Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 176

– “Đức Chủ tịch…” Đang bận rộn sắp xếp hồ sơ, thấy hắn, Hoa, thư ký của Đồng Giao vội đứng lên mỉm cười, chào hỏi, rất là thân thiết. Trước kia Thư ký của Đồng Giao là Thu Diệp, được việt kiều về cưới té ra là không phải chỉ là chưa đổ ông nghe đã đe hàng tổng nên Hoa mới được dịp thay thế. Biết hắn là đại nhân vật nên Hoa không dám coi nhẹ.
– “Hoa Thư Ký… Chào chị…” Đức nhã nhặn gật đầu, mỉm cười chào.
– “Chị Hoa… Tôi và Đức Chủ tịch có chuyện cần bàn… Không muốn ai quấy rầy… Còn nữa, chị đem vào hai chai nước lọc…” Đồng Giao căn dặn thư ký…
– “Dạ được” Hoa đem vào hai chai nước để trên bàn, quay trở ra, nhẹ nhàng khép cửa… lãnh đạo đã căn dặn không cho ai quấy rầy.
– “Anh về hồi nào, sao không báo trước vậy. Chị Quyên đi công tác ở Bạc Liêu, Thanh Nhã đi Thành phố, nếu Thanh Nhã biết anh về sẽ không đi thành phố đâu” Đồng Giao nhẹ nhàng trách.
– Cần gì báo trước chứ… muốn cho hai em bất ngờ… Hi hi… Lát nữa ra ngoài ăn cơm nha… Có chuyện muốn hỏi ý em…
– Là chuyện gì?
– Em có nghĩ đến chuyện điều đi nơi khác không? Đồng Tháp chẳng hạn… Anh nghỉ kỷ rồi, ở đây em, Thanh Nhã, và Quyên… ba người chung một huyện, có phải là lãng phí nhân tài lắm không? Cho nên nếu em thấy không có vấn đề thì sắp có vài vị trí, anh nghỉ em sẽ thích… suy nghĩ một chút đi.
– “Vậy à… Một mình em sao? Thanh Nhã sẽ hỏi tội anh đó… Từ lâu lắm rồi, hai đứa em quen làm việc với nhau… Thôi đi… Nếu cùng Thanh Nhã được điều động thì OK…”Đồng Giao lắc đầu.
– “Vậy cũng phải… Để anh tinh toán lại… Ừm… Chờ chút…”Đức đứng lên đi gài chốt cửa… Tuy Đồng Giao đã căn dặn thư ký hai người có chuyện quan trọng bàn thảo, không được quấy rầy hắn muốn nhưng gài móc cửa cho chắc ăn.
– “Làm gì vậy?” Biết ý đồ của hắn, Đồng Giao lườm…
– “Hi hi… Biết rồi còn hỏi… Cho anh hôn cái trước nha, em càng ngày càng đẹp…”Miệng nịnh đầm, tay kéo nàng ngồi lên đùi mình… Hôn vào cổ nàng. Tay nhẹ nhàng luồn vào áo đi lên…
– “Ưm” Đồng Giao thở mạnh. Không phải là lần đầu, nàng đã quen rồi, mỗi lần hắn đến văn phòng nàng là cứ như vậy, lần đầu tiên nàng sợ và hổ thẹn lắm nhưng bây giờ quen rồi… Hơn nữa hắn nói đúng. Đây là tinh điệu…

Đứng tựa vào mép bàn, chiếc váy nàng được vén lên, kéo quần lót ra ngoài hắn chui đầu vào, áp miệng mũi vào chùm lông mềm mại hít lấy hít để. Theo phản xạ, Đồn Giao dang chân ra… ghì lấy đầu hắn ép sát vào giữa hai đùi mình, nơi đó của nước đang tuôn lai láng. Đồng Giao cắn môi để kìm tiếng rên rỉ.

Lộc Phó Chủ Tịch huyện đi tới đi lui trong văn phòng, mặt gã rất khó coi… Lúc được điều đến huyện Châu Thành này, gã tưởng như ông trời ưu đãi mình… Bí Thư Thanh Nhã. Chủ Tịch Đồng Giao, Phó Chủ tịch Lệ Quyên tất cả đều là mỹ nữ, cu ky một mình thì có lý nào gã không tán tỉnh được một người chứ? Nhưng càng về sau thì gã càng thấy khó… Nàng nào cũng không coi gã vào mắt khiến gã vô cùng phiền muộn. Không ngờ hôm nay thấy tên trẻ kia thì Đồng Giao hai mắt sáng rỡ, Lộc nhìn ra hai người nhất định có quan hệ không tầm thường.

– “Không được…”Lộc cầm lấy tập hồ sơ tiến về văn phòng của Chủ tịch huyện…
– Thư Ký Hoa… Tôi có chuyện quan trọng cần gặp Chủ tịch huyện… Nhờ chị thông truyền.
– “Phó Chủ Tịch Lộc, Thật là xin lỗi, lãnh đạo và Chủ tịch Đức đang có chuyện bàn thảo bên trong, đã có căn dặn không ai được quấy rầy.”Hoa thẳng thừng lắc đầu.
– “Tôi nói chị thông truyền dùm thì chị cứ “nàm” đi.” Lộc nhíu mày, bắt đầu tức giận…
– “Không được đâu… lãnh đạo đã có căn dặn… Lộc phó Chủ Tịch, không được đâu…” Hoa kiên quyết lắc đầu nhưng Lộc không nghe, gã đi về phía cánh cửa… Hoa hoảng hốt chạy theo quyết ngăn cản.

Ngay lúc này cánh cửa văn phòng mở… Đồng Giao và Đức bước ra…

– “Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Đồng Giao nhíu mày…
– “Lãnh đạo, Tôi đã nói với Phó Chủ tịch Lộc là lãnh đạo đang bận nhưng Ông… Ông ấy…” Hoa ủy khuất…
– “Đồng Giao… Tôi có chuyện quan trọng cần bàn…” Lộc kiên trì…
– “Phó Chủ tịch Lộc… Tên Đồng Giao của tôi không thể tùy tiện ai muốn gọi thì gọi… Ông nên xưng hô là Chủ tịch huyện thì tốt hơn… Hôm nay tôi rất bận… Chị Hoa, chiều nay tôi vắng mặt. Tất cả cuộc hẹn đều dời lại sau… Mình đi anh…” Đồng Giao thản nhiên cặp tay hắn… Hai người sóng vai bước đi… Được vài bước… Đức quay lại…
– Phó Chủ tịch Lộc phải không? Ừm… Nhớ nha… Cái tên Đồng Giao không phải ai muốn gọi thì gọi… Chỉ dành cho tôi thôi. Hi hi… Nhớ đó…
– “Mày… mày…” Bị khinh thường, Lộc giận run. Gã lắp bắp… Gần đó Hoa hả hê đồng thời sửng sốt… Thì ra Chủ Tịch Đức là BF của lãnh đạo… Có tin khủng rồi. Trong văn phòng của mình Hòa cười khoái chí khi có thằng ngu không biết chữ “Chết” viết ra sao.
– Bây giờ anh đưa em đi ăn ha. Đói bụng chưa.
– “Về nhà gọi giao hàng, thoải mái hơn…” Đồng Giao lắc đầu…
– “Phải ha… Về nhà thỏa mái hơn…”Đức mỉm cười ám muội…
– Đồ mắc dịch… Anh nghỉ tới đâu rồi…

“Chuyến bay VN1441 à phải rồi… Còn nữa giờ nữa lận à. Mình tới hơi sớm…” Đức nhìn màn ảnh lớn lẩm bẩm trong miệng. Không để ý có hai bóng hồng đến sau lưng.

– Sau trễ vậy.
– “Trễ? Sớm nữa tiếng đó… Tôi ngày lo trăm việc không phải như hai cô đâu à nhưng mà sớm hơn hai cô đó nha… Ui chà, Wow… Hôm nay đẹp vậy? Có phải mới đi hẹn hò xong nên tới trễ có phải vậy không?” Đức quay lại sửng sốt khi nhận ra Hải Yến và Lan Anh, trong váy đầm, vai quàng xách tay Versace, tóc cột đuôi gà… Oh my god! Nhìn thiệt “bá cháy” So với trước đây có thể nói là một trời một vực.
– “Nhìn… nhìn cái gì, chưa bao giờ gặp người đẹp à?” Thấy hắn mở to mắt nhìn, Lan Anh đắc ý nhưng vẫn “hung hăng” quát.
– Vậy Thủ Trưởng của cô… Hoàng Bích Trâm có tính không?
– Anh… Bị hắn bắt bẻ, Lan Anh tức giận thở phì phì, cái tên mắc dịch này miệng lưỡi trơn tru, nàng không phải là đối thủ.
– “Thôi… Đừng cãi nhau nữa… Chủ tịch Đức, suốt ngày hôm qua không liên lạc được với anh… Bây giờ gặp anh ở đây thì tốt rồi…”Hải Yến thở phào khi thấy hắn, hôm qua tới giờ Thủ trưởng không liên lạc được nên không ngừng hỏi tin tức của hắn, Hải Yến cũng không rõ vì vậy thấy lo lo. Nếu hôm nay hắn không đến đây là chuyện lớn.
– Aiz… Iphone của tôi coi như mất rồi… Chuyện dài lắm… Aiz, bị thằng khùng làm phiền.
– “Vậy sao? Tôi thấy là ân oán tình thù thì đúng hơn” Lan Anh bĩu môi… Hôm qua Phương Linh xảy ra chuyện, nàng dĩ nhiên biết. Nằm vùng bấy lâu bên cạnh Đồng, nàng dư sức biết chuyện tình của Phương Linh.
– “Đây là số mới…”trải qua nhiều chuyện, bây giờ Đức rất kinh nghiệm, khi đàn bà muốn kiếm chuyện với mình thì tốt nhất là lấy nhu chế cương, vì vậy giả điếc trước sự hung hăng của Lan Anh, hắn lấy cái Iphone 13 Pro Max mới tinh của Nancy đưa cho, trao đổi số với Hải Yến khiến mặt Lan Anh đen như đít nồi…
– “Anh đi tay không như vậy à”Hải Yến cau mày.
– “Có vấn đề gì?” Đức ngạc nhiên.
– “Không một bó hoa… Không hiểu anh khờ thiệt hay giả khờ đây…” bĩu môi, Lan Anh nhìn chờ hắn trả treo để nàng có dịp bóp chát nhưng một lần nữa Đức chọn im lặng, coi như con nhỏ này bị chứng kinh nguyệt không đều nên khó chịu… không cần phải chấp nhất.

Ngay lúc này bỗng có một giọng nói vồn vã…

– A ha… Chủ tịch Đức… Chủ tịch Đức. Là cậu à… Không ngờ gặp cậu ở đây… Thục Hiền… Là Chủ tịch Đức…
– “Bác Bảy?” Đức quay lại… ngạc nhiên và mừng rỡ khi nhận ra là bác Bảy gác cổng của ủy ban nhân dân xã Đông Phú ăn mặt rất tươm tất nên nhìn trẻ hơn nhiều so với lúc trước, phía sau là Bí thư Thục Hiền và một thanh niên ăn mặc khá sang trọng và nét mặt có vẻ hách dịch cùng một đám khoảng chừng chục người, hình như là ra đưa tiễn ai đó.
– “Chủ tịch Hiền… Sao đúng lúc vậy?”Đức gật đầu chào…
– “Chủ Tịch Đức…” Hiền gật đầu chào, trong lòng vô cùng bức xúc. Không biết phải giải thích với hắn như thế nào cho phải…
– “Người này là ai vậy em?” Đưa tay quàng vai nàng, người thanh niên hình như không hài lòng.
– “Đây là lãnh đạo của tôi” Thục Hiền xê dịch người ra, giọng nói lạnh lùng…
– “Chủ tịch Đức… Đây là rể tương lai của tôi… Lý Vượng Tài, là việt kiều ở Mỹ về… Vượng à… Chủ tịch Đức trước kia là Chủ tịch ở xã mình…”Cười híp mắt, bác Bảy hãnh diện giới thiệu. Trước kia vì sợ móng vuốt của nhà Lê Quốc Đại mà Thục Hiền sống vất vưởng bên ngoài, người trong xã chẳng ai muốn đến kết thân. Nhưng từ lúc nàng được tuyển làm thư ký thì bắt đầu có nhà ngấm nghé và nhất là khi Thục Hiền trở thành Chủ tịch xã kiêm luôn Bí thư thì bà mai tới nhà nườm nượp. Chuyện này khiến bác Bảy rất mừng, ông cũng gần đất xa trời rồi, muốn nhìn thấy con gái yên bề gia thất… Người già mà, suy nghĩ mộc mạc, bác bảy nào biết trái tim con gái mình đang hướng về người trước mặt.
– “Vậy à… Chúc mừng cô… Chủ tịch Hiền. Khi nào đãi khách đừng quên tôi” Đức mỉm cười.
– “Nhất định… nhất Định” Tôi là Lý Vượng Tài, từ Mỹ về, hôn phu của Thục Hiền… Chào anh.”Nhếch miệng cười… Lý Vượng Tài đưa tay ra bắt.
– “Không phải…” Thục Hiền đinh chánh. Nàng chỉ vì muốn cha mình vui nên tạm thời không nói gì chứ chuyên gã cho tên Vượng Tài này, nàng chưa bao giờ nghỉ tới…
– “Cái gì không phải… Con thật là, lần tới thằng Tài trở về hai đứa làm đám hỏi đám cưới luôn một lượt.”Bác Bảy nhíu mày, khẳng định…
– “Lúc đó nhớ gửi thiệp, ừm. Quên nữa, đây là số di động mới, có cần gì cứ gọi vào số này. Sẵn nhờ cô chuyển số mới cho các người khác” Đức mỉm cười đưa số di động mới của mình cho Thục Hiền.
– “Máy bay vừa đáp… Đi thôi.” Hải Yến thúc giục, chuyến bay quốc nội nên không cần qua hải quan vì vậy không cần phải chờ lâu.
– “Ừm… Mình đi… Chủ tịch Hiền, bác Bảy, anh Vượng Tài… Mai mốt gặp lại” Đức đưa tay chào, quay lưng bước đi. Chuyện Thục Hiền đòi sống đòi chết hắn coi như là trò đùa của các cô gái thời nay nên hắn không coi trọng.

Thục Hiền mím môi nhìn theo, hai tuần nay, tên Vượng Tài này cứ bám sát, vì muốn làm cha vui nên nàng không nói gì. Nàng chưa bao giờ nghỉ sẽ lấy gã làm chồng, việt kiều rồi sao chứ? Nàng không coi trọng.

Từ cửa “Ga đến trong nước”, giữa đám hành khách đi ra, có ba bóng người xuất hiện, Hoàng Bích Trâm đi giữa, Thanh Phương bên trái, Phương Trang bên phải. Tay kéo hành lý vừa đi ra vừa nói cười, trong ba chiếc váy dài lấp lửng đầu gối, áo pull bó sát thân hình, kính mát Louis Vuitton. Nói tóm lại trên người, nữ trang thì không tính, từ trên xuống dưới, giây, xách tay, quần áo, kính mát đều là đồ thượng đẳng. Mỗi người một sắc thái khác nhau vô cùng quyến rũ và đẹp như minh tinh xứ Hàn, hoặc có thể hơn chứ không kém. Không ai có thể tưởng tượng được đây là Tân Thư Tỉnh ủy, Phó Giám đốc Sở CA của An Giang và Tân Chủ Tịch của thành phố Long Xuyên bởi vì thông thường nếu là đàn ông, leo lên vị trí này thì không bụng phệ thì là đầu hói, còn đàn bà thì nhan sắc có lẽ đã phai tàn… Đâu có được nóng bốc khói như thế này.

Tuy nói cười với Thanh Phương và Phương Trang nhưng từ trong khóe mắt Bích Trâm thấy hắn cùng Hải Yến, Lan Anh đang đứng chờ bên ngoài. Tâm trạng Bích Trâm vui như Tết, tuy vậy vẫn “sa sầm” nét mặt, thầm mắng “tên măc dich” vì từ hôm qua đến giờ nàng gọi nhiều lần vậy mà dám “to gan” không bắt máy. Trong bụng thầm tinh phải trừng trị hắn mới được.

– “Chủ tịch Đức… Không ngờ anh tới đón tôi… Sao khách sáo vậy…” Liếc xéo hắn, giọng Hoàng Bích Trâm hờn mát, nét mặt vô cùng đáng yêu. Kế bên, bộ tứ Thanh Phương, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh cúi đầu cười trộm.
– “Khách sáo? Hi hi… Không phải đâu, đây là hân hạnh… Cô nhìn kìa, có nhiều ánh mắt như muốn giết người đang nhìn tôi vì họ ganh tỵ đó.”Chuyện gì chứ đối phó với đàn bà, miệng lưỡi của Đức Chủ tịch đứng thứ nhì thì không ai dám đứng ở vị trí số “1”… Ngoài mặt ra vẻ “sửng sốt” trong bụng thầm than: “Đúng là đàn bà mà, kêu mình đi đón, khi thấy mình thì ra vẻ ngạc nhiên, còn nói móc họng… Aiz…
– “Thật là không có thành ý chút nào…”Bích Trâm bĩu môi, nhìn cách đó vài thước có anh chàng đi đón bạn gái với một bó bông hồng khiến nàng ganh tỵ, trừng mắt nhìn hắn…
– “Em đã có ý tốt nhắc nhở nhưng anh ta không hiểu…”Lan Anh được dịp kể tội.
– Không phải đâu… Tôi chỉ lo cho sức khỏe của các cô thôi…
– “Sức khỏe? Hi hi… Đức Chủ tịch… Tài ngụy biện của anh thật đáng khâm phục…”mỉm cười, Lan Anh trề môi, nói mỉa…
– “Không phải đâu, thời buổi này rất nhiều người dị ứng với phấn hoa, tôi chỉ sợ các cô dị ứng với phấn hoa thì không hay cho lắm… Bây giờ biết cô không có vấn đề này là được rồi… Hi hi… Chờ một chút nha…” Trước cặp mắt sửng sốt của Hoàng Bích Trâm và “bộ tứ” quanh nàng, hắn bước về cặp thanh niên nam nữ gần đó. Hắn hỏi người thanh niên.
– Hi hi… Anh bạn, bó hoa đẹp thiệt nha… Mua bao nhiêu vậy?
– “Anh cũng thấy đẹp hả? Hi hi… Hai triệu rưởi đó… Bó hoa này gọi là “Thiên thần” tôi mua đến phi trường đón bạn gái…”Người thanh niên kiêu hãnh đáp… Lúc bỏ ra 2T5 mua đóa hoa này rất là đau lòng nhưng bạn gái cứ nằng nặc nên phải bấm bụng mà mua, cùng lắm là tháng này ăn mì gói… Quan trọng là bạn gái có mặt mũi. Cô bạn gái của gã bên cạnh nghe Đức Chủ tịch khen, cảm thấy vô cùng hãnh diện, mát lòng mát dạ. Nét mặt rất vui vẻ… Nhưng sau đó vài giây, cô nàng và người bạn trai trợn mắt há mồm khi thấy hắn móc ra một xấp tiền…
– Hi hi… Đây là 5 Triệu… Tôi mua lại nha… Thế nào?

Bích Trâm và bộ tứ đều sửng sốt, ây da… Cái tên này, chưa từng thấy ai bá đạo như hắn… Cặp tình nhân thì đứng ngây ra… á khẩu… 5t? Hấp dẫn quá đi thôi, người thanh niên run lên… Còn đang chần chừ thì hắn lại lấy thêm ra vài tờ mệnh giá 500K…

– “Giá chót… 7 triệu… Sao hả… Nếu không chịu thì thôi vậy…” Hắn nói xong ra vẻ tiếc nuối, xoay người dợm bước đi…
– “Còn chần chờ gì nữa…”Người con gái quát lớn như sợ Đức thay đổi ý định… Là 7 Triệu đó… Người thanh niên đang ngây người, nghe tiếng quát của bạn gái, lập tức thức tỉnh, mừng rỡ.
– Bán… Bán cho anh… Anh bạn…

Đức mỉm cười, đưa tiền, tay cầm bó hoa quay trở lại… đưa cho Bích Trâm.

– Nà… Đủ lòng thành chưa… Mất gần hai tháng lương của tôi đó… Aiz. Xem ra phải mua 3 thùng mì gói dự trữ.
– “Có quỷ mới tin anh… Đức đại gia…” Hoàng Bích Trâm lườm… má đỏ hây hây, trong lòng vô cùng sung sướng thầm nghỉ hèn chi con nhỏ Nancy mê hắn… hừm, muốn độc chiếm hả? Nằm mơ đi…
– “Còn chúng tôi thì sao? Anh không keo kiệt như vậy chứ?” Thanh Phượng “bắt bẻ”.
– “Các người thân nhau mà… Thì mỗi người cầm 5 phút là được rồi… Ây… Tiết kiệm chút đi…” Đức “khổ sở” nhăn mặt…
– “Ha ha hi hi…” Đám mỹ nữ bật cười…
– Thôi được… lên xe đi… Trưa rồi, chắc cũng đói bụng ha, tôi đưa các cô đi ăn cơm xong rồi về khách sạn…
– “Về khách sạn đi… Ăn trong khách sạn cũng được…” Bích Trâm phát tay… Nàng lên xe của hắn, Thanh Phương, Phương Trang tỏ ra hiểu biết, muốn cho Thủ trưởng có không gian riêng nên ngồi xe chung với Hải Yến và Lan Anh.
– Khách sạn nào vậy Bích Trâm Bí thư… À quên nữa… Chúc mừng cô nha.
– “Có gì đáng chúc mừng chứ… Là chuyển ngành thôi mà…”Bích Trâm mỉm cười…
– Không phải đâu, Bí Thư Tỉnh ủy là một mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn… Xem ra An Giang sắp nổi sóng gió rồi. Đám anh tài sẽ đấu nhau đổ máu vì cô… Hi hi…
– Nói bừa… Chạy xe đi…
– Ừm, được, Khách sạn nào vậy?
– Azerai…
– “Azerai?”Đức có chút bất ngờ… Lại là Azerai… Nơi đây hắn có nhiều kỷ niệm với ba chị em Nancy, song Kiều, rồi tới ba chị em Mỹ Chi, song Hà…
– Sao hả? Có vấn đề gì?
– À không… Tôi nhớ cô có căn nhà mà…
– Anh còn nhớ hả? Ở đó cũng tốt nhưng hơi chật một chút… Hơn nữa tôi muốn thay đổi không khí. Ừm… Tối nay có tiết mục gì không?
– Tối nay? Xin lỗi nha… Tối nay tôi ở nhà chơi với mấy đứa con… Hi hi… Cô cũng biết đó. Tôi làm việc ở Cao lãnh, tuần mới về một lần… Tối mai đi há, tôi mời cô ăn cơm rồi đi một vòng cho biết Cần Thơ bynight…
– “Tối mai? Cũng được… Là anh nói đó nha… Không được nuốt lời… Vậy bây giờ tới chiều… Anh phải ở với em đó…”Bích Trâm bỗng nhiên đổi giọng… Nàng biết cái tên này như khúc gỗ, nếu nàng không chủ động hắn sẽ lờ… Lần trước nàng và hắn đã hôn nhau mà hắn làm như quên vậy.
– “Tưởng về Hà Nội suy nghĩ kỷ rồi chứ…” Đức mỉm cười.
– “Suy nghĩ? Anh chạm tới em rồi muốn làm sở khanh hả? Không có cửa đâu…” Bích Trâm trừng mắt.
– “Chạm tới em?”Đức sửng sốt. Hồi nào vậy cà? Chỉ là hôn môi đá lưỡi, sờ bề ngoài thôi mà. Như vậy cũng tinh là chạm? Oh my God… Có thiệt không vậy?
– “Ừ đó… Anh đã hôn em rồi thì phải chịu trách nhiệm… Muốn lờ hả? Không có cửa đâu… Hi hi ha ha…” Nói tới đây, tự biết mình “ngang ngược vô lý”, Bích Trâm bật cười.
– “Á đù…” Đức sửng sốt nghỉ bụng”xem ra Bích Trâm này cũng rất là lưu manh nha…”

Ở Cần Thơ, Azerai là nơi nghỉ dưỡng xịn nhất rồi. Một đêm giá chót là 6, 7 triệu. Đại gia, nhà giàu thì không nói làm gì, người thường muốn vào chỉ có thể nằm mơ. Ngay cả việt kiều về muốn chơi sang để tỏ vẻ ta đây một chút cũng nhíu mày khi ở vài đêm… 3 đêm thôi, một ngàn mỹ kim đi đón chứ giỡn sao. Đó là loại phòng tiêu chuẩn đấy, còn như loại “Biệt thự” Mekong Pool Villa có hồ bơi riêng và nhiều thứ đặc thù riêng nữa thì không cần phải nói. Cái giá một đêm thôi cũng là con số thiên văn đối với người binh dân tay làm hàm nhai, nhưng mà nếu có tiền thì phải đến cho biết để hưởng lạc thú của đời người. Nói tóm lại, người đến Azerai nghỉ dưỡng đại đa số là nếu không phải là du khách xịn nước ngoài thì cũng là đại gia trong nước hoặc là người có thân phận cao vời vợi… dĩ nhiên cậu ấm cô chiêu, COCC là một trong.

– “Cảm ơn nhiều… Cầm lấy cái này đi uống cà phê” Hai nhân viên nam vừa đặt hành lý xuống, mỉm cười, Đức móc bóp lấy hai tờ mệnh giá 500K đưa ra cho mỗi người một tờ. Bản tính rất hào phóng, hơn nữa bây giờ là còn là đại gia, chút tiền này đối với hắn không đáng gì…
– “Cảm ơn… Quý khách có cần gì…”Tay run lên, người hơi nghiêng một chút, cả hai nhân viên cầm lấy tờ tiền, là 500k đó… Thầm nghỉ: Đúng là “người khách sộp”. Cái tên mà nhân viên phục vụ ở Azerai đặt cho hắn. Không phải lần đầu tiên Đức đến đây, cho nên khi vừa thấy hắn, ở đây ai nấy đều mừng rỡ chỉ tại vì người khách này ra tay rất hào phóng, mỗi lần hắn cho tiền “boa” là từ bạc triệu trở lên chứ không phải hai hoặc ba trăm ngàn, mặc dù hai ba trăm ngàn thôi cũng đủ để thấy hạnh phúc ngất trời.
– “Hai vị chờ chút… Các người đẹp… Xuống nhà hàng ăn hay “room service?” Đức nhìn Bích Trâm và “bộ tứ” hỏi.
– “Anh quyết định đi…”Bích Trâm nhu mì đáp…
– “Các cô thì sao?”, Đức nhìn bộ tứ hỏi… Tuy Bích Trâm dễ dãi nhưng bộ tứ thì khó nói lắm, nhất là con nhỏ Lan Anh, hình như có “thù” với mình í… Lúc nào cũng bắt bẻ…
– “Chị em tối dễ tính lắm… miễn ngon là được…” Thanh Phương mỉm cười…
– “OK… Vậy được… Nhờ hai anh… nói nhà hàng có món nào ngon nhất ở đây thì đem tới… Rượu thì lấy Whiskey, rượu đỏ loại tốt nhất…” Đức phát tay…
– “Dạ được…”Hai người phục vụ nam kính cẩn lui ra. Đức quay người lại thì không thấy Bích Trâm và bộ tứ của nàng đâu nữa. Nghỉ các nàng đang vào phòng thay y phục. Đức mở tủ lạnh lấy lon bia Heineken vừa nhâm nhi vừa trầm ngâm suy nghĩ, giờ này đám Ngọc Vân, Thu Tâm chắc sắp hành động rồi.

– “Đây là hình trên CMND của Trần Chí Hùng tải xuống từ cơ sở dữ liệu của Bộ CA… Các chị em nhìn cho kỷ… Hắn có mặt trên chuyến bay từ Phú Quốc của hãng hàng không Vietnam Airline… Trong vòng 1 tiếng nữa sẽ đáp xuống Cần Thơ.” Vừa dứt lời, Ngọc Vân bấm “Enter” trên laptop của mình, dường như chỉ trong vài nốt nhạc, hình của Trần Chí Hùng hiện lên trên màn hình di động của Phương Anh, Thu Tâm, Thục Linh và Ngọc Như.

“Người này rất quỷ quyệt, rất có thể hắn dùng tên khác với CMND giả nhưng hắn có một đặt điểm là bàn tay trái có 6 ngón, điều này không thể giả được, cho nên chúng ta không thể lầm lẫn được… Các chị em nhớ rõ điểm này…” Ngừng một chút, Ngọc Vân nói thêm.

– “Vậy khi nào mình ra tay?” Phương Anh hỏi.
– “Ngay tại cửa ga đến trong nước… Thục Linh, trà trộn vào đám người đến đón thân nhân bạn bè, khi nhận dạng được hắn thì ra tay, bắn một liều làm cho hắn ngã xuống. Phương Anh trong thân phận bác sĩ tinh cờ có mặt, xem xét, nói hắn bị đột quỵ cần gọi xe cứu thương hoặc ai đó có lòng hảo tâm để đưa đi bệnh viện gấp…” Nói tới đây Ngọc Vân ngừng một chút, cười quỷ quái…
– “Ha Ha hi hi” Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như, Thục Linh đồng loạt cười ồ lên… Người miền Nam mà, rất có lòng hảo tâm, sẵn sàng làm từ thiện, bỏ ra nữa hoặc một triệu kêu taxi chở tới bệnh viện thì có lẽ không thành vấn đề nhưng để bệnh nhân lên xe mình thì rất hiếm, rủi chết trên xe mình thì thật là xúi quẩy… Ngọc Vân chinh là biết lợi dụng điểm này…
– Thu Tâm sẽ làm người hảo tâm tinh nguyện đưa hắn lên xe, bác sĩ Phương Anh với tinh thần nghề nghiệp lương y như từ mẫu, cùng tháp tùng giúp đỡ người bệnh, Hi hi… Any question?
– “Vậy còn em làm gì?”Là người hiếu động. Thấy mình bị “lãng quên”Ngọc Như bức xúc hỏi.
– Đừng lo không có phần, em và chị yểm trợ đề phòng bất trắc, sau khi đưa được hắn lên xe, tất cả chúng ta trực chỉ Cao lãnh. Đến đoạn đường nào đó trên QL 91 thì chuyển hắn qua xe buýt giường nằm, đưa hắn tới biệt thự của Mỹ Chi… Còn nữa chị cả nói đêm nay dứt điểm lượm tên Toán luôn nếu có thể.

Ngay lúc này có tiếng động cơ máy bay gầm thét nghe rất gần, nhìn bầu trời nhìn đồng hồ… Ngọc Vân lẩm bẩm.”Là chuyến này, sắp đáp rồi… Tất cả hãy chuẩn bị…”

Không phải lần đầu Trần Chí Hùng đến miền Tây sông nước nhưng trước kia là để hưởng thụ gái gú và ẩm thực, đây là lần đầu đến để “công tác”. Chẳng phải là chuyện lớn gì lớn. Cũng là một phát vào đầu, bỏ túi 20K đô la, “2 days job”… dễ ợt. Gã đã tinh toán rồi, xuống tới Cao lãnh, dò xét đường đi nước bước, rình mục tiêu, chờ đèn xanh thì bóp cò “Bùm”… Thần không biết quỷ không hay, Xong chuyện nhảy lên xe đi Cần Thơ hưởng thụ.

Lấy hành lý ký gửi xong, qua cổng “ga đến trong nước”, Hùng đẩy xe ra ngoài, mắt dáo dác tìm hãng xe dịch vụ để đưa tới Cao lãnh, bất chợt mắt gã sáng lên, một mỹ nữ tay nàng cầm bó hoa, đang nhìn gã mỉm cười, mắt nàng sáng như hai vì sao.

Dĩ nhiên rồi. Thục Linh nhận ra là “người trong hình” và thấy thấy được bàn tay trái 6 ngón… Không còn nghi ngờ gì nữa nên đắc ý mỉm cười, ngón tay nhẹ bóp cò…

“Choufff”… Một mũi kim bay ra từ bó hoa… Trần Chí Hùng cảm thấy trước ngực đau nhói. Biết có chuyện không ổn, theo phản xạ gã định phản ứng nhưng hai mắt bỗng mờ đi… gã ngã xuống nằm sõng soài trên mặt đất…

– “Có người bị xỉu rồi… Mau kêu xe cứu thương…” Mặt “tái xanh”… Thục Linh “hớt hãi” la lên. Nhiều người chung quanh nét mặt ” phấn khích “lấy di động ra “ghi lại”…
– “Tôi là Bác sĩ Các người tránh ra làm ơn… Để tôi coi”… Phương Anh ngồi xuống, vach mí mắt, tay bắt mạch, nét mặt ngưng trọng.
– “Người này bị đột quỵ, cần phải đưa đi bệnh viện ngay nếu chần chờ sẽ rất nguy hiểm. Rất tiếc là ông xã tôi chưa tới nên tôi không có xe… Các vị có ai giúp được?” Phương Anh ngẩng đầu lên “mong đợi” nhưng ai cũng giả điếc, chăm chú “ghi hình”. Đứa người bệnh lên xe chở đi nhà thương thì không thành vấn đề nhưng người này có thể chết giữa đường… Đó là vấn đề vô cùng nghiêm trọng… Xui cả năm đó… Bởi vậy ai cũng phớt lờ.
– “Tôi có thể giúp… Xe tôi đang đậu đằng kia…” Thu Tâm “tình nguyện”…
– “Vậy tốt quá, chúng ta đưa người này tới bệnh viện”… “Bác sĩ” Phương Anh “mừng rỡ”… Trước cặp mắt thán phục của mọi người, cả hai đem “bệnh nhân” ra xe… Nơi đó cô gái cầm hoa khi nảy mặt “tái xanh hớt hãi” la “Có người bị xỉu rồi” đang nở nụ cười ranh mãnh đang chờ…
– “Xong rồi… Chúng ta đi…” Cách đó không xa, Trên chiếc xe buýt giường nằm Ngọc Vân mỉm cười, cầm di động lên bấm…
– “Bip… bip” Di động reo lên, Đức nhìn màn hình thấy hàng chữ “On the Way to next target”… Hắn mỉm cười…
– “Ngồi một mình, cười gian, Chắc là có ai đó đang bị thiệt thòi rồi. Có phải vậy không?” Bất thình linh, tiếng của Hoàng Bích Trâm vang lên… Không biết từ lúc nào Bích Trâm và bộ tứ đến sau lưng.
– “Hi hi… Đừng nói vậy mà… Bộ tôi gian lắm sao?” Đức đứng dậy, quay người, hắn sửng sốt, Trước mặt là 5 thân hình “smoking hot” trong 5 bộ đồ tắm Bikini… Tuy có khoác lên tấm áo choàng nhưng gần như trong suốt khiến hắn cảm thấy cổ họng khô ran, người nóng hừng hực mặc dù lúc trưa này đã làm cho Đồng Giao gần như liệt trên giường.
– “Nhìn mặt anh bây giờ thì đúng là gian… Coi chừng bị móc mắt đó…” Bích Trâm “lườm”… Trong lòng hoan hỷ khi thấy mặt hắn bư ra khi nhìn mình.
– “Hi hi. Sorry… Quá bất ngờ… Các cô có thể đi thi hoa hậu được đó… bảo đảm top 10…” Đức trổ tài miệng lưỡi nịnh đầm…
– “Thủ trưởng đừng nên tin người này… Tin hắn thì chẳng thà tin heo nái biết leo cây” Thanh Phương bĩu môi…
– “Đúng đó… Người này nói mười, chưa tin được chín…” Phương Trang phụ họa, Hải Yến, Lan Anh nét mặt sung sướng khi nhìn thấy hắn bị “mắng nhiếc”.
– “Vậy bây giờ tôi nói các cô không được đẹp cho lắm thì không bị rầy la chứ gì?” Đức khổ sở hỏi… Bộ tứ quay mặt cười trộm…
– “Nói nhiều làm gì, xuống bơi với em…” Bích Trâm kéo tay hắn.
– Sorry… Không có chuẩn bị nên không có quần tắm… Các cô cứ tự nhiên đi… Tôi ngồi uống bia được rồi… Ê… Ê… Các cô làm gì…”Bùm”…

Hắn chưa dứt lời, Bích Trâm nháy mắt… Bộ tứ chỉ chờ có vậy, như có âm mưu trước, 4 nàng ra tay một lượt nhấc bổng hắn lên… quăng xuống hồ bơi… nước văng tung tóe…

– “Hi hi ha ha… Ahh… Anh. Anh muốn làm gì?” Đang ôm bụng cười, Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh… Tất cả đều kinh hãi… Hắn ở dưới nước cởi truồng, quăng quần áo lên.
– “Không phải rủ tôi xuống bơi à? Sao còn đứng đó? Ha ha…” Hắn tỉnh bơ bơi tới bơi lui, người trần truồng như nhộng…” thầm nghỉ: “Muốn đùa với anh à? Các cô còn non tay lắm…”
– “Anh. Anh đúng là lưu manh mà…” Mặt Bích Trâm đỏ bừng mắng…
– Giờ mới biết sao… Hi hi.
– “Trơ trẽn”… Thanh Phượng mắng… Mặt đỏ bừng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh quay mặt không dám nhìn…
– … Hi hi. Giờ mới biết sao…

Ngay lúc này có hai phục vụ viên nữ đang đẩy xe thức ăn đi tới… Thấy hắn trần truồng trong hồ, hết hồn ngượng nghịu, cúi đầu không dám nhìn.

– “Chịu thua anh rồi… Nà, thức ăn tới rồi, lên đi, có chuyện muốn bàn…”Mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, BÍch Trâm đưa khăn choàng. Hắn đưa tay không cầm lấy khăn mà kéo mạnh tay.”Bùm”… Nàng té xuống nước… Chưa dừng ở đó, khi Bích Trâm vừa trồi đầu lên, hắn áp miệng vào môi nàng…
– “Ưm…” Bích Trâm xô hắn ra nhưng càng xô thì hắn càng ghì mạnh… Cả hai đứng dưới nước. Hai người hôn nhau, không biết khi nào, nàng quàng tay qua cổ hắn… Một nụ hôn dài… Bộ Tứ sửng sốt, hai cô phục vụ nữ giả mù để tránh làm khách mất đi nhã hứng.
– “Anh… Anh…” Đang mê mang, Bích Trâm ngượng nghịu khi cảm giác dưới nước có vật gì chạm vào đùi mình…
– Hi hi… Sorry… Là phản ứng tự nhiên… Thôi… lên ăn chút gì nha… Em nói có chuyện muốn bàn mà… Tứ đại mỹ nhân… hôm nay cho nhìn miễn phí… Bắt đầu ngày mai… Tính tiền đó nha… Hắc hắc hắc…
– “Vô duyên… Chưa thấy ai trơ trẽn như anh…” Thanh Phương mắng…
– Sợ anh rồi… Đừng chọc ghẹo nữa mà…” Cầm áo choàng đưa, Bích Trâm “đánh” vai hắn… Trong lòng nàng đang nở hoa. Trong đầu đang nhớ hồi nảy cái đó chạm đùi mình. Tim nàng đập thình thịch.

Thanh Phương, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh chào thua… Dám cởi truồng trước mặt đàn bà con gái, tên này cái gì cũng dám làm… Không biết nghỉ gì mà ai nấy hai má đều đỏ bừng…

– À… quên hỏi… Chừng nào đi nhậm chức vậy?
– “Đầu tuần tới… Nhưng trước khi nhậm chức, tôi muốn xuống dưới dùng vài ngày để thăm dò hoàn cảnh…”Nhìn hắn, Bích Trâm mỉm cười… Đây là một trong những chuyện nàng muốn nói với hắn.
– “Hi hi… Hiểu rồi… Vi phục xuất tùng chứ gì… Không được đâu, các cô làm loạn thì đúng hơn…” Đức lắc đầu.
– “Sao anh lại nói vậy?”Bích Trâm xụ mặt…
– “Cái gì làm loạn chứ” Thanh Phượng tức giận… Ngoài Hà Nội, Nàng và Phương Trang đã soạn thảo tỉ mỉ một chương trinh thăm dân cho biết sự tinh trước khi Thủ trưởng nhậm chức. Còn chưa bắt đầu thì hắn đã nói các nàng muốn làm loạn… Tức quá mà. Nàng thật muốn đá đít cho hắn bay xuống nước cho hả cơn tức.
– Hi hi… Sorry… Tại tôi nói chưa rõ… Ý của các cô thì tốt nhưng phải coi chừng mới được…
– “Coi chừng cái gì…”Phương Trang gặng hỏi.
– “Đủ mọi thứ hết á nhất là bùa ngải. Không phải nói chơi đâu. Các cô nói giọng bắc, đẹp như minh tinh, là đối tượng truy lùng của mấy anh dê già… Nói không chừng…”Nói tới đây, hắn ngừng, cầm lon bia lên hớp một hơi thầm đắc ý về cái tài hù người của mình.
– “Vậy chứ cái này để làm gì?” Phương Trang đưa bàn tay lên làm hình dáng của cây súng, đong đưa ngón tay áp út, ý nói nếu cần sẽ bóp cò…
– “Đừng tin… Người này nói mười chưa tin được chín” Lan Anh trừng mắt.
– Đúng đó… – Hải Yến phụ họa.
– “Ậy… Để nghe nói hết đã…” Bích Trâm phát tay.
– Các cô không tin, tôi cũng hết cách… Không phải có súng là được đâu à… là bùa ngải đó… Có biết bùa ngải là cái gì không? Ngửi mùi một cái thôi là thần hồn điên đảo… hi hi… Nói không chừng…
– “Nói không chừng cái gì?”Bích Trâm và bộ tứ bị hắn hù một hồi, trong lòng bắt đầu kinh hải thầm nghỉ chẳng thà tin là có còn hơn không…
– Bị đem đi bán bên Campuchia hoặc Thái lan… Là như vậy đó… Tệ nhất là khi tỉnh dậy thấy ông miên già trân truồng nằm kế bên, hắc hắc…
– “Nói bậy nói bạ…” Sắc mặt Thanh Phương trắng bệch… Nghe hắn nói một hồi nàng cảm thấy rất có lý…
– “Bởi vậy không thể không có anh… Lần này, cho anh nhiệm vụ làm “hộ hoa sứ giả” Bích Trâm mỉm cười.
– “Tôi… Không được, tôi bận lắm, ngày lo trăm việc” Đức sửng sốt… thầm hối hận, mình hù chơi thôi mà, không ngờ bị bắt đi làm cu li co mấy con nhỏ này sai vặt thì có chứ hộ hoa cái con mẹ gì.
– “Ngày lo trăm việc? Có quỷ mới tin… Huyện Lấp Vò cách đây hơn trăm cây số, anh đang ngồi đây uống bia lạnh ăn thịt nướng, nem chua… Ngày lo trăm việc?” Hải Yến bĩu môi…
– “Hi Hi… Thế nào? Hay để em trực tiếp gọi cho lãnh đạo của anh nha… Ừm… là Bí Thư Nga hay là Thái Điệp Bí Thư vậy?” Bích Trâm cười quyến rũ, lấy di động ra nhìn hắn…
– “Các cô nói sao thì sao đi…” Đức như bong bóng xì hơi…
– “Hi hi… Hi hi…” Thấy bộ dáng hắn tiu nghỉ… Đám mỹ nữ sung sướng cười khúc khích… Bấy lâu nay mới cảm thấy thắng được 1 bàn…
– “Vậy các cô đã có kế hoạch gì chưa. Có thể nói nghe một chút?” Biết không thể nào từ chối, thôi thì coi như gặp xui… Đức bắt đầu khai triển “công tác”…
– “Thanh Phượng… Em nói chương trình của em đi… Xem coi Đức Chủ tịch có gì bổ túc…” Bích Trâm mỉm cười, hắn đồng ý đi cùng mới là được rồi.
– Tôi có kế hoạch 3 ngày như thế này, ban ngày là mua sắm dạo phố mới biết tình hình kinh tế của An Giang thế nào, còn ban đêm thì đi vòng vòng để xem xét tinh hình an ninh trong thành phố… Thanh Phượng hãnh diện khoe kế hoạch mà nàng và Phương Trang lúc còn ngoài hà Nội đã dày công nghỉ ngợi…
– Ngưng… ngưng… Chỉ có vậy thôi sao?: Đức sửng sốt? Wow… Nếu hắn không đích tai nghe thì không thể nào tin được…
– “Có vấn đề gì?” Phương Trang thấy hắn có vẻ khinh thường kế hoạch nên có chút không hài lòng…
– “Tôi thấy các cô làm du khách xài tiền thì được còn nếu như nói thăm dân cho biết sự tinh thì có hai chữ để hình dung”… Được dịp, nhìn bộ tứ, Đức bĩu môi khinh thường… đồng thời đưa hai ngón tay…
– “Nói nghe… là hai chữ gì?”Thanh Phương hung hăng gặng hỏi…
– Lịch sự thì nói là “Ngây thơ” còn thẳng thắng thì nói là “đần độn”…
– “Đừng có nói khoác nha… Tôi không tin anh có chủ ý gì hay hơn…” Phương Trang rùn vai…
– “Thôi đi, các người đừng như chó với mèo nữa… Nà. Anh có ý kiến gì, Nói ra nghe thử…” Bích Trâm lắc lắc tay hắn… Bị hắn khinh thường, bộ tứ tức muốn hôn mê bất tỉnh nhưng bấm bụng chờ nghe hắn nói coi sao đã, nếu nghe không lọt tai thì sẽ “biết bà”.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng