Sau vụ em vợ dẫn bọn đàn em qua Cao lãnh với ý đồ “hành hung” thất bại, tuy rằng Ngô, em vợ của dũng Bí Thư, và bọn đàn em đầu trâu mặt ngựa liều mình cứu chúa “ôm” hết vào mình để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không nhưng đối với ai thì được, một khi đụng tới Đức Chủ tịch thì không dễ như vậy, đầu tiên là con rể Trương Hữu Thành vì vậy mà bị vạ lây, cái ghế số “1” của Sở CA Kiên Giang tưởng đã vào tay ai ngờ nữa chừng rơi vào tay người khác. Nancy ra tay rất “nhẹ nhàng”.
Dân ngu cu đen nhìn thì thấy không có gì thay đổi, tuy Trương Hữu Thành không thành “lão đại” của Sở CA nhưng dù sao cũng còn “tại vị”. Chỉ có người trong thể chế mới hiểu hiệu ứng domino của sự việc thì thấy không nhẹ chút nào… Nhà bên vợ đụng chạm đến một nhân vật cường đại như vậy Trương Hữu Thành là con rể cũng là chỗ dựa của dũng Bí Thư có thể đứng vững được sao. Con rể không vững thì địa vị của dũng Bí Thư sẽ bị lung lay nếu không muốn nói là sụp đổ, vấn đề chỉ còn là thời gian sớm hay muộn nhưng chắc chắn sẽ không lâu. Hơn nữa gần đây ai cũng biết Tân Giám đốc của Sở là người từ Cần Thơ tới mà còn khủng bố hơn nữa… Đó là Tân giám đốc với nhân vật cường đại mà bên nhà vợ Trương Hữu Thành muốn “xóa sổ” tình như “thủ túc”… Kết quả ra sao dùng cái mông suy nghĩ cũng đủ biết rồi.
Trước đây “lâu đài” của dũng Bí Thư được coi là trụ sở huyện ủy thứ hai, tấp nập người ra vào thì ngày nay có thể hình dung qua hai câu ” Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo, nền chủ lâu đài bóng tịch dương”.
Ậy, So sánh tình cảnh bây giờ của dũng Bí Thư với hai câu thơ của nữ sĩ Huyện Thanh Quan thì có chút quá đáng, dù sau “lâu đài” của dũng Bí Thư ở Thị trấn Gò Quao vẫn là “Kỳ quan” của Rạch Giá nói riêng và Kiên Giang nói chung, Dũng Bí Thư giàu nứt vách mà, làm sao có thể một sớm một chiều tiêu điều cho được. Nhưng trong lòng của dũng Bí Thư thì là như vậy, chỉ tại bởi lóng rày người tới thăm hỏi thưa dần, trước kia 10 người thì gần đây chỉ còn 4 người, đó là phóng đại rồi đó… Tình hình giống như “Hoàng thượng” buổi sáng tảo triều mà bá quan văn vỏ cáo bệnh không đến.
Đối với người thích hư danh, đang hét ra lửa, lời nói nhất ngôn cửu đỉnh mà bây giờ uy danh bị xìu lại thì làm sao chịu được, bởi vậy tâm tinh của dũng Bí Thư rất buồn bực, đám người làm trong nhà sai cũng mắng, không sai cũng chửi làm cho họ hoang mang lo sợ cho tương lai. Có câu nhà có người làm quan,”gà chó cũng thành tiên” huống chi là tôi tớ trong nhà, cho nên trước kia, tuy là tôi tớ nhưng ra ngoài rất có mặt mũi. Bây giờ ngay cả họ cũng thấp thỏm lo âu.
Sáng nay, ăn sáng xong, dũng Bí Thư chuẩn bị ra huyện ủy. Lẽ ra thì không cần nhưng nay đã khác xưa, dũng Bí Thư nghe phong thanh rất nhiều người đến văn phòng của mụ Phó Bí Thư kiêm Chủ Tịch huyện báo cáo công tác… Đây là tín hiệu không tốt nên lão muốn xem rõ hư thực để “diệt trứng trong nước” mầm mống phản loạn. Trong lúc chuẩn bị ra xe thì chị ô sin vào báo cáo.
– Ông chủ… Bên ngoài có hai người khách từ Cao lãnh đến muốn gặp ông chủ.
– “Từ Cao lãnh. Ai vậy cà… Mau mời vào…”… dũng trước là sửng sốt, sau đó phát tay để chị ôsin dẫn khách vào. Cụm từ “Cao lãnh” bây giờ đối với lão rất nhạy cảm nếu không muốn nói là ác mộng.
– “Dạ… Ông Chủ” Chị ô sin mừng rỡ, quay lưng chạy ra ngoài dẫn khách vào, hai người khách này rất “sộp”, dúi vào tay chị tờ 100k… Ông chủ chịu tiếp khách như vậy thì dễ ăn nói rồi…
Chị ô sin ra ngoài, không lây trở lại, sau lưng là một nam và một nữ…
– “Xin chào… Xin hỏi hai vị là…”dũng đưa tay ra…
– “Bí thư dũng, chào ông… Tôi là Nguyễn Minh Phát… Đây là trợ lý của tôi, Thu Lan… Dũng Bí Thư có thể không biết tôi nhưng chắc cũng nghe tên của Nguyễn văn Đồng Trưởng ban Tuyên giáo của Đồng Tháp rồi… Ông ấy là cha của tôi…” Phát hàm súc tự giới thiệu mình và Thu Lan…
– “Dũng Bí Thư… xin chào” mỉm cười duyên dáng, Thu Lan đưa tay ra… Nằm vùng trong công ty Hồng Ngọc bấy lâu, tưởng đã đến lúc gặt hái thành quả, chức Tổng giám Đốc của Hồng ngọc công ty coi như là vật trong túi ai ngờ lão già chết vào phút chót khiến giấc mơ sụp đổ, không những vậy, cả chức Trưởng Phòng được hứa hẹn của Hoành, chồng nàng cũng tan theo mây khói… Đã kích này khiến Thu Lan không thể chịu được nhưng không biết phải làm thế nào… Đang lúc tuyệt vọng thì Phát trỗi dậy. Cả hai vợ chồng Thu Lan như người sắp chết đuối được chụp được cái phao…
– “Hai vị… Mời ngồi… Trưởng Ban Đồng của Đồng Tháp? Aiz… dĩ nhiên là tôi biết… Trưởng Ban Đồng lúc còn sinh tiền là người đức cao trọng vọng…”dũng nói vài câu khách sáo theo lễ tiết…
Nghe cụm từ “đức cao trọng vọng” nói về cha mình, Phát muốn bật cười nhưng cố dằn, ngược lại cần phải tỏ ra vẻ bi thương… Bên cạnh, nét mặt Thu Lan không một chút cảm xúc. Nàng đang suy nghĩ những lợi ích có thể đạt được, quyết không thể để như lần trước… Nhọc lòng mà chẳng nên công chuyện gì.
– “Cảm ơn Dũng Bí Thư đã có lòng…” Phát ngoài miệng màu mè đối đáp, trong đầu đang tìm cách mở lời…
Chị ô sin đem trà nước đặt trên bàn, cẩn thận lui ra ngoài khép cửa…
– “Mời hai vị… Không biết tôi có thể giúp được gì không, xin cứ nói…”dũng cầm ly trà hớp một ngụm âm thầm quan sát hai người khách trước mặt. Chính trường Đồng Tháp nổi sóng, trước là chuyện của Nguyễn văn Đồng sau là chuyện của Lăng Ngọc Diệp và Nguyễn Xuân Hoàng dĩ nhiên lão biết được ít nhiều, ngay cả chuyện Phát bắt cóc cháu gái của nguyên Thủ tướng, Dũng đã có nghe phong thanh nhưng không ngờ hôm nay Phát tìm tới mình.
– “Bí thư dũng… Chuyện của con trai ông, và nhất là gần đây, vì chuyện xảy ra ở Cao lãnh mà Thành Giám đốc bị liên lụy, tôi cũng biết ít nhiều. Tôi thấy chúng ta có cùng kẻ thù cho nên muốn hợp tác với ông… Không biết ông nghỉ thế nào…” Phát cũng cầm tách trà hớp một ngụm… Trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
– Có cùng chung kẻ thù? Tôi không hiểu ý của cậu… – Dũng dè dặt.
– “Bí thư dũng… Tôi xin nói thẳng, nếu không vì chuyện của con trai làm ra thì bây giờ Trương Hữu Thành đã xóa được chữ “Phó” rồi… Aiz…” Phát lắc đầu ra vẻ tiếc nuối… liếc nhìn dũng, Phát thấy rõ mặt lão tái đi, hắn cầm ly trà uống một ngụm, mỉm cười nói tiếp:
– Cho nên đối với hai cha con ông. Có thể nói là Trương Hữu Thành hận tận xương tủy, hiện giờ uy tín ông ta như chiếc xe không thắng đang lao dốc, muốn cứu vãn sự nghiệp quan trường, cách hữu hiệu nhất là đem ông làm vật hy sinh, lúc đó con gái ông… Phạm Cẩm Vân, bên cha bên chồng thật là khó xử… Xin lỗi nha, không có ý mạo phạm nhưng đó là sự thật… tuy phũ phàng một chút nhưng đời là vậy đó, ông cũng biết mà – Phát thản nhiên nói…
Dũng tái mặt… Không cần Phát nói, gần đây lão cũng cảm nhận được thái độ của con rể. Đây là điều lão sợ nhất… Con người của Trương Hữu Thành, lão hiểu rất rõ vì giữa cha vợ và con rể đều có đặc điểm chung đó là giữa quyền lực và đàn bà, dũng sẽ chọn quyền lực vì có quyền lực mới có tất cả.
– “Có thể Bí Thư nghỉ bây giờ hạ cánh an toàn, từ chức rồi từ từ di dân nước ngoài ung dung tự tại hưởng phước… Bí Thư Dũng, nếu ông thật sự nghỉ như vậy thì ông quá ngây thơ rồi… Bấy lâu nay, chắc cũng đắc tội với không ít người cho nên chỉ cần ông tung tin này ra ngoài thì Trương Hữu Thành sẽ “đại nghĩa diệt thân” để xoa dịu lòng dân… Nếu ông ở vào vị trí của Trương Hữu Thành, ông cũng sẽ làm như vậy mà có phải không? Phát mỉm cười, là con của cáo già trong quan trường hắn dĩ nhiên hấp thụ được ít nhiều mánh khóe cay độc từ cha mình.
– Cậu nói cả buổi mục đích là muôn tôi hợp tác với cậu… Công nhận cậu nói rất chí lý… Nhưng tôi thật sự không nghỉ ra hợp tác với cậu thì có thể biến đổi tinh thế hiện tại…
– Bí Thư dũng, ông lầm rồi… Nếu bây giờ ông ngồi thụ động không làm gì thì 10 phần ông chết chắc nhưng nếu ông hợp tác với tôi thì sẽ có ít nhất 1 phần ông có cơ hội trở mình ra khỏi tinh thế hiện tại…
– “Nói ra nghe thử…” Đầu óc dũng Bí thư dao động, muốn lão từ bỏ quyền lực, lão thật không cam lòng.
Phát nhìn Thu Lan… Nàng hiểu ý, cầm cặp Samsonite để lên bàn, mở nắp… Bên trong là một cái Iphone 12 để trên nhiều xấp tiền đô la mỹ mệnh giá 50…
– Bí Thư dũng. Tôi biết ông có bạn bè bên kia biên giới… Tôi ra tiền, ông ra sức… 100 ngàn đô này chỉ là tiền trà nước để xúc tiến công việc… Chúng ta cùng nhau hợp sức diệt chó dại, không để nó cắn càng… Không biết ý ông thế nào.
– “Ha ha… Hình như trước khi đến đây cậu đã bỏ không ít công sức để tìm hiểu về tôi thì phải…”dũng hiểu được Phát muốn chi tiền để mình mướn sát thủ bên Campuchia… Nghỉ tới đây lão tiếc nuối, nếu lần trước thay vì phái người mình làm, mướn tụi Miên chuyên nghiệp “làm việc” có lẽ bây giờ không có phiền toái…
– “Đương nhiên rồi… Tôi không phải bất cứ ai cũng muốn hợp tác, phải coi người đó như thế nào… bí Thư dũng nghe ông nói như vậy, có lẽ đã quyết định rồi…” Phát mỉm cười… Tất cả đều như hắn dự đoán…
– “Tuần tới là ngày nhậm chức của gà nhà. Nó sẽ có mặt để trợ oai… Không lẽ cậu muốn ra tay lúc này?”Dũng nhíu mày… Như vậy thì quá mạo hiểm.
– “Ha ha… Bí Thư dũng… Sao lại ra tay trên địa bàn của ông chứ, không phải Rạch Giá cũng không phải Cao lãnh… Cũng không phải Cần Thơ… mà là Long Xuyên…” mặt Phát đanh lại…
– Long Xuyên?
– “Đúng vậy, nó có giao tinh không tệ với vị Tân Bí Thư của An Giang, cho nên theo tôi đoán, chắc chắn nó sẽ đi Long Xuyên dự buổi lễ nhậm chức… Gần đây nó có xích mích với thằng Michael người Mỹ gốc I ta lồ. Thằng Mỹ này rất được Chủ Tịch Trình Đức Huy coi trọng cho làm cố vấn, rất hách dịch và không phải thứ hiền… Nó đã có gúc mắc với Trần Đức, ông nghỉ coi khi nó gặp Trần Đức thì…” Nói đến đây Phát mỉm cười gian trá…
– “Lúc đó mình ra tay… Ai cũng sẽ cho là thằng Mỹ kia làm… Kế hay…” dũng vỗ đùi nghe “bét” một cái, hai mắt sáng ngời…
– Còn nữa… Nếu Trần Đức còn, Tân giám đốc Sở sẽ vì lấy lòng nó mà làm cho ông khó sống nhưng nếu nó chết rồi thì làm khó ông để mà làm gì chứ, con rể ông Trương Hữu Thành cũng sẽ không lấy ông làm vật tế thần… Lúc đó biết đâu còn có thể làm bạn… Ông nghỉ tôi nói có đúng không…
– “Cao kiến… Không có người chống lưng, thằng Giám đốc mới muốn làm được việc ở đây cũng phải nhờ tôi và Trương Hữu Thành… Không ngờ Trưởng ban Đồng có người con giỏi như vậy… Ha ha… Ừm, sẵn dịp, ở đây ăn bữa cơm, làm vài chén nha…” dũng Bí Thư nhìn Phát với ánh mắt vô cùng thân thiết.
– Bí Thư dũng thật có lòng nhưng thật sự còn chút chuyện phải làm… Nhưng mà khi đại sự thành công tôi nhất định cùng ông uống cho đã…
– “Ờ… Phải phải… Vậy cô cậu từ từ… Ừm… Còn cái di động này…”Thấy Phát không đề cập đến Iphone… dũng thắc mắc.
– “Bí thư dũng, từ đâu đến khi đại sự thành công. Tôi và ông không nên gặp nhau… Máy Iphone này được đăng ký với tên người quen, ông dùng nó để chúng ta liên lạc với nhau… Còn nữa, trợ lý Thu Lan sẽ tiếp xúc với ông khi cần…” Phát dặn dò…
– “Được được… Cậu thật là chu đáo… Hợp tác với người như cậu… Lo gì chuyện không thành… Trợ lý Thu Lan, từ nay sẽ cực nhọc cho cô rồi…” Tâm tinh phấn khởi, dũng cười híp mắt nhìn Thu Lan, thầm nghỉ mai này chỉ cần tiếp xúc hai ba lần sẽ có cơ hội…
…
– “Lão này cũng không đơn giản, cũng may lời nói của anh rất có sức thuyết phục…”Hai người vừa lên xe, Thu Lan nịnh một câu.
– “Dĩ nhiên rồi, là Bí thư của một huyện thì làm sao đơn giản được…”Nghe Thu Lan khen mình, Phát gật đầu.
– “Anh nghỉ lão thật sự muốn hợp tác?” Thu Lan lo ngại.
– “Không được 100 phần trăm nhưng cũng xấp xỉ 90 phần trăm, lão có rất nhiều nợ máu trong vùng, nếu lâu nay không có Trương Hữu Thành chống lưng, lão tan xác từ lâu rồi. Bây giờ ngược lại, không những Trương Hữu Thành không muốn chống lưng mà còn muốn đem lão làm vật tế thần. Cho nên đây là con đường duy nhất của lão…”
– Anh nói cũng đúng… Ừm… Bây giờ mình trở lại Cao lãnh?
– Tới ngoài rìa Cao lãnh, em bỏ anh xuống, đừng để ai thấy mình đi chung… Anh cần đến nhà hai ông bà cụ để tỏ chút lòng ăn năn hối cải… Hiểu rồi chứ gì?
– “Hi hi… ừm được…” Thu Lan cho xe chạy… Phát không nhìn thấy trong ánh mắt nàng lóe lên một tia xảo quyệt…
…
Tùng thấy vợ nghe mình sắp xếp, trong bụng mừng khôn xiết… nói nào ngay, lão không có lòng ác độc gì, chỉ muốn tính kế lâu dài cho tương lai, nên nghỉ xa, thấy Đức thích em gái mình, trong đầu nghỉ Đức thích đàn bà nhiều kinh nghiệm giường chiếu hầu hạ vì vậy tìm cách dàn xếp đưa Thục Phấn cho hắn chơi… Em gái, vợ mình hắn đều chơi, ân tình này không nhỏ, hơn nữa đối với Thục Phấn, Tùng thấy cũ mèm rồi nhưng đối với trai mới lớn thì khác, rất là “hấp dẫn”, tâm lý thời nay là vậy. Thôi thì “củ ta mới người”, hơn nữa, là vợ chồng mà, phải giúp nhau để tương lai tốt đẹp, chuyện này rất thường trong quan trường mà.
Tùng là anh của Quyên, cho nên Đức có nằm mơ cũng không hề nghỉ Tùng đang tính kế để đưa vợ cho mình chơi. Đến nhà người làm khách không thể đi tay không được, huống chi là sinh nhật bởi vậy trên đường đi, hắn ghé Vincom Plaza mua quà, vừa đi vừa suy nghĩ…
“Ting… Ting… Ting…”Đột nhiên có tiếng kèn xe nhấn inh ỏi…
– “Ê… Anh kia… Đi đường phải biết nhìn trước nhìn sau chứ!”Đức quay đầu nhìn… Ở vị trí lái xe của chiếc BMW X7… Một mỹ nữ thò đầu ra, hai mắt trợn tròn xoe, gắt…
– “Xin lỗi nha… Xin lỗi…”Biết là lỗi của mình Đức xin lỗi luôn miệng, nhưng vẫn chưa hài lòng, một gã đàn ông trạc băm mấy, ở hàng ghế trước, bên cạnh nàng, thò đầu ra mắng.
– Watch out… Fucking asshole…
– “Á đù…”Đã biết lỗi và xin lỗi nhưng vẫn bị mắng “Fucking asshole” khiến Đức nổi giận… Đang bực bội, định nổi khùng nhưng ngay lúc này, ở hàng ghế sau, có người đàn bà thò đầu ra…
– “Đức… Đức phải không? Là em à…”Cánh cửa mở ra, một mỹ phụ trung niên bước xuống.
– “Cô Hạnh…” Nhận ra là người quen biết, cơn giận lắng xuống, Đức mỉm cười chào hỏi. Cô Hạnh là giáo viên dạy tiếng Anh lúc hắn còn học lớp 8… Rồi thì cô về Thành phố… Không ngờ gặp lại ở đây.
– “Hi hi… Là cô đây… Mấy năm rồi không gặp… Suýt chút nữa cô nhìn không ra…”Hạnh mỉm cười âm thầm quan sát người học trò củ, thấy hắn ăn mặc tầm thường, Hạnh đoán hắn cuộc sống có lẽ không khá lắm, vì vậy có chút hối hận vì đã nhận ra hắn người quen biết, thật là có chút mất mặt.
– “Là ai vậy má? Quen biết à?” Mắt nhìn Đức từ đầu đến chân, mỹ nữ lái xe nhíu mày, có vẻ không hài lòng khi má mình quen biết thứ dân “nhà quê”…
Khó mà trách được, chỉ tại Đức ăn mặc rất đơn giản, khi đi một mình trừ khi bên cạnh có Nancy hay Gia Kỳ hoặc Ngọc Lan hay là ai khác thì chưng diện một chút.
– À không… Là học trò cũ của má thôi…
– “Chào cô… Em đi trước” Thấy thái độ có vẻ khinh người hách dịch của mỹ nữ và gã đàn ông… Đức cũng chẳng muốn dài dòng với thứ dân này.
– “À được…”Nhìn bộ dáng của đứa học trò cũ… Hạnh cũng không muốn giới thiệu, chẳng lợi lộc gì cả. Bà đề phòng có người “thấy người sang bắt quàng làm họ” khi biết địa vị của con rể và con gái bà thì thật là không nên.
– “Lần sau nếu gặp lại má không nên chào hỏi với thứ dân này nếu không sẽ mất thân phận…”Nhìn theo sau lưng Đức, gã đàn ông khinh thường.
– “Anh Hậu nói đúng đó má… Lúc trước là khác, bây giờ là khác… Lần này má trở về Cần Thơ nếu có gặp người quen thì cũng phải cẩn thận mới được… Đừng chào hỏi lung tung. Đừng để người ta lợi dụng…” Mỹ nữ phụ họa.
– Má biết rồi… Hai đứa yên tâm đi…
Hạnh nghe con rể, con gái nói chí lý… Gật đầu nhưng trong lòng có chút bức xúc… Nếu là như vậy thì làm sao khoe được địa vị của con rể và con gái mình đây. Trước khi về đây, Hạnh đã lên kế hoạch “vinh quy bái tổ”… Trước hết là ghé thăm trường cũ, nơi bà đã từng công tác, chắc chắn lúc đó các đồng nghiệp và những người quen biết củ sẽ trầm trồ khi nhìn bà đi trên chiếc BMW X7… Là BMX X7 đó, 8 tỷ chứ giỡn chơi sao… Họ làm sao có thể so sánh với bà chứ… Còn nữa, khi biết con rể bà là Phó Giám Đốc Sở Giao Thông vận Tải và Bích Chiêu, con gái bà bây giờ đã là Phó Trưởng Phòng của Sở tài chính rồi… Nghỉ tới đây Hạnh cười không khép miệng.
– “Vincom Cần Thơ đây à… Coi cũng được ha… Đi… Mình vô đây đi một vòng tham quan cho biết sẵn mua cặp Hennessy XO làm quà gặp mặt cho Bí Thư Việt ” Hậu hãnh diện nói… Cha hắn và Phó Bí Thư Việt có giao tình không tệ, lần này hắn được điều xuống Cân Thơ giữ chức Phó Giám Đốc Sở Giao Thông Vận Tải, và Bích Chiêu làm Phó Trưởng Phòng của Sở tài chính hiệu Phó Bí Thư Việt cũng góp sức không ít… Gặp mặt “tạ lễ” là chuyện không thể thiếu sót được…
…
– “Tôi lấy cái này…”Săm soi một hồi, nhìn giá tiền, Đức quyết định mua. Nhớ có lần Quyên nói chị dâu của nàng là giáo viên nên hắn nghỉ mua một cặp sách là hợp nhất, giá trung bình làm quà tặng là được rồi tuy tiền bạc hắn không thiếu nhưng tặng quà quá đắt tiền như cỡ túi Gucci thì quá khoe khoang.
– “Dạ được, cặp sách này đang được khuyến mãi 10 %… Giá nguyên thủy là một triệu, bây giờ còn 9 trăm ngàn…” Cô bán hàng mỉm cười…
– “Wow… Coi như tôi gặp hên rồi, tiết kiệm được 100 ngàn… Gói lại dùm tôi, Làm ơn… Gói cho đẹp đẹp một chút, tôi mua làm quà sinh nhật cho người quen…” Đức mỉm cười nói với cô bán hàng…
– “Dạ được… Anh chờ chút…” Cô bán hàng mỉm cười, cầm lấy cặp sách quay người lắc mông bước đi vào trong…”Đức nhìn theo âm thầm tán thưởng cặp mông của “em này” lý tưởng cho doggystyle… tính hắn là như vậy, tưởng tượng cho vui.
– “Anh à… Đồ dỏm không à…” Bổng có giọng hách dịch vang lên nghe rất chói tai…
– Đã nói với em rồi mà… Nhìn nè… Gucci. Prada có giá rẻ mạt như vầy sao… Là đồ Made in China… Hi hi… Vậy mà cũng có người mua… Oải thiệt.
– Rẻ mà… Hàng thiệt họ mua không nổi nên phải mua đồ dỏm thôi… Ui chao. Bích Chiêu, con nhìn nè, cái túi này giống y chang cái của má, hi hi… Giá chưa tới 1 Triệu…
– Đồ dỏm mà má… Hi Hi…
– “Nói nào ngay… Có 1 triệu mua quà sinh nhật cho người quen cũng khá lắm rồi, hi hi nhưng mà… tháng này chắc ăn mì gói suốt tháng…” gã đàn ông bĩu môi… Buông lời châm chọc. Tuy không thù oán nhưng gã luôn đố kỵ với những người có tạo hình soái ca mà Đức là người điển hình với gương mặt đẹp trai, người cao ráo, có thể nói là “phong lưu tuấn tú” mặc dù nhìn rất “nghèo” vì ăn mặc tầm thường.
Mặc dù không quay lại nhưng nhìn trong gương trước mặt, Đức biết là ai, hắn giả điếc, tảng lờ. Loại người này gặp nhiều quá rồi, không cần phải hơn thua làm gì. Chờ cô bán hàng gói cặp sách xong đem ra, hắn trả tiền, bước đi chẳng thèm nói một tiếng.
– “Thằng này làm phách nhể…” Thấy mình bị coi thường, Hậu tức giận.
– “Bỏ đi con… Hơi đâu chấp nhất với thứ dân nhà quê mà mất thân phận của mình” Hạnh nịnh nọt con rể, không nịnh sao được, đứa con rể này khiến Hạnh có thể nở mặt nở mày, mới 32 thôi đã là Phó Giám đốc Sở của một Thành phố trực thuộc Trung ương, tiền đồ vô lượng…
– “Má nói đúng đó… Ừm… Anh gọi điện cho Bí Thư Việt chưa… Nhắc ông ta tối nay mình mời ông đến dùng cơm ở nhà hàng Cafe & Lotus… Đã đặt bàn rồi…”Bích Chiêu cố ý nói lớn để cô bán hàng biết quan hệ thân thiết với Phó Bí Thư của Thành Phố Cần Thơ…
– “Em không nhắc thì anh quên rồi…” Trước ánh mắt kính nể của cô bán hàng, Hậu hãnh diện lấy di động ra bấm…
Nhà giàu mới nổi thường hay có tính khoe khoang lố bịch, Đức không có thời gian để chấp nhất, hắn vừa ra khỏi tiệm, di động reo lên, là La Định Quốc gọi tới…
– A lô…
– “Ha Ha… Người anh em… Cậu liệu việc như thần… Có tin mừng rồi… Mụ Diệp chịu quyên ra 200 tỷ vào công quỷ của huyện Lấp Vò…” Đường dây vừa thông, La Định Quốc hãnh diện báo tin vui… Tuy nghỉ là tin vui nhưng Quốc vẫn thấp thỏm trong bụng không biết ý của hắn thế nào… Thật ra bên Diệp chịu chi riêng cho lão 20 tỷ để lão giúp đỡ để mọi chuyện xúc tiến êm đềm nên Quốc hy vọng Đức không “đuổi tận giết tuyệt”.
– “Có vậy thôi sao?” Đức thản nhiên hỏi… 200 tỷ cũng được, hắn là người biết lý lẽ, không muốn bắt Diệp ói ra hết nhưng nhất định phải “diệt cỏ tận gốc”… Hắn muốn bứng luôn ba đứa con trai của bà ta… Nếu chúng còn tại chức, tương lai có ai có thể bảo đảm chúng không gây chuyện? Hơn nữa trong quá trình điều tra, Mai Thảo, Xuân Mai cho biết 3 tên nghĩa, Trung, Tín rất không sạch sẽ… Vậy thì phải thừa dịp mà ra tay.
– “Dĩ nhiên là còn, hai người con của bà ta một người là Trưởng phòng Phòng Quản Lý Xây dựng Một người là Phó Chủ tịch Thành phố Cao lãnh sắp di dân rồi…”La Định Quốc bóng gió… Sắp di dân có nghĩa là từ chức…
– “Cực khổ cho ông rồi, Giám đốc Quốc… cảm ơn nhiều…” Thấy nhà mụ Diệp chỉ còn chồng bà ta, nhưng năm nay hơn 50, ngày về hưu không còn xa… Như vậy chỉ còn tên nghĩa, Phó Giám Đốc Bệnh viện… Nó như con cua không những gảy càng mà gảy hết chân tay, không làm nên trò trống gì. Được kết quả như vậy cũng tốt rồi. Cái quan trọng là có hai sắp vị trí được bỏ trống. Thật là đúng lúc… Đức mỉm cười… Hình như ông trời lúc nào cũng ưu đãi mình.
– “Cực khổ cái gì chứ… Cũng là phục vụ nhân dân thôi mà…” Nghe hắn nói, Quốc mừng húm… Như vậy là quá tốt rồi… Ngoài chuyện huyện Lấp Vò được 200 tỷ, hắn còn được 2 vị trí trong bộ máy của Thành phố có thể gài thân tín vào. Cả nhà Mụ Diệp chi 220 tỷ để được thoát thân, 220 tỷ tương đương với 10 Triệu đô, Quốc tin rằng chưa tới một nửa sau mấy chục năm vơ vét, cả nhà mụ Diệp coi như “hạ cánh” an toàn, còn lão thì có 20 Tỷ bỏ túi… Ai cũng có lợi… là “phương trình” ba biến số Win – Win – Win.
– “Đúng… Đúng… Đều là phục vụ nhân dân… Thôi không nói nữa… Ừm… Quốc Giám Đốc… Chúc mừng phát tài nha…” Nói dứt lời, Đức cúp máy, mỉm cười… dĩ nhiên hắn thừa biết lão Quốc này không phải là thiện nam tín nữ, nhất định bỏ túi một mớ nhưng hắn không quan tâm chuyện lão bỏ túi bao nhiêu. Hắn muốn cho lão biết là lão làm gì hắn rất tỏ tường.
– “A lô… a lô…” Nghe hắn nói “Chúc mừng phát tài”, Quốc sửng sốt không ngờ tên này ranh thiệt… Định “Thanh minh thanh nga” nhưng nghỉ lại, lão cảm thấy an tâm… Hắn không nói gì là được… Hắc hắc hắc… Là người cùng phe mà, kẻ vạch nhau làm gì chứ.
Vừa cúp máy, chuông di động lại reo lên… Là Mỹ Chi gọi tới… Nàng đang bực bội, đêm qua nàng gọi, không biết hắn bận gì mà không bắt máy, suốt buổi sáng, nàng chờ hắn gọi lại nhưng hắn như bóng chim tăm cá.
– “Hi hi… Helllo cưng… Anh với em đúng là “tâm hữu linh tê” nha… Vừa tính gọi cho em thì em gọi anh…” Đức trổ tài nịnh đầm.
– “Tâm hữu linh tê con khỉ khô… Còn nhớ tới em sao?” Nghe giọng điệu của hắn, tuy không biết thật giả nhưng Mỹ Chi thấy mát ruột, giận hờn quên hết… Trái lại có chút nũng nịu…
– “Ây. Sao lại nói vậy chứ… Ừm quên nữa, nói cho em biết nha… Quà sinh nhật của em. Nancy và Gia Kỳ anh gộp chung lại… Mua một chiếc du thuyền nhưng không biết làm sao đặt tên đây là “Kỳ – Uyển – Chi”, hay là Uyển – Kỳ – Chi hoặc Chi – Uyển – Kỳ… Hi hi hi”
Tuy Nancy nói mua du thuyền là ý của Mỹ Chi nhưng hắn cứ làm như không biết, miệng ba hoa con chích chòe đưa ra vấn đề nghiêm trọng, đó là tên ai trước đây? Tuy bây giờ tất cả coi như là chị em nhưng cũng rất cà nanh với nhau khiến hắn đôi khi rất đau đầu.
– Phải ha… Để em và Gia Kỳ bàn với chị cả… Thôi đừng nói chuyện này nữa… Khi nào anh gặp Giang Ngọc Hoa? Em thấy tinh thần bà ta đã khủng hoảng lắm rồi…
– Ha ha. Vậy sao… Nhưng không cần gấp… Em cứ tiếp tục như vậy, cho tới khi anh đi Canada.
– Ừm được… Quên nữa, Mai Thảo nói anh chưa? Hình như là tên Phát trốn mất rồi…
– Trốn mất rồi?
– Phải… Trốn mất rồi, tên này khôn lắm, nó vô Vincom quăng di động của nó trong thùng rác, cho nên lúc nó biến mất người của mình cứ tưởng nó còn trong đó. Còn nữa, người của Mai Thảo nói một ngày trước khi biến mất, nó rút hết tiền mặt trong tài khoản ngân hàng. Em chỉ biết sơ thôi, anh muốn “đi teo” (details) thì hỏi Mai Thảo.
– “Được rồi… Mai anh về tới…”Đức cúp máy… trầm ngâm nghỉ ngợi, mặc dù lần trước nể mặt Phương Linh mà thả thằng Phát nhưng Đức biết Phát vẫn còn thù hận mình tận xương tủy, bây giờ nó mất tích vậy phải mình đề phòng mới được. Tình hình rõ ràng bất lợi “nó trong tối, mình ngoài ánh sáng”… Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng.
Còn đang nghỉ ngợi, chuông di động một lần nữa reo lên… Hắn giật mình khi nhìn màn hình, là Thanh Tình gọi tới, không lẽ Phương Linh lại xảy ra chuyện? Vì vậy nhanh chóng bắt máy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |