Tú Nhi nhắn tin cho Phương Linh hỏi nàng nếu thích đến nhập bọn, hiếm khi có dịp náo nhiệt như vậy dĩ nhiên là Phương Linh làm sao không đến, không những vậy còn có Thanh Tình.
Chưa hết, Quyên gọi cho Hoa biết nói mình đã xuống tới đây, nhằm lúc Hoa đang cùng Thanh Thanh, Ngọc Huệ tham quan công trường xây cất TTTM Đồng Tháp, thế là cả 3 cùng đến, có Ngọc Huệ là có Ngọc Thúy mà có Ngọc Thúy là có Oanh Oanh, Lan Chi, Ngọc Thơ… Lẽ ra còn có Ngọc Thy nhưng nàng bận chuyện nên không tới được. Nói tóm lại, giờ ăn trưa hôm nay trong nhà hàng K. H, sự hiện diện của một đoàn mỹ nữ khiến ai cũng trợn mắt há mồm, cứ tưởng là đám người này là thí sinh hoa hậu đi tham quan Đồng Tháp.
– Chủ tịch Huyện của các vị đâu rồi. Sao không thấy hắn?
Mục đích của Đồng Giao xuống đây là để “trị tội” hắn nhưng hầu hết cao tầng của Đức Lập Đồng Tháp đều ở đây, còn có đám người của UBND bao gồm cả Thư ký Ngọc Thơ mà không thấy bóng dáng “tên mắc dịch” kia, bởi vậy nàng nhìn Quyên.
Thấy Đồng Giao nhìn mình, Quyên hiểu ý, hỏi Hoa.
– Chủ tịch Đức không phải đang ở Cần Thơ sao?
Nghe Quyên hỏi mình, Hoa sửng sốt nhìn Ngọc Thơ, không riêng nàng, ai cũng thắc mắc, không biết hắn đang ở đâu.
– Để tôi gọi coi sao?
Tú Nhi cầm di động lên bấm.
Lúc này sắp tới Cao Lãnh, thì di động reo. Thấy là Tú Nhi gọi, Đức liền bắt máy.
– Alô. Anh đang ở đâu?
– Tới Cao Lãnh rồi đang trên đường đi tới Ủy ban, có chuyện gì vậy cưng?
– Tới nhà hàng K. H đi. Mọi người đang ở đây.
– Mọi người?! Là ai vậy?
– Hihi… Tới đây rồi biết.
Không đợi hắn ừ hử, Tú Nhi cúp máy.
– Wow… Sao thần bí vậy… Thôi được, sẵn tới ăn cơm trưa, đói bụng rồi.
Hắn cho xe chạy về hướng nhà hàng K. H.
Vừa bước vào, thấy một dãy bàn, các nàng chuyện trò như bắp rang, điều mà hắn không ngờ là Đồng Giao, Thanh Nhã và Quyên đều ở đây.
– Ủa… Sao lại ở đây? Tiệc sinh nhật vui vẻ chứ?
– Đồ nhỏ mọn…
Thấy hắn, Đồng Giao, đứng lên cầm tay hắn cắn một cái mạnh cho đã cơn tức, mắng.
– Ui da… Muốn lấy mạng anh sao?!
– Đáng đời anh.
Thanh Nhã lườm.
– Sinh nhật của ai vậy?
Thụy Vũ tò mò khi thấy Đồng Giao “hành hung” hắn.
– Sinh nhật của tên Lộc. Người này là Phó Chủ tịch, gã phải lòng chị Hai của cô, mê như điếu đổ…
Quyên liền đem câu chuyện tóm tắt lại cho mọi người cùng nghe.
– Không phải để ý một mình chị đâu, đối với Thanh Nhã và chị Quyên cũng vậy đó. Gã nha, thấy đàn bà con gái là hai mắt sáng rỡ, chảy nước miếng lòng thòng.
– Haha… Hihi…
Chúng nữ cười rộ lên…
Ngay lúc này có một đám người bước tới, người đi đầu tiên là Nathalie, Ái Linh, kế tiếp là Micheal Vũ, Peter Huỳnh, Adam Nguyễn và Liêm, gã Phó Trưởng phòng nhân sự, do là giờ cao điểm nên bọn họ cũng ra ngoài đi đến đây ăn trưa, vừa vào thì thấy một đám đông mấy chục người nói cười náo nhiệt, nhận ra trong đó có đám người cao tầng của Đức Lập nên tiến đến chào hỏi.
– Sao đúng lúc vậy?
Tú Nhi thấy nhân viên của mình, nàng vui vẻ mỉm cười thân thiện.
– Giờ ăn trưa mà. Lần trước có ghé qua, thấy thức ăn ngon nên lần này trở lại. Không ngờ lại gặp các người.
Nathalie mỉm cười, nhìn Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ nhưng từ khóe mắt thấy hắn đang rù rì to nhỏ vô cùng thân mật với những người đẹp không kém Tú Nhi nên vô cùng ngạc nhiên…
– Không phải hắn là Boyfriend của Tú Nhi sao?
Micheal, Peter, Adam, Liêm thì nghĩ khác, lạc quan hơn, thời buổi này, ở nước ngoài trai và gái thân nhau nhưng chưa chắc là có quan hệ tình nhân mà chỉ là bạn bè, chỉ tại có người không là “pê đê” cũng không phải “tomboy”. Họ ở giữa “đực” và “cái”, không thích đàn bà cũng dị ứng với đàn ông, nghĩ Đức là loại người đó, chỉ có như vậy mới giải thích được chớ có lý nào trước mặt Girl Friend của mình mà âu yếm với người khác chứ, hơn nữa cả một đám mỹ nữ bao quanh, em nào cũng liếc mắt đưa tình?
– No way! Không thể nào đâuz!!!
Nghĩ vậy cho nên mở cờ trong bụng. Hôm qua thì nhắm Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến nhưng hôm nay không nhất thiết, nàng nào cũng được vì ai cũng là “hàng thượng đẳng”, chỉ cần vớ được một em thôi.
– Đức Tổng, hôm qua thật cảm ơn anh nhiều…
Không biết hắn thật sự không thấy hay làm bộ không thấy đám người mình, trong lòng có chút bực bội, Nathalie lên tiếng. Vậy mà hắn có nghe đâu, tiếp tục rù rì bên tai Đồng Giao, còn nàng thì cười khúc khích.
– Có người chào hỏi anh kìa…
Thanh Nhã đánh vai hắn.
– Hả… Cái gì…
Đức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Nathalie khiến nàng ngượng ngùng, tuy vậy vẫn mỉm cười, ra vẻ không để tâm, lập lại.
– Hôm qua thật cảm ơn anh nhiều.
– Không có gì, chỉ là tiện tay thôi, không cần để tâm.
Đức phát tay, hắn đang dỗ ngọt Đồng Giao về cái tội “tày trời” dám nghĩ xấu về nàng, Thanh Nhã kế bên “đổ dầu vô lửa” đồng thời “mắng nhiếc” hắn cho vui. Hầu hết các nàng hiện diện ở đây đều biết nhau hết rồi nên chẳng ngại ngùng công khai thân mật với hắn. Chuyện ghen tuông với nhau hầu như không còn, nếu có chỉ là ganh tỵ chút chút không đáng kể, thay vào đó là ngày càng xích lại gần hơn, vô tình tất cả ngấm ngầm coi Tú Nhi là lãnh đạo để tranh nhau với Nancy. Quyên thì trung lập, dù sao nàng cũng là người được Nancy nâng đỡ. Vì vậy vừa vào Đức Lập Đồng Tháp, Nathalie, Ai Linh làm sao có thể hiểu được sự huyền diệu trong câu chuyện, chỉ thấy hắn “má tựa vai kề” với những người khác trước mặt Tú Nhi mà trong lòng nghi hoặc…
– Hôm qua? Là chuyện gì vậy?
Tuyết tò mò, không chỉ mỗi mình nàng mà các nàng khác bắt đầu để ý, muốn biết giữa hắn và mỹ nữ này phát sinh chuyện gì mà người ta “tri ân” như vậy?
– Khoan nói đã. Sẵn dịp, nếu không ngại hay là ngồi xuống đi, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện…
Là Tổng Giám đốc của Đức Lập Đồng Tháp, Tú Nhi thân thiết mời.
– Tổng giám đốc đã nói như vậy… Vậy thì mình ngồi xuống đi ha… Nathalie. Phải không mọi người… Hihi… Chào các vị. Tôi là Huỳnh An Khang, cứ gọi là Peter.
Sợ Nathalie từ chối, Peter Huỳnh phấn khởi hồ hởi gật đầu. Không một thằng đàn ông nào từ chối khi được ngồi ăn cơm cùng chung với một đám mỹ nữ.
Nathalie mỉm cười, gật đầu. Tú Nhi, Tuyết gọi phục vụ đem thêm bàn tới nới rộng ra. Thế là bọn Nathalie, Micheal Vũ cùng ngồi xuống, mỗi người một câu tự giới thiệu…
– Trần Quốc Vũ. Michael Vũ. Nice to meet you…
– Nguyễn Long. Adam Nguyễn. Nice to meet you.
– Hihi, Châu Thanh Liêm, chào các vị.
– Em là Lưu Ái Linh. Chào các chị.
– Nói đi. Hôm qua có chuyện gì vậy?
Tuyết “không tha”, muốn làm rõ.
– Hihi. Là như vầy…
Liêm nhanh miệng tóm gọn câu chuyện bị nữ quái Long Xuyên và đám côn đồ hành hung, cũng may là có Đức Tổng can thiệp.
Nathalie bên cạnh nghe mà bực mình, tên Liêm này đúng là tráo trở mặt dày, có cần nịnh bợ như vậy không? Người ta đã nói chỉ tiện tay thôi mà.
Thật ra trong bụng Nathalie đang tức giận, trong thâm tâm nàng cứ nghĩ hắn đã khoe rùm beng vì chuyện “anh hùng” hôm qua nhưng nhìn thái độ của Tú Nhi, Tuyết và những người khác, rõ ràng hắn chẳng để tâm chút nào như vậy thì nàng là “tiểu nhân” suy bụng ta ra bụng người.
– Anh không sao chứ?
Yến nhìn hắn “xem xét”.
– Ậy da… Có sao đâu chứ? Tối nay về cho em kiểm tra, bảo đảm còn nguyên xi…
– Hihi… Haha…
Chúng nữ cười rũ rượi.
– Nói bậy nói bạ… Cái anh này…
Là người hay e thẹn, “lườm” hắn, hai má Yến đỏ bừng.
– Yến à. Phải nói cô bé kia gặp xui mới gặp ảnh. Ảnh nha… lúc nào cũng vậy mà. Lúc nào cũng muốn lấn át người khác… Thụy Vũ “hung hăng” quắc mắt nhìn hắn, trong đầu óc nàng, “bắt nạt” con gái là không đúng. Nàng đang nhớ lại trước kia không phải hắn đã từng “áp bức” trong khi nàng “hiền như masoeur” hay sao.
Ngay lúc này Tuyết Vân ngồi trên xe lăn, chân trái nàng được băng bột, phía sau, đẩy xe lăn là một em gái độ chừng tuổi 13 khiến Đức sửng sốt.
– Bà Chủ. Wow!!! Sao lại như vậy?
– Bị đụng xe, nhưng chưa chết được.
Tuyết Vân nói kháy. Nàng bị xe đụng, nằm viện hai ngày, chân bị băng bột, ai cũng tới thăm hỏi, không tới được thì gửi hoa và thiệp, còn tên này dù sao cũng quen biết, hơn nữa là thuộc thân tín của chị nàng thì lại biệt tăm. Tuyết Vân thầm tự hỏi hắn có coi nàng là bạn hay không vậy? Rõ ràng là kém xã giao, không biết điều chút nào.
– Chị Vân bị xe đụng gãy chân. Anh không biết sao?
Phương Linh ngạc nhiên, em gái của thím dâu nàng bị xe đụng, tuy không có gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị gãy một chân, ai cũng đi thăm còn hắn thì không biết gì hết. Phương Linh có ngờ đâu lúc Ngọc Hà thư ký của Nga mở cửa vào thông báo tin dữ thì thấy Nga đang “cụp lạc” với hắn liền nhanh chóng trở ra ngoài, do đó chưa kịp nói gì nên hắn không biết gì hết.
– Gãy chân thôi là tốt rồi… Ừm… không phải… Ý tôi muốn nói là thời buổi này bị tai nạn xe cộ có đến 7~ 8 phần không tàn tật thì là ngủm củ tỏi. Chị Vân, chị thật là may mắn nhưng phải cẩn thận một chút nếu không sẽ thành Kha Trấn Ác lão bà… Đi theo kiểu “chấm phết” đó nha.
Chúng nữ trước hết là sửng sốt, sau đó là cúi mặt, cố nín cười, thầm mắng cái tên này, như vậy mà cũng nói được.
– Anh ta nói gì vậy? Cái gì là Kha Trấn Ác… Cái gì đi theo kiểu “chấm phết”?
Ngồi bên cạnh Lan Chi, thấy nàng cúi mặt nín cười, Nathalie thắc mắc hỏi nhỏ.
– Kha Trấn Ác là một nhân vật trong bộ phim truyện “Anh Hùng Xạ Điêu”.
Lan Chi vỏn vẹn chỉ nói như vậy, nàng không thể nói dài hơn.
Hắn chỉ nói đùa cho vui nhưng Tuyết Vân rất là nhạy cảm với hai chữ “lão bà”, nàng là người có nhan sắc, là Bà chủ của nhà hàng làm ăn phát đạt, em gái của Bí thư Huyện ủy, mà là một Bí thư Huyện ủy em dâu của Bí thư Tỉnh ủy, con dâu của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài, nói nôm na theo giới quan trường thì phía sau lưng của Tuyết Vân là cây cổ thụ ngàn năm có nhiều tàng cây bóng mát, là dân thường mà ôm được nàng về dinh thì cuộc đời cơm no bò cưỡi còn nếu là người trong thể chế thì đường quan hạnh thông. Có ai lại không muốn một mỹ nữ như vậy chứ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |