– Sau lễ nhậm chức là buổi cơm chiều, có nhạc sống có dạ vũ. Thời buổi văn minh mà, phải theo kịp phong trào của thời đại chớ.
Chủ tịch Tỉnh Trình Quốc Huy nói như vậy thì Hương Giang làm theo thôi.
Thật ra Hương Giang cũng biết đây là ý của con trai ông ta, Trình Quốc Cường, Phó Giám đốc Sở Công Thương, tên này rõ ràng muốn “show off” tài nghệ với người đẹp đây mà. Nghe nói Bích Trâm Bí thư còn trẻ, là con gái độc nhất của Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm, cưới được nàng tới tay là tiết kiệm được ít nhất 10 năm phấn đấu gian khổ. Không những vậy, lại còn là một mỹ nhân hiếm có, hèn chi cả ba “Đại tài tử” của An Giang rục rịch “chém giết” nhau, lần này nhất định có kịch vui để coi rồi. Một người là Phó Giám đốc Sở Công Thương, một người là Bác sĩ Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa An Giang, một người là Bác sĩ Khoa trưởng Khoa tim mạch. Nói tóm lại, ai cũng là nhất biểu nhân tài, nhất định giữa họ sẽ có một màn “Long tranh hổ đấu”.
Nhưng mà đâu phải chỉ có Bí thư Tỉnh ủy vẫn còn “Available” thôi đâu, nghe nói Tân Phó Giám đốc Sở CA và Chủ tịch thành phố Long Xuyên đều “cô đơn” một mình, cho nên không chỉ riêng “Tam đại tài tuấn” mà còn cả khối Trưởng Phòng, Phó Giám đốc Sở khác cũng đang rục rịch dòm chừng lẫn nhau… Nghĩ tới đây, Hương Giang có chút tiếc nuối, thầm tiếc thằng con trai mình mới mười tuổi, nếu không nàng cũng sẽ giúp sức nó cạnh tranh.
– Chị Hai… Nghe tin chưa? Hấp dẫn lắm… Hihi…
Hương Trầm, em gái Hương Giang, hiện nay là Phó Phòng Tổng hợp ở UBND Tỉnh, nét mặt phấn khích không biết từ đâu chạy đến nói nhỏ.
– Chuyện gì nữa đây “bà Tám”…
Biết em gái mình thuộc loại chuyện nhà không rõ chuyện ngoài ngõ thì rành sáu câu vọng cổ. Tuy vậy rất là được việc, Hương Giang mỉm cười hỏi.
– Hihi… Em là “bà Tám” thì chị cũng là bà “bảy chín chín”… nà… có muốn nghe không, muốn thì nói. Nếu không muốn nghe thì thôi vậy…
Hương Trầm nhìn Hương Giang cười chúm chím… Nàng biết chị mình cũng là chuyện ngoài ngõ tỏ hơn chuyện nhà nhưng luôn làm bộ làm tịch.
– Đừng cà chớn nha mậy…
Hương Giang lườm em… Nhà nàng có ba chị em, cha mẹ mất sớm, ba chị em đùm bọc lẫn nhau. Hương Giang thầm tự hào khi “bò” lên được chức Chánh văn phòng, nghĩ tới chuyện này, Hương Giang âm thầm biết ơn Chủ tịch Tỉnh trước kia là người nhân đức, một cán bộ chân chính đáng kính đã nâng đỡ nàng mà không một chút vụ lợi. Tiếc thay người tốt lại chết sớm. Chủ tịch Trình Quốc Huy này thật là khó hầu hạ, đã nhiều lần muốn thay thế nàng nhưng cũng nhờ Bí thư Hoàng Trọng che chở, nếu không thì Hương Giang khó mà ngồi vững.
Nay Bí thư Hoàng Trọng dời đi, Tân Bí thư Hoàng Bích Trâm đến, Hương Giang đang lo lắng Trịnh Quốc Huy sẽ “đá” nàng ra khỏi vị trí Chánh văn phòng, điều nàng đến vị trí ghẻ lạnh để gài người của lão vào. Việc bổ nhiệm, miễn nhiệm, điều động, luân chuyển, khen thưởng, kỷ luật, cho từ chức, nghỉ hưu và thực hiện chế độ, chính sách khác đối với Chánh văn phòng và Phó Chánh văn phòng do Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định. Chỉ có tiếng nói của Bí thư Tỉnh ủy mới có thể khiến Trình Quốc Huy e dè, đây chính là lý do Hương Giang muốn lấy điểm với Tân Bí thư… Nhưng gần đây, có tin tên Trình Quốc Cường muốn ra tay “thu phục” nữ Tân Bí thư khiến Hương Giang lo ngại… Một khi vị nữ Tân Bí thư này rơi vào bẫy tình thì mình coi như chết chắc. Nàng cầu Trời khẩn Phật cho tên Trình Quốc Cường này không thành công…
– Nà, nói cho chị biết nha… Bọn họ tổ chức cá độ… Biết cá cái gì hong? Đêm Dạ vũ tiếp đón nữ Tân Bí thư… Hihi… Họ cá coi ai sẽ mời được Tân Bí thư nhảy bản đầu tiên… Hấp dẫn chưa? Trình Quốc Cường 1 ăn 1, Trần Chí Hùng, Lý Giang 1 ăn 3… Nếu là một người khác 1 ăn 20…
– Có chuyện này sao? Coi chừng, nếu Chủ tịch Huy biết được…
Hương Giang sửng sốt, quá loạn rồi, dám đem chuyện này ra đánh cá.
– Xì… Nghe nói là chủ ý của con trai ông ta mà…
Hương Trầm trề môi…
– Hả… Là chủ ý của Trình Quốc Cường?
Hương Giang sửng sốt… Đang định nói thêm nhưng ngay lúc này, chuông di động của nàng reo. Thấy số lạ, nhưng nàng vẫn bắt máy.
– Alô, tôi là Hương Giang…
– Chánh văn phòng Giang, tôi là Hoàng Bích Trâm.
– Bí thư Trâm… Xin chào… Hương Giang nhoẻn miệng cười tươi nhưng sau đó không biết nghe được gì, sắc mặt Hương Giang trở nên kinh hãi… giọng lắp bắp… nói không ra lời.
– Bí thư Trâm… Chúng tôi tới ngay…
Hương Giang cúp máy, tay run run nhanh chóng bấm số…
– Chuyện gì vậy chị Hai?
Bên cạnh, Hương Trầm thấy chị mình bỗng nhiên sợ hãi khiến nàng cũng sợ lây…
– Uông Phú đòi còng Tân Bí thư…
Tuy không dính líu gì tới mình nhưng Hương Giang run rẩy bấm số, trước hết nàng gọi cho Uông Hầu, cháu lão ta, Uông Phú đang gây trận địa chấn trong quan trường An Giang.
– Cái gì… Sao lại như vậy?
Hương Trầm trợn mắt há mồm… Nàng biết Uông Phú, tuy chỉ là Thiếu úy nhưng là cháu của Uông Hầu nên có thói quen đi ngang về tắt, hơn nữa thấy đàn bà vừa mắt là tìm cách bắt đem về gian dâm, cũng may nàng là em của Hương Giang nên tránh được kiếp nạn. Hương Trầm lấy làm lạ, thằng Uông Phú này sao lại dám hỗn láo với Bí thư Tỉnh ủy chứ nhưng cũng tốt, nghe nói Bí thư là con gái của Chủ tịch Quốc hội, và là Trung tướng của Cục C03… Lần này nó chết chắc rồi.
Hương Giang vừa gọi điện vừa ra xe đi đến hiện trường, nàng cũng đang thắc mắc trong đầu, sao thằng Uông Phú lại có thể ngu đến như vậy chứ, không thể nào như vậy đâu. Trừ khi là nó không biết người nó đang muốn còng tay chính là Tân Bí thư Tỉnh ủy của An Giang? Nhưng nó không biết thì Hoàng Bích Trâm tại sao không bộc lộ thân phận mình? Thật là khó hiểu.
Hoàng Bích Trâm không muốn bộc lộ thân phận của mình với loại người này… Lúc còn ở Cục C03, nàng thường chạm trán với một số cán bộ lợi dụng chức quyền buôn lậu, có thể hiểu được vì lợi nhuận cám dỗ nhưng vẫn luôn là ẩn trong bóng tối, khó khăn lăm mới bắt được họ, nhưng ở đây, giữa thanh thiên bạch nhật, nàng không ngờ gã mang quân hàm Thiếu úy mà trắng trợn, vô pháp vô thiên như vậy, nàng nghĩ nếu mình là các cô gái thuộc các hộ thường dân thì có lẽ rủi nhiều may ít, và nàng tin tưởng đây không phải là lần đầu. Nhớ lại, lúc hắn gợi ý nàng “vi phục xuất tuần”, nàng nghĩ vài ba ngày thì có thể thấy được một vài chuyện nhỏ nhưng không ngờ ngay buổi sáng vừa chân ướt chân ráo vào thành phố Long Xuyên lại thấy được tình trạng này.
– He he… Thiếu úy… Mấy em gọi điện kìa…
Tài cười khả ố, giọng nịnh nọt…
– Vậy thì tao muốn biết ai dám chõ mõm vào việc tốt của tao… Đụ mẹ, mày gọi điện chưa? Sao lâu quá mà chưa thấy thằng cặc nào tới vậy?
Phú nhìn đồng hồ…
– Đâu có nhanh như vậy sếp… Tại sếp nóng lòng thôi đó mà… Ủa… sếp, là Chánh văn phòng Hương Giang kìa… Sao bà ta lại tới đây?
Tài sửng sốt khi thấy Hương Giang hấp tấp xuống xe… Gã thầm khinh thường, nghĩ bụng có khi nào mấy em này quen biết với Chánh văn phòng Hương Giang? Nhưng rồi sao chứ? Con mụ Hương Giang này có thể so sánh với Giám đốc Sở CA Uông Hầu hay sao?
– Vậy sao? Vậy thì làm đéo gì tao?
Phú khinh thường, mụ này được Bí thư Hoàng Trọng trọng dụng nên lâu nay rất là cà chớn, không biết an phận thủ thường, nay Hoàng Trọng rời đi, Tân Bí thư chỉ là “con bé” hỉ mũi chưa sạch, sẽ bị Chủ tịch Huy xỏ mũi, hơn nữa gã còn nghe Trình Quốc Cường rắp tâm thu phục Tân Bí thư dưới cặc, ai thì không dám nói chứ Trình Quốc Cường là sát thủ tình trường… Tân Bí thư là đàn bà, mơn mởn đào tơ, chỉ cần một cái búng tay của Trình Quốc Cường thì Tân Bí thư sẽ ngoan ngoãn “khép nép vân vê tà áo”… Bởi vậy Phú không coi Hương Giang vào đâu… Thái độ rất là khinh thường, thậm chí gã đang nghỉ, trong tương lai gần, gã sẽ lôi con mụ Hương Giang lên giường cho biết “nông sâu”…
Ngay lúc này, di động của Phú reo lên, nhìn màn hình, thấy là Bác Hai gọi, gã liền bắt máy…
– Alô… Bác Hai…
– Thằng khốn nạn, Đụ đĩ mẹ… mày muốn hại nhà họ Uông à?
Giọng Uông Hầu rống giận…
Vài phút trước đây, lão đang ra sức “cày bừa” trên mình một em nhí thì di động reo inh ỏi, nhìn màn hình, thấy là Chánh văn phòng Hương Giang gọi tới, Uông Hầu phớt lờ, đang đến hồi kịch liệt, sắp “bắn” nên không rảnh… Nhưng Hương Giang kiên trì, cúp máy, ngừng chưa được vài giây rồi tiếp tục gọi khiến Uông Hầu thấy phiền… Rốt cuộc bắt máy, thầm nghĩ tốt nhất là có gì quan trọng nếu không thì sẽ “biết tay”.
Vấn đề là vừa nghe Hương Giang nói, cặc lão liền mềm như cọng bún, vội vã nhảy xuống giường, mặc vội quần áo, vừa sợ vừa giận, tay run run bấm gọi thằng cháu khốn nạn.
Tuy thế lực của “Tam đại lão gia” Huy – Hầu – Cảnh ở An Giang vững như bàn thạch nhưng Bí thư Tỉnh ủy “baby” này là con gái của đương kim Chủ tịch Quốc hội, chỉ có thể hầu hạ cho tốt, chứ không thể đắc tội được. Ai dè thằng khốn nạn cháu mình không biết trời cao đất rộng… Bởi vậy khi nghe tiếng “Alô” của thằng cháu, Uông Hầu không kiềm được cơn nóng giận, văng tục, chửi một tràng…
– Chuyện gì vậy bác Hai… Cháu đâu có làm gì đâu à…
Nghe tiếng Uông Hầu la hét, lại còn chửi thề, Uông Phú sửng sốt, không hiểu vì sao bác Hai mình lại giận như vậy…
– Mau… mày mau rời khỏi chỗ đó cho tao. Mày biết người mày đang muốn bắt là ai không? Là Tân Bí thư Tỉnh ủy đó thằng ngu… Thằng nào đang đi với mày cứ để nó ở lại lãnh đạn.
Uông Hầu hét trong di động, hiện tại đây là cách duy nhất để cứu thằng cháu, chỉ cần nó không có mặt thì dễ ăn nói hơn nhiều. Nói đúng ra là lão tự cứu mình, nên mới khẩn trương như vậy, lâu nay lão chùi đít cho nó không ít, nếu vì chuyện này mà đổ bể ra thì thật là vạn kiếp bất phục.
– Tân Bí thư Tỉnh ủy?!
Phú sửng sốt, trong đầu gã xuất hiện một chuỗi hình ảnh quái lạ vừa rồi, 4 người vây quanh một người giống như bảo vệ, thái độ rất bình tĩnh, không chút sợ sệt như những con mồi của gã trước đây. Kế đó là con mụ Hương Giang bất thình lình xuất hiện tại nơi này, thì ra con nhỏ kia vừa rồi gọi điện thoại là gọi cho con mụ Hương Giang… “Con nhỏ” kia là Tân Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Bích Trâm?
Đang lúc trời nắng chói chang nhưng sống lưng của Phú lạnh toát… Còn chưa kịp hoàn hồn thì cũng ngay lúc này, có hai chiếc xe Toyota Camry của CSGT chờ, đây là người mà gã thúc giục Tài gọi tới để xúc “tội phạm” về trụ sở.
– Sao lâu vậy… Mau đem các người này về trụ sở…
Thấy người mình gọi đến. Bỏ mặc Chánh văn phòng Hương Giang đang hớt hải, Tài hớn hở thay Phú ra lệnh.
– Dừng tay… Không được làm ẩu… Đây là Tân Bí thư Tỉnh ủy An Giang mình.
Hương Giang hét lớn…
– Thiệt quá loạn rồi…
Nhưng ngay lúc Thanh Phương, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh đồng loạt rút súng, hơn nữa trên tay mỗi người còn có tấm thẻ màu đỏ… Lần lượt tự giới thiệu nhưng 4 mũi súng vẫn chĩa về hai người Tài, Phú, sắc mặt tất cả vô cùng âm lãnh, sẵn sàng nhả đạn nếu cần.
– Tôi là Nguyễn Thanh Phượng, Phó Giám đốc Sở CA An Giang của các người…
– Đại tá Trần Phương Trang… Chủ tịch Thành phố Long Xuyên…
– Đại Tá Hải Yến… Cục C03…
– Đại tá Lan Anh… Cục C03…
– Các người… Các người…
Thấy “mấy em” đột nhiên rút súng chĩa về phía mình đồng thời nghe Hương Giang la “Đây là Tân Bí thư Tỉnh ủy An Giang” cả hai gã Tài, Phú cảm thấy tối tăm mặt mũi. Đám người vừa được gọi tới bắt tội phạm cũng sửng sốt, đứng trợn mắt nhìn Phú…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |