Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 177

– “Hihi… Thật ra không có chuyện bùa ngải gì hết á… Tôi hù các cô cho vui thôi… Dân miền Tây hiền khô hà… Tôi là thí dụ điển hình… Ây… Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi… Đúng, bản tính tôi như các cô nói. Hi hi có lưu manh một chút nhưng là người rất lương thiện…”Nhận ra ý đồ của Bích Trâm là muôn mình đi theo… Đức hết hồn… Bộ rảnh lắm sao a… Bởi vậy tùm cách “chuyển hướng”
– “Có ý kiến gì thì nói đi… Đừng vòng vo tam quốc nữa.” Thanh Phương tức mình…
– OK. Được được… Là ý cá nhân thôi nha… Trước hết các cô phải ăn mặc đơn giản một chút, không nên diêm dúa quá, Tuy nói là “di phục xuất tuần” nhưng không phải dạo phố mua sắm mà đi tới các cơ quan, vô bệnh viện chẳng hạn để biết sự tinh, nhìn ra vấn đề.
– “Vô bệnh viện?” Bích Trâm sửng sốt, bộ tứ trố mắt… Tên này nói gì đây? Tất cả chưa từng nghỉ đi vô bệnh viện để tìm hiểu dân tinh, cứ nghỉ là nếu các TTTM tấp nập người ra vào thì là kinh tế phồn thịnh chứng tỏ cuộc sống khấm khá…
– “Đúng vậy, các cô đã từng thấy hai, ba người bệnh nhân cùng chia một cái giường chưa? Dưới gầm giường cũng được tận dụng, ngoài hành lang thì không cần phải nói… Bệnh nhân trải chiếu nằm la liệt chờ được gặp bác sĩ. Họ ăn dầm nằm dề ở đó sinh hoạt rất khó khăn, người có chút tiền còn đỡ, người nghèo thì hỡi ôi. Một lon nước sôi cũng phải tốn tiền hơn nữa còn phải trả với giá cắt cổ… Cái này chính là những cái các cô cần nhìn… đây mới đúng là thăm dân cho biết sự tinh…”Hắn chậm rãi nói.

Thật ra những lời hắn nói ra là tổng hợp từ nhưng lời nói của Loan và Nancy… Những lời này đã ăn sâu vào đầu óc, bây giờ hắn lập lại thôi…

– “Còn gì nữa không?”Giọng Bích Trâm nhu mì… Ánh mắt của bộ tứ rõ ràng đã dịu lại. Trước tới giờ, các nàng chưa từng nằm viện nhưng đã nhiều lần đi thăm bạn bè trong những bệnh viện dành cho cán bộ nên chưa từng thấy tình cảnh như vậy.
– Dĩ nhiên còn nhiều nữa, không phải chỉ có bệnh viện, các cô đến bất cứ cơ quan nào để nhìn xem coi tinh trạng các cán bộ quan liêu ra sao. Làm như vậy không phải là để trị tội ai hết mà là để tìm nguồn gốc của vấn đề. Ba ngày thời gian chỉ đủ cho các cô thấy một phần nhỏ của tảng băng chìm nhưng có còn hơn không… Tin rằng các cô sẽ thấy và làm được nhiều việc. Có bao nhiêu đó thôi… Ừm quên, còn cái này nữa… Muốn trà trộn hòa mình với dân thì đừng có ăn mặc hàng hiệu, đi xe hơi. Như vậy sẽ gây chú ý… Tôi có ý này, không biết các cô nghe có lọt tai hay không…
– “Còn chờ gì nữa, nói ra nghe thử?”Phương Trang thúc giục…
– Ừm… Các cô ăn mặc sang trọng hàng hiệu, đi xe hơi thì quá phô trương, ai nhìn cũng nghỉ không là COCC cũng là con của đại gia đại má, tức nhiên sẽ được đối xử khác với dân thường. Cho nên tôi khuyên các cô nên ăn mặc đơn giản binh thường, thay gì đi xe hơi thì kiếm chiếc dream cũ một chút… Coi như là dân đi “phượt”… Được như vậy thì hy vọng có nhiều chuyện vui. Hi Hi…
– Chuyện vui?
– “Không nói nhiều… Không có gì nguy hiểm đâu…” Ngoài mặt ra vẻ bình thường nhưng trong bụng thầm nghĩ đến lúc khi Bích Trâm và Bộ tứ ngồi trên xe Dream thăm dân cho biết sự tinh, thế nào cũng bị mấy anh chàng CSGT của An Giang “hỏi thăm”… Hắc hắc… Nhằm ngay ba đại nhân vật Bí Thư TỈnh ủy, Phó Giám đốc CA Tỉnh, Chủ Tịch Thành phố mà vòi tiền thì thật là vui nhộn.
– “Ý kiến hay… Thanh Phương… Tìm ba chiếc Dream… Chúng ta chia làm ba nhóm, mỗi nhóm hai người…” Bích Trâm phấn khởi thầm hận không thể bắt tay vào ngay.
– “Dạ… Em đi làm liền… Mình đi…” Thanh Phương liếc mắt nhìn… – “Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh hiểu ý, Thủ trưởng mình đang yêu đương, cần có không gian riêng vì vậy phối họp. Chẳng mấy chốc chỉ còn Bích Trâm và hắn…
– Mỗi nhóm hai người… Nghe cô nói như vậy… Nhất định là tính tôi luôn chứ gì?
– Dĩ nhiên rồi… Anh coi như là thổ địa ở đây… Có anh giúp một tay sẽ thuận lợi hơn nhiều… Yên chí đi. Không bắt anh làm công không đâu.
– “Vậy sao… Vậy thì có thể thương lượng… Không biết Bích Trâm Bí Thư trả công như thế nào đây?” Đức ỡm ờ…
– “Đã chuẩn bị món quà cho anh… Đi… vô đây thử coi…” Bích Trâm đứng lên, nắm tay hắn kéo vào trong phòng minh.
– “Wow… Bạo vậy sao?”Đức hăm hở… bước theo.
– “Nà…”Vào tới phòng. Bích Trâm lấy hộp quà đưa cho hắn…
– “Cái gì đây?” Đức mở hộp, thì ra là cái quần Jean và áo T – shirt hàng hiệu Armani. Thì ra là trước khi đẩy hắn xuống hồ bơi, nàng đã có âm mưu. Chủ ý là để hắn thử bộ đồ này.
– Em ra ngoài… Anh thử coi có vừa không…
– “Không cần” Bích Trâm vừa quay lưng, hắn đã kéo nàng lại.
– Chuyện gì…
– “Chuyện gì à…”Vừa dứt lời, môi nàng bị môi hắn phủ kín…
– Ưm…

Trong phút chốc, Bích Trâm muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay hành động ngược lại choàng qua cổ hắn mãnh liệt đáp trả, và rồi người nàng như lên cơn sốt khi cảm giác hơi thở ấm áp phà vào tai, vào cổ.

– “Đừng… đừng…”cảm giác một bàn tay đang lòn qua áo choàng mơn trớn đùi mình… Theo phản xạ, nàng muốn ngăn lại nhưng hai tay bất động, không nghe lời cứ để khi bàn tay hắn chui lọt vào quần tắm đụng ngay vào vùng cấm địa, mơn trớn, vuốt ve. Giây phút này, nàng không còn biết trời đất gì nữa ngoài việc gồng mình, hai tay bấu mạnh vai hắn, người nàng vặn vẹo, mặt đỏ ửng, cả người rỡn ốc, chỉ biết tựa vào mình hắn để khỏi té ngã, mặc hắn muốn làm gì thì làm…

Đức nhấc Bích Trâm, đặt nàng nằm trên giường, rà lưỡi từ chân tới cổ rồi từ cổ tới chân, bộ đồ tắm hai mảnh Bikini nhanh chóng rời khỏi người nàng. Bích Trâm cảm giác được hơi thở nóng hổi dừng lại giữa hai đùi, theo bản năng nàng dang rộng ra. Hắn áp miệng vào giữa hai mép thịt hồng mọng nước dùng lưỡi mơn trớn…

– “Ưm…”Bích Trâm rên rỉ… Là lần đầu của nàng, ai cũng tưởng nàng là đồng tính nữ nhưng nàng không phải vậy. Chỉ vì bản tinh kiêu ngạo vì vậy mà 36 tuổi đời vẫn chưa biết được mùi đàn ông. Người chưa từng biết mùi vị đàn ông mà hôm nay lại bị cái lưỡi của hắn tung hoành ngang dọc ngay vị trí mẫn cảm của đàn bà thì làm sao nàng chịu nổi cho nên không ngừng rú rên từng đợt, hai tay theo phản xạ ghì mạnh lấy đầu tóc hắn… Bích Trâm cảm giác giữa hai chân mình ướt đẫm, đầu óc chơi vơi không còn biết trời đất gì nữa, chỉ mong cảm giác này kéo dài vô tận.

Dang nhẹ hai chân nàng, Đức cầm thằng em mình rà cửa động, Bích Trâm cau mày, mặt tái nhợt, khi hắn đút vào… Biết là lần đầu của nàng, đã có nhiều kinh nghiệm nên hắn đưa thằng em tổ chà bá của mình vào rất chậm, vừa vào một chút, hắn ngừng lại một hồi lâu để cho nàng có thời gian “thích ứng”. Một khoảng đường vài cm hắn nhấp đi nhấp lại nhiều lần, nhiều khi muốn “nhấn” mạnh một cái nhưng sợ nên cứ “vùng vằng” tại chỗ.

– “Đau lắm sao… Hình như là lần đầu của em hả?” Nằm sát lên người nàng… Đức rù rì.

Bích Trâm im lặng không nói gì. Chỉ nghe nàng “ưm ưm” nho nhỏ trong cổ họng, hai tay ôm lưng hắn siết mạnh… biết nàng đang bắt đầu “thích ứng”, hắn liếm mang tai rồi từ từ di chuyển xuống cổ, ngực, cuối cùng ngậm lấy nụ hoa mút như mút vú mẹ… Tay không ngừng xoa bóp.

Bích Trâm mê man, chờ đợi nhưng hắn cứ cà rề khiến nàng mất kiên nhẫn, bất thình linh, hai tay nàng ôm lấy lưng hắn, kéo mạnh… Đức thuận thế đẩy mạnh xuống, một phát lút cán, ngay lúc cảm giác chạm đáy hang sâu, vai trái hắn đau thấu tận trời xanh. Cả hai nằm bất động, hơi thở dồn dập. Đã từng nhiều lần kinh nghiệm, hắn nằm trên người nàng không động đậy, hôn nhẹ lên trán lấm tấm mồ hôi của nàng. Bích Trâm thấy đau nhưng cảm giác đau này rất kỳ hoặc, không lâu rồi tan dần sau đó là cảm giác lâng lâng từ từ xâm chiếm mỗi lúc một nhiều lên. Không biết từ lúc nào, hai chân trắng muốt của nàng cặp lấy eo hắn… như hai gọng kìm, xiết mạnh…

Biết nàng đang bắt đầu có cảm giác “phê 9 tầng mây”, Đức nhấp nhẹ, thật nhẹ, môi hắn áp lên môi, lưỡi hắn chui vào miệng nàng, Bích Trâm mãnh liệt đáp trả, hai chiếc lưỡi cuộn vào nhau, hai tay nàng ôm chặt tấm lưng hắn…

Nhấp vài cái rồi dừng lại, mút liếm đầu vú, sờ bóp. Mò mẫm khắp nơi… không vội vã, rất dịu dàng rồi nhanh dần… nhanh dần. Trong căn phòng chỉ nghe tiếng hơi thở dập dồn… Xen lẫn tiếng nũng nịu và tiếng cười rúc rích, thỉnh thoảng nàng rú lên như bị cắt tiết…

Trong căn phòng gần đó, bộ tứ đang bận rộn rà soát lại kế hoạch “vi phục xuất tùng”, 4 gương mặt đẹp rất chăm chú nhìn vào máy laptop, không biết nhìn gì mà da mặt tất cả đều thoáng hồng đến tận mang tai. Thầm nghỉ Thủ trưởng mình lúc thường rất là thục nữ mà, sau lại có thể không chú ý một chút, có cần la lớn như vậy không.

Trần Chí Hùng tỉnh dậy, hai tay bị trói ngoặt ra sau, hai chân trói vào chân ghế, hai mắt bị bịt kín, trong miệng hắn bị nhét một miếng giẻ, ngoài miệng bị bịt kín bằng băng keo nên vô phương la hét, cục cựa cũng không được. Hắn vừa cả kinh, trong đầu rất mơ hồ, nghi hoặc, không hiểu vì sao chân ướt chân ráo vừa đặt chân xuống sân bay thì lâm vào cảnh này… Hắn gồng lên hy vọng nới lỏng được cổ tay đang bị trói, nhưng vô phương, kinh nghiệm cho hắn biết người trói hắn thuộc dân pro…

Có tiếng mở cửa và có tiếng chân người bước tới, mùi thơm cơ thể thoang thoảng, hắn đoán được ít nhiều là phụ nữ. Tiếp đó, tay hắn được nới lỏng, có người lấy từng ngón tay cái hắn áp lên màn hình, Hùng đoán được đối phương muốn mở di động của hắn…

– “Được rồi…” Một giọng nói trong trẻo vang lên… Vài phút sau, miếng vải bịt mắt, băng keo trên miệng được tháo gỡ. Hùng sửng sốt… Trước mặt hắn là 5 người đàn bà, trong đó 3 người bụng hơi nhô lên.
– “Các vị… Tôi nghỉ có phải nhìn lầm người rồi không?” Hùng điềm tĩnh hỏi…

“Chát”… Hăn vừa dứt lời tức thì ăn một tát tay khiến hai mắt hắn nổ đom đóm.

– “Ngươi chỉ trả lời khi các chị hỏi, chưa được hỏi thì cấm mở miệng… Hiểu chưa?” Ngọc Như khinh thường ra lệnh. Bên cạnh. Mỹ Chi, song Hà nhìn tù nhân với ánh mắt lạnh lẽo. Thục Linh đang lục lọi trong di động của hắn.
– “Nói… Tại sao ngươi có hình này…” đưa màn hình trước mặt Hùng, Thục Linh hỏi.

… Trần Chí Hùng giữ im lặng, không trả lời. Hùng bắt đầu hiểu khi thấy bức hình của Đức chụp trong Vincom Plaza. Hắn dè dặt, không biết 5 người đàn bà này có quan hệ gì với mục tiêu của mình… Làm sao biết mình đến mà “chào đón long trọng” như thế này. Thật là khó hiểu. Hay là bên Toronto có nội gian? Nhưng rồi hắn nghỉ không thể nào vì hắn đã làm việc cho tổ chức gần 10 năm nay… Như vậy chỉ còn giả thuyết ngươi “đặt hàng” bán đứng mình? Nhưng rồi Hùng gạt bỏ suy nghĩ này, bởi vì người “đặt hàng theo nguyên tắc không biết hắn là ai… Hùng chỉ nhận nhiệm vụ thông qua tổ chức… Càng nghỉ Hùng càng rối mù…

– “Chát”… Thêm một tiếng “chát” vang dội… Khóe miệng Hùng rướm máu… Trên tay Mỹ Chi là chiếc dép mủ… nàng vừa tát chiếc dép mủ vào mặt hắn…
– “Đụ mẹ…”…”Chát”… Giận quá mất khôn… Hùng mở miệng chửi thề, chưa dứt hết câu lại “ăn” thêm một dép… Lần này người đánh là Bích Hà.
– “Thêm một lần chửi thề… Chị đây sẽ lấy kềm bẻ răng ngươi… Nếu không tin ngươi có thể thử…” Bích Hà cầm trên tay cây kềm, nét mặt vô cùng lạnh lẽo.
– “Quá nhẹ… Hắn không sợ đâu… Tên kia, ngươi nghe đây, Chị hỏi một lần nữa và chị đếm tới ba… Ngươi tại sao có hình của người này. Nếu không nói thật, chị sẽ khoan bàn chân người…”Vịnh Hà cầm máy khoan để mũi khoan ngay bàn chân Hùng, bấm nút, tiếng máy khoan nghe nghe rợn người…
– “Ba… Hai… Một… Wow… Thật là có khí khái… Chị đây rất hưởng thức nhưng mà hi hi… Gặp chị thì có khí khái cỡ nào đi nữa cũng vô dụng thôi…” Nét mặt đang cười của Vịnh Hà bổng đanh lại… Nàng coi bàn chân của Trần Chí Hùng như một miếng gỗ, dí mũi khoan ngay bàn chân hắn… bấm nút, nhấn xuống.
– “Ahhhhh. Tôi nói… Tôi nói…” Hùng thét lên, nét mặt kinh hoàng, tưởng như đang gặp quỷ, hắn không ngờ một người đẹp như vậy lại có thể ra tay tàn độc như vậy.
– “Chịu nói rồi sao… Nếu lúc nãy ngươi biết lý lẽ thì chị đâu có cực nhọc và người đâu có bị đau đớn như vầy… Cũng may bây giờ biết giác ngộ sớm…” Dừng tay, Vịnh Hà mỉm cười… Bên cạnh nàng, Thục Linh và Ngọc Như sửng sốt, nhất là Ngọc Như, nàng ghét ác như thù, tưởng mình đủ độc ác với loại người như Trần Chí Hùng nhưng không ngờ Vịnh Hà khi ra tay còn độc ác hơn nàng nhiều. Nghỉ tới đây, Ngọc Như thầm tự giận mình vì để người khác qua mặt.
– “Có người mướn tôi giết người này…” Trần Chí Hùng cắn răng đáp…
– “Coi như ngươi có chút thành ý… Tiếp tục nói đi… Ai nhờ? Ngươi nhận giá bao nhiêu?” Vịnh Hà mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
– “Tôi không biết là ai, tôi chỉ nhận lệnh từ tổ chức bên Toronto… Sau khi xong việc tôi được 20 ngàn đô…” Trước ánh mắt âm u của 5 người đàn bà, Hùng cảm thấy rét run nên ngoan ngoãn đáp.
– “Vậy sao… Nhưng chị đây không tin… Lần này chị khoan thủng đầu gối mi…”Vịnh Hà bấm nút, tiếng máy kêu “ro ro”…
– “Thôi được rồi. Đừng nói nhiều nữa… Xử lý hắn đi. Nhớ làm cho sạch sẽ gọn gàng”Mỹ Chi phát tay. Nàng biết hắn nói thật, trước kia ở bên Krong Prey Veng, bọn Akra. Bourey Pisey, Kosal không hề biết ai đã đặt hàng, chỉ cần biết mục tiêu là ai…
– “Ngay bây giờ?” Thục Linh và Ngọc Như sửng sốt… Không cần chờ hắn sao?
– “Các cô đã làm nhiều chuyện rồi, bây giờ đi nghỉ đi… Chuyện này để tôi và Bích Hà xử lý là được… Nói thiệt nha, ở không lâu ngày thấy buồn. Hôm nay không ngờ có chút chuyện làm” Vịnh Hà mỉm cười.
– “Chị nói vậy thì tụi này không khách sáo nữa… nhưng hai người định xử lý hắn ra sao?”Ngọc Như tò mò muốn biết thủ đoạn của song Hà.
– “Hi hi… Đơn giản thôi, chờ khuya khuya một chút, đem hắn đến giữa cầu Cao Lãnh quăng hắn xuống là được… Coi như cho hắn con đường sống… Nếu hắn bơi vào bờ được thì sống còn nếu không thì làm mồi cho hà bá… Như vậy không tinh là tôi giết hắn đâu nha… hihi… Các người nói coi có phải không?”Vịnh Hà cười thích thú…
– “Nghe hay đó… Nhưng bơi một chân không khó đâu… Trong tương lai mình sẽ có phiền phức…” Ngọc Như nhắc nhở để tránh hậu hoạ sau này trong trường hợp tên này có thể sống sót.
– “Các vị… Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà… Chúng ta không thù oán… Coi như là hiểu lầm, tôi có rất nhiều tiền…”Nghe Vịnh Hà nói quăng mình xuống sông giữa cầu Cao lãnh, trong bụng Hùng mừng thầm, mặc dù một chân đã bị con đỉ này khoan một lỗ nhưng hắn tin tưởng chỉ cần xuôi theo dòng nước, lội vào bờ sẽ không thành vấn đề mai này trở lại hiếp trước giết sau để trả thù nhưng không ngờ có con đỉ khác nhắc nhở cho nên vội vàng đem tiền ra làm mồi…
– “Bơi một chân? Ai nói vậy?” Vịnh Hà “sửng sốt”

“Chouff”…”. Ahhhh”… Một tiếng nổ nhỏ vang lên… mũi súng có gắng ống hãm thanh trên tay của Bích Hà bốc khói. Đầu gối của Trần Chí Hùng bể nát… máu tuôn xuống sàn nhà, hắn hét lên đau đớn nhưng miệng mồm nhanh chóng bị Vịnh Hà dán miếng băng keo trám miệng… Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, miệng ú ớ, trong lòng đang sợ hãi đến cùng cực.

– “Không thù oán? Hi hi… Ngươi có biết đây là ai không… À thôi, nói nhiều với ngươi làm gì… Ngươi chỉ cần biết rằng ngươi muốn hại người này thì ngươi thật đáng chết… Period! Chích cho hắn một mũi cầm máu tránh máu chảy nhiều chết ở đây thì xui xẻo… Chờ đến tối, quăng xuống cầu… Sống hay không thì phải nhờ tổ tiên nó phù hộ…” Mỹ Chi mỉm cười.

Trần Chí Hùng tai nghe nhưng miệng bịt kín nên không nói được, chỉ nghe hắn ú ớ trong cổ họng, hai mắt kinh hoàng pha lẫn sự phẫn uất.

“Hèn chi chị cả nói ba chii em Mỹ Chi thủ đoạn không tầm thường…” Ngọc Như, Thục Linh nhìn nhau nghỉ thầm.

– “Ây… Mau lên đi… Khách quý sắp đến rồi… Mau chuẩn bị tiếp đón…” Mỹ Chi “sực nhớ”… mỉm cười, nụ cười âm u lạnh lẽo…
– “Vậy tụi tôi xin phép đi trước… Mình đi Ngọc Như…”Thục Linh quay lưng cùng Ngọc Như đi ra ngoài.
– Sao gấp vậy, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, người khách quý này hai người cũng quen mà… Hi hi.
– “Ai vậy… Ouf… chẳng lẽ…” Nhìn nét mặt của Mỹ Chi… Tâm cơ Thục Linh nhạy bén nên đoán ra ai là “người khách quý”… Có những chuyện trong bóng tối chị cả không thể làm thì đối với Mỹ Chi và song Hà chỉ là một cái búng tay.
– “Hi hi… Đúng vậy… Chiều nay người khách quý đến đây là Giang Ngọc Hoa, đang ăn tiệc, coi tv thì bị máu nhồi cơ tim mà qua đời… Aiz…” Mỹ Chi “đoán” trước được tương lai của Giang Ngọc Hoa, lắc đầu ra vẻ bi thương.
– “Thật không ngờ… Còn trẻ mà… Ha ha hi hi” Ngọc Như tỉnh ngộ… Cười thích thú… Chụp mũ cho Trịnh Toán đi tù nhưng không có phần của Ngọc Hoa, kẻ chủ mưu mọi chuyện, chỉ vì ai cũng biết là “má” của hắn khiến tất cả các nàng đều bức xúc, nay thì vì máu nhồi cơ tim” mà “game over”… Nghỉ mà hả dạ nên không nhịn được cười khoái chí.
– “Lên nhà ngồi chơi đi, chờ khách quý… Chắc cũng sắp tới rồi…” Mỹ Chi nhìn đồng hồ. Giờ này bộ ba Thu Tâm, Ngọc Vân và Phương Anh chắc cũng xong rồi chứ?

Lúc thấy chiếc buýt giường nằm chạy vào đậu trong khuôn viên của trụ sở, Đan Thùy lấy làm ngạc nhiên. Ngày nay, loại xe buýt giường nằm rất phổ biến, không còn xa lạ nữa, nhưng khi nàng cùng Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh được cùng Thủ trưởng Mai Thảo bước lên thì bốn người đều sững sờ trợn mắt há mồm. Đây phải nói là khách sạn “bỏ túi” cũng đúng hoặc trung tâm điều khiển “bỏ túi” cũng không sai. Toàn bộ “phòng ốc” và máy móc trang bị đều thuộc “đỉnh của đỉnh”. Các nàng thừa hiểu một cơ quan di động vầy không phải ai cũng có thể được bước lên, vì vậy tất cả nét mặt phấn khích, điều này chứng tỏ mình đã được Thủ trưởng tin tưởng.

– “Ngồi xuống đi… Để tôi giới thiệu một chút… Đây là Ngọc Vân, Thu Tâm và Phương Anh… Các người làm quen với nhau đi… Còn nhiều chị em khác nữa sau này sẽ gặp nếu có cơ hội…” Mai Thảo mỉm cười giới thiệu. Theo đà phát triển của công việc, cũng đã tới lúc huấn luyện và kết nạp những thành phần có thể tin dùng. Sau một thời gian xem xét và cân nhắc, nàng quyết định cho 4 người này cơ hội thể hiện, thêm một thời gian thử thách nữa. Nếu thấy “được” sẽ chính thức kết nạp vào vòng tròn của đội ngũ.
– “Tôi là Ngọc Vân… Các vị cứ tự nhiên đi… Không cần câu nệ, khách sáo… Mai này từ từ sẽ quen thôi nếu có dịp làm việc chung với nhau, bây giờ để Thủ trưởng các người nói vài lời…” Ngọc Vân phát tay… Nhìn Mai Thảo ra hiệu.
– Ừm… Ngày nay bọn tội phạm rất thông minh, biết lợi dụng kẽ hở của luật pháp để luồn lách chạy tội. Muốn bắt bọn chúng không phải là chuyện dễ, nhiều khi bắt rồi thì quan tòa thả ra… Các người cũng biết tại sao mà… Aiz… Chúng lắm tiền nhiều bạc… Như vậy chẳng khác nào như bắt cóc bỏ dĩa, rúc cục là lãng phí tiền đóng thuế của người dân. Cho nên, trong ngành của mình, muốn làm được việc không phải là chuyện dễ. Vì vậy muốn làm việc có hiệu quả, phải nghỉ cách khác.

Nói tới đây Mai Thảo dừng lại, phóng tầm mắt quan sát nét mặt của thuộc hạ… Đồng thời cho họ có thời gian “tiêu hóa” những gì nàng vừa nói.

– “Cách khác?” Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh nhìn nhau nghi hoặc… Tự hỏi còn có cách khác sao?
– “Ừm… Có những việc ngoài ánh sáng, pháp luật không cho phép cho nên chỉ có thể làm trong bóng tối. Tuy là không hợp pháp những điều vì mục đích tốt… Gọi là “Black operations” và đây là trung tâm chỉ huy lưu động” Mai Thảo chậm rãi lựa lời nói…
– “Nói như vậy cho dễ hiểu… Ở các cường quốc như nước Mỹ. Bọn người CIA và FBI muốn bắt bọn khủng bố, hay bọn buôn lậu hay gì đi nữa một cách có hiệu quả cũng phải nhờ vào “black operations”… Không có là không được… Tuy là không hợp pháp nhưng đều hiện hữu, Pháp, cũng vậy, Anh cũng vậy… Nga và Trung Quốc cũng không khác biệt. Mọi việc đều có mặt trái của nó, quan trọng là cách nhìn như thế nào. Các người có hiểu không?” Ngọc Vân tiếp lời Mai Thảo.

Tuy đã có chút khái niệm về những lời Mai Thảo vừa nói nhưng chưa chắc lắm nên Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh vì cẩn thận nên không nói lời nào.

– “Nói tóm lại là lúc cần thì chúng ta sẵn sàng làm việc không theo sách vỡ luật pháp mà theo ý thức giữa thiện và ác giữa đúng và sai. Lấy ví dụ gian manh như Thái Hoàng Cơ, quỷ quyệt như Nguyễn Văn Đồng chẳng hạn, người như hai lão chết thì không đáng tiếc nhưng khi hai con sâu mọt này chết đi thì đám tang rình rang trong khi Phó Chủ Tịch Hoàng, có thể nói là người thanh liêm gương mẫu nhưng bây giờ vướng vào vòng lao lý… rõ ràng là “upside down”, về tình về lý khó mà chấp nhận được. Nói cụ thể hơn, nhiều khi tình lý và pháp luật chồng chéo khó phân biệt cho nên khi làm việc phải uyển chuyển không nên câu nệ” Mai Thảo có gắng giải thích.
– “Chỉ cần Thủ trưởng có lệnh, Đan Thùy em nhất định sẽ chấp hành…”
– “Em cũng vậy…”Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh đồng thanh nói…
– Khoan nói đã… Hiện giờ có một nhiệm vụ là thí dụ điển hình để các người hiểu rõ hơn. Sau khi nghe, nếu thấy không có vấn đề và thấy thích thì ở lại còn nếu như không cảm thấy thoải mái thì cứ việc bước đi… Không sao hết. Nhưng chuyện mà tôi nói chỉ ở trong phòng này, không được nói ra ngoài… Hiểu chưa? Nói tới đây, sắc mặt Mai Thảo đanh lại.
– “Hoặc nếu không muốn nghe thì có thể rời đi bây giờ… Không sao hết.”Thấy 4 người Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh có vẻ căng thẳng… Ngọc Vân mỉm cười.
– “Gần đây, các người có lẽ cũng nghe phong thanh mẹ ruột của Đức chủ tịch từ Canada về, thật ra là không phải, đây là một âm mưu vô cùng tinh vi để chiếm đoạt tài sản. Chuyện này quan hệ rất lớn và phức tạp nên không thể đem người chủ mưu ra ánh sáng nhưng không vì thế mà không trừng trị đồng lõa cho nên…” Thấy 4 người Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh không di chuyển. Ngọc Vân tóm tắt âm mưu của cặp Toán – Hoa…
– “Mặc dù những cuộc điện đàm đều có ghi lại, chúng ta biết chắc họ là chủ mưu giết Đức Chủ tịch để đoạt gia tài nhưng cơ hội kết tội hai người này rất thấp… Chúng ta không muốn lãng phí tiền bạc của người đóng thuế, cho nên dùng cách khác… Phương Anh nói cho các người biết đi…”Mai Thảo tiếp lời Ngọc Vân.
– “Ừm… Hôm nay, Trong lúc xế chiều tên Trịnh Toán đi ra ngoài, tôi và Thu Tâm cùng Ngọc Như phối hợp lẻn vào căn hộ của hắn mướn tạm ở phường 1, để vào trong va li của hắn gói bột mì. Đây là khu của các cô, như vậy nhiệm vụ bắt hắn về với tội danh tàng trữ độc phẩm giao cho các cô hợp lý hơn.” Nhìn 4 người Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh… Phương Anh mỉm cười. Thật ra nàng, Thu Tâm cùng Ngọc Vân có thể bắt Trịnh Toán giao cho Mai Thảo xử lý nhưng Mai Thảo có ý định kết nạp 4 người này vào đội ngủ và đây là một thử thách.
– “Chụp mũ?” Đan Thùy bật thốt lên… Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh nhìn nhau sửng sốt. Bây giờ cả 4 nàng đều hiểu rõ cái gì là cách khác và “Black operations”…
– “Đúng vậy… Đây là cách duy nhất, nhanh gọn và hiệu quả nhất để bắt tên Trịnh Toán chịu trách nhiệm cho hành động của hắn” Mai Thảo gật đầu.
– “Như đã nói… Các người không thích thì có thể ra về… Chuyện nghe được hôm nay coi như phấn trắng viết trên bảng viết xong rồi xóa đi… Nhưng mà phải nhớ đây là cơ mật tuyệt đối không được tiết lộ. Phương Anh, Thu Tâm, chúng ta ra ngoài…”Ngọc Vân nói xong quay người đi trước, Thu Tâm, Phương Anh nối gót. Mai Thảo đã chọn 4 người này thì để cho Mai Thảo lo chuyện này… Nếu trong vòng 15 phút không thấy 4 người này xuất phát thì coi như Mai Thảo nhìn sai người, như vậy cũng tốt, đỡ tốn thời gian.
– “Thủ trưởng… Em chỉ muốn biết mai này mình có thể xử lý bọn COCC theo phương cách này không…” Ba người Ngọc Vân, Thu Tâm, Phương Anh vừa đi khỏi… Đan Thùy đại diện cho Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh hỏi. Trong lòng các nàng đều coi bọn COCC là cặn bã của xã hội ước gì có thể xử lý bọn chúng nhưng cho tới giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nay có cơ hội dễ gì chịu bô qua tuy nhiên muốn biết chắc.
– “Chỉ cần chúng làm những chuyện trời đất không dung thì cho dù chúng là con trời thì vẫn bị mình xử lý…”Mai Thảo mỉm cười khẳng định. Nàng biết mình không nhìn lầm người.
– “Các chi em… Còn chờ gì nữa… Xuất phát…” Nghe Mai Thảo khẳng định, Đan Thùy không chậm trễ một giây. Liền tỏ thái độ… Nàng và Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh đã có hoài bảo này trong đầu nhưng chỉ nghỉ là chuyện “impossible”. Bây giờ có dịp dĩ nhiên là phải nắm lấy.
– “Xuất phát…” Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh phấn khích hô lớn… Cửa xe buýt mở… 4 nàng bước xuống… Chẳng mấy chốc cùng 1 toán chiến sĩ CA lên xe… Ba chiếc xe rầm rộ chạy đi…

`Mai Thảo nhìn theo mỉm cười hài lòng. Lấy di động ra bấm…

– “Sao rồi? Mi không nhìn lầm người chứ?” Tiếng Ngọc Vân vang lên… Nàng đang cùng Thu Tâm, Phương Anh đang ở trước căn nhà của Trịnh Toán, trong trường hợp Mai Thảo nhìn lầm người thì nàng và Thu Tâm, Phương Anh sẽ ra tay.
– Mai Thảo này chưa từng nhìn lầm người… Mi coi hỗ trợ họ một chút…
– “No problem…” Ngọc Vân nói dứt lời cúp máy.
– “Sao hả?” Bên cạnh Ngọc Vân… Thu Tâm cười hỏi…
– “Mai Thảo không nhìn lầm người… MÌnh chờ bên ngoài coi bốn “đệ tử” của Mai Thảo làm ăn ra sao nếu cần thì hỗ trợ một chút…” Ngọc Vân mỉm cười.
– “Mỹ Chi giờ này chắc đang vờn mụ Giang Ngọc Hoa như mèo vờn chuột” Phương Anh nhìn đồng hồ…
– “Đáng đời…” Thu Tâm nhếch miệng cười lạnh.

“Bip… bip”… Toán nhìn màn hình di động, đọc hàng “text” xong, lão gác hai chân lên bàn, ngả lưng vào ghế sofa, khoan khoái mỉm cười… Tính theo thời gian từ lúc chuyển phân nữa số tiền, thời gian, tối đa la 72 giờ nữa thôi. Mọi chuyện sẽ xong… Nghỉ tới tất cả gia tài gần nữa tỷ đô la mà Giang Ngọc Hoa sắp hưởng trọn khiến tâm trạng giờ phút này của Toán vô cùng kích động. Vất vả gần nữa đời người rồi, phải hưởng thụ mới được, nếu không sống uổng kiếp người. Xem ra tuần tới trở về Canada được rồi. Lão mở laptop, vừa nhâm nhi Whisky vừa nhìn những chiếc xe xịn. Từ trước đến giờ không Honda, thì Toyota hoặc Volkswagen, bây giờ đã đến lúc thay đổi… Toán nhìn chiếc 2021 S – Class Cabriolet rồi chiếc 2021 AMG GT Roadster. Trước kia thì không dám nghỉ tới, bây giờ được rồi chứ, nhay cả chiếc Ferrari 488 Pista cũng không thành vấn đề, nghỉ tới đây lão mỉm cười.

Ngay lúc này, di động reo lên… Là Giang Ngọc Hoa gọi, lão bắt máy.

– “Có tin tức gì chưa?” Đường dây vừa thông, Hoa có vẻ nóng lòng… Nàng muốn biết tinh hình của “đơn đặt hàng” để có thể tinh toán lúc nào thích hợp để trở về Canada.
– Xong rồi… Anh mới vừa nhận tin… Bên Toronto đã nhận được phân nữa của mình… ha ha… Thằng cháu của em tối đa chỉ có thể sống thêm ba ngày… 72 giờ nữa thôi.
– “Có chắc không?” Giọng Hoa nữa mừng nữa hồi hộp.
– “Làm sao anh biết được… Đây là chuyện “làm ăn” của họ, không có lý nào họ gạt mình chứ… 25k tuy là con số không nhỏ nhưng cũng không tinh là nhiều để có thể mất uy tín. Nếu làm vậy, mai này ai còn giao dịch với họ nữa… em yên tâm đi” Toán trấn an vợ.
– “Hy vọng là vậy…” Giọng Hoa có vẻ không yên tâm lắm…
– Ậy… Yên chí đi. Anh muốn tuần tới về Canada… Em thấy sao? Nếu em OK, anh sẽ gọi điện cho hãng máy bay xác nhận ngày về của mình…
– OK… Cũng tới lúc rồi… Còn ở đây làm gì nữa…

Ngọc Hoa nói tới đây cúp máy… Mỹ Chi tỏ lòng ưu ái mời nàng chiều nay đến nhà nói có chuyện rất đặc biệt… Cũng tốt, nhân cơ hội này thông báo với mọi người tuần tới mình trở về Canada. Nghỉ tới mọi kế hoạch của mình gần như hoàn hảo, Ngọc Hoa mỉm cười.

Hớp một ngụm Whiskey, Toán ngả lưng dựa vào ghế, đốt điếu xì gà Cuba phì phà, mắt lim dim hưởng thụ thành quả sắp đạt được nghỉ về một ngày mai huy hoàng.

“Cộc cộc cộc”… Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa.

– “Ai vậy?”Toán nhìn ra cửa, nhíu mày, hỏi lớn…
– “Chúng tôi là nhân viên chấp pháp thành phố Cao lãnh… Mở cửa mau…”Bên ngoài, Đan Thùy dõng dạc nói lớn.
– “Công An?” Toán hết hồn… Bật ngồi dậy, hấp tấp ra mở cửa thầm nghỉ có lý nào liên quan đến chuyện kia? Không thể nào đâu. Mình đâu có liên lạc với tên sát thủ chứ.
– “Các vị… Có chuyện gì vậy?” Cửa mở… Trong lòng run sợ, nhưng ngoài mặt Toán giữ vẻ điềm tĩnh hỏi.
– “Ông là chủ nhà?” Để các chiến sĩ CA bên ngoài, cùng Việt Hà, Diệu Hiền, Hoàng Oanh bước vào trong. Đan Thùy biết lão là người Canada gốc việt nhưng vẫn hỏi cho có lệ.
– Không phải, tôi từ Canada về, mướn ngôi nhà này ở tạm… Có chuyện gì vậy Madame?
– “Chúng tôi được tin có người tàng trữ ma túy trái phép nên đến đây khám xét… Xin ông làm ơn hợp tác…” Đan Thùy trầm giọng.
– “Ma túy”… Ừm… được được… Cứ tự nhiên” Trịnh Toán thở phào… Tưởng có liên quan gì tới vụ kia chứ… Mình làm gì có ma túy.

Đan Thùy Việt Hà, Diệu Hiền, Hoàng Oanh bắt đầu nhìn quanh… ánh mắt lướt qua va li gần đó, tất cả thầm nghỉ: “Không cần vội vã, nếu bây giờ kêu lão mở ra liền thì có vẻ sống sượng và lộ liễu quá, phải làm cho ra vẻ hợp với lẽ thường một chút…”

– “Không có gì…”Việt Hà “báo cáo”… Diệu Hiền, Hoàng Oanh “lắc đầu” phối hợp…
– “Vậy à… Mau thu đội… Sorry nha ông Toán… Chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị…”
– “Ha ha… No problem… Ouf… quen miệng rồi… Bên đó ít nói tiếng Việt… Các vị từ từ đi ha…” Toán kiêu hãnh đệm vài tiếng anh ngữ…
– “Vậy không làm phiền ông nữa… Xin phép… Chúng ta đi…”Đan Thùy “thất vọng” bước ra cửa, Việt Hà, Diệu Hiền, Hoàng Oanh dợm bước theo… Nhưng đi được vài bước… Hoàng Oanh “sực nhớ”…
– Ouf… Hình như cái va li này chưa được nhìn qua…

Đan Thùy dừng chân… Nhìn Diệu Hiền, Việt Hà. Cả hai lắc đầu…

– “Sorry… Làm phiền ông mở va li cho chúng tôi…” Đan Thùy áy náy vì thiếu sót của đồng đội…
– “Được được…” Toán mở va li ra… Vali có hai ngăn. Mở ra là thấy ngăn đầu tiên trong đó quần áo được xếp ngay ngắn, khi Việt Hà mở ngăn thứ hai, dầu thơm, thuốc xức nách rớt ra và sau cùng là một gói vuông vít, được bịt kín bằng bao nilon có quấn băng keo rất cẩn thận.
– “Cái gì đây?” Diệu Hiền phối hợp. Cầm lấy đưa lên mũi ngửi, nhìn Đan Thùy khẽ gật đầu…
– “Cái này… không phải của tôi…” Mặt Trịnh Toán đại biến, lão không biết tại sao có gói đồ kỳ lạ trong va li của mình.
– “Mời ông về trụ sở giúp việc điều tra…”Đan Thùy lạnh lùng nói. Dĩ nhiên là nàng biết lão bị oan nhưng ý đồ giết người sang đoạt tài sản và tàng trữ độc phẩm kết quả như nhau, vay tiền không nhất thiết phải trả bằng tiền mà, quan trọng là có vay có trả.

Trước đám đông của dân chúng hiếu kỳ, Trịnh Toán bị còng tay, mặt trắng bệch bị các chiến sĩ CA áp tải lên xe dẫn về trụ sở. Ngọc Vân mỉm cười bấm nút gửi cho Thục Linh “tài liệu vừa thu được” trong khi Thu Tâm, Phương Anh trở lại hiện trường. Nhiệm vụ đã hoàn thành đã đến lúc tháo gỡ các thiết bị theo dõi gắn trước đây.

– “Ây ui… Dì “Quế”… Mau mau, tới đây ngồi… Người đâu, lấy trái cây ướp lạnh, nước cam đem ra mời khách…” Vừa thấy “Ngọc Quế”, Mỹ Chi đon đã ra tận cửa đón chào vô cùng “thân thiết”… Phía sau nàng song Hà, Ngọc Như, Thục Linh cười tủm tỉm.

Miệng kêu “người đâu” nhưng thật ra không có ai cả. Với mục đích tiện cho “công việc”, đám ôsin, làm vườn được bà chủ, dúi vào tay mỗi người vài trăm ngàn uống cà phê và cho nghỉ hai ngày về thăm nhà. Bởi vậy trong biệt thự rất yên tĩnh…

– “Đừng khách sáo… Mình là người một nhà… Ua… Những người khác đâu? Chưa tới à” “Ngọc Quế” mỉm cười “thân thiết”.
– “Giờ chót họ gọi điện nói có chút việc nên không tới được… Ây da. Xin lỗi nha, đám người làm trong nhà ra ngoài hết rồi, nhưng mà không sao, tôi rót nước cho Dì Hoooa nha…”Mỹ Chi “vô tinh” nhấn mạnh và kéo dài chữ “Hoa” nhưng đủ làm “Quế” chột dạ. Đặc biệt khi thấy song Hà. Thục Linh và Ngọc Như tuy không nói lời nào nhưng nhìn mình nhếch miệng cười. Nụ cười rất trào phúng.
– “Vậy à… Aiz… Tưởng mọi người đông đủ nên sẵn dịp muốn cáo biệt, sáng ngày mốt tôi trở về Canada” “Quế” giả điếc. Tuy ngoài mặt trấn tỉnh nhưng trong lòng đang thấp thỏm. Cảm thấy có cái gì đó không bình thường nhưng nàng nghỉ lại Toán chỉ liên lạc với bên Toronto làm sao họ biết được chứ, có lẽ mình quá lo xa rồi.
– “Sao sớm vậy… Có chuyện gì mà gấp vậy?” Mỹ Chi “sửng sốt”…
– “Ừm… Về đây khá lâu rồi, còn business bên Canada… Không thể ở lâu thêm được, hy vọng lần tới sẽ ở chơi lâu hơn…” “Quế” mỉm cười.
– “Vậy sao? Thật là mất vui… Tưởng Dì ở lâu một chút chứ… Thôi được… Hihi… Tôi muốn giới thiệu với Dì một người bạn… Đi… mình đi…” Mỹ Chi đứng dậy, nắm tay “Quế” kéo đi vô cùng “thân thiết”.
– “Là ai vậy…” “Quế” miễn cưỡng đứng lên đi theo.
– “Hi hi… Không cần nóng lòng… Vài bước là tới rồi…” Mỹ Chi cặp vai “Quế” bước đi,”Quế” đành phải bước theo, trong bụng thầm mắng 18 đời tổ tông con đỉ ngựa Mỹ Chi này… song Hà, Ngọc Như, Thục Linh nối gót theo sau.
– Khách mà Mỹ Chi sao lại ở trong ga ra” “Quế” sửng sốt khi Mỹ Chi dẫn nàng tới ga ra…
– “Hi hi… Đúng vậy… vô đi rồi biết…” Mỹ Chi mỉm cười… bấm nút… Tức thì cánh cửa ga ra từ từ được kéo lên…
– “Mỹ Chi… đây là”…”Quế” lạnh người, cảm giác được chuyện chẳng lành khi thấy giữa ga ra một người đàn ông đang ngồi trên ghế, mắt bị bịt kín, hai tay trói ngoặt ra phía sau, hai chân bị trói vào chân ghế… miệng bị băng keo bịt kín…
– “Hi hi… Thục Linh hay Ngọc Như… Dì “Quế” thắc mắc kìa… Hai cô trả lời đi…” Mỹ Chi cười lạnh lẽo.
– “Dì “Quế”… Người này tên là Trần Chí Hùng, là tên giết mướn, từ Đà Nẵng vào tận nơi này… Tìm thấy trong di động của hắn có hình của con trai dì, cho nên chúng tôi đang điều tra ai đã mướn hắn. Cũng sắp có kết quả rồi… “Ánh mắt nhìn thẳng vào “Quế” như muốn soi mói tận tâm can nàng, Ngọc Như không nóng không lạnh nói.
– “Có chuyện này sao?” “Quê” gắng gượng làm ra vẻ sửng sốt.
– “Đúng là có chuyện này… Dì “Quế”… Dì nghỉ coi bây giờ mình phải làm sao đây? Không thể nhân từ với bọn chúng được đâu, tha cho chúng rủi mai này chúng lấy oán trả ơn Vậy thì phiền phức lắm. Dì nói có phải không?” Vịnh Hà ôn nhu nói.
– “Dì chưa từng gặp hắn sao? Nà. Nhìn rõ một chút đi” Bích Hà tháo khăn bịt mắt và băng keo trên miệng của Trần Chí Hùng ra để “Quế” nhìn rõ… Hai mắt hắn lờ đờ nhìn như người sắp chết.
– “Không… Không… Tôi không biết người này…” “Quế” run giọng… cảm giác chuyện chẳng lành…

“Reng… reng” Ngay lúc này di động của. Thục Linh reo lên, là Thu Tâm gọi tới, Thục Linh bắt máy… Không biết Thu Tâm nói gì, Thục Linh mỉm cười…

– “Thu Tâm nói bên Mai Thảo vừa bắt được một người, trong Iphone của hắn cũng có hình của anh ấy… Lạ cái là hình này y chang như hình trong di động của Trần Chí Hùng… Nà, coi đi…” Thục Linh đưa màn hình cho mọi người nhìn.
– “Đúng ha… y chang… Như vậy tên mà Mai Thảo bắt được và tên này là đồng bọn? Nếu không làm sao có sự trùng hợp như vậy được…” Liếc nhìn “Quế”, Mỹ Chi vừa nói vừa mím môi “cười”…
– “Ừm… Quên nữa… Thu Tâm nói tên này cũng đến từ Montreal Canada… À… Dì Mỹ Chi… không biết dì có quen ai tên Trịnh Toán không vậy?” Thục Linh giáng đòn “chí tử”…
– “Tôi… tôi không biết… Lưng “Quế” lạnh toát…
– “Vậy sao? Vậy thật là kỳ lạ… Dì “Quế” biết Ngọc Lan chứ? Ngọc Lan đã từng du học ở Montreal nên có rất nhiều bạn đều là người có danh tiếng… Họ biết dì… nói Giang Ngọc Quế gần như là tỷ phú nhưng hiện thời đang nằm bệnh viện bị ung thư vào thời kỳ cuối…” Nói tới đây ánh mắt Mỹ Chi trở nên âm lãnh.
– Giang Ngọc Hoa… Bà còn gì để nói? Lão Trịnh Toán kia là chồng của bà chứ gì… lão ta không bị tử hình thì cũng mục xương trong tù. Còn bà…

“Giang Ngọc Hoa cảm thấy nơi cổ đau nhói, hai mắt mờ dần…”Ngọc Như bất thình lình tiêm cho nàng một mũi…

Trước khi ngã gục xuống Ngọc Hoa mới biết 10% của nữa tỷ là 50 Triệu. Quá đủ rồi, cần gì phải sân si tính toán thiệt hơn để lâm vào cảnh này. Nhưng trên đời thuốc gì cũng có thể có nhưng không bao giờ có thuốc “hối hận”. Ngọc Hoa thiếp đi…

– “Chị có ý thả mụ này xuống cầu Cao lãnh cùng lúc với thằng này?”Thục Linh nhìn Mỹ Chi, hương ánh mắt về Trần Chí Hùng hỏi…
– “Thằng này thì ngay đêm nay, nhưng con mụ này thì không gấp, phải hỏi ý ảnh trước…” Mỹ Chi trầm ngâm… Nàng thật muốn tiễn Ngọc Hoa “lên đường” nhưng nghỉ lại dù sao đây là dì của hắn nên quyết định tạm thời giữ mạng cho Hoa. Hỏi ý hắn trước rồi hành động sau cũng chưa muộn nhưng tên Trần Chí Hùng thì tối nay chết chắc.

– “Còn sớm mà…”Trong lòng đang vấn vương hương vị tuyệt vời, Bích Trâm xụ mặt khi thấy hắn chuẩn bị về.
– “Không sớm đâu, phải về nhà chơi với mấy đứa nhỏ chứ…”Đức phân bua.
– “Cũng được… Tam thời tha cho anh, nhưng đừng quên, bắt đầu ngày mốt, đừng quên đi với em đó…” Bích Trâm bá đạo ra lệnh.
– Thật ra các người đi tham quan cho biết sự tinh thôi. Các người không nên nhiều chuyện, thấy chuyện bất bình cho dù gai mắt thì cứ tạm thời bỏ qua, chỉ cần thu thập bằng chứng để khi chính thức nhậm chức rồi chắc chắn sẽ có dịp dùng tới.
– “Ý của anh là…”Hiểu được hắn muốn ám chỉ điều gì, hai mắt BÍch Trâm sáng lên…
– “Bí Thư Hoàng Trọng rời An Giang, theo tình theo lý, Chủ Tịch Trình Quốc Huy là người thượng vị…”Đùng” một cái, em nhảy dù xuống chặn ngang con đường thăng tiến của ông ta… dĩ nhiên ông ta không vui rồi có phải không. Cho nên sẽ có tình huống bằng mặt không bằng lòng. Em là con gái của Chủ tịch Quốc hội cho nên ông ta không dám ra mặt làm khó nhưng đám người của ông ta thì khó nói lắm. Họ sẽ ném đá dấu tay để làm vui lòng Thình Quốc Huy. Còn nữa, Thanh Phượng và Phương Trang cũng sẽ gặp tinh huống tương tự khiến cho các người khó mà khai triển công tác. Nếu các người không làm chủ được tinh hình, Hà nội sẽ biết năng lực của các người yếu kém. Mà một khi các người yếu kém thì họ sẽ nổi bật… Hiểu chưa?”

Đức lên mặt dạy đời “đạo lý làm quan” cho Bích Trâm… trải qua kinh nghiệm ở xã Đông Phú và nhưng gì xảy ra ở huyện Lấp Vò, hơn nữa còn có Nancy và Loan chỉ điểm nên hắn đã học hỏi ít nhiều và đã nhìn ra rất nhiều chuyện. Trong khi Bích Trâm và bộ tứ của nàng làm việc trong cục C03, chuyên về kinh tế, buôn lậu, tham nhũng… ít có kinh nghiệm đấu đá trong quan trường vì dậy dễ dàng bị người khác xỏ mũi.

– “Hiểu rồi… Cho nên anh phải giúp em mới được…”Hoàng Bích Trâm ôn nhu nói.
– “Không thành vấn đề… Có vấn đề gì cứ gọi… Nếu giúp được anh sẽ giúp…” Đức hứa hẹn.

Nghe hắn nói “Có gì cứ gọi” BÍch Trâm mỉm cười… Nàng không muốn như vậy… Bích Trâm đang nghỉ cách điều hắn qua An Giang giúp nàng một tay không phải tốt hơn sao? Nghỉ vậy nhưng nàng không nói ra… Cái tên này rất ương ngạnh, ngoan cố… Xem ra phải đi gặp Nancy một chuyến rồi. Nghỉ tới đây Hoàng Bích Trâm tức mình… Tại sao mình phải nhìn mặt Nancy chứ… Nhưng tạm thời là vậy đi…

Trời vừa sụp tối… giữa cầu Cao lãnh có chiếc xe Roll Royce Cullinan hình như bị “sự cố” nên ngừng giữa cầu… Giờ này ít xe qua lại nên khá hoang vắng. Trong xe Trần Chí Hùng hai mắt lộ vẻ kinh khiếp, tay và chân vẫn còn bị trói… Bàn chân phải bị khoan một lỗ, đầu gối chân trái bị bắn bể nát… Cho dù bò trên mặt đất cũng khó mà di chuyển huống chi là bơi giữa dòng sông. Ánh mắt Trần Chí Hùng tuyệt vọng, sợ hãi pha lẫn căm hờn. Không còn gì kinh hoàng hơn khi biết mình sắp chết, đây là tâm trạng của Trần Chí Hùng trong giây phút này.

– “Ông trời có đức hiếu sinh… Chị đây cho ngươi một cơ hội để sống còn. Nếu bơi được vào bờ thì ngươi sống… Còn như nếu không thì… Hi hi… Ngày này năm tới là ngày giỗ của ngươi…” Mỹ Chi nhìn Ngọc như gật đầu… song Hà bụng lum lúp không tiện ra tay, không thể nhờ người khác nên nàng nhờ Ngọc như giúp đỡ.
– “Bùm”Ngọc Như hiểu ý gật đầu, không nói không rằng, nắm Trần Chí Hùng quẳng hắn xuống sông…

“Bùm”… Mặt nước văng tung tóe…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng