Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 200

– Chuyện ra sao rồi? Ở đây ai cũng lo hỏi thăm cháu Hiền, lão Hầu gọi nhiều cú điện…

Trình Quốc Huy “biết” mà vẫn hỏi. Qua câu nói này, lão khéo léo khoe quan hệ và thực lực, mục đích của là thị uy, muốn cho Bích Trâm biết, ở An Giang này, lực lượng của lão rất hùng hậu, nàng tuy là Tân Bí thư nhưng nếu muốn lập ra thành tích vẻ vang để vài năm sau về “Bộ” thì cần lão giúp một tay.

– Aiz… Anh nhìn mặt tôi thì biết rồi… Tôi thiệt không hiểu mấy người bên Đồng Tháp chắc quá rảnh rang không có chuyện gì làm nên gặp chuyện bé xé to. Con nít bốc đồng thiếu suy nghĩ thôi, có gì nghiêm trọng chứ?

Huỳnh Thanh Cảnh oán giận. Con gái lão là lá ngọc cành vàng mà hôm nay bị đối xử còn tệ hơn đám công dân hạng tư.

– Có cần tôi giúp gì không, hay là để tôi gọi điện với Chủ tịch Nam một tiếng?

Hoàng Trọng khách sáo. Hai ngày nữa, lão ra Hà Nội nhận chức, trước khi đi có rất nhiều chuyện thu xếp nên vô cùng bận rộn tuy vậy vẫn mở miệng nói một câu cho có lệ…

– Ậy… Chuyện này sao có thể làm phiền Bí thư Trọng chứ…

Trịnh Quốc Huy nhìn Bích Trâm mỉm cười. Ý muốn nói nàng là Bí thư, tuy chưa chính thức nhận nhiệm sở nhưng có phải nên tỏ một chút thực lực hay không? Là con gái của Chủ tịch Quốc hội mà, hơn nữa từng là Thiếu tướng của Cục C03, chắc chắn quan hệ rộng rãi, nói một câu với bên Đồng Tháp chắc sẽ không thành vấn đề.

Trình Quốc Huy nói câu này, tâm cơ rất là quỷ quyệt. Từ lúc con gái của thân tín bị Công an bên Đồng Tháp bắt giữ, lão và Hầu Uông đã gọi nhưng La Định Quốc giả điếc còn Mai Thảo và Xuân Mai lửng lơ cứ theo nguyên tắc mà làm khiến lão cảm thấy mất mặt cho nên nhân lúc này gợi ý với Bích Trâm, nếu nàng cũng không làm được thì mọi người sẽ thấy con gái của Chủ tịch Quốc hội, Trung tướng của Cục C03 nay là Bí thư của An Giang mà cũng đành “bó tay” thế thì đừng nghĩ Trình Quốc Huy yếu thế, còn ngược lại thì lão sẽ nói vì lời nói của mình mà Tân Bí thư “xuất mã”… Đường nào lão cũng thu được lợi ích…

Hiểu được tâm cơ của lão, Hương Giang thầm lo lắng cho Bích Trâm, sợ nàng bốc đồng, đây không phải là lúc “ôm” việc vào mình.

Ngay lúc này, Uông Hầu “hớt ha hớt hải” đi vào. Sau một lúc hốt hoảng khi nghe tin thằng cháu gây ra họa tày trời, lão tức tốc đến hiện trường nhưng sau đó, bình tĩnh suy nghĩ, tốt nhất là không nên, chờ tình hình lắng dịu một chút rồi sẽ tìm cách sau. Do đó lão chuyển hướng đi xuống huyện Tịnh Biên “công tác”. Trên đường, nghe được tin Tân Bí thư giao chuyện này cho Tân Phó Giám đốc Thanh Phượng điều tra, làm rõ khiến lão lo lắng, không phải vì thằng cháu mà là sợ Thanh Phượng khám phá nhiều chuyện khác còn tồi tệ hơn nhiều vì vậy bất đắc dĩ quay đầu trở về với mục đích tìm cách ngăn cản, bằng mọi cách không cho nàng nhúng tay vào vụ này.

– Các vị lãnh đạo, thật ngại quá, trên đường đi xuống Tịnh Biên công tác, tôi được tin xảy ra chuyện lớn nên vội vàng quay trở về… Tôi thiệt không ngờ Uông Phú là người như vậy, các vị lãnh đạo yên tâm, tuy Uông Phú là cháu tôi nhưng Uông Hầu này là người công tư phân minh, quyết không dung thứ…

Uông Hầu nét mặt nghiêm túc đầy chính nghĩa, nói một hơi.

– Anh Hầu, ngồi xuống trước rồi nói sau…

Hoàng Trọng từ tốn nói… Lão biết Uông Hầu xảo quyệt nên Hoàng Trọng thầm lo cho Bích Trâm, không biết nàng có thể ứng phó với bộ 3 Huy – Cảnh – Hầu này hay không nhưng lão tin rằng Bích Trâm là con gái của Chủ tịch Quốc hội, nên 3 tên này sẽ biết chừng mực.

– Anh yên tâm, Bí thư Trâm đã chỉ định Đại tá Thanh Phượng điều tra làm rõ sự việc này… Nhưng Phó Giám đốc Phượng mới đến An Giang, còn lạ nước lạ cái, anh cần phải hỗ trợ mới được…

Nhìn Thanh Phượng, Trình Quốc Huy tỏ vẻ thân thiết, sợ nàng gặp khó khăn lúc đầu trong công tác nên gợi ý Uông Hầu giúp đỡ… Thật ra lão lo ngại nàng khu ra “hũ mắm” thì mùi thúi bay xa chừng đó sẽ khó mà kiểm soát nên muốn Uông Hầu giám sát.

– Giám đốc Hầu… Mai này nhờ ông hỗ trợ nhiều…

Thanh Phượng nhìn ra ý đồ của Trình Quốc Huy, nàng thầm cười lạnh nhưng theo lễ tiết, đứng lên nói một câu.

– Nhất định… nhất định…

Nghe “Lão đại” nói, Uông Hầu an tâm, thầm nghĩ có mình giám sát, trên dưới là người của mình, vậy thì không cần lo ngại. Vì vậy nét mặt tươi trở lại.

– Aiz… Quên nữa. Anh Cảnh… Chuyện của cháu Hiền, tôi thiệt bó tay…

Nhìn nét mặt bí xị của Thanh Cảnh, Hầu ra vẻ áy náy.

Chuyện này, lão nói thật lòng, trước kia với Trần Ngọc Sơn và Thái Kiêm Cơ, chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần một cú gọi là trở thành không có chuyện nhưng với La Định Quốc và 2 con mụ Mai Thảo, Xuân Mai thì lại khác… Lời lão nói như đàn gảy tai trâu khiến lão vô kế khả thi.

– Chuyện của anh Cảnh… Vừa rồi có nói qua… Anh Trọng muốn giúp một tay nhưng tôi thấy anh Trọng rất bận rộn thu xếp nên hy vọng Bí thư Trâm có thể giúp được thì vừa lúc anh tới…

Nhìn Bích Trâm, Trình Quốc Huy từng bước ép sát… Tuy nàng là con của Chủ tịch Quốc hội, ai cũng xem mặt mũi của Hoàng Ngọc Hải nhưng chưa chắc 2 con mụ Mai Thảo và Xuân Mai nể mặt…

Lăn lộn trong thể chế mấy chục năm, lên ngồi ghế Chủ tịch Tỉnh, có thể nói Trình Quốc Huy là cáo già trong quan trường. Lúc con gái Huỳnh Thanh Cảnh bị Công an Đồng Tháp bắt giữ, Uông Hầu đã gọi điện cho La Định Quốc để “chào hỏi” nhưng thái độ của La Định Quốc có vẻ rất kiêng kỵ, thêm vào đó, Mai Thảo làm theo nguyên tắc khiến lão hồ nghi nên bỏ công tìm hiểu sâu xa mới hiểu được sau lưng của Mai Thảo chính là người hầu như “bất khả xâm phạm” Thiếu tướng Nancy. Cho nên Trình Quốc Huy bất đắc dĩ phải “an phận thủ thường”…

Nhưng hôm nay, sự xuất hiện bất thình lình của Bích Trâm làm lão chợt động tâm cơ. Nói nào ngay, nếu nàng không từ “trên” nhảy dù xuống thì chiếc ghế số “1” đã là vật nằm trong túi của lão cho nên nếu nói lão không hận thì là gạt người. Trình Quốc Huy đang nghĩ quan vừa nhậm chức, ai cũng muốn ra oai, Hoàng Bích Trâm cũng không ngoại lệ, như vậy chỉ cần thổi phòng Bích Trâm, nàng sẽ gọi điện cho Mai Thảo và Mai Thảo là người của Nancy, có nể mặt Hoàng Bích Trâm hay không rất là khó nói, nếu Mai Thảo nể mặt thì không nói gì còn nếu ngược lại vậy Bích Trâm cảm thấy mất mặt mũi và từ đó có thể dẫn đến chuyện “Thần Tiên” đánh nhau.

Tuy hiện nay, Hoàng Ngọc Hải là nhân vật sáng giá cho vị trí TBT trong nhiệm kỳ tới nhưng bây giờ Bích Trâm “đụng” với Nancy chắc chắn không u đầu thì cũng mẻ trán. Lúc đó lão sẽ không ngại mà “phò trợ” nàng làm nên thành tích, thêm vào đó thằng con trai “sát thủ tinh trường” của lão không ngừng tấn công, Bích Trâm này sẽ là con dâu của nhà họ Trịnh và một khi Hoàng Ngọc Hải “đăng cơ” vị trí TBT, lão sẽ là sui gia với TBT… Nghĩ tới đây Trình Quốc Huy âm thầm đắc ý về những toan tính của mình.

Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang bắt buôn lậu thì giỏi nhưng về những toan tính quỷ quyệt trong quan trường, so với Trình Quốc Huy, thì cả 3 còn kém một bực nên không hiểu mưu gian của lão. Đức chưa bao giờ gặp Trình Quốc Huy và cũng không phải thần thánh gì mà biết lão nghĩ xa đến như vậy, hắn thấy “chị Hiền” là cô bé ngang tàng ương ngạnh nên muốn dạy đời một chút và nhân cơ hội để Bích Trâm, Thanh Phượng lấy uy tín. Đơn giản là vậy nhưng không ngờ Trình Quốc Huy suy nghĩ thật cao siêu và phức tạp.

Nhưng vấn đề là cho dù có nằm mơ, Trình Quốc Huy cũng không nghĩ tới Nancy và Bích Trâm đều là phụ nữ của hắn, vậy thì làm sao có chuyện “Thần Tiên” đánh nhau chứ. Hơn nữa Bích Trâm và bộ tứ của nàng đều biết chuyện “chị Hiền “chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là do hắn muốn “chuyện bé xé to” để làm chút việc có lợi cho uy tín của nàng do đó chỉ cần nàng cầm máy gọi cho Mai Thảo hoặc Xuân Mai là xong ngay nhưng mà cũng phải “màu mè” một chút cho ra vẻ… Bởi vậy Bích Trâm “cau mày”…

– Phó Chủ tịch Cảnh thật ra là chuyện gì vậy… Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm, không chừng tôi có thể giúp…
– Vậy thì hay quá… Bí thư thật là có lòng. Thật ra chỉ là chuyện nhỏ thôi. Con gái tôi có xung đột với một nhóm người, vậy mà bên Công an Đồng Tháp nói nó có ý đồ ám sát cán bộ Nhà nước… Làm gì có chuyện này chứ. Tôi biết con gái tôi mà, ngang bướng thì có chứ chuyện ám sát…

Nghe Bích Trâm nói, Thanh Cảnh mừng thầm, ngắn gọn tóm tắt.

– Vậy à? Thanh Phượng… Liên lạc thử với Đồng Tháp nghe họ nói gì…

Sau một phút “do dự” Bích Trâm “miễn cưỡng” nhìn Thanh Phượng nói…

– Dạ được…

Thanh Phượng lấy di động đứng lên bước ra ngoài, ánh mắt liếc nhanh nhìn Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh… Trong ánh mắt có ý cười…

– Thanh Phượng và Thủ trưởng có thể đoạt giải Oscar được rồi.

Hương Giang thầm than, không ngờ Bích Trâm dễ dàng bị khích tướng như vậy… Hoàng Trọng, Trần Thế Minh, Lý Hải nét mặt không biểu cảm…

Tưởng Bích Trâm bị mình khích tướng… Trình Quốc Huy thầm đắc ý. Chưa kịp hội ý với lão Đại nên chưa hiểu “đại cuộc” vì vậy Uông Hầu trong bụng khinh thường. Lão là Giám đốc Sở trấn trụ ở An Giang mà còn không được nể mặt, một Phó Giám đốc chân ướt chân ráo mới tới đây mà muốn giương oai? Rõ ràng là không biết tự lượng sức mình. Huỳnh Thanh Cảnh nghe Tân Bí thư muốn nói một tiếng với bên Công an Đồng Tháp, lão mừng thầm dù sao nàng là con gái của Chủ tịch Quốc hội nhưng khi nghe nàng không trực tiếp mà qua Thanh Phượng, lão vô cùng thất vọng.

Trình Quốc Cường, Trần Chí Hùng, Lý Giang ngồi chung một bàn cách đó không xa, cả 3 dòm chừng lẫn nhau, người này quyết không cho 2 người kia chiếm được tiên cơ cho nên mặc dù “người ngọc” trước mặt đó thôi, chỉ cách vài bước nhưng không người nào muốn hành động trước vì biết 2 người kia sẽ bám sát như đỉa mà tìm cách phá, bởi vậy ngồi mà dòm chừng lẫn nhau…

Trước đây, cả 3 rất là thân thiết nhưng từ khi có tin Tân Bí thư là mỹ nhân khó tìm, vẫn còn “Available” và là ái nữ độc nhất của Chủ tịch Quốc hội thì bắt đầu “chém giết”.

– Hai người anh em… Chúng ta không cần phải kiềm chế nhau như vậy mà… Chỉ có lợi cho người khác thôi… Có đúng không?

Trình Quốc Cường mỉm cười… “gợi ý”

– Vậy thì phải nhưng mà anh muốn sao? Người thì chỉ có một… Anh có chịu nhường anh em không?

Lý Giang hỏi móc.

– Chỉ có một? Lý Giang… Anh đui hả? Nhìn kỹ lại đi. Phó Giám đốc Thanh Phượng, Chủ tịch Thành phố Phương Trang còn có 2 người kia nữa cấp bậc cũng là Đại tá… Người nào cũng như Thúy Vân, Thúy Kiều…

Trình Quốc Cường “phân tích”.

– Hihi… Vậy thì anh Cường, anh cứ tự nhiên đi ha…

Trần Chí Hùng cười mỉa… Gã biết nàng nào cũng bá cháy nhưng chỉ có một người là con của Chủ tịch Quốc hội, ẵm được nàng về dinh, một đời vinh hoa phú quý, đường quan rộng mở, không cần phải phấn đấu gian khổ. Một cơ hội như vậy, gã nhất quyết không thể bỏ lỡ.

– Đúng đó. Anh Cường. Tôi thấy Chủ tịch TP Long Xuyên vừa cho anh đó, hình như cô ta cứ nhìn anh hoài…

Miệng nói với Trình Quốc Cường, mắt liếc nhìn Trần Chi Hùng. Lý Giang cười gian. Gã đã có kế hoạch riêng, tên Trần Chí Hùng này 2 năm trước làm y tá mang bầu rồi quất ngựa truy phong khiến cô ta phải tự vận. Chuyện này nếu có người khui ra thì coi như nó văng khỏi “cuộc chiến” là cái chắc. Còn thằng Trình Quốc Cường này, đéo mẹ, gian dâm vợ người ta, tưởng ai cũng quên rồi sao? Hắc… hắc… Chỉ cần cho chút tiền sẽ có người đem 2 chuyện này đưa lên Facebook, không cần nói thẳng tên, sửa cho na ná là được, chừng đó sẽ coi 2 thằng bây làm thế nào đấu với tao.

Trần Chí Hùng cũng không vừa… Gã đang tìm cách moi ra vụ Lý Giang mua bằng Bác sĩ… Cái gì mà Bác sĩ tốt nghiệp Sorbonne bên Pháp, hơn 7 năm trời nó qua Pháp ăn chơi đàng điếm có học hành đéo gì đâu vậy mà tốt nghiệp Bác sĩ? Bác sĩ cái con cặc. Nó có bao giờ cầm dao mổ tim đâu còn dám nói là Bác sĩ Trưởng khoa tim mạch. Bác sĩ cái, con cặc. Đồ dỏm thôi. Còn thằng Trình Quốc Cường này, đụ má, lợi dụng chức quyền, biển thủ tiền công quỹ hơn 10 tỷ đồng, khui ra là chết mẹ mày luôn. Hai thằng bây đừng có trách tao…

Cả 3 đều là cá mè một lứa, kẻ tám lạng người nữa cân.

Trình Quốc Cường đang suy nghĩ ném đá dấu tay làm sao lôi vụ Trần Chí Hùng có đứa con riêng đang sống bên Úc, tuy thời buổi này là chuyện thường nhưng Bích Trâm là khuê nữ, làm sao có thể lấy một người đã có con riêng chứ… Còn thằng Lý Giang mua bằng Bác sĩ. Để tao coi hai đứa mày lấy tư cách gì đấu với tao.

– Vậy thì không nói nữa… Nà… Cạnh tranh công bằng nha. Ai thắng ai bại, sau này mình vẫn là bạn. OK?! Nà lấy nước cam thay rượu. Nâng ly…

Trình Quốc Cường mỉm cười thân thiết nâng ly…

– Hehe… Vậy thì phải… Ai thắng ai bại, sau này mình vẫn là bạn…

Lý Giang cười híp mắt…

– Có câu này của 2 anh… Tôi yên tâm rồi…

Đến lượt Trần Chí Hùng tỏ lòng…

Nói tóm lại tên nào trong bụng cũng đầy “gươm đao” chờ dịp giết nhau.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng