Ngọc Thy muốn đến đỡ nhưng e ngại, dù sao Đương đang ở bên cạnh, hơn nữa còn khá đông người, nàng cần phải có chừng mực. Mai Phương, Tuyết Hoa, Thanh Thủy cũng trong tình trạng tương tự, ba ông chồng kè kè một bên, ôm đỡ hắn thì coi không được, mặc dù muốn lắm nhưng chỉ có thể bấm bụng trơ mắt nhìn.
– “Say rồi… Chìa khóa xe đâu… Chị đưa cậu về.” Ngọc nét mặt nghiêm trang nhanh tay đỡ lấy hắn. Thản nhiên đưa tay vào trong túi quần hắn lấy chìa khóa xe…
– “Để tôi giúp chị…” Hồng Ngọc không biết từ nơi nào xuất hiện, tay đỡ một bên.
– “Thanh Thanh… Mau giúp một tay…” Thấy Thanh Thanh đứng xớ rớ… Liên “ghen” dùm, là người từng trải, Liên liếc qua là đoán được ít nhiều. Đúng hay không thì hạ hồi phân giải… Nhưng đã muộn. Hồng Ngọc bên trái, Ngọc bên phải dìu hắn lên xe…
Ngọc Thơ cũng vì chút ngượng ngùng nên chậm tay, vì vậy trong lòng hơi tiếc nuối, gần đó Lan Chi, Ngọc Thúy, Ngọc Huệ cũng âm thầm tự trách mình nhút nhát. Tất cả chỉ đành trơ mắt nhìn Hồng Ngọc và Ngọc dìu hắn ra xe.
– “Cháu thật là khờ. Phải chủ động tranh giành một chút, hiền quá mai mốt làm sao có chỗ đứng đây…” Nhìn hắn “bị bắt cóc” Liên tức mình, trách nhẹ.
– “Con và ảnh mới bắt đầu… Làm như vậy gây áp lực cho ảnh, không tốt lắm…” Thanh Thanh mỉm cười.
– “Nghe cháu nói vậy dì cũng yên tâm… Dì tính như vầy, con đã là người của hắn rồi, có lý nào hắn ở đây, con ở Đà Nẵng chứ, xa mặt cách lòng không nên đâu. Con vô đây, mua căn nhà, kiếm mặt bằng trong TTTM làm ăn buôn bán. Con thấy sao?” Liên nhìn Thanh Thanh với ánh mắt quan tâm.
– “Cảm ơn Dì… Dì Liên…” Thanh Thanh mừng rỡ… Nàng cũng đang có ý này.
– “Cảm ơn cái gì chứ… Mình là người một nhà mà… Thôi… mình về khách sạn… Mai này để dì bàn với hắn chuyện này…” Liên vừa nói vừa hổ thẹn trong lòng… Thật ra nàng đề nghị như vậy là cũng vì chính bản thân mình. Nếu Thanh Thanh vô đây thi nàng càng có cớ vào đây thường hơn để gặp hắn. Nghỉ tới đây, Liên nhìn xuống bụng mình… Nàng lấy Năm Ngởi gần 10 năm không có gì… Hắn đụng nàng chưa được bao lâu mà đã có rồi… Lúc tắt kinh, nàng không biết nên giữ hay phá nhưng nghỉ lại mai này khi tuổi già có đứa con của riêng mình cũng tốt nên quyết định giữ. Chính vì vậy mà vội vã về Đà Nẵng với mục đích để đổ lên đầu Năm Ngởi. Trở xuống đây thì con Thanh Thanh đã bị hắn xơi… Đúng là tên mắc dịch mà…
Là người làm ăn, Lý anh Minh dĩ nhiên rất có tâm cơ… Huỳnh Tuấn Anh vì sao được làm Đại biểu Quốc Hội, lão có thể nhận ra huyền cơ trong đó vì vậy vô cùng bức xúc. Huỳnh Tuấn Anh có đứa con gái thì Lý Anh Minh cũng có hai đứa em gái mà, đâu có thua kém con gái của lão Huỳnh Tuấn Anh chứ, như vậy thì có lý nào chịu thiệt thòi như vậy. Người ta phong quan còn mình chỉ là một thương nhân hạng cá kèo chứ… Lý anh Minh mơ mộng chỉ cần Ngọc Huệ hay Ngọc Thúy chịu làm vợ bé của hắn thì hay quá, cho dù hắn thích cả hai thì có sao chứ… Chừng đó Lý Anh Minh sẽ là “anh rể” của Trần Đức… sẽ có rất nhiều mặt mũi chứ không phải như bây giờ, gặp mấy thằng cán bộ tép riu cũng phải nhún nhường nhăn răng cười với chúng… Càng nghỉ Minh càng tức…
– “Ngọc Thúy, Ngọc Huệ… Hai đứa sau này phải tìm cách thân cận với Chủ tịch Đức hơn nữa mới được…” Lý Anh Minh nói bóng gió…
– “Anh Hai… Anh muốn nói gì đây…” Ngọc Huệ, Ngọc Thúy mặt nhuốm hồng. Không ngờ anh mình trắng trợn như vậy.
– “Không phải đâu… Ngọc Huệ, Ngọc Thúy… Anh hai của hai em nói đúng đó… Hắn còn trẻ như vậy mà đã là Chủ tịch huyện, còn là ông Chủ của Đức Lập, vừa có quyền vừa có tiền. Mai này khó mà tưởng tượng được… Người như vậy không dễ kiếm đâu à… Nói thiệt nha… Hi hi… Làm vợ bé cho hắn hay làm tình nhân cũng được… Quan trọng là hắn giúp được nhà mình… Thì cũng như lần này nè. Không có hắn thì công ty Bình Minh nhà mình khó mà đứng vững…”Tú Trinh âm thầm hâm mộ.
– Chi dâu em nói không sai… Huỳnh Tuấn Anh bây giờ là Đại biểu Quốc hội, ở Cần Thơ bây giờ rất có tiếng nói, oai phong biết bao nhiêu cũng là nhờ có đứa con gái tốt… Anh cũng có hai em gái tốt mà phải không… Vậy sao mình phải thua kém người ta chứ. Hai em suy nghĩ một chút đi… Hắn là nhân trung chi long đó… Anh muốn tốt cho hai đứa thôi…
– “Ây… Đừng nói nữa mà… Ngọc Huệ… Mặc kệ ảnh chỉ…” Ngọc Thúy vùng vằng kéo tay Ngọc Huệ đi nhanh về phía trước…
– “Hai đứa này thiệt… Bộ mình nói sai sao?” Lý Anh Minh lắc đầu nhìn vợ.
– “Hi hi… Anh thật là ngu mà… Hỏng lẽ anh nói vậy thì tụi nó gật đầu à? Có biết cái gì gọi là “em chả” hong?” Tú Trinh ra vẻ sành sỏi.
– Ý của em là… Hai đứa nó làm bộ?
– Chứ còn cái gì nữa… Yên chí đi… lửa gần rơm thế nào cũng cháy mà… Tin em đi.
– Nếu được vậy thì tốt quá… Hi hi… Trinh… Em coi được, giúp một tay ha… Nà… Em thông minh lắm mà… có cách gì hong?
– “Cách thì có nhưng hơi bỉ ổi một chút… Nè… Sắp sinh nhật của anh rồi, sẵn dịp mời hắn tới nhà, uống vài chai… Rồi thì…” Tú Trinh cười gian…
– “Ậy… được đó, bỉ ổi cái gì chứ… Vừa rồi em không thấy sao, cái tên Lý Văn Đường gì đó, còn con nhỏ kia nữa. Một già một trẻ tìm cách tới gần nịnh nọt để được tới gần hắn… Mình ngại cái gì chứ… Cứ quyết định như vậy” Lý Anh Minh hăm hở…
– Yên chí đi… Chuyện này giao cho em… bảo đảm gạo thổi thành cơm… Hi hi…
`Đức nào biết mình đang là đối tượng của nhiều âm mưu “hoa rơi hữu ý”… Giờ phút này trên hàng ghế sau, Hồng Ngọc, nàng để hắn nằm gối đầu trên đùi mình… Ai dè xe vừa chạy, hắn xoay người, mặt úp và bụng nàng. Mơ mơ màng nàng, mùi thơm trên cơ thể người đẹp thoang thoảng ngay mũi khiến người anh em phía dưới nổi dậy, tưởng đang nằm trên đùi của Ngọc nên không khách sáo. Lòn tay vào áo nàng ngang nhiên đẩy áo ngực lên, nguyên bàn tay bao trùm gò thịt săn cứng xoa bóp.
– “Ây da… Cái tên này… thật là to gan…” Trong lòng thầm mắng, tay nàng giữ tay hắn không cho làm loạn nhưng chỉ cho có lệ, trong lòng thầm mừng… Hồng Ngọc lấm lét nhìn ra phía trước…
– “Cậu về nhà nào đây?” Ngồi ở vị trí lái xe, chạy được một đoạn, Ngọc sực nhớ hắn có nhiều bạn gái, vậy thì về nhà nào đây. Nhìn vào kiếng chiếu hậu hỏi, bất chợt sửng sốt. Nàng thấy bàn tay của hắn đang lồng vào bên trong áo của Hồng Ngọc. Ngọc mỉm cười thầm mắng: “Cái tên này… Không biết có phải say thiệt không đây.”
Biết Ngọc đang nhìn qua kiếng chiếu hậu nên Hồng Ngọc ngượng nghịu. Đã từ lâu nàng tìm cách làm người của hắn, hôm nay có dịp như vậy có lý nào đẩy hắn ra chứ? Còn đang chưa biết phải làm sao thì hắn nắm tay nàng đưa xuống giữa hai đùi hắn…
– “Ây da… Cái tên này…” Hồng Ngọc, kéo tay lại, hắn nắm chặt tay nàng đưa xuống… Hai người dằn co…
– “Hi hi… Đừng ngại… Chị không nhìn đâu.”Nhìn trong kiếng chiếu hậu, thấy Hồng Ngọc lấm lét nhìn mình… Ngọc đinh ninh Hồng Ngọc là đàn bà của hắn và nghỉ Hồng Ngọc ngại ngùng vì sự có mặt của mình nên cười nói một câu hàm súc, ngụ ý nói chúng ta là người “một phe”, chị cũng vậy thôi mà.
Lúc này đã tỉnh táo không ít rồi, nhưng vì đầu hoàn toàn nằm trong áo Hồng Ngọc nên không biết là nàng, hắn chỉ thấy cặp vú trắng hồng của nàng trước mặt, hắn vừa bóp vú này miệng bú vú kia, một tay hắn cầm lấy tay nàng đưa xuống… Cứ tưởng là Ngọc, nhưng nghe tiếng Ngọc nói mới biết là không phải. Đức lấy làm lạ, hắn nhớ là đám Tú Nhi đã về trước rồi, vậy là ai đây. Hắn ngồi dậy… sửng sốt… Chuyện lớn rồi…
– Hồng Ngọc? Sao lại là cô… Phia trước, ở vị trí lái xe, Ngọc chưng hửng. Không phải người của hắn? Vậy sao nãy giờ im re vậy…
– “Tôi… Tôi.” Hồng Ngọc lí nhí… không biết trả lời sao cho phải…
Đối với người đàn ông này, Hồng Ngọc có nhiều cảm giác lẫn lộn. Trước đây vì hoàn cảnh nàng phải nương nhờ dưới tay của lão già tuổi đáng cha mình, tuy vậy cuộc đời nàng phải nói là khá tươi đẹp. Sự xuất hiện của hắn khiến cuộc mọi chuyện đều xáo trộn và bây giờ thời cuộc đẩy đưa, hắn là ông chủ của nàng. Đôi khi Hồng Ngọc không biết mình nên cười hay khóc nhưng nàng có điều khẳng định bây giờ nàng là nàng, rất tự do tự tại chứ không còn là hình nộm và là món đồ giải trí của lão già kia nữa. Về việc này nàng cảm thấy hắn có ơn với mình rồi từ từ nàng thấy cảm phục, cảm mến và có cảm tình với hắn. Hoàn toàn trái ngược với trước kia. Khi đưa 100k mỹ kim để hắn mắt nhắm mắt mở bỏ qua mọi chuyện nhưng hắn dửng dưng và vô cùng trịch thượng. Lúc đó nàng nghỉ hắn đạo đức giả, muốn đòi hỏi hơn nữa. Nàng nghỉ hắn muốn nàng lên giường với hắn. Nhưng sau đó, Hồng Ngọc mới biết mình đúng là “mắt chó nhìn người”, hắn có nhiều bạn gái và nhan sắc thì ai cũng không kém nàng ngược lại xuất thân thì hơn nàng nhiều, phải nói là rất nhiều… Hèn chi hắn coi nàng không bằng củ khoai lang, việc này khiến Hồng Ngọc cảm thấy bị tổn thương không ít về mặt tâm lý. Lâu ngày chầy tháng, nàng mới biết nàng thích hắn đồng thời cảm thấy vô cùng tự ti mặc cảm.
“Reng… reng… reng” Trong lúc nàng cúi đầu ngượng ngùng, Đức bẽn lẽn, chuông di động reo lên, nhìn thấy số lạ, không cần biết là ai… miễn có tác dụng tạm thời “cứu mạng” là được, hắn nhanh tay bắt máy…
– “Bây giờ đi đâu… Hay là tiếp tục chạy vòng vòng…” Ngọc quay đầu ra phía sau hỏi…
– Thì cứ nhắm phía trước mà chạy… Sorry ha. Không biết ai gọi giờ này, chắc là có chuyện quan trọng… A lô… Đức đây là ai vậy.
– “Mày nghe cho kỹ đây. Bạn gái mày đang ở trong tay tao. Khôn hồn thì làm theo lời tao nói… Nếu không tao giết nó… Hiếp trước giết sau. Mày nghe rõ chưa.” Giọng nói rất lạ, ồ ồ… Hình như đối phương không muốn Đức nhận ra.
– “Anh là ai… Tưởng nói vậy là tôi tin anh sao?”Nét mặt nghiêm trọng. Đức ra dấu để Ngọc ngừng xe bên lề đường đồng thời đưa ngón tay lên miệng. Không biết tại sao nhưng nhìn nét mặt hắn, Hồng Ngọc và Ngọc, răm rắp nghe theo, cả hai im lặng…
– “Mày tin cũng được không tin cũng không sao… Tao cho mày 15 phút đến quảng trường công viên Văn Miếu… Dưới một ghế đá tao có để cái di động, phút thứ 15 tao gọi, không thấy mày trả lời tao qua cái di động này thì phút 16 tao bắn bể sọ con đỉ này. Còn nữa, mày nhớ nha… mày đừng có giở trò. Đụ mẹ… Tao mà thấy bóng dáng của tụi CA” thì mày cũng lượm xác nó.”Giọng người trong di động nghe rất hận thù.
– Anh bạn à… Ở quảng trường, không phải có một ghế đá đâu à… Làm sao tôi biết được là ghế nào.
– “Đó là chuyện của mày… Tao không nói nhiều… Phút thứ 16 không thấy mày trả lời với cái di động đó… Thì mày lượm xác con ghẹ của mày…” Vừa nói xong, người bên kia cúp máy.
– “Tránh ra… Để tôi lái.” Đức cuống quýt… Hắn chưa biết là ai đang bị đối phương bắt giữ để uy hiếp mình nhưng hắn thà tin còn hơn không.
– “Ò…” Nhìn nét mặt hắn, Ngọc hiểu đại khái là chuyện rất quan trọng, vội vàng leo sang ghế bên cạnh. Đức ngồi vào vị trí lái xe, đạp ga lút cán, chiếc xe chồm lên phóng về hướng công viên Văn miếu. Hắn không có nhiều thời giờ, 30 giây hay một phút bây giờ là chuyện sống chết của bạn gái. Hắn tin là đối phương biết hắn rất rõ nhưng hắn thì mù tịt về đối phương… Một người hay nhiều người? Biết số di động của mình tại sao còn muốn liên lạc qua số khác? Nghỉ tới đây Đức chợt động tâm cơ.
– Hồng Ngọc… Đưa di động của cô cho tôi…
– “Ò… 1294″… Không hỏi một câu, Hồng Ngọc nghe răm rắp, lấy Iphone của mình đưa qua đồng thời nói mật mã…
– “Cảm ơn…” Đức cầm lấy, vô mật mã để kích hoạt Iphone, sau đó bấm số gọi Thục Linh. Chiếc xe vẫn không ngừng lao đi.
– “A lô… Tôi là Thục Linh.” Cùng với Ngọc Như ngồi trước cả một mini hệ thống thiết bị trong xe buýt giường nằm, Thục Linh lấy làm lạ khi thấy tên người gọi là Hồng Ngọc… Thục Linh biết Hồng Ngọc nhưng đây là lần đầu tiên Hồng Ngọc gọi nàng…
– “Thục Linh… Anh đây… Có tình huống vô cùng nghiêm trọng cần em và Ngọc Như hỗ trợ… Đừng hỏi nhiều, cứ theo lời anh mà làm, mai anh giải thích. Kể từ giờ phút bây giờ, em “track” vị trí của anh với số di động này… Còn nữa, em và Ngọc Như liên lạc với tất cả từ Tú Nhi đến Ngọc Lan tới Thái Điệp… Em hiểu ý anh chứ.” Đức nhanh gọn tóm tắt rồi cúp máy.
Liền sau đó, chiếc xe buýt do Ngọc Như điều khuyển chồm lên như con quái thú phóng đi về hướng công viên văn miếu. Không chậm trễ, Thục Linh gọi Mai Thảo, Xuân Mai thông báo tình huống để chuẩn bị tiếp viện.
– “Hai người ngồi trong xe, cúi đầu xuống đừng để ai thấy, cứ núp trong xe chờ tôi trở lại. Bất cứ tình huống nào cũng không được xuống xe… Hiểu chưa…” Đức lấy súng lận lưng miệng dặn dò. Vừa dứt lời, hắn cầm di động của Hồng Ngọc bỏ túi, xuống xe, chạy vào công viên Văn miếu, hướng về quảng trường chạy tới. Tuy hắn không có thời giờ để giải thích nhưng qua hai cuộc đối thoại, Ngọc và Hồng Ngọc đã hiểu, bây giờ thấy hắn chạy, cả hai nhìn nhau trong lòng vô cùng xúc động khi thay hắn chạy đua với thời gian.
Đức vừa chạy vừa nhìn đồng hồ. Còn ba phút nữa là đúng 15 phút… Hắn đang chạy đua với đồng hồ. Quảng trường khá lớn với nhiều ghế đá, cứ mỗi lần thấy ghế đá là chạy tới tìm kiếm, trong lòng nóng như lửa đốt.
Khi vừa chạy tới ghế đá đối diện Văn Thánh miếu thì có tiếng chuông reo, Đức mừng rỡ, nhanh chóng chạy tới, tiếng chuông reo phát ra từ một máy Nokia đã có được dán bằng băng keo ở mặt dưới của ghế…
“A lô…” Đức thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm…
– Hắc hắc… Giỏi thiệt… Vậy thì tạm thời tao không bắn bể sọ con đỉ của mày… Bắt đầu từ giờ phút này, dùng cái Nokia để nói chuyện với tao… Nhưng mà khoan… Cầm cái di động của mày đưa lên cao…
Nghe lời, Đức cầm di động của mình đưa lên cao… đồng thời âm thầm quan sát… Hắn hiểu mình đang trong tầm nhìn của đối phương nhưng trong vòng bán kính ba trăm thước, Đức không thấy gì khả nghi.
– Ha ha… Tốt… Bây giờ tao muốn mày quăng xuống hồ… Nhưng mà khoan đã… mày lúc nào cũng gian trá…
– Mày muốn sao?
– Tao gọi mày với cái di động của mày, mày nghe tiếng chuông reo thì nói “a lô” cho tao nghe, sau đó thì đưa lên cao rồi quăng xuống hồ… Hiểu chưa mậy… Liền sau đó, chuông di động của hắn reo lên. Đức bắt máy…
– “A lô”… mày an tâm chưa…” Dứt lời, Đức đưa Iphone lên cao rồi quăng xuống hồ… Nhếch miệng cười, hắn đã đoán được nước cờ này… Đây là lý do mà hắn mang di động của Hồng Ngọc bên mình… Thục Linh và Ngọc Như sẽ nhanh chóng tìm tới. Đồng thời Đức có thể khẳng định một điều là đối phương biết hắn và những người chung quanh hắn rất rõ. Quan trọng nhất là hắn biết đối phương đang ở gần đâu đây và quan sát mình.
– “Mày chơi đã chưa…” Tiếng chuông của cái Nokia lại vang lên… Đức bắt máy.
– Hắc hắc hắc… Chưa đâu… Còn có rất nhiều trò chơi rất thú vị… Thấy mày ngoan ngoãn như vậy tao để cho con ghẹ mày sống lâu thêm chút nữa chờ mày tới để hai đứa bây làm uyên ương đồng mạng. Mày yên tâm đi… Tao chưa bóp vú hay sờ lồn nó đâu.
– Bây giờ mày muốn sao?
– Muốn sao? Hắc hắc… dĩ nhiên là muốn chơi chết mày rồi… Nhưng cho mày một phát thì dễ dãi cho mày quá… Tao phải hành hạ mày từ từ mới cảm thấy vui vẻ… Hắc hắc hắc…
– Mày là ai… Tao với mày có thù oán sâu nặng hả?
– Tao là ai từ từ mày sẽ biết… Bây giờ mày chỉ cần biết tao muốn chơi chết mày là được rồi…
– Muốn chơi chết tao à? Không dễ đâu… nếu mày đường đường chính chính mặt đối mặt, tao bẻ cổ mày như bẻ cổ gà… Còn bắt bạn gái tao uy hiếp thì tao chịu thôi. Nhưng mà như vậy hèn lắm… Hay là tao với mày mặt đối mặt nếu mày có gan…
– Hắc hắc… Đừng có khích tướng. Tao không trúng kế của mày đâu… Sớm muộn gì mày và tao cũng gặp nhau mà… À quên nữa tao có nói tao không động tới con ghẹ của mày… mày có biết tại sao không? Hắc hắc… Tao chờ mày tới, tao bắt nó bú cặc tao trước mặt mày. Như vậy mới phê… mày hiểu chưa?
– Đừng nói chuyện dư thừa… Nói đi… mày muốn tao làm gì…
– “Bây giờ mày tới trước Bệnh viện Phổi đậu xe chờ mệnh lệnh của tao… Cho mày 20 phút…” gã nói xong cúp máy…
Trong lòng Đức giận muốn hôn mê bất tỉnh nhưng chân thì chạy như ngựa trở về vị trí xe đang đậu. Mở cửa đề máy, chiếc xe rít bánh phóng về hướng QL 30… Ngọc và Hồng Ngọc nghe lời hắn, nằm rạp xuống ghế nãy giờ, định nhổm người lên…
– “Đừng ngồi dậy… Cứ nằm xuống… Nó đang theo dõi mình” Đức nói lớn, mắt nhìn tứ phía nhưng vẫn chưa thấy có gì khả nghi ngoài phạm vi trăm thước vì vậy hắn tin chắc đối phương đang quan sát xe hắn với ống nhòm, điều này chứng tỏ đối phương ở cách hắn ít nhất cũng nữa cây số…
– Thục Linh, Ngọc Như… Hai em đang ở đâu.
– “Đang trên QL30 Cách anh khoảng 1 cây số. Đối phương là người biết anh rất rõ. Sợ nó nhận ra chiếc xe buýt nên không tiện tới gần. Phía sau anh có chiếc xe khả nghi… Bây giờ anh kiếm lý do gì đó. Ngừng lại rồi đi tiếp”
Thục Linh trả lời… Iphone của Hồng Ngọc luôn mở nên nàng và Ngọc Như nghe rõ cuộc đối thoại, không đợi hắn nói, Ngọc Như lập tức cho xe phóng về hướng QL 30. Thục Linh thả chiếc drone bay cao phía sau xe hắn tầm khoảng nữa cây số, mắt quan sát trên màn ảnh trước mắt, nàng thấy một chiếc xe van đang bám theo sau xe hắn với một khoảng cách nhất định. Muốn xác định một cách chắc chắn, nàng muốn hắn tìm cách tạm thời ngừng, nếu chiếc xe theo sau đúng là xe của đối phương, bọn chúng cũng sẽ ngừng nếu muốn giữ khoảng cách.
– “Ờ…” Hiểu ý nàng, Đức chạy chậm lại, ngừng xe bên lề đường, không quên căn dặn song Ngọc không được ngóc đầu, hắn mở cửa xe nhảy xuống kéo phéc mơ tuya quần đứng tè. Tức thì chuông chiếc Nokia reo lên…
– Chuyện gì… Tao mắc đái… Không cho đái sao?
– “Mày muốn giở trò đái ỉa tùy mày, nhưng 20 phút 10 giây là tao phơ con ghẹ mày một phát vào đầu… Ngay bây giờ tao chỉ cần bóp cò là nó bể sọ… Tin hay không tùy mày” gã nói xong cúp máy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |