Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 230

Phú Quốc…

Đặc điểm của thành viên “Ghost” là bề ngoài sang trọng và rất trí thức, nói năng lễ độ, lịch sự như Tây và tiêu xài rất sang, có phong phạm của đại gia tiền rừng bạc biển, mỗi lần “boa” cho phục vụ không phải là vài ngàn hay vài chục ngàn mà là mấy trăm ngàn hoặc 1 triệu bởi vậy bất cứ nhìn người nào cũng khó biết đây là thành viên của “Ghost” khét tiếng, vì vậy cho tới bây giờ sau vài năm hoạt động. Công An tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn chưa biết họ là ai, từ đó mà ra cái tên “Ghost”… Có nghĩa là “bóng ma”…

Họ đến rất nhanh, đi cũng rất lẹ không để lại một chút dấu vết và sau mỗi lần hành động thì “lặn” thật sâu một thời gian dài cho nên Công An các tỉnh thường thiếu thông tin để phá án.

Thường thì khi xong việc, bọn họ không gặp nhau cho đến khi chia tiền sau đó thì biến mất nhưng lần này tất cả đến gặp nhau với nét mặt ngưng trọng… Tin tức khắp nơi đều nói số tiền bị đánh cướp là 100 triệu mỹ kim trong khi tổng cộng trong các túi chỉ được 50 triệu mỹ kim… Điều này chứng tỏ Ghost đã bị gạt, 50 triệu mỹ kim kia đã vào tay ai đó rồi, cục tức này không thể nuốt trôi được, nhất định giá nào cũng phải làm sáng tỏ.

– “Hồi sáng này Trương Hữu Thành tuyên bố sẽ giải quyết vụ bom nổ và cướp ngân hàng trong thời gian sớm nhất… lão đại, không thể không đề phòng…”Sau khi mọi người ra Phú Quốc, Trung có nhiệm vụ ở lại Rạch Giá nghe ngóng tinh hình, sau đó lên tàu ra Phú Quốc hội họp báo cáo…
– “Thằng Trung nói đúng đó lão đại, nếu số tiền ngân hàng nói là 100 triệu, có nghĩa là Trương Hữu Thành và đồng bọn đã ém trước 50 triệu, bây giờ tìm cách bắt mình, thu hồi 50 triệu, còn 50 triệu thì thất lạc vào tay lão, thần cũng là lão, quỷ cũng là lão… lão nói sao lại không được, cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng… Thiệt thòi nhất chính là mình…” Đông, thành viên kỳ cựu bức xúc…
– Ậy… Các người đừng nóng lòng, lão đại nhất định đã có chủ ý… Có phải không lão đại.
– “Cũng là thằng Thịnh hiểu tao nhất… Tao làm việc lúc nào cũng có kế hoạch B… Trương Hữu Thành biết mình đang ở Phú Quốc nhưng không biết chính xác vị trí, trừ khi…” Nói tới đây, lão đại lấy máy di động để lên bàn…
– Tao và Trương Hữu Thành gặp nhau một hai lần, lão muốn liên lạc với tao thì qua số này… – Không một chút khẩn trương, lão đại mỉm cười, cầm ly bia hớp 1 ngụm, để ly xuống bàn lấy khăn giấy lau bọt bia trên khóe miệng, cử chỉ khoan thai, tiêu sái.
– “Đây là cái “burner phone (1) ” mua với danh tính giả, Trương Hữu Thành đưa tao để hai bên tiện liên lạc, lão tưởng tao ngu là hai lúa dễ dàng để lão “tracking” sao?
– “Ý của lão đại anh là…” Hiểu ý lão đại, ánh mắt Thịnh lộ nét cười.
– Sau khi tàu chạy tao tắt cho tới khi tàu cập bến cho nên lão biết mình ở Phú Quốc nhưng không biết chinh xác là chỗ nào. Bây giờ tao mở máy lên, lão sẽ định được chính xác vị trí của tụi mình và sẽ đích thân dẫn đội tới không phải để bắt mà là giết tụi mình bịt miệng…
– “50 Triệu trong tay mình thì sao chẳng lẽ lão chịu bỏ?” Đông nhíu mày.
– Không nhìn ra sao? Lão đã bỏ túi 50 Triệu, 50 Triệu lấy lại được từ tụi mình sẽ là chiến công lẫy lừng để lên chức. Bọn bảo hiểm hài lòng vì chỉ đền cho ngân hàng 50 thay vì 100 Triệu. Còn nữa, lão sẽ được nhiệt liệt đề cử theo dõi truy tìm 50 triệu đang nằm trong túi mình, dĩ nhiên là không tìm ra rồi và mọi chuyện tù từ sẽ chìm vào quên lãng với thời gian… Hiểu chưa?
– “Lão đại thông minh thiệt, ở vào vị trí của lão, chắc tui cũng làm như vậy”Thịnh đưa ngón tay cái lên tỏ ý khâm phục.
– “Lão đại, vậy thì lão bỏ túi 50, mình bỏ túi 50… đường ai nấy đi, chắc lão không tìm mình đâu…”Đông gợi ý.
– Với thân phận và địa vị hiện giờ, Trương Hữu Thành nhất định sẽ không muốn đêm dài lắm mộng Chỉ có người chết mới không biết nói cho nên sẽ không lâu đâu chỉ là vấn đề thời gian, lão sẽ tìm đến tao mà tìm tới tao có nghĩa là tìm tới tụi mày…
– “Lão đại… Có thể di dân ra nước ngoài mà… 10 triệu đô di dân qua Úc theo diện đầu tư… Theo tui biết chỉ cần mình chứng tỏ có khả năng mua căn nhà 500 ngàn, mở tiệm làm ăn buôn bán nhỏ thì sẽ được ưu tiên.” Trung gợi ý… Mua căn nhà bên Úc 500 ngàn hay 1 triệu, mở căn tiệm buôn bán gì đó mướn 2 hoặc 3 công nhân coi như “create jobs” xứ người, chuyện này tốn chừng 2 hay 3 triệu… Dư sức qua cầu với số tiền chia được.
– “Tao cũng đã nghỉ qua nhưng không dễ như vậy… Trước hết phải hợp thức hóa tiền đang có. Chuyện này không khó cũng phải có thời gian không phải một sớm một chiều. Cho nên muốn suôn sẻ di dân sớm nhất cũng 6 tháng, tao thì nói 1 năm… Trong thời gian này không thể không phòng bị Trương Hữu Thành tìm tới mình…” lão đại lắc đầu, giải thích tường tận với đàn em…
– “Lão đại… hay là…” Thịnh đưa tay làm thành hình cây súng… Đồng bọn nhìn nhau gật đầu, đây là biện pháp hay để giải quyết vấn đề…
– “Không được… Rất phiền phức, không phải là cách hay để giải quyết vấn đề, Trương Hữu Thành là Phó Giám đốc Sở CA Kiên Giang,”độp” lão một phát thì dễ nhưng sẽ rất lớn chuyện, toàn bộ hệ thống CA sẽ vào cuộc, như vậy rất bất lợi cho mình. Biện pháp tốt nhất là làm cho lão đi tù thân bại danh liệt. Tao có đủ bằng chứng để làm chuyện này, chỉ cần lão ngã xuống thì tụi mình OK. Vấn đề là phải tìm được người đáng tin cậy có thể và có ý đốn ngã Trương Hữu Thành…” Nói đến đây, lão đại trầm tư…
– “Nói cho cùng nãy giờ cũng chỉ là suy nghĩ của mình… Cũng chưa chắc lão âm hiểm như vậy…” Tuy lão đại nói rất hợp lý nhưng Đông dè dặt… Biết đâu Trương Hữu Thành không có ý này, có phải quá lo xa…
– “Muốn biết chắc thì cũng không khó mà…” lão đại mỉm cười… Mở “burner phone”… Chưa được 10 phút, chuông reo lên… lão đại bắt máy.
– A lô. Là tôi đây… Các anh em nóng lòng muốn chia phần sau đó đường ai nấy đi…
– “Được… Tôi cũng có ý này. Đừng tắt máy, khi tôi tới Phú Quốc sẽ liên lạc với anh…” Không cần lão đại ừ hử… Trương Hữu Thành nói ngắn gọn rồi cúp máy.
– “Kêu thêm rượu bia đi, uống cho đã… Ít nhất mình có hai tiếng đồng hồ để biết rõ thực hư…” lão đại nhìn đồng hồ tính toán thời gian, Trương Hữu Thành dẫn đội xuống tàu đi Phú Quốc nhanh nhất cũng hai tiếng đồng hồ… Không cần gấp.

Khác với biệt thự ba tầng của Mỹ Chi, Tú Nhi… Nhà của Thái Điệp đang ở là căn nhà cấp 4 thuộc vào cao cấp thượng đẳng ở thôn quê. Có đến 6 phòng ngủ rộng rãi, vườn cây ăn trái, tường gạch bao bọc chung quanh, na ná như nhà của nàng ngoài Hà Tĩnh. Rất thích hợp cho một số lượng người tụ tập tối nay vì vậy Ngọc Lan tổ chức buổi họp mặt ở đây.

Chuyện hắn trong cơn say lở “ăn” Hồng Phượng “đêm đó” ai cũng biết hết rồi. Nói oan thì không đúng, không oan cũng không sai dù sao cũng là sự thật đó mà nhưng không ai biết được hắn “ăn” Hồng Phượng từ lâu, chỉ là Hồng Phượng mượn dịp trình làng… Các nàng xỉa xói mắng nhiếc nhưng rồi cũng im dần, dù sao cả hai cũng không phải là ruột thịt, coi như là anh nuôi hay em gái nuôi đi mà thời buổi này chuyện anh nuôi đớp em gái nuôi xảy ra như cơm bữa…

Đức biết tội khó tha nên ngoan ngoãn chạy đôn chạy đáo làm người sai vặt để các nàng sai khiến. Cũng may là hôm nay, vào phút chót Thủy không xuống được nếu không thì nguy to, chậm ngày nào thì hay ngày nấy…

Các nàng “mắng nhiếc” một hồi rồi cũng quên, phấn khích sôi nổi theo dõi “slideshow” về nội thất của chiếc Embraer Lineage 1000E cùng lúc Nancy và song Kiều từ Hà Nội cũng họp mặt qua hình thức trực tuyến, người này nói một câu, người kia nói một câu, bầu không khí trở nên sinh động, vô cùng náo nhiệt…

Giang Ngọc Hoa dần dần lấy lại được tự nhiên, thái độ đã thay đổi rất nhiều… Gần đây ở bên cạnh 3 chị em Mỹ Chi làm thông dịch trong việc mua du thuyền, nàng mới biết Mỹ Chi và song Hà giàu có như thế nào. Hơn nữa còn biết Nancy thế lực ra sao vì vậy vô cùng ngoan ngoãn ở bên Mỹ Chi giúp việc… Với thể hiện của Giang Ngọc Hoa, Trịnh Toán đã được thả ra ngoài và đã bay về Canada trước.

Ngày “phái đoàn” lên đường bay qua Canada đã định rồi, là ngày mốt, từ Cần Thơ, chiếc Embraer Lineage 1000E đón người xong bay ra Hà Nội đón Nancy, song Kiều và ba đứa nhỏ sau đó bay qua Doha… Lấy nhiên liệu và bổ sung mọi thứ sau đó trực chỉ Montreal… Đường xa nhưng như ngồi trong nhà… Không phải ai cũng có được dịp này…

Chúng nữ đang bàn tán sôi nổi, thì có tiếng chuông, chị ô sin nhanh nhẹn ra mở cửa. Vài phút sau đám người Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh, Minh Hiếu đi vào.

– “Chủ tịch Đức…” Cẩm Lệ hết hồn, bọn Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh, Minh Hiếu cũng sửng sốt, tưởng lạc vào “nữ nhi quốc” khi thấy trong nhà chỉ có hắn là đàn ông…
– “Ha ha… Tới rồi à… Vô ngồi đi… Coi như là ở nhà là được… Đừng khách sáo ha… À để tôi giới thiệu… Ây… Hay là lát nữa đi, lúc ăn uống thì tự giới thiệu cũng không muộn… Các vị theo tôi ra xe, mình nói chuyện một chút… Nancy… Anh có vài người bạn, muốn giới thiệu với em… Các vị… Xin mời theo tôi…” Hắn đi trước dẫn đường, Mai Thảo, Ngọc Vân, Xuân Mai, Thu Tâm, Phương Anh, Thục Linh, Ngọc Như nối gót…

Nghe hắn nói “ra xe”… Đám người Cẩm Lệ lấy làm lạ nhưng vẫn bước theo, ánh mắt nhìn nhau, nét mặt phấn khích. Khi thấy mặt của ba người mỹ nữ trên màn hình, họ đã ngờ ngợ cho đến khi nghe hắn gọi tên” Nancy” thì tất cả run lên, trong lòng nghĩ đến một người, nhất định là Trung Tướng Nguyễn Trần Uyển, tự là Nancy, con gái độc nhất của TBT rồi.

Chiếc xe buýt giường nằm bây giờ là “Tổng hành dinh” của Ngọc Vân, Thu Tâm, Phương Anh, Ngọc Như và Thục Linh, ngay cả lúc đậu trong biệt thự của Nancy ở Cần Thơ hay biệt thự của Mỹ Chi, cả 5 nàng đều ở trong xe. Ngoài được trang bị hệ thống máy móc hiện đại, vũ khí khủng,”phòng ốc” tuy nhỏ nhưng không thua kém gì một khách sạn 5 sao, vô cùng thoải mái khiến đám người của Cẩm Lệ trợn mắt há mồm vô cùng hâm mộ.

– “Tôi là Ngọc Vân… Đặc phái làm việc cho Trung tướng Nancy… Chào các vị…” Ngọc Vân khởi đầu, tiếp theo là Thu Tâm, Phương Anh, Ngọc Như, Thục Linh, Lần lượt bắt tay chào nhau.

Nancy. Kiều Nga, Kiều Chinh một lần nữa xuất hiện trên màn hình, nét mặt vui tươi, 3 nàng đang cầm tay bé Thịnh, Vượng, Anh Thư vẫy tay chào cha khiến đám người Cẩm Lệ kinh hãi nhưng kịp thời định thần không biểu lộ ra ngoài mặt, chuyện này biết thì được rồi, bép xép hay hiếu kỳ, tò mò tọc mạch thì không tốt…

– “Nancy… Đây là những người bạn anh quen hiện đang công tác ở Rạch Giá… Hôm nay muốn giới thiệu cho Ngọc Vân biết để sau này dễ liên lạc trong công tác, luôn tiện cho em biết…” Hắn đơn giản ngắn gọn giới thiệu, Nancy dĩ nhiên là hiểu ý, thân thiện cười nói hỏi han vài câu, như vậy đối với bọn Cẩm Lệ đã quá đủ rồi. Trong quan trường ít lời nhưng vô cùng hàm súc.
– “Các vị… Sáng ngày mốt, tôi sẽ bay qua Canada… Trong thời gian tôi vắng mặt, có một số việc quan trọng cần các vị phối hợp với Ngọc Vân nếu có thể…” Đức nghiêm túc nói…
– Nhất định nhất định… Đồng chí Vân, sau này có gì cần cứ nói, bọn Cẩm Lệ nhiệt tinh hăng hái tỏ lòng.
– “Gọi tôi là Ngọc Vân được rồi, không cần khách sáo, bạn của anh ấy thì là bạn của chúng tôi…” Ngọc Vân mỉm cười nói một câu trong đó cụm từ “anh ấy” khiến bọn Cẩm Lệ nhìn nhau. Hắn rõ ràng là cha của ba đứa bé kia mà sao bây giờ… Cả đám hoàn toàn như rơi vào sương mù.

Phú Quốc… Khách Sạn L. T… Tầng 3…

Một đội ngũ Công An nhè nhẹ tiến về căn phòng 303 trên lầu 3… Phía sau cùng, Trương Hữu Thành nhìn màn hình trên di động, một điểm tròn đỏ đang nhấp nháy, chứng tỏ người lão muốn tìm đang ở trong căn phòng này. Lão mỉm cười… phất tay…

“Rầm… Rầm… Rầm”… Mở cửa mau, các người đã bị bao vây…” Nhận được tín hiệu, Lân, Trung úy phụ trách dẫn đội theo lệnh của Thành, đập cửa, nép mình qua một bên nghe ngóng. Trong phòng im lìm, không có ai trả lời… gã quay người nhìn. Trương Hữu Thành gật đầu, tay lão cầm súng, sẵn sàng nhả đạn. Phía sau lưng lão cả một đội đặc nhiệm, trang bị súng tận răng, bừng bừng khí thế sẵn sàng nhả đạn nếu cần… Bên trong là bọn đặt bom và cướp ngân hàng, tội không thể tha, nếu chúng ngoan ngoãn đầu hàng thì thôi còn nếu không…

“Rầm”… Một chiến sĩ CA cầm vật nặng tông cửa, dưới sức mạnh cánh cửa phòng bung ra…

– “Tổ trọng Án… Người bên trong giơ tay lên…” Lân cầm súng chĩa thẳng đi trước, nép qua một bên, người chiến sĩ CA cùng trong tư thế, cứ lần lượt như vậy mà tiến vào… Trong phòng không có ai… Bất chợt Lân sửng sốt, trên giường, có cái hộp…
– “Cẩn thận…” Hữu Thành quát lớn… Mọi người hoảng hốt, nín thở, biết đâu đây là một trái bom gài sẵn… Mọi người lui ra ngoài… Toàn bộ người trong khách sạn được di tản… Đội đặc nhiệm gỡ bom nhanh chóng đến hiện trường…

Với máy móc đặc biệt… Sau một hồi quan sát cẩn thận… Chuyên gia mỉm cười mở nắp hộp… Tức thì một hình nộm bật lên với đoạn ghi âm sẵn, phát ra như con két, không ngừng lặp đi lặp lại…

“Trương Hữu Thành là chủ mưu… muốn giết người bịt miệng”

“Trương Hữu Thành là chủ mưu… muốn giết người bịt miệng”

(1) Tất cả điện thoại di động và ứng dụng đều thông qua nhà cung cấp dịch vụ di động hoặc nhà khai thác số ảo. Danh tính của bạn có thể được theo dõi thông qua nhật ký cuộc gọi, sử dụng dữ liệu, vị trí và tin nhắn văn bản. Cơ quan thực thi pháp luật có thể buộc các công ty cung cấp thông tin này.

(2) Hệ thống nhận dạng khuôn mặt là công nghệ có khả năng khớp khuôn mặt người từ hình ảnh kỹ thuật số hoặc khung video với cơ sở dữ liệu khuôn mặt, thường được sử dụng để xác thực người dùng thông qua dịch vụ xác minh ID, hoạt động bằng cách xác định và đo các đặc điểm khuôn mặt từ một hình ảnh nhất định…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng